Inconcise

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiffany đứng bật dậy không nói một lời mặc vội lấy áo khoác treo bên kia, đôi mắt hời hợt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nó ngồi đó nhìn nàng mà chẳng hiểu lấy chuyện gì đang xảy ra cả. Nàng nhìn nó, đôi môi nhợt nhạt như muốn nói gì đó, nhưng ánh mắt do dự lại làm nàng ngừng lại, bên ngoài tiếng sấm chớp vang lớn, theo sau là tiếng mưa rơi rõ to, nó cúi gầm mặt xuống nệm, không hiểu sao nó chẳng muốn nàng rời đi.

"Tôi hy vọng chúng ta không gặp lại nhau lần nữa" giọng nói run run làm nó khó thở

Nó ngẩn lên nhìn thẳng vào mắt nàng, đầu hơi nghiêng sang một bên. Rõ là Tiffany không nói ra suy nghĩ thật sự của nàng.

"Tôi không biết rõ cậu, và cậu cũng vậy, tôi nghĩ cứ như thế mọi chuyện sẽ tốt hơn".

Nàng gượng mỉm cười rồi nhanh chân tiến bước lại cửa trước, do dự cầm lấy nắm cửa mà chẳng dám nhìn lại phía nơi nó ngồi trên giường, thời gian như ngừng lại, nàng lấy hết tâm sức rồi từ từ mở cửa rồi lại đóng rầm lại, Taemoon nghĩ sao nên lại chạy đuổi theo bóng nàng nơi dưới lầu.

Nhưng nó trễ, luôn luôn là như thế, nó dù có là ai kiếp này hay kiếp trước thì lại luôn luôn chậm hơn nàng một bước, khi nó chạy xuống dưới thì chiếc xe đã lăn bánh đi, đôi chân vội bảo nó nên đuổi theo, cảnh tượng này cứ y như trong mơ, nàng dù mới gặp nhưng lại đem đến cho nó một cảm giác quá quen thuộc mà nó không nhớ ra được, chứng đau đầu lại hoành hành, nó rượt theo bóng xe đen đang dần mờ đi sau làn mưa rơi, môi nó mở to, nó cố gắng đầy khí từ cuốn họng mình lên mà cất tiếng gọi tên nàng, rõ mồn một, như thể miệng nó đã từng gọi tên nàng cả trăm, cả ngàn lần

"Tiffany!!!!" từng chữ được phát âm rõ rệt

"TIFFANYYYYYY!!!"

Chiếc xe chẳng hề dừng lại, từ từ biến đi khuất hẳn nơi cuối đường, một sự thắt chặt lại phía bên thái dương trái làm nó ngã quỵ xuống đất, gương mặt nó xanh lại, tay cố chống đẩy lấy cân nặng của cơ thể, những hình ảnh về Tiffany mà nó chưa thấy bao giờ lại hiện lại trong kí ức nó, mỗi lần như thế thì đầu nó lại quằn quoại, như thế có ai đó đang dùng búa đóng từng cây đinh nhọn vào đầu, sự đau đớn kinh khủng nhất mà nó đang phải trải qua, để rồi khi không thể nào chịu nỗi được nữa, nó ngã gục xuống dưới mặt bùn ướt bất tỉnh.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

"Đến lúc rồi" Người bác sĩ đầu bạc trắng nói

"Ý ông là bình thường sao?"

"Ảnh chụp EMI não của Taeyeon...."

"là Taemoon, Byun Taemoon, vợ tôi!" Baekhyun lườm ông bằng đôi mắt đỏ ngầu

"Àh vâng, ảnh chụp EMI của cô ấy cho thấy khối u não đang và đã tự hoá (trị hoá bằng chemo) hầu như là hoàn toàn trong khoảng thời gian 3 năm trở lại đây. Như cậu đã biết từ trước, vì khối u nằm bên não trái, nơi điều khiển các hoạt động giao tiếp, trước vì khi phát hiện bệnh quá trễ, 1/4 não bộ bị tổn thương đã làm cho Taemoon như mất đi khả năng giao tiếp thông thường, nhưng bây giờ đã khác, có vẻ như cô ấy đang hồi phục một cách kì diệu, rất nhanh chóng khi so với một bệnh nhân với căn bệnh tương tự thì trung bình là 3-10 năm, nhưng cô ấy đang làm rất tốt, tôi nghĩ ngay khi cô ấy tỉnh lại, chúng ta có thể bắt đầu rèn luyện lại cho cô ấy một vài khả năng cần thiết mà thôi. Cô ấy sẽ trở lại một cuộc sống bình thường." Ông ôn tồn nói.

"Bác sĩ Lee, ông chắc chứ?" Hắn ta không giấu được vẻ mặt vui mừng

"Tôi là người chịu trách nhiệm theo dõi diễn biến bệnh tình của Taemoon trong 3 năm nay, tôi biết rõ tôi đang nói gì Byun-nim"

"Cô ấy ngủ lâu như vậy có sao không?!"

"Khi cậu đưa cô ấy vào đây khoảng 27 ngày rồi, lúc này có thể não bộ đang kích hoạt lại, chúng ta cũng chỉ là một bộ máy mà thôi"

"Đã 27 ngày rồi sao?"

"Từ cái hôm đêm mưa lớn, phải đã 27 ngày rồi"

"Tôi như tưởng đã quên mất thời gian" Baekhyun lấy tay lau vội mắt chống lại cơn buồn ngủ đang kéo tới.

"Mọi chuyện sẽ ổn, cô ấy sẽ tỉnh sớm thôi"

"Thế còn trí nhớ, ông từng nói với tôi.."

"Cậu nên nhớ bộ não là một bộ phận cơ thể với kết cấu vô cùng là phức tạp, trong nganh hơn 40 năm nay tôi cũng chỉ hiểu được 2/3 kiến thức về nó, chỉ một giấc ngủ thôi ra ngày hôm sau cậu đã không thể nào nhớ hết mọi chuyện cậu đã làm hôm qua là gì. Ý tôi muốn nói đây là theo giả thuyết, kí ức là một thứ giúp phân biệt chúng ta khỏi những loài vật khác, con người có khả năng tìm lại, lục lọi, sắp xếp lại kí ức theo ý mình muốn, nhưng chúng ta không có khả năng bắt ép cơ não tạo lại một kí ức nào đó bất kì, giống như kí ức vẫn ở đâu đó, nhưng nếu cậu không bắt gặp trường hợp nào mà cần đến nó, thì cậu sẽ không nhớ được nó. Phức tạp, phải...nhưng nếu Taemoon cô ấy không gặp chuyện gì hay ai đó có thể khơi dậy lại được phần kí ức bị bỏ quên đó, thì xem như cô ấy sẽ không nhớ gì cả."

"Tôi không muốn mất cô ấy lần nào nữa, tôi đang rất hạnh phúc"

"CẬU đang rất hạnh phúc. Taemoon, cô ấy có không? Hãy suy nghĩ, là bác sĩ, tôi đã gặp nhiều trường hợp khi mà bệnh nhân nhớ lại, sẽ ra sao nếu Taemoon cô ấy nhớ lại chuyện xảy ra 3 năm trước đây, cậu có nghĩ cô ấy sẽ tha thứ cho cậu không?! Tôi là người đã đỡ đẻ cho bà Joomin khi cậu chào đời, cậu như là một đứa con trai của tôi, nhưng những điều cậu đang làm là sai đấy Byun-nim" BS Lee đẩy cặp kính dày lên trong khi chất giọng vẫn đều đều.

"Miễn sao Taemoon cô ấy ở bên tôi, tôi ra sao cũng mặc kệ"

Rồi hắn cúi chào rồi quay lưng đi, bỏ lại ông lắc đầu buồn phiền thở dài

"ÔB Byun, nếu hai người còn sống thì...."

Thức giấc bởi tiếng bíp liên tục ở đầu giường, đưa mắt mờ nhìn xung quanh bốn bức tường trắng tinh rồi dừng lại ở bóng người ngồi ở ghế cách xa xa giường bệnh khoảng chừng năm bước, hắn ta ngồi đó nhìn mà không hề nói bất cứ gì, chỉ im lặng như một con thú dữ đang chuẩn bị nhào vô con mồi, Taemoon chưa bao giờ cảm thấy an toàn mỗi khi hắn ở cạnh.

"Em tỉnh rồi sao?" Baekhyun nhẹ hỏi, cố gắng kìm sự lo lắng lại mà lấy bình thản làm phong che.

"Mmmm" ngắn gọn

"Em có biết anh đã lo lắng đến thế nào khi mà các sơ ở cô nhi viện gọi điện thoại cho anh nói rằng em sốt cao và hơn thế nữa, ngất xỉu trên đất khi mà ngoài trời đang mưa giông lớn không?!" Hắn la lớn

Taemoon giật mình, lần đầu tiên nó thấy hắn hành xử như vậy, người luôn tỏ vẻ hiền lành, ân cần nhưng bây giờ lại đang la toáng hét lớn trước mặt này là ai đây.

Im lặng

Baekhyun không nói gì thêm, hắn dựa lại vào lưng ghế, thở dài, một đồng xu bạc lớn được hắn lăn qua lại giữa các khẽ ngón tay dài của hắn, ánh mắt nhìn đi đâu đó.

"Hôm nay là ngày 16 tháng 5 năm 2016, em đã hôn mê hơn 3 tuần nay rồi" nói đoạn, Baekhyun tiến lại gần giường rồi quỳ xuống kế bên, nhìn nó. "Anh đã rất lo cho em....Taemoon-ah, em có nhận ra anh không?"

Nó nhìn hắn, ánh mắt cau lại, miệng hơi hở

"Biết, Baekhyun-oppa"câu nói phát ra với chất giọng đớt đớt khó khăn được nó nói từng chữ làm Baekhyun mừng khôn siết, quả thật bác sĩ Lee đã đúng, cô ấy đang hồi phục.

"Emmmmm...mmm..em nói được chút rồi sao, nói rõ nữa...ôi chúa ơi" hắn úp mặt lên đùi nó, nó có thể cảm nhận được chất lỏng nóng đang chảy ra trên đùi nó, Baekhyun đang khóc, những giọt nước mắt hạnh phúc

Taemoon đặt tay lên đầu hắn xoa xoa an ủi, nó cảm nhận được sự vui mừng từ Baekhyun, nó cảm thấy mình như một con người khác được sinh ra lần nữa, giọng nói của chính nó làm nó hồi hộp, nhưng không hiểu sao khi nó nhìn thấy Baekhyun khóc, nó lại nhớ đến nàng

"Tiffany...."

Hắn ngẩng đầu lên, chân mày cau lại, mồ hôi trên trán xuất ra như tắm, sắc mặt chuyển sang màu đỏ bầm. Cái tên đó làm tim hắn như ngừng đập, tội lỗi năm đó lại hiện ra trong đầu hắn một lần nữa.

"Em vừa nói cái gì"

===========############============
AUTHOR's NOTE

Các mem yêu dấu, hôm cá tháng 4 đùa xíu thôi mà bị cái mem cho ăn gạch quá trời trong inbox với cmmt, nhưng au cảm kích các bạn rất nhiều vì điều đó cho thấy các bạn vẫn luôn thương yêu fic và theo dõi các chap dù au có update trễ và các bạn phải đợi lâu, mình xin cảm ơn các bạn về điều đó nha!!! Au đã hứa sẽ không bỏ fic ngang nên mong các mem hãy đọc và like fic giúp au nha, làm động lực cho au!!! Nếu thương hơn thì hãy comment trên các chap, ý nghĩ của bạn là gì, có ý tưởng nào giúp au thêm không? Hay chỉ là vài cmmt nho nhỏ, hãy luôn yêu và theo dõi fic nha ^^ cảm ơn các bạn nhìu nhìu lắm, một ngày vui vẻ nhé!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro