Chap 24: Lặng thầm một tình yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa lúc bà SunMi khóa cổng xong đi vào, qua ánh đèn từ phòng khách, bà sốt sắn lên:

– Omona! SeungRi! ai đánh cậu vậy nè? Ngồi xuống đây tôi xem nào.

JiYong nghe thấy liền động tâm nhổm người dậy, bấy giờ mới sững sờ nhìn chằm vào dáng vẻ tàn tạ của SeungRi. Mặt mày bầm tím, quần áo làu nhàu hoen bẩn, nơi cổ áo còn lung tung vết ố vàng, tóc tai bếch lại còn âm ẩm nước.

– Chuyện gì vậy? Có phải đã gặp bọn David Ju không? – JiYong lo lắng hỏi...

SeungRi lấy tay che đi vài vết bầm trên mặt, lắc lắc đầu, vẻ trốn tránh lặng thinh.

Bà SunMin không biết gì về sự đấu đá của các băng đảng, chỉ là lo sợ JiYong nổi giận rồi rầy la đứa con trai đi chơi không thông báo, còn hùa theo lũ bạn đánh nhau, nên vội vàng đẩy SeungRi lên lầu:

– Mau mau đi tắm cho sạch sẽ để tôi thoa thuốc cho, không thì những chỗ chảy máu sẽ nhiễm trùng đấy.

SeungRi nấn ná với ý định xin phép JiYong, thấy hắn trầm mặt không phản đối mới dám đi theo bà giúp việc lên lầu.

Nếu thật gặp phải bọn David Ju, SeungRi sẽ chẳng thể trốn thoát với vài vết bầm như vậy đâu. JiYong phần nào thấy an tâm. Tuy nhiên, vì lí do gì cậu lại một mình đi ra ngoài thì nhất định phải hỏi cho thật rõ.

Khi JiYong bước lên phòng SeungRi thì cậu đã tắm xong, trên người chỉ mặc mỗi chiếc quần sọt, ngồi xếp bằng trên giường để bà SunMi thoa thuốc mỡ. Đôi mày cậu lâu lâu nhíu lại, miệng không kiềm nén được tiếng rên mỗi khi bà giúp việc ấn vào chỗ đau cho tan máu bầm. Chính SeungRi cũng không ngờ mình bị đánh nhiều đến vậy.

JiYong đứng tựa lưng ngay cửa, vừa quan sát vừa nghe bà SunMi lầm bầm kẻ bất nhân nào đánh SeungRi, còn cậu thì tuyệt không nói lời nào. Hắn hiểu rằng, SeungRi sẽ chẳng nói gì đâu nếu không thật sự bị tra hỏi.

– Được rồi, bà xuống chuẩn bị cơm tối cho SeungRi đi. – JiYong hạ giọng.

Bà SunMi biết cha con họ cần nói chuyện riêng, nên ngoan ngoãn giao hộp thuốc lại cho JiYong.

– Vẫn còn vài chỗ bầm trên lưng, ông chủ xoa thuốc tiếp cho cậu ấy nhé.

JiYong nhận lấy, ngồi xuống giường. SeungRi mím đôi môi, cúi gầm mặt. Khi bà SunMin khép cửa phòng lại thì bỗng chốc không gian trở nên yên lặng kì lạ.

JiYong nhận ra, bảo bà SunMi rời đi đúng là một sai lầm. Hắn vốn muốn tâm tình riêng với SeungRi, nhưng có lẽ nên kiên nhẫn chờ bà giúp việc xoa hết thuốc cho cậu mới phải. Cái cơ thể này có ma lực, sự thật đó JiYong đã xác định rất nhiều lần. Thế mà giờ phải chạm tay lên tấm lưng trần kia, chỉ nghĩ tới đã toát mồ hôi lạnh.

SeungRi dường như cảm nhận được điều gì đó, liền xoay người lại, với tay lấy lọ thuốc mỡ từ JiYong.

– Con tự xoa được.

Thế thì chẳng khác nào tự tố cáo với SeungRi là hắn nghi kị việc đụng chạm cậu. Để khẳng định sự tự nhiên của hai cha con, JiYong nói:

– Chú có thể giúp con.

SeungRi cảm thấy khá là ngượng ngùng, từ từ ngồi lại vị trí cũ, hướng mặt vào thành giường.

Người ốm o bờ lưng cũng nhỏ nhắn, thêm phần da trắng xanh xao, ẩn hiện lên chi chít vết bầm, vài nơi còn rướm máu, có lẽ do cậu đã ngã vào những vật có cạnh nhọn, trông rất thảm hại. JiYong cảm thấy chua xót trong lòng, sự bực bội cũng tan biến.

– Là đánh nhau, hay bị người ta đánh? – Vừa thoa thuốc, hắn vừa tra hỏi.

SeungRi cảm giác rất kì lạ từ nơi tiếp với ngón tay của JiYong. Như có điện giật, lại ấm ấm, êm êm, xua tan hết mọi cái đau nhức từ vết bầm, hoàn toàn khác biệt với lúc bà SunMi xoa bóp. Là do JiYong  khéo léo hơn, hay chính bởi SeungRi nhạy cảm hơn?

Mãi mê đeo đuổi cảm giác êm dịu đó, SeungRi rất lâu mới trả lời:

– Ban đầu là đánh nhau, về sau... chỉ có mình con bị đánh.

JiYong khựng tay lại, ấn sâu vào vết bầm khiến SeungRi nhói đau.

– Ai đánh con? – Giọng hắn không giấu được bực bội. Kẻ nào lại dám gây thương tích cho con trai yêu của hắn chứ.

SeungRi nén đau, lí nhí: – Là Hwang KwangHee.

– KwangHee? Có phải thằng bé học cùng cao trung với con không? Lại đánh nhau nữa?

SeungRi cắn nhẹ vào môi, im lặng. Bản thân cậu trước nay luôn tâm niệm: chịu nhịn một chút cho lành tấm thân. Nhưng đối với KwangHee thì cậu không nhịn được. Cảm thấy gương mặt kia rất đáng ghét, mỗi khi sỉ vả người khác thì chỉ muốn đấm cho một cái thật mạnh.

JiYong rất không vui khi SeungRi chẳng quan tâm đến mối nguy hiểm từ David Ju, chẳng những la cà suốt buổi còn đánh nhau đến tả tơi. Giọng hắn trầm xuống:

– Tại sao lại đánh nhau?

SeungRi không đáp, JiYong càng gắt hơn:

– Trả lời chú, lí do gì mà đánh nhau ở chốn đông người, lỡ bị bọn David Ju phát hiện thì sao?

JiYong hiếm khi lặp lại câu hỏi lần thứ hai với SeungRi, điều đó chứng tỏ hắn đang bực bội vì cậu. SeungRi không thích điều đó. Cậu muốn luôn là đứa con ngoan trong mắt hắn. Vì vậy, mang theo rất nhiều ấm ức, SeungRi chu môi lên, hối đáp:

– Cậu ta nói con là trai bao, ngủ với chú để có tiền.

JiYong nghe tim mình trật đi một nhịp, mái đầu muốn nổ tung. Tình thương mà hắn dành cho SeungRi rốt cuộc bị thiên hạ vẽ vời ra như thế? Không chỉ là hiểu lầm tai hại, mà cái suy nghĩ vớ vẩn đó còn gây thương tổn trầm trọng đến danh dự người khác.

Trầm ngâm đi, JiYong quả quyết: – Đánh là đúng!

Nếu là hắn còn trẻ, hẳn đã đập chết kẻ độc miệng kia, chứ đừng nói là đánh.

SeungRi bất giác thấy ấm lòng, ngồi thẳng người dậy, xoay đầu nhìn JiYong.

JiYong vội vàng né đi ánh nhìn đó. Hắn phải thật kiên định và mạnh mẽ, không để sự câu dẫn kia làm cho gục ngã. Lạnh nhạt đứng dậy, mở tủ lấy ra chiếc áo, hắn thảy nhẹ lên người SeungRi.

– Mặc vào, cảm lạnh đấy.

SeungRi ngoan ngoãn vâng lời, nhưng từng động tác thi hành thật là chậm, như thể trêu ngươi khả năng kiềm nén của JiYong. Cúc áo từng cái từng cái được cài rất khẽ khàng, rồi đến cái trên cùng thì bỏ lơi hờ hững, để lộ ra một phần ngực trắng xanh xao, bên góc ẩn hiện vài vết bầm ửng đỏ. SeungRi  không biết hành động của mình khơi gợi thế nào, rất vô tư thu mình vào góc giường, bó hai gối trong vòng tay. Cậu cho đó là thế ngồi dễ chịu với cái lưng đầy những vết bầm ê ẩm, nhưng người đối diện thì không thể không bị chú ý bởi phần đùi trắng thấp thoáng qua ống quần sọt rộng thùng thình. JiYong chẳng thể tiếp tục để bản thân bị phân tâm bởi dục vọng, người nhấp nhổm muốn tìm luôn cho cậu một chiếc quần dài.

Tuy nhiên, SeungRi đã mặc quần sọt, lấy cớ gì bảo cậu thay ra chiếc quần tây? Lí do cảm lạnh đúng là quá miễn cưỡng. JiYong nghĩ cách tốt nhất thôi thì đợi đến lúc trang phục của cậu thật chỉnh tề rồi hẳn nói chuyện. Điều quan trong nhất là cậu đã an toàn.

Khi JiYong dự định bước ra khỏi phòng thì SeungRi nói khẽ:

– Chú JiYong... Chú với cha Victory... tại sao lại nhận nuôi con và anh Jihuyn?

JiYong đôi phần ngạc nhiên vì câu hỏi đó, đưa ánh nhìn sâu vào mắt SeungRi, đánh giá một lượt tâm tình của cậu vì đâu lại muốn biết lí do này.

Biểu hiện của JiYong như không muốn hồi đáp, SeungRi đành cúi đầu ái ngại.

– Con chỉ... thắc mắc thôi.

Lần thứ hai SeungRi nhắc đến Victory từ khi về ở cùng JiYong. Ngoài việc thông báo với hắn Victory đã qua đời, hầu như SeungRi không bao giờ muốn nói đến chuyện gì liên quan đến người cha nuôi thật sự. JiYong cân nhắc thật kỹ lưỡng, quyết định sẽ không che dấu SeungRi về vấn đề đồng tính. Cậu đã lớn và cần phải biết.

Ngồi xuống lế bên cậu, JiYong nghiêm túc hỏi:

– Con biết mối quan hệ giữa chú và Vicyory là gì không?

SeungRi phân vân, rồi gật đầu.

– Victory nói với con?

SeungRi vội lắc đầu: – Là DaeSung nói, cha CVictory chưa bao giờ đề cập chuyện này.

JiYong cũng đoán vậy. Hơi xích lại gần cậu, hắn hỏi nhỏ:

– Con hiểu mối quan hệ đó như thế nào?

SeungRi cúi mặt sát hơn, tránh né ánh nhìn của JiYong. Hồi lâu, đôi môi chu ra lí nhí:

– ... Là yêu nhau... như vợ như chồng?

JiYong mỉm cười buồn, không bất ngờ khi SeungRi biết tất cả. Cậu biết, và chấp nhận, điều đó khiến hắn yên lòng. Cậu không bị tổn thương bởi lời đàm tiếu. Ngay như những lời cay nghiệt của KwangHee cũng không thể khiến cậu oán hận số phận con nuôi của mình. Đó là sự mạnh mẽ vô hình của tâm hồn, JiYong càng thêm chắc chắn con trai mình đã trưởng thành rất tốt.

Khẽ vuốt nhẹ mái đầu SeungRi, hắn trầm ấm nói:

– Chú và Victory chung sống, rồi nhận nuôi hai đứa vì mong muốn tạo dựng một gia đình trọn vẹn. Do đó... – Cẩn trọng từng lời, hắn nhấn mạnh – Do đó, chú rất mong muốn thấy con trưởng thành, cưới vợ, sinh con, có một gia đình đúng nghĩa.

Bằng cả sự tế nhị nhẹ nhàng nhất, ẩn dụ nhất, JiYong muốn khẳng định với SeungRi rằng tình cảm của cậu sẽ chẳng đi đến kết quả. Cậu không thể tiếp tục dấn thân vào vũng lầy của tình yêu đồng tính, phải sớm thoát ra, quên đi ám ảnh luyến ái cùng cha nuôi, và sống một cuộc đời bình thường như bao chàng trai khác.

SeungRi nghe trái tim bị bóp nghẹn lại, tâm tư hụt hẫng vào một hố sâu, tối tăm, không lối thoát. Nhíu lại đôi mày, cậu không cam chịu:

– Tại sao gia đình mà chú và cha Victory  tạo dựng không được gọi là gia đình đúng nghĩa?

JiYong thở dài chua xót, biết cắt nghĩa thế nào cho SeungRi hiểu? Một gia đình không có máu mủ ruột rà, không cùng chung huyết thống, cũng không được luật pháp công nhận. Gia đình như thế làm sao được cho là đúng nghĩa tình thân? Cũng như hắn và SeungRi đây, mang tiếng là cha con mà có hai dòng máu, hai nét mặt, chẳng gì liên kết chặt chẽ cả. Một ngày nào đó nếu cậu muốn rời xa, hắn chẳng có quyền gì để níu giữ.

Vẻ ngây thơ của SeungRi ánh lên sự khổ lụy, giọng cậu run run:

– Bởi không có ràng buộc, thì không có vĩnh cữu, phải không chú?

Sự thật là cay đắng như thế. Ngày ra đi, Victory từng nhấn mạnh câu nói "Không thể đăng kí kết hôn từ hai gã đàn ông, thì không cần thủ tục li dị rườm rà, thật tốt". Nếu không bị trói buộc bởi trách nhiệm, sự tan vỡ chẳng phải quá dễ dàng sao?

JiYong chẳng biết nói gì hơn nữa, SeungRi đã hiểu tất cả vấn đề. Hy vọng cậu xem đó là ngỏ cụt sầu thảm của hai người đồng tính yêu nhau, và tự giải thoát cho chính mình. Cho dù hắn thật sự yêu SeungRi, thì ngày cậu dẫn một người con gái về ra mắt với cha chồng, hắn vẫn rất vững lòng mà hạnh phúc thay cho đôi tình nhân trẻ. Viễn cảnh đó lẽ ra rất đẹp, nhưng vì đâu pha lẫn đắng cay. JiYong nghẹn ngào đứng dậy, rời khỏi phòng.

Bất chợt, SeungRi quả quyết:

– Con không từ bỏ đâu!

Lời nói làm chấn động tâm trí JiYong. Hắn đã chấp nhận từ bỏ, vì sao SeungRi lại không thể? Sao cậu nhất quyết nhắm mắt lao vào hố sâu tuyệt vọng này? Không phải là giận dữ, mà chính là đau đớn tột cùng. Nắm chặt tay vào nắm cửa, JiYong nhấn mạnh:

– Con là con trai của chú, SeungRi!

– Con không muốn làm con của chú nữa! – SeungRi kịch liệt hét lên.

JiYong sững sờ bất động, trân mắt nhìn đứa con trai. Đôi mi của SeungRi đã lấp lánh ánh lệ, nó tròn và long lanh vẻ sâu lắng van nài. Trong khổ lụy đó, cậu nức nở:

– Đừng xem con như đứa trẻ chú từng nuôi nấng, được không, chú JiYong?

Tự JiYong cũng cảm thấy bản thân mình bị kích động, bi kịch này từ đâu mà ra? Rơi vào luyến ái với chính đứa con mình thu nhận, vì luân thường đạo lí mà phải nhất quyết quên đi. Cậu nhỏ bé thân thương, ngự trị tại đó với lời khẩn khiết van nài. Hắn đau đớn, thì cậu cũng chịu nỗi niềm thống khổ tương tự. Chàng trai luôn lặng thầm khép kín đó, hôm nay có thể thốt ra lời cắt đứt nghĩa cha con, đủ để phơi bày ra cậu đã cam chịu cày xé kéo dài, từng đêm từng đêm gặm nhắm khổ ải. Hắn hiểu mà, hiểu rất rõ sự dằn vặt của lẻ loi hiu quạnh. Bởi cách nhau một vách tường lạnh hững hờ, hắn cũng từng đêm nghe xác thân hao mòn qua từng phút giây nhung nhớ.

Nhưng đến với nhau là vạn lần không thể!

Mím chặt đôi môi, JiYong kiên định:

– Chính chú đã nuôi con khôn lớn, con mãi mãi là con của chú, không gì thay đổi được!

Tiếng "cạch" vô tình vang lên, JiYong dứt khoát đóng cửa, bước ra ngoài.

SeungRi thẩn thờ trên giường, thắt nghẹn con tim, hơi thở ngưng trệ. Trong yên lặng cậu bật ra tiếng nấc, liên tục lấy hơi lên, giọt nước mặn âm thầm buông rơi qua khóe mắt.

– Con không phải con của chú, chú có hiểu không?... – Môi cậu run rẫy từng lời cay đắng, rồi theo sầu khổ mà chìm sâu vào lặng lẽ, nuốt ngược oan trái đến tận đáy lòng.

***

Buổi sáng thức giấc với mái đầu đau buốt, toàn thân ê ẩm rã rời, SeungRi mãi lăn qua lộn lại trên giường mà không sao tỉnh táo được. Cứ nửa tỉnh nửa mê, cậu lim dim trôi vào giấc mộng.

Cửa phòng bất ngờ mở bật ra, bóng bà giúp việc lao vào, lay lấy cậu:

– SeungRi! SeungRi! Có chuyện rồi, nhất nhiều cảnh sát đến đòi bắt ông chủ đi!

SeungRi bừng tỉnh, mắt mở tròn ngồi bật dậy:

– Sao ạ?

– Tôi cũng không biết. Họ bảo đã có lệnh bắt gì đó, buộc ông chủ đi theo.

SeungRi vội vã ra khỏi phòng, vẫn còn nguyên trên người bộ đồ ngủ, hớt hải chạy xuống lầu.

Nơi phòng khách vắng lặng, phía ngoài sân thấp thoáng vài bóng người. SeungRi có thể nhìn rõ đôi vai rộng của JiYong đang bị hai viên cảnh sát áp giải.

– Chú JiYong! – Cậu cất tiếng gọi thật to, lao thẳng về phía hắn.

Hai viên cảnh sát khác nhanh chóng chặn SeungRi, JiYong liền xoay đầu lại. Trái với vẻ lo lắng của SeungRi, hắn mỉm cười:

– Không sao đâu, chú chỉ đi một chút thôi.

SeungRi nhíu đôi chân mày sầu khổ, chứng tỏ cậu không hề tin lời an ủi đó. JiYong vẫn tỏ ra bình thản:

– Vào nhà đi, và phải nhớ, không được ra ngoài một mình.

Xong, hắn bước lên xe. Tiếng cửa đóng lạnh lùng vang lên, hai chiếc xe cảnh sát từ từ lăn bánh ra khỏi con đường lớn.

SeungRi thất thần chạy theo, đến trước cổng, đành bất lực đứng nhìn hình bóng JiYong càng lúc càng xa dần.

– Chú JiYong... – Cậu không biết cảm xúc hiện tại là như thế nào, chỉ biết con tim đang rất đau, như mất đi điều trân quí nhất trong cuộc đời.

Người yêu thương vốn dĩ ở trước mắt, sau một đêm liền vuột mất khỏi tầm tay. Mọi thứ quá bất ngờ, khiến cõi lòng đau thắt nghẹn.

Ngay lúc đó, bà SunMi lật đật từ trong nhà chạy ra:

– Cậu SeungRi có điện thoại nè.

SeungRi chẳng còn tâm trí nào, chỉ đưa di động lên tai theo quán tính.

– Alô?

– Là tôi, SeungRi...

SeungRi chấn động tâm tình, kinh ngạc:

– Chị... chị Nana?

Chất giọng ngọt ngào nhẹ nhàng ấy chỉ có thể là Nana, SeungRi không lầm đâu.

– Chị đang ở đâu vậy? Chị Nana?

Bên kia dây không đáp vội, SeungRi có thể nghe rõ tiếng thở nặng nề, ngắt quãng, như kiểu một người đang rất mệt mỏi hoặc bị thương.

– SeungRi... Nghe kĩ những gì tôi nói... – Nana thều thào – Ở con hẻm đầu của phố KangNam, tìm và bảo vệ người đàn ông bán giấy in, tên là HyoJoo, hắn ta... có thể giúp JiYong...

SeungRi rối bời:

– Giúp, giúp chú JiYong? Có thể giúp chú JiYong? Chị Nana, cho tôi biết chị đang ở đâu đi.

Dường như Nana bật cười khẽ, xem chuyện tiết lộ nơi trú ngụ của mình là chuyện buồn cười lắm. Hoặc nụ cười đó hàm ý bất lực, rằng có nói ra cũng chẳng giúp ích được gì đâu. Thay vì trả lời SeungRi, cô nàng tiếp tục thanh âm cay đắng nghẹn ngào.

– SeungRi à... nhắn với JiYong lời này dùm tôi...

SeungRi cảm giác đó là điều rất quan trọng, lặng im chăm chú lắng nghe.

Im lặng hồi lâu, bên kia dây cất giọng thì thầm:

– Nhắn là: Nana Kamastsu... rất yêu Kwon JiYong, yêu nhiều lắm...

Giờ thì SeungRi thật sự đình trệ nhịp thở, tiếng yêu kia sao quá sâu lắng mặn nồng, như khắc cốt ghi tâm. Nhất thời trong bối rối, SeungRi chẳng thể hồi đáp lời nào.

Nana cũng không thốt thêm gì nữa, lặng lẽ cúp máy không một câu chào. Tiếng tút tút vang lên đánh thức sự ngỡ ngàng của SeungRi.

– Chị Nana? Chị Nana?

Tất cả đã chìm vào im lặng.

Cảm xúc hoảng loạn càng dâng trào lên, SeungRi hoang mang nắm chặt lấy di động. Lời bày tỏ kia như sự trăn trối cuối cùng, hơi thở dốc nặng nề báo hiệu một cơ thể kiệt quệ. Hẳn là Nana đã cố liên lạc với JiYong, nhưng hắn đã bị bắt, không dùng được điện thoại nên Nana mới gọi cho SeungRi. Phải chăng, cô nàng không còn thời gian nữa? Nếu bây giờ không nói sẽ mãi mãi không có cơ hội để nói? Bởi với việc quan trọng như vậy nói trực tiếp với JiYong không phải hiệu quả hơn ư?

SeungRi vô cùng hoang mang, cậu không hiểu lắm về vụ án của JiYong, nhưng cậu biết hắn và TOP đang tìm kiếm tung tích của Nana suốt thời gian qua. Đột nhiên sáng nay cô ta gọi cho cậu, nói toàn những điều chẳng rõ nghĩa, mơ hồ, SeungRi phải làm sao đây?

Báo cho TOP, đó là điều duy nhất có thể làm ngay bây giờ, trước khi cậu quên hết những điều Nana vừa nhắn nhũ.

– "Hẻm đầu phố KangNam, người đàn ông tên HyoJoo..."

SeungRi vừa mở di động vừa lẩm bẩm để không có bất cứ nhầm lẫn nào, rồi chợt nhận ra mình không có số của TOP. Đành gọi cho DaeSung vậy. Vội vàng sốt sắn đến mức đứng ngay ngoài đường mà gọi, chẳng kịp bước vào nhà.

Sau vài tiếng chuông, giọng điệu bên kia dây có vẻ rất buồn chán. Thời gian gần đây DaeSung luôn thâm trầm như vậy.

– Gì thế?

– Cho tôi số điện thoại của chú TOP, được không? – SeungRi nói gấp.

– Số anh TOP? Cậu cần làm gì?

– Bây giờ không tiện nói, lúc khác tôi sẽ giải thích với cậu.

DaeSung hừ nhạt:

– Chờ chút tôi nhắn cho. Nhưng không phải giải thích gì hết, tôi với người kia chẳng còn quan hệ gì đâu.

– Ưm... Cám ơn cậu...

SeungRi cúp máy, biết ngay DaeSung vẫn còn lẫy hờn TOP. Tâm tình cậu ta nóng giận thất thường, chẳng biết có vì điều đó mà không thèm dính líu đến mọi chuyện có liên quan đến TOP không. SeungRi rất lo lắng, mãi bồn chồn đi qua đi lại trước cổng nhà. Thật may chỉ vài giây sau, tiếng tin nhắn đã vang lên.

Mừng rỡ mở di động ra, SeungRi  nhấn liền vào số DaeSung vừa nhắn.

Nhưng chưa kịp áp điện thoại vào tai thì đã bị ai đó giật lấy.

SeungRi giật mình xoay người lại, tim muốn ngừng đập khi nhận ra những kẻ bao vây lấy mình.

-----------------

P/S: Chuyên mục PR: Hiện tại mình đang có ý định in Ficbook Hoa hồng xinh & Em, vì vậy nếu bạn nào muốn thì hãy order nhé. Cụ thể như thế nào, các bạn qua Fic Hoa hồng xanh % Em để đọc nhé, chương cuối cùng ấy. 

Hẹn gặp lại vào ngày mai, Vote và comment nhé, có lỗi chính tả thì bỏ qua nha, G9

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro