Everything stay- chap 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 13:

Vừa mở cửa ra, Ran đã thấy bố mình đang đứng trước cửa, tay xách một túi quà lớn. Không giấu được sự bất ngờ, Ran hỏi:

-Bố? Sao bố tới sớm thế?

-Một người bạn của mẹ con vừa đi du lịch nước ngoài về, tặng mẹ con một hộp thuốc bổ. Mẹ bảo bố đem sang cho con.

-Vâng... Bố vào chơi đi.

Ran trả lời bố, có chút bối rối, ngập ngừng. Hành động đó đã khiến ông Mori chú ý. Bất chợt, một đôi giày nam bằng da, bóng bẩy đã lọt vào tầm mắt ông. Khoan đã, không lẽ con gái ông mới đó đã có tình mới rồi sao? Không thể thế được! Con gái ông đâu phải kiểu phụ nữ như vậy! Nhưng đôi giày này rất quen, nhưng cũng rất đặc biệt. Đúng rồi! Ông có nhận ra đôi giày nam này, đó là đôi giày Ran đã đặt làm năm ngoái, tại một tiệm giày thủ công nổi tiếng để làm quà Giáng sinh cho Shinichi. Ông cũng được cô tặng một đôi giống vậy.

"Con đặt làm hai đôi để tặng cho hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời con."

Câu nói khi đó của Ran vọng về trong tâm trí ông, thôi thúc ông phải làm một việc.

Từ trong bếp, Shinichi nghe được loáng thoáng giọng bố vợ anh. Anh biết rõ rằng nếu bây giờ anh xuất hiện thì sẽ rất kì quặc và khó xử. Không phải chứ?! Chẳng lẽ anh phải chôn chân ở đây cho đến khi bố vợ anh ra về sao? Hy vọng bố vợ anh sẽ ra về sớm.

-Vậy... để con đi lấy nước cho bố.

Ran đợi ông Mori vừa ngồi xuống sofa xong thì lên tiếng. Dù sao cô cũng phải tìm cách giấu Shinichi đi. Đưa mắt nhìn về phía bếp, ông Mori liền nói:

-Không cần đâu. Bố chỉ ghé sang để đưa con hộp thuốc thôi. Giờ bố có việc rồi.

Nói rồi, ông đứng dậy và đi về phía cửa. Nhìn bố mang giày, Ran mới chợt nhớ ra đôi giày của Shinichi. Chết thật, đáng lẽ cô nên giấu nó đi đầu tiên chứ! Xỏ giày vào xong, ông đứng dậy, quay sang nhìn cô con gái duy nhất của mình, ông nói:

-Bố đi đây. Nhớ chăm sóc bản thân cho tốt đấy!

-Vâng. Con biết rồi. Thật là, bố làm cứ như con còn bé lắm ấy! Con đã ba mươi hai và có một đứa con rồi đấy!

Ông Mori ngắm con thật kỹ, con gái ông đã lớn thế này rồi à?

Mới ngày nào, Ran chỉ là một đứa bé nhỏ xíu, chỉ nằm vỏn vẹn trong vòng tay ông.

Mới ngày nào, cô chỉ là một bóng lưng nhỏ bé với chiếc cặp xách đang lon ton đi học.

Mới ngày nào, cô còn là một cô gái trẻ lo lắng, hồi hộp trong bộ váy trắng, được ông dắt tay vào lễ đường.

Vậy mà giờ đây, cô đã trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, thành đạt.

Ông biết, ông không phải người cha hoàn hảo, ông còn rất nhiều thiếu sót, ông đã không chăm sóc cô thật tốt. Nhưng có một điều mà ông chắc chắn: ông sẽ không bao giờ để công chúa nhỏ của mình phải chịu đau khổ. Vuốt mái tóc đen mượt của cô, ông nói dịu dàng:

-Ran này, về chuyện vợ chồng con... Bố biết đây là chuyện riêng của hai đứa nhưng... Nếu con thật sự thấy ổn, con nên cho cậu ấy thêm cơ hội. Với lại, cậu ấy cũng đâu phải kiểu đàn ông vô trách nhiệm, bỏ rơi vợ con. Con biết đấy, bố thấy hai đứa thật sự yêu nhau, hai đứa đã trải qua rất nhiều chuyện cùng nhau và... sẽ thật tệ nếu mọi thứ kết thúc theo hướng này. Cái kết như vậy chỉ khiến chúng ta khó chịu hơn thôi. Cô gái đó, cậu ấy, Yukina và cả con nữa, có thể tất cả sẽ đau khổ.

Nghe bố nói, lòng Ran chùng xuống. Mọi người đều thấy như thế, cô nên làm sao đây? Bất giác, một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt cô và lăn xuống gò má của cô. Đưa tay lên lau nước mắt của con, ông Mori nói tiếp:

-Nhưng con biết đấy... bố yêu con và bố tôn trọng quyết định của con. Con không bắt buộc phải làm như vậy. Nếu thấy không chịu được thì con đừng cố níu kéo làm gì. Nhưng con cũng nên khiến cậu ấy hiểu, chứ không cậu ấy sẽ không chịu được đâu.

Cố gắng giấu tiếng sụt sùi từ mũi, Ran cười:

-Vâng. Con hiểu rồi...-Im lặng một chút, cô nói tiếp-Cảm ơn bố.

-Ừm... Bố đi nhé!

-Vâng, con chào bố!-Ran cười nhẹ, vẫy tay chào ông

Đi ra khỏi cửa, ông Mori nhanh chóng đi vào thang máy và ra về, chứ không đụng mặt Shinichi thì sẽ phiền lắm. Đứng trong thang máy, ông hy vọng lời nói của mình có thể giúp được Ran giải quyết "mớ tơ vò" này.

Shinichi đứng im trong bếp. Anh nghe nhầm phải không? Bố vợ anh cũng muốn cô quay lại với anh?!

Nhưng...

Ran sẽ quyết định thế nào đây? Liệu cô có muốn quay lại với anh không?

-Shinichi?

Tiếng gọi của Ran kéo anh về thực tại. Nhìn cô, tâm trí anh chỉ có một câu hỏi: "Anh có nên ngỏ ý muốn cô quay lại bây giờ không?". Câu trả lời là không. Hiện tại, cả tâm trí của cả cô và anh đều đang hỗn loạn lắm. Vả lại, anh sẽ hỏi cô thế nào đây? Không thể đặt câu hỏi một cách nhanh chóng thế này được. Tốt nhất là nên đợi thời điểm thích hợp. Đưa mắt nhìn đồng hồ, anh nói:

-Ran à, anh... chắc giờ anh nên về.

-Vậy ư? Em sẽ gọi taxi cho anh.

-Cảm ơn em.

Shinichi bước ra cửa và mang giày trong lúc Ran gọi taxi. Shinichi mang giày xong cũng là lúc Ran cúp máy.

-Vậy... anh đi đây. Cảm ơn em nhé!

-Chào anh.

Ran nhẹ nhàng vẫy tay chào. Một chút tiếc nuối len vào tim của cả hai. Đợi anh đi khỏi, Ran nhẹ nhàng thu tay về. Sắp tới sẽ thế nào đây?

...

Shinichi bước vào nhà, trước mặt anh là Hattori. Nhìn thấy tên bạn trời đánh của mình, Hattori vừa đi theo Shinichi lên phòng, vừa hỏi:

-Vậy mọi chuyện sao rồi?

-Chẳng có chuyển biến gì cả.

Nghe như vậy, Hattori không khỏi tiếc thay cho bạn.

-Nhưng mà, có vẻ khoảng cách giữa bọn tớ cũng được rút ngắn rồi.

-Thật sao? Vậy sao cậu không tranh thủ cơ hội mà...

Hattori không giấu được sự mừng rỡ. Xem ra tiền rượu, tiền taxi và công sức đêm qua kéo lê Shinichi tới tận nhà Ran cũng không uổng phí. Nhưng rồi, Shinichi chỉ nhẹ nhàng đáp:

-Tớ không muốn ép cô ấy bởi... nếu tớ ép, cô ấy chỉ ở bên tớ vì thương hại mà thôi.

Bước tới cửa phòng của Shinichi, anh xua tay, đuổi Hattori ra:

-Được rồi, cậu về phòng đi. Tớ còn phải xếp thêm ít hành lý.

-Thôi được rồi.-Hattori thở dài-Nhưng cậu phải hứa là không được nằm ru rú trong giường mà ủy mị nữa đấy.

-Thật là. Biết rồi!

Và cánh cửa gỗ đóng lại. Shinichi đứng im trong phòng, mắt nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình. Tâm trí anh quay về ngày đó, ngày Ran bước vào lễ đường, ngày anh đeo vào ngón áp út của cô chiếc nhẫn bạch kim gắn kết cả hai. Nghĩ lại thì, hình như Ran không đeo nhẫn cưới. Có thể cô vứt đi luôn rồi cũng nên. Lắc đầu quên đi chuyện đó, anh bắt đầu mở tủ ra, lấy ba lô ra, anh cần phải sắp xếp thêm hành lý xách tay. Chợt nhìn thấy một cái hộp lớn phía sau ba lô, nằm cô độc ở trong góc tủ, anh tò mò lấy nó ra. Trên nắp hộp là nét chữ viết vội của Ran:

"Gửi Shinichi,

Em trả anh những thứ này. Cảm ơn anh vì tất cả."

Mở hộp ra, Shinichi hoàn toàn bất ngờ, tim anh như bị một bàn tay vô hình bóp lấy. Trong hộp là tất cả những món trang sức anh đã tặng cô, bộ váy cưới và cả nhẫn cưới. Thảo nào, tay cô không đeo nhẫn. Anh đau đớn cầm chiếc nhẫn lên. Vị trí của nó không phải ở đây. Đúng vậy. Nó đáng lẽ phải nằm trên ngón tay cô mới đúng. Đút chiếc nhẫn vào trong túi, anh bước nhanh vào thư phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro