Chap 30: Một SeungRi hỗn loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SeungRi bần thần ánh mắt, không tin tưởng vào những bức hình được công bố. Thì ra JiYong và Nana có mối quan hệ gắn kết từ trước? Hắn thật sự có cảm tình với cô ta? Việc hắn và cô nàng ở trên giường trong đêm tại đảo JeJu ấy? SeungRi thở dốc lên không muốn suy nghĩ gì nữa, thật giả lẫn lộn khiến cậu rơi vào mơ hồ.

Ngay cả ông NamJu Kamastsu cũng choáng váng, mất đi bình tĩnh, cao giọng nói loạn xạ:

– Tôi không nói dối!!! Tôi không hay biết gì về số tiền Nana Kamastsu gửi vào tàn khoản. Tôi không có cấu kết với ai. Thật sự chính là gã David Ju kia điều khiển Nana Kamastsu, gã còn muốn giết tôi diệt khẩu, cũng có khả năng gã đã giết chết con gái tôi, tôi, tôi...

Quá xúc động mà ông NamJu Kamastsu nói không ra lời. Nghĩ đến số phận con gái không biết đã trôi về đâu khiến người làm cha vô cùng đau đớn.

Như thế thật không xong. Nhân chứng càng không ổn định thì độ tin cậy của lời khai càng giảm đi. Nếu ông NamJu Kamastsu tiếp tục nháo loạn, quyền làm nhân chứng cũng mất.

Và thật sự chánh án đã gõ mộc cảnh báo.

– Yêu cầu nhân chứng NamJu Kamastsu giữ bình tĩnh để phiên tòa được tiếp tục.

Ông NamJu Kamastsu đành im lặng trong uất ức. Mọi sự tình là David Ju điều khiển Nana Kamastsu, bây giờ gã lại đổ hết mọi âm mưu cho nàng. Vẻ mặt tự đắc kia của David Ju đã phần nào khẳng định Nana Kamastsu không thể nào xuất hiện tại đây để đổi chất, ông NamJu càng vì thế mà động tâm về an nguy của con gái mình.

Ai cũng hoang mang nhiều tâm trạng, chỉ có riêng JiYong bình thản trầm nhiên. Hắn lặng nhìn những bức ảnh thân mật của mình và Nana Kamastsu thật lâu, sau đó, liền ra hiệu cho luật sư của mình. Cả hai rù rì to nhỏ gì đó, vị luật sư kia vội vàng hướng quan tòa xin phép.

– Chúng tôi có thể mời thêm một nhân chứng để biện hộ cho tình huống này?

Được sự chấp thuận, vị luật sư đi đến trước mặt ông Kang, truyền đạt lại lời của JiYong. Ông Kang suy tư một chút rồi liếc nhìn SeungRi, cuối cùng, cầm lấy di động bước xuống phiên tòa, đi đến bục làm chứng.

SeungRi ngơ ngác nhìn tình hình diễn biến, dường như có liên quan đến cậu?

Vị luật sư tiếp nhận chiếc di động, trưng ra cho mọi người thấy tấm hình trong đó.

– Xin hỏi, theo mọi người liệu hai người trong tấm hình này có hành động giống như tình nhân?

Bức ảnh vừa đưa lên, SeungRi là người kinh ngạc hơn cả. Đó không phải là ảnh cậu giả vờ thân thiết lau áo cho Sa OkEun ư? Sao JiYong lại muốn ông Kang công bố nó ở đây chứ?

Nhìn qua phản ứng của mọi người, vị luật sư kết luận:

– Tuy là hai người con trai, nhưng hẳn mọi người cũng có phần khẳng định sự thân mật này chính bởi họ là tình nhân?

Ai cũng đồng tình, ngọt ngào đến thế kia mà.

Ông Kang liền nói:

– Sự thật sau bức ảnh này là chàng trai đang lau áo chỉ đóng kịch mà thôi. Chúng tôi muốn có một bức ảnh tình tứ nên để chàng trai ấy chủ động làm động tác như vậy. Sự thật, họ chỉ là người dưng, không có chút quan hệ nào.

Mọi người ồ lên, SeungRi thì cúi đầu xấu hổ,sợ mọi người nhận ra mình là nhân vật trong ảnh. Còn David Ju thì trừng trừng nhìn cậu. Là giả? Hóa ra gã đã bị Bigbang lừa gạt bấy lâu nay? Thật chất Sa OkEun không hề có quan hệ với SeungRi, tất cả là một cái bẫy? Vậy việc gã mâu thuẫn với Sa OkEun và cố tình giết người diệt khẩu... David Ju chau lại đôi mày, đảo mắt nhìn vào JiYong. JiYong rất trầm tĩnh nheo đôi mắt tươi vui đáp trả. Phiên tòa này, chưa biết ai thắng ai.

Mọi thứ sáng tỏ, vị luật sư bên biện liền nói:

– Dựa vào bằng chứng mà chúng tôi vừa đưa ra, lại liên hệ với những tấm hình mà bên cáo vừa trình, có thể thấy, những bức ảnh thân mật đều là từ Nana Kamastsu chủ động, thân chủ của tôi không hề có cử chỉ nào đáp trả. Cho nên, tôi nghi ngờ những tấm ảnh này là sự dàn dựng. Và vì sao lại dàn dựng để đưa ra giả thiết thân chủ tôi cùng Nana Kamastsu là tình nhân chắc hẳn mọi người đã hiểu. Có ai đó đang cố tình vu oan cho thân chủ tôi.

Thế cờ lật ngược. Nếu chỉ là sự tình cờ thì khó để nói, nhưng nếu là sự dàn dựng thì việc có người cố tình hãm hại JiYong thật rõ ràng. SeungRi cũng theo mọi người ủng hộ JiYong thở phào một hơi, tình hình quá căng thẳng.

JiYong tức thì đưa ánh mắt tha thiết đến cậu. Rõ ràng vì minh oan hắn đã khiến SeungRi thiệt thòi. Hắn vô cùng áy náy.

SeungRi lại không nghĩ như vậy, cậu vội mím đôi môi, ý tứ cổ vũ JiYong hãy cố lên.

Giữa phiên tòa tranh cãi gay gắt, có hai tâm hồn lặng lẽ động viên lẫn nhau, trao từng ánh nhìn nồng ấm, truyền đến tiếng của cõi lòng.

Quan hệ giữa JiYong, Nana Kamastsu và NamJu Kamastsu được làm sáng tỏ, phiên tòa có đầy đủ cơ sở để tin vào lời khai của ông NamJu, và cũng bắt đầu xem xét về tội danh của người tên David Ju.

Vừa lúc đó, tiếng điện thoại của ông Kang khẽ reo lên. JiYong dường như chỉ chờ đợi âm thanh này, hắn sốt sắng chú mục vào cuộc nói chuyện của ông Kang. Ngay khi ông Kang gật đầu, JiYong liền mỉm cười nhẹ nhỏm.

Mọi chứng cớ đã được đưa ra, chánh án cao giọng nói:

– Bị cáo Kwon JiYong có gì biện hộ thêm cho mình?

JiYong liếc nhìn sang David Ju rồi hồi đáp:

– Tôi hy vọng phiên tòa ghi nhận thêm lời khai của một nhân chứng nữa.

David Ju vô cùng đề phòng. Lời khai của NamJu Kamastsu đã khiến chính quyền để tâm đến gã, việc điều tra về gã là chuyện sớm muộn thôi. Giờ JiYong lại còn muốn trình thêm nhân chứng khác? Ngoài NamJu, trong tay hắn có nhân chứng nào hữu hiệu đâu?

Chẳng lẽ...

Ngay khi David Ju bắt đầu hoài nghi, cửa sau nơi xét xử bật mở, một thân ảnh gầy yếu ngồi trên xe lăn chậm rãi được đẩy vào.

Hai mắt David Ju mở tròn lên, kinh hãi nhận ra người ấy là ai. Trong tích tắc, gã bật người dậy, lợi dụng lúc mọi người không thể ngờ đến, gã rất nhanh chóng lách mình vụt ra ngoài, tẩu thoát.

David Ju quả thật là con cáo già điêu luyện, đánh hơi nguy hiểm cực kì nhanh. Gã biết rõ, nếu còn ở lại chậm trễ một giây nào thì chiếc còng số tám sẽ không sớm cũng muộn khóa chặt lấy sự tự do của gã.

Bởi nhân chứng tiếp theo mà JiYong mời đến chính là kẻ từ cỏi chết trở về: Sa OkEun.

Sa OkEun là Nhị ca của bang phái David Ju, là người theo gã rong ruỗi gầy dựng sự nghiệp trên con đường hắc đạo, nên tất nhiên, Sa OkEun biết rõ về những gì David Ju đã làm, y còn nắm trong tay sổ sách, chứng từ và cả đường đi nước bước của David Ju. Nay y đứng về phía JiYong thì có khác nào mọi tội lỗi của David Ju bị phơi bày ra ánh sáng? Cho nên, gã rất thức thời trốn đi trước khi Sa OkEun đưa ra bất cứ lời khai nào.

Hành động bỏ chạy trối chết của David Ju khiến mọi người trước ngỡ ngàng, rồi thì gật gù hiểu chuyện sau khi Sa OkEun khai ra toàn bộ sự thật. Bị chiếc xe ngoan độc cố ý đâm chết đến hai lần, nhưng may mắn Sa OkEun vẫn được cứu thoát. Hiểu rõ David Ju xưa kia đã hại chết đại ca ParkHa để chiếm địa bàn, nay còn nhẫn tâm giết mình diệt khẩu, Sa OkEun dù là người của thế giới ngầm cũng phải bước ra ánh sáng để đòi lại công bằng cho bản thân. Huống chi, gã đã rơi vào tay cảnh sát, không khai cũng không được.

Bởi biết rõ NamJu Kamastsu được Bigbang giải cứu nên David Ju đã chuẩn bị mọi bằng chứng để phản bác lại lời khai của ông. Nhưng với Sa OkEun, JiYong cố tình tung tin y đã chết khiến David Ju không còn phòng bị, tự thân nạp mạng mà đến phiên tòa này. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn là gã nhanh chân lẹ trí mà chuồn mất. Chỉ có điều người của Bigbang đã bao vây ngoài kia, bám gót theo hành tung của David Ju để trình báo cảnh sát.

Phiên tòa nhanh chóng kết thúc, JiYong là người có tội hay không đã được sáng tỏ. Ông Choi HaGi bị gắt giam chờ ngày xét xử, NamJu Kamastsu vốn dĩ không biết mọi hành động của Nana Kamastsu nên không bị định tội, Nana Kamastsu vẫn tiếp tục bị cảnh sát truy tìm tung tích, còn Sa OkEun tất nhiên khó thoát khỏi luật pháp. Bất quá y còn yếu như vậy, chưa thể hầu tòa, phải quay lại bệnh viện dưỡng thương với sự bảo vệ nghiêm ngặt của cảnh sát.

Từ giây phút phiên tòa tuyên bố JiYong trắng án, cả người SeungRi như trút đi mọi phiền muộn. Cậu tựa cơn gió nhỏ, rất nhanh đã chạy đến nhảy bổ vào JiYong, ôm chặt lấy hắn. Mọi cố kỵ, hoài nghi gì cũng đều bị bỏ lại sau lưng. Cậu đã chờ đợi quá lâu thời khắc JiYong được tự do như thế này.

JiYong vô cùng xúc động xoa mái đầu SeungRi. Mười năm sống trong cô đơn, hiện tại hắn lại có một tấm thân tình trân quí như vậy. Những ngày bị tạm giam JiYong không hề thấy tịch mịch, bởi trong tâm hắn luôn hướng đến một người, hắn phải dặn lòng thật vững tin mạnh mẽ để thoát qua kiếp nạn, bảo vệ lấy linh hồn nhỏ bé này.

Có điều, hiện tại JiYong còn muốn ôm lấy DaeSung, muốn bắt tay ông Kang và nhiều anh em ở Bigbang, muốn hỏi thăm sức khỏe của TOP nữa, nhưng hắn không tài nào thoát ra được cái ôm của SeungRi. Cậu hoàn toàn độc chiếm hắn.

Ông Kang mỉm cười vỗ vỗ vai JiYong ra vẻ đồng cảm, DaeSung cũng không quấy rầy hai người. Bởi cậu hiểu rõ, cái tình mà SeungRi dành cho JiYong da diết như thế nào. Và cũng thấy được JiYong sủng tịnh yêu chiều SeungRi đến thế nào. Hắn chấp nhận để cậu ôm cho thỏa tâm tư mới có ý định chào hỏi những người khác.

Chỉ khi ông NamJu Kamastsu bước đến, SeungRi mới miễn cưỡng buông JiYong ra. Cái điều kiện hôm nào ùa về khiến lòng cậu lạnh xuống, bao hồ hởi vuột bay mất.

Ông NamJu Kamastsu muốn nói điều gì rồi lại vì khó xử mà hạ ánh nhìn, đứng đối diện JiYong trong im lặng. Hôm nay ông đến để giúp JiYong, rốt cuộc cũng là nhờ hắn lanh trí giải vây cho mình.

Việc ông NamJu chấp nhận ra làm chứng khiến JiYong vô cùng cảm kích, hắn hiểu chính tình yêu của Nana Kamastsu đã tác động ông NamJu làm vậy. Do đó, JiYong mỉm cười dịu dàng, chủ động cái bắt tay với ông NamJu.

– Cám ơn ông. – JiYong nói chân tình.

Ông NamJu thở dài, thủ thỉ:

– Cậu nhất định phải chăm sóc cho Nana Kamastsu.

Dù không thể yêu Nana Kamastsu, nhưng JiYong đã nói có thể chăm sóc cho nàng. Ông NamJu Kamastsu cũng chỉ mong con mình có chỗ dựa, không phải trôi nổi trong sự chém giết của David Ju.

JiYong khẳng định:

– Tôi sẽ nhờ những người ở Bigbang cẩn thận tìm tung tích của Nana Kamastsu, ông cứ an tâm.

Ông NamJu gật gật, xúc động:

– Cám ơn cậu.

Cuộc trò chuyện của hai người khiến SeungRi bần thần chấn động. Cậu không biết JiYong đã từ chối điều kiện của ông NamJu Kamastsu, cậu chỉ biết ông ta đã ra làm chứng và giờ thì JiYong quả quyết sẽ chăm sóc cho Nana Kamastsu. Nghĩ đến viễn cảnh sau này, trong lòng SeungRi trào dâng cảm xúc không cam chịu, một chút tức giận, một chút phẫn uất, còn lại là đau thương.

Ông NamJu Kamastsu rời đi, cánh tay SeungRi từ từ hạ xuồng, xa rời cơ thể của JiYong. Hắn sẽ ở với Nana Kamastsu, hắn phủ nhận tình yêu của cậu. Điều đó quá tàn nhẫn với cậu.

– Chú... thật yêu thích chị Nana Kamastsu... sao...

Lời nói yếu ớt của SeungRi chưa dứt thì phía trước liền tiến đến ba bốn viên cảnh sát, đánh tan sự chú ý của JiYong với cậu. Huống gì câu hỏi của SeungRi quá nhỏ còn rụt rè, hắn chưa kịp nghe.

Một viên cảnh sát nói:

– Ngài Kwon, rất xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng ngài có thể cùng chúng tôi về sở để hổ trợ điều tra về những hành vi phạm tội của David Ju?

Có dấu hiệu phạm tội, cảnh sát tất nhiên phải lập tức bắt tay làm ngay. David Ju có tay chân làm trong chính quyền, nay nhóm cảnh sát này lại quyết liệt muốn làm rõ tội danh của gã, chứng tỏ, trong nội bộ của họ cũng có hai ba thế lực xâu xé lẫn nhau.

JiYong không có lí do để từ chối, hắn cũng muốn nhanh giải quyết ân oán với David Ju, nên tất nhiên tỏ ý nhận lời.

Thấy JiYong muốn đi cùng nhóm cảnh sát, SeungRi vô cùng hoang mang, hai tay vô thức níu kéo lấy cánh tay hắn, như trẻ con sợ mất người thân.

JiYong mỉm cười, xoa đầu cậu:

– Đừng lo, chú chỉ đi một chút thôi. Con theo ông Kang về nhà thu dọn hành lí, một chút nữa chú sẽ đến đón con về, hửm?

Nghe đến được cùng JiYong trở lại ngôi biệt thự ấm áp, tâm SeungRi khẽ động, ngoan ngoãn buông tay JiYong ra. Tuy vậy, ánh mắt cậu dõi theo hắn có đôi phần bất an.

Suốt quãng đường về, SeungRi không thôi nghĩ ngợi. Lúc trước, Nana Kamastsu nhờ cậu nhắn với JiYong là nàng yêu hắn thật nhiều, SeungRi đã giấu nhẹm điều đó. Nào ngờ người tên HyoJoo mà cậu vất vả tìm kiếm lại chính là cha của Nana Kamastsu, có khác nào chính cậu đưa ông tới trước mặt JiYong, để ông yêu cầu hắn cùng Nana Kamastsu sống chung một chỗ? Lẽ nào đó là trời định, JiYong với Nana Kamastsu mới chính là trai tài ngọc nữ bên nhau, SeungRi là kẻ thứ ba quấy rối.

Thở dài một hơi, SeungRi vô cùng bức bối không an phận. Cậu thật sự muốn làm cái gì đó để níu giữ JiYong, nhưng chính bản thân lại khiếp sợ tính ích kỷ của mình.

Thấy SeungRi thở dài hai ba lượt, DaeSung khẽ nói:

– Chú JiYong chỉ là cho lời khai để hổ trợ cảnh sát, cậu lo lắng cái gì? Chú ấy sẽ rất nhanh đến đón cậu thôi.

SeungRi lại thở dài ra, không đáp. Chẳng lẽ đi thú nhận với DaeSung là cậu ghen ghét với Nana Kamastsu. Người ta là phận gái, cậu là thanh niên, ganh ghét như thế nào đáng mặt nam nhi trai tráng?

– Thời gian qua, rất cám ơn cậu. – SeungRi lái chủ đề sang chuyện khác.

DaeSung vẫu môi:

– Biết vậy thì cậu liệu mà nói mọi chuyện với chú JiYong. Tôi không nghĩ việc giấu chú ấy về cha ruột là điều nên làm.

A, còn chuyện rắc rối với ông LeeSeung nữa, tiếng thở dài của SeungRi càng não nề hơn.

– Tôi biết mà, nhất định phải nói với chú JiYong.

Nói là vậy, nhưng làm sao mở lời đây? Nói với JiYong cha ruột của cậu đã tìm đến, và ông ta cần hắn bồi dưỡng thật nhiều tiền?

Trở về căn phòng sang trọng trong nhà DaeSung, SeungRi rất nhanh đã thu dọn xong hành lí. Dù sao việc cùng JiYong trở về khiến cậu không khỏi hưng phấn, mọi phiền muộn cứ bỏ qua, trước tiên là vui vẻ chuyện JiYong trắng án đã.

Vừa xếp xong chiếc áo cuối cùng vào vali, chuông điện thoại reo lên. SeungRi vô tư trả lời máy.

– Xin chào, dạo này vẫn khỏe chứ? – Người kia vui vẻ nói.

SeungRi nhướng mày ngạc nhiên:

– Hwang KwangHee? – Người này gọi đến chắc chắn chẳng có điều gì tốt đẹp, tâm SeungRi đã sớm có phòng bị.

KwangHee mỉm cười hắc hắc:

– Cho cậu nghe cái này nè.

SeungRi chẳng hiểu ý đồ của KwangHee, vì tò mò mà càng ghé sát tai vào di động. Từ chiếc máy nhỏ xíu đó, SeungRi dần dần nhận ra giọng của chính mình.

– Đủ rồi! Mẹ đã chết rồi. Nếu cha cảm thấy đó là lỗi của con, thì cứ giết con đi!

– Giết mày? Hahah... Hổ dữ không ăn thịt con đâu. Nếu mày không thể làm tiền được thằng đó, thì chia tay đi, tao kiếm cho mày thằng khác.

– Cha... cha nói với chú JiYong về cha mẹ ruột của con? Cha nói với chú ấy về thân phận của con?

– SeungRi... mày đã nói dối Kwon JiYong chuyện gì phải không? Về thân phận của mày?

– Cha đánh đủ chưa? Chửi đủ chưa? Đủ rồi thì cầm tiền biến về LonDon dùm con đi.

– Mày dám đối với cha mày như vậy? Có tin là tao đập chết mày không?

– Vậy cha có tin là con cũng dám đập chết cha không?

SeungRi sững sờ bất động, suýt chút nữa là đánh rơi điện thoại trong tay. Từng câu từng chữ mà cậu trao đổi với ông LeeSeung, từ trực tiếp cho đến thông qua di động đều bị ghi âm lại, và hiện tại, âm thanh ấy như đánh thẳng vào tai cậu, tựa như sét đánh.

Đoạn ghi âm chấm dứt cũng là lúc tâm hồn SeungRi nhảy loạn. Một cuộc nói chuyện tố cáo rõ ràng thân phận giả dối của cậu, càng vạch trần con thú dữ hung hăng trong cậu, vì tình mà sẵn sàng ẩu đả với cha ruột, đe dọa kết liễu mạng sống lẫn nhau.

– Cậu, cậu... muốn gì? – Giọng SeungRi trở nên lắp bắp, run rẫy. Bằng chứng này quá kinh hoàng với cậu.

KwangHee cười rất đắc ý, cũng vô cùng tàn nhẫn.

– Sao hả? Rất sợ tôi gửi đoạn băng này cho Kwon JiYong phải không?

SeungRi cuồng quẩn quát lên:

– Rốt cuộc cậu muốn gì?

Nghe tiếng thở dốc đầy hoảng loạn của SeungRi, KwangHee cơ hồ cười sặc, chậm rãi hồi đáp.

– Nghe đây thằng nhóc trai bao bẩn thỉu, nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ rất nhân đạo mà xóa đoạn băng này đi, hửm?

Nghe tiếng thở dốc đầy hoảng loạn của SeungRi, KwangHee cơ hồ cười sặc, chậm rãi hồi đáp.

– Nghe đây thằng nhóc trai bao bẩn thỉu, nếu cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ rất nhân đạo mà xóa đoạn băng này đi, hửm?

SeungRi không đủ kiên nhẫn, cũng không quản KwangHee gọi cậu là gì, chỉ chăm chăm vào đoạn băng.

– Cậu muốn tôi làm gì mới xóa đi cái thứ đó?

KwangHee giả vờ ửm ờ rồi mới trầm giọng.

– Cậu rõ ràng có quan hệ thân mật với anh TOP mà dám nói với tôi là không có số di động của anh ấy, đây coi như là sự trừng phạt nho nhỏ. Tôi muốn đúng 5h chiều nay anh TOP phải tìm đến khách sạn nơi tôi ở, sau đó 30 phút, tức là 5h30, thì DaeSung tìm tới. Hiểu chưa? Nhiệm vụ của cậu là phải hẹn hai người đó đến phòng tôi đúng thời gian.

SeungRi thoáng nghe đã biết có điều mờ ám, van nài khổ sở:

– Muốn hẹn thì cậu đi mà hẹn, sao lại uy hiếp tôi?

KwangHee bình thản đáp:

– Nếu anh TOP chịu trả lời điện thoại của tôi thì tôi cần gì nhờ đến cậu? Hơn nữa, cậu và anh ấy với DaeSung cũng thân thiết, cậu hẹn thì chắc chắn họ sẽ đến.

SeungRi bất mãn:

– Cậu... cậu cố tình cài bẫy anh TOP và để DaeSung nhìn thấy phải không? Cậu muốn chia rẽ họ?

Trò bỉ ổi như vậy KwangHee cũng muốn áp dụng để lôi kéo tình cảm của TOP sao? Đúng là đừng đắc tội tiểu nhân mà. SeungRi tai bay vạ gió bị lôi kéo vào trò đen tối này.

KwangHee bật cười:

– Đó không phải điều cậu nên lo. Cái cậu cần quan tâm là phải tuân theo lời tôi, hẹn anh TOP và DaeSung đến đúng giờ. Nhớ, 5h mà anh TOP không tới, cũng như DaeSung không xuất hiện đúng 5h30, hoặc là cậu nói cho họ biết kế hoạch của tôi, thì đoạn ghi âm sẽ lập tức được gửi tới Kwon JiYong. Hiểu chứ? Đừng quên là tôi rất thích thú được xem cái ngày Kwon JiYong đá cậu ra khỏi nhà, đồ trai bao!

Xong, không chờ SeungRi phản kháng, KwangHee cúp máy.

– Alô? Alô? KwangHee? – SeungRi hốt hoảng kêu lên, tâm can như bị thiêu đốt.

Bên kia hồi đáp lại chỉ có tiếng tút tút lạnh lùng.

Làm sao đây, chết rồi, phải làm sao đây? SeungRi như nhảy trên đống lửa, đi qua đi lại với mười đầu ngón tay không yên liên tục vò lấy vào nhau. Đoạn ghi âm kia một khi đến tay JiYong, hắn sẽ nhìn cậu bằng con mắt thế nào? Nào là lên giường với hắn đòi tiền, nào là mẹ vì cậu mà mất, nào là cha con đánh nhau... JiYong chắc chắn sẽ nhìn cậu không khác gì suy nghĩ của KwangHee, là một đứa trai bao cố tiếp cận hắn chỉ vì tiền.

Vòng tới vòng lui nửa ngày, SeungRi bất chợt dừng bước lại, răng cắn nhẹ vào môi. Có nên nói thật với KwangHee là hiện TOP đang bị hôn mê bất tỉnh, cơ bản không thể đến gặp cậu ta lúc 5h? Nhưng như thế thì sao, kế hoạch của KwangHee sẽ chỉ dời lại chứ không chấm dứt, trước sau gì cậu ta cũng bắt ép SeungRi làm nhiều việc để phá tan mối tình giữ DaeSung và TOP.

Không được. Tuy DaeSung kiêu ngạo và thường hay quát tháo SeungRi, nhưng cái ơn mà SeungRi đeo mang của DaeSung rất nhiều, rất lớn, cậu không thể vì bảo vệ chính mình mà tiếp tay với KwangHee làm khổ DaeSung. SeungRi vốn dĩ có ít bạn bè, cậu tuyệt đối rất trân quý tình bạn với DaeSung.

Hay là nhờ người của Bigbang đột nhập vào phòng của KwangHee, cướp giật đoạn băng đó? Còn nữa, sẵn tiện uy hiếp cậu ta từ nay không được quấy nhiễu TOP. SeungRi cảm thấy cách này rất khả thi, nhưng rồi rất nhanh lại thất vọng. Đụng đến người của Bigbang tức có nghĩa JiYong cũng sẽ biết, nếu lỡ hắn hỏi vì sao nhất định phải cướp đoạt đoạn băng? Vậy thì khác nào lạy ông tôi ở bụi này!

Thế thì giải quyết cách nào đây? Cách này không được, cách kia không xong, SeungRi cảm thấy ngày càng khó thở, thần kinh căng như dây đàn, trí loạn tâm mê. Cậu không thể mất JiYong, khó khăn lắm hắn mới vượt qua vụ án, ít phút nữa thôi hắn sẽ đến đón cậu, hai người lại tiếp tục được chung sống cùng nhau. SeungRi không thể để cho KwangHee phá hủy mọi thứ mình đang có được.

– A!!!!!!!

SeungRi ôm đầu hét lên rồi gục xuống sàn nhà, tâm trí muốn nổ tung. Nếu có thể thú nhận với JiYong thì cậu đã không phải khổ sở như vậy. Nếu được phép kể toàn bộ sự thật với hắn thì cậu đâu cần sợ sệt day dưa với KwangHee? Biết cậu có cha ruột và thân phận hèn mọn của đứa con này, hắn còn có thể yêu thương cậu được sao?

SeungRi cuộn tròn người lại, thở hắc ra nức nở. Ai cũng muốn ức hiếp cậu hết. Không mẹ từ nhỏ, bị cha ruột đọa đày, từ thuở bé đã phải làm lụng như con trâu con bò không thấy tương lai, chưa kể bao nhiêu trận đòn roi mắng chửi. Nay khó khăn lắm cậu mới tìm được tấm chân tình thì những kẻ xấu xa lại không ngừng vây lấy muốn bóp chết cậu.

Là David Ju, là LeeSeung, là KwangHee... tất cả thật đáng ghét, thật tàn nhẫn, vô tâm. Bọn họ chỉ biết lợi dụng rồi vứt bỏ cậu như rác rưỡi.

Chưa bao giờ SeungRi thấy oán hận như vậy, cũng chưa bao giờ bản thân cậu nổi lên tính xấu xa muốn chà đạp người khác đến vậy. SeungRi không biết tình yêu dành cho JiYong đã bị sa biến thành loại cảm xúc gì, chỉ hiểu rằng bất kìa ai muốn hắn rời xa cậu, SeungRi đều dâng tràn cảm xúc căm thù.

Hwang KwangHee, là cậu ta gây huấn trước! SeungRi đanh lại gương mặt nhớ đến từng lời sỉ nhục của KwangHee, nhớ luôn thái độ dương dương tự đắc của cậu ta khi đưa ông LeeSeung về đây. Khơi nguồn đau khổ của SeungRi chính là từ con người này.

KwangHee muốn gọi anh TOP đến chẳng qua là dàn sếp một cuộc giao hoan trên giường bất đắc dĩ chứ gì, và cậu ta bằng cách nào đó sẽ sắp đặt khéo léo để DaeSung nhìn thấy. Hừ, nếu thật KwangHee khát vọng một màn âu yếm như vậy, SeungRi chẳng lí nào không thỏa mãn cho cậu ta.

SeungRi hít mạnh một hơi, bàn tay run run nâng lên di động. Hẳn bây giờ KwangHee đang rất hồ hởi với kế hoạch của mình, cũng vô cùng hưng phấn chờ đón TOP và DaeSung. Nhưng SeungRi sẽ dành cho con người tự phụ đó một món quà khác.

"Chiều nay, tôi muốn gặp anh. Chỉ riêng hai chúng ta! Tại khách sạn Sofitel, phòng 137"

Đăm chiêu nhìn vào dòng tin nhắn, SeungRi mím chặt đôi môi, tìm đến số di động của David Ju. Trong vài giây chần chờ, cậu quyết định nhấn mạnh vào phím gửi.

Bíp bíp.

Hai tiếng nhỏ vang lên trong không gian yến lặng, báo hiệu tin nhắn vừa chuyển đi. SeungRi ngồi thừ ra bất động trên sàn, mồ hôi đầm đìa như tắm. Dục vọng của David Ju đối với SeungRi vô cùng mãnh liệt, thấy tin nhắn của cậu hắn còn không tìm đến sao? Nhưng khi tìm đến không thấy SeungRi, người ra tiếp lại là Hwang KwangHee – một chàng trai đồng tính thừa sức quyến rũ kiêu kì, liệu David Ju sẽ phản ứng như thế nào, SeungRi không dám nghĩ đến. Vì quá uất hận, cậu thật sự không dám nghĩ đến. Cậu hoàn toàn vô lực ngã người ra sàn, lim dim mắt.

Không có đường trốn thoát, cách giải quyết tiêu cực nhất chính là hủy diệt.

...

Cái nắng chiều tà hắt vào gian phòng, rọi thẳng xuống nơi SeungRi đang gục, lay tỉnh cơn mê của cậu. Khẽ lấy tay xoa gương mặt, SeungRi không biết mình đã thiết đi bao lâu. Nâng nhẹ di động lên xem giờ, cậu giật mình thản thốt.

Đã 4h30 phút.

Kèm theo đó là thông báo có tin nhắn trả lời của David Ju tựa lúc nào.

"Tất nhiên anh sẽ đến, cưng a ~"

– Á!!!

SeungRi hoảng loạn quẳng di động đi, đứng bật người dậy, thở dốc.

Cậu vừa làm gì thế này? Vì căm ghét của bản thân mà dồn Hwang KwangHee vào đường chết? David Ju là kẻ nào chứ, ngay cả cậu là con nuôi của Kwon JiYong – một tay từng khét tiếng trong giới hắc dạo mà gã cũng dám ức hiếp, thì huống gì là một Hwang KwangHee không thân không thích, từ London chạy về đây tìm người tình. Nếu David Ju thấy KwangHee vừa mắt, liệu gã có nổi lên dục vọng như với SeungRi, rồi... cưỡng bức KwangHee đến 50 lần? Càng nghĩ sắc mặt SeungRi càng tím tái, càng nhận ra hành động của mình độc ác cuồng ngông đến thế nào. Lẽ đâu vì sợ mất JiYong mà trái tim cậu đã hóa thành quỷ dữ rồi ư?

Hoảng sợ với chính mình, SeungRi vụt chạy ra khỏi phòng, hướng thẳng đến phòng bệnh của TOP. Cậu biết, DaeSung luôn luôn túc trực ở đó.

Vừa trông thấy SeungRi bước vào, DaeSung đã nhíu đôi mày cảnh giác. Sắc mặt kia tái nhợt xanh xao, hô hấp đứt quảng, mắt tròn run rẫy cơ hồ vừa gặp phải chuyện kinh thiên động địa.

– Bị sao vậy? – DaeSung trầm giọng.

SeungRi gần như muốn nấc lên, rít trong hơi thở.

– Giúp, giúp tôi với... lớn chuyện rồi...

.

.

Két!!

-----------------------

P/S: Chap hôm nay thay ngày mai nhé, ngày mai có lẽ sẽ không có Chap, nếu có thời gian rãnh mình sẽ post nhưng không chắc nha. Cơ mà tui nghĩ, bây giờ mẹ nào cũng hóng hớt tin về concer của anh Kòi nên chả có ai hít chương này của tui đâu ha.

P/R: Hiện tại mình đang lên kế hoạch in fic Hoa hồng xanh & Em, các bạn có ai muốn order 1 cuốn không? Hãy inbox cho mình nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro