Chap 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5:30 pm

Nhà trọ

_ Em đẹp lắm

Sau một hồi bất động, Tử Du cũng bừng tỉnh đến từ phía sau ôm chặt eo cô gái vừa mới bước ra khỏi phòng tắm với dáng vẻ hơi chật vật đang soi chiếc gương lớn ở tủ quần áo. Minatozaki Sana đáng yêu của cô hiện tại trông rất khác với chiếc đầm trắng họa tiết giản đơn dài tới đầu gối ôm sát vào cơ thể hoàn hảo tôn lên những đường cong uyển chuyển. Đầy nét quyến rũ nhưng trông vẫn rất kín đáo, thật sự rất thích hợp để ra mắt trưởng bối. Bảo bối nhà cô quả nhiên là cực phẩm làm lòng cô không khỏi dâng lên cảm giác chiếm hữu. Chu Tử Du chính là không muốn ai khác ngoài cô được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của người cô yêu.

Sana chớp chớp đôi mắt tự ngắm thân ảnh của cô đang phản chiếu trong chiếc gương lớn. Chiếc đầm này Tử Du đã mua tặng cô trước khi cả hai yêu nhau nhưng đến tận hôm nay cô mới có cơ hội mặc thử. Và thật bất ngờ là nó lại rất vừa vặn với dáng người của cô. Vờ hờn dỗi gỡ vòng tay ở eo ra, Sana xoay người cong nhẹ khóe môi nở nụ cười câu hồn rồi chủ động choàng tay quanh cổ Tử Du. Vẻ mặt một mực si mê của Chu Đáng Sợ hiện tại làm cô thật muốn trêu chọc a ~

_ Đẹp thật sao?

_ Đẹp.

_ Du, kéo dây khóa phía sau giúp em.

Tử Du khẽ nuốt ực với lời nhờ vả của người yêu, cô máy móc gật gật đầu, tay luồn ra phía sau tìm dây khóa thì vô tình các đầu ngón tay lướt nhẹ lên vùng lưng trần mịn màng làm trái tim cô đập từng nhịp thật mạnh đầy căng thẳng. Quên đi cả việc phải giúp người yêu kéo dây khóa, Chu Tử Du cứ thế mà xoa lấy vùng da thịt mát lạnh làm Sana khẽ rùng mình vội đẩy tay cô ra, trừng mắt cảnh cáo:

_ Em để ý dạo này Du cứ ''ăn đậu hũ'' em.

_ Ăn đậu hũ? Em biết từ đó sao?

_ Là hôm qua Chaengie dạy em.

Sana ngây ngô chỉ ra người đã dạy cô nghĩa của từ ''ăn đậu hũ''. Lúc đầu nghe Chaeyoung và Dahyun chí chóe cãi nhau có nhắc đến từ đó đã làm cô rất tò mò nên liền hỏi. Thì ra ''ăn đậu hũ'' là thả dê a ~

Chu Tử Du tối sầm mặt. Sao cô có cảm giác bạn cô từng người, từng người dần thân thiết với Sana hơn thì sẽ càng dạy hư bảo bối nhà cô thế nhỉ?

_ Chaengie? Thật là, nhưng tôi không phải ''ăn đậu hũ'' em. Mà vì yêu nên muốn gần gũi thôi. Ngốc.

_ Du đang ngụy biện sao?

_ Dĩ nhiên là không.

Nghiêm túc kéo dây khóa lên cho Sana, Tử Du đặt lên vầng trán đối diện một nụ hôn nhẹ rồi đến lấy những chiếc túi trên bàn mà cô đã mang đến mở ra tìm một đôi giày thích hợp với trang phục mà cô người yêu bé nhỏ đang mặc.

Nghiêng đầu nhìn các đôi giày được đặt kĩ lưỡng trong hộp có vẻ như rất đắt tiền mà Tử Du đang lấy ra từ những chiếc túi, Sana khẽ nhíu đôi mày thanh tú không hài lòng:

_ Du lại mua giày cho em?

_ Ừ, đừng nghĩ nhiều. Ngoan nào, cũng sắp đến giờ hẹn rồi.

_ Nae, mà Du này, đêm qua em nằm mơ.

Nghe lời người yêu, Sana ngoan ngoãn ngồi xuống giường chờ đợi trong khi Tử Du vẫn đang xếp các đôi giày ra rồi phân vân lựa chọn. Cô chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua nên liền muốn chia sẻ với đối phương.

_ Mơ thấy tôi?

_ Không có, em mơ thấy Appa và Umma em đến Hàn.

_ ...

Dù không lên tiếng đáp lời nhưng Tử Du vẫn đưa ánh mắt về phía Sana ý muốn nói cô vẫn đang chờ đối phương kể tiếp.

_ Em thấy em vừa giới thiệu Du xong thì Appa liền rất tức giận và muốn chúng ta chia tay. Còn Umma chỉ im lặng, cũng không phản đối ý kiến của Appa.

_ Có thể em áp lực vì phải gặp mẹ tôi nên mới thấy giấc mơ bị gia đình cấm đoán như thế. Đừng lo lắng.

Đôi mày khẽ nhíu vì hai chữ ''chia tay'' nhưng cũng nhanh chóng giãn ra, Tử Du bình ổn cảm xúc rồi mỉm cười dịu dàng trấn an cô người yêu đang ủ rũ. Chính bản thân cô đã yêu Sana đến mức không bao giờ dám nghĩ đến hai chữ ấy. Nếu người mơ thấy giấc mơ kia là cô thì chắc hẳn tinh thần cô cũng sẽ khủng hoảng như Sana hiện tại, hoặc còn hơn cả thế.

Sana gật đầu nhưng tâm trạng vẫn không thể tốt hơn, ngày thường hoạt bát huyên náo bao nhiêu thì hôm nay cô lại trầm lặng ít nói bấy nhiêu. Có lẽ vì giấc mơ đó quá thật làm cô có đôi chút ám ảnh. Cô còn nhớ là thấy Appa rất tức giận quăng cho cô tấm vé máy bay về Nhật và bảo nếu không cắt đứt với Tử Du thì sẽ từ mặt cô. Từ nhỏ đến giờ cô chưa bao giờ thấy nét mặt giận dữ đến thế của Appa, kể cả lần cô nhất quyết đòi đến Hàn học Đại học. Sau đó cô còn nghe loáng thoáng nhà Minatozaki một chút cũng không muốn dính dáng đến Chu gia. Chắc là Tử Du nói đúng, là vì cô áp lực nên mới mơ một giấc mơ kì lạ như thế thôi. Làm sao gia đình cô và Chu gia lại trùng hợp có quen biết với nhau? Nhưng dù thế vẫn không tránh khỏi cảm giác bất an đang tồn tại trong lòng cô lúc này.

_ Tử Du, em thật sự không muốn xa Du. Chỉ là mơ nhưng vẫn cảm thấy rất đau lòng.

Khuỵu một chân xuống trước mặt người yêu, Tử Du nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé áp vào hai bên má cô, ánh mắt lóe lên một tia cảm động khi nghe lời bộc bạch từ phía Sana. Cô nghiêng đầu nở nụ cười nhu tình như nước rồi choàng tay ôm chặt Sana vào lòng thì thầm:

_ Đừng sợ, không phải tôi đang ở trước mặt em và mọi thứ vẫn ổn sao? Chỉ là mơ thôi, bảo bối. Tôi yêu em.

_ Em yêu Du

Sana gật nhẹ đầu, môi nhỏ khẽ hé thủ thỉ nũng nịu, mặt dụi sâu hơn vào lồng ngực ấm áp của người đang ôm chặt lấy cô mà nói từng lời ngọt ngào cốt để dỗ dành trấn an cô.

______________________

Nhà hàng Y

_ Phù ~

Đứng trước cửa một phòng ăn riêng của nhà hàng Y sang trọng, Tử Du yêu chiều hôn lên mái tóc của cô gái đang đưa tay đặt lên ngực trái để điều chỉnh nhịp thở vì hồi hộp, hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau không rời. Chỉ là một buổi gặp mặt nhưng cô thật sự không ngờ Sana lại căng thẳng đến thế và điều đó làm cô cảm thấy rất hạnh phúc.

_ Em ổn rồi, chúng ta vào thôi Du.

_ Ừ

Cạch

Cánh cửa to đang đóng chặt đột ngột bị mở toang nhưng người phụ nữ ngồi bên trong vẫn một phong thái nhàn hạ nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt sắc bén thủy chung đặt vào menu bà đang cầm trên tay phải, dường như không có ý muốn nhìn đến hai cô gái vẫn đứng tần ngần nơi phía cửa.

Rất nhanh Chu Tử Du liền hiểu ý tứ nên vội huýt nhẹ vào vai cô người yêu đứng cạnh đang cúi gầm mặt dưới sàn nhà. Cô mím môi nhịn cười rồi lễ phép mở lời trước:

_ Thưa mẹ, đây là người yêu của con. Cô ấy tên Minatozaki Sana.

_ Cháu ... cháu chào bác.

Khi Tử Du vừa dứt lời, Sana cũng nhanh miệng lễ phép tiếp lời, gương mặt vẫn ngượng ngùng cúi xuống nền đất chưa dám ngẩng lên. Cô vì căng thẳng mà không tự chủ khẽ siết chặt bàn tay của người đứng cạnh hơn làm Tử Du ăn đau nhưng không lên tiếng.

Mẹ Chu mỉm cười, ánh mắt rốt cuộc cũng rời khỏi menu mà lướt sơ lược vóc dáng của Sana. Bà nhìn sang Tử Du nhẹ gật đầu tỏ ý hài lòng.

_ Sana, hôm qua ta đã dạy con khi gặp trưởng bối của người yêu thì phải thế nào?

_ Nae? Điều quan trọng nhất là phải nhìn vào mắt trưởng bối khi trò chuyện. Như thế sẽ không bị hiểu lầm là thất lễ ạ.

Ơ ... Khoan, giọng nói này?

Sana vô thức đáp lời rồi giật nảy người vội ngẩng đầu lên thì mồm liền há to đến không thể khép lại khi rất nhanh cô liền nhận ra được mẹ của người yêu cô chính là ... người phụ nữ lạ mặt đã cùng cô ngồi ở quán ăn ở lề đường vào ngày hôm qua. Aigoo, không thể nào, sao ... sao có thể trùng hợp đến thế? Nhưng hôm nay cô mới nhận ra bác Chu cùng Tử Du gương mặt lẫn khí chất và hành động có rất nhiều điểm tương đồng. Chả trách hôm qua cô luôn cảm thấy ở bác ấy có điều gì đó rất thân thuộc.

Ấy, hôm qua cô còn ngã trước mặt bác ấy. Trời ạ ~

Tội nhất vẫn là Chu Tử Du đang đứng một bên ngẩn người, cô khó hiểu nhìn qua rồi nhìn lại biểu cảm trên gương mặt của mẹ và người yêu. Ý cười của mẹ cô thì trông cứ như gặp phải người quen. Còn Sana thì đã há hốc mồm ngạc nhiên rất lâu trông vừa đáng thương lại vừa tức cười.

_ Sana, em sao thế?

_ Em ...

_ Sana, qua đây, qua đây ngồi cạnh ta nào. Cứ thoải mái như hôm qua là tốt rồi.

Sana ngây ngốc kéo theo Tử Du bước đến nơi chiếc ghế trống cạnh mẹ Chu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống. Sự niềm nở của bà làm cô cũng dần giảm đi đôi chút căng thẳng nhưng sự ngại ngùng vì cú ngã vào ngày hôm qua làm cô vẫn còn rất xấu hổ đến đỏ ửng hai bên má phính.

Mẹ Chu vẫn thường trực nụ cười trên môi cốt để không làm bầu không khí trở nên ngột ngạt, ánh mắt bà trông theo từng hành động của cô con gái cưng đang rất cẩn thận mở tấm khăn ra rồi ân cần phủ lên đùi cho Sana.

_ Hai người có thể kể cho cô gái đang lạc lõng này chuyện gì đã xảy ra không?

_ Du, bác Chu là người mà em đã kể Du nghe vào tối hôm qua.

_ ...

Không riêng gì Sana, Tử Du cũng lộ ra vẻ mặt ''không thể tin được'' hiếm thấy làm mẹ Chu bật cười thành tiếng bất đắc dĩ lắc lắc đầu trước hai đứa nhỏ đang thì thầm to nhỏ gì đó với nhau. Tiểu Chu nhà bà khi biết yêu rồi thì thay đổi nhiều thật a ~ Ôn nhu chu đáo đã đành, lại còn thêm rất nhiều biểu cảm lạ mắt.

_ Con nhớ hôm qua mẹ nhắn lại với con là gọi tài xế đón để đến công ty. Sao mẹ lại đi xe bus và đến khu X ?

_ Chuyện đó ta sẽ kể con nghe sau. Bây giờ thì im lặng để ta trò chuyện cùng Sana nào. Bánh gạo cay hôm qua ngon lắm đấy Sana.

_ A ~ Cháu cũng thích ăn lắm nhưng Tử Du nói ăn cay không tốt cho dạ dày.

Sana dẩu môi, chất giọng aegyo đầy ủy khuất hướng mẹ Chu mà mách lại.

_Ta hiểu. Cứ năm phút gọi một lần thì đủ biết tiểu Chu nhà ta khó tính như thế nào rồi.

_ Ơ kìa, Tiểu Chu?

_ Mẹ à ~

Tử Du trừng mắt nhìn cô người yêu đang đưa ánh mắt trêu chọc cô rồi hờn dỗi gọi mẹ Chu để nhắc nhở. Thật là, sao mẹ cô có thể gọi tên ''cún cơm'' hồi bé của cô khi đang có mặt Sana ở đây chứ? Cô đã lớn, cô đã có người yêu rồi kia mà.

_ Mẹ mẹ cái gì? Cô dù lớn bao nhiêu cũng vẫn là Tiểu Chu của tôi và cha cô.

_ ...

Sana nén cười, lén lút đặt tay ra phía sau áp lên lưng Tử Du từng nhịp nhẹ nhàng vỗ về.

_ Sana, ấn tượng đầu tiên của con về Tiểu Chu là thế nào?

_ Là người cộc cằn, kiệm lời và rất thích làm theo ý mình. Ấn tượng đầu tiên của cháu về Tử Du chỉ một chữ ''Sợ'' thôi ạ

_ ...

Câu đáp lời đầy chân thật từ Sana làm mẹ Chu gật đầu hài lòng. Song, bà nhìn sang Tử Du, vẫn là câu hỏi đó:

_ Tiểu Chu, còn con?

_ Minatozaki Sana thì ''ngốc và ... Tốt bụng như một thiên thần''

_ ...

''Tốt bụng như một thiên thần''

Sana ngượng ngùng đỏ ửng đôi má rồi chợt khẽ cau đôi mày chìm trong suy nghĩ riêng khi nhận ra điểm kì lạ trong câu trả lời của Tử Du. Làm rơi điện thoại là ''tốt bụng'' sao? Hay ý Tử Du nói nhờ cô nên mới có cơ hội đổi điện thoại mới nhỉ?

Nhận ra những điều rối rắm trong đôi mắt người yêu, Chu Tử Du khẽ cười thầm trong lòng. Ấn tượng đầu tiên mà cô đang nói đến dĩ nhiên không phải hôm chạm mặt nhau ở Đại học M mà chính xác đó là ngày đầu cô gặp Sana.

Mẹ Chu chỉ gật nhẹ đầu nhưng trong lòng lại một hồi vui vẻ với bầu không khí ấm cúng mà hai cô gái đang mang đến. Tiểu Chu nhà bà cũng thật là, có cần phải lén nhìn Sana rồi cười tủm tỉm suốt như thế không?

_ Thật ra trước khi đến đây ta đã từng nghĩ sẽ tạo một chút thử thách nhỏ cho hai đứa. Nhưng nhờ cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên với Sana hôm qua thì ta nghĩ điều đó là không cần thiết nữa. Tiểu Chu, tại con mà hôm qua ta không có nhiều thời gian trò chuyện cùng Sana. Con bé cũng không phải trẻ con. Con có cần thiết cứ năm phút lại gọi hỏi đang ở đâu như thế không?

_ Chỉ có cô hiểu co...

Sana chợt ngưng lời khi lỡ buộc miệng gọi mẹ Chu là ''cô'' như buổi trò chuyện hôm qua mà theo đúng lễ nghĩa thì cô phải gọi là bác.

Trái lại, mẹ Chu rất thoải mái, cũng không có ý bắt lỗi Sana. Bà còn rất vui vẻ trêu hai cô gái:

_ Sana, con đừng căng thẳng quá, ''cô'' hay ''bác'' ta cũng đều không chấp nhất. Hay con giống Tử Du, gọi ta một tiếng ''mẹ'' ta lại càng hài lòng. Đúng ý con không Tiểu Chu? 

_ Nae.

Tử Du lễ phép vội gật đầu đồng ý với đề nghị của mẹ Chu, hai má lúm đáng yêu lộ rõ khi cô cong khóe môi nở nụ cười tươi rói.

_ Sao lại là mẹ ạ? Bác muốn nhận cháu làm con gái sao?

_ ...

Sana ngây ngốc thắc mắc làm mẹ Chu không nhịn được bật cười lớn, trông thấy vẻ mặt bối rối của cô gái nhỏ càng khiến bà không thể ngừng cười mà chỉ có thể vội ra hiệu cho cô con gái cưng giải thích.

Tử Du ân cần xoa đầu cô người yêu bé nhỏ rồi cúi sát vào tai nhỏ thì thầm:

_ Là con dâu. Ngốc à ~

_ Nhưng không phải còn quá sớm sao?

_ Đúng là còn quá sớm nhưng cũng không hẳn là sớm. Ta rất hiểu Tiểu Chu. Ta dám chắc là trong đầu con bé hiện tại đang chứa đựng rất nhiều suy tính tương lai cùng con. 

Thấy Tử Du lộ rõ vẻ hụt hẫng vì câu ''quá sớm'' của Sana, mẹ Chu liền thay cô con gái cưng tiếp lời. Đứa nhỏ nhà bà cũng quá gấp gáp rồi nhưng khổ nỗi bà lại thích sự gấp gáp ấy. Bà rất ưng ý cô bé Minatozaki Sana này.

Sana kín đáo lồng tay vào bàn tay của Tử Du siết nhẹ, cô ngượng ngùng rụt rè đề nghị làm mẹ Chu và cả người đang ẩn ẩn nét buồn vui lòng :

_ Con có thể gọi bác là Umma Chu không ạ?

_ Được chứ. Sana thật ngoan, và ta có vài lời muốn nói cùng hai đứa.

_ Vâng

_ Ta biết hai đứa yêu nhau chưa bao lâu nhưng ta rất hài lòng vì tình cảm của cả hai hiện tại. Ta cảm nhận được đó là tình cảm xuất phát từ hai phía. Ta hoàn toàn ủng hộ hai con nhưng có những khó khăn trước mắt cả hai đứa vẫn chưa thấy được nên ta mong dù con đường tiếp theo có không bằng phẳng và nhiều chông gai thì hai đứa vẫn sẽ nắm chặt tay nhau như lúc này rồi cùng nhau vượt qua.

Mẹ Chu vỗ nhẹ lên hai bàn tay đang lồng chặt vào nhau như để thay bà truyền lòng tin cho hai đứa nhỏ.

Sana và Tử Du trong lòng dâng lên một hồi bất an cùng khó hiểu vì lời căn dặn mang theo quá nhiều hàm ý từ mẹ Chu. Hai cô gái dường như có thể nhạy bén nhận ra được bà đang gián tiếp muốn nhắn nhủ điều gì đó.

Tử Du cười mỉm, không một chút ngại ngùng mà nâng bàn tay nhỏ bé của Sana lên đặt một nụ hôn trìu mến vào.

_ Em có nghe mẹ dặn gì không đó?

_ Nae, em nghe mà ~

Sana có lẽ đã dần bớt ngại ngùng mỗi khi cùng Tử Du thực hiện một hành động thân mật nào đó, cô tinh nghịch véo yêu chiếc mũi cao đang chun lên của người yêu, ánh mắt cũng long lanh một niềm hạnh phúc vô bờ.

_ E Hèm, món ăn đến rồi. Vì sợ hai đứa đói nên khi nãy ta đã gọi món trước. Dùng bữa nào. Sana, con ăn thử xem có hợp khẩu vị không?

_ Vâng ạ.

Tiếng hắng giọng bên cạnh vang lên làm cả hai vội dứt ánh mắt ra khỏi đối phương. Sau khi nhân viên kín cẩn đặt các món ăn lên bàn và rời khỏi phòng, Tử Du liền chồm người về phía bên phải dời dĩa Beefsteak của mẹ Chu sang tỉ mỉ cắt từng mảnh nhỏ rồi mới lễ phép đặt lại chỗ cũ cho bà. Song, cô định kéo phần ăn của cô người yêu bé nhỏ sang nhưng Sana rất nhanh hiểu ý cô nên liền từ chối:

_ Em tự làm được mà, Du ăn đi.

_ Được không?

Tử Du nhướng mày nghi hoặc trông theo từng động tác có vẻ không đồng nhất giữa dao và nĩa trong tay Sóc nhỏ họ Minatozaki, cứ lóng ngóng thế này không khéo một lúc lại tự sắn trúng vào tay mất. Bình thường khi dùng bữa cùng nhau cô sẽ chủ động cắt thịt cho Sana, bảo bối chắc hẳn vì sợ mẹ cô không hài lòng nên hôm nay mới từ chối. Đúng thật là ngốc. Bỗng, Sana bất ngờ quay sang cô nở nụ cười tươi rói với vẻ mặt đầy tự hào, tay phải đưa chiếc nĩa có đính một mảnh thịt đã bị nhừ do bị cắt lỗi nhiều lần lên như để khoe chiến tích làm cô nhịn không được vội che miệng để nén cười, cưng chiều gật gật đầu.

Mẹ Chu nhàn hạ dùng bữa trong im lặng, trong lòng lại muôn phần hài lòng vì cuộc gặp mặt ngày hôm nay.

Việc còn lại bà cần làm trước khi về Đài có lẽ là phải nói cho Tiểu Chu biết chuyện năm xưa.

_ Sana, cha mẹ con ở Nhật vẫn chưa biết mối quan hệ của con và Tử Du phải không?

_ Nae, vẫn ... chưa ạ.

Sana thành thật đáp lời, ánh mắt áy náy lén lút hướng về phía Tử Du liền nhận lại cái lắc đầu nhẹ cùng nụ cười mỉm đầy bao dung. 

To be continued

Để mọi người chờ lâu rồi. Thật có lỗi.
















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro