Chương 8: Quà tặng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Quà tặng

Hôm trước Jungkook nghe lỏm được cuộc hội thoại của Jimin và Taehyung, bảo ngày mai chính là sinh nhật của cậu. Y cũng vô tình bắt gặp Jimin đang đánh dấu lên tờ lịch ngày 13 tháng 10 nữa cơ. Thế là Jungkook quyết định đào chiếc lon đựng tiền mấy hôm nay dành dụm tích góp lên, tự mình đi mua quả cầu thuỷ tinh cho Jimin làm quà.

Nhân lúc trời tối Jimin còn đang loay hoay dọn dẹp bếp, Jungkook lén lút chạy vụt ra ngoài sân đào lon tiền lên, tiếp đó ôm vào lòng chạy nhanh vào trong phòng.

_ Một, hai, ba, bốn,...hai mươi mốt, hai mươi hai, hai mươi ba!

Y đếm đi đến lại mấy lần, vừa vặn hai mươi ba tờ bạc. Hôm trước Jungkook thấy quả cầu tuyết đó có giá hai mươi ngàn won, ở đây y có hai mươi ba tờ, vậy là dư tiền đi mua quà cho Jimin rồi. Cậu chắc chắn sẽ rất thích món quà mà Jungkook tặng cho mà xem. Chỉ nghĩ tới vẻ mặt phấn khích của Jimin thôi mà Jungkook đã nhộn nhạo mong chờ cho ngày mai đến sớm sớm một tẹo.

_ Kookie ơi, ra đây Minie bảo. - Jimin từ bên ngoài nói vọng vào, hôm nay Jungkook hơi là lạ, mọi khi ăn xong là quấn lấy cậu phụ dọn dẹp. Nay sao lại chạy ra chạy vào không nói tiếng nào vậy?

Jungkook vội vàng giấu lon tiền xuống gần giường cả hai, ngoan ngoãn bước ra trả lời Jimin.

_ Kookie ngồi xuống đi. - Jimin ngồi trên sofa, đập tay mấy cái vào chỗ trống kế bên mình. - Kookie ngày mai muốn ăn gì không?

Jungkook lắc lắc mái đầu, ngày mai là sinh nhật Jimin, sao cậu lại hỏi Jungkook muốn ăn gì được, đâu phải sinh nhật Jungkook đâu.

Jimin còn tưởng Jungkook không muốn ăn chung ngày sinh nhật của mình mới lắc đầu từ chối, mặt cậu thoáng ánh lên nét buồn, rồi lại nhanh chóng vui vẻ bình thường trở lại tránh để Jungkook không vui. Cả hai nói chuyện hồi lâu, cùng nhau xem bộ phim hoạt hình mới nổi trên TV.

Sáng sớm hôm sau, Jungkook quần áo chỉnh tề, đeo túi chéo hình củ cà rốt hôm trước Jimin đích thân mua cho, tự mình bắt xe lên huyện mua quà cho cậu.

Cũng may do Jungkook đi giờ sớm nên không mấy ai để ý, chứ nếu không y sẽ bị gọi lại rồi đem trả lại tận Jimin mất, kế hoạch chắc chắn sẽ đổ bể. Nô nô nô nồ.

Jungkook đã từng đi với Jimin một lần rồi, y trí nhớ rất tốt nên dù cho lần này chỉ đi có một mình cũng không làm khó được y.

Cùng lúc đó ở nhà, Jimin đang quơ quào toan ôm lấy Jungkook như thói quen hàng ngày, đột nhiên phát hiện chỗ bên cạnh đã lạnh lẽo không còn hơi ấm của y từ lúc nào. Cậu lập tức tỉnh cả ngủ ngồi dậy, nhìn sang đồng hồ chỉ mới bảy giờ kém. Jungkook đi đâu sao mà sớm như vậy, còn không xin phép nói Jimin trước một tiếng.

Linh tính như có chuyện chẳng lành, Jimin không buồn đánh răng xúc miệng, người áo ba lỗ quần cộc còn chưa kịp mang dép mà lao như bay sang nhà NamJin bên cạnh đập cửa.

Namjoon ngái ngủ bước ra mở cửa, miệng mở ra muốn chửi thằng oắt nào phá làng phá xóm phá luôn giấc ngủ của anh. Chỉ là giọng lè nhè chưa tỉnh ngủ chưa kịp cất lên, Jimin đã chặn họng hỏi dồn.

_ Namjoon hyung, Kookie có ở nhà anh không?

Namjoon lơ ngơ không hiểu Jimin đang nói gì, cái thằng bé này, đi ra đường sao mà hớ hênh quá, còn chưa mang dép nữa. Mà khoan...Kookie á?

_ Nó làm gì có ở đây. - Seokjin từ đằng sau bước tới, vò rối mái đầu ổ quạ thay Namjoon trả lời. - Sớm như vậy em qua hỏi có chuyện gì vậy.

Jimin đảo mắt qua lại một hồi, cả người toát nên sự lo sợ, chẳng khác so với lần Jungkook ăn phải gói chống ẩm là bao. Không kịp trả lời Seokjin liền chạy vụt đi sang nhà đối diện, hỏi thăm Hoseok và Yoongi.

Hoseok một thân sơ mi đóng thùng lịch sự, anh hiện tại chuẩn bị tới lớp dạy, còn đang chào Holly đi làm, thì thầm với cún con nhà mình rằng Yoongi ham ngủ chẳng bao giờ chịu tiễn anh đi làm. Tầm mắt xa xa đã thấy Jimin chạy bán sống bán chết chạy tới.

_ Jiminie, em gấp như vậy làm gì? - Hoseok nhìn Jimin không nhịn được bật cười, Jimin trong tiềm thức của Hoseok luôn là một đứa trẻ lãnh đạm thi thoảng mới hùa theo quậy phá cùng Taehyung và Jungkook mà thôi, chưa bao giờ thấy Jimin khẩn trương như thế này bao giờ.

_ Jungkook...có ở đây không ạ? - Jimin gập người thở dốc, bàn chân truyền đến cảm giác đau rát, bấy giờ mới phát hiện do cậu không mang dép nên chân đã bắt đầu tứa máu.

Hoseok ngơ ngác lắc đầu. Jungkook thường xuyên ngủ dậy cùng lúc với Jimin, tầm cũng tám giờ mới dậy, sao hôm nay có thể chưa đến bảy giờ đã sang nhà anh cho được.

Jimin ngồi thụp xuống, ánh mắt ráo hoảnh.

_ Kookie không có ở nhà, em không biết thằng nhóc đi đâu nữa, có lẽ em nên đi tìm bác trưởng thôn, đúng rồi phải tìm bác ấy.

Jimin tự biên tự diễn tự độc thoại mình một mình, lời nói như ngây dại, tiếp đó lại chạy vụt đi bỏ Hoseok đứng đó vẫn chưa rõ sự tình.

Đi hết một vòng thôn, bao nhiêu người cũng đã hỏi hết, không ai biết Jungkook đi đâu.

_ Jimin tìm được Jungkookie chưa? - Namjoon nghe ngóng được tình hình hiện tại xong, cũng phụ giúp Jimin đi vòng quanh, thậm chí vào cả trong rừng ngay cái hang lúc trước Jungkook sống cũng không thấy y đâu.

Jimin lắc đầu, thở dài đầy mệt mỏi, đứa trẻ này sao lại có thể tự ý đi lung tung được cơ chứ.

_ Cậu về nhà đánh răng rửa mặt đi, thay đồ nữa. Không thể để bộ dạng này đi lung tung ra ngoài, trời sắp vào đông rồi sẽ cảm mất. Mọi người sẽ phụ cậu đi tìm thằng bé mà. - Taehyung quỳ một chân xuống đối diện Jimin, nhìn thấy người bạn thân của mình bây giờ người ngợm không ra hình dạng gì thì dâng lên nỗi xót xa. Jimin dẫu có vui cười đến bao nhiêu nhưng hễ chuyện đó liên quan đến Jungkook thì lại ngờ nghệch không hiểu.

_ Đúng rồi đó, em về nhà nghỉ ngơi một chút luôn đi, cứ để bọn anh. - Yoongi rất ít khi ra ngoài, hầu hết chỉ ở nhà ngồi chơi xơi nước rồi lại ngủ, nay ban sớm hay chuyện Jungkook cũng tỉnh hết cả ngủ vội vàng đi phụ mọi người đi tìm y.

Jimin ngồi một hồi, cũng gật đầu với mọi người, đứng dậy loạng choạng đi về nhà.

Nhìn bóng lưng Jimin, Seokjin cũng phiền não không kém.

_ Kookie không phải là đứa đi ra ngoài lung tung, nó bám Jiminie như vậy mà, sao lại có thể bỏ đi không nói tiếng nào chứ?

_ Có khi nào bị bắt cóc không? - Taehyung chen lời, ngay lập tức lãnh một cái đập lưng đau điếng của anh trai Namjoon.

_ Nói bậy, không lẽ thằng nhóc không biết cắn rồi la lên? Jungkook rất nhạy, chạy lại nhanh, nếu có bị cũng sẽ sớm trở về thôi. Em liệu hồn, nói những lời này trước mặt Jimin kiểu gì thằng bé cũng sẽ nghĩ lung tung cho mà xem.

Taehyung nhún vai một cái, xoa xoa phần lưng ê ẩm.

~o0o~

Jungkook dựa theo trí nhớ của bản thân, rốt cuộc cũng tới được chỗ quầy bán quả cầu thuỷ tinh hôm trước. Ngoại hình của Jungkook rất đặc biệt, dáng vóc cao ráo, khuôn mặt dễ nhìn nên chỉ vừa mới đứng trước quầy hàng người bán hàng đã nhận ra ngay.

_ Chào cậu trai trẻ, lại tới rồi à? - Dì bán hàng niềm nở, bắt đầu giới thiệu những món hàng mình bán trong quầy. - Hôm nay mới về mấy mẫu hàng mới này, xem xem có thích không?

Jungkook lia mắt nhìn quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy món đồ mình cần tìm, lập tức cười toe híp cả mắt chỉ vào quả cầu thuỷ tinh cho dì bán hàng xem.

_ Nhóc có mắt nhìn thật đấy, có cần dì gói quà lại cho nhóc không?

Nhìn quả cầu thuỷ tinh có hai chú mèo và thỏ cùng nhau ôm đàn ca hát trên tay dì bán hàng, Jungkook thầm nghĩ nếu như món quà đã đẹp, gói quà càng đẹp hơn nữa Jimin chắc chắn sẽ thích lắm. Thế là gật đầu ưng thuận.

_ Của cháu hết hai mươi nghìn won cộng với năm trăm won gói quà nữa là hai mươi ngàn năm trăm won nhé! - Nói rồi bắt đầu lấy giấy gói quà từ trong tủ kính bên dưới, thuần thục cắt giấy bắt đầu gói lại quả cầu thuỷ tinh.

Jungkook lấy trong túi ra một xấp tiền nhiệt tình đưa cho dì bán hàng lúc này đã gói xong một món quà xinh xắn.

Dì bán hàng đếm xấp tiền, đếm xong thì thoáng chau mày, đếm lại một lần nữa, đoạn lắc đầu nói với y.

_ Chỉ mới có mười tám ngàn won thôi con.

Jungkook ngơ ngác, rõ ràng là hai mươi ba lớn hơn hai mươi, Jimin đã nói như vậy với y mà.

_ Nhưng con có tận...hai mươi ba tờ mà dì.

Dì bán hàng phì cười vì sự ngờ nghệch của y, bắt đầu công cuộc diễn giải.

_ Tuy con có hai mươi ba tờ, nhưng mệnh giá của nó khác nhau, đến khi cộng lại thì vẫn không đủ đâu con.

Y dường như đã hiểu, cúi đầu mân mê vạt áo, tình huống lúc này tràn ngập ngượng ngùng. Y nhìn lấy quả cầu thuỷ tinh đã được gói tỉ trên quầy hàng. Nếu như y không đủ tiền mua món quà này, vậy quà tặng cho sinh nhật hôm nay của Jimin biết phải làm sao đây?

Dì bán hàng dường như nhìn thấu được sự lúng túng của Jungkook. Chuyện khách hàng đem thiếu tiền mua đồ đã quá quen với dì, nhưng một thiếu niên lớn đến từng này mà không biết tính toán tiền nong làm dì có điểm ngạc nhiên. Trông Jungkook ngập ngừng đến phát tội, hẳn y rất thích món quà này và muốn tặng cho cậu nhóc hôm trước vẫn cứ nhìn mãi quả cầu trong lồng kính kia lắm.

Dì thở hắt ra một hơi, mỉm cười với Jungkook.

_ Dì sẽ khuyến mãi cho con, đừng buồn nhé.

Chỉ chờ có như vậy, gương mặt ngập tràn u tối xám xịt của Jungkook lập tức phấp phới trời xanh.

_ Con cám ơn ạ!

Jimin đã dặn y, gặp người lớn tặng cho cái gì, nhất định phải khoanh tay gật đầu cám ơn. Nhớ lời dặn của cậu, Jungkook giờ đây như tiểu hài tử cúi rạp đầu một góc chuẩn chín mươi độ, khoanh tay trang nghiêm tỏ lòng biết ơn đối với dì bán hàng, khiến dì thất kinh chỉ biết trợn tròn mắt.

_ Đây, tặng nó cho cậu bé hôm trước nhé. À cái này dì gửi.

Trong tay Jungkook giờ đây là gói quà cùng xấp tiền mấy hôm nay y tích góp vừa mới đưa cho dì bán hàng. Giương đôi mắt khó hiểu, y nhìn dì vẫn đang thường trực trên môi nụ cười thân thiện.

_ Cái này là dì tặng, không lấy tiền. Nhóc nếu đi về mà không có tiền, làm sao mà bắt xe được.

Jungkook thấy thế thì mừng lắm, luôn miệng bộ dáng cũ khoanh tay cúi đầu cám ơn dì suốt, ai ai đi ngang cũng ngoái lại nhìn, hại dì ngại ngùng không thôi. Chuyện vặt vãnh ấy mà, dì phủi tay, bảo y mau về sớm, giờ cũng đã sắp trưa rồi. Ngẫm nghĩ một hồi Jungkook thấy cũng đúng, bèn gật đầu chào dì rồi ôm gói quà rời khỏi khu chợ đến sân ga.

~o0o~

Hoàng hôn buông xuống, khí trời bắt đầu trở lạnh, Jungkook vẫn chưa trở về...

Taehyung nhìn chiếc bánh kem trong tủ lạnh, rồi lại nhìn Jimin đang thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định ngoài sân, hắn nén không được một tiếng thở dài. Vốn dĩ hôm qua cùng Seokjin, Namjoon còn có Hoseok, Yoongi làm một cái bánh làm quà tặng sinh nhật Jimin tối nay. Nào ngờ bánh còn chưa kịp trao tay, lại xảy ra chuyện chẳng lành. Jimin giờ đây đến ăn uống còn không buồn, nói chi chịu tổ chức sinh nhật cho bản thân.

_ Anh đã nói với bác trưởng thôn, mọi người cũng bắt đầu đi ra xa hơn tìm kiếm Jungkookie rồi, em yên tâm. - Namjoon là người lý trí nhất, vỗ vai Jimin trấn an.

Seokjin cách đó không xa cũng hưởng ứng, tiến lại ngồi kế Jimin dỗ ngọt.

_ Phải đó Jiminie, anh có làm ít thức ăn, em ăn lấy sức đi.

Mới có chưa quá một ngày khuôn mặt đầy đặn luôn thích cười ngập tràn ánh nắng mùa xuân của Jimin đã gầy xộp hẳn đi, hốc mắt sưng húp, cả người tiều tuỵ.

Từ sau khi chuyện Jungkook nuốt nhầm gói thuốc chống ẩm, Jimin vẫn luôn lo sợ không rời y nửa bước, sợ rằng y lại ăn bừa không chú ý, lại sợ rằng y tự tay làm tổn thương bản thân mình. Từ lúc nào mà Jimin cũng chẳng hay, Jungkook đã chiếm một ví trí nhất định vô cùng quan trọng trong lòng Jimin, khiến cậu muốn giương mình chở che bảo bọc y, dẫu cho y có to lớn, có vạm vỡ hơn bản thân cậu rất nhiều thì trong mắt cậu y chỉ đơn thuần là một đứa trẻ mà thôi.

Giờ đây Jungkook đang ở đâu? Đang làm gì? Jungkook không biết nấu ăn hay tự mình mua thức ăn cứu đói bao giờ, bây giờ hẳn bụng đã cồn cào đói rã rồi. Chỉ cần nghĩ đến đó mà Jimin đã quặn thắt. Là tình cảm ba dành cho con? Anh dành cho em trai? Hay một tình cảm vô hình nào đó mà Jimin cũng chưa rõ tên nữa...

Cậu lắc đầu tỏ ý không sao với Seokjin, vẫn luôn dõi mắt ra ngoài cửa sổ, chỉ sợ nếu chợp mắt một chút sẽ bỏ lỡ cảnh Jungkook trở về.

Xa xa ngoài cửa sổ có một bóng người quen thuộc đang bước tới, Yoongi lúc bấy giờ đang gần cửa sổ nhất, nhìn ra cố gắng căng mắt theo dõi.

_ Jungkookie?

Không phải một lời khẳng định, tuy nhiên cũng đủ khiến Jimin giật mình chạy vội ra ngoài cửa.

Quả thật là như vậy, Jungkook cả người phong phanh ôm gói quà, cả người chập chững tiến tới gần Jimin từng chút một.

_ Minie! - Jungkook thều thào, thở ra từng làn khói trắng đục, tại sao trời lại lạnh thế nhỉ?

Vừa dứt lời, đã cảm nhận một thân ảnh nho nhỏ thấp hơn mình nửa cái đầu sà vào lòng.

_ Ngốc. - Jimin lật trái lật phải, xoay ngang xoay dọc Jungkook một hồi, nhận ra y không bị thương tích gì thì buông một câu trách cứ. - Tại sao lại tự ý bỏ đi một mình chứ, lỡ Kookie bị gì rồi Minie biết phải làm sao?

Jungkook bị mắng, phụng phịu dúi vào tay Jimin gói quà đã được giữ gìn cẩn thận suốt một chặng đường dài.

_ Cái này...

Jimin tháo dây ruy băng ra, ẩn hiện bên trong lớp giấy gói mỏng là quả cầu tuyết cậu thấy ở trên huyện, chỉ vì giá tiền quá đắt nên không nỡ mua dẫu tâm rất thích. Jimin mất nửa phút chậm rãi suy nghĩ...Jungkook có phải là vừa đi lên huyện, cố gắng mua cho cậu món quà này hay không?

_ Minie, sinh nhật vui vẻ! - Jungkook xoa xoa tay trần vì lạnh, làn khói trắng thoát ra khỏi miệng vấn vươn xung quanh cả hai. - Do Kookie bị trễ chuyến tàu...nên về trễ...Kookie xin lỗi.

Mọi sự muộn phiền và tức giận vì Jungkook bỏ đi không mời nào lập tức tan biến sau câu nói ấy. Jimin miết nhẹ lên quả cầu, tuyết bên trong quả cầu bắt đầu động đậy rơi xuống, hai chú thỏ mèo vẫn vui vẻ hát ca như lần đầu cậu thấy trong tủ quầy lưu niệm.

_ Jungkookie. - Mọi người bắt đầu chạy ùa ra, còn mang theo áo ấm khoác lên người y. - Mau vào trong, tay em lạnh đến mức này rồi.

Đáp lại y chỉ cười ngốc, vì Jimin y còn có thể đi một chặng đường xa như thế, cái lạnh này có là gì. Lúc trước khi còn trần như nhộng sống trong rừng, mỗi đợt đông qua đều chịu nổi cái lạnh, quá lắm thì có lá đan vào nhau làm áo. Jungkook chỉ là do thời gian vừa qua chăn êm nệm ấm, bây giờ hơi lạnh một chút thì chưa kịp thích nghi mà thôi.

Một lúc sau, cả hội bảy người ngồi trong phòng khách nhà NamJin, dồn toàn lực chú ý vào Jungkook vừa mới trở về sau hơn mười tiếng mất tích..

_ Vậy là Jungkookie em đi từ đây bộ ra ga, tiếp tục một mình đi mua cái này rồi trở về? - Hoseok có chút không tin nhìn một lượt Jungkook hỏi.

Y gật đầu mấy đầu mấy cái, hôm trước đi cùng Jimin người biết giờ giấc bắt tàu. Nay đi một mình chẳng hay gì cả, chỉ vì mê ăn cơm trộn của bác kia dụ mua liền bỏ lỡ tàu đến ga. Chờ đợi tận ba tiếng hơn sau mới có chuyến tiếp theo. Xui thay tàu gặp trục trặc phải sửa chữa, lại phải đợi thêm ba tiếng chờ chuyến tiếp theo tới. Về đến nhà thì trời đã sẫm tối mất rồi.

_ Đứa trẻ ngốc, không cần vì Minie mà nhọc công như vậy. - Jimin dùng bàn tay của mình chà sát tay Jungkook truyền hơi ấm cho y.

Dù cho có thích quả cầu này đến cỡ nào, bắt Jungkook vì mình đi xa để mua, Jimin căn bản không nỡ.

_ Không sao đâu, Minie vui Kookie cũng vui. Minie sinh nhật vui vẻ!

Dứt lời đèn trong nhà phụt tắt, Yoongi, Seokjin, Taehyung nãy giờ nhân lúc Jimin không để ý trốn ra sau, lấy bánh kem đã chuẩn bị sẵn thắp nến chúc mừng Jimin.

_ Happy birthday to you~ Happy birthday to you~ Happy birthday happy birthday~ Happy birthday to Jiminie~

Ánh nến lập loè trước mắt, Jimin dùng tay che mặt ngại ngùng. Cả ngày hôm nay trong đầu chỉ nghĩ đến Jungkook, nếu Jungkook ban nãy không nói cũng quên bén sinh nhật mình. Không ngờ mọi người còn nhớ, làm tận cả bánh kem tặng cho cậu. Bánh kem trắng hương vani thơm dịu nhẹ, dòng chữ siêu siêu vẹo vẹo được viết bởi chocolate, bên trên trang trí bằng dâu tây tươi nguyên trái.

Khi trước ba mẹ mất sớm, đã tôi luyện việc một mình đón sinh nhật, ít lâu sau có Taehyung kề bên cũng chỉ có thể năm đón năm không vì công việc lẫn việc học của cả hai quá sức bận rộn. Nay được đến tận sáu người cùng nhau đứng trước mặt, cầm bánh tặng quà cho cậu. Mọi thứ chỉ đơn giản như vậy thôi nhưng cũng đủ làm lòng Jimin ấm áp hơn bao giờ hết.

Jimin lấy hơi thổi nến, quay sang cám ơn những người anh em của mình.

_ Cám ơn mọi người rất nhiều.

_ Minie ước gì vậy? - Kookie tò mò hỏi khi đèn trần đã được bật lên.

_ Bí mật. - Jimin tinh nghịch lấy ngón trỏ che miệng. - Giờ thì ăn bánh kem thôi nào.

Jimin ước, mong bảy người bọn họ có thể cứ như lúc này, cùng nhau như một đại gia đình quan tâm chăm sóc lẫn nhau, như vậy là đủ.

Còn có một điều ước, Jimin xin giữ kín không tiết lộ.

Hoàn chương 8

~TpHCM 31/7/2017~

Chỉnh sửa: 18/6/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro