Chap 41: Mong chờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn gian phòng trống trãi, tâm JiYong cũng trống trãi không tên. Ngôi biệt thự sẽ trở lại những ngày tháng hiu quạnh sao? Dáng hình, giọng nói của SeungRi không bao giờ xuất hiện nữa sao? Và hơi ấm của cậu cũng sẽ vụt mất sao?

JiYong hoang mang ngồi xuống giường, lương tâm thét gào lên tiếng, hắn nên níu giữ cậu.

Có điều, hắn và cậu có thể gạt bỏ tất cả để hưởng hạnh phúc không? Khi bóng hình của SeungRi xa xưa vẫn luôn ám ảnh cả hai người. Nếu không biết thì có thể xem như quá khứ kia không tồn tại, còn hiểu rõ tường tận sao có thể phủ nhận một kiếp người? SeungRi xa xưa vì trở về bên hắn mà bất chấp gian khổ, vì cứu Lee SeungRi mà giấc mơ sắp đạt được lại vỡ tan. Câu chuyện đó khiến JiYong vô cùng thương cảm, cả SeungRi cũng ray rứt lòng mình.

JiYong nghĩ  SeungRi đã có lựa chọn đúng. Quay về với người bạn thuở xưa chính là đáp trọn nghĩa tình, để tâm hồn cậu vơi đi ân hận.

Không thể níu giữ, nhưng ít ra, hắn nên đưa tiễn cậu, nên đảm bảo cho cậu cuộc sống vô lo tại Anh quốc. Ít nhất, là bảo vệ cậu khỏi người cha nhẫn tâm vô tình. Nếu có duyên may, hắn vẫn mong gặp lại cậu, cùng xây đắp gia đình dang dỡ của ngày hôm nay. Hắn vẫn sẽ chờ cho đến ngày SeungRi hoàn toàn thanh thãn, đó cũng là cách đáp lại tình yêu của cậu.

JiYong nhấc lên di động, liên lạc với TOP, nhờ y tìm thông tin bên xuất nhập cảnh. Quả nhiên không lâu thì có kết quả, SeungRi đã đặt vé về London vào hai giờ trưa nay. Liếc nhìn đồng hồ, thời gian không còn sớm, JiYong tức tốc lái xe đến sân bay, hy vọng gặp được cậu. Gặp gỡ không phải với vai trò cha con, mà là với mối quan hệ tình nhân, là hứa hẹn một tương lai tươi đẹp.

Sóng gió qua đi, trời yên biển lặng, JiYong tỉnh tâm ngồi ở hàng ghế chờ, mắt chăm chú nhìn số chuyến bay của SeungRi. Hắn đến khá sớm, và luôn kiên nhẫn tìm kiếm bóng hình của cậu.

Nửa giờ trôi qua. Rồi một tiếng trôi qua. SeungRi không xuất hiện.

Thêm một giờ nữa trôi qua, thời gian bay đã cận kề, bóng dáng SeungRi không thấy đâu.

JiYong đứng ngồi không yên, đến bộ phận check in kiểm tra thông tin, SeungRi quả thật chưa lên máy bay. JiYong mỗi lúc một lo lắng, liền gọi cho TOP.

– Cậu chắc chắn SeungRi bay chuyến hai giờ chứ?

TOP đáp:

– Không sai đâu. Đó là chuyến bay sớm nhất tới LonDon. Hơn nữa, SeungRi không phải là cái tên đại trà, rất ít người mang tên này.

– Nhưng SeungRi không lên máy bay. – JiYong sốt ruột nói.

TOP liền an ủi:

– Có thể cậu ấy đã suy nghĩ lại, không muốn về LonDon?

JiYong thở dài: – SeungRi không có nhiều tiền, cũng chẳng phải loại người hoang phí không biết tính toán.

Đúng vậy, SeungRi không phải kiểu người thích đùa, thích chơi trò cút bắt với hắn. Nếu cậu đã mua vé thì chắc chắn là xác định sẽ về London. Tâm JiYong càng lúc càng bất an, SeungRi không tới, có lẽ nào bị tai nạn không?

JiYong chờ đợi ở sân bay đến xế chiều, di động của hắn rốt cuộc cũng báo hết pin sau hàng trăm cuộc gọi. Gần như tất cả mọi mối quan hệ với cảnh sát đều được hắn tận dụng triệt để, tìm kiếm thông tin về các vụ tai nạn xảy ra trong ngày hôm nay.

Nhưng SeungRi thì vẫn mất tích không dấu vết.

Lòng JiYong rối như tơ vò, chạy ngược chạy xuôi tìm kiếm.

TOP nói SeungRi cố tình lẩn trốn JiYong, vì hắn ngồi chờ ở sân bay nên cậu thà hủy chuyến cũng không muốn đối diện với hắn.

DaeSung nói có thể cậu đã liên lạc với ông LeeSeung để hai cha con cùng về. Dù sao máu mũ ruột thịt thì không thể từ bỏ được. SeungRi đã nuôi ông ta bao nhiêu năm cơ mà.

Sa OkEun thì khẳng định người của David Ju đã không còn hoạt động từ lâu, không có khả năng gây hại tới SeungRi.

Ông Kang thì chẳng đưa ra suy tính gì, chỉ bảo JiYong đừng quá lo lắng.

Mọi người cuối cùng kết luận, SeungRi chỉ đang trốn tránh JiYong mà thôi. Dù sao với sự việc phơi bày, SeungRi hẳn cảm thấy không còn mặt mũi. Cậu đã có thể giữa dòng đời cô lẻ mà trưởng thành, tự lao động kiếm tiền cho cha ruột cờ bạc, thì không thể mỏng manh đến mức vừa buông tay là gặp chuyện được. Cậu tự biết lo cho mình.

Thế nhưng JiYong vẫn kiên trì tìm kiếm. Hắn muốn nhìn thấy SeungRi, hắn nhớ cậu, hay ít nhất, hắn cần lời khẳng định cậu vẫn bình an. Không biết gì về cuộc sống của cậu, hắn không an lòng.

Lần này SeungRi rời xa hắn không kinh hoảng như bị David Ju đi, mà thật âm thầm lặng lẽ. Chuyện chỉ vừa diễn ra không lâu, lại tưởng chừng như những kỷ niệm xưa là quá khứ. SeungRi chậm rãi đến bên cuộc đời hắn, rồi âm thầm trôi qua không để chút chấn động nào. Có chẳng chỉ là dáng hình lướt nhẹ trong kí ức.

JiYong cảm giác vô cùng chơi vơi. Hắn đã mất cậu, lại chẳng biết sai lầm từ đâu. Cứ như một vỡ bi kịch không hồi kết.

Quá lạ lẫm, quá ngỡ ngàng, JiYong không quen.

Nhân gian này rộng lớn lắm, cậu nhỏ bé như vậy sẽ chẳng làm ra được sóng gió gì, nên JiYong tất nhiên không thể tìm ra cậu. Hắn không buông tay, nhưng đội tìm kiếm đã dần nhàm chán. Chi phí để truy tìm tung tích một người cũng không phải thấp, tiếp tục kéo dài JiYong sẽ càng mệt mỏi. Tuy nhiên, hắn quyết chọn con đường đó. Hắn đã buông tay với Victory, buông tay với SeungRi thuở bé, hiện tại, hắn không muốn dẫm lại vết xe đổ, cho dù sóng giật gió rền, hắn cũng phải chắc chắn cậu được hạnh phúc.

Đối với sự cố chấp của JiYong, không ai có thể ngăn cản được. Cuối cùng, đám cưới của TOP và DaeSung vẫn diễn ra.

JiYong đến dự lễ cưới một mình, bóng dáng đơn độc như mười mấy năm qua. Nhưng hắn thấy trống trãi lắm, hắn thèm được nghe tiếng nói, giọng cười của ai đó.

Không có cậu, thế giới vẫn chuyển động như vốn có, JiYong vẫn là quý ông lịch lãm người đón, người chờ. Có ai biết đâu, phía sau lớp mặt nạ trầm ổn đó là tâm hồn vật vờ không sức sống, muốn gục ngã giữa dòng đời xô đẩy.

Nhưng JiYong sẽ không gục ngã. Hắn từng ôm xác con trai, từng ngậm ngùi nhìn Victory ra đi, từng tiếp nhận thông tin đứa con trai còn lại không còn, đau đớn gì hắn chưa trải qua? Cho nên, hắn vẫn sẽ gắng gượng là một Kwon JiYong bất khả xâm phạm.

Chỉ là mỗi khi đếm xuống, một mình bơ vơ, hắn mới dám đối diện với chính mình. Ánh hào quang mà mọi người nhìn thấy thật phù phiếm. Tận sâu trong lòng, hắn van nài ai đó trở lại.

Đám cưới đồng tính vô cùng thú vị, người người tò mò xem mặt "cô dâu". Tiếc thay hai nhân vật chính kia một khoác vest trắng, một mặc vest đen, khí khái rạng ngời, khó mà phân biệt "cô dâu" là ai.

So với thời điểm JiYong sống cùng Victory, quan hệ đồng tính hiện tại không còn bị kì thị nhiều nữa, đám cưới mới linh đình như vậy. Khi đó nếu hắn cũng quang minh chính đại mà cưới Victory thì hẳn quà cưới chỉ có gạch và đá. Nghĩ lại, bất giác tưởng niệm vô cùng.

Lúc JiYong nâng ly cùng mọi người chúc mừng, chiếc nhẫn lấp lánh trên tay ập vào mắt hắn. JiYong đưa tay kia qua vuốt ve, miệng mỉm cười ấm áp. Hắn cũng từng được cầu hôn, dù là trong rụt rè ẩn ý.

JiYong quyết định tháo ra chiếc nhẫn, xé mảnh khăn giấy rồi tỉ mỉ lót vào mặt sau, để chiếc nhẫn nhỏ đi một chút. Xong, hắn rất vừa lòng tự đeo vào ngón áp út của mình. Lẽ ra, hắn nên làm như vậy sớm hơn.

Thư kí Cha SuBin ngồi cạnh bên, thấy hành động của JiYong liền hỏi:

– Ông chủ có vẻ rất thích chiếc nhẫn này.

JiYong nhìn ngắm chiếc nhẫn yên vị ở ngón áp út, vu vơ đáp:

– Ừ, là do người yêu tôi tặng.

– Người yêu của ông chủ ư? – SuBin ngạc nhiên – Chưa nghe mọi người nhắc tới. Ông chủ giữ kín quá.

JiYong bậc cười rồi uống thêm ly rượu, trong lòng cảm xúc buồn mênh mang. Bình thường hắn sẽ không uống nhiều rượu, nhưng hôm nay lại muốn uống thật say, có nhiều thứ hắn muốn quên vĩnh viễn, cho cuộc sống nhẹ nhàng hơn.

Đến xế chiều JiYong được thư kí SuBin đưa về. Hắn không say đến mức trời đất không biết, nhưng SuBin cứ nhất quyết hộ tống. Đến trước cửa nhà, JiYong muốn tự mình bước vào thì SuBin lại một mực dìu hắn. Sự chăm sóc này vượt quá mức quan tâm của một thứ kí rồi. JiYong khoác tay từ chối, SuBin vẫn quấn lấy không buông.

Bất chợt luồng gió chiều se lạnh thổi đến, mang theo một cảm giác quen thuộc. JiYong giật mình nhìn về phía cuối con đường, linh cảm như có ai đang âm thầm quan sát hắn. JiYong muốn đi đến đó, lại bị SuBin lôi kéo vào nhà.

Ờ thì hắn có chút say, ảo giác cũng là chuyện thường tình. JiYong miễn cưỡng để SuBin dìu vào nhà, đến phòng khách thì hắn nhất quyết cự tuyệt.

– Tôi ổn, cậu về đi. – JiYong trầm giọng rồi bước lên phòng, đóng cửa.

Vì sự cố với Nana Kamastsu lúc trước nên JiYong luôn cảnh giác mỗi khi tâm tình không tỉnh táo. Cha SuBin tuy rằng làm việc rất tốt, cũng rất nhiệt tình, nhưng hắn sẽ không cho bất kì ai cơ hội đánh chủ ý với hắn.

Nhìn JiYong lạnh lùng bước về phòng, tâm tình SuBin vô cùng buồn bực. Y sao không biết ông chủ của mình yêu thích nam nhân chứ, y cũng có bao giờ che giấu bản thân mình không phải đồng tính đâu, thế mà JiYong không chút động tâm nào. Thiết nghĩ, một người đồng tính khi gặp được một người cũng có sở thích giống mình, tình cảm rất dễ bị lay động. Có lẽ nào bởi chính người tặng chiếc nhẫn kia mà JiYong không thèm nhìn đến y? SuBin rất không cam lòng.

Vì quá say, JiYong ngủ thẳng một đêm đến sáng, khi tỉnh dậy đầu còn nhức bưng bưng.

Hôm nay có một cuộc họp quan trọng, JiYong không thể lười biếng nằm dài trên giường. Chuẩn bị mọi thứ, hắn nhanh chóng bước ra khỏi phòng để đến công ty.

Thế nhưng vừa xuống lầu, âm thanh ồn ào dưới bếp khiến JiYong ngạc nghiên. SeungRi đã đi rồi, cuộc sống của JiYong trở về như lúc trước, cứ ba ngày bà SunMi mới đến dọn dẹp một lần. Hôm nay không phải ngày dọn, vậy ai đang ở trong bếp?

Rất nhanh JiYong đã có câu trả lời, vì SuBin vừa từ gian bếp đi ra, sắp xếp lên bàn ăn bữa sáng thịnh soạn.

JiYong trầm mặt: – Tại sao cậu lại ở đây?

SuBin mỉm cười ái ngại, hồi đáp:

– Hôm qua ông chủ say quá nên tôi rất lo lắng, không biết ông chủ ở một mình có sự cố gì không, nên...

– Nên cậu ngủ lại đây? – JiYong không hài lòng tiếp lời.

SuBin giật mình xua tay:

– Tôi không có đụng chạm hay đi loanh quanh gì hết, chỉ ngủ ở trên salon thôi. Buổi sáng tôi nghĩ ông chủ sẽ đói bụng, nên muốn làm vài món... Thật xin lỗi nếu đây là sự phiền phức.

JiYong liếc nhìn phòng khách không hề có xáo trộn gì, gian bếp sau khi nấu nướng cũng vô cùng gọn gàng. Hắn không quá bất ngờ vì người thư kí này rất nhanh nhẹn tháo vát.

Dù sao người ta cũng đã có lòng đến vậy, JiYong không thể từ chối, đành ngồi xuống dùng bữa sáng.

– Tôi sống một mình đã quen, không vì vài li rượu mà gặp nguy hiểm được, sau này cậu không cần nhọc tâm như vậy.

SuBin cúi người đáp: – Tôi hiểu, ông chủ...

JiYong vẫn lãnh đạm nói:

– Lần sau cũng đừng tùy tiện ở lại nhà tôi, tôi thích sự riêng tư.

– Vâng, tôi sẽ rút kinh nghiệm. – SuBin rất ân cần tiếp thu, không chút buồn bực nào.

Nhìn thái độ cầu thị của SuBin, JiYong bất giác thấy đứa trẻ này cũng đáng yêu. Cậu chỉ mới ra trường thôi, chẳng khác gì con nuôi của hắn. Chỉ cần chuyên tâm làm việc, hắn sẽ không bạc đãi cậu.

Sau bữa sáng khá thân tình giữa ông chủ và thư kí, SuBin nhanh chóng thu dọn rồi chuẩn bị xe cho JiYong. JiYong cũng vội bước ra sân để đến cuộc họp, đột nhiên cảm giác quen thuộc lại ùa về.

Hắn nhíu mày nhìn vào khoảng xa của con hẻm, linh cảm như SeungRi đang ở quanh đây. Hắn không biết vì sao lại cảm giác như vậy, chỉ mơ hồ thấy qua bóng dáng cậu.

Không đắn đo, JiYong bước nhanh về phía con hẻm. Lúc nhìn tới đoạn đường vắng ngắt không một bóng người, hắn lại thấy vô cùng mất mát. Là SeungRi, JiYong chắc như vậy, cứ như cậu đang dõi theo hắn.

Câu chuyện ngày đó nhanh chóng chìm vào quên lãng với bộn bề công việc. Sau này, JiYong cũng không có cảm giác lạ lùng như hôm ấy nữa.

Thời gian thấm thoát dần trôi, mọi thứ đều xoay quanh chuyển động thường ngày. Cứ gắng sức chịu đựng, luôn nhủ lòng hãy cố quên, đến khi quay đầu lại, người xưa chỉ còn là dĩ vãng...

***

Bốn năm đã đi qua...

– Cạn ly! Chúc mừng tân cử nhân nha!!

TOP rất cao hứng bá vai DaeSung, cuối cùng "vợ" của y cũng đã thoát cảnh đèn sách, có thể kiếm tiền phụ giúp gia đình, vơi bớt gánh nặng cho y.

DaeSung nheo đôi mắt đầy khinh thường nhìn người bên cạnh. Từ ngày cưới nhau TOP luôn than thở vì sao y phải nuôi cậu ăn học chứ, cậu nên phụ giúp y trông coi Bigbang. Vì mâu thuẫn đó, hai người rất nhiều lần tranh cãi.

DaeSung vẫu môi:

– Cử nhân thì sao? Em có nói sẽ về Bigbang sao? – Xong, cậu quay sang JiYong ngồi đối diện – Chú JiYong, con kinh doanh theo chú!

TOP trừng mắt:

– Không được, sao em có thể không nghe lời anh như vậy?

DaeSung hất mặt: – Quên đi, cái anh cần quan tâm là lo cho đứa con của anh ấy.

JiYong trước nay không xen vào cuộc cãi vã của hai người, nên mỗi lần đi chung hắn luôn là im lặng lắng nghe. Nhưng câu chuyện mà DaeSung vừa nói khiến hắn phải nhướn mày:

– Con của TOP?

TOP nhăn mặt tỏ vẻ DaeSung thật không biết giữ miệng, sau đó ái ngại nhìn JiYong.

– Em và DaeSung đang tính nhờ người mang thai hộ. Dù sao DaeSung cũng đã ra trường, có thể tập làm cha được rồi.

– Mang thai hộ ư? Hai đứa không muốn nhận con nuôi à? – JiYong hỏi – Mang thai hộ phiền phức lắm.

TOP thở dài:

– Đúng là rất phiền, nhưng là con ruột của mình. Mấy chuyện con nuôi, ừm... phức tạp nhiều hơn.

JiYong không nói gì thêm, lẵng lặng nhấm nháp chút cà phê. Cuộc đời hắn xoay quanh những rắc rối của con nuôi, chả trách TOP và DaeSung xem đó là cái gương phiền phức mà tránh né.

DaeSung cân nhắc một chút, e dè nói:

– Chú JiYong, hay chú... cũng dùng biện pháp mang thai hộ đi. Dù sao không thể ở một mình đến già, ai cũng cần có con cái cả.

JiYong đặt tách cà phê xuống, liếc nhìn DaeSung:

– Không phải con là con nuôi của chú sao? Chú đâu có một thân một mình?

DaeSung trề môi, lí nhí: – Con ruột vẫn hơn mà chú...

JiYong bật cười, đưa ánh nhìn ra mông lung, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Hắn hiện tại không còn trẻ, đã 37 tuổi, bây giờ đi nuôi một đứa nhỏ chẳng phải tự rước phiền phức sao? Huống gì đối với JiYong, cô đơn đã thành một thói quen, hắn không muốn chia sẻ tình cảm với một ai khác.

Bốn năm trôi qua dài đăng đẵng, JiYong nhận ra suốt cuộc đời của mình là chờ đợi. Hắn chờ đợi Victory mười năm, hiện tại với SeungRi, bốn năm tính ra chưa kể là nhiều.

– Anh hai vẫn tìm kiếm tung tích của SeungRi ư? – TOP hỏi.

JiYong buồn buồn gật đầu.

DaeSung cũng bí xị gương mặt:

– Lúc học cao trung, con thấy SeungRi hay đi cùng cậu bạn bị cà nhắc ở lớp kế bên, không ngờ cậu ấy mới thật là con nuôi của chú. – Rồi DaeSung tức giận – SeungRi cũng quá đáng mà, sao có thể nói dối như vậy?

– SeungRi là bất đắc dĩ thôi! – JiYong lập tức tiếp lời DaeSung, cảm thông cho SeungRi. Hắn tin tất cả những gì tốt đẹp từ cậu, cũng tin cậu không có sự lựa chọn khác. Đôi khi yêu thương là mù quáng, nhưng JiYong tự khẳng định bản thân không hề mù quáng.

TOP biết chủ đề này không nên tiếp tục kéo dài, y nói lái chuyện khác.

– Em không chấp nhận DaeSung kinh doanh theo anh Hai!

DaeSung trừng mắt:

– Muộn rồi, em đã đưa hết tiền cho chú JiYong. Cuối tháng này xí nghiệp sẽ được khởi công xây dựng.

– Cái gì? – TOP quát lên – Em làm việc mà không thèm bàn với anh?

– Em là vợ anh chứ không phải cấp dưới của anh. Em có tự do nghề nghiệp, hừ!

DaeSung tức giận đứng dậy, bỏ đi ra quầy lựa chọn thức ăn. TOP thở phù một hơi, cố kiềm nén cơn giận.

JiYong lắc lắc li cà phê, cười nhạt:

– Mảnh đất mà tôi mua cho DaeSung đang nằm trong dự án thu mua của Bigbang. Nếu DaeSung thành lập xí nghiệp, cậu cũng là ông chủ phía sau bảo kê địa bàn, uất ức cái gì chứ?

TOP chán nản lắc đầu:

– Cũng may là em bàn trước với Anh Hai, không thì bị "chàng vợ" này đè đầu cưỡi cổ. Anh hai xem, không biết nghe lời gì hết.

JiYong chỉ có thể cười không đáp. Nhìn người ta tình cảm dạt dào, nói hắn không buồn là dối trá.

– Nghe nói khu đất đó ở tận ngoại ô, xa xôi như vậy đi lại thật không tiện.

JiYong nói:

– Ở ngoại ô thì vấn đề môi trường dễ xử lí. Ưm, tôi nên đến đó khảo sát lần cuối xem sao.

TOP bật cười:

– Nhìn Anh hai lo cho DaeSung chẳng khác nào cha già lo lắng con trẻ.

JiYong cũng cười:

– Vậy thì cậu là con rể của tôi.

JiYong một mình lái xe ra ngoại ô, chạy một vòng quanh khu đất để xem xét tình hình có gì bất trắc không. Lần này hắn hợp tác cùng DaeSung mở rộng kinh doanh, một là giúp đỡ cậu ấm kia bập bẹ vào thương trường, hai là khiến cho một ngày của hắn thêm bận rộn.

Thời gian càng qua lâu JiYong càng cảm thấy bản thân không ổn. Thay vì tình cảm phôi phai, hắn càng nhớ mong SeungRi nhiều hơn nữa. Có lẽ do cậu mất tích đột ngột khiến hắn bất an, cũng có thể chuyện tình của hai người vì luân trường mà xa cách, khiến hắn lưu luyến. Nhưng dù bất cứ lí do gì, khả năng che giấu cảm xúc của JiYong ngày một suy giảm. Hắn phải lao vào công việc để tìm quên.

Kế bên bãi đất trống là khu dân cư, có rất ít hộ sinh sống. Thế nhưng vẫn có công viên, trường học, dù là khá hoang vắng. Nơi đây nói là tách biệt với đô thị cũng không sai. Thấp thoáng phía xa là những mái nhà lụp xụp, hay gọi nom na là khu ổ chuột, dành cho người thu nhập thấp cư ngụ.

JiYong dừng xe bên đường, đi dạo qua ngôi trường mẫu giáo. Hắn cũng không biết vì sao lại bước đến đây, có lẽ do tiếng trẻ thơ thu hút. Kế bên trường mẫu giáo là công viên nhỏ. JiYong bước đi vu vơ trên bậc thềm, trong không gian yên tĩnh vang vọng tiếng trẻ thơ cười khúc khích. Lắng nghe âm thanh trong sáng thơ ngây, tâm JiYong dâng trào cảm xúc mênh mang.

Tuổi thơ của hắn không được vui đùa thỏa thích như những đứa trẻ này, cũng không có bằng hữu kết giao thuần khiết. Tất cả bạn bè xung quanh hắn, đều là chiến hữu, vào sinh ra tử, vì miếng cơm manh áo mà bất chấp. Hiện tại chơi vơi giữa công viên ngoại thành, hắn cảm thấy vừa yên bình, vừa cô đơn.

Quả bóng từ nhóm trẻ vô tình bị đánh bay về phía JiYong, theo sau đó là một đứa bé hớt hãi chạy đến nhặt về. Đứa bé chừng ba bốn tuổi, mắt sáng long lanh, dáng người mum mũm, đáng yêu vô cùng.

JiYong không tiếp xúc nhiều quá với con nít, ít nhất là sau khi Victory rời đi, hắn chỉ gần gũi với DaeSung. Thế nên, hắn không có nhiều cảm giác với trẻ con lắm. Một kẻ đã xác định bản thân không bao giờ cưới vợ sinh con thì đối với hạnh phúc bình dị có huyết thống của riêng mình với JiYong là quá xa xỉ, hắn từ bỏ lâu rồi.

Ấy thế mà đối với đứa trẻ này hắn lại vô cùng có cảm tình.

– Là bóng của con sao? – JiYong nhanh tay nhặt lấy quả bóng rồi trêu đùa cậu bé.

Đứa nhỏ rõ ràng không quen tiếp xúc người lạ, ánh mắt tròn rụt rè trân trối nhìn JiYong, muốn đòi lại quả bóng nhưng không dám.

Bất giác JiYong nhận thấy nó thật giống ai đó, rất thân quen.

– Có thể cho bác cùng chơi hay không? – JiYong nghịch ngợm đề nghị.

Đứa nhỏ vẫn trong sợ hãi nhìn hắn, miệng bắt đầu mếu máo.

Ôi chà, phiền phức rồi đây. JiYong chỉ muốn vui đùa cùng bé con thôi, nào có ý hù dọa gì đâu cơ chứ. Đứa nhỏ này mà khóc ầm lên là hắn không khỏi mang tiếng kẻ xấu.

Trước khi JiYong biết họa mà trả lại quả bóng thì đứa nhỏ đã bật khóc mất rồi. Chậc, sao mà nhát gan quá đi, lại còn mít ướt.

– Haru! HaRu?

Vừa lúc đó, tiếng gọi vồn vã từ đằng xa vọng đến, khiến đứa trẻ giật mình. Nó quay đầu lại, khóc thét lên:

– Cha!! Cha!!

JiYong lúng túng lùi đi vài bước. Thật quá đáng mà, hắn chỉ muốn chơi cùng bọn nhỏ, sao lại khóc rống như thế, hắn cũng đã trả lại quả bóng còn gì.

Nghe tiếng con mình gọi, chàng thanh niên trẻ kia hớt hãi chạy đến, điều trước tiên là chẳng cần biết chuyện gì, lập tức ôm lấy đứa con, kiểm tra trên dưới có thương tổn gì không.

Sau khi xác định con mình chỉ là khóc nhè thôi, người cha mới thở ra an tâm, ngẩn đầu lên nhìn "kẻ tội đồ" chọc con mình khóc.

Rồi cả hai không hẹn mà cùng nhau sững sờ.

---------------

p/s: Truyện đang dần tới những Chap cuối, Cmnt và Vote nhé, cuối tuần vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro