[ TRANSFIC] [ TƯỜNG LÂM ] ĐÁNH MẤT 【END】

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


* Bối cảnh tương lai năm 20 tuổi
* Gương vỡ lại lành
➡Tác giả : 病历本
https://bingliben1100.lofter.com
➡Truyện chưa được sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi nơi khác
➡Bản dịch chỉ đáp ứng 70% so với bản gốc !
➡ Không liên quan đến người thật

。。。。。。

Lớp trên tủ lạnh chỉnh tề vài hàng đồ uống chức axit lactic, Nghiêm Hạo Tường không thích uống, nhưng có người thích uống,  bây giờ chia tay, chỉ có thể yên lặng để hết hạn.

Ngôi nhà mới và mọi thứ đều ổn ngoại trừ việc thiếu một chủ sở hữu khác.

Hôm qua lúc hắn tổ chức tiệc Tân gia , kỳ thật là có thể lấy ra phân chia, nhưng đây là hắn mua cho Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm không tới, Nghiêm Hạo Tường cũng không muốn cho người khác uống.

Ở tuổi mười chín, không cẩn thận ở trước mặt cha mẹ , nói thật là một chuyện rất xấu hổ, lúc Nghiêm Hạo Tường đi tắm, quên khóa màn hình, wechat đặt liên lạc cùng hồ sơ trò chuyện tùy tiện mở ra, bị mẹ ruột đi vào dọn dẹp phòng nhìn một cái.

Tóm lại là một mảnh binh hoang mã loạn.

Nghiêm Hạo Tường chỉ nhớ mẹ hắn hận sắt không thành thép hỏi hắn, tật xấu này hắn còn có thể thay đổi không?

Hẳn là có thể thay đổi đi, chỉ cần không thích Hạ Tuấn Lâm là được, nhưng hắn lại nghĩ không ra làm sao mới có thể không thích Hạ Tuấn Lâm, cho nên xác suất lớn là không sửa được.

Sau đó có một lần hắn giúp Hạ Tuấn Lâm nhận một cuộc gọi đi, lúc lui về trang ghi nhật ký cuộc gọi, thấy được một chuỗi số điện thoại không thể quen thuộc hơn, thời gian nói chuyện dài bảy phút.

Nghiêm Hạo Tường lo lắng bảy phút này là một trong những nguyên nhân gây ra tâm tình không vui gần đây của Hạ Tuấn Lâm, vì thế hắn bày ra bộ dáng lơ đãng hỏi Hạ Tuấn Lâm:  " Mẹ tớ gọi điện thoại cho cậu nói gì vậy ? ”

Hạ Tuấn Lâm cũng không chút do dự, giơ tay lên đùa giỡn trán mình: "Không nói gì, liền hỏi tớ công việc,  thân thể như thế nào, thuận tiện  quan tâm đến cậu . ”

"Thật sao?"

"Lừa cậu làm gì." Hạ Tuấn Lâm nghiêng đầu liếc Nghiêm Hạo Tường một cái, "Sao đột nhiên hỏi cái này? ”

Nghiêm Hạo Tường không nhớ tại sao lúc đó mình lại dễ dàng tin tưởng câu trả lời này, hiện tại ngẫm lại, kỹ năng diễn xuất của Hạ Tuấn Lâm cũng không tốt như vậy, lúc bối rối sẽ không tự chủ được tăng âm lượng, phối hợp với một ít động tác tay khoa trương để che giấu chân tướng

Khoảng thời gian đó   quan hệ của bọn họ vô cùng lãnh đạm, liên tục bởi vì chuyện nhỏ cãi vã rồi lại làm hòa, ngay cả thời gian gặp mặt cũng khó có được, thường cũng là trầm mặc và xấu hổ chiếm hơn phân nửa.

Hạ Tuấn Lâm kháng cự nụ hôn của hắn, thu liễm ánh mắt giãy thoát khỏi lòng hắn, Nghiêm Hạo Tường còn chưa ngửi được hơi thở lạnh lẽo của quan hệ đổ vở, chỉ cảm thấy đối phương có vẻ tâm sự nặng nề, âm thầm liên lạc với trợ lý của Hạ Tuấn Lâm, hỏi xem công việc của cậu  có xảy ra vấn đề gì hay không.

Tiền đề yêu nhau, hắn nguyện ý nhẫn nại đi dỗ dành người khác, giải quyết các loại vấn đề mà hai người tồn tại, che giấu, nhưng Hạ Tuấn Lâm nói không thích, không thích hắn nữa

Giao lưu giữa con người là môn học, theo thời gian tính toán, Nghiêm Hạo Tường cũng không phải người mới trong tình yêu, nhưng những kinh nghiệm yêu đương nông cạn đó đều là từ trên người Hạ Tuấn Lâm tổng kết ra, nếu gặp phải một số vấn đề lớn về chọn lọc, rõ ràng là không đủ dùng.

Trong nháy mắt nghe được câu nói kia, Nghiêm Hạo Tường ngay cả một lý do cũng lười hỏi

Không có đáp án cho câu hỏi này

08

" Cậu thật sự cảm thấy tớ không thích cậu nữa sao?"

Nghiêm Hạo Tường tin chắc  Hạ Tuấn Lâm đã say rượu, vào ngày đầu tiên hai mươi tuổi. Rõ ràng mấy giờ trước vẫn là một thần tượng hoàn mỹ lấp lánh đến, hiện tại không chỉ đỏ mặt muốn chết, mà còn không ngừng nói từng lời thật lòng, sợ rằng lúc tỉnh táo sẽ hối hận

Bọn họ đã dây dưa rất lâu ở ngõ nhỏ phía sau quán bar, Hạ Tuấn Lâm ôm lấy cổ Nghiêm Hạo Tường, nhón chân hôn lên khuôn mặt hắn, Nghiêm Hạo Tường muốn túi ôm người lên, rồi lại thua trận trong tiếng nức nở nhỏ giọng của Hạ Tuấn Lâm

Ô ô ô không nên ôm , ở bên ngoài, thật mất mặt.

Nghiêm Hạo Tường đối với tiểu túy quỷ này không nói gì, vừa rồi hắn nửa ngồi xổm muốn Hạ Tuấn Lâm nằm lên lưng mình, bị người kia cũng muốn ngồi xổm xuống nhào vào trong ngực, không chú ý thiếu chút nữa hai người cùng nhau ngã xuống đất.

Không muốn cõng, muốn ôm ôm

Âm thanh đuôi dính dính dài, Nghiêm Hạo Tường không biết người này sau khi uống rượu có thể làm nũng như vậy, trong lúc nhất thời lại có mấy lần chia tay luống cuống, nghiêng đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ là tóm gáy cậu

Sau khi sân khấu tháng 5 kết thúc, bọn họ lại chưa từng gặp mặt, thỉnh thoảng trên mạng lướt tin tức thấy Hạ Tuấn Lâm, phần lớn đều là vội vàng bỏ qua. Nghiêm Hạo Tường quyết tâm muốn quên cậu, ngay cả nhân viên bên cạnh cũng rất ăn ý im lặng với cái tên này.

Nhưng sinh nhật hàng năm một lần thật sự không có cách nào đẩy đi được, lúc Nghiêm Hạo Tường ở hậu trường đối mặt với Hạ Tuấn Lâm, phản ứng đầu tiên là người này sao lại gầy đi nhiều như vậy

Hạ Tuấn Lâm có đôi mắt xinh đẹp, lúc buồn ngủ hoặc mệt mỏi, hàng mi dài ở đuôi mắt sẽ buông xuống, tựa như lúc này , bọn họ đang im lặng nhìn nhau trong chốc lát, Nghiêm Hạo Tường cảm giác mình giống như đang bị kéo đi, sự che khuất của những đám mây  đang cố gắng xuyên thủng nỗi hoảng sợ thầm kín bên trong Hạ Tuấn Lâm

Nghiêm Hạo Tường nhếch khóe môi:  " Cậu nhìn tớ làm gì ? ”

Hạ Tuấn Lâm mấp máy môi , giống như không có cách nào phân tích ra ý nghĩa của những lời này của đối phương, đành phải bảo trì trạng thái trầm mặc của anh.

Cậu say đến không rõ được gì , tâm tình hỗn loạn theo rượu bay cùng nhau, di chứng để lại là tầm mắt mơ hồ, ngay cả bóng dáng quen thuộc trước mắt này cũng không thể phác thảo hoàn toàn

Hạ Tuấn Lâm mở miệng xác nhận: "Nghiêm Hạo Tường? ”

"Ừm."

"Nghiêm Hạo Tường?"

Người được gọi tên nhướng mày: " Cậu không biết tớ là ai?" "

Hạ Tuấn Lâm lại không nói gì, ngồi xổm trên mặt đất không có biểu tình gì nhìn anh một cái, cánh tay vòng đầu gối, vùi đầu vào.

Nghiêm Hạo Tường nhớ tới người này vừa mới hận không thể dính sát vào mình, ngay cả buồn bực cũng lười sinh ra: " Cậu không biết tớ  là ai, vừa rồi còn ôm  hôn tớ ? ”

"Hạ Tuấn Lâm, nói chuyện."

Không nhận được bất kỳ phản ứng nào, ngay khi Nghiêm Hạo Tường hoài nghi người này có phải đang ngủ trên đường phố hay không, Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu vươn tay về phía hắn

"Nghiêm Hạo Tường, cậu kéo tớ một cái."

Thân thể so với trong tưởng tượng còn thành thật hơn, Nghiêm Hạo Tường chạm vào đầu ngón tay hơi lạnh của đối phương, lại ôm đến thân thể gầy gò của Hạ Tuấn Lâm

Hạ Tuấn Lâm rất ngoan ngoãn nhắm mắt lại, rụt vào trong lòng hắn khó có được thành khẩn, nói Nghiêm Hạo Tường,  tớ uống say rồi , có chút nhớ cậu

Nghiêm Hạo Tường nghẹn ngào một chút: "Không phải  nói không thích tớ nữa  sao? ”

Hạ Tuấn Lâm giống như bị khó chịu bởi câu hỏi này, lắc đầu qua lại , chỉ biết lặp đi lặp lại hai chữ, không có a, tớ  không có.

Làm thế nào có thể không thích cậu chứ ? Hạ Tuấn Lâm mò mẫm đến bàn tay đặt ở sau lưng mình , từng chút từng chút một, đem mười ngón tay đan vào, " Cậu còn nhớ chuyện trước đó mẹ cậu gọi điện thoại cho tớ không, tớ nói với cậu rằng  bà ấy không nói gì cả , kỳ thật chính là giả. ”

Hạ Tuấn Lâm cố gắng từ ngữ: " Bà ấy biết chuyện của hai chúng ta, hỏi tớ rất là nhiều, cuối cùng nói với tớ rằng, nếu chúng ta nghĩ kỹ rồi, vậy thì hãy ở bên nhau thật tốt. ”

Nghiêm Hạo Tường ừ một tiếng, nói đây không phải là rất tốt sao?

"Nhưng lúc bà ấy  cúp điện thoại, bà ấy lại  thở dài."

Nghiêm Hạo Tường sững sờ, không hiểu rõ nhân quả của nhưng chuyện này , đành phải trầm mặc chờ Hạ Tuấn Lâm tiếp tục.

"Tớ cảm thấy rất áy náy, Nghiêm Hạo Tường."

Đầu Hạ Tuấn Lâm cọ cọ trên vai Nghiêm Hạo Tường, thời tiết cũng không lạnh, áo thun trên người Nghiêm Hạo Tường mỏng manh, rất nhanh cảm nhận được độ ẩm ấm áp trên vai: "Tôi cảm thấy có lỗi với bà ấy. ”

Nghiêm Hạo Tường ôm chặt cậu một chút, Hạ Tuấn Lâm đã lâu không khóc, cậu cũng không thích dùng nước mắt phát tiết  cảm xúc, thỉnh thoảng nước mắt sinh lý cũng là phản ứng gián tiếp của cơ thể khi đau đớn.

Qua men rượu, Hạ Tuấn Lâm cảm giác mình dựa vào để  Nghiêm Hạo Tường ôm mới có thể đứng yên được, liền an tâm vùi mình vào lòng hắn , đem tình cảm lúc trước muốn nói, không dám nói, sợ hãi đối mặt, không rõ ràng ném cho Nghiêm Hạo Tường

" Tớ cũng không hiểu, kỳ thật ngay từ đầu chúng ta không phải rất dũng cảm sao, trước khi ở bên nhau suy nghĩ rất nhiều, tớ cảm thấy mình đã chuẩn bị tốt cho tất cả các yếu tố bên ngoài, nhưng khi cuộc gọi đó gọi tới, tớ lại  đột nhiên phát hiện rằng mình  không làm được."

"Hình như không có biện pháp nào để thản nhiên đối mặt với tất cả."

"Liền đột nhiên cảm giác như vậy là sẽ  không có tương lai."

"Nghiêm Hạo Tường, cậu có thể hiểu được không."

Cậu lải nhải nói, Nghiêm Hạo Tường cứ như vậy nghe, ánh mắt Hạ Tuấn Lâm cũng sắp mở không mở được, thân thể vẫn thuận theo bản năng dính vào người Nghiêm Hạo Tường —— giống như trước đây.

"Sau này tớ liền cảm thấy, nếu không chúng ta vẫn chia tay, nếu dì cũng không phải rất thích con gái sao , cũng sẽ không thương tâm nữa ."

Nghiêm Hạo Tường hít sâu một hơi: "Nhưng cậu vừa nói nhớ tớ ”

Hạ Tuấn Lâm chậm chạp chớp chớp mắt, phụ họa nói với hắn , Ừm, rất nhớ cậu

" Vậy  tại sao lại không liên lạc với tớ?"

" Tớ không dám a."  Hạ Tuấn Lâm đầu óc choáng váng , ủy khuất hướng thẳng vào lòng hắn  " Đã chia tay rồi , huống hồ cậu  thoạt nhìn một chút cũng không muốn để ý đến tớ nữa . ”

" Cậu cũng không liên lạc với tơd , làm sao biết  tớ không muốn để ý tới  cậu "

"Vậy nếu tớ liên lạc với cậu , có thể không chia tay nữa sao."

Nghiêm Hạo Tường cúi đầu bình tĩnh nhìn cậu  một lát, không nói được , cũng không nói không được , Hạ Tuấn Lâm nửa là buồn bực nửa là xấu , không thèm để ý muốn bỏ qua thái độ lãnh đạm của hắn , nhưng không thành. Cho dù không còn nhiều sức lực , cũng phải liều mạng tránh thoát khỏi vòng tay của  Nghiêm Hạo Tường.

"Cẩn thận một chút." Nghiêm Hạo Tường sợ cậu ngã xuống, cau mày đỡ khuỷu tay Hạ Tuấn Lâm một cái, tự động lui về phía sau nửa bước kéo dài khoảng cách, " Cậu đứng im,  đừng nhúc nhích, tớ sẽ  không chạm vào cậu . ”
Hạ Tuấn Lâm giật thót mình, đem ủy khuất dâng lên, gọi một tiếng tên Nghiêm Hạo Tường

"Ừm "

Hạ Tuấn Lâm rối rắm mới nghẹn ra câu : "Cho tớ xem điện thoại di động của cậu  ”

Nghiêm Hạo Tường dừng một chút, không hiểu lý do hành động này của cậu , lại ngoan ngoãn lấy điện thoại ra đưa : "Sao vậy? ”

Vở kịch cuối cùng của Hạ Tuấn Lâm có một câu nói: tiến lên hoặc lùi lại, cuộc sống không thể dừng lại tại chỗ.

Cậu  cũng rất muốn đi về phía trước, nhưng những ngày tháng ở cùng Nghiêm Hạo Tường đã dừng lại ở quá khứ, mang theo nụ cười, thân mật, hoa tươi sáng lạn đều qua đi , Hạ Tuấn Lâm luôn nhịn không được quay đầu lại nhìn, cho nên ngay cả một bước cũng không muốn đi, tương lai trải qua sẽ rất buồn tẻ

Cậu hoàn toàn từ bỏ,  một ngày nọ chủ động thú nhận với Đinh Trình Hâm: Hình như cậu vẫn không thể quên Nghiêm Hạo Tường.

Đinh Trình Hâm sờ sờ đầu khuyên cậu , nói chuyện gì xảy ra em chỉ cần nhẹ nhàng nói xin lỗi  , anh liền không tin Nghiêm Hạo Tường sẽ cự tuyệt em

Hạ Tuấn Lâm hỏi ngược lại: "Vì sao mọi người đều cảm thấy là lỗi của em , rõ ràng trách cậu ấy  quá bá đạo  ”

"Dù sao cậu ấy cũng không thiếu một người như em đi , chia tay lâu như vậy, lại tiến lên còn cần thiết sao."

"có thể giống nhau sao?" Đinh Trình Hâm có chút không nói gì, không biết làm sao có thể không để cho cậu  tiếp tục không làm quá lên

"Theo em nói như vậy, người thích em cũng không ít, vì sao em còn cả ngày Nghiêm Hạo Tường này Nghiêm Hạo Tường nọ , em  thiếu một người này sao? ”

"Nhưng mà..."

Không nhưng nhị gì cả . Đinh Trình Hâm cắt ngang lời cậu , em hảo hảo suy ngẫm lại,  khi nào nghĩ thông suốt, chính là ngày đầu tiên hai người hòa hợp

"Vậy anh cảm thấy,  cậu ấy có còn thích em  không ?"

Đinh Trình Hâm biết cậu muốn nghe được đáp án gì, cố ý không nói, chỉ cười híp mắt: "Làm sao anh biết,  em đi mà hỏi em ấy  a. ”

Hạ Tuấn Lâm nghĩ, những lời này vô luận cậu tỉnh táo hay không, chỉ sợ đều hỏi không ra lời. Nhưng cậu vẫn còn bướng bỉnh và kiên trì của riêng mình, nếu cậu muốn có được câu trả lời, phải chủ động một chút

Vô cùng thuận lợi đi vào biểu tượng WeChat, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên ý thức được Nghiêm Hạo Tường không chỉ dấu vân tay , mật khẩu không xóa, thậm chí còn không xoa mã pin có tên cậu trên đó

Ngay cả cuộc trò chuyện cuối cùng của họ là một vài tháng trước đây.

Hạ Tuấn Lâm bĩu môi, muốn nói lại thôi:
" Cậu ..."

"Tại sao lại là loại biểu tình này, sẽ không muốn khóc nữa chứ ." Nghiêm Hạo Tường tiến tới trêu chọc vẻ đáng yêu của cậu , giơ tay lên vén mấy sợi tóc rủ bên tai cậu , hắn hỏi: "Rốt cuộc muốn xem cái gì? ”

Hạ Tuấn Lâm lại vẽ vài cái trên màn hình, hoài nghi ký ức hỗn loạn của mình đã xảy ra sai lầm ——

"Bọn họ nói với tớ , có một nữ sinh trong lớp vũ đạo muốn kết bạn với cậu "

Nghiêm Hạo Tường nhíu mày, hứng thú nói :

"Sau đó thì sao? ”

"Không tìm thấy." Không có trong lịch sử trò chuyện, cũng không phải trong danh bạ của bạn bè.

"Không có thì đúng rồi." Nghiêm Hạo Tường xoa xoa khuôn mặt cậu , chỉ cảm thấy Hạ Tuấn Lâm ở lại trên lưng và vai mình yếu ớt lại liều lĩnh như vậy , giống như một cơn mưa tháng sáu đến muộn thật lâu, sau khi đi du lịch bốn mùa rốt cục trở lại rơi xuống đất, làm cho trong lòng hắn nóng bỏng.

"Cô ấy muốn kết bạn , tớ nhất định phải đồng ý sao?"

Vì thế câu chuyện một lần nữa trở lại lúc bắt đầu, cuộc đối thoại của họ lại bắt đầu một vòng tuần hoàn mới, Hạ Tuấn Lâm ngước mắt nhìn hắn

" Vậy cậu nghĩ rằng tớ không thích cậu nữa sao?"

09

" a -- "

Hạ Tuấn Lâm hoảng hốt đem chén nước mật ong đặt trở lại trên bàn, vì đụng vào vết thương mà đau đớn kêu lên. Các giác quan bị kéo thẳng lên đầu, sau đó cảm thấy sự khác biệt trên đôi môi của mình.

Ly nước mật ong này không phải là nguyên nhân gây đau đớn , nhưng không cần nhìn vào gương cũng biết, môi của cậu khẳng định là vừa đỏ vừa sưng.

Hạ Tuấn Lâm đưa tay đỡ đầu, đầu đau  muốn nứt ra, đồng thời hoài nghi mình sau mấy tháng uống rượu lại sinh ra triệu chứng dị ứng

Cả lầu hai không có bóng dáng của người khác, Hạ Tuấn Lâm vừa thắc mắc vừa xuống lầu,  nhìn thấy người trong phòng bếp liền biến thành hoảng hốt, Nghiêm Hạo Tường đang tập trung vào nồi canh hầm bốc hơi trước mắt, vẻ mặt nhẵn nhụi
Chiếc thìa khuấy động, Hạ Tuấn Lâm liền ngửi thấy mùi thêm của lê

Lúc đến gần đến cửa, Nghiêm Hạo Tường bị thanh âm hấp dẫn quay đầu. Nhìn nhau chằm chằm vài phút , theo người kia càng ngày càng tiếng lại , Hạ Tuấn Lâm giống như cảm nhận được cảm giác nghẹt thở khi sắp chạy đến đích của cuộc đua marathon: cùng Nghiêm Hạo Tường, vô luận là lướt qua hay nói vài câu mà không đau lòng, không hề có chuẩn bị

Không có bất kỳ cảnh nào mong đợi được xuất hiện,  thân thể Hạ Tuấn Lâm cứng ngắc , cổ tay bị  kéo qua, sau đó là một nụ hôn ở trên trán.

Cách một tầng tóc mềm mại, cảm giác đó cũng không rõ ràng, nhưng đủ để Hạ Tuấn Lâm ngây dại.

Dường như đã trở lại ba năm trước đây, hai thiếu niên tràn đầy năng lượng bí mật thức dậy vào giữa đêm để nấu mì, lặng lẽ từ cuối cầu thang quay xoắn, tiếp theo là trao một nụ hôn trong bóng tối chỉ hai người biết

Vội vàng đẩy ngực Nghiêm Hạo Tường:

" Cậu làm gì vậy! ”

Nghiêm Hạo Tường mở miệng rõ ràng : " sưng  rồi? ”

"Cho nên bây giờ là tình huống gì, " Hạ Tuấn Lâm trầm mặc trong nháy mắt, lại mở miệng cố gắng làm cho giọng nói của mình nghe có vẻ bình thường một chút, "Chúng ta không phải đã chia.."

Những lời này không thể nói hết, cả đời này Nghiêm Hạo Tường không muốn nghe được hai chữ này từ miệng Hạ Tuấn Lâm nữa.

Nghiêm Hạo Tường hỏi cậu, miệng cậu có đau không?

Ánh mắt cảnh cáo không mặn không nhạt bay qua, Nghiêm Hạo Tường cười cũng không quên nắm lấy sự quẫn bách khó có được của Hạ Tuấn Lâm.

"Đau là đúng rồi, tớ cũng bị đau." Nghiêm Hạo Tường kéo cổ áo của mình, ý bảo Hạ Tuấn Lâm nhìn xương quai xanh , "Dấu răng này nhìn thấy không, có con thỏ nào đó uống quá nhiều mà gặm đấy . ”

"Không có khả năng đi", Hà Tuấn Lâm lanh lợi cho đi miệng mình , "Trước kia  hay bây giờ uống rượu cũng chưa từng như vậy. ”

"Ồ." Nghiêm Hạo Tường có nghiêm túc  gật gật đầu, "Đó hẳn là nguyên nhân của tớ đi  ”

" Đều trách tớ , để cho cậu  nhìn thấy tớ không bình thường."

" Không biết, tớ mặc kệ  " Nghiêm Hạo Tường ôm cậu  "Hôm qua cậu  quấn lấy tớ nói muốn hợp chất, tớ bất đắc dĩ đã đồng ý, hôm nay cậu  đừng mong  đổi ý. ”

Hạ Tuấn Lâm đỏ mặt nửa ngày, thanh âm  không hề tức giận: "Ai quấn lấy cậu a..."

Cậu xấu hổ muốn nhéo Nghiêm Hạo Tường một cái, nhưng vẫn cảm thấy không thoải mái cùng luống cuống về sự thay đổi quan hệ bất ngờ này, cuối cùng chỉ giả vờ hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, xoay người muốn tìm một nơi không có người tự mình bình tĩnh.

Nghiêm Hạo Tường nhanh tay kéo cậu lại: "Đi đâu vậy? ”

"Lên lầu "

"Vẫn còn sống ở đây sao?"

"không thì sao."

Lòng bàn tay có thêm chút xúc cảm cứng rắn, Hạ Tuấn Lâm mở tay ra, nhìn thấy một cái chìa khóa treo trên vòng tròn bằng đồng.

" Trong nhà có lắp mật mã , chìa khóa này là khu vườn nhỏ của cậu ."

Nghiêm Hạo Tường không được tự nhiên quay đầu lại: "Bên trong còn có xích đu mà cậu  muốn, tớ cũng không biết trồng hoa, muốn chờ cậu về  thử xem. ”

"Thế nào, có muốn về nhà với tớ  không?"

10

Mã Gia Kỳ nói không sai, nhà Nghiêm Hạo Tường quả nhiên rất lớn, hướng về phía mặt trời , không chỉ trang trí theo phong cách cậu thích , ngay cả chi tiết góc cạnh cũng là sự tái hiện hoàn mỹ của kết quả thương lượng trong cuộc đối thoại tầm thường của bọn họ.

Hạ Tuấn Lâm bị đè lên vách tường ở lối đi của hành lang,  Nghiêm Hạo Tường buông tha đôi môi đau đớn của cậu , vùi đầu liếm hôn cổ và họng cậu

Bị tóc Nghiêm Hạo Tường chạm đến ngứa ngáy, Hạ Tuấn Lâm mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, tiếp theo là bị vầng sáng  của ánh đèn trên cao mê hoặc. Động tác của Nghiêm Hạo Tường không nhẹ không nặng, vì thế Hạ Tuấn Lâm từ xương bả vai của mình gián tiếp học được kiến thức đầu tiên về gia đình...

Nhấn hai công tắc, đèn ở cửa có thể thay đổi từ màu trắng sang màu vàng, sau đó nhấn hai lần, sẽ thay đổi trở lại.

Nghe có vẻ vô dụng, nhưng không gian bên này chứa đựng, thật giống như... Cậu từng trong tầm tay, lùi rồi lại bước đi, cậu và Nghiêm Hạo Tường lý tưởng tương lai giống nhau, cho dù hắn tham gia nhiều hơn một chút, cũng sẽ từ trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Nghiêm Hạo Tường đặt đầu lên vai Hạ Tuấn Lâm nói, ai cho rằng cậu vì loại nguyên nhân chó má này mà chia tay với tớ.  Cậu luôn luôn nói rằng tớ ngây thơ, tớ ngây thơ sẽ yêu cậu  từ năm 15 tuổi, chúng ta đã ở bên nhau trong ba năm, bởi vì mẹ tớ một câu, cậu đã có thể dễ dàng buông bỏ . Lúc đó cậu nói chia tay, tớ  nghĩ , vậy thôi, quên đi, kết quả tớ  không để ý đến cậu, cậu luôn lén nhìn tớ, một bộ dáng rất khó chịu, cậu bảo tớ phải làm sao bây giờ? Tất cả mọi người khuyên tớ , để tớ thử đi yêu đương với nữ sinh, quên cậu đi là tốt rồi, tớ  nghĩ thôi được rồi, dù sao Hạ Tuấn Lâm cũng không thích tớ nữa , nhưng đoạn phim trong đầu về những ngày tháng cùng cậu lại không dừng lại được . Ta thật không rõ, ngã xuống bởi vì cái gì a, tình cảm lâu như vậy, nói cắt liền cắt, hợp lại cũng bởi vì mẹ tớ thở dài một hơi, cậu là có bao nhiêu lòng tin đối với tớ a? Tớ  mặc kệ, lần này là cậu lại kéo tớ lại, tớ cảnh cáo cậu a Hạ Tuấn Lâm, đừng mong thoát khỏi tớ , hơn nữa tớ thích ai với mẹ tớ thì có  liên quan gì , tai cậu chỉ dùng nghe tớ nói chuyện, ánh mắt chỉ có thể nhìn tớ , cậu tốt như vậy, cả thế giới cũng chỉ sẽ vĩnh viễn yêu cậu

Hắn nói xong, mang theo một tia oán khí cuối cùng còn lại trong khoảng thời gian chia tay, nghiêng đầu cắn cổ Hạ Tuấn Lâm một chút.

Hạ Tuấn Lâm nhìn theo mái tóc sau gáy Nghiêm Hạo Tường: "Dù sao bà ấy cũng là mẹ cậu ”

Nghiêm Hạo Tường lại cắn anh một cái: "Vậy tớ vẫn là Nghiêm Hạo Tường, cậu muốn bà ấy hay muốn tớ ? ”

Có chút đau đớn, Hạ Tuấn Lâm nghĩ, nhưng dấu răng trên xương quai xanh của Nghiêm Hạo Tường còn chưa tiêu, còn rất rõ ràng

Đồ uống chứa axit lactic trong tủ lạnh rốt cục đợi đến hai vị chủ nhân của mình , sau đó một ngày, bọn họ ở trong phòng ngủ duy nhất trong căn nhà này, Hạ Tuấn Lâm để lại ngụm cuối cùng của đồ uống cho Nghiêm Hạo Tường uống ,  ném chai rỗng vào thùng rác, hỏi Nghiêm Hạo Tường, nếu dùng một chữ thành ngữ để hình dung hai chúng ta, cậu có biết là gì không?

Ánh mặt trời ba giờ chiều làm cho đầu Nghiêm Hạo Tường ấm áp, hắn híp mắt, đầu gối lên đùi đối phương lưu luyến rời khỏi bụng đối phương, buồn ngủ như một con mèo, nửa ngày mới chậm rãi phun ra bốn chữ.

" Lão hữu sở y * "

[ * Già có chỗ dựa ]

Hạ Tuấn Lâm vỗ vỗ đầu , chân thành bày tỏ lo lắng về chỉ số IQ của hắn

Vậy cậu nói...

Đều trách tấm thảm Hạ Tuấn Lâm chọn vừa dày vừa mềm lại quá dễ chịu , lúc Nghiêm Hạo Tường sắp ngủ mới nghe được cậu mở miệng.

"Là đánh mất nhưng đã tìm lại được "

Cảm nhận được nhiệt độ bên tay, Nghiêm Hạo Tường theo bản năng cầm lên, lại đặt bên má cọ cọ vài cái.......

END

Facebook : TNT's Sweet House

Lên group nói tối sẽ ra fic, ai ngờ đâu '' tối " quá :)) gần 2h sáng :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro