[ TRANSFIC ] [ VĂN HIÊN ] CA CA, YÊU ĐƯƠNG ĐI !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

➡Tác Giả : 月落星辰未眠
https://qingdaojiaoweinengchideyiweimeinu.lofter.com
➡Truyện chưa được sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi nơi khác
➡Bản dịch chỉ đáp ứng 70% so với bản gốc !
➡ Không liên quan đến người thật

。。。。。

Tống Á Hiên vừa huýt sáo vừa đi về phía cửa hàng tiện lợi, mùa đông , cũng không biết vì sao Ngụy phu nhân nhà mình lại đổi gió muốn ăn kem, chính mình còn không muốn ra ngoài mua.

Là một đứa con trai ngoan ngoãn đáng yêu, tốt bụng lại hiểu chuyện, Tống Á Hiên tự hào đến cửa hàng tiện lợi giúp bà mua kem

" Con lại chủ động nguyện ý giúp mẹ  chạy việc?" Dưới ánh mắt nghi ngờ của Ngụy phu nhân, Tống Á Hiên mang giày xong liền ra ngoài.

Đương nhiên không phải, cậu thèm bạch tuộc nướng mấy ngày rồi , đáng tiếc mấy ngày trước đã hết hàng rồi, cậu đây là đi cửa hàng tiện lợi xem bạch tuộc đến chưa, thuận tiện mua kem cho Ngụy phu nhân nhà mình

Vừa bước vào cửa hàng tiện lợi đã thấy có một bóng dáng quen thuộc đang thanh toán, con mẹ nó ? Lưu Diệu Văn?

Tống Á Hiên tặc lưỡi chột dạ ngồi xổm ở phía sau kệ, chờ Lưu Diệu Văn thanh toán xong mới dám đứng thẳng người dậy

Lưu Diệu Văn là lão đại của trường bọn họ, đúng vậy, chính là loại lão đại cả trường trung học không ai dám chọc vào

Bình thường kẻ trộm treo cổ, đánh nhau kẻ trộm mãnh liệt, học tập kẻ trộm kém.

Các học sinh giỏi như Tống Á Hiên cho rằng không có khả năng thông đồng với những người như Lưu Diệu Văn.

Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, người này mấy ngày trước vừa tỏ tình với Tống Á Hiên. Nhưng bị Tống Á Hiên cự tuyệt, cho nên cậu  trốn Lưu Diệu Văn mấy ngày liền

Nhưng lại trùng hợp không may hôm qua Tống Á Hiên biết được hàng xóm mới chuyển đến đối diện chính là Lưu Diệu Văn.

Thật là mẹ nó tạo nghiệt a.

Tống Á Hiên mua xong liền vội vàng về nhà, vào cửa còn cố ý nhìn thoáng qua nhà đối diện coi có động tĩnh gì  hay không

Nhưng mà tránh được một tránh được mười lăm.

"Hiên nhi, đây là bánh quế vừa mới làm, con đưa tới đối diện, thúc đẩy quan hệ khu phố một chút."

Tống Á Hiên miễn cưỡng nhai bạch tuộc nói : "A?  Không cần đâu , có khi không có ai ở nhà  ”

Ngụy phu nhân nghĩ rằng cậu là đang lười biếng, đặt  món ăn trước mặt cậu và đá cho cậu một cái : "Vừa rồi mẹ  thấy nhà đối diện có đứa trẻ đi vào , chắc chắn có người, con mau đi đi !"

Tống Á Hiên bưng đĩa không biết làm sao, tuần trước , Lưu Diệu Văn từ trước mặt cậu đi qua, hướng về phía cậu nhíu mày cười xấu. Làm cho cậu đến bây giờ nhìn thấy Lưu Diệu Văn liền phiền lòng.

Cái khác không nói, Lưu Diệu Văn thật sự rất đẹp trai, hơn nữa chính là loại đẹp trai Tống Á Hiên thích.

Tống Á Hiên biết rõ mình không phải là một con thỏ trắng thuần lương, kỳ thật hút thuốc đánh nhau cái gì cũng làm qua, nếu thật sự nghiêm túc tính toán, cậu và Lưu Diệu Văn cũng coi như là một người qua đường.

Lưu Diệu Văn loại người cà lơ phất phơ  nhưng bộ dạng đẹp trai ở trường thật sự tuyệt đối  là độc nhất vô nhị

Hơn nữa nói hắn là không ra gì , kỳ thật cũng chính là có đôi khi sẽ bỏ học, đánh nhau với người ngoài trường, mà thôi.

Ít nhất Tống Á Hiên cảm thấy những thứ này đều vô thương đại nhã.

Hơn nữa ngoại trừ bỏ học, chính cậu cũng đã làm qua.

Tránh Lưu Diệu Văn chỉ vì cảm thấy không biết ứng phó như thế nào, Tống Á Hiên cự tuyệt rất nhiều học muội tặng quà, nhưng giống Như Lưu Diệu Văn chỉ nói một câu "Tôi thích anh" sau đó quay đầu bỏ đi, anh không biết nên làm thế nào.

Kỳ thật nếu Lưu Diệu Văn tỏ tình sau đó lại hỏi Tống Á Hiên có muốn ở bên nhau hay không, Tống Á Hiên thật sự rất có thể đáp ứng.
Nhưng bây giờ ném một câu liền chạy, khiến Tống Á Hiên có chút tức giận.

Khônh lẽ phải như một tên côn đồ biến thái , vì phản ứng mà cởi quần mình ra, nói " Tự giải quyết đi " rồi bỏ đi

Mẹ nó thật sự không nói nên lời

Tống Á Hiên dưới sự đe dọa của mẫu thân nhà mình "Không đi  bổn phu nhân liền  mua cho nhà ngươi một bộ năm ba", bưng đĩa không tình nguyện đi tới cửa nhà đối diện

Lễ phép bấm chuông cửa, đợi một hồi cũng không có ai, Tống Á Hiên vẫn còn trong lòng sảng khoái: Cái này cũng không trách mình a, là trong nhà không có ai.

Kết quả vừa quay đầu muốn về nhà, liền nghe thấy tiếng khóa cửa sau lưng bị mở ra.

"Ồ, phải không?" Hội trưởng ? "Lưu Diệu Văn một tay chống khung cửa một tay chống hông, nghiễm nhiên là một bộ dáng "thật trùng hợp a": "Mấy ngày nay sao không nhìn thấy anh ? Anh không phải là đang trốn tôi đấy chứ ? ”

Tống Á Hiên trong lòng trợn tròn mắt, không trả lời, ngoài mặt bất động thanh sắc đem hai tay nâng đĩa lên trước mặt Lưu Diệu Văn: "Mẹ tôi làm bánh quế, mang tặng cho nhà cậu một ít  ”

Lưu Diệu Văn nhíu nhíu mày, hắn không thích ăn ngọt, nhưng tuy rằng hắn học không tốt nhưng lễ phép ít nhiều cũng hiểu một chút, định tiếp nhận đĩa.

Tống Á Hiên nhìn bộ dáng của hắn hẳn là không muốn nhận đi , vừa lúc, cậu còn ngại mình không đủ ăn.

Lưu Diệu Văn vừa vươn tay ra muốn lấy, Tống Á Hiên liền rút đĩa về: "Ồ đúng rồi, cậu không thích ăn ngọt đúng không? " Cậu đã thấy rất nhiều cô gái gửi kẹo và sô cô la cho hắn , tất cả đã bị hắn lạnh lùng từ chối

Tống Á Hiên rụt tay lại như vậy, tâm lý nghịch đảo của Lưu Diệu Văn liền đến, cướp đĩa : "Ai nói tôi không thích ăn? Tôi thích ăn rất nhiều! "Huống chi đây là bánh quế Tống Á Hiên mang tới

Còn sợ Tống Á Hiên không tin, cầm hai khối nhét vào miệng, sao tự nhiên lại nghẹn như vậy a.

Tống Á Hiên chống hông nhìn hắn máy móc nhai nhai , sợ hắn trong chốc lát sẽ nghẹn đến chết, trợn tròn mắt: "Được rồi, mau vào uống nước đi, lát nữa cậu nghẹn chết tôi còn trở thành nghi phạm. ”

"Ăn xong nhớ trả đĩa ." Tống Á Hiên cũng không quay đầu khoát tay rời đi.

Lưu Diệu Văn thấy vậy vốn định gọi cậu lại,  nhưng lại bị bánh quế nghẹn trong cổ họng không nói nên lời, nhìn bóng lưng Tống Á Hiên sắp đi vào nhà, hắn cũng không quan tâm, vội vàng chạy vào phòng bếp  uống nước, còn đứng thêm lát nữa có khi thật sự nghẹn chết.

"Ai vậy con trai?" Giang phu nhân đang đắp mặt nạ đi qua liền hỏi

" Nhà đối diện , tới đây tặng bánh quế." Lưu Diệu Văn vừa uống nước vừa nói

"Lát nữa con cũng  đem kim chi mẹ vừa làm mang tặng người ta đi  " Giang phu nhân mở tủ lạnh ,  xem có gì trong đó.

"Hay là quên đi." Lưu Diệu Văn buông ly nước xuống: "Đừng vừa mới chuyển đến đã cho người ta vào bệnh viện. ”

"Con thỏ nhỏ muốn chết có phải không?" Giang phu nhân dùng sức đóng cửa tủ lạnh lại, "Mau đưa qua đó đib! Nhân tiện, trả lại cái đĩa! ”

"Biết rồi." Lưu Diệu Văn bề ngoài là không tình nguyện , trên thực tế cầm đồ đạc tươi rói đi qua đối diện gõ cửa.

Gõ cửa rất nhanh đã được mở ra, là mẹ của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn trong nháy mắt thay đổi khuôn mặt tươi cười: " Chào dì ạ ~ Cảm ơn dì đã tặng  bánh quế, đây là kim chi mẹ con làm, xin mời nếm thử ạ  ”

Không đợi Ngụy phu nhân nói chuyện Lưu Diệu Văn lại tiếp tục vỗ mông ngựa: "Bánh quế dì làm thật sự là rất ngon, nhưng người thường không ăn ngọt như con mà còn phải ăn nhiều như vậy  ”

Một bà nội trợ như Ngụy phu nhân thích nhất loại tiểu hài nhi miệng ngọt ngào này, huống chi vẫn là một đứa trẻ ngoan ngọt ngào đẹp trai.

"Ai thích là được rồi," Ngụy phu nhân vui vẻ tiếp nhận kim chi, "Chờ lần sau dì làm cho con nhiều hơn một chút a. ”

Lưu Diệu Văn mỉm cười nheo mắt lại: " Vâng ạ , cảm ơn dì."

Lưu Diệu Văn  tạm biệt Ngụy phu nhân , quay đầu vừa định đẩy cửa ra ngoài liền liếc tới Tống Á Hiên đang cầm điện thoại di động phía sau ngụy phu nhân.

Theo góc nghiêng của điện thoại di động, là đang chụp hắn

Nhưng Ngụy phu nhân đang ở đây,  Lưu Diệu Văn hiện tại cũng không thể làm gì. Chỉ có thể ngọt ngào nói lời tạm biệt với Ngụy phu nhân, sau đó lại nhìn thoáng qua Tống Á Hiên.

Ngụy phu nhân nhìn lưu Diệu Văn đi, quay đầu liền nhìn thấy Tống Á Hiên giơ điện thoại di động lên vẻ mặt gian cười.

"Cười cái gì vậy?" Đối với kim chi được gửi đến cửa, vội vàng nếm thử. ”

Tống Á Hiên trực tiếp lấy tay túm một miếng nhỏ vào miệng, nuốt xuống :  " vẫn không bằng mẫu thân đại nhân làm ”

"Đừng vỗ mông ngựa ở đây, vô dụng."

Hiển nhiên lời nói ngọt ngào của con trai mình Ngụy phu nhân đã nghe chán rồi, đem  kim chi bỏ vào trong tủ lạnh liền đi tìm công thức nấu ăn ,  lần sau làm cho đứa nhỏ ngoan ngoãn nhà đối diện món gì đó thật ngon

Tống Á Hiên nhìn ngụy phu nhân hưng phấn lật công thức nấu ăn, mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Mẹ biết không, đứa trẻ ngoan trong miệng mẹ, chính là một tên đại ca trường học chuyên đi bắt nạt   ! Hắn đánh nhau với trộm còn rất khủng khiếp !  Đừng để vẻ ngoại của hắn lừa

Tống Á Hiên đi vào phòng ngủ lấy điện thoại di động, phát hiện có một người gửi yêu cầu kết bạn , ảnh đại diện là biểu tượng cảm xúc hình "kéo".
Xem lại  xác minh bạn bè  một lần nữa, oh, Lưu Diệu Văn

Ồ, phải không? Lưu Diệu Văn?

A, chắc là bởi vì vừa rồi mình đem bộ dáng  hắn chụp lại đi.

Tống Á Hiên vốn không có ý định đồng ý , nhưng lại nghĩ lại, hiện tại hắn cũng là hàng xóm của mình, cho dù hiện tại không làm như vậy khẳng định cũng phải thêm.

Tống Á Hiên vừa đồng ý kết bạn,  đối phương liền gửi tới một tin nhắn

Đại soái ca :  " chụp hình tôi ? "

a~ quả nhiên

Tống bạn rời đi : " Hình, hình nào chứ? "

Đại soái ca : " vừa rồi tôi qua nhà anh"

Tống bạn rời đi : " tôi không có chụp "

Đại soái ca : " 。。。 Vậy tại sao anh lại trốn tránh tôi mấy ngày nay? "

Ồ, cậu còn dám hỏi sao ?

Tống bạn rời đi : " Trời đất chứng giám,  tôi thật sự không trốn, mấy ngày nay là đặc biệt bận rộn."

Kỳ thật Tống Á Hiên vốn định trả lời: Vì sao, trong lòng cậu không có chút bức bách nào  sao?

Nhưng ngay cả tính khí nóng nảy của Lưu Diệu Văn, cậu sợ hắn thật sự vọt tới trước mặt chất vẫn mình

Đại soái ca : "。。。。"

Lưu Diệu Văn ở đầu kia của điện thoại nhíu nhíu mày, đặt điện thoại di động ở bên giường, sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Hắn thích Tống Á Hiên thật lâu, ngày đó nhìn Tống Á Hiên tiếp nhận thư tình do người khác đưa, Lưu Diệu Văn liền tức giận .

Bình thường người khác đưa thư tình Tống Á Hiên đều sẽ cự tuyệt, nhưng ngày đó cậu  không cự tuyệt, điều này chứng minh cái gì? Hay Tống Á Hiên cũng có thể có ý  với người kia.

Vì thế Lưu Diệu Văn tay nhanh hơn não đem thư tình trong tay Tống Á Hiên cướp lại, trước mặt cậu xé nát, thốt ra  " Tôi thích anh ". Chờ nói xong, chính hắn cũng sửng sốt, hắn không biết mình đang làm cái gì ,nói cái gì, sau khi trong lòng mắng một tiếng, mặc kệ phản ứng của Tống Á Hiên, liền bỏ chạy.

Trong hai năm ở trường trung học đây là lần đầu tiên Lưu Diệu Văn cảm thấy  dũng cảm và sợ hãi như vậy.

Tống Á Hiên thật sự không chụp hình , mà là  quay video.

Sau khi gửi lưu Diệu Văn một hai câu, Tống Á Hiên lại mở video thưởng thức mấy lần. Đột nhiên phát hiện, Lưu Diệu Văn cười rất đẹp.
Nếu sau này Lưu Diệu Văn lại chọc hắn, hắn tuyệt đối muốn công bố video này ra ngoài.
Đúng lúc Tống Á Hiên thưởng thức một ngàn tám trăm lẻ bả lần video của Lưu Diệu Văn, Ngụy phu nhân đẩy cửa vào: "Hiên Hiên, con ra ngoài mua đồ ăn đi, mẹ định tối nay mời nhà đối ăn cơm. ”

"Không phải  đều  đã tặng bánh quế sao? Làm thế nào lại còn có thể mời một bữa ăn "Tống Á Hiên cũng không muốn gặp lại Lưu Diệu Văn nữa.

"Lời này của con nói không đúng , người thân xa không bằng hàng xóm gần gũi, qua lại quen thuộc một chút cũng tốt."

Tống Á Hiên vẫn nằm trên giường xem điện thoại di động, "Ôi, mẹ tự mình đi đi, hôm nay con mua kem cho mẹ rồi . ”

Thành thật mà nói, bản thân bà Ngụy cũng lười đi, bởi vì siêu thị quá xa nhà: "Hiên Hiên, con đi đi , mẹ làm sườn chua ngọt cho con được không? ”

Nghe thấy sườn chua ngọt  Tống Á Hiên chải một chút đứng lên, đặt điện thoại di động trong túi "Cam kết hoàn thành nhiệm vụ! ”

"Thuận tiện nói với nhà đối diện một tiếng buổi tối đến ăn cơm a!" Ngụy phu nhân hướng về phía bóng lưng Tống Á Hiên đã chạy xa kêu lên.

Tống Á Hiên hiện tại chính là hối hận, vô cùng hối hận! Sau khi tới siêu thị, Ngụy phu nhân đã gửi tới danh sách mua sắm.

Tống Á Hiên nhìn chằm chằm hình ảnh một hồi. Hảo gia hỏa , đây là tiệc năm mới sao?

Quên đi, số mệnh rồi.Chính mình trời sinh chính là liều mạng chạy vặt

Có quá nhiều thứ, hai tay Tống Á Hiên mới có thể miễn cưỡng nhấc lên, bởi vì quá nặng, khiến Tống Á Hiên không thể nhấc lên

Thật vất vả mới  tới cửa nhà, Tống Á Hiên thở hổn hển đem đồ đạc buông xuống định nghỉ ngơi một lát rồi lại cầm vào.

Đang lúc dùng tay quạt gió cho mình, Lưu Diệu Văn đi ra, "Những thứ này đều muốn mang vào sao? ”

Tống Á Hiên thở hỗn hển nói " Ừ"

Sau đó cứ như vậy nhìn Lưu Diệu Văn xách đồ gõ cửa bỏ đồ vào, trong lúc đó còn không quên  nịnh nọt Ngụy phu nhân, sau đó lại trở lại trước mặt Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên đi chậm lại, nhưng bị Lưu Diệu Văn nhìn chằm chằm có chút thận trọng đến hoảng hốt: " Làm gì vậy? ”

"Đại hội trưởng ngay cả một túi thức ăn nhỏ cũng không cầm được?" Lắc đầu

"Một túi nhỏ?" Tống Á Hiên tức giận muốn chết : " Cậu không thấy một túi lớn như vậy sao? Tôi đã mua nó từ chợ thực phẩm đến siêu bằng tất cả mọi cách,  cậu có biết bao xa không? ”

"Không biết." Lưu Diệu Văn thật sự thiếu đánh.

Tống Á Hiên dùng sức không chút che giấu liếc mắt một cái, "Mua nhiều đồ ăn như vậy không phải là vì muốn mời nhà các người ăn cơm. Nói với cha mẹ , buổi tối nhớ qua ”

"Được." Nhân tình thế cố Lưu Diệu Văn cũng hiểu, cũng không hỏi vì sao lại mời ăn cơm.

Hơn nữa kỳ thật vừa rồi nịnh Ngụy phu nhân chân tình chân ý. Bánh quế thực sự ngon, ngoại trừ một chút nghẹt thở.

"Đừng quên đến là được, đi đây " Tống Á Hiên nói xong liền rời đi.

Nhưng Lưu Diệu Văn nhìn bóng lưng Tống Á Hiên, đều nhịn không được muốn nhắc nhở cậu một câu: Hội trưởng, anh bị " Ngã ngựa" rồi.

Ở trường, cậu được các thầy cô và học sinh công nhận ngoan ngoãn, thành tích tốt cũng dịu dàng. Nhưng bây giờ...nhìn dáng vẻ vừa đút túi vừa đi cực kì " láo "

Quả nhiên nhu thuận cái gì đó  cũng chỉ là giả vờ.

Sáng sớm hôm sau Tống Á Hiên liền rời giường, tháng này đều là cậu mang theo người khác làm tuần ( sao đỏ ) , người khác một tuần, cậu làm một tháng . Thật khó chịu, cậu không muốn dậy sớm.

Không kịp ăn sáng, Tống Á Hiên mặc quần áo xong liền gõ cửa nhà đối diện , mở cửa là Lưu Diệu Văn đang buồn ngủ.

Tống Á Hiên dậy sớm tâm tình không tốt, không muốn cùng hắn nhiều lời:  "Mau thay quần áo đi học. ”

Lưu Diệu Văn rời giường rất tức giận, tâm tình càng không tốt, " Anh không đi được sao , sớm như vậy gọi tôi làm gì? ”

Nhắc tới Tống Á Hiên  liền tức giận, tối hôm qua khi hai nhà cùng nhau ăn cơm, mẹ Lưu Diệu Văn nghe nói cậu là hội trưởng học sinh, để cho mình giám sát Lưu Diệu Văn. Để Tống Á Hiên vô luận đi học hay tan học đều gọi Lưu Diệu Văn cùng nhau, còn phải giám sát việc học của hắn.

Mẹ dựa vào cái gì? Chỉ bằng con trai mẹ tuy rằng học không tốt nhưng bộ dạng đẹp trai sao?

Tống Á Hiên trừng mắt nhìn Lưu Diệu Văn một cái: "Tôi còn không muốn gọi cậu, nếu không phải mẹ cậu bảo tôi giám sát , cậu  cho rằng tôi nguyện ý đến sao? ”

" Anh nói đầu thai sớm thì lo tự mà đi " Lưu Diệu Văn nói xong liền dùng sức đóng cửa lại, sau đó đi ngủ tiếp

Mẹ kiếp, Tống Á Hiên cắn răng, đây chính là thái độ mà cậu nói thích tôi sao? Không có một lời thú tội chính trực thì thôi, con mẹ nó hung dữ cái gì

Đợi đến khi Lưu Diệu Văn đi học, Tống Á Hiên đã làm nhiệm vụ ở cửa. Đeo một dải ruy băng màu vàng

"Dừng lại." Tống Á Hiên gọi Lưu Diệu Văn: "Vị bạn học này, tại sao không mặc đồng phục học sinh? Phù hiệu cũng không đeo? ”

Lưu Diệu Văn tựa hồ không sợ ở trước mặt mọi người kêu lên, hai tay cắm vào túi giống như một thiếu niên xấu, a không, hắn chính là một thiếu niên không tốt.

"Quá khó nhìn." Đồng phục học sinh thật sự rất khó coi, Lưu Diệu Văn nghĩ, giống như mấy ngày trước mẹ cậu mới mua tạp dề, còn có hoa văn.

"Vậy thì trừ điểm " Tống Á Hiên cầm quyển sách lạnh lùng ghi lại tên hắn.

Lưu Diệu Văn cũng không sợ bị trừ điểm , trừ nhiều hơn đơn giản chỉ là làm một cái xem xét cái gì đó. Cậu thích nói chuyện hơn là mặc đồng phục học sinh.

Tống Á Hiên cảm thấy Lưu Diệu Văn thật ngốc nghếch, buổi sáng nổi giận với mình còn chưa đủ, dĩ nhiên dùng cách không mặc đồng phục học sinh để khiêu khích mình.

Vì thế  Tống Á Hiên cũng không đợi Lưu Diệu Văn, tự mình về nhà. Chờ ở nhà bày bát đũa chuẩn bị ăn cơm, nhận được tin wechat của Lưu Diệu Văn.

Đại soái ca :  " Đang đâu "

Tống bạn rời đi : " Nhà "

Đại soái ca : "  mẹ tôi không phải nói anh đi với  tôi sao?"

Cậu có dám đề cập đến điều đó , ngẫm lại buổi sáng khi gọi hắn đi học, Tống Á Hiên liền tức giận, liếc mắt nhìn màn hình, nhưng mới nhớ tới Lưu Diệu Văn không nhìn thấy.

Tống bạn rời đi : " Vậy thì sao?"

Đại soái ca : " vậy là anh không đợi ?"

Tống bạn rời đi : " đi sáng nay tôi qua cậu cũng không đi cùng tôi . Sau này cũng đừng đi , nếu dì hỏi, liền nói gần đây tôi trường học nhiều chuyện, bận rộn. "

Tống Á Hiên trả lời xong tin tức liền đặt điện thoại di động lên bàn ăn cơm, lúc ăn cơm xong nhìn thoáng qua điện thoại di động, Lưu Diệu Văn không trả lời tin nhắn của cậu

Hẳn là tức giận đi, dựa theo tính cách của Lưu Diệu Văn, nếu có người đùa giỡn hắn như vậy, khẳng định sẽ trở mặt ngay tại chỗ.

Bất quá buổi sáng Tống Á Hiên cũng thật tức giận a, vì Lưu Diệu Văn mà bữa sáng cũng không ăn, người này còn tức giận với mình.

Đang lúc Tống Á Hiên muốn thu dọn bát đũa, chuông cửa vang lên.

"Hiên Hiên, có thể là chuyển phát nhanh tới, con ra xem một chút."

" Vâng" Tống Á Hiên vừa đáp vừa mở cửa, không nghĩ tới là Lưu Diệu Văn.

" Cậu qua đây làm gì ?"

"Tại sao tôi không thể qua ?" Anh xem coi mấy giờ rồi. ”

"Bảy giờ hai mươi a, làm sao vậy?"

"Còn làm sao nữa, mẹ nó đứng bên ngoài chờ anh hơn một tiếng đồng hồ, biết không? Vào mùa đông, mẹ nó tôi sắp bị đóng băng đến chết rồi ! ”

Không đợi Tống Á Hiên trả lời, giọng nói của Ngụy phu nhân từ phòng bếp truyền tới, "Là chuyển phát nhanh sao, Hiên Hiên? ”

" Là con thưa dì ," Lưu Diệu Văn nói dối  " Con có chút chuyện muốn hỏi Tống Á Hiên, lát nữa sẽ trở lại " "Nói xong liền kéo Tống Á Hiên ra ngoài.

" Cậu bị bệnh phải không?" Tống Á Hiên đẩy Lưu Diệu Văn một cái, "Mùa đông anh muốn đóng băng tôi à ? ”

Lưu Diệu Văn quên Tống Á Hiên không mặc áo khoác liền kéo hắn ra, nhưng hiện tại rõ ràng là mình đang tức giận, nhưng bất luận như thế nào khí thế cũng không thể thua: " Anh còn biết lạnh sao? Tôi đang chờ anh hơn một tiếng đồng hồ, anh có cảm thấy lạnh không? ”

"Vậy cậu cởi áo khoác ra thử xem?" Tống Á Hiên dùng trong miệng làm ấm tay.

Nhìn cái tai mũi đỏ bừng của Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn có chút không đành lòng. Tống Á Hiên gầy, giống như suy dinh dưỡng, vạn nhất lại bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ.

Lưu Diệu Văn kéo áo khoác của mình ra khỏi khóa, mở áo ra ôm Tống Á Hiên vào lòng mình: "Cho anh một nửa áo. ”

May mà lỗ tai Tống Á Hiên vốn bị đông đỏ, nhìn không ra hắn thẹn thùng. Đẩy hắn ra ,tự  ôm tay mình, "  Thần kinh , tôi vào nhà, sáng mai sẽ qua tìm cậu "

" Nhớ đó !  Mai cùng đi!  ”

Lưu Diệu Văn nhìn mặt Tống Á Hiên trở nên đỏ bừng, nhìn ra cậu đang thẹn thùng. Hắn cảm thấy Tống Á Hiên thật đáng yêu a, điểm lửa giận trong lòng vốn không mãnh liệt biến mất không còn tồn tại.

Lưu Diệu Văn đặt đồng hồ báo thức lúc 6:30, đồng hồ báo thức vang lên hắn liền lập tức dậy

"Ôi, " Tưởng phu nhân đang nấu cơm, quay đầu lại nhìn Lưu Diệu Văn ngồi ở bàn ăn còn bị giật mình, thiếu chút nữa cho rằng Lưu Diệu Văn bị linh hồn hoán đổi, " Con vẫn là con trai mẹ sao? Hôm nay lại chủ động dậy sớm như vậy ? ”

Lưu Diệu Văn ngáp một cái, kỳ thật hắn cũng không biết vì sao mình phấn khởi như vậy, tuy rằng buồn ngủ muốn chết. Từ thời điểm đồng hồ báo thức vang lên, trong đầu chính là: Tống Á Hiên đến đón cùng đi học

Hôm nay hắn còn cố ý phun gel tóc, tuy rằng vẫn không mặc đồng phục học sinh. Đồng phục học sinh thực sự quá xấu xí, không phù hợp với kiểu tóc mà mình cố ý thu thập ngày hôm nay.

Lưu Diệu Văn ba phút liền ăn xong bữa sáng, sau đó ngồi trên ghế chờ, nhưng đợi nửa ngày chuông cửa cũng không có động tĩnh gì.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Lưu Diệu Văn không phải loại người có thể chờ đợi tính tình tốt, hắn quyết định đến nhà Tống Á Hiên xem một chút, nhưng vừa đến cửa, chuông cửa liền vang lên.

Lưu Diệu Văn đứng sau cửa một phút mới mở cửa, không thể trông mình quá tích cực.

Mở cửa ra thì nhìn thấy khuôn mặt tươi cười rực rỡ của Tống Á Hiên: "Chào buổi sáng. ”

Lưu Diệu Văn thức dậy  đang tức giận bởi nụ cười này hoàn toàn phân tán, cũng đáp lại một nụ cười rực rỡ: "Sớm ah."

"Sao cậu lại không mặc đồng phục học sinh." Nụ cười của Tống Á Hiên lập tức biến mất, người này lại khiêu khích mình sao?

"Đồng phục học sinh quá khó xem..."

" Mau đi mặc đi!"

"A được được " Lưu Diệu Văn vô cùng thống khoái lại trở về phòng thay đồng phục học sinh.

Dễ dàng quá khiến Tống Á Hiên cho rằng mình đã đi nhầm cửa.

"Sao hôm nay dậy sớm như vậy?" Tống Á Hiên vừa lột trứng gà vừa hỏi

"Tối qua đi ngủ sớm." Lưu Diệu Văn tùy tiện tìm  một lý do, bất động thanh sắc đi tới bên trái Tống Á Hiên che gió cho hắn.

"A," Tống Á Hiên nhét một cái trứng gà, lòng đỏ trứng nghẹn trong miệng nuốt không nổi, nhe răng nhếch miệng chỉ vào túi xách, Lưu Diệu Văn hiểu ý, lật túi xách của cậu, quả nhiên từ bên trong lấy ra một hộp sữa ấm, Lưu Diệu Văn đem sữa đã cắm ống hút  đưa cho cậu
Tống Á Hiên liền đem sữa nuốt xuống trứng gà, sau đó vỗ vỗ vai Lưu Diệu Văn, "Không tệ, con trai cũng có thể dạy dỗ  cũng được. ”
Lưu Diệu Văn cũng không phản bác, hai tay đút túi tiếp tục chắn gió cho cậu

Tống Á Hiên gọi hắn như vậy mà không hắn không phản ứng,  có chút ngoài ý muốn, dùng cánh tay của mình đụng chạm vào hắn, "Ai, sao cậu không nói ghét bỏ gì vậy?  ”

Lưu Diệu Văn nghê mắt nhìn cậu  một cái, " Anh muốn tìm hận sao ? ”

"Vậy cũng không phải, " Tống Á Hiên lẩm bẩm: "Chủ yếu là cậu  không nói lời nào còn có chút không thích ứng. ”

Lưu Diệu Văn chẳng những không muốn ghét bỏ  Tống Á Hiên, thậm chí còn muốn thốt ra câu "Tôi thích anh" lần nữa, hắn biết Tống Á Hiên không thuần lương như bề ngoài, trong lòng Tống Á Hiên có một con ác ma nhỏ.

Hắn đã gặp qua quá nhiều lần Tống Á Hiên lén hút thuốc ở khu vực mù giám sát của trường, khi đó hắn còn cười nhạo Tống Á Hiên. Thật sự là trước mặt một bộ phía sau một bộ, ở trước mặt người khác giả vờ là thỏ trắng nhỏ, đem giáo viên cùng học sinh lừa gạt  còn được nhất trí sủng ái. Phía sau chính là một tên côn đồ dựa vào vách tường hút thuốc.
Cho nên mỗi lần đến lượt Tống Á Hiên làm tuần, hắn đều cố ý đối đầu với cậu , không mặc đồng phục học sinh không mang theo phù hiệu,  chính là vì khiêu khích cậu, muốn kích thích hắn làm cho nguyên hình của cậu lộ ra.

Mà Tống Á Hiên thật sự rất tốt, chỉ là trước mặt mọi người ghi vào danh sách trừ điểm,  Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên như vậy vân đạm phong khinh, mình cũng không dễ đối địch, chỉ có thể từ bỏ

Về sau lúc học trung học cơ sở, hắn nhìn thấy Tống Á Hiên ở trong con hẻm phía sau trường dạy "người" , người bị đánh hắn biết, gần đây luôn ngăn cản nữ sinh thu phí bảo hộ trên đường tan học. Hắn đi tới nghe Tống Á Hiên đặt người đàn ông trên vách tường hung hăng nói: "Lần sau để tao thấy mày  thu phí bảo vệ, đầu mày sẽ nở hoa ”

Vốn là uy hiếp, lại khiến Lưu Diệu Văn nghe ra một chút ý tứ đáng yêu. Sau khi thấy Tống Á Hiên thả người kia đi, Lưu Diệu Văn cũng cười rời đi.

Về sau hắn vẫn quan sát Tống Á Hiên, người này bình thường rất ngoan ngoãn, gặp giáo viên sẽ ngọt ngào chào hỏi, gặp bạn học có thứ gì đó cần cầm hộ cậy luôn muốn đi qua giúp một tay. Mà Tống Á Hiên ở sau lưng len lén hút thuốc, vụng trộm đánh người tựa hồ cũng không có gì, huống chi đánh chính là một kẻ xấu xấu, coi như là vì dân trừ hại.

Rời giường tức giận là hắn từ trước đến nay đều có, cho dù sáng hôm qua trước mặt là cha hắn, hắn cũng sẽ lựa chọn đóng cửa sau đó trở về ngủ tiếp . Hắn thật sự không cố ý

Hôm qua hắn cũng không phải không nghĩ tới muốn đi xin lỗi Tống Á Hiên, nhưng trong đầu suy nghĩ một chút về cảnh mình cùng Tống Á Hiên xin lỗi: hắn đi xin lỗi, ngược lại bị Tống Á Hiên mắng cho té tát, nghĩ liền muốn bệnh

Lưu Diệu Văn run rẩy, vẫn là quên đi.

Tống Á Hiên bên cạnh thấy Lưu Diệu Văn run rẩy, có chút nghi hoặc, " lạnh sao ? ”

"Đúng vậy, thật lạnh", ánh mắt nghi hoặc của Tống Á Hiên , Lưu Diệu Văn thốt ra chính là lời tê dại, "Ta lạnh lòng. ”

Tống Á Hiên ghét bỏ trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó bước nhanh về phía trước: "Mau, tôi còn phải làm nhiệm vụ nữa. ”

Lưu Diệu Văn nở nụ cười , sau đó cũng bước nhanh theo sau Tống Á Hiên.

Lúc tan học Tống Á Hiên cũng phải đáng giá tuần , cậu vốn định gửi tin nhắn cho Lưu Diệu Văn để hắn tự mình trở về trước, nhưng điện thoại di động không còn pin,  cậu muốn tìm Lưu Diệu Văn nói trước mặt hắn, nhưng bị lão sư gọi đi, chờ chuyện xong cậu đã quên tìm Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn tìm được Tống Á Hiên ở ngõ phía sau trường, lúc đó cậu đang bị đè đánh trên tường. Bên trong có một người hắn quen biết, là tên thu phí bảo hộ, xem ra đây là kêu người tới tìm Tống Á Hiên báo thù.

Lưu Diệu Văn nhìn cổ áo Tống Á Hiên bị lỏng lẻo sụp đổ, lộ ra xương quai xanh tinh xảo thâm thúy, trên mặt Tống Á Hiên cũng bị thương, mắt thấy nắm đấm của người đó còn muốn chào hỏi Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn chạy tới đá về phía người đó.

Bọn họ chỉ có ba người,Lưu Diệu Văn bọn họ cũng quen biết, thực lực của Tống Á Hiên bọn họ cũng biết. Cho nên cho dù bọn họ hiện tại có ba người cũng rất có thể đánh không lại hai người bọn họ, người kia bị đá một cước cũng không trả lại, nguyền rủa một tiếng sau đó chạy đi.

Tống Á Hiên thấy Lưu Diệu Văn đến, nhếch khóe miệng cười một chút, lại không cẩn thận kéo đến vết thương khóe miệng, đau đớn "rít" một tiếng.

Bộ dáng chật vật kia ,Lưu Diệu Văn nhìn đến  nhíu mày, ánh mắt nhanh chóng quét qua lại Tống Á Hiên còn chỗ nào khác bị thương, ngoài miệng lại không chút lưu tình: " Anh  còn cười ra sao? Nếu tôi không đến thì sao? Anh đang chờ họ giết à? ”

Tống Á Hiên sửa sang lại cổ áo, giọng nói không mang theo chút yếu thế nào: "Đây không phải là đến rồi  sao? ”

Thái độ bất cẩn của Tống Á Hiên khiến Lưu Diệu Văn có chút tức giận, đem Tống Á Hiên vừa đứng chặn ở vách tường, "Hôm nay tôi đã cứu anh, anh định báo đáp tôi như thế nào? ”
Tống Á Hiên hai tay ôm lấy cổ Lưu Diệu Văn, chọn mắt làm ra bộ dáng quyến rũ, ánh mắt lại vô tội: " Tôi làm bánh quế cho cậu ăn? ”

Lưu Diệu Văn chưa từng bị Tống Á Hiên thân mật tiếp xúc như vậy, huống chi bây giờ ánh mắt của người này thật sự không tính là trong suốt, từ khe răng đùn ra mấy chữ: "Làm bạn trai của tôi. ”

"A?" Tống Á Hiên tựa hồ bị dọa sợ, ngơ ngác dựa vào vách tường không trả lời.

Lưu Diệu Văn nhìn vết thương trên khóe miệng Tống Á Hiên còn lóe lên huyết quang, nhịn không được phụ họa muốn hôn cậu , lại bị Tống Á Hiên đẩy ra.

" Còn chưa thành niên đâu, Văn Nhi ca." Ánh mắt ướt sũng của Tống Á Hiên nhìn chằm chằm Lưu Diệu Văn, sau đó giơ tay lên hôn lên lòng bàn tay mình, lại đem vị trí lòng bàn tay mình hôn lên môi Lưu Diệu Văn.

"Tuy rằng còn chưa thành niên, nhưng có thể gián tiếp tiếp nhận hôn nha."

Lưu Diệu Văn nhìn nụ cười  của Tống Á Hiên, rốt cuộc nhịn không được, nắm lấy tay Tống Á Hiên đè  lên vách tường ngậm môi cậu hôn xuống
.
"Tiểu Bạch Thỏ, Đại Xám Lang chính là ăn không nhổ xương a."

END

Facebook : TNT's Sweet House

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro