Chap 3: Deal!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mất một lúc, Pun mới kéo được tôi vào nhà. 

'Tôi dám lấy cả tính mạng ra thề là tôi cũng có cố phản kháng, nhưng mà thực sự không thể, vì cậu ta khỏe hơn' 

Tôi bớt lo một chút, nhưng hiện tại thì tôi đang dán mông trên nền đất dưới tán cây thơ mộng trong biệt thự của cậu ta.
Pun nhìn tôi chằm chằm, như kiểu trong lòng cậu ta có một triệu 8 trăm ngàn chữ muốn nói, mà đang không biết xuất chữ nào ra trước. 

'Nhưng mà tôi thì tôi không chắc là tôi muốn nghe cậu nói đâu nha'

"No." Cuối cùng cậu ấy cũng đã khấn tên tôi. Làm người ta giật cả nảy. Rồi sao, bây giờ làm cái gì bây giờ ? Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách ? Hay độn thổ ? Gọi cảnh sát được không ? Cầu cứu Batman vậy ? 
" No, nghe cho kĩ đây." Người ta không muốn nghe mà ~ 
Cậu ta lại nhìn tôi chằm chằm, chắc cũng thấy được vẻ lảng tránh trên mặt tôi. Pun đánh một tiếng thở dài.
" Tôi không phải gay. Tôi đã có bạn gái rồi. Là BẠN- GÁI. Cậu cũng biết cô ấy mà. Là Aim." 

Vị đại thiếu gia này bị làm sao vậy ? Sao cứ nhai đi nhai lại mấy cái từ đó hoài . Nhưng mà không sao, cậu ta nói thế là tốt rồi. Tôi cũng bớt lo một chút.
Theo phản xạ tự nhiên, tôi gật một cái coi như trả lời. Bởi vì thật sự là tôi có biết Aim là bạn gái Pun. Cô ấy cũng cùng tuổi, nhưng mà không học ở trường tôi. (Đố cô ta học ở trường tôi được đấy ? Đương nhiên rồi, bởi vì trường tôi là trường nam sinh mà).
Aim rất là xinh gái, ý tôi là xinh thật đấy không đùa đâu. Cô ấy không cần trang điểm vẫn cứ xinh, ăn mặc thời trang đúng phong cách tiểu thư con nhà giàu. Cơ bản là, nếu cô ấy là người yêu bạn, đảm bảo bạn sẽ không bao giờ phải mất mặt. Đặc biệt là khi cô ấy đến trường, cơ man là người bắt đầu dõi theo, và...nước miếng chảy thành sông.
Mọi người đều nhận xét Pun và Aim là một đôi thần tiên lữ quyến, đẹp như trăng như sao. Nói chung là xứng đôi vừa lứa. Và tôi cũng là một trong số đó. Nhưng mà tôi vẫn không thể không phát điên vì những lời Pun sắp nói sau đây.

" Nhưng mà... Tôi vẫn muốn hẹn hò với cậu, No."
CMN, ÔNG LẠI PHẢI NGHE MẤY CÁI LỜI NÀY.
" Okay okay, Pun. Tôi vẫn nói lại những lời vừa nói. Tôi muốn về, không muốn nghe cậu nói thêm nữa."
Tôi nhanh chóng đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Tôi không có đùa đâu nha. Tôi thật sự không hiểu nổi tên này. Tại sao hắn mất công ngồi ở đây để giải thích với tôi rằng hắn không gay ? Xong còn lôi cả Aim ra làm dẫn chứng. Nhưng vẫn cứ khăng khăng đòi tôi hẹn hò với hắn?
" Gia đình đang muốn tôi hẹn hò với một cô gái nào đó. Tôi thì không thể chống đối lại ước muốn của bố mẹ. Chỉ có đứa em gái là giúp được thôi. Nó nói là nếu tôi có bạn trai, nó sẽ giúp một tay."
Huh ?! Gì cơ ? Cậu ta nói nhanh quá, mất một lúc tôi hiểu được. Thứ duy nhất tôi biết bây giờ là, tập trung lắng nghe.
" Cái gì cơ ? Từ từ, chậm lại chậm lại."
" Tôi nói là bố mẹ tôi ép tôi hẹn hò với một người nào đó." Pun thở dài một cái rất mạnh trước khi tiếp tục. Trong khi đó, tôi nhích nhích ngồi lại gần cậu ta như ban nãy. " Okay ?"
" Tôi sẽ không bao giờ dám cãi lại bố mẹ. Cậu biết đấy, họ rất nghiêm khắc, No." Cậu ta nói phải. Tôi vẫn nhớ như in, bữa sinh nhật 2 năm trước. Tôi đã phải rất cẩn thận. Tôi không cả dám nói bậy, việc này còn khó hơn cả nhịn đánh rắm nữa. Ý tôi là, nếu bạn đánh rắm thì không ai biết (Chắc thế ?), nhưng thử chửi bậy xem, họ sẽ sút bạn ra khỏi cửa ngay. Bữa tiệc kết thúc, tôi phải đến tìm Aom ngay. Cậu ta đã phải nghe tôi rủa xả suốt 3 tiếng đồng hồ. Tai hẳn là cũng tê liệt luôn.
" Nhưng tôi chẳng hiểu sao họ lại rất dung túng cho Pang." 

Pun tiếp tục nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Cậu ta vừa nói cái gì ý nhỉ ? À ờ, Pang là em gái của Pun. Tôi mang máng nhớ ra cái tên ấy. Theo trí nhớ của tôi thì Nong Pang khá là đanh đá. Bảo sao ngay cả bố mẹ cũng phải sợ , không có gì ngạc nhiên lắm.

"Thế nên nếu nó nói đỡ giúp tôi, thì tôi sẽ không phải hẹn hò với người đó nữa. Nhưng mà..." 

Tôi nhướn mày. Lại nhưng ?! Nhưng gì nữa ?? Ở lớp tiếng Thái, thầy Ping có dạy rằng, vế đằng sau chữ "nhưng mà" mới là vế chính. Thế nên, học sinh phải thật chú ý khi làm bài thi.
Nhưng mà... ngay bây giờ, tui không hề muốn chú ý đến cậu ta tí nào T__T Các bạn thấy vế chính của tôi ngắn gọn và súc tích chưa ?
" Tôi không nghe tiếp được không ?"
" Không được, No. Để tôi nói hết." 

Tên này là đồ tư bản chỉ giỏi bắt nạt người khác. Và thế là tôi lại ịn mông xuống, mặt sưng vù lên nhìn cậu ta tiếp tục nói, mặc dù tôi đoán trước được cả rồi. Đống gai ốc nổi lên này là ý gì đây ? Có phải sự trong trắng của tôi sẽ rơi vào tay ngài Pun ?!!
" Ờ, Pang...giống mấy đứa con gái thời nay, No. Nó chỉ thích đọc yaoi. Tôi chả hiểu nó bị làm sao nữa. Nó mua cả tấn truyện như thế, chất như núi trong phòng." Cuộc nói chuyện ngày càng trở nên khủng khiếp với tôi.
" Thế là nó bảo, nếu tôi có bạn trai, nó sẽ nói với bố mẹ cho. Mà bạn trai tôi càng đáng yêu, nó càng nỗ lực giúp."
Trời đất thiên địa ơi ~ Có ai biết tôi đã không chớp mắt bao nhiêu giây rồi không ?
Tôi bắt đầu lầm rầm cầu nguyện trong đầu. Ước gì tôi có thể chết đi khoảng 2 đến 3 phút thôi. Nếu được, tôi nguyện đến Sanam Luang hốt rác 3 tháng liền. Nhưng mà chả có vị thần nào thèm quan tâm đến tôi.

" Mà cậu thì...rất là đáng yêu." Đây là câu nói tiếp theo tôi nghe được.
À, mẹ nó. Lúc mẹ đẻ ra, tôi đã bé hơn cậu đấy. (Mặc dù tôi cũng không phải là bé, còn cậu ta cũng không phải là to con gì cho cam, nhưng mà...tựu chung lại, tôi vẫn bé hơn cậu ta). Tôi sinh ra trong một gia đình gốc Trung Hoa nên da trắng không rám nắng nổi đấy. Mắt tôi hai mí rõ ràng đấy, mắt vừa to vừa tròn đấy. Môi cũng đỏ đấy... Nhưng mà thế thì làm sao ? Bạn tôi cũng hay trêu rằng trông tôi rất đáng yêu. Nhưng mà chưa bao giờ tôi bận tâm về nó. Mãi cho đến tận tối nay, ngay khoảnh khắc này, cậu ta đã làm tôi cảm thấy tôi... ...không còn ở cõi trần nữa, xuống mẹ nó địa ngục rồi !
Có vẻ như cậu ta có thể đọc được suy nghĩ của tôi thì phải.
" Aw, No. Tôi xin lỗi. Tôi không có cố ý. Nhưng mà... tôi cũng không thể tìm những người như Shane, rồi lôi đến trước mặt Pang, bảo đó là bạn trai mình, đúng không ?!" 

Chắc chắn là cậu ta đã lường trước được rồi. Còn lấy cả Shane ra cơ mà. Shane là vận động viên giỏi nhất của trường tôi. Chắc bạn cũng đoán được, đúng rồi đấy, cậu ta cơ bụng sáu múi, cơ bắp đầy mình.
" Sao không tìm nhóm Thiên thần ấy ?" 

Tôi cố gắng vứt trọng trách qua cho nhóm tập hợp toàn các vị bà tám bê-đê nổi tiếng om sòm, luôn luôn tràn đầy tinh lực ở trường tôi. Và đảm bảo một điều là, chỉ cần Pun lên tiếng, họ sẵn sàng đánh nhau chảy máu đầu để có được một chân dâng hiến.
" Pang không thích đâu, No. Nó thích gay, không thích bê-đê." Thế tôi thì giống gay chỗ nào chứ?! Tôi thực sự muốn hét vào mặt cậu ta như thế.
" Có Oak nè, Dul nè, Vit nè. Họ đều bé hơn tôi, cute hơn tôi. Sao cậu không đi tìm họ ?" Tôi vẫn nỗ lực thay đổi suy nghĩ của cậu ta. Pun hình như bị não rồi. Cậu ta lại thở dài nữa.
" Họ đều là thẳng cả. Họ sẽ không đồng ý đâu."
" Thế sao lại là tôi ?"
" Bởi vì tôi và cậu,... có thể trao đổi." Người tôi cứng đờ luôn. Tôi đang bị đe dọa đấy à ?
Tôi đã gần như quên mất rằng Pun có thể giúp tôi. Có thể nói, tôi có thể lợi dụng tiền của cậu ta.
" Okay ? Không cần phải giả vờ mọi lúc mọi nơi, chỉ cần trước mặt Pang thôi. Cậu lại còn có thể lấy được tiền cho CLB." Mẹ nó, tôi có cần phải bán thân vì 20.000bath không, bằng cách trở thành vợ của Pun ( danh nghĩa thôi ) ?!
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang mỉm cười của cậu ấy, vừa nghĩ một cách kĩ lưỡng. Nhưng mà không còn cơ hội nói ra nữa rồi, một giọng nữ cao thánh thót vang lên.
" P'Pun, ai đây ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro