Chap 42: Tìm lại yêu thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

– Có thể cho bác cùng chơi hay không? – JiYong nghịch ngợm đề nghị.

Đứa nhỏ vẫn trong sợ hãi nhìn hắn, miệng bắt đầu mếu máo.

Ôi chà, phiền phức rồi đây. JiYong chỉ muốn vui đùa cùng bé con thôi, nào có ý hù dọa gì đâu cơ chứ. Đứa nhỏ này mà khóc ầm lên là hắn không khỏi mang tiếng kẻ xấu.

Trước khi JiYong biết họa mà trả lại quả bóng thì đứa nhỏ đã bật khóc mất rồi. Chậc, sao mà nhát gan quá đi, lại còn mít ướt.

– Haru! HaRu?

Vừa lúc đó, tiếng gọi vồn vã từ đằng xa vọng đến, khiến đứa trẻ giật mình. Nó quay đầu lại, khóc thét lên:

– Cha!! Cha!!

JiYong lúng túng lùi đi vài bước. Thật quá đáng mà, hắn chỉ muốn chơi cùng bọn nhỏ, sao lại khóc rống như thế, hắn cũng đã trả lại quả bóng còn gì.

Nghe tiếng con mình gọi, chàng thanh niên trẻ kia hớt hãi chạy đến, điều trước tiên là chẳng cần biết chuyện gì, lập tức ôm lấy đứa con, kiểm tra trên dưới có thương tổn gì không.

Sau khi xác định con mình chỉ là khóc nhè thôi, người cha mới thở ra an tâm, ngẩn đầu lên nhìn "kẻ tội đồ" chọc con mình khóc.

Rồi cả hai không hẹn mà cùng nhau sững sờ.

JiYong quá kinh ngạc đến không thể thốt lên lời nào. Bao năm qua hắn mỏi mòn tìm kiếm cậu, từng phút từng giờ đều không nhục chí nản lòng. Có thể ngờ đâu lại gặp cậu trong hoàn cảnh trớ trêu như vậy.

Cậu không khác nhiều so với ngày đó, có chăng là nét trưởng thành cùng chút lam lũ của thời gian, nhưng dấu vết kia không thể xóa nhòa vẻ tuấn mỹ yêu mị, cùng ánh nhìn thuần khiết rụt rè. Cậu vẫn là SeungRi trong lòng hắn nhung nhớ từng ngày.

So với vẻ bàng hoàng của JiYong, SeungRi sau phút ngây người thì hoàn toàn bối rối. Cậu vội ép sát đứa trẻ vào người, mặt cúi gầm ái ngại. Thái độ nửa muốn bỏ chạy thật xa, nửa phân vân lưu lại.

Gặp nhau quá tình cờ, cả hai không biết nên phản ứng làm sao.

Vẫn là JiYong lên tiếng trước, hắn luôn như vậy.

– Đã lâu không gặp, con vẫn khỏe chứ?

JiYong gợi chuyện bằng câu từ khách sáo nhất, không lẽ lại bổ nhào đến ôm chầm lấy cậu mà thét gào: Chú nhớ con biết bao nhiêu? Mặc dù hắn rất muốn làm như vậy.

SeungRi gật gật đầu, vẫn không ngẩn nhìn lên.

– Chú JiYong... cũng khỏe chứ? – Hơi thở cậu nặng nề, biểu tình căng thẳng.

Giọng nói ngập ngừng thiếu tự tin, có chút ngọng ngịu, nhưng rất rõ ràng. Ơn trời cậu vẫn giao tiếp bình thường được. Vết thương kia đã không ảnh hưởng nhiều đến giọng nói của cậu.

JiYong vô thức mỉm cười, vừa mừng vừa hoài niệm. Dáng vẻ rụt rè nhút nhát của SeungRi chẳng hề thay đổi, ngày tháng xa xưa theo kí ức ùa về, khiến dòng cảm xúc vỡ tan. Tìm được cậu là niềm vui quá lớn, tâm hồn JiYong hân hoan, vạn vật xung quanh đua hoa khoe sắc, hắn bị chính say mê của mình làm lu mờ đi đứa trẻ mà SeungRi đang nắm chặt trong tay.

Đến khi bừng tỉnh ra thì trái tim JiYong nhói đau một nhịp, đau đến khó thở.

– Là... con của con ư? – Chỉ một câu hỏi lại khiến JiYong đông cứng không phát âm tròn vành. SeungRi có con? Bốn năm không phải là ngắn, nhưng chẳng phải quá dài để người mà hắn luôn tưởng nhớ nhanh chóng có đứa con lớn đến thế này.

SeungRi phân vân bối rối, chưa từng ngẩn mặt lên. Hồi sau, mái đầu cậu khẽ gật, còn nắm tay đứa nhỏ kéo ra phía trước.

– HaRu, chào bác JiYong đi con.

Đứa nhỏ tên HaRu giương đôi mắt non nớt còn ngấn nước nhìn nhìn JiYong, thái độ thơ ngây khép kín không khác mấy SeungRi. Phải mất rất lâu nó mới dám mở miệng lí nhí.

– Chào, chào... bác JiYong... – Xong, lại trốn sau lưng SeungRi.

Tâm tình JiYong chấn động, hai tay để trong túi quần siết chặt đến bật máu. Bốn năm qua hắn tìm kiếm SeungRi, chờ đợi cậu xây đắp gia đình, kết quả là nhìn thấy cậu cùng con trai chơi đùa ở công viên sao? Thật là con trai của cậu?

Chưa bao giờ JiYong cảm thấy bản thân khó thở như vậy, vì chưa bao giờ hắn chịu đựng cú sốc hoang tưởng đến vậy. Hắn quá tự tin bản thân đủ sức nắm giữ trái tim SeungRi, cậu rời xa hắn chỉ vì sự dày vò về tình bạn với Lee. Ngờ đâu cậu có thể quên hắn rất dễ dàng. Cậu không trở về LonDon như lời trong thư, cậu ở lại đây kết duyen cùng cuộc tình khác.

Cố nén tâm tư bùng nổ, JiYong gắng gượng bày ra nét mặt ôn hòa.

– Đứa nhỏ thật dễ thương, mấy tuổi rồi.

SeungRi lại ấp úng không đáp vội, thái độ trốn tránh JiYong. Rõ ràng cậu không vui mừng khi đối diện với hắn, rõ ràng cậu muốn che giấu hắn về Haru. Trong phút giây trái tim JiYong vụn vỡ, ngỗn ngang vết tích thương tổn nặng nề.

HaRu ngây thơ thấy SeungRi bối rối lại tưởng cha mình bị ức hiếp, vì thương cha, nó  ló đầu ra, chu môi:

– HaRu 4 tuổi! – Xong, rất nhanh trốn mất sau lưng SeungRi.

JiYong tròn mắt nhìn đứa trẻ, thật nhỏ, thật yếu ớt, thật sợ hãi, nhưng vì bảo vệ SeungRi, nó lại hỉnh mũi ló đầu ra trả lời, thái độ cương nghị với JiYong. Có đứa con như vậy, kẻ làm cha nào không tự hào?

JiYong chua chát tự cười chính mình, rời dần ánh mắt sang SeungRi. Hắn thấy cậu vẫn cúi đầu, vẫn chưa một lần nhìn thẳng vào hắn. Bởi cậu cũng biết bản thân đã phụ đi sự chờ đợi của hắn sao? Cậu có biết hắn hiện tại đã sắp không thể trụ vững trên đôi chân của mình, có biết cuộc đời oanh liệt của hắn chưa bao giờ cảm giác bản thân đáng bị nhạo báng đến vậy.

Thật may JiYong luôn giỏi khắc chế cảm xúc, thật may hắn vẫn đủ mạnh mẽ để mỉm cười ôn nhu.

Nhưng vì sao SeungRi vẫn nhíu mày khổ sở đến thế? Cậu nên vui mừng vì có đứa con hiếu thảo yêu thương phụ thân chứ? Hắn nào sẽ oán trách cậu, cho dù trước đây cậu lừa dối hắn, hắn cũng chưa một từ nặng lời với cậu.

Bất giác JiYong chớp nhẹ hàng mi, cơ mặt cũng giãn ra khó hiểu. Bốn tuổi ư? SeungRi rời khỏi hắn vừa đúng bốn năm, theo lí thì cậu không thể có con lớn như vậy được.

JiYong lập tức đưa ánh mắt hoài nghi nhìn SeungRi. SeungRi càng cúi đầu thấp hơn không dám đối diện JiYong.

Đứa nhỏ này nếu thật đã bốn tuổi, thì khả năng là con ruột của SeungRi chính là 0%. Vì thời điểm mà nó được hình thành nên, SeungRi đang ở cạnh JiYong.

Dù sao cũng có nhiều điều không biết chắc được. Với công nghệ hiện đại ngày nay, cho dù đứa nhỏ sinh non lúc sáu tháng tuổi vẫn có thể được cứu sống, dù là hi hữu nhưng vẫn có khả năng xảy ra.

Tuy nhiên, JiYong kiên trì bám vào chút hy vọng. Hắn đã chờ đợi SeungRi lâu như vậy, đã lựa chọn tin tưởng cậu, thì hắn sẽ vững tâm tin tưởng thêm một lần. Nếu thật cậu đã có một gia đình hạnh phúc, hắn nên vui mừng cho cậu. Con đường tốt đẹp mà một gã đàn ông nên bước đi là cưới vợ sinh con, chứ không phải cam chịu ngã vào lòng một gã đàn ông khác.

Ổn định lại tâm tình, JiYong không muốn mới hội ngộ đã truy vấn cuộc sống của SeungRi. Hắn nên hành xử thật chuẩn mực như hai người bạn lâu ngày gặp lại nhau. Vì thế, JiYong liền nói:

– Không còn sớm nữa, hai cha con đã ăn gì chưa?

SeungRi không trả lời ngay, hồi lâu mới đáp:

– Con có nấu cơm ở nhà...

Câu hỏi của JiYong như một lời mời, câu trả lời của SeungRi đã thay lời từ chối. Cậu hiện biết rõ thân phận của mình, sao dám kết giao cùng JiYong. Đã tránh nhiều năm như vậy, gặp lại bất ngờ thật không thể tự nhiên.

JiYong sao không hiểu SeungRi đang né tránh mình, cậu thậm chí còn không trả lời nhiệt tình cậu hỏi của hắn. Nhưng chờ đợi quá lâu, mong nhớ quá nhiều, thì khi nhìn thấy đối phương con tim tự khắc điều khiển đi lý trí. JiYong không ngần ngại mở lời:

– Chú có thể cùng ăn không?

Hắn không thể buông tay, chưa tìm hiểu ngọn ngành, hắn không cam lòng buông tay!

SeungRi thoáng chút bất ngờ, hơi ngẩng đầu nhìn JiYong rồi lại tiếp tục cúi xuống.

– Nhà của con... nhỏ lắm. – Tiếp tục từ chối, nhưng đã yếu đi.

– Không nhỏ đến mức không thể chứa thêm một người chứ? – JiYong kiên quyết đeo lấy. Nếu cậu không dẫn hắn về nhà, hắn cũng sẽ lặng lẽ đi theo để biết về cuộc sống của cậu. Cứ cho là xâm phạm đời tư đi, hắn bất cần.

SeungRi lưỡng lự không đáp, JiYong giục:

– Xe chú đậu ở gần đây thôi, chú đưa con về.

JiYong đã cất bước mà SeungRi vẫn chưa rời gót, hắn xoay người lại, trách:

– Chúng ta mâu thuẫn lớn đến mức không thể kết giao hay sao?

SeungRi giật mình bối rối, vội vàng giải thích:

– Con nào có ý đó, chỉ là...

– Đi thôi! – JiYong biết cậu ái ngại khi gặp lại hắn. Dù sao lúc trước mạnh mẽ nói tiếng yêu, xoay mặt đi lại cưới vợ sinh con nhanh chóng, không xấu hổ với người yêu cũ mới là lạ. Nhưng JiYong không muốn quan tâm điều đó, hắn chỉ xem qua cuộc sống của cậu thôi, và xem người vợ mà cậu từ bỏ hắn để lựa chọn là nhân vật như thế nào.

SeungRi thở dài một tiếng, nhìn xuống đứa con nhỏ vươn mắt tròn mắt dẹt không hiểu chuyện, cậu chỉ còn cách nắm tay nó cất bước theo JiYong.

JiYong đi đến chỗ đậu xe, mở ra cửa phụ cho SeungRi, rồi quay sang nói với bé con:

– HaRu muốn ngồi phía trước hay phía sau?

HaRu nhìn chiếc ô tô bóng bẩy, quý phái, miệng không khỏi mở tròn ra. Trong lớp mầm non, chỉ có những bạn giàu thật giàu mới được cha mẹ đưa đón bằng xế hộp. Nó là đứa trẻ cơ hàn, ngay cả chạm tay vào cửa xe cũng còn chưa được. Mỗi buổi chiều chờ SeungRi đến đón, nó đều âm thầm ngưỡng mộ mấy bạn có ô tô đến rước.

Haru rón rén giật giật tay SeungRi, lí nhí:

– Cha, cha, mình được đi chiếc xe này ư?

SeungRi biết Haru tính tình nhút nhát, trong lớp bị bạn bè ức hiếp cũng nhiều. Cậu xót xa cho con mình nhưng không biết phải làm sao, chỉ có thể tự trách bản thân mình hay rụt rè nên mới nuôi dạy ra đứa trẻ ôn nhu thái quá.

Mỉm cười với Haru, SeungRi nói:

– Ừ, hôm nay bác JiYong sẽ đưa cha con mình về nhà.

Haru ồ lên, ánh mắt nhìn JiYong khác hẳn, là ánh mắt ngưỡng mộ tôn sùng, sự phòng bị đối với người đàn ông xa lạ này tụt dốc xuống mức 0. Trong lòng nó, JiYong thật là tốt. Nhiều đứa bạn cũng có cùng hoàn cảnh túng thiếu như nó đều không có cơ hội được đi ô tô, Haru hôm nay được trải nghiệm cảm giác này, thật hãnh diện.

Haru lựa chọn ngồi một mình ở dãy ghế sau, thích thú sờ mó khám phá. Khi xe chạy, nó không kiềm được lòng mà nhìn ra khung cảnh chuyển động bên ngoài, miệng cười khúc khích. So với cảm giác đi xe buýt xô bồ, đông đúc, được đặc biệt hộ tống riêng thế này đúng là sướng tận trời mây.

Qua kính chiếu hậu, JiYong thấy Haru vui vẻ ngó nghiêng chỗ này, xem xét chỗ kia, tâm hắn cũng bị niềm hạnh phúc nhỏ của đứa trẻ ảnh hưởng. Nhóc con này thật đáng yêu, cho dù là con của SeungRi với "tình địch" của hắn, hắn vẫn thấy đáng yêu.

– Con hiện đang làm gì? – JiYong quan tâm hỏi.

SeungRi cũng không giấu, vì câu hờn trách trước đó của JiYong nên cậu không dám tỏ ra né tránh hắn.

– Con nấu ăn một quán cơm, ưm, quán bán buôn rất tốt.

– Đã có thể đứng bếp rồi sao? – JiYong ngạc nhiên.

– Chỉ là quán cơm nhỏ thôi chú à, không cần bằng cấp, nấu ăn không tệ là được.

– Bao nhiêu năm nay con đều làm ở đó ư?

– Dạ vâng.

SeungRi nhanh chóng hồi đáp, tỏ ra thân thiện và gần gũi hơn. Cậu né tránh JiYong là vì lí do khác, chứ không phải là muốn tuyệt giao với hắn, cho nên, rất sợ hắn hiểu lầm.

Nhìn SeungRi nói chuyện thoải mái, lại ngồi vị trí ghế phụ, khiến JiYong không khỏi hoài niệm đến tháng ngày xa xưa. Hắn muốn vươn tay ôm lấy cậu, muốn dịu dàng thổ lộ mình đã thương nhớ cậu thế nào, rồi chợt nhận ra SeungRi đã thuộc về vòng tay khác, đã làm cha, làm chủ gia đình, JiYong đau xót quá.

– Ừm, vợ của con... đang làm gì? – Hắn chỉ là hỏi theo xã giao của hai người bạn lâu ngày gặp thôi, đừng hiểu lầm.

Gương mặt SeungRi cứng nhắc, muốn nói gì đó lại thôi.

HaRu đang chơi phía sau, nghe JiYong hỏi liền hào hứng chường mặt lên.

– Mẹ của HaRu đang ở thiên đường...

Cứ như đó là điều tự hào nhất với nó vậy. JiYong động tâm liếc nhìn SeungRi, SeungRi lại chỉ cúi đầu không phản bác lời của HaRu.

JiYong mỉm cười nhìn Haru trong kiếng chiếu hậu, hỏi:

– Là ở tận thiên đường sao?

HaRu gật đầu:

– Mẹ rất tài giỏi nên được thượng đế mang đến thiên đường. HaRu phải cố gắng học giỏi, ngoan ngoãn, làm nhiều chuyện tốt để được lên thiên đường với mẹ.

Hai tay JiYong siết vào vô lăng, chua xót cho nụ cười hứng khởi của HaRu. Trẻ nhỏ không biết nên tự hào về chốn thiên đường không có thật, còn người lớn lí nào lại không hiểu chứ. Nhưng thay vì cho bé biết mẹ của mình không thể ở cạnh bên, kể một câu chuyện tốt đẹp như vậy sẽ làm bé mạnh mẽ hơn, SeungRi cũng quá tài tình đi. Chỉ là JiYong không biết, mẹ của Haru không còn hay là đã đi xa, bỏ mặc cha con cậu.

JiYong hít vào một hơi, hỏi tiếp:

– Mẹ của HaRu đến thiên đường từ bao giờ?

HaRu đáp nhanh:

– Rất lâu rồi nha, mẹ đi từ trước khi Haru ra đời cơ.

JiYong không khỏi bật cười. Nếu đi sớm như vậy thì ai sinh ra nhóc con chứ? Nhưng hắn sẽ không phá vỡ niềm tin tốt đẹp của một đứa trẻ.

– Vậy thì HaRu phải thật ngoan để mẹ vui lòng, biết chưa?

HaRu cam đoan gật đầu.

SeungRi từ nãy giờ không lên tiếng, quay ra sau nói:

– Haru, ngồi ngay ngắn lại, đừng làm phiền bác JiYong lái xe.

JiYong liền nói: – Không sao đâu, chú thích nói chuyện với thằng bé.

HaRu bồi thêm: – Haru cũng thích bác JiYong nữa.

Nhờ bác JiYong nó mới được ngồi ô tô, ngày mai nhất định đi khoe với đám bạn.

Một lớn một nhỏ cùng cười, chỉ có SeungRi biểu hiện sững sờ thoáng qua. Cậu nhìn HaRu, rồi nhìn JiYong, rồi thở dài.

Không quá bất ngờ với JiYong, nơi mà SeungRi ở là một xóm trọ, trong hốc kẹt của thành phố. Ô tô không thể vào được nên hắn phải dừng xe ở bên đường, cùng đi bộ vào.

SeungRi lẵng lặng dẫn đường, chốc chốc quay đầu nhìn Haru và JiYong đang huyên thuyên phía sau. Haru đối với người lạ hay dè chừng, một khi đã quen thuộc thì sẽ nói rất nhiều. SeungRi đôi khi không hiểu nhóc con đó là rụt rè hay hoạt bát nữa.

Gian phòng SeungRi thuê đúng như cậu nói, nhỏ xíu, chỉ đủ hai cha con sinh hoạt. Tuy nhiên, mọi thứ đều được sắp xếp gọn gàng, tươm tất. Dù thiếu ánh sáng nhưng khi bước vào phòng vẫn thoang thoảng mùi hương nhẹ. Là mùi xà bông, rẻ tiền thôi, có điều minh chứng cho chủ nhân thường xuyên lau dọn. JiYong không xa lạ điểm này, SeungRi rất tháo vát và tỉ mỉ.

SeungRi vào nhà thì lúng ta lúng túng, JiYong sẽ ngồi ở đâu? Dùng nước gì tiếp đãi hắn? Không lẽ mời một ông chủ như hắn uống ly nước lọc với ngồi bẹp dưới sàn?

JiYong thì không kiểu cách như vậy, rất tự nhiên ngồi bệch xuống nền nhà. Hắn đã biết với không gian này thì chỉ có một mình SeungRi và HaRu sinh sống thôi. Cậu còn ở một mình, tức là vẫn còn cần hắn che chở. Cho dù cậu thật đã cưới vợ sinh con, dù cậu và hắn đường tình duyên không trọn vẹn, hắn vẫn vì tấm chân tình mà chăm lo cho cậu. Nhung nhớ thời gian dài như thế, không thể nói quên là quên, bỏ mặc là bỏ mặc.

SeungRi rốt cuộc cũng rót cho JiYong ly nước lọc, không thể để khách nhịn khát.

– Chú thông cảm, bình thường không có khách đến nên...

JiYong nhận lấy ly nước, một hơi uống cạn, nói:

– Chú không muốn làm khách của con đâu.

SeungRi không dám đón nhận ánh nhìn xoáy sâu của JiYong, vội né tránh đi chỗ khác. Từng lời nói, từng cử chỉ của hắn đều thể hiện rõ ràng, hắn muốn níu kéo mối quan hệ hai người gần hơn chút nữa. SeungRi đã một lần trèo cao để tự nhận lấy tủi hổ, bây giờ nào dám ước mơ xa vời. Nhìn lại xem bốn năm dài đăng đẳng, JiYong vẫn hiên ngang bản lĩnh một quý ông, còn cậu lại chỉ có thể chôn vùi cuộc đời trong xóm nhà trọ. Cả hai khác biệt như vậy, SeungRi cảm nhận khoảng cách quá xa vời. Lúc xưa cậu còn vịn vào thân phận con nuôi của JiYong, bây giờ hoàn toàn là người dưng, cậu xứng đáng mà đến bên cạnh hắn sao?

Vì ý thức được sự nhỏ bé của mình, nên SeungRi giữ khoảng cách với JiYong. Gian phòng quá nhỏ nên phòng khách, phòng ngủ, phòng ăn, tất cả chỉ là một. Trong lúc SeungRi chuẩn bị đồ ăn, JiYong lặng yên nhìn ngắm cậu, Haru thì từ lâu đã mê đắm vào chiếc điện thoại của hắn, tò mò nghịch ngợm.

SeungRi nghe tiếng tít tít phát ra từ di động, nhíu mày nhắc nhở:

– HaRu, trả di động cho bác JiYong!

Giọng cậu nghiêm khắc, gần như là mệnh lệnh.

Haru bí xị gương mặt, hai tay lập tức "dâng" trả di động cho JiYong rất lễ phép.

JiYong nhận lại vật của mình, tâm tình trống rỗng. SeungRi quả nhiên đã trưởng thành rồi. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cậu như vậy. Có con, làm cha, thật khác. Vừa rồi cậu mang đến cho hắn cảm giác không còn cần bàn tay hắn che chở nữa.

Nhìn bề ngoài SeungRi không khác những năm trước, nhưng thật chất, mọi thứ đã khác rất nhiều.

Bữa cơm đạm bạc diễn ra trong yên lặng. JiYong ngậm ngùi nếm hương vị quen thuộc mà hắn mãi thèm khát. Không cao sang, không sơn hào hải vị, chỉ một bát canh, kim-chi và thịt kho, thế nhưng là bữa cơm ngon nhất với hắn kể từ ngày SeungRi rời đi.

Ngay lúc JiYong dùng xong chén thứ nhất, SeungRi vội vàng muốn bới thêm chén thứ hai cho hắn. Lúc nhận chén từ tay JiYong, cậu mới phát hiện ra, chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón áp út.

SeungRi khựng người bất động, không che giấu được vẻ sững sờ. Chiếc nhẫn này lúc cậu tặng, vì quá rộng JiYong phải đeo vào ngón giữa. Bây giờ không những hắn vẫn đeo, mà còn đeo ở ngón áp út. Là như thế nào? Là ý như thế nào?

JiYong biết SeungRi nhìn chằm chằm ngón tay mình, hắn cũng không ngần ngại. Chỉ là kín đáo che đi phần vải đã được quấn phía trong chiếc nhẫn, giơ ra mặt kim cương trước SeungRi.

– Chú đã tăng cân nên ngón giữa đeo không vừa.

SeungRi vỡ lẽ mỉm cười ngượng. Ra là bất đắc dĩ, không phải cố ý, cậu đã quá hoang tưởng ư?

– Cám ơn chú vẫn còn đeo nó.

JiYong đáp: – Đâu có lí do gì để tháo xuống?

SeungRi thật không biết trả lời làm sao, đành lẵng lặng ăn tiếp phần cơm.

HaRu chưa cầm đũa vững vàng nên SeungRi phải vừa ăn vừa chăm cơm cho nó, xé thịt, múc canh. Haru rất ngoan, nghe lời SeungRi triệt để. Là do cậu sinh con tốt, hay cách nuôi dạy tốt?

Đứa trẻ từng là con nuôi của mình, hiện tại cũng đã có con trai, trong khi JiYong vẫn cô đơn đi về lẻ bóng. Không hiểu sao, hắn buồn rười rượi.

Trước lúc ra về, JiYong lấy ra thẻ sim từ điện thoại, rồi đưa chiếc di động cho Haru:

– Cái này cho con.

Haru mắt sáng rực, hai tay đã nâng lên muốn nhận lấy nhưng lại e dè nhìn sang SeungRi. SeungRi cũng khá bất ngờ, chiếc di động này không phải rẻ, JiYong lại đang dùng, chỉ vì Haru thích mà hắn đem tặng ư?

– Chú JiYong... – SeungRi có ý ngăn cản.

JiYong cắt ngang lời cậu:

– Đồ của con để ở nhà chú nhiều lắm, nếu con không muốn mang theo, cứ để tất cả cho Haru vậy.

– Chú JiYong... – SeungRi không biết phải nói lên điều gì. Điện thoại, laptop, ô tô... mọi thứ hắn mua cho cậu khi xưa cậu đều gửi trả, thật không nghĩ JiYong còn lưu giữ đến bây giờ và muốn tặng lại cho Haru. JiYong làm vậy như nhắc cho SeungRi nhớ, cậu vẫn được hắn xem là đứa con nuôi, những gì mua cho cậu tức đã là của cậu.

Xúc cảm trong SeungRi dâng trào, hai mắt hoen đỏ. JiYong không nói gì thêm, xoa đầu Haru:

– Khi nào được nghỉ học, đến nhà bác JiYong chơi nhé.

Haru ôm chặt món quà trong tay, tay kia hồ hỡi vẫy vẫy:

– Tạm biệt bác JiYong!

Dáng JiYong lặng lẽ khuất dần sau con hẻm, trời cũng đổ xuống một màn đêm. Đến khi không còn thấy hắn nữa, Haru mới ngước lên nhìn cha, ý bảo nên vào nhà. Lúc đó, nó mới ngạc nhiên cao giọng.

– Sao cha lại khóc?

SeungRi giật mình lau đi khóe mắt, nhìn theo JiYong cậu không biết lệ rơi lúc nào. Từ bỏ dĩ nhiên thấy cõi lòng đau đớn, nhưng những gì không thuộc về mình thì chớ nên trèo cao. Đã lừa gạt người ta là con nuôi, bây giờ vẫn nghèo khó còn muốn người ta yêu thương sao? SeungRi không làm được.

Xoa xoa gương mặt tròn mịn của Haru, SeungRi mỉm cười:

– Haru có thích bác JiYong không?

Haru gật đầu không suy nghĩ, SeungRi hỏi tiếp:

– Nếu sau này về ở cùng bác JiYong, Haru đồng ý không?

Haru mừng rỡ nhảy nhảy lên:

– Thế thì hay quá, con với cha sẽ được đi ô tô thường xuyên.

SeungRi lắc đầu:

– Cha không có đi cùng Haru, nhưng sẽ ghé thăm Haru thường xuyên.

Haru hụt hẫng ngay người, sau vài phút hiểu chuyện liền bật khóc lên, dậm chân sợ hãi:

– Huhu... Haru không chịu, chỉ ở cạnh cha thôi!! Haru không cần bác JiYong, oa oa...

SeungRi biết con mình dễ khóc, rất hối hận vì đã quá vội vàng thăm dò ý tứ Haru. Cậu liền ôm con vào lòng, vồ về an ủi, miệng cười chua chát:

– Đồ ngốc! Ở cạnh cha thì không ăn ngon mặc đẹp được, cũng không có ô tô để đi.

Haru càng khóc lớn hơn:

– Không cần ô tô!! Không cần!! Oa oa...

SeungRi nghẹn ngào ôm chặt Haru hơn. Cuộc đời của cậu là những chuỗi ngày sai lầm liên tiếp...

Đêm đó JiYong trở về nhà thì không sao ngủ được, tâm trí hắn hiện mãi dáng hình SeungRi. Cậu đã chững chạc hơn rất nhiều, bản lĩnh làm cha cũng thật tốt. Dù vai áo sờn bạc, dù phòng ở đơn sơ, nhưng đứa con của cậu lại tròn mũm đủ đầy, tâm tình thuần khiết. Nếu một đứa trẻ chịu nhiều tổn thương thiệt thòi sẽ không có nụ cười trong sáng đến vậy, nhìn hình hài kia đủ biết cha của nó đã hết mực yêu thương che chở như thế nào.

Hoàn cảnh hiện tại của SeungRi có thể khá vất vả, đó cũng là điều tất nhiên khi cậu rời khỏi hắn với bàn tay trắng. Không nhà cửa, không tiền tài, không bằng cấp, không có bất cứ gì hậu thuẫn, cậu vẫn có thể vững vàng nuôi lớn một đứa trẻ, như thế là quá bản lĩnh rồi. SeungRi không chỉ là người cha tốt, còn vô cùng trách nhiệm.

Cậu thật sự đã làm cha. Nhưng JiYong vẫn mơ hồ cảm thấy cuộc sống của cậu chưa từng chạm qua bóng dáng phụ nữ. SeungRi có dáng vẻ bao dung của một người cha, nhưng chẳng có chút thăng trầm của một người chồng. Huống gì, đứa trẻ kia năm nay đã bốn tuổi, nếu SeungRi thật có con, theo lí cùng lắm chỉ có thể chạm đến ba tuổi thôi, đó là JiYong tính luôn trường hợp cậu vừa rời xa hắn đã lập tức cưới vợ, và gộp cả trường hợp vợ cậu sinh non.

Suy đi xét lại đúng là không có khả năng, SeungRi cũng không phải dạng người hôm nay nói yêu, ngày mai xoay lưng quên sạch. Nụ cười của cậu chiều nay, cũng như nụ cười ngày đầu tiên hắn gặp cậu, ẩn chứa nhiều suy tư.

JiYong vò đầu ngồi bật dậy, không ngủ được càng khiến tâm trí mệt mỏi hơn. Tìm kiếm cậu, hắn chờ đợi mòn mỏi, tìm gặp rồi lại thấy rối như bồng bông. Mọi việc đối với JiYong đều có hướng giải quyết, chỉ riêng với SeungRi là hắn luôn đầu hàng bất lực.

Cho nên, gần mười hai giờ khuya, JiYong lái xe ra khỏi nhà.

Ở xóm trọ có một khoảng đất trống, người dân vun đắp cỏ cây, làm xích đu vườn tượt thành một công viên nhỏ, cho mấy đứa trẻ quanh xóm tụ tập mỗi khi cha mẹ đi làm. Lúc chiều JiYong đến nơi đây đầy tiếng trẻ thơ, hiện tại thì chìm trong màn đêm vắng lặng.

Đêm khuya thanh vắng, JiYong cho đậu xe ở chỗ ban chiều, một bóng lẻ loi bước vào con hẻm nhỏ. Hắn không biết vì sao mình lại đến đây, trời tối thế này không khéo lại bị nhìn thành kẻ trộm. Nhưng JiYong vẫn trong vô thức mà tới, hắn muốn cảm giác mình được gần cậu. Tất nhiên không làm cái trò ngủ trước cửa nhà để sáng mai dọa sợ SeungRi, hắn chỉ đến một chút rồi sẽ về. Cứ như thể JiYong muốn có cảm giác rõ hơn là mình đã tìm thấy cậu, là hơi ấm của cậu vẫn êm dịu như thuở nào.

Thẳng một đường đến phòng trọ SeungRi, ngang qua công viên JiYong chợt thấy trong màn đêm, chiếc xích đu khẽ lay động. Từ ánh đèn đường hiu hắt, hắn nhận ra gương mặt tuấn mỹ trầm buồn, thả hồn theo từng nhịp đu đưa của xích đu, dưới ánh trăng như thơ như mộng.

JiYong sững sờ một chút, là SeungRi ư? Sao cậu lại không ngủ mà một mình thẩn thờ ngồi đây?

Hàng mi của SeungRi rủ xuống, mái đầu cũng điểm một màn sương, cậu đã ngồi đây rất lâu rồi. Có những chuyện suy nghĩ thật lâu cũng không tìm ra giải pháp, có những nỗi buồn mà chủ nhân không sao thoát ra được, tất cả dồn nén khiến con người kia bất lực suy tư.

Sau phút ngỡ ngàng, từng bước chậm JiYong đi đến, như sợ đánh tan tâm tình người kia đang thả trôi ở phương trời nào. Khi chân JiYong dậm lên nền đất tạo tiếng xột xoạt, SeungRi mới bừng tĩnh ngước nhìn lên.

Hai ánh mắt chạm nhau, lại bàng hoàng bất động như lúc ban chiều.

Quá kinh ngạc, SeungRi đứng bật dậy không tin vào mắt mình.

– Sao, sao chú lại tới đây? – SeungRi sững sờ hỏi.

JiYong mỉm cười không đáp vội, chính hắn cũng không biết tại sao thì làm sao trả lời? Đêm khuya tĩnh lặng, tình cờ hội ngộ chốn công viên, là duyên hay số phận? Đêm nào SeungRi cũng tìm đến đây, hay chính hôm nay gặp lại hắn mà cậu không thể ngủ? JiYong thắc mắc nhiều lắm, chỉ là không tiện hỏi.

JiYong bước đến chiếc xích đu kế bên, ngồi xuống, bắt đầu đu đưa. Mấy chục năm rồi hắn cũng quên luôn cảm giác ngồi xích đu khoan khoái thế này.

Chờ thật lâu không thấy JiYong trả lời, SeungRi cũng ngồi xuống xích đu của mình, cùng JiYong đung đưa theo gió. Hai chiếc xích đu lặng lẽ vang ra tiếng kẽo kẹt, đánh động chút không gian yên ắng.

Bất chợt JiYong đặt chân xuống đất, khiến chiếc xích đu dừng lại đột ngột. SeungRi theo đó cũng dừng lại theo, chăm chú nhìn hắn. Đối với cuộc hội ngộ này cậu vẫn còn quá mờ mơ hồ.

JiYong nhìn thẳng vào gương mặt hoen sầu của SeungRi, dứt khoác đề nghị:

– Về với chú đi, SeungRi!

Cảnh thanh vắng càng khiến âm thanh kia rõ ràng, như vang như dội.

SeungRi chấn động tâm tình, mắt mở tròn bối rối lẫn hoảng loạn.

JiYong chậm rãi đứng dậy, bước đến bên cạnh cậu, ngồi xổm xuống, nắm hai tay cậu. Khi hơi ấm tiếp xúc, SeungRi khẽ giật mình.

– Nếu trong lòng con còn có chú, chúng ta không nhất thiết tự dày vò nhau nữa. Chú cần con, SeungRi.

Đúng vậy. Hắn không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Hắn không muốn phải sống đợi chờ. Mười năm, mười bốn năm, quá đủ rồi. Tình yêu là phải giành lấy, là phải đấu tranh. Cả hai vốn dĩ là thuận tình kết thành đôi, vì những chuyện trong quá khứ mà tạo ra bức màn ngăn cách. Nay thời gian đã qua rất lâu rồi, dày vò thương nhớ đã chịu đủ, tội lỗi nào cũng bị dĩ vãng xóa nhòa.

Cậu vội quên hắn để cưới vợ thì sao chứ? Cũng là của quá khứ rồi. Hiện tại cậu chỉ sống có một mình thôi. Điều hắn cần là cậu, chính bản thân cậu. Hắn bất câu nệ. Nếu người đàn bà kia không phải đã khuất mà là do không quý trọng SeungRi, bỏ rơi cha con cậu, hắn sẽ tận dụng thời cơ thu hồi lại khoảng tình cảm mình đã đánh mất. Ngay cả chiếc nhẫn cậu tặng hắn cũng đã thuận ý đeo vào ngón tay dành riêng cho bạn đời rồi.

Từ giây phút gặp lại SeungRi, JiYong đã biết tình yêu mình dành cho cậu không thay đổi. Nếu lúc xưa cậu ở trong lòng hắn còn phản phất thân phận đứa con nuôi, thì hiện nay trong mắt hắn cậu là một chàng thanh niên trưởng thành, mà một tình nhân đơn thuần không non nớt bồng bột. Cậu và hắn không còn bất cứ mối liên hệ gia đình nào, ngoại trừ là hai kẻ xa lạ tìm đến nhau vì tình yêu.

SeungRi không thể tin JiYong còn lưu giữ tình cảm với mình, còn muốn ở bên cạnh mình. Cậu biết thời gian đã làm phôi pha sự ngây ngô thuở ấy, đã khiến đôi tay cậu chai sần theo dòng dời, cũng biến bản thân cậu héo mòn tiều tụy. Vất vả thật nhiều cũng chỉ có thể qua ngày ở xóm trọ nhỏ bé điêu tàn, bên cạnh còn gánh nặng một đứa con. Cậu có cái gì để đèo bồng tới người đàn ông luôn sáng chói lịch lãm này?

Chót mũi liền SeungRi đỏ hồng lên, môi run run:

– Con, con xứng đáng sao?

– Không ai xứng đáng bằng con. Chú chỉ yêu thương một mình con. – JiYong khẳng định.

Quá nhiều kí ức xa xưa ùa về, tội lỗi ngày nào cũng đồng loạt hiện thật rõ. SeungRi nức nở đưa ánh mắt nhìn vào khoảng trời rộng lớn, như tự nói với chính mình.

– Con không vượt qua được bóng ma của mình. Con có lỗi với Lee, con đã muốn cướp đi mọi thứ của bạn ấy.

JiYong siết chặt tay SeungRi hơn, bàn tay gầy gò chai sạm, bị màn đêm làm cho giá băng, nhưng với hắn đó là bàn tay ấm áp nhất.

– Con không có lỗi với Lee, vì con đã thay Lee mang đến hạnh phúc cho chú.

SeungRi buông lơi ánh nhìn xuống JiYong, ngập ngừng:

– Haru...

JiYong cắt ngang lời cậu:

– Con hiểu rõ chú không ngần ngại chăm sóc con nuôi mà.

SeungRi chua xót mỉm cười. Phải rồi, Jihuyn và SeungRi là con nuôi của hắn, cậu cũng từng là con nuôi của hắn. Nếu không có Haru, nếu lúc xưa cậu không cùng hắn chia lìa, biết đâu hiện tại hai người cũng đã tìm về mấy đứa con nuôi.

SeungRi chỉ cười chứ không hồi đáp. JiYong trong mắt cậu vẫn cao lớn quá, vĩ đại quá, cậu với không tới. Lúc xưa không hiểu chuyện, không biết trời cao đất rộng mà mặt dày theo đuổi hắn. Hiện tại cuộc đời đã dạy SeungRi rất nhiều về phân cấp xã hội. Cậu hiểu vị trí của mình ở đâu, cậu hiểu đèo bồng sẽ phải trả cái giá gì, và cậu từng đã cái giá như vậy. Càng nghĩ đến hành động lúc xưa của mình, SeungRi càng xấu hổ ân hận. Cậu nào phải SeungRi thật sự, là con nuôi của Kwon JiYong? Cậu chỉ là đứa trẻ qua đường vươn nhờ ánh sáng người bạn để sống sung túc.

SeungRi mãi cúi đầu im lặng, JiYong cũng không thúc ép. Hắn không biết bốn năm qua cậu đã từng trải những gì, cũng không biết trong lòng SeungRi mình còn bao nhiêu phân lượng. Hắn lo sợ nhất chính là nếu cậu cưới vợ sinh con, có khi nào sẽ chán ghét tình yêu đồng tính? Cho nên, hắn không thể ép buộc.

JiYong trở lại chiếc xích đu của mình, cùng SeungRi chìm vào khoản lặng.

Nỗi đau của SeungRi, cậu luôn giữ lấy riêng mình. Bức tường vô hình ấy dày lắm, JiYong xé rách không được.

Sương đêm phủ dày đặc không gian, giá trời rét mướt. Tiếp tục như thế này sẽ không tốt cho sức khỏe. JiYong đành lên tiếng:

– Ngày mai con không đi làm sao?

SeungRi rút di động ra, nhìn vào đồng hồ, đã hai giờ đêm. Cậu đáp nhỏ:

– Vâng, có lẽ con nên về.

– Chú đưa con về. – JiYong đề nghị.

SeungRi ngập ngừng nhưng không từ chối. JiYong đã thổ lộ tình cảm đến vậy, cậu thẳng thừng xa lánh là điều không thể.

Con hẻm nhỏ trong bóng tối dần vang lên nhịp bước chân. Hai bóng người sóng vai đi thật chậm, song song, không ai nói thêm lời nào.

Gian phòng trọ của SeungRi ở cuối con hẻm, nhìn cậu loay hoay tra chìa khóa vào cửa, JiYong hỏi:

– Để Haru một mình con không lo lắng sao?

SeungRi đáp: – Haru thường ngủ rất say.

JiYong gật gù, SeungRi cũng đã mở xong cánh cửa. Bên trong so với ban chiều càng chật chội hơn vì hai phần chăn gối trải giữa sàn nhà. Haru thì nằm dang rộng tứ chi ngon lành đưa giấc mộng.

SeungRi nhìn khắp gian phòng trọ rồi liếc nhìn JiYong đang đứng phía ngoài. Từ đây đi bộ ra đầu hẻm là đoạn đường khá xa, trời còn khuya như vậy. JiYong tuy từng là Anh hai giang hồ khét tiếng, nhưng cũng đã vượt quá bốn mươi. Nếu gặp trộm cướp gì không ngoài ý muốn rất có thể bị thương. SeungRi sống ở đây nên biết rõ, đã gọi là xóm trọ tất nhiên an ninh sẽ không tốt.

– Chú... nếu không chê, xin hãy ở lại... – SeungRi nói lí nhí. Cậu là muốn giữ, vì an toàn cho hắn, chỉ là quá ngại ngùng hoàn cảnh không mấy khá giả của mình.

-------------

P/S: Vâng! thưa quý vị, tháng ngày mùi mẫn đã gần kề. Cuối tuần vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro