Chap 37: Giọt nắng cuối áng mây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

DaeSung rất hưng phấn, cười cười, tự nhiên bẽn lẽn:

– Là anh TOP cầu hôn trước.

Rồi tiếng khúc khích từ phòng bếp vọng ra, cả hai trò chuyện thật là vui vẻ, mặc dù chỉ có một mình DaeSung lên tiếng. Nghĩ đến nét mặt phờ phạc của TOP vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy DaeSung liền mở miệng nói: "Lấy anh nhé, anh phải công bố cho cả thiên hạ biết em là của anh".

DaeSung không khỏi thấy câu nói kia thừa thải. Ngay từ khi nhỏ xíu cậu đã tuyên cáo với Bigbang là một lòng đi theo TOP, nhiều năm như vậy đeo đeo bám bám, trên dưới ai không biết TOP với cậu là thanh mai trúc mã. Mối tình này vốn chẳng có gì là bí mật khiến TOP phải đi công bố.

Nhưng vừa tỉnh khỏi cơn mê đã kiên quyết lời cầu hôn như vậy, DaeSung thật nghĩ đến xót xa, hẳn TOP đã trải qua rất nhiều cơn ác mộng, thế nên vừa trở về thực tại liền nắm lấy cậu không buông.

Tình yêu từ ấu thơ đến bây giờ mới được bồi đáp, khó trách DaeSung tự mình cười mãi, còn đắc ý dạt dào đem khoe thành tích.

SeungRi một bên nghe DaeSung luyên thuyên, một bên không khỏi nghĩ ngợi. Cậu là người giỏi cam chịu nhưng mù quáng đeo đuổi ước mơ. Cậu sẽ không cảm thấy bản thân cần thay đổi khi không có ai dẫn đường, khơi gợi ánh sáng. Nếu như ông LeeSeung không hứa hẹn sẽ yêu thương cậu nếu có nhiều tiền, SeungRi cũng sẽ không lao vào tìm việc kiếm tiền vất vả, khẩn cầu được cha yêu chiều. Cậu lao động như sống như chết mà chẳng hề nghi vấn liệu ông LeeSeung có thật yêu thương cậu không? Rồi sự việc bán thân xảy ra, rồi nhiều biến cố, SeungRi gặp JiYong. Có lẽ cậu vẫn chỉ là một đứa con ngoan hiền nếu JiYong đừng mất tự chủ mà ôm hôn cậu, từ đó khiến SeungRi phá vỡ tự trọng, chẳng chút suy nghĩ chạy theo JiYong.

Nay, tâm tưởng của cậu rất hài lòng với vai trò người tình thầm lặng, muốn yên phận là nơi dừng chân của JiYong. Bỗng đâu DaeSung lại hướng cho SeungRi một mục đích khác: Cậu và JiYong còn có thể cưới nhau.

Ánh mắt SeungRi lượn lượn, bắt đầu mơ tưởng viễn cảnh xa vời.

Cậu là một cậu bé vô cùng hiền lành, nhưng vì đạt đến mục đích, cậu rất biết đấu tranh.

Cả ngày hôm đó SeungRi bị rơi vào ảo mộng. DaeSung có thể công khai làm đám cưới với TOP, có thể danh chính là người sở hữu TOP, tại sao cậu với JiYong là không thể?

Đưa tiễn DaeSung cùng TOP ra về, JiYong cũng nhanh chóng đến công ty, SeungRi một mình trong phòng lập ra kế hoạch.

Trước tiên cậu cần chắc chắn JiYong đã xem email mà KwangHee gửi hay chưa. Nếu chưa, cậu phải xóa nó bằng mọi cách. Nếu xem rồi, thì nên dò xét thái độ của JiYong. Hắn đã biết mà vẫn im lặng là có ý gì.

Thứ hai, muốn thật sự nắm giữ JiYong thì hai người cần phải có sự gần gũi tối đa. Mà tối đa nhất của một đôi tình nhân chính là quan hệ xác thịt.

Chấm chấm đầu bút trên tờ giấy trắng, SeungRi quyết định mục tiêu cấp bách, cần kiếp, nhất quyết phải làm, là trong đêm nay cơ thể cậu phải thuộc về JiYong. Sau khi quan hệ ân ái, tham dự đám cưới DaeSung, SeungRi sẽ chẳng khó khăn gì đề nghị JiYong cưới cậu.

Kế hoạch xem ra chẳng có gì vướng mắt, JiYong hiện tại rất yêu thương cậu, SeungRi vô cùng tự tin cười thành tiếng.

Khi người y tá vào đến phòng, trông thấy chàng trai nhỏ mấy ngày trước ủ dột không hồn, đối với mọi việc hoàn toàn chết tâm, thì hôm nay lại hồng hồng nhu thuận khúc khích ngồi trên giường, tay vu vơ chấm chấm lên trang giấy, có vẻ rất thích chí. Người y tá liền nhíu mày e dè, cẩn thận quan sát SeungRi. Trong lúc thay thoa thuốc cũng kiểm tra xem SeungRi có tháo băng hay không. Rất may mọi thứ vẫn ổn.

Khi xong việc SeungRi còn viết giấy nói cảm ơn, còn mỉm cười thật tươi.

Người y tá chớp chớp mắt. Khó nhận ra người hôm nay so với chàng trai những hôm trước là một. Vật đổi sao dời cũng chẳng lẹ đến trái ngược như vậy.

SeungRi hoàn toàn không nhớ gì đến David Ju, cũng không quan tâm mình đã bị thương thế nào. Buổi chiều, cậu chuyên tâm ngồi trước gương, bắt đầu tập nói.

Phát âm khiến đầu lưỡi có chút đau, bởi vết thương vốn chưa lành hẳn. Nhưng SeungRi rất muốn nói, cậu thèm được trò chuyện với JiYong.

Cho đến lúc JiYong trở về, việc đầu tiên là tới phòng SeungRi, hắn liền nghe tiếng ê a vọng ra.

Những câu từ không rõ âm trọng, méo mó mù mờ, JiYong không hiểu nhưng rất hiếu kì SeungRi đang làm gì trong phòng. Hắn không lo lắng bởi âm thanh kia rất vui tươi, còn trầm ấm, thể hiện chủ nhân của nó tâm tình vô cùng tốt.

Khi chuẩn bị mở ra cửa phòng, não bộ JiYong nhất thời dịch được trôi chảy tiếng nói kia.

– iu.. u onge...

– iu... ú onge... hihi...

Là "Yêu chú JiYong".

Tâm JiYong chấn động, mặt mày nóng lên, mạch máu bùm bùm. SeungRi đang tập nói? Và câu đầu tiên cậu muốn nói chính là yêu thương hắn?

Xúc động dâng tràn, hơi thở JiYong đình trệ.

Tình cảm SeungRi dành cho hắn nồng nàn như vậy, thế mà hắn vẫn hoài nghi đó là bốc đồng. Cậu vì hắn tức giận, vì hắn u sầu, và cũng vì hắn mà vui tươi. Chỉ một nụ hôn của hắn đã đủ đánh bay mọi ám ảnh sợ hãi trong cậu. Với SeungRi, hắn như thế khác nào thiên thần tái thế đâu?

JiYong không biết vì quá hạnh phúc hay quá dằn vặt dày vò mà mênh mang thờ thẩn, sau vài phút trấn định tinh thần hắn mới hít sâu mở cửa vào phòng.

SeungRi nghe tiếng, vội xoay người, nhìn thấy JiYong tức thì mỉm cười rạng rỡ.

SeungRi có nét đẹp huyền huyễn, khi cười càng quỷ mị hơn, rất đánh động lòng người.

JiYong nén xuống si mê, dịu dàng hỏi:

– Con đang làm gì thế?

Hai má SeungRi đỏ lên, nghĩ đến cả ngày nay bày mưu tính kế để cưới được JiYong, nhất thời không biết đáp thế nào.

JiYong cũng không truy hỏi, ngồi xuống giường, ngoắc tay ý bảo SeungRi đến gần. SeungRi như con thú cưng rất hiểu ý chủ, sà thẳng vào lòng JiYong. Tất nhiên tâm cậu vẫn bất an không biết có bị JiYong từ chối không, nhưng cậu rất nhớ hắn.

JiYong vẫn chưa quen từ vị trí con cưng trở thành tình nhân, bất quá, trong phòng chỉ có hai người, hắn lại giỏi che dấu cảm xúc, thêm phần đã xác định tình cảm với SeungRi, nên cũng phối hợp vuốt ve gương mặt cậu.

– Hôm nay vết thương thế nào, bớt đau không?

SeungRi gật gật đầu, còn hí hoáy viết.

"Công việc của chú hôm nay vất vả không? Con pha nước cho chú tắm nhé?"

Nhìn dòng chữ viết vội nghệch ngoạc, JiYong thấy ấm áp trong lòng, lâu rồi không trải qua cảm giác được chăm sóc ngọt ngào tình nhân. Hắn cầm lấy mảnh giấy từ tay SeungRi, vu vơ đáp.

– Khi nào con thật sự khỏe thì có thể pha nước cho chú.

SeungRi cũng không nài nỉ, ánh mắt mang chút suy tư, xấu hổ viết xuống:

"Đêm nay chú ngủ giường nào?"

Nếu JiYong không ngủ cùng, SeungRi đang cân nhắc có nên lại nháo một trận tâm tình bất ổn hay không. Cậu phát hiện, JiYong hiện tại là cực kỳ, cực kỳ, và cực kỳ cung phụng cho cậu.

JiYong cũng không biết nên cười hay nên khóc. Đứa con này của hắn đối với việc tình cảm trước sau rất kiên cường, hoàn toàn nắm thế chủ động. Bản lĩnh đàn ông trong hắn có chút tự ái, hắn nắm phần thượng, lại để con trẻ dắt mũi hay sao?

– Chú ngủ cùng con. – JiYong đáp nhẹ, nheo mắt trêu chọc. Đâu có đạo lý nào hai kẻ xác định quan hệ yêu nhau, ở cùng một nhà, lại ngủ hai nơi?

Tính ra câu hỏi và câu trả lời không ăn nhập là mấy, nhưng đúng ý SeungRi. Cậu chẳng có gì phàn nàn mà ngoan ngoan buông tha JiYong, để hắn thay đổi trang phục và dùng cơm.

Buổi tối, JiYong quả thật mang laptop cùng sổ sách sang phòng SeungRi. Hắn nửa nằm ở trên giường chăm chăm vào laptop làm việc, SeungRi thì nằm trên đùi hắn lặng im đọc sách.

Không lời nói mà hạnh phúc ngập tràn.

SeungRi đọc sách mà tâm không để trong sách. Cậu nằm phía dưới nên chỉ thấy mặt sau của laptop, không biết JiYong đang làm gì. Nhưng cậu dám chắc JiYong sẽ mở email. Trước nay, sau khi dùng cơm, JiYong đều kiểm tra email và trả lời thư, SeungRi thì ngồi trên salon xem TV. Thói quen đó vẫn giữ đến giờ, chỉ là địa điểm thay đổi, từ phòng khách chuyển sang phòng riêng của cậu.

SeungRi cân nhắc một chút, viết viết ra giấy rồi đưa cho JiYong.

"Con muốn ăn bánh kem".

JiYong đọc xong, mỉm cười:

– Không phải buổi chiều đã ăn nhiều lắm sao?

SeungRi làm nũng:

"Chú lấy cho con được không?"

SeungRi chưa bao giờ mè nheo như vậy. Cậu rất ý tứ thân phận con nuôi nhiều năm xa cách, có thương mấy cũng là đứa trẻ ở nhờ, nên danh nghĩa là con nhưng cậu đối với JiYong luôn cung kính lễ độ. Hiện tại cũng không vì thay đổi thân phận mà cậu muốn làm kiêu này nọ, nhờ vả JiYong một chuyện mà lẽ ra là cậu hoặc bà SunMi phải làm, SeungRi cảm thấy bồn chồn lo lắng.

Nhưng cũng chính là SeungRi chưa từng không quy củ như vậy nên lần này JiYong rất vui vì cậu đã cởi bỏ sự e dè với hắn. Không cần suy nghĩ, JiYong liền lập tức đáp ứng. Để nhanh laptop xuống giường, bước ra khỏi phòng.

SeungRi nhướng người dõi theo JiYong, ngay khi dáng hắn khuất khỏi cửa phòng, cậu liền như con sóc nhỏ ngồi bật dậy, lao đến laptop của JiYong. Làm chuyện mờ ám, tay chân vì quá căng thẳng mà cứng đờ, da mặt cũng căng cứng, toát liền mô hồi.

Trong lúng túng vội vã, SeungRi kéo xuống trang bảng tính JiYong đang làm, tìm đến trình duyệt web.

JiYong quả thật đang mở email!

Tim SeungRi như muốn nổ tung. Tay cậu run run kéo xuống, tìm kiếm lá thư của KwangHee. Trước tiên cứ lục soát trong hộp thư đến, nếu không có thì vào tìm trong hộp Spam. Miệng SeungRi vô thức lẩm bẩm niệm chú, mòng rằng lá thư vẫn còn hiện trong trạng thái chưa được đọc, rằng JiYong thật sự chưa hay biết gì về sự tồn tại của lá thư.

Chỉ hai ba giây tìm kiếm mà SeungRi cảm giác lưỡi khô, mắt khô, tay chân vô lực. Ngay khi kéo đến ngày cần tìm, tâm trí SeungRi lại nổ oanh một tiếng.

Lá thư còn nằm đây, trong trạng thái chưa mở!

Quả nhiên khi kiểm tra mail, nhìn thấy số thư chuyển tiếp là 49, mà KwangHee lúc gửi thư vì muốn tạo bí ẩn nên không để tên JiYong lên tiêu đề thư, chỉ ghi võn vẹn "Ngài nhất định phải xem", cho nên JiYong mặc định ngay là thư spam, trực tiếp bỏ qua, không xem tới.

SeungRi mấy ngày nay vái trời vái đất, thấp thỏm bất an, cuối cùng cũng tìm được ánh sáng. Chỉ là cái rê chuột và nhấp vào nút xóa không hiểu sao lại khó khăn nặng nề đến vậy. Đến khi chính thức nhìn cái email đầy đe dọa kia bị xóa đi, SeungRi mới thở ra một hơi. Gánh nặng trên vai trong phút chốc được tháo xuống. Mồ hôi mẹ, mồ hôi con tuông đầm đìa.

Khoan đã! Nó vẫn còn nằm trong thùng rác. Cần phải xóa một lần nữa.

SeungRi hớt hải rê chuột vào biểu tượng thùng rác, thì thanh âm ngoài cửa vang lên.

– Con đang làm vì vậy?

SeungRi giật bắn mình đồng thời cũng quăng ra laptop, như thấy quỷ mà tròn mắt nhìn JiYong. Không lí nào, cậu chỉ mới cầm lên laptop thôi, JiYong không thể đi xuống lầu lấy bánh nhanh đến vậy chứ.

Nhìn thái độ khẩn trương sững sốt của SeungRi, JiYong không khỏi bật cười. Lần thứ hai hắn bắt gặp SeungRi lén lút sử dụng laptop nhé, còn là nhập tâm tới chẳng biết trời đất xung quanh. JiYong lí giải phản ứng có phần thái quá của SeungRi là do cậu lại tìm đến trang web đen về đồng tính như lúc trước, bị JiYong bắt quả tang nên ngượng ngùng kinh hãi. Vì thế, hắn sẽ làm ngơ như không để ý, tránh SeungRi khó xử.

– Chú chỉ muốn hỏi con muốn ăn vị dâu hay chocola?

Đó là lí do JiYong quay lại? SeungRi kín đáo thở ra một hơi, ấm úng.

– Âu...

JiYong liền gật đầu. Phát âm một tiếng, nghĩa là dâu. Nếu chọn Chocola thì phải phát ra ba âm tự. JiYong vu vơ bội phục tài phán đoán của mình.

JiYong đi rồi SeungRi mới mệt mỏi lau nhẹ mồ hôi trên trán. Lần này phải xác định JiYong đã xuống cầu thang SeungRi cầm lên laptop, vào biểu tượng thùng rác và chính thức hủy thi diệt tích email đáng sợ kia. Xong, cả tâm tư SeungRi đều nhẹ nhỏm, ngay ngắn ngồi tựa vào giường, gương mặt giãn ra như không có bất cứ chuyện gì.

Chỉ xóa cái email, nhưng ai yếu tim chắc chắn sẽ không qua khỏi. SeungRi cảm tưởng mình đã già đi vài tuổi bởi đấu vật với căng thẳng lo lắng.

Lúc JiYong quay lại, SeungRi đã cải trang hoàn hảo nụ cười ngọt ngào, nhận lấy bánh kem ăn ngon lành. Mối đe dọa đã bị trừ bỏ, SeungRi còn không cao hứng sao? Đầu tiên là nghĩ ra cách chuyển tiếp thư nhiều lần, ngụy trang thành thư spam, sau an toàn xóa đi email, SeungRi tự cảm thấy mình cũng thật ma mãnh quá rồi.

JiYong trở lại với công việc, nhưng cũng chẳng thành thật làm người tình không để tâm. Hắn khá là hiếu kì SeungRi tìm cái gì trên web. Không phải lúc trước cậu đã lên Google và hỏi một câu ngớ ngẩn "Yêu người cách biệt hơn mười tuổi có kết quả không?" Hiện tại JiYong thật muốn tìm một vài câu ngây ngô mà ngọt ngào như vậy.

Cho nên hắn chọn thế xoay laptop ngược với SeungRi, lặng lẽ tìm đến lịch sử duyệt web, chờ đợi trò vui cỏn con.

Tiếc là, lịch sử duyệt web hoàn toàn chẳng có gì thay đổi, toàn là những thứ hắn vừa tìm.

SeungRi không lên web? Vậy đụng chạm vào laptop làm gì? JiYong không khỏi thắc mắc, phản ứng vừa rồi của cậu cho thấy là đã làm gì đó mờ ám bị hắn bắt gặp.

Càng lúc JiYong càng hiếu kì. Hắn vào lịch sử hoạt động của laptop, vào kho lưu trữ kiểm tra thời gian lưu file, tất tần tật chẳng có gì thay đổi. Vì câu hỏi chẳng có đáp án mà JiYong muốn phát điên.

Nhưng JiYong không tiện hỏi SeungRi. Như thế khác nào đánh tiếng là hắn để bụng cậu đụng chạm vào laptop sao? Với JiYong, SeungRi có thể lấy tất cả mọi thứ từ hắn, cho nên hắn không muốn tạo cho cậu cảm giác khó xử khi lỡ đụng chạm vào đồ vật gì đó mà không xin phép. Tất nhiên quyền riêng tư cần được tôn trọng, chỉ là với mối quan hệ hiện tại của họ thì không nhất thiết cái gì cũng phải mở lời hỏi ý. Cho nên JiYong đành lắc đầu cho qua, mặc dù không cam lòng lắm.

SeungRi sau khi ăn bánh, làm vệ sinh thì không nháo sự gì nữa, tâm tình đầy thỏa mãn chui vào chăn, lim dim.

JiYong làm xong việc, xoay qua nhìn chàng trai an ổn với hơi thở đều đều, tâm tư khẽ động. Có đôi tình nhân nào ở gần với nhau như vậy tâm lại không động chứ, huống gì ngoại hình của SeungRi không được xếp vào dạng "người thường". Ngay cả TOP cũng phải thừa nhận nét đẹp của cậu hút người một cách quái lạ, vừa bí hiểm, vừa mỏng manh.

Ngay từ ánh nhìn đầu tiên JiYong đã đối với SeungRi vô cùng khác biệt, chỉ vì trong tư tưởng mặc định cậu là con nuôi nên dục vọng của hắn mới có thể khắc chế. Nhưng hiện tại mọi thứ đã khác, càng nhìn SeungRi hắn muốn ăn sạch cậu từ trong ra ngoài.

Tuy nhiên, cả hai dù tâm ý tương thông, lại chưa có gì xác định. JiYong cùng SeungRi ân ái xác thịt trước mắt có thể là đắm say sung sướng, sau này không chừng lại là tổn thương. Tuổi SeungRi còn nhỏ, cơ thể yếu ớt, JiYong chưa chắc chắn SeungRi có thể tiếp nhận sự tình này. Hắn muốn chờ thời gian cho cậu sẵn sàng tâm lí, cũng là suy nghĩ thật kỹ.

Suy nghĩ như thế nên JiYong cũng không trườn qua gần gũi "người tình" này. Hắn tắt đèn rồi nằm xuống cạnh bên cậu, không có làm gì, chỉ đơn giản là quàng tay qua, ôm SeungRi vào lòng.

Bóng tối bao trùm, kẻ lý ra đã ngủ say từ lâu lại từ từ hé mắt. Trong màn đêm, ánh nhìn long lanh của SeungRi sáng rực, đảo đảo suy tư. Cậu đoán không sai mà, nếu không có gì tác động JiYong sẽ chẳng mãnh liệt tiến tới. Hắn quá trầm tĩnh và lí trí, khả năng tiết chế cũng cực kì cao.

SeungRi chậm rãi xoay người lại, đối diện với JiYong. Hắn vẫn chưa ngủ nên dần cũng cảm thấy tia nhìn độc chiếu vào mình, từ từ mở mắt.

Gương mặt cả hai thật gần, thoang thoảng nghe thấy tiếng thở lẫn nhau. Đôi mắt tròn vo của SeungRi phản chiếu sự hoài mong, chang đầy tha thiết.

JiYong bị đánh động tâm tư vốn đang dồn nén, mỉm cười qua loa:

– Chú làm con thức giấc sao?

SeungRi lắc đầu, vốn chưa có ngủ thì sao lại bị đánh thức?

JiYong làm động tác kéo SeungRi chặt vào lòng để cậu thôi nhìn hắn như thế nữa. Lâu rồi không ngủ cùng ai khiến hắn không tự nhiên.

SeungRi tựa đầu vào ngực JiYong lắng nghe nhịp đập trái tim, cảm nhận nhiệt thân ấm áp, khát khao dâng hiến cuộn trào ngọ nguậy.

SeungRi không chần chờ, nhướng đầu lên tìm môi JiYong, đặt một nụ hôn.

Nụ hôn giữa trời đêm ám muội lắm, bao nhiêu ý tứ thể hiện rõ ràng. JiYong đã nếm qua vị ngọt của đôi môi này nên tất nhiên sẽ không từ chối, còn ân cần đáp lại. SeungRi được cổ vũ càng mãnh liệt lấn tới, nằm hẳn trên người JiYong, vừa tiếp nhận nụ hôn vừa không yên vị bàn tay mà cởi cởi.

Không có ánh sáng, không nhìn thấy nhau rõ ràng, cả hai chỉ cảm nhận ái ân cuộn trào qua hơi thở. JiYong không có đủ thời gian để suy nghĩ nhiều về giới hạn đã đặt ra, hắn bị SeungRi tấn công từ mọi phía, cho nên, trước khi bị dục vọng nhấn chìm hắn chỉ có thể đáp trả cậu.

Kẻ trên người dưới rất nhanh chóng tự lột trần, da thịt trực tiếp đưa xúc cảm thêm hoang dại. Vuốt ve, mơn trớn, khám phá... mọi chuyển động khiến bầu không gian từng giây từng phút trôi qua đượm nồng tư vị.

Bàn tay SeungRi rất không thành thật di xuống phía dưới, kích thích sức chịu đựng của JiYong. Cậu không cần kỹ thuật, chỉ cần sờ loạn thôi. Đã ân ái cũng người yêu thì cần gì kỹ thuật chứ, chính cảm giác yêu thương cũng đủ tác động đến ngất ngây rồi.

JiYong thật sự bị chìm vào hoan lạc. Hắn trở người chuyển đổi vị trí của cả hai, giành lại thế chủ động. Từng thước da trên cơ thể SeungRi đều mịn màng non nớt, ít nhất là quá non nớt so với kẻ trải đủ chuyện đời như hắn. JiYong tự di chuyển thân mình ma sát vào phần đùi SeungRi, môi không ngừng cuốn lấy môi, bàn tay gắt gao xoa nắn cơ thể nhỏ. Chuyển động mỗi lúc một nhanh, hơi thở trầm đục mạnh mẽ, giao triền kịch liệt giữa hai thân xác.

Sáp nhập như vậy, phần bụng của JiYong cũng không ngừng qua lại kích thích dục vọng của SeungRi, sự trầm mê chất ngất khiến tâm trí cậu quay cuồng. Sau khi dứt ra nụ hôn, hai tay SeungRi ghì chặt lên mái tóc JiYong, giữa chuyển động lắc lư mà áp sát tai hắn vào miệng cậu, hổn hển thì thầm.

– Con ui ú... con ật êu ú... JiYong... (Con yếu chú... Con thật sự yêu chú, JiYong)

Lời nói ngọng ngịu, phát âm xiêu vẹo, nhưng hai tiếng JiYong lại được nhấn nhá đến rõ ràng.

Vì tất cả quyết tâm cố gắng, vì tình yêu mãnh liệt, SeungRi có thể nói.

Điều đó làm bùng nổ tâm trí JiYong. Sự lo lắng vì SeungRi phải đeo mang khuyết tật khiến hắn bị dày vò đau đớn. Nay chính tai nghe được tên mình thoát ra từ miệng cậu, JiYong hưng phấn đến thở dốc, chuyển động càng quyết liệt hơn.

Dục vọng ấm nóng thêm ma sát dữ dội khiến làn da SeungRi rát bỏng, nhưng cậu là cực kì hưởng thụ giây phút này.

Cả hai quấn lấy nhau chặt chẽ làm run lắc chiếc giường, SeungRi chạm đến cảm giác đê mê, JiYong cũng theo sau dâng trào khoái cảm. Không gian ồn ào thoáng chút lặng im, để tiếng thở thõa nguyện vang dội khắp gian phòng.

JiYong nâng nhẹ cơ thể, chống tay xuống giường nhìn ngắm SeungRi. Phần ngực cậu vẫn còn phập phồng sau giao triền, toàn thân mồ hôi rín rịn, hai má ửng hồng. Khung cảnh đến yêu mị câu nhân. Hồn phách JiYong bị cuốn trôi, ánh mắt dán chặt vào cậu đến thất thần.

SeungRi không nhìn đáp lại, mà bất ngờ đẩy JiYong ra, nhanh chóng ngồi lên người hắn. Mồ hôi ánh qua ánh đèn ngủ, lấp lánh lấp lánh, dáng hình SeungRi từ phía dưới nhìn lên càng thêm xuất trần.

SeungRi đặt hai tay lên ngực JiYong, ngồi dang rộng chân để hạ thân cả hai ở cùng một chỗ. Thân trên nhẹ nhàng chuyển động, tìm kiếm cảm giác giao hoan lần thứ hai. Vừa tạo ma sát mê muội, ánh mắt SeungRi không ngừng nhìn xuống JiYong, thân chuyển động mà mắt không chuyển động, chỉ duy nhất một mục tiêu là dừng trên đôi mắt hắn.

JiYong không biết SeungRi học cách câu dẫn này từ đâu, nhưng nó hoàn toàn hạ gục hắn. Rất nhanh, nhanh đến bất ngờ, dục vọng trong hắn lại khởi sự.

SeungRi dứt khoát từng động tác, nhấc thân người lên, chỉnh lại vị trí nơi giao triền tìm đến hạ huyệt, rất có ý tứ muốn trực tiếp đón nhận. Nắm lấy hạ thân ai đó, SeungRi liền mặt đỏ tai nóng. Nhưng vì khát vọng được hoàn hảo giao thành một khối với JiYong, cậu sẽ từ bỏ tất cả. Tự trọng, tôn nghiêm, phẩm hạnh, cậu không cần, chỉ cần JiYong.

JiYong hiểu ra chú ý của SeungRi, lập tức nhỏm người dậy, nói lớn:

– Không được, SeungRi!

SeungRi không hồi đáp, đẩy mạnh JiYong nằm xuống, cậu nhất định phải thuộc về hắn đêm nay. Cơ thể này là dành cho hắn, để hắn tự do hưởng thụ, SeungRi không muốn JiYong phải kiềm chế bất cứ dục niệm gì.

Nhưng JiYong vẫn cự tuyệt, ngăn cản SeungRi. Cả hai lại một hồi vật lộn, kẻ muốn người kia chiếm hữu mình, người kia lại rắn rõi từ chối. Chiếc giường lại một lần nữa rung lắc, chỉ là mục đích có khác đi.

Cuối cùng JiYong buộc phải dùng sức mạnh chèn ép SeungRi nằm yên trên giường, hắn dùng tay, chân và cả cơ thể mới có thể khống chế sự vùng vẫy của SeungRi. Đứa trẻ này ai bảo yếu đuối? Thu phục cậu khiến hắn phải toát mồ hôi.

– Chú bảo là không được, SeungRi. – JiYong nghiêm khắc nhấn giọng.

SeungRi sau hồi phản kháng vô dụng, tức tối nghiến răng:

– Ại ao? Ại sao???

Đã làm đến mức không còn gì tư mật, nơi thầm kín cũng cận kề giao nhau, còn có gì nữa đâu mà JiYong vẫn không muốn cùng cậu? SeungRi thật sự cảm giác tổn thương, cậu chẳng mặt dày đến mức cứ cố chống cự để JiYong phải ân ái với mình. Cậu đã rủ bỏ gần như van nài, JiYong còn muốn cậu phải như thế nào nữa?

Đôi mắt trừng to của SeungRi đã long lanh ngấn lệ, cậu muốn cho mà người ta nhất quyết không nhận, không phải quá sỉ nhục ư?

JiYong mềm lòng chột dạ, băn khoăn không biết vừa rồi giằn co với SeungRi có làm cậu đau hay không, nên bất giác hai tay hắn buông lỏng sức lực.

SeungRi lập tức thoát khỏi sự khống chế của JiYong, cuộn người vào góc giường, dùng chăn che lấy cơ thể trần trụi, thổn thức bi ai.

Sau giao hoan sung sướng, rồi kịch liệt một mất một còn, hiện tại cả hai ở mỗi góc giường, tự ôm lấy tâm tư riêng, nặng trĩu.

JiYong vô lực khuyên giải, nhìn tấm lưng nhỏ bé của SeungRi, dịu giọng:

– Con sẽ bị thương, SeungRi.

– ... – Đáp lại hắn là tiếng thở tức tưởi.

JiYong trườn người đến gần, ôm lấy cậu, để cậu dựa hẳn vào lòng mình.

– Quan hệ giữa hai người đàn ông không giống như con tưởng tượng. Sẽ rất đau, thậm chí là tổn thương nghiêm trọng. Con hiểu không?

– ...

Ngày đầu của hắn với Victory cũng vô cùng kịch liệt, hậu quả Victory phải nằm trên giường đến năm ngày. Vết thương cả và sự đau đớn mà người nằm dưới phải chịu, JiYong không muốn lặp lại. Tất nhiên lúc đó hắn và Victory vẫn còn quá trẻ, chưa đến hai mươi, nhưng đó là sự ám ảnh không thôi.

JiYong vuốt nhẹ mái tóc SeungRi, kiên nhẫn nói:

– Không phải chú muốn từ chối con, nhưng chú không muốn tổn thương con. SeungRi, có những sự thật về quan hệ đồng tính con sẽ không chịu nổi.

SeungRi mím đôi môi không khuất phục. Victory có thể chịu được, DaeSung sau khi cưới TOP cũng sẽ chịu được, rất nhiều người đồng tính yêu nhau cũng chịu được, tại sao cậu lại không chịu được? JiYong dựa vào đâu không tin tưởng cậu đến vậy?

Vùng khỏi cái ôm của JiYong, SeungRi giận dỗi bước xuống giường, dùng khăn lau lau cơ thể rồi hung hăng mặc lại áo ngủ. Cậu không nghĩ mình sẽ làm mặt lạnh với JiYong, chỉ là thẹn quá thành giận. Hắn không cần cậu, cậu cố hiến dâng chỉ có bị xem thường.

Hành động của SeungRi rõ ràng tố cáo sự phẫn uất trong lòng. SeungRi chỉ có vẻ ngoài ngoan ngoãn thôi, hơn ai hết JiYong hiểu rõ tâm tính nổi loạn của cậu là như thế nào. Vừa rồi SeungRi quyết liệt muốn thật sự hoan ái cùng hắn, JiYong có phải gỗ đá đâu mà không ham muốn. Cậu chỉ tấn công hắn, còn hắn vừa phản kháng cậu, vừa phản kháng với chính khao khát của mình, tứ bề oanh tạc.

Nhìn SeungRi nằm xuống giường kéo chăn lim dim ngủ, lòng JiYong mềm yếu tức thì. Hắn cũng đứng dậy lau đi cơ thể, mặc lại quần áo, chỉ là khi trở lại giường thì ôm lấy SeungRi, thì thầm:

– Ngày mai chú đưa con đi tái khám, nếu bác sĩ khẳng định cơ thể của con đã hoàn toàn hồi phục, thì chúng ta sẽ tiếp tục sự việc dang dở hôm nay, thế nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro