Everything stay- chap 14(Ending)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chap 14:

Shinichi chần chừ nhìn lá thư với phong bì màu tím bằng lăng một lúc thật lâu rồi cẩn thận nhét nó vào hòm thư nhà Ran. Chăm chú nhìn cái hòm thư thêm một lúc nữa, anh khẽ thở dài một cái rồi đi vội ra taxi. Anh vốn không phải người tin vào thứ được gọi là "định mệnh" nhưng bây giờ, anh chỉ còn cách tin vào nó đến vô điều kiện.

-Lâu quá đấy.-Người đàn ông trẻ với nước da ngăm đen nhìn anh với đôi mắt mệt mỏi vì phải dậy sớm, tuy nhiên trong câu nói ấy lại chỉ mang một phần là cằn nhằn.

-Xin lỗi.-Anh trả lời nhẹ rồi quay sang tài xế-Đưa chúng tôi ra sân bay.

Và rồi chiếc xe taxi từ từ lăn bánh trong lúc ánh mắt anh vẫn nhìn về phía khu chung cư.

...

Ran thức dậy khi ánh nắng mặt trời đã bắt đầu gay gắt chiếu thẳng lên gương mặt xinh đẹp của cô qua khung cửa sổ. Khẽ chau mày khó chịu, cô vươn tay lấy chiếc điện thoại ở đầu giường để kiểm tra thời gian. Đôi mắt thâm quầng, ngái ngủ của cô bất ngờ mở to ra khi đọc lịch làm việc hôm nay của mình: 10:00 sáng nay cô phải có mặt để chuẩn bị cho buổi phỏng vấn với tạp chí văn học và bây giờ đã gần 9:00 rồi. Vội vã lao vào nhà vệ sinh, Ran nhanh chóng vừa tắm sơ, vừa đánh răng, rửa mặt. Xong xuôi, cô vội chọn một bộ trang phục thật đơn giản và buộc thấp mái tóc dài của mình.

-Mẹ ơi.

Tiếng gọi của Yukina vang lên từ cửa phòng của Ran. Cô giật mình quay lại nhìn. Yukina đang mang một khay có bánh sandwich cá ngừ cùng hai cốc nước quả vào cho cô.

-Con làm bữa sáng rồi này. Mẹ ăn với con đi.-Yukina vui vẻ nói

-Ôi cảm ơn con nhé.-Ran nhanh chóng bước tới, xoa đầu con bé và cầm sandwich và nước quả lên vừa ăn vừa nói tiếp-Hôm nay mẹ có việc nên mẹ sẽ đưa con sang nhà ngoại nhé!

Yukina nghe mẹ nói liền nhanh chóng gật đầu và chuẩn bị để đi với mẹ.

...

Mưa. Mưa to như trút nước.

Ran về nhà trong tình trạng ướt sũng vì mưa. Đặt gói bưu phẩm cùng vài lá thư trong hòm thư nhà mình lên bàn, cô nằm ngả người ra ghế sofa, lấy chai nước, tu ừng ực. Bố mẹ cô vừa mới gọi điện bảo rằng tối nay Yukina sẽ ở nhà ông bà vì cô bé đã ngủ say sau khi đi chơi với họ suốt một ngày vì thế nên tối nay chỉ có cô ở nhà một mình. Mệt mỏi, đói bụng mà lại đang ở nhà một mình nên cô quyết định đi tắm rồi nấu mì ăn tạm cho qua bữa vậy. Sau nửa tiếng tắm rửa rồi nấu mì, Ran mang ly mì đang tỏa hơi nóng dễ chịu ra phòng khách, bật playlist nhạc trong điện thoại lên, vừa ăn vừa kiểm tra đống thư từ trong khi trời tiếp tục đổ mưa.

Những gì cô trong hòm thư hôm nay của cô cũng không có gì đặc sắc, chỉ là mấy cuốn sách cô đã đặt, một vài tấm coupons từ các hiệu sách, cửa hàng. Nhìn chung là không có gì quá đặc biệt hay quan trọng cả. Cầm ly mì lên ăn, mắt cô chợt chú ý đến lá thư với phong bì màu tím của hoa bằng lăng nổi bật giữa đống thư màu trắng đã mở. Đặt ly mì xuống cô cầm lá thư đó lên xem. Nhìn cái màu tím nhợt nhạt buồn bã của lá thư trong một buổi tối mưa dầm thế này thật dễ dàng khiến người ta có cảm giác buồn bã. Hẳn người viết lá thư này lúc viết thư tâm trạng buồn bã, hỗn tạp lắm mới chọn cái phong bì màu này. Lá thư không tem, không dấu bưu điện, chỉ vỏn vẹn một dòng chữ được viết bằng bút mực đen thẳng thớm, quen thuộc được viết trên mặt phong bì: "Gửi Kudo Ran". Cô cười buồn, giờ này mà còn có người gọi cô bằng cái tên đó sao? Cô nhanh chóng mở thư ra đọc. Lá thư này không mất quá nhiều thời gian để đọc đối với một người đã có kinh nghiệm viết lách, nghiên cứu như cô. Thời gian cho cô đọc lá thư này chắc cũng chỉ mất hơn sáu phút, thời gian vừa vặn cho bản nhạc "Only you" của Selena Gomez phát hai lần trên điện thoại cô. Khẽ mím chặt môi lại, cố gắng bình tĩnh khi nhìn thấy nét chữ thân quen trong lá thư cô chăm chú đọc lá thư trong khi tiếng nhạc buồn man mác vang lên trong căn phòng, hòa quyện cùng tiếng mưa bên ngoài.

"Ran à,

Em có thể xem đây chỉ là một lá thư rác và vứt nó đi ngay bây giờ nếu em muốn. Anh hoàn toàn có thể hiểu mà. Nhưng nếu em quyết định dành thời gian cho nó thì anh mong em có thể đưa ra quyết định về chuyện của chúng ta.

Anh không rõ em đang đọc lá thư này vào lúc nào. Có lẽ là một ngày, hai ngày thặm chí là cả tháng kể từ lúc anh cho nó vào thùng thư nhà em nhưng anh đã nhét nó vào thùng thư đúng vào ngày hôm ấy-ngày hành trình của chúng ta bắt đầu.

Ngày đó, chúng ta đã gặp nhau lần đầu tiên. Và tên nhóc tì mang tên Kudo Shinichi đó đã đem lòng yêu em mất rồi. Thường thì đối với mối tình của một tên nhóc bốn tuổi đầu vắt mũi chưa sạch dành cho cô bạn đáng yêu cùng tuổi thì đó chỉ là một cơn say nắng, sẽ đến và đi rất nhanh. Nhưng đối với anh thì lại khác. Chuyện của chúng ta cứ tiếp diễn từng ngày, từng tháng, từng năm. Con đường chúng ta đi đã gặp rất nhiều chông gai, ngã rẽ và chúng ta đã cùng nhau vượt qua. Đúng vậy, chúng ta đã cùng trải qua rất nhiều chuyện khó khăn và đã có một đám cưới hạnh phúc, một đứa con đáng yêu. Thông thường thì những câu chuyện cổ tích, những chuyện tình trong tiểu thuyết thì chỉ cần có vậy.

Nhưng đây là cuộc đời. Cuộc sống chúng ta đang ở một ngã rẽ lớn. Anh biết cái ngã rẽ mệt mỏi này là do chính anh gây ra và anh hoàn toàn không có một lời biện minh hay bào chữa cho cái tội lỗi đáng xấu hổ đó. Anh cũng không ôm giấc mộng hão huyền rằng em sẽ quên đi tất cả và quay về với anh. Nhưng anh lại không thể chấp nhận buông tay Ran à. Anh không thể ở đó, không làm gì và mất em như thế này được. Anh không thể buông bỏ mọi thứ chúng ta đã cùng xây dựng như thế này được.

Có thể bây giờ em đang nghĩ anh "nói một đằng, làm một nẻo". Nhưng không. Như những gì anh đã nói, anh không thể bào chữa cho tội lỗi anh gây ra hay ôm mộng rằng em cứ thế mà quay về với anh được. Con đường của chúng ta đang rạn nứt và nếu tiếp tục đi tiếp trên đó mà không làm gì thì chẳng mấy chốc con đường đó sẽ đổ vỡ và cả hai ta sẽ bị thương thôi. Vì thế, tại sao chúng ta không cùng nhau tạo ra một con đường mới hở em? Em không cần phải ngó lơ mọi chuyện và quay về với anh. Dù là khó khăn nhưng hãy để anh bắt đầu lại từ đầu, theo đuổi em và khiến mọi thứ ở lại đúng vị trí của nó, được không em?

Yêu em,

Kudo Shinichi."

~~~THE END~~~

*Lời tác giả: Xin chào mọi người! Sau một thời gian vắng mặt thì mình đã ra chap mới rồi đây. Có thể một số độc giả sẽ cảm thấy ức chế với cái kết OE lửng lơ thế này nhưng cá nhân mình đã phải suy nghĩ rất nhiều và mình cảm thấy cái kết này là hợp lý nhất. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, kiên nhẫn và góp ý để mình cũng như fic "Everything stays..." này của mình trở nên hoàn thiện hơn trong thời gian qua. 

P/s: cảm ơn m.n đã ung hộ ad một thời gian qua, mong m.n sẽ ủng hộ tuyển tập oneshot và fic let của mk nha

Mong mn ủng hộ fic khác cho mk nha: 

https://www.wattpad.com/myworks/152114005-shortfic-c

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro