Chap 36: Trầm mê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là hắn vừa hôn cậu?

JiYong không chờ SeungRi thật sự hiểu ra, với tay lấy khăn tắm khoác lên cho SeungRi rồi nhấc bổng cậu ra ngoài. Chỉ trong vài bước SeungRi đã được đặt xuống chiếc giường quen thuộc.

JiYong rất nhanh chóng phủ lên cơ thể cậu, ôn nhu, dịu dàng. SeungRi cứng đờ toàn thân hóa đá, để mặc JiYong tìm kiếm tất cả vết hôn của David Ju trên người cậu, dùng lưỡi và răng ấn xuống từng dấu hôn mới.

Không có đau đớn như David Ju từng làm, ngược lại như bị trầm mê vào mộng ảo.

SeungRi sợ rằng đây chỉ là mơ, JiYong nào có thể chủ động hôn cậu? Cho nên, cậu rất ngoan ngoãn nằm yên, sợ bản thân bị lây tỉnh dậy.

JiYong e ngại cúc áo sơ mi sẽ tổn thương đến làn da vừa ngâm nước quá lâu của SeungRi, nên vừa say đắm hôn cậu, hắn vừa trút bỏ trang phục của mình. Nếu những gì David Ju để lại cho SeungRi là dơ bẩn, thì hắn sẽ cuốn trôi hết tất cả dấu vết đó, để lại cho cậu chính tư vị của hắn, chính vết tích của hắn. Như vậy, SeungRi vẫn mãi mãi là cậu bé thuần khiết nhất, không hề bị vấy bẩn.

Hai cơ thể trần nhanh chóng dựa sát vào nhau, hơi ấm của JiYong truyền đến làn da buốt lạnh của SeungRi, cậu khẽ rùng mình trong giấc mơ hoang đường này. JiYong không chỉ hôn cậu dịu dàng, còn chấp nhận gần gũi không một rào cản, cậu liệu xứng đáng sao?

– A... a... – SeungRi tỉnh khỏi ngất ngây, lập tức vùng vẫy. Cậu không xứng, cậu rất dơ bẩn.

JiYong liền ôm SeungRi, ngực áp ngực, mặt đối mặt, thì thầm:

– Chú sẽ xóa hết những gì David Ju để lại trên cơ thể con, được không?

Hai mắt SeungRi trừng trừng mở lớn, chăm chú nhìn JiYong.

JiYong mỉm cười:

– Sau hôm nay, con chỉ cần nghĩ đến chú thôi.

Được sao? Có thể sao?

– A? – SeungRi rất muốn hỏi như vậy.

JiYong như thấu hiểu, nâng đầu SeungRi lên, kề sát vào tai cậu:

– Chú sẽ không tắt đèn, con có thể nhìn rõ.

Hai má SeungRi ửng hồng lên, vì lí do nào đó mà không thể chớp mắt được. Tim cậu đập rất nhanh, muốn vỡ ra ngoài.

JiYong không nghĩ sẽ đụng chạm qua cơ thể SeungRi, sẽ gieo thêm vào lòng cậu tổn thương, nhưng nếu hắn là người duy nhất SeungRi tin cậy thì đây là cách triệt để nhất xóa bỏ nỗi ám ảnh về David Ju trong cậu. Chỉ cần SeungRi không còn nghĩ bản thân mình dơ bẩn, cậu sẽ là chính cậu, và JiYong cũng chính là sống thật với tình yêu của hắn.

Tiếp tục kéo dài những nụ hôn, vuốt ve âu yếm, chẳng mấy chốc JiYong chìm vào trầm mê. Hắn không tìm những dấu vết David Ju để lại, mà trực tiếp hôn say đắm cả cơ thể SeungRi. Gần gũi xác thịt với người mình yêu thương, có ai đủ bản lĩnh giữ bình tĩnh?

SeungRi ban đầu không tin vào sự thật mà hồi hộp lo lắng, dần dần cậu cảm nhận được rõ ràng hơi thở của JiYong. Cơ thể nhuốc nhơ này được JiYong thanh tẩy, cũng giống như chính cậu được trầm mình qua nước thánh gội rửa vậy. Bao nhiêu khổ đau đè nặng mấy ngày qua, phút chốc theo nụ hôn của JiYong trút bỏ. SeungRi mơ mơ màng màng đáp ứng lại từng cái vuốt ve trên cơ thể mình, đưa bàn tay vụng về chậm rãi xoa xoa phần lưng của JiYong.

Giây phút này cậu chờ đã bao lâu rồi? Đây là sự thật, phải chăng?

Cứ thế trong vô thức, hai người bắt đầu quấn lấy nhau. Tìm kiếm, khám phá tất cả mọi nơi trên cơ thể của nhau. Quá hoang đường đến mức SeungRi chẳng phân định rõ ràng được. Trong loáng thoáng mơ hồ cậu cảm giác JiYong xoa lấy nơi tư mật của mình, mọi thứ với David Ju đều hoàn toàn khác biệt. Bàn tay JiYong ấm áp, hữu lực nhịp nhàng, toàn thân SeungRi nóng rang lên, nhịp tim thình thịch. Dù JiYong không tắt đèn nhưng trước mắt SeungRi vẫn là một tầng sương mù dày đặt, khoái cảm kì lạ chỉ tăng chứ không giảm phần nào. Hưng phấn đầu đời đầy kích thích, SeungRi vô thức luồng tay xuống nắm chặt lấy tay JiYong, giữ tại nơi nhạy cảm của mình, lưu luyến bảo hắn đừng rời xa cậu. Cứ như thế giữ chặt cậu, cho cậu xúc cảm lâng lâng và an toàn.

JiYong không có ý định tìm kiếm thỏa mãn trên cơ thể SeungRi. Cậu hiện tại vẫn là trầm mê và hắn cũng chưa muốn mối quan hệ này đi xa đến vậy. Nhưng khi SeungRi giữ chặt tay hắn, JiYong động lòng muốn ấu yếm cùng cậu. Vì thế, hắn không buông lỏng bàn tay, tiếp tục từng điệu nhịp ngàng đưa SeungRi vào đê mê khoái lạc.

SeungRi rướn người rên khẽ hai tiếng, lần đầu tiên nếm thử cao trào trong vòng tay người mình yêu, tâm tư nhanh chóng lững lờ trôi giữa thiên đường.

.

.

Tia nắng sớm mai rọi qua khung cửa còn đọng hơi sương, SeungRi từ từ tỉnh giấc sau giấc ngủ dài thư thả. Nằm cuộn người trong chăn, ấm áp thoải mái, cậu thở nhẹ một hơi chớp chớp đôi mắt mơ màng. Có phải đang được hưởng đặc ân không? Sao lại dễ chịu đến vậy.

Xúc cảm đêm qua rõ ràng quá, trên làn da còn lưu lại nhịp điệu vuốt ve dịu dàng của JiYong. Bờ môi ẩm ướt mềm mại còn vương vấn đâu đây tư vị âu yếm. Đúng thật là JiYong chăng? Hắn ru cậu vào giấc mộng bằng cử chỉ mơn mê dịu ngọt, bằng hơi thở nhịp nhàng. SeungRi sau khi đạt đến đỉnh điểm thì cũng bất lực mơ màng thiết đi. Tình cảnh sau đó cậu không quá rõ, chỉ cảm giác JiYong luôn kề bên tai cậu thủ thỉ rất nhiều điều.

Trong đó, SeungRi loáng thoáng nghe được lời nói hắn vô cùng yêu thương cậu.

Nghĩ đến lại khiến trái tim SeungRi rộn rạo, hai má đỏ bừng lên. Vì quá xấu hổ cậu vội trở mình.

Rồi chạm phải cơ thể đang nằm kề bên.

Thân người rắn chắc, toát vẻ thanh tao, trầm tĩnh vững vàng. Con người như bước ra từ giai thoại ấy đang sát cạnh bên cậu.

A, tối qua JiYong ngủ cùng cậu?

SeungRi có chút ngơ ngác nhìn JiYong đang nằm gối tay sau đầu, mắt đăm chiêu nhìn lên trần nhà. Có vẻ hắn đã thức dậy từ rất lâu, và cũng nằm yên ở tư thế suy tư này từ rất lâu.

Thấy SeungRi đã tỉnh, JiYong liền dời ánh mắt qua, một tay cũng hạ xuống, vuốt lên tóc mái của cậu.

– Vẫn còn sớm, con ngủ một chút nữa đi. – Lời nói vô cùng sũng nịch. Đêm qua tạo nên sự tình như vậy, sáng ra đối mặt có chút ngại ngùng.

SeungRi lắc lắc đầu, hàm ý cậu đã ngủ rất say và rất sâu rồi.

Hai ánh mắt chạm nhau, nhất thời không ai biết nói gì thêm. Hôm trước họ vẫn là cha và con nuôi, sáng nay cảm giác đã hoàn toàn khác biệt.

SeungRi chưa tin vào sự thật. Lúc trước vì tỏ tình mà cậu bất chấp mọi thứ, có lớn tiếng, có miệt thị, còn hồ đồ so sánh bản thân với Victory. JiYong không những hoàn toàn cự tuyệt còn giận dữ giơ cao bàn tay thị uy với cậu. Trái tim SeungRi theo đó vỡ nát. Còn hiện tại, hắn và cậu lại không mãnh vải che thân nằm chung một giường.

SeungRi rất muốn xác định, tình cảnh này không phải do cậu hoang tưởng mà ra.

Vì thế, từ từ SeungRi rướn người lên, đưa đôi môi mình sát gần môi JiYong. Thái độ rụt rè giống như mỗi lần chủ động tìm nụ hôn nơi hắn.

JiYong đang nằm gác một tay sau đầu nên tất nhiên không có đường lùi né tránh, mà hắn cũng không có ý định né tránh nữa. SeungRi gần như đã chồm lên người hắn, hai đôi môi cách nhau khoảng cách mỏng manh, mặt như đối mặt, hơi thở cận kề.

Liếc nhìn JiYong một cái dò xét, SeungRi trực tiếp đụng chạm vào bờ môi kia. Cậu không biết hôn, lưỡi chưa thể cử động, chỉ có thể chà sát môi mình lên môi ai đó, cảm nhận rõ ràng tư vị của người trong mộng.

Ngọt ngào lắm. Hóa ra chẳng phải là mơ.

Nhưng không phải là mơ lại càng kinh hồn hơn.

SeungRi sững sờ dời ra nụ hôn, trân nhìn JiYong. Trong phút giây nhận rõ JiYong đã chấp nhận mình, tâm tư SeungRi bùng nổ. Cậu đổ sụp người xuống, ôm chặt lấy JiYong, chặt như kẻ hành khuất sống chết giữ lấy mỏ vàng, thí cả sinh mạng nếu ai muốn đến tách rời ra.

JiYong sao lại không hiểu phản ứng của SeungRi. Nhìn thấy cậu vui mừng đến ngỡ ngàng như vậy, hắn biết mình đã lựa chọn đúng con đường.

Tình yêu đối với Victory, đã đến lúc JiYong nên buông xuống. Tiếp tục chối bỏ SeungRi chỉ làm cả hai thêm đau. Hắn đã đánh mất cậu một lần, nên càng tin bản thân không đủ nghị lực để đánh mất cậu thêm một lần nữa. Trông SeungRi hạnh phúc như vậy không phải là rất tuyệt vời sao? Chỉ khi được sống thật với lòng mình thì cuộc đời mới trở nên ý nghĩa. Mười năm dài cô quạnh trái tim, JiYong biết hiện tại không thể tiếp tục dối gạt tình cảm như thế nữa.

Vuốt lên những dấu hôn đêm qua lưu lại khá rõ trên người SeungRi, JiYong hỏi khẽ:

– Có đau không?

SeungRi đã sớm vùi mặt vào ngực hắn, đầu lắc lắc. Không đau chút nào, được hôn thêm vạn lần như thế cũng không đau. Cho dù hiện tại khắp người đầy những dấu bầm tím, so với vết hôn của David Ju càng đáng sợ và kinh người hơn, SeungRi vẫn muốn được JiYong "thanh tẩy" lại một lần.

JiYong bật cười, nâng đầu SeungRi lên, nheo mắt:

– Cho chú xem vết thương của con nào.

SeungRi rất ngoan ngoãn hé miệng ra.

– Ừm, không còn sưng nữa. Hôm nay thử ăn bánh ngọt xem, không thể ăn cháo hoài như thế được.

Hai mắt SeungRi sáng lên, cuối cùng cũng có thể đổi khẩu phần ngán đến phát bệnh?

JiYong liền xoa đầu cậu:

– Sau này không được hành động dại khờ như vậy, biết chưa? Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, con luôn là SeungRi quý giá nhất trong lòng chú.

SeungRi mím mím môi, gật đầu. Chỉ cần được JiYong yêu thương thôi, cậu nguyện ý làm tôi tớ nghe theo lời hắn vô điều kiện.

Giây phút này thật sự quá êm ái ngọt ngào. SeungRi kiều diễm khi hưng phấn chờ mong càng thêm tuấn mỹ. Ánh mắt cậu tròn tròn long lanh, gương mặt nhỏ trắng hồng hồng sáng lạng. JiYong vì quá thương yêu không thể kiềm lòng, rướn người lên vụng trộm một nụ hôn.

– Con ngủ thêm chút đi, chú gọi bà SunMi chuẩn bị bữa sáng.

Khóe môi SeungRi sau nụ hôn vẫn còn vương chút nước, cậu lưu luyến không dùng tay lau đi, cứ để ánh nước lấp lánh gọi mời.

JiYong không thể mãi bị chiêu dụ như vậy, hắn tung chăn ra, bước xuống giường, tìm lại bộ quần áo bị cởi đi tối qua.

SeungRi dõi mắt trông theo, nhìn không ngớt vào cơ thể cường tráng đó. Cậu chưa bao giờ được thấy JiYong trọn vẹn như vậy. Này phía sau, này phía trước, này trên dưới một đường, nhất thời bối rối đỏ mặt lên.

Thì ra cơ thể JiYong hoàn mỹ đến vậy, như được khắc tượng từng đường nét.

SeungRi có chút luyến tiếc, đêm qua, JiYong với cậu vẫn chưa đi đến bước cuối cùng. Là do thương tích của cậu chưa lành tốt, hay JiYong còn kiên kỵ điều gì?

Cho đến khi JiYong rời đi, SeungRi vẫn còn thẩn thờ trên giường.

Cũng cùng cơ thể không gì che đậy, cậu đối với David Ju vô cùng ghê tởm, nhưng với JiYong, lại là thèm khát.

Chỉ sau một đêm, tâm trí SeungRi như được chuyển hóa đổi dời, bao u ám về khoảng thời gian bị bạo ngược đều lũ tràn bị cuốn sạch. Kí ức của cậu không có chỗ cho David Ju, không có chỗ cho nỗi đau đơn phương bị xua đuổi, mọi nơi chỉ chứa mỗi hình ảnh ái ân cùng JiYong.

Hắn không chê cậu bị vấy bẩn, hắn thanh tẩy cho cậu. Và hơn tất cả, JiYong đã chấp nhận cậu.

SeungRi bất giác rút người vào chăn, co cụm cơ thể nhỏ, không tự chủ được hé môi cười thật tươi.

Với tâm trạng như thế thì ai còn có thể ngủ được, SeungRi lăn qua lộn lại một hồi liền bước xuống giường. Việc đầu tiên là cậu chạy vội vào phòng vệ sinh, nhìn ngắm chính mình trong gương. Hôm nay khác ngày hôm qua, không thể cứ nhếch nhác qua loa được. Cậu đã có thể ở cùng JiYong thì phải xứng đáng là người thanh niên sáng rỡ tuấn mỹ bên cạnh hắn.

Bữa ăn diễn ra trong không khí vô cùng ám muội. JiYong liếc nhìn SeungRi, SeungRi trộm nhìn JiYong. Cậu không có mặt bản lĩnh che dấu nội tâm, bày ra gương mặt vô sự như hắn, nên chốc chốc hai má đỏ bừng lên, thỉnh thoảng không tự chủ được tự mỉm cười.

Những ngày qua SeungRi như một xác ướp vô tri, dù không lên tiếng cũng khiến cho ngôi nhà u ám nặng nề. Thế nhưng hôm nay mọi thứ vô cùng sáng lạng, khác biệt đến mức bà SunMi cũng nhận ra. Trong khi dọn thức ăn lên cho hai người, bà luôn nhìn nhìn SeungRi một cách lạ lẫm.

JiYong không nghĩ tâm trạng SeungRi lại có thể dịch chuyển chóng vánh đến như vậy, không phải là sẽ dọa đến bà SunMi sao? Thế nên hắn đằng hắng hai tiếng, SeungRi liền lập tức ngồi thẳng lưng, ra vẻ nghiêm túc. Được vài giây, cậu lại liếc JiYong đưa tình. Những dấu hôn phía trên cổ không hẹn mà cứ ẩn ẩn hiện hiện. Dấu hôn này không phải của David Ju nha, SeungRi không còn bi thương che giấu mà là rất tự tin khoe ra.

Thôi được rồi, JiYong thừa nhận bản thân hơn ba mươi lại bị đứa con này chiêu dụ. Khả năng đeo bám tỏ tình của SeungRi đối lập hoàn toàn với tính cách khép kín ít nói của cậu. Hắn không muốn tâm tình SeungRi đang tốt lại bị chùng xuống, đành vừa ăn vừa mỉm cười với cậu.

Thành ra không gian đã đầy ám muội lại trở nên chói sáng đến mức bà SunMi cứ phải nhíu mày khó hiểu nhìn nhìn hai cha con. Hai người này sáng nay vô cùng kì quái.

Tiếng chuông cửa vang lên, bà SunMi ra mở cửa, chẳng bao lâu liền chạy vào hớn hở:

– Ông chủ, xem ai đến này.

Phía sau bà SunMi là hai người thanh niên, một anh tuấn ngạo kiều, một cường tráng khôi ngô. Cả JiYong và SeungRi cùng lập tức đứng dậy, đầy hoan hỉ. JiYong bước vội đến, bá lấy bờ vai người kia.

– TOP, đã khỏe rồi sao? Thật khiến tôi bất ngờ.

TOP mỉm cười rồi ho khan một chút, DaeSung liền đỡ lấy y, dìu ngồi xuống salon.

– Anh ấy còn rất yếu, chú làm gì bá vai mạnh như vậy? – Chưa chào hỏi, DaeSung đã trừng mắt.

JiYong quá quen với tính cách ương bướng của đứa trẻ này, thêm nữa vì vui mừng TOP khỏe lại nên chỉ mỉm cười ngồi xuống cạnh TOP, hờn trách DaeSung.

– TOP tỉnh dậy sao không báo cho chú biết? Cậu ta chưa hồi phục hẳn lại còn đưa đến đây?

DaeSung vẫu môi:

– Chứ không phải chú không có tâm trạng để ý đến mọi chuyện khác sao?

Nhắc đến sự việc vừa qua khiến cả ba đang cười vui liền có chút âm trầm. Tin tức tìm thấy SeungRi trong hoàn cảnh thảm hại đã truyền khắp Bigbang. Ai cũng biết David Ju đối với SeungRi là thứ si mê bệnh hoạn, cậu rơi vào tay gã thời gian lâu như vậy thì cái gì không nên xảy ra cũng sẽ phải xảy ra. David Ju sau khi bị người Bigbang bắt giữ thì chỉ gào thét rồi rên rĩ oán thán, tinh thần hoàn toàn bị sốc bởi cơ thể thiếu hụt của mình, làm sao tra xét gì từ gã? Cho nên chuyện giữa David Ju và SeungRi trên chiếc xe kia không ai biết tường tận, chỉ phỏng đoán SeungRi hẳn chịu tổn thương rất nhiều. JiYong yêu quí đứa con trai này như vậy, cũng rơi vào trầm lặng không nói chuyện cùng ai.

DaeSung hiểu đó là khoảng thời gian khó khăn của cả hai người, nên việc TOP tĩnh lại không vội báo cho JiYong. Cậu cũng không đến thăm SeungRi vì vấn đề tế nhị. Gặp chuyện bị khi nhục như thế thì có mấy ai vui vẻ đối diện với người ngoài?

Nhưng hôm nay TOP đã khỏe tám chín phần, sự việc kia cũng đã êm dịu, DaeSung muốn đến xem tình trạng của SeungRi thế nào. JiYong nói cậu bị sốc tâm lí, cả ngày chỉ sống trong thế giới của riêng mình. DaeSung rất lo lắng, trước đến là thăm SeungRi, sau là muốn khuyên giải JiYong, nếu tinh thần SeungRi sa sút như vậy thì nên đưa cậu vào bệnh viện tâm thần, hoặc là cho mời bác sĩ tâm lí. Tình trạng bị ám ảnh để kéo dài sẽ càng khó hòa nhập vào cuộc sống hơn.

Kế hoạch của DaeSung là vậy, cũng chuẩn bị tâm trí để trò chuyện với một SeungRi có tinh thần không ổn định, thì SeungRi-theo-lẽ-là-rất-không-ổn-định lại vô-cùng-rạng-ngời xuất hiện trước mặt DaeSung.

– A, a!! – SeungRi rất xúc động khi gặp lại TOP, khoa tay múa chân không ngừng tỏ vẻ hỏi thăm lẫn chào đón.

TOP vẫn còn mệt trong người, nghe chuyện của SeungRi thì nhất quyết đến thăm cậu. Nhìn cậu vui vẻ như thế y cũng yên tâm phần nào, giơ tay xoa xoa mái đầu nhỏ, quan tâm:

– Anh không sao, đã khỏe nhiều lắm. Vết thương của em thế nào?

– A, a!! – SeungRi chỉ chỉ vào miệng, rồi khua khua tay, rất hưng phấn cho TOP biết cậu vẫn ổn, không bao lâu sẽ có thể nói chuyện được. Cậu ngồi bên cạnh JiYong, hăng hái chủ động rót nước mời hai vị khách, miệng cười không ngớt. JiYong chấp nhận cậu, TOP là vượt qua nguy kịch, niềm vui được nhân đôi.

Chợt nhớ ra sáng nay bà SunMi mua rất nhiều bánh ngọt, SeungRi vội đi vào bếp để lấy bánh mời khách. Đã lâu như vậy cậu mới được ăn bánh, nên thấy nó rất ngon.

TOP nhìn theo SeungRi không khỏi mỉm cười an tâm. So với trước khi bị David Ju bắt, SeungRi có vẻ càng hoạt bát hơn. Không những không u buồn than oán mà rất hồ hởi khoe vết thương sắp lành của mình. Quả nhiên là được chăm sóc tốt.

DaeSung không có tâm tình rộng lượng như TOP, mặt cậu đầy hắc ám, trầm giọng:

– Thế là thế nào chú JiYong? Đó là biểu hiện của một người bị sốc tâm lý hả?

JiYong không biết phải trả lời làm sao. Mấy ngày trước DaeSung gọi điện, hắn có nói là tâm trạng SeungRi rất tồi tệ, khiến DaeSung lo lắng nhiều. Nhưng nào phải hắn nói dối, ai biết được chỉ qua một đêm SeungRi đã chuyển biến như vậy, chẳng lẽ lại thú nhận hắn cùng cậu vừa gần gũi vượt mức bình thường sao? Thế nên, JiYong chỉ có thể cười trừ, chọn cách lặng im.

DaeSung càng ấm ức:

– Rõ ràng là vô cùng hạnh phúc mà. Rốt cuộc thì David Ju đã làm làm gì khiến cậu ta trở nên như vậy?

DaeSung cho rằng sự vui vẻ thái quá của SeungRi là do bởi tâm lí không cân bằng, tổn thương thần kinh trầm trọng, lúc vui lúc sầu thất thường..

JiYong cũng đành chịu, chỉ đáp:

– Sau này đừng nhắc David Ju trước mặt SeungRi nhé. Nói thật, chú không kiểm soát được tâm tình của SeungRi, vui buồn không đoán được.

Cái này hoàn toàn là không một lời giả dối, hắn có ngờ SeungRi sẽ ra thế này đâu.

DaeSung xị mặt:

– Con biết rồi. Nhưng mà, David Ju đã làm gì với cậu ấy? Con muốn trừng trị gã thích đáng.

JiYong nhún vai. Chuyện đó chỉ có mình David Ju và SeungRi biết. Tuy nhiên hắn không quan tâm đến, chỉ cần SeungRi vui vẻ là hắn yên tâm rồi.

TOP không muốn hỏi dồn JiYong về chuyện này, y lên tiếng chuyển sang chủ đề khác:

– Vụ án khởi kiện David Ju thế nào rồi? Nghe nói việc Bigbang và David Ju tranh chấp địa bàn bên cảnh sát cũng rất chú ý.

JiYong nói: – Cậu tính sao?

TOP suy ngẫm một chút, hồi đáp:

– Những tụ điểm Bigbang đánh chiếm David Ju trên mặt giấy tờ không có rõ ràng. Thôi thì chúng ta cứ chuyển nhượng lại cho đàn em của Sa OkEun, vừa có tiền lại không nhọc lòng đi quản. Còn việc Sa OkEun khởi kiện David Ju chúng ta cũng không cần nhúng tay vào. Không phải Anh hai đã giao David Ju cho Sa OkEun sao? Họ giải quyết ân oán với David Ju cũng xem như chúng ta thanh toán nợ nần với gã vậy.

JiYong lặng nhìn TOP một lúc, mỉm cười tán thưởng:

– Vừa bước xuống giường bệnh đã cập nhật thông tin nhanh vậy sao?

TOP hất mặt đắc ý. Nhiều năm như vậy quản lý Bigbang cũng không phải chỉ nhờ vào ông Kang đứng phía sau, y có bản lĩnh của riêng mình.

Cách giải quyết của TOP rất hợp ý với JiYong, hắn tin rằng Sa OkEun sẽ không để cho David Ju có những ngày tháng tốt, Bigbang chỉ nên ở một bên xem kịch hay mà thôi. Dù sao giao hảo với Sa OkEun thì việc làm ăn của Bigbang chỉ lợi chứ không hại.

Cả hai tiếp tục nói về chuyện Bigbang, chủ yếu là về các tụ điểm mới đánh chiếm được từ David Ju. Chủ đề này DaeSung không hứng thú, trước nay cậu chẳng tham dự vào hoạt động của Bigbang. Cho nên DaeSung rời khỏi phòng khách, tiến vào nhà bếp để xem SeungRi làm gì.

SeungRi đang rất vui vẻ cùng bà SunMi sắp xếp bánh, pha nước trái cây. Nhìn thấy DaeSung, cậu cười tươi hơn.

– A? ứm? – Hồ hởi chỉ vào đĩa bánh mời DaeSung.

DaeSung không có hứng thú với bánh ngọt, bước đến phụ giúp SeungRi gọt trái cây.

– Trông cậu có vẻ rất tốt, những gì đã qua thì nên cho nó qua, phải không? – DaeSung lựa lời an ủi.

SeungRi gật gật đầu. Hiện tại cậu có gì là không tốt? Được ở nhà cao cửa rộng, được chăm sóc nuông chiều, còn có thể trở thành người tình của JiYong, băng nhóm David Ju đã bị Bigbang đánh chiếm, bản thân gã thành ra tàn phế sẽ chẳng cách nào quấy rối cậu, mọi thứ quá hoàn hảo.

DaeSung cân nhắc một chút, nói tiếp:

– KwangHee đã quay về London rồi.

Tay gọt trái cây của SeungRi ngừng lại một chút, len lỏi tâm trạng bất an. Phải rồi, mọi thứ chưa hoàn hảo như cậu tưởng, vẫn còn đó bóng ma của quá khứ, không biết ngày nào sẽ xé bỏ lớp bọc mà đảo lộn cuộc sống an lành của cậu.

SeungRi mỉm cười chẳng còn tươi nữa, ý hỏi KwangHee có khỏe không. Cậu với KwangHee có thể nói là cùng trải qua một tai nạn, tuy rằng tình trạng của cậu nặng nề hơn, nhưng KwangHee kiêu ngạo thái quá, e là vết thương lòng vô cùng lớn.

DaeSung đáp:

– Cậu ta tất nhiên là rất khỏe, chỉ là hận ý với cậu chưa tan biến mà thôi. Trước khi về nước còn luôn miệng nói sẽ trừng trị cậu.

SeungRi chột dạ, mặt mày biến sắc. Cậu đã đối với KwangHee xem như là hơi tàn nhẫn, cậu ta chắc chắn là không bỏ qua. Ngày nào chưa tận mắt chứng kiến SeungRi bị JiYong đá ra khỏi nhà, KwangHee hẳn là ăn ngủ không ngon.

DaeSung thấy SeungRi bất an, liền an ủi:

– Bất quá cậu không cần lo, tôi đã đoạn tuyệt tình cảm bạn bè với KwangHee, tôi sẽ đứng về phía cậu.

Quen biết lâu như vậy mới lần đầu nghe DaeSung nói một câu bùi tai ngọt lịm, SeungRi không khỏi tròn mắt ngạc nhiên. Thay vì cảm kích hảo ý, cậu chỉ trừng trừng mà nhìn.

DaeSung hiểu phản ứng sững sờ của SeungRi, hừ nhạt:

– Cậu cho tôi là hạng người gì? Ai cũng có thể kết giao được ư? Loại bạn bè đó, Kang DaeSung này không cần.

SeungRi ậm ừ ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng.

DaeSung và KwangHee lúc trước là cùng một nhóm "trai tài gái sắc", lúc nào cùng quấn lấy nhau trong khoảng thời gian học cao trung, cũng xem như là bằng hữu thân thiết. Mà càng thân thiết thì căm hận càng nhiều. KwangHee rắp tâm bày mưu tính kế, nhất quyết giành lấy TOP, với bản tính công tử có thù tất báo như DaeSung thì tình bạn kia coi như là chấm hết. DaeSung có thể nhọc công cứu KwangHee, thăm nom quan tâm xem như là đã cạn tình mối giao hảo rồi.

Nhưng trở mặt với Hwang KwangHee không có nghĩa là DaeSung sẽ đối tốt với SeungRi. Trong mắt DaeSung, không nhờ ánh sáng của JiYong, SeungRi vẫn chỉ là đứa nghèo hèn mọn nơi góc lớp. Đã nhiều năm đeo mang tư tưởng rẻ khinh, sao có thể một lúc lại xem trọng SeungRi như vậy? Cho nên, SeungRi vẫn là không hiểu.

SeungRi nhanh chóng nhìn đông ngó tây, tìm kiếm giấy viết. Từ khi cậu bị thương, JiYong rất tinh tế sắp đặt bút giấy ở tất cả mọi nơi trong nhà, để SeungRi cảm thấy thoải mái và tiện nghi nhất mỗi khi muốn bày tỏ ý kiến của mình. Hắn không muốn SeungRi bị bất cứ điều gì phiền muộn.

– "Đứng về phía tôi? Tại sao?" – SeungRi vội vàng viết xuống trang giấy trắng lời thắc mắc.

DaeSung đáp không suy nghĩ:

– Vì cậu là con của chú JiYong.

SeungRi thoáng nét suy tư, gương mặt trầm buồn, lại hỏi:

– "Cậu kết bạn với tôi chỉ vì tôi là con của chú JiYong?"

DaeSung đọc đọc dòng chữ, không kiên nhẫn nhún vai:

– Chuyện này cậu đã hỏi rồi mà. Quan tâm nhiều thế làm gì, xác định quan hệ bạn bè còn cần nguyên nhân sao?

SeungRi không hài lòng với câu trả lời đó, vẫn là trầm nét mặt. DaeSung được nuông chiều từ bé, lớn lên trong sự đùm bọc của tất cả mọi người. Đừng nói ông Kang, ngay cả TOP lúc chưa kết thành đôi cũng rất dung túng DaeSung, JiYong càng không cần nói, xem DaeSung như đứa con nuôi mà yêu thương. Cho nên, DaeSung đã quen ban phát tình cảm chứ nào nếm trải ủy khuất. Cậu thích ai thì đến, ghét ai thì bỏ, rất dễ dàng.

Còn SeungRi hoàn toàn khác. Cậu nào phải công tử cao sang, từ nhỏ đến lớn chịu đủ tủi nhục ghẻ lạnh. Nay nhờ mang danh là con nuôi của JiYong mới được người ta kết bạn, trong lòng tất nhiên càng thêm tự ti về xuất thân của mình. DaeSung giao hảo với cậu là bởi JiYong chứ nào bởi chính con người cậu? SeungRi đối với DaeSung là thật tâm làm bạn, nên lần thứ hai nghe được câu khẳng định của DaeSung, tinh thần chùng xuống rất nhiều, càng cảm thấy thân phận thật sự của mình chẳng đáng giá.

DaeSung thấy SeungRi buồn buồn, nhưng chẳng phát hiện mình đã nói gì sai. SeungRi là con nuôi của JiYong, cậu cũng được JiYong xem là con cháu trong nhà, vậy cả hai làm bạn có gì không đúng? Hơn nữa, SeungRi hiện tại cũng không giống SeungRi lúc trước bị ức hiếp là cứ cúi đầu, DaeSung dần có cảm tình với cậu.

Lại nói, SeungRi rõ ràng có tình cảm tha thiết với JiYong, bằng mọi giá muốn bên cạnh hắn. Nhưng khi KwangHee đưa ra lời đe dọa, SeungRi thà chọn cách nguy hiểm nhất là trực diện đối đầu với KwangHee chứ không thỏa hiệp, không tiếp tay kẻ xấu phá vỡ tình yêu của DaeSung với TOP để tư lợi cho mình. Chỉ như thế thôi đủ để DaeSung xem trọng người bạn này.

Nghĩ nghĩ chủ đề để xua đi không khí trầm lặng, DaeSung chậm rãi nói:

– Tôi và anh TOP dự định cuối năm sẽ làm đám cưới.

Lời thông báo như sét đánh rền vang đến nổi SeungRi mang đang thương tật cũng phải bật thành lời:

– Ả? Ám... ám ưới?

DaeSung bật cười với chất giọng ồm ồm kia, cả gương mặt mắt A mồm O của SeungRi, đắc ý đáp:

– Ừ, thì đám cưới.

SeungRi không nói nữa, hí hoáy viết với tốc độ nhanh nhất có thể:

– "Cậu và anh TOP sao có thể đám cưới?"

DaeSung vẫu môi:

– Sao không thể chứ? Luật pháp đâu có cấm.

Nhưng thiên hạ sẽ dị nghị nha, SeungRi nhíu mày, la ầm trong tư tưởng. Hai người con trai ở cùng nhau đã chịu nhiều phiền toái từ người đời, giờ còn đi gõ trống khua chiêng báo chúng tôi yêu cùng giới, chẳng phải tự bêu cho những kẻ nhàn rỗi có chuyện mỉa mai sao? Hơn nữa, DaeSung còn đang đi học.

DaeSung vẫn là rất tự tin, còn tràn đầy hạnh phúc:

– Lần này trải qua sống chết như vậy, tôi và anh TOP đã xác định kiếp này không thể nào chia lìa nữa. Lúc trước chú JiYong và chú Victory lặng lẽ đến với nhau cũng lặng lẽ chia lìa, tôi và anh TOP tốt nhất nên có một đám cưới danh chính ngôn thuận, sau này có biến cố xảy ra cũng có cơ sở để níu kéo.

Nhưng nam nam cũng có thể cưới nhau sao? SeungRi vẫn tiếp tục réo ầm trong lòng. Ánh mắt đầy hoài nghi.

DaeSung lườm lườm, mím môi:

– Đã dám yêu thì dám thừa nhận trước thiên hạ, có gì xấu hổ mà phải giấu giấu? Ai dám cười chê Kang DaeSung này, bộ chán sống sao?

Lần này thì SeungRi hoàn toàn đồng ý, đã yêu thì nên đối diện với tình yêu của mình. DaeSung là người dám yêu dám hận, nâng lên được thì bỏ xuống được. Hiện tại có thể hảo hợp với TOP cũng do cậu có gan đeo bám, cũng có gan tuyệt giao quan hệ. SeungRi không nhiều tự tin cũng chẳng đủ bản lĩnh như vậy, thế nên nhất thời trong ánh mắt hiện lên ngàn tia ngưỡng mộ chúc mừng DaeSung.

DaeSung rất hưng phấn, cười cười, tự nhiên bẽn lẽn:

– Là anh TOP cầu hôn trước.

Rồi tiếng khúc khích từ phòng bếp vọng ra, cả hai trò chuyện thật là vui vẻ, mặc dù chỉ có một mình DaeSung lên tiếng. Nghĩ đến nét mặt phờ phạc của TOP vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy DaeSung liền mở miệng nói: "Lấy anh nhé, anh phải công bố cho cả thiên hạ biết em là của anh".

DaeSung không khỏi thấy câu nói kia thừa thải. Ngay từ khi nhỏ xíu cậu đã tuyên cáo với Bigbang là một lòng đi theo TOP, nhiều năm như vậy đeo đeo bám bám, trên dưới ai không biết TOP với cậu là thanh mai trúc mã. Mối tình này vốn chẳng có gì là bí mật khiến TOP phải đi công bố.

Nhưng vừa tỉnh khỏi cơn mê đã kiên quyết lời cầu hôn như vậy, DaeSung thật nghĩ đến xót xa, hẳn TOP đã trải qua rất nhiều cơn ác mộng, thế nên vừa trở về thực tại liền nắm lấy cậu không buông.

Tình yêu từ ấu thơ đến bây giờ mới được hồi đáp, khó trách DaeSung tự mình cười mãi, còn đắc ý dạt dào đem khoe thành tích.

SeungRi một bên nghe DaeSung huyên thuyên, một bên không khỏi nghĩ ngợi. Cậu là người giỏi cam chịu nhưng mù quáng đeo đuổi ước mơ. Cậu sẽ không cảm thấy bản thân cần thay đổi khi không có ai dẫn đường, khơi gợi ánh sáng. Nếu như ông LeeSeung không hứa hẹn sẽ yêu thương cậu nếu có nhiều tiền, SeungRi cũng sẽ không lao vào tìm việc kiếm tiền vất vả, khẩn cầu được cha yêu chiều. Cậu lao động như sống như chết mà chẳng hề nghi vấn liệu ông LeeSeung có thật yêu thương cậu không? Rồi sự việc bán thân xảy ra, rồi nhiều biến cố, SeungRi gặp JiYong. Có lẽ cậu vẫn chỉ là một đứa con ngoan hiền nếu JiYong đừng mất tự chủ mà ôm hôn cậu, từ đó khiến SeungRi phá vỡ tự trọng, chẳng chút suy nghĩ chạy theo JiYong.

Nay, tâm tưởng của cậu rất hài lòng với vai trò người tình thầm lặng, muốn yên phận là nơi dừng chân của JiYong. Bỗng đâu DaeSung lại hướng cho SeungRi một mục đích khác: Cậu và JiYong còn có thể cưới nhau.

Ánh mắt SeungRi lượn lượn, bắt đầu mơ tưởng viễn cảnh xa vời.

Cậu là một cậu bé vô cùng hiền lành, nhưng vì đạt đến mục đích, cậu rất biết đấu tranh.

Cả ngày hôm đó SeungRi bị rơi vào ảo mộng. DaeSung có thể công khai làm đám cưới với TOP, có thể danh chính là người sở hữu TOP, tại sao cậu với JiYong là không thể?

Đưa tiễn DaeSung cùng TOP ra về, JiYong cũng nhanh chóng đến công ty, SeungRi một mình trong phòng lập ra kế hoạch.

Trước tiên cậu cần chắc chắn JiYong đã xem email mà KwangHee gửi hay chưa. Nếu chưa, cậu phải xóa nó bằng mọi cách. Nếu xem rồi, thì nên dò xét thái độ của JiYong. Hắn đã biết mà vẫn im lặng là có ý gì.

Thứ hai, muốn thật sự nắm giữ JiYong thì hai người cần phải có sự gần gũi tối đa. Mà tối đa nhất của một đôi tình nhân chính là quan hệ xác thịt.

Chấm chấm đầu bút trên tờ giấy trắng, SeungRi quyết định mục tiêu cấp bách, cần kiếp, nhất quyết phải làm, là trong đêm nay cơ thể cậu phải thuộc về JiYong. Sau khi quan hệ ân ái, tham dự đám cưới DaeSung, SeungRi sẽ chẳng khó khăn gì đề nghị JiYong cưới cậu.

Kế hoạch xem ra chẳng có gì vướng mắt, JiYong hiện tại rất yêu thương cậu, SeungRi vô cùng tự tin cười thành tiếng.

--------------------------------

P/S: Thật ra vì các Reader hầu hết điều còn "Chưa trưởng thành" nên màn xôi - lạp xưởng để sau vậy. Tuần sau gặp lại nhé, cuối tuần vui vẻ nha. Vote và cmnt nữa nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro