Chap 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Im Gia

Bước vào phòng khách khang trang rộng lớn của dinh thự Im Gia, Mina kính cẩn nở nụ cười, hai tay dâng các món quà lớn nhỏ trong tay lên chiếc bàn trước mặt hai trưởng bối. Cô vẫn đứng một bên cho đến khi đợi được sự gật đầu chấp thuận của bà Im mới dám yên vị trên chiếc ghế gỗ bên trái.

_ Thưa hai bác, cháu có chuẩn bị quà biếu hai bác. Thật có lỗi vì cháu đã đường đột đến mà không báo trước

_ Mina đến là ta vui rồi, còn quà cáp làm gì? Nào, hai đứa có phải đang cãi nhau không?

_ Vâng ạ ... Chỉ là một chút hiểu lầm.

Mina cúi đầu, không một chút giấu diếm mà nhỏ giọng đáp lời câu hỏi từ bà Im. Cô như thói quen nâng bình trà nóng giữa bàn lên rót vào tách đã dần cạn của ông Im.

Hạ tờ báo trên tay xuống đặt lên mặt bàn bằng gỗ sang trọng, nét mặt nghiêm khắc của ông Im giãn ra, ông hài lòng gật đầu:

_ Con bé nhà ta được cưng chiều nên có phần ngang bướng. Có phải con bé lại vô cớ gây chuyện với cháu không?

_ Dạ không phải đâu ạ, lần này là lỗi của cháu.

Ông bà Im nghe Mina thành thành thật thật tự nhận lỗi về phần mình thì nhìn nhau mỉm cười. Đối với ông bà, Nayeon từ khi mới sinh ra đã là tiểu công chúa được cưng chiều hơn tất thảy nên tính khí con bé càng lớn càng khó đoán. Nayeon là đứa nhỏ tốt tính, luôn hào hứng mỗi khi ra tay nghĩa hiệp. Khổ nỗi Im tiểu thư cứ thích là làm mà chẳng cần suy tính đúng sai nên cứ không lâu lại gây họa một lần, lại thêm ngang bướng khó chiều. Nói không ngoa chứ ông bà đã từng rất lo lắng cứ như thế này cô con gái cưng xinh đẹp sẽ chẳng ai dám yêu. Đến khi Myoui Mina xuất hiện làm Im Gia muôn phần hài lòng. Có Mina tính cách ôn nhu nhẹ nhàng lại bao dung ở cạnh trông nom, Nayeon cũng dần thu liễm tính tình hơn làm ông bà thật sự cảm thấy rất yên tâm.

Hàn thuyên cùng ông bà Im vài câu, Mina cứ thấp thỏm nhìn lên căn phòng có cánh cửa màu trắng ở tầng trên tìm bóng dáng thương nhớ. Bà Im nhận thấy được điều đó nên cũng mở lời:

_ Ta nghĩ cháu lên xem Nayeon đi. Con bé hôm qua đến giờ có vẻ rất buồn phiền, chắc cũng ngóng trông cháu lắm.

_ Vâng ạ. Cháu xin phép.

Cốc cốc

Hội trưởng Myoui gõ nhẹ cửa rồi cúi đầu nhìn xuống nền nhà chờ đợi hồi âm, trong lòng lại thập phần lo lắng Nayeon khi trông thấy cô sẽ lại phát tiết, dù một câu cũng không chịu nghe cô nói. Đơn phương suốt nhiều năm cộng với khoảng thời gian dài yêu nhau đủ để Mina có thể hiểu được Nayeon khi ghen tuông là sẽ thế nào.

Cạch

_ Nayeon, tôi ...

_ ...

Rầm

Đúng như dự đoán của Mina, Nayeon vừa mở cửa liền trông thấy vẻ mặt sốt sắng của người đứng bên ngoài thì ngay lập tức không suy nghĩ vội đóng sầm cửa lại tạo ra tiếng vang lớn đủ để biết cô đang rất tức giận. Tựa vào cửa, Nayeon hét lên:

_ Về đi.

_ Em cứ thế mà không chịu nghe tôi giải thích sao?

_ Nghe làm gì trong khi tận mắt thấy cũng đã đủ rồi.

_ Em ...

Nghe thanh âm đã bắt đầu mất kiên nhẫn của người ngoài cửa, Nayeon đứng tựa vào cửa ủy khuất đến ứa cả hàng lệ.

_ Về đi ...

_ Im Nayeon, em còn không hiểu tính tôi sao?

Giọng nói Mina nhỏ dần khi nghe tiếng nức nở của người yêu vọng ra từ bên trong. Cô đau lòng tự trách bản thân, là lỗi của cô, đáng lý ra khi cùng người kia dùng bữa cô nên trích một ít thời gian nhắn trước với Nayeon.

Flashback

_ Nayeon, hay em về trước ăn trưa đi. Kẻo một chút lại đau dạ dày.

_ Còn chỗ hồ sơ này? cũng sắp xong rồi. Chúng ta làm nhanh rồi cùng ăn trưa. Nha nha ~

Nayeon lắc đầu từ chối đề nghị của Mina. Tay vẫn ghi ghi chép chép vào hồ sơ nhưng vẫn không quên nũng nịu.

Mina thở dài, bỏ cây bút trên tay xuống để bước đến dỗ dành cô người yêu ngang bướng đang ngồi ở sofa:

_ Không thỏa thuận. Thể trạng em không tốt nên đừng cố chấp. Chỗ này tôi làm cũng nhanh thôi. Ngoan.

_ Mina ~

_ ...

Dù luôn chiều chuộng Nayeon nhưng ở phương diện liên quan đến sức khỏe của đối phương thì Mina lại đặc biệt nghiêm khắc nên sau một lúc nũng nịu thì Nayeon đành phụng phịu bất mãn ngoan ngoãn ra về trước, không quên tặng Mina một nụ hôn ở má.

_ Vậy em đi ăn. Mina muốn ăn gì thì nhắn tin em mua về.

_ Được.

Không lâu sau khi Nayeon ra về, tiếng gõ cửa làm Mina tạm dừng công việc, nhẹ lắc đầu rồi mỉm cười. Chắc là Thỏ ngốc nhà cô là bỏ quên đồ gì đó nên quay lại lấy. Thật là ~

_ Mời vào

_ Myoui Mina. Lâu rồi không gặp em.

_ ... Tiền bối ?

Nhà Hàng S

Cùng bạn cũ dùng bữa, Mina đơn giản gọi một phần ăn nhẹ rồi gấp menu lại đặt lên bàn. Cô ngồi ngay ngắn, nở nụ cười ôn nhu thăm hỏi người đối diện.

_ Sao anh sang Hàn mà không báo trước để em đến đón?

_ Sợ rằng hội trưởng Myoui không có nhiều thời gian sẽ từ chối bữa cơm này. Anh không làm phiền em chứ?

_ Không phiền.

Mina thân thiện xua tay. Yukito là tiền bối cùng trường cấp 2 của cô. Anh là người tốt bụng và hòa đồng nên cô và anh cũng có phần thân thiết, chỉ là đến khi cô chuyển đến Hàn thì mất hẳn liên lạc. Hiện tại Yukito đã là nhân viên của một công ty lớn ở Nhật. Hôm nay anh sang đây công tác nên liền không nói trước mà đến tìm gặp Mina để tạo sự bất ngờ.

_ Sao anh biết em ở Đại học M mà đến tìm?

_ Công ty anh cùng tập đoàn Myoui đang hợp tác. Trong lúc kí hợp đồng, anh có gặp bác Myoui nên hỏi thăm một ít thông tin của em. Lúc anh đến cổng thì sinh viên đã không còn ai, anh định ra về thì bảo vệ nói hội trưởng Myoui vẫn còn ở lại nên anh đã xin bảo vệ vào gặp em một lúc. Cũng may anh biết một ít tiếng Hàn.

Trong mắt Yukito lóe lên tia vui vẻ. Anh đã cảm mến Mina từ lâu nhưng lại không dám thổ lộ. Thật may mắn khi có thể lại gặp em sau bao nhiêu năm mất hẳn liên lạc.

Yukito lấy trong vali to một bó hoa hồng được gói gém cẩn thận, anh ta chồm người đặt lên trước mặt Mina:

_ Tặng em.

_ ...

Mina gượng lại vài giây, đôi mày khẽ nhíu nghi hoặc nhìn bó hoa. Cô không từ chối nhưng cũng không đáp lời mà chỉ lơ đi rồi tiếp tục hỏi thăm công việc của tiền bối Yukito. Trong lúc trò chuyện cô cũng khéo léo né tránh những câu nói ẩn ý từ tiền bối năm xưa.

Ở một góc khuất tại nhà hàng S, Nayeon sau khi nhắn tin hẹn Sana ăn tối xong thì chống cằm nhìn menu, cẩn thận chọn lựa một món ăn nhẹ thích hợp để sau khi ra về sẽ mang đến Đại học M cho người yêu. Có lẽ là do trực giác, Nayeon bất ngờ hướng ánh mắt về phía một bàn ăn chỉ có hai người ở cách một đoạn xa. Đối diện với Nayeon là người con trai Nhật trẻ tuổi lãng mạn tặng hoa cho cô gái đối diện. Bóng lưng của cô gái kia quá mức quen thuộc làm Nayeon không thể dứt ánh mắt ra, không hiểu sao trong lòng lại thấy bất an.

''Áo khoác kia không phải là áo Mina đã mặc vào hôm nay sao? Không thể nào, Mina đang ở trường hoàn thành hồ sơ quan trọng, lý nào lại đến đây? Nếu có đi đâu chắc chắn Mina sẽ báo với mình. Là người giống người thôi''

Hàng ngàn câu hỏi chạy dọc chạy xuôi trong đầu Nayeon lúc này nhưng cô vẫn chọn tin tưởng Mina. Cô thở hắt ra định nhìn ra phía cửa sổ nhưng vô tình trợn tròn mắt khi cô gái kia nghiêng nửa khuôn mặt để treo áo khoác lên phía sau ghế. Là Mina? Myoui Mina? Người yêu của cô?

Không chờ thêm một giây nào, Nayeon liền lấy điện thoại gọi ngay vào số máy quen thuộc.

_ Xin lỗi tiền bối, em có cuộc gọi.

_ Em cứ tự nhiên

Bên kia, Mina định đứng dậy bước ra ngoài nhận cuộc gọi thì đúng lúc nhân viên từ phía sau bước đến không tránh kịp mà va vào người cô làm một ít nước sốt dính trên bàn tay trắng nõn nà đang cầm điện thoại.

_ Xin...xin lỗi quý khách

_ Tôi không sao, cũng là một phần lỗi của tôi. Cô tiếp tục công việc đi

Nhân viên nọ vừa đi khỏi, Mina vốn kĩ tính liền đặt điện thoại xuống bàn tìm khăn giấy. Yukito lịch thiệp lấy trong túi áo một chiếc khăn tay, thay vì đưa cho Mina thì anh ta lại tự tiện nắm lấy tay cô để lau vết nước sốt làm Mina nhíu chặt đôi mày không hài lòng, cô dùng sức rụt tay lại.

Cùng lúc đó, dáng người quen thuộc từ đâu bước đến cạnh bàn Mina, chiếu ánh nhìn tức giận cùng tổn thương lướt qua cô vài giây rồi đi thẳng ra ngoài làm Mina thẫn thờ, nhịp thở cũng nghẹn lại đầy căng thẳng.

_ Nayeon?

''Sao Nayeon lại ở đây?''

_ Mina, Mina? Em sao thế?

_ Xin lỗi tiền bối, em có tí việc quan trọng phải đi trước. Bữa cơm này em đành hẹn anh lần sau. Thất lễ.

Một lúc lâu sau khi đã định thần, Mina cuống quít cầm theo túi xách, chân thành nhận lỗi cùng Yukito rồi chạy nhanh về hướng có Nayeon. Đến khi cô bước đến quầy thu ngân thì Nayeon đã quẹt thẻ thanh toán xong bữa ăn và bước nhanh ra ngoài ngồi vào chiếc BMW màu trắng của Im Gia chờ sẵn ở trước cửa nhà hàng từ lúc nào. Mina vừa tiến gần cửa xe thì tài xế cao to vội chặn cô lại, bối rối xin lỗi:

_ Cô chủ có lệnh không cho cô đến gần. Xin lỗi cô Myoui, mong cô thông cảm.

Nói xong, tài xế kính cẩn cúi đầu chào rồi vội ngồi vào ghế lái để đưa cô chủ trở về để lại Mina thẫn thờ nhìn theo bóng xe đã khuất dạng.

Chết mất !! Chắc chắn Nayeon đã trông thấy tất cả và mang theo sự hiểu lầm nên mới như thế.

Cứ tưởng bữa ăn ở nhà trọ của Sana và Momo sẽ có cơ hội giải thích nhưng Nayeon vẫn một mực làm lơ Mina, ăn được một ít thì không một lời mà bỏ về trước, mặc cho người kia theo sau thì cô vẫn lạnh lùng tạo khoảng cách rồi lái xe về Im Gia.

End flashback

_ Nayeon, con để Mina vào giải thích rõ ràng đi. Đừng ngang bướng nữa.

Ông Im cùng bà Im thấy Mina thất thỉu không nói nên lời thì cũng bước lên nhẹ giọng khuyên nhủ cô công chúa nhỏ của ông bà.

_ ...

_ IM NAYEON. Con có nghe ta nói gì không?

Ông Im tức giận gằn giọng khi Nayeon một lúc lâu cũng không có động tĩnh. Mina run người, sợ cục cưng nhà cô lại bị mắng nên định lên tiếng xoa dịu trưởng bối nhưng chưa kịp thì giọng nói người bên trong đã vang ra:

_ Người kia về thì con sẽ ra. Appa cũng đừng ép con. Con không muốn gặp Myoui Mina nữa.

_ ...

Mina cụp mi mắt, buồn phiền khi nghe câu nói của người yêu. Cô lẳng lặng gượng nở nụ cười với ông bà Im:

_ Bác Im đừng tức giận. Hai bác cứ xuống nghỉ ngơi đi ạ.

_ Cái con bé này. Đã bao lớn rồi mà tính cách còn như thế ?

_ Thôi đi ông à. Chuyện của bọn trẻ để bọn trẻ giải quyết. Trà cũng nguội rồi, để tôi châm cho ông ấm khác.

Bà Im xót con gái nên lên tiếng giảng hòa, hướng ông Im về phía cầu thang để xuống phòng khách nhường không gian lại cho đôi trẻ dù biết hôm nay chắc chắn Mina cũng không giải thích được câu nào. Bà sinh ra Nayeon, dĩ nhiên bà là người hiểu cô công chúa nhỏ của bà hơn ai hết.

Sảnh rộng lớn trước phòng Nayeon chỉ còn mỗi Mina đứng tần ngần ở cửa, cô đưa bàn tay lên giữa không trung, động tác như muốn xoa đầu người bên trong nhưng rồi bất lực hạ tay xuống. Có lẽ Mina cũng biết hôm nay chưa phải lúc nên cô vô lực tựa sát vào cửa, giọng nói đủ đảm bảo Nayeon có thể nghe thấy:

_ Được rồi, tôi về. Em ngoan ngoãn một chút, đừng bỏ bữa, được không? Tôi xin lỗi, nhưng xin em hãy tin tôi,Myoui Mina trước giờ chỉ có mỗi Im Nayeon. Giữa chúng ta còn thiếu hai chữ ''tin tưởng'' sao Nayeon?

_ ...

Mina treo túi đồ ăn trong tay lên nắm cửa, cô luyến tiếc nhìn cánh cửa trắng thêm một lúc lâu rồi xoay người lẳng lặng rời đi.

''Giữa chúng ta còn thiếu hai chữ ''tin tưởng'' sao Nayeon?''

Cánh cửa màu trắng nhẹ hé mở, Nayeon lén nhìn theo bóng lưng cô độc của người yêu rồi khép cửa lại, nước mắt cũng không nhịn được mà tuôn rơi. Cô muốn chạy ra ôm chầm lấy thân ảnh thương nhớ nhưng ''cái tôi'' và sự ích kỉ chỉ muốn Mina là của riêng mình đã khiến cô chùng bước lại.

__________________________

Trung tâm M

Trong khi bầu không khí xung quanh Nayeon và Mina hoàn toàn là một khoảng trời u ám thì bên này có hai bạn trẻ đang rất hạnh phúc tay trong tay đi dạo quanh trung tâm sầm uất rồi ghé vào khu trò chơi cùng gắp thú bông. Sau bữa cơm ấm áp, mẹ Chu rất tinh ý từ chối để Tử Du đưa về mà gọi tài xế riêng đến đón, còn đề nghị hai cô gái nên thoải mái đi hẹn hò. Bà đã rất vui và hài lòng khi Sana nói ngày mai sẽ đến nấu bữa trưa và cùng bà trò chuyện khi các tiết học kết thúc.

_ Du, lần này để em.

Sana vươn tay câu cổ Tử Du ngăn cản người yêu để thêm một thẻ vào máy gắp thú. Cô hào hứng giật lấy chiếc thẻ nhỏ trong tay Tử Du rồi hí hửng cầm lấy cần điều khiển, nhắm ngay thú bông to to nằm bên trên mà ấn nhanh vào nút đỏ nhưng thú bông vừa được gắp lên chưa được ba giây đã rơi xuống vị trí cũ làm Sana xụ mặt bất mãn.

Tử Du cười tủm tỉm, mở nắp chai nước vẫn còn hơi lạnh áp nhẹ vào đôi má đang phụng phịu của Sana, lướt mắt nhìn xung quanh rồi hôn chụt vào trán bảo bối, tay kia lấy túi thẻ ra đặt lên máy gắp thú.

_ Tôi nhất định sẽ gắp được cho em. Ngoan, uống nước đi. Để tôi.

_ Du, mua nhiều thẻ như thế làm gì? Số thẻ này đến mai cũng không dùng hết.

_ Vì em thích. Hôm nay dùng không hết thì hôm khác dùng.

Sana đứng một bên, ngắm nhìn nét mặt nghiêm túc của người đang tập trung gắp thú thì khóe môi vô thức nở nụ cười hạnh phúc. Trong lúc đi dạo quanh trung tâm, cô chỉ tùy tiện nói muốn chơi lại trò gắp thú bông thì Tử Du liền rất để tâm. Sau khi dạo hết các gian hàng thời trang liền dắt cô lên khu vui chơi ở trên tầng cao nhất rồi bắt cô ngồi ở quầy ẩm thực cho đỡ mỏi chân, dặn dò một lúc thì mới yên tâm chạy vội đi mua một túi thẻ to cho cô.

Aigoo, nhớ lại chuyện đó làm cô muốn hôn vào đôi má của Chu Đáng Sợ quá đi mất ~

_ Du, đừng chơi nữa.

_ ...

_ Du ~

Sana bĩu môi, không hiểu vì sao lại thấy ghen tị với thú bông mà người yêu cô đang ra sức gắp cho được kia. Tình yêu đúng là có sức mạnh vô hình kì lạ. Rõ là Tử Du đang vì cô mà ra sức nhưng hiện tại cô chỉ muốn ánh mắt Tử Du chỉ duy nhất hướng về phía cô.

Chu Tử Du làm sao chỉ quan tâm đến máy gắp thú cho được? Sana chính là không biết rằng ánh nhìn của Tử Du cứ vài giây là lại hướng về phía cô, quan sát mọi biểu cảm trên gương mặt của cô mà tự cười thầm trong lòng.

Knock knock knock knock

Knock on my door ~

_ Tử Du, Mina unnie gọi Du này.

_ Em nghe đây unnie?

Tử Du tạm dừng trò chơi, lấy điện thoại từ tay Sana rồi nhanh chóng nhận cuộc gọi. Cũng như cô, Mina unnie chỉ chủ động gọi đến khi có việc quan trọng cần sự giúp đỡ.

_ [Tử Du, buổi gặp mặt giữa bác Chu và Sana tốt chứ? ]

_ Nae, rất tốt.

Tử Du nở nụ cười nhẹ, một tay giữ điện thoại, một tay nâng lên xoa lấy một bên má phính của Sana. Song, cô mở to đôi mắt bất ngờ khi bảo bối nhà cô đang cúi người lấy thú bông từ ô bên dưới khi đã gắp thành công.

_ Aww ~ Du, em gắp được rồi.

_ Bảo bối thật giỏi.

Sana vui sướng ôm thú bông vào lòng cười tít cả mắt, chất giọng aegyo cao vút để khoe chiến tích làm Tử Du bật cười quên đi cả cuộc gọi đang tiếp diễn mà cưng chiều khen ngợi người yêu.

Bên kia, Mina đã bắt đầu tối sầm mặt, dù không tận mắt trông thấy nhưng cũng đoán được khung cảnh ở nơi hai đứa em đang ngọt ngào đến thế nào. Cô hắng giọng:

_ [E hèm. Em đang ở cùng Sana phải không? Chị đang có việc cần nhờ hai đứa]

_ Nae, Sana đang ở cạnh em nhưng tụi em đang ở trung tâm mua sắm, cũng khá đông, không tiện mở loa ngoài.

_ [Vậy để chị nhắn tin qua]

Đặt điện thoại vào túi áo khoác, Tử Du liếc nhìn xung quanh thấy vài ánh mắt xa lạ đang hướng đến chỗ cô và Sana thì hơi khó chịu. Cô vội cài vài nút áo khoác cho Sana, không quên lấy thêm khăn choàng quấn quanh cổ cho người yêu thì mới yên tâm nở nụ cười nhẹ.

_ Aaa ~ khó chịu lắm, ở đây có máy sưởi ấm. Em không lạnh đâu mà ~

_ Không được mở ra.

Thấy Sana phụng phịu muốn gỡ khăn choàng và nút áo khoác ra, Tử Du trừng mắt vội lên tiếng ngăn cản.

Đến lúc này thì Sana cũng mờ mờ đoán được nguyên nhân, cô phì cười, chủ động đặt một nụ hôn phớt lên một bên má của Tử Du.

_ Vẫn còn sớm. Em có muốn đi đâu nữa không?

_ Em nghĩ là Du nên về nhà với Umma Chu. Không phải là lâu lâu Umma mới sang sao?

Tử Du gật nhẹ đầu thay lời đồng ý, tay cầm hết tất cả túi đồ rồi nắm chặt tay Sana nhanh chóng rời khỏi khu vui chơi ồn ào nhộn nhịp để đến nơi giữ xe.

Vừa vào xe, Tử Du đã ép Sana ra sau ghế, môi vờn nhẹ lên đôi môi quyến rũ mềm mại. Dù rằng bất ngờ nhưng Sana cũng rất nhanh trấn tĩnh choàng tay sang cổ người yêu mà nhiệt tình đáp trả. Nụ hôn ngọt ngào cứ tiếp diễn đến khi không khí đã dần cạn thì cả hai mới luyến tiếc buông nhau ra.

_ Thật muốn ôm em cả đời

_ Dẻo miệng ~

Sana hạnh phúc siết chặt vòng tay đang choàng quanh cổ Tử Du hơn. Cả hai cứ giữ yên tư thế mà ôm chặt lấy nhau một lúc lâu.

Ting

Ting

Đến khi màn hình điện thoại bật sáng và rung lên liên tục vì hai tin nhắn mới, Tử Du mới luyến tiếc tạm buông bảo bối trong lòng ra mà ngồi ngay ngắn ở ghế lái để xem tin nhắn rồi đưa điện thoại sang cho Sana. Hiện tại cả hai đã rõ tường tận nguyên nhân Nayeon giận Mina. Thấy Sana có phần lo lắng, Tử Du không vội khởi động xe mà nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé, ôn nhu trấn an:

_ Sẽ ổn thôi. Chỉ là hiểu lầm nên chúng ta chỉ cần tìm cách để Mina unnie có cơ hội giải thích là được.

_ Nae.

_ Sana, ví dụ em là Nayeon unnie và tôi là Mina unnie. Trong trường hợp này em sẽ thế nào?

_ ...

Tử Du vừa khởi động xe vừa hỏi, trong lòng cũng có chút mong chờ được thấy biểu hiện khi ghen của người yêu.

Rất lâu cũng không nghe người ngồi ở ghế phụ đáp lời, Tử Du khó hiểu nhìn sang thì thấy Sana đang nhíu chặt đôi mày mà lườm cô thì không khỏi rùng mình một cái.

To be continued

Lần này để Satzu giúp Minayeon lại nhé =)) câu này có vẻ quen thuộc nhưng phải nói: ''Để mọi người chờ lâu rồi, thật xin lỗi'' =))))





























































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro