[ TRANS/ VĂN HIÊN ] KHÔNG THỂ QUAY VỀ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc : 离人未归 ( Đi không trở về )
Tác giả: 狸月·双子星
https://tfboysyuan115.lofter.com/
Trans : Phuong Phuong
➡Truyện chưa được sự cho phép của tác giả vui lòng không mang đi nơi khác
➡Bản dịch chỉ đáp ứng 70% so với bản gốc !
➡ Không liên quan đến người thật

_____

Khi thần ánh sáng bước xuống nhân gian, tôi rơi từ trong bóng tối rực rỡ của sự chân thành, nhìn thấy được ánh sáng

//

Thời gian luôn lặng lẽ trôi qua trong cuộc sống đầy bận rộn, xẹt qua đầu ngón tay, mặc cho nó bay đi, trong nháy mắt tất cả mọi thứ quen thuộc đã bị bụi bặm của năm tháng chôn vùi, không còn nhìn rõ được dáng vẻ ban đầu .

Trong thành phố, tuyết một lần nữa lại rơi , vẫn còn nhớ khi tuyết rơi, tay trong tay đi dạo dưới trời tuyết, ánh đèn từ trên cao tô sáng cho con đường tuyết lạnh lẽo , lại thêm một hơi thở ấm áp. Chính là lúc đó, hai thiếu niên ước định vĩnh viễn cùng ở bên nhau , nhưng vĩnh viễn nào có dễ dàng như vậy a, hơi không chú ý một chút , thì chính là vạn kiếp bất phục.

Cảm giác đau lòng nhất trên thế giới không phải là mất tình yêu, mà là bị lừa dối khi đã giao ra trái tim mình

Cứ nghĩ rằng chúng ta có thể tiếp tục như thế này mãi mãi, nếu biết trước tương lai sau này có chuyện xảy ra ,anh sẽ không ở bên em ngay từ lúc ban đầu , và em cũng không phải đau lòng đến như vậy

Trên người mặc chiếc áo len màu cam , quấn khăn quàng cổ đã từng có hơi thở ấm áp, lẳng lặng đi trên con đường tuyết, giống như thiếu niên rực rỡ đầy sức sống của năm đó


Nhẹ nhàng đi dạo trên đường tuyết, âm thanh nghe sột soạt, đèn neon ven đường lóe lên ánh sáng yếu ớt, chiếu lên khuôn mặt hắn, lập lòe mờ mịt

Gió lạnh đến giữa không trung, gthổi bay chiếc khăn quàng cổ của hắn, nuốt trọn hơi ấm cuối cùng của bầu trời đêm nơi con phố vắng lặng

Tuyết lặng lẽ rơi, lòng lặng lẽ đau.

...

Lưu Diệu Văn ngồi trên giường khách sạn, suy nghĩ đem trí nhớ của mình quay trở lại, lúc đó hắn chỉ là một ngôi sao không nổi đang bị đóng băng , ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống mặt đất, máy bay tiến vào tầng đối lưu đạt tới trạng thái giảm xóc. Lưu Diệu Văn ngồi trong cabin, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ phút này hắn đang trên đường bay tới Mỹ, trong tay cầm một từ giấy mỏng nhăn nheo , cách tay áo rải rác lộ ra mấy chữ vi phạm hợp đồng.

Công ty sợ mạo phạm thương nghiệp mà không đập tiền vào cho hắn, huống chi là một con số giá trên trời, thời hạn hợp đồng còn chưa tới , chỉ có thể vội vàng giấu diếm vô thời hạn


Trong nháy mắt biến mất dưới tầm mắt của công chúng, Lưu Diệu Văn thụ động tiếp nhận tất cả kết quả, biểu hiện của hắn vẫn vân đạm phong khinh, khép lại áo bông nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ là trong lòng còn xen lẫn một tia khổ sở.

Hắn có thể làm sao bây giờ, tai nạn xe hơi bất ngờ , hắn không muốn bỏ qua lần gặp mặt cuối cùng với bà của mình, vô luận như thế nào hắn cũng muốn đi, cho dù mất đi tư cách xuất hiện trước ống kính.

Lưu Diệu Văn nhắm mắt lại, nhưng như thế nào cũng không cách nào ngủ được, dựa vào cửa sổ, bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian chậm rãi trôi qua, bằng cách đi thuyền Alaska qua sông băng vào ban đêm để ngắm ánh sáng Nam Cực, chờ lúc hắn lên thuyền đã đến gần hoàng hôn.

Bạn đã nghe nói về cực quang chưa ?

Theo truyền thuyết, những người yêu nhau nhìn thấy cực quang, có thể có được một tình yêu vĩnh cửu, một truyền thuyết cổ xưa, người có thể nhìn thấy cực quang là người được trời chỉ định hạnh phúc. Người ta nói rằng, việc thực hiện điều ước trước cực quang rất linh nghiệm

Cực quang phía nam đa dạng, giống như pháo hoa chỉ tồn tại trong một thời gian ngắn, xuất hiện như định mệnh ở Tasmania, cực nam của Australia. Đó là điều may mắn nhất, và nó chỉ xuất hiện trên đường chân trời trắng của Nam Cực.

Cực quang đẹp như vậy, nhưng thời gian nó xuất hiện lại luôn ngắn ngủi như vậy, giống như thế gian đơn thuần nhất tốt đẹp nhất, mặc kệ bạn có muốn bỏ lại hay không, cuối cùng sẽ mất đi trong trí nhớ.


Gió biển thổi tới, sóng biển đập vào rạn san hô, văng tung tóe nước trắng xóa , dâng lên bờ, nhẹ nhàng vuốt ve những bãi biển cát mềm mại.

Hoàng hôn nhuộm đỏ nước biển, con thuyền giong buồm trong sương đêm mờ ảo, giữa biển trời cao mang đầy mong đợi

Lưu Diệu Văn nhìn hoàng hôn xa xa, chớp chớp hai mắt mông lung, sau bao năm bị thời gian che giấu, giấc mơ dần dần bị bụi bặm niêm phong trong đáy lòng, những năm tháng bị ô nhiễm lặng lẽ trôi qua , trong lòng bỗng nhiên nổi lên một tia chua xót, có chút trống rỗng, tựa như nhìn phòng trống năm đó , tự an ủi bản thân đừng buồn, chỉ là không có nhà mà thôi.

Hắn cũng không biết chuyện này có thể thật sự nhìn thấy Nam Cực Quang hay không, hoặc là nói, có thể một lần nữa tìm được dũng khĩ để không buông tay một lần nữa hay không

Gió đêm trong sương mù không thể nói chuyện , vũ trụ tại thời điểm này là một vở kịch im lặng, vô số bóng đêm dày đặc gấp lại trên người chúng ta, vết nếp nhăn nông sâu đều là những ý nghĩ nhỏ nhoi .

Mã Gia Kỳ bưng đĩa nho và cốc nước đi trong gió đêm, cười nhìn Tống Á Hiên ngã trên vai mình làm nũng, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Bao nhiêu tuổi rồi mà còn làm nũng với anh trai ."

Mã Gia Kỳ cầm nho nhét vào miệng Tống Á Hiên, trong mắt là sủng nịch không giấu được, ngoài miệng nói như vậy, kỳ thật hy vọng A Tống của anh chậm chạp lớn lên, chậm chạp đối mặt với thế giới tàn khốc.

"Anh không phải lúc nào cũng nói sau khi lớn lên có rất nhiều điều không thể làm sao."

Tống Á Hiên không có nháo, chỉ yên tĩnh tựa vào vai Mã Gia Kỳ, tuy rằng cậu chưa từng trải qua thế giới tàn khốc này, cũng chờ mong mình có thể nhanh chóng lớn lên, như vậy Mã Gia Kỳ có thể không cần mệt mỏi như vậy.

Sau tất cả những điều đã qua, cuối cùng sẽ có sự dịu dàng và ánh trăng ở phía trước

" Em sẽ tiếp xúc với tất cả các loại người và tất cả mọi thứ. Thực tế, thế giới này cũng giỏi trong việc tạo ra những điều bất ngờ. Chúng ta sẽ gặp những điều nhẹ nhàng và những người hiền lành. Chúng ta cũng không phải quá lo lắng về thế giới này. Suy cho cùng, mọi thứ đều có đường lui, giống như hành tinh vậy, nếu thuộc về vũ trụ, A Tống cũng sẽ tìm được người thuộc về mình. "

Mã Gia Kỳ khẽ nở nụ cười, đặt đĩa nho vào lòng Tống Á Hiên, " Mang cái này trở về đi A Tống "

Tống Á Hiên chớp chớp mắt, đáp một tiếng " Được ", Mã Gia Kỳ tựa cánh tay vào lan can, nhìn thiếu niên bên cạnh.

Lưu Diệu Văn nghe thấy tiếng bước chân nhìn về phía sau, vừa lúc nhìn vào ánh mắt Mã Gia Kỳ, "Anh cũng đi xem cực quang sao? "

"Cũng ?" Lưu Diệu Văn cười gật gật đầu.

"Lưu Diệu Văn?"

Mã Gia Kỳ đẩy kính, giống như nghĩ đến cái gì đó, Lưu Diệu Văn nở nụ cười, nửa đùa nửa thật nhìn về phía Mã Gia Kỳ, "Sao, tôi nổi tiếng như vậy à ? Anh có biết tôi à? "

Mã Gia Kỳ cười cười, bị thiếu niên chạy tới phía sau ôm lấy cánh tay, "Anh Gia Kỳ, chúng ta trở về đi. "

Lưu Diệu Văn đem tầm mắt nhìn về phía thiếu niên, trong bóng đêm mông lung không nhìn rõ mặt thiếu niên,nhưng đôi mắt đó hắn lại rất nhớ rất sâu sắc, Lưu Diệu Văn nhìn thấy ánh sáng trong mắt thiếu niên

Quên ánh trăng, quên pháo hoa, chỉ nhớ, sóng biển nhìn trộm lúm đồng tiền của cậu, đèn hai bên bờ lóe ra, nhưng không bằng ánh mắt cậu tỏa sáng rạo rực

Mã Gia Kỳ xoa xoa đầu Tống Á Hiên, "Được. "Lại quay đầu chỉ chỉ cậu với Lưu Diệu Văn, " Em trai tôi biết cậu . "

Lưu Diệu Văn nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, cúi đầu cười cười.

Bóng tối, dần dần lấp đầy bầu trời, vô số ngôi sao phá vỡ màn đêm, hơi ẩm ban đêm tràn ngập trong không khí, lan tràn ra một bầu không khí ủy mị.

Nhìn lên bầu trời, bầu trời đầy sao im lặng đặc biệt trong suốt, những ngôi sao xa xôi lấp lánh, giống như những giọt nước mắt nhỏ.

Cảnh đêm bên bờ biển, rất đẹp, đầy sao, phản chiếu trong hốc mắt, đêm còn chưa ương, biển chạng vạng giống như một lão giả trầm mặc, lẳng lặng ngủ trong hoàng hôn.

Không có gió, không có sóng, đối diện với bầu trời trong im lặng.

Không thể cảm nhận được biển trời bao la, tại thời khắc đêm tối giáng xuống, sẽ nói với nhau những điều gì

Nhìn vào bầu trời xa xôi, về phía biển xung quang mình, lang thang giữa biển và bầu trời, trời dần dần tối xuống, bóng đêm bao phủ , biển ẩn trong bóng tối, ánh sáng lấp lánh trên biển giống như những đôi mắt.

Ánh sáng trên biển chiếu vào trong lòng hắn, cũng không cảm nhận được bóng đêm, đêm yên tĩnh ấm áp này, vòng tay ôm lấy thiên nhiên , trong đêm mông lung này, dường như hòa quyện lại với biển.

"Gia Kỳ ca, vừa rồi là Lưu Diệu Văn sao?"

Tống Á Hiên nắm lấy cánh tay Mã Gia Kỳ, trong mắt lóe lên hưng phấn, Mã Gia Kỳ nhìn cậu gật gật đầu.

Tống Á Hiên thích ca hát, đối với âm nhạc có chấp niệm không giải thích được, Lưu Diệu Văn tuy rằng là thần tượng, Tống Á Hiên lại rất thích bài hát cuối cùng trước khi rút khỏi làng giải trí của hắn

Ánh đèn trên biển dần dần biến mất trước mắt, Tống Á Hiên thu hồi ánh mắt nhìn về phía sau, không chút để ý thản nhiên bước đi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Giọt sương từ cành cây rơi xuống, sương mù từ từ tiêu tán, mặt trời từ từ bò ra khỏi sườn đồi, gió buổi sáng lặng lẽ thổi qua sóng biển, thuyền cuối cùng cũng vào bờ.

Lưu Diệu Văn kéo hành lý đi về nơi ở ,đó là một ngôi nhà cổ rất lớn, dưới chân tảng đá nhạt màu, gác xếp của ngôi nhà cổ vẫn còn đó, nằm cạnh hai bên ngõ, không khí yên tĩnh và cổ kính làm mọi người cảm thấy như đã trải qua vài trăm năm,, uống một ấm trà thơm và cùng nói chuyện về cầm kỳ thi họa . Những chiếc hộp trong góc được kê ngay ngắn bên cạnh tủ, những chiếc cân cổ còn nằm ngủ dưới đất, căn phòng được chiếu ánh đèn vàng ấm áp nhuốm màu lửa than, cảm giác lành lạnh.

Hôm đó vừa vặn là một đêm tiệc tùng đầy vui vẻ , sự nhiệt tình của Lưu Diệu Văn cũng nâng cao , sân khấu dựng rất đẹp, phía trên treo những ngôi sao nhỏ, rơi vào mắt Lưu Diệu Văn, tản thành hành tinh ngôi sao , khi còn bé ở Trùng Khánh, hầu như không có nhìn thấy tuyết, sau này làm việc có những năm thỉnh thoảng bay tới thành phố có tuyết rơi, kết thúc hoạt động có thể nhắm mắt nghỉ ngơi ngẩng đầu nhìn trời đầy tuyết.

Lúc này chính là đầu xuân, thời tiết ấm áp pha chút lạnh, sương đêm leo lên bầu trời đầy sao, rơi xuống từng cụm bông tuyết trong suốt, chỉ chốc lát sau đã biến lớn, trận tuyết đột ngột này cũng không có dập tắt sự nhiệt tình của mọi người, ngược lại càng nhiều người vây quanh hơn , khách du lịch và cư dân gần đó, và một nhóm lớn người ngồi thành vòng tròn xung quanh ngọn đuốc.

Lưu Diệu Văn bay đường dài , thật sự không có hứng thú, ngồi trên tuyết, vùi mình vào trong mũ lông tơ , đầu từng chút từng chút ngủ gật, bên cạnh không biết khi nào ngồi tới một người, lắc lắc cánh tay, có chút thanh âm quen thuộc rơi vào bên tai vang lên.

"Lưu Diệu Văn? Thật trùng hợp, gặp lại nhau rồi "

Lưu Diệu Văn chớp chớp mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Mã Gia Kỳ , bọn họ đã gặp trên thuyền.

"Quả thật rất trùng hợp, như thế nào, anh cũng bị chủ nhà kéo tới đây sao ?"

Lưu Diệu Văn tự mình có chút đồng tình với Mã Gia Kỳ , đều là người bị chủ nhà nhiệt tình kéo đến a .

Mã Gia Kỳ lắc đầu, "Không phải, Á Hiên Nhi muốn biểu diễn. "

Lưu Diệu Văn sững sờ, là thiếu niên có ánh sáng trong mắt.

Tống Á Hiên hát trên sân khấu, khi đó ánh đèn vừa vặn chiếu vào người cậu, thật chói mắt , Lưu Diệu Văn nghe giọng hát của cậu , bất tri bất giác bị đưa vào cảm xúc.

"Ông trời ơi

Người có phải hay không đang trêu đùa tôi hay không ?

Biết rằng tôi không đủ năng lực bảo vệ người ấy

Lại còn khiến chúng tôi phải gặp gỡ .."

Tống Á Hiên hát xong mấy bài hát ,vỗ vỗ tuyết trên người đi xuống sân khấu, Mã Gia Kỳ quay đầu nói với hắn một câu "Tạm biệt Diệu Văn" liền đi đến bên cạnh Tống Á Hiên, Lưu Diệu Văn thấy Tống Á Hiên ngã trên vai Mã Gia Kỳ làm nũng đội mũ cho cậu , xoa xoa hai lạnh đỏ xoay người rời đi, Lưu Diệu Văn phục hồi tinh thần, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, áo lông vũ của Tống Á Hiên có chút lớn, bị quấn thành một con búp bê mập mạp, giẫm lên một chuỗi dấu chân thật dài trên tuyết.

Trong giọng nói nhộn nhịp của đám người, Lưu Diệu Văn không hiểu sao lại muốn gọi tên cậu , Tống Á Hiên nghe vậy xoay người trong bông tuyết đầy trời, bông tuyết bay vào chóp mũi cậu , chớp chớp ánh mắt ẩm ướt , lông mi run lên, cong thành hình lá liễu, ánh mắt sáng ngời, giống như một tinh linh đi lạc xuống nhân gian, không cẩn thận sẽ rơi xuống biển sao.

Có lẽ trên thế giới này thực sự có một thiên thần, Lưu Diệu Văn nghĩ.

Có lẽ lúc đó ánh đèn quá ôn nhu,cũng có lẽ cảnh tuyết ngày đó quá đẹp mắt, khi Tống Á Hiên quay lại nhìn, liền thẳng tắp đi vào trong lòng hắn .

Cho đến nhiều năm sau, Lưu Diệu Văn vẫn sẽ nhớ đến tuyết ngày hôm đó, dưới ánh đèn và thiếu niên sạch sẽ đến không nhiễm bụi trần kia

Nói là thích , kỳ thật cũng không lớn như vậy.

Bất quá chính là một làn gió thổi qua, thêm hai chén trà nhạt, ba phút sắc xuân đầy vội vàng, bốn bề rực rỡ ánh đèn nhà người ta, nghĩ về người thêm năm sáu giây nữa, rồi nội tâm lại hoảng loạn tới thấp tho thấp thỏm

Lưu Diệu Văn nhét mình vào chăn, nhìn thoáng qua thời gian, đã nửa đêm, hành lang vang lên thanh âm ầm ĩ, Lưu Diệu Văn nhíu nhíu mày đi ra ngoài, nhìn thấy Tống Á Hiên ngồi xổm trên mặt đất co thành một cục, miệng còn ngậm bánh bao.

Tống Á Hiên vừa nhìn thấy hắn lập tức nhào tới che miệng Lưu Diệu Văn, suỵt một tiếng, khoát tay với hắn, ý bảo hắn ghé đầu lại.

Lưu Diệu Văn lắc đầu có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngoan ngoãn ghé đầu qua.

"Anh Gia Kỳ không cho em ăn khuya , anh đừng nói với anh ấy nha ."

Tống Á Hiên nhìn Lưu Diệu Văn, trong mắt là vẻ mặt đáng thương rằng em thật sự rất đói bụng, cúi đầu nhìn Tống Á Hiên nắm tay mình, đột nhiên cảm giác đau đột ngột.

"Em ăn lén , mà còn bật đèn hành lang sao ?"

Lưu Diệu Văn cảm thấy có chút buồn cười, Tống Á Hiên bĩu môi lẩm bẩm, "Đó còn không phải là do em sợ bóng tối sao. "

Lưu Diệu Văn bởi vì gặp Tống Á Hiên buổi tối trộm ăn khuya , giúp cậu giấu Mã Gia Kỳ, nhanh chóng trở thành bạn tốt "cùng chí hướng".

Tống Á Hiên cũng không còn ủy khuất ngồi xổm ở hành lang ăn lén, mỗi đêm đều lẻn đến phòng Lưu Diệu Văn quang minh chính đại ăn.

"Em không còn là con nít nữa đâu , không có việc gì, anh cứ yên tâm đi."

Mã Gia Kỳ bởi vì lý do công việc buộc phải về nước, anh không yên tâm Tống Á Hiên một mình muốn dẫn cậu đi cùng, nhưng Tống Á Hiên còn chưa nhìn thấy Cực Quang, sau nhiều lần cam kết với anh sẽ không gây họa, lúc này mới thôi.

Tống Á Hiên ôm ly nước ngồi bên bếp lửa than, vén tay áo đưa tay vào trong ống tay áo bông, chỉ lộ ra một nửa ngón tay, bọn họ đã từng tổ chức tiệc lửa này một lần khi mới tới ,bây giờ lại tổ chức một lần nữa , Tống Á Hiên hút mũi, lần này tuyệt đối sẽ không đi lên biểu diễn, trừ phi là cậu không kịp suy nghĩ mới bước lên sân khấu

Bên ngoài tuyết liên tiếp rơi mấy ngày, cũng không thấy có xu hướng dừng lại, rất dày , thỉnh thoảng có xe ngựa chạy qua còn có thể đạp tung tuyết.

Tống Á Hiên ở trong phòng không chịu ra ngoài một bước, nơi này cậu lại không quen ai , bản thân cũng không am hiểu xã hội, chỉ biết một mình Lưu Diệu Văn ,sau khi Mã Gia Kỳ về nước, cậu liền mặt dày, làm nũng đáng thương nói sợ tối , không dám một mình ngủ, thành công ở trong phòng Lưu Diệu Văn, hiện tại cũng không biết là hắn đã đi đâu.

Cuộc sống sẽ luôn có điều gì đó khiến chúng ta không thể nhìn lại.

Trời dần dần chìm xuống, tuyết vẫn không dừng lại, Lưu Diệu Văn ngồi quanh rừng bạch dương trắng trong ngôi nhà cũ , trong mắt là một thế giới trắng xóa

Năm tháng trôi qua, thời gian từ từ trôi , nắm lấy chút thời gian, cầm lấy một sự thấu hiểu , đi qua hồng trần hối hả nhộn nhịp, sâu thẳm bên trong thời gian là những năm yên tĩnh đẹp đẽ , bây giờ nghĩ rằng, hắn bị đóng băng cũng được một năm.

Có một số việc, luôn phải đợi qua thật lâu, cũng phải đợi đến lúc lui không thể , mới biết được đã từng tự tay vứt bỏ, trong những ngày sau này, không bao giờ gặp lại được nữa.

Rất nhiều thứ có thể đáp ứng mà không thể đòi hỏi , mà hắn thật sự không thích hợp đi con đường này.

Gió lạnh rót vào trong quần áo, cắt đứt nỗi buồn của Lưu Diệu Văn, lạnh lẽo rùng mình một cái, quấn chặt áo bông, rầm rầm, là tiếng tuyết rơi trên mặt ô , Lưu Diệu Văn ngẩng đầu, trong một màn tuyết trắng xóa nhìn thấy Tống Á Hiên đang nở nụ cười .

"Không lạnh sao, mà ngồi trên tuyết ngồi ở chỗ này."

Tống Á Hiên khom lưng, nhìn thẳng vào trong mắt Lưu Diệu Văn, đối diện với đôi mắt hắn, Lưu Diệu Văn chớp chớp mắt, bất quá hai giây liền chuyển tầm mắt, cảm giác nói không nên lời.

"Đi thôi, tiệc lửa trại sắp bắt đầu."

Tống Á Hiên vươn tay về phía Lưu Diệu Văn, kéo hắn dưới chiếc ô, mời hắn vào thế giới của mình.

Lưu Diệu Văn kéo mũ xuống, hỏi Tống Á Hiên, có lạnh không?

Được rồi, chính là có chút nhàm chán mà thôi

Tống Á Hiên chống mí mắt dựa trên vai Lưu Diệu Văn, nhìn những khách du lịch xung quanh đang xoay quanh những ngọn đuốc với cái miệng đông cứng cười toe toét được dẫn đầu bởi một vài người dân địa phương, nói hoạt động một chút sẽ không lạnh

Lưu Diệu Văn lắc đầu, cười bọn họ thật ngốc.

Tống Á Hiên đảo mắt, khom lưng nắm lấy tuyết bên chân ném lên người Lưu Diệu Văn, thưa thớt tản ra trên áo lông vũ thật dày lưu lại dấu tuyết loang lổ, Lưu Diệu Văn bất ngờ không kịp đề phòng bị ném một quả cầu tuyết, cảm thấy Tống Á Hiên ấu trĩ như vậy, lại không tự giác cười cùng cậu náo loạn.

Tống Á Hiên lại nắm lấy một cục tuyết , ném xong liền chạy.

Lưu Diệu Văn đuổi theo phía sau cùng Tống Á Hiên bắt đầu cuộc chiến , cầm lấy cục tuyết đè lên mặt thiếu niên

Một tiếng cười vui vẻ, hai người không cẩn thận ngã xuống cùng nhau ,lăn mấy vòng lăn vào tuyết.

Hai người dính đầy tuyết, bông tuyết rơi từ trên áo lông vũ xuống, Lưu Diệu Văn nhìn trên lông mi nhấp nháy của Tống Á Hiên, có những bông tuyết pha lê , quỷ sử thần sai dùng tay che hai mắt Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên vừa từ trong tuyết thoát ra cái đầu đã bị bịt mắt, hai tay trong hỗn loạn nắm lấy cổ tay Lưu Diệu Văn, giọng điệu đều mang theo mềm mại, "Anh làm gì vậy? "

Lưu Diệu Văn giống như đang cố nhịn, cổ họng đều trở nên có chút khàn khàn, hắn nghe thấy cậu nói, "Không có việc gì, giúp em phủi tuyết trên tóc một chút. "

Tống Á Hiên em xem, tuyết rơi trên người chúng ta, không cẩn thận liền trắng cả đầu rồi

Tống Á Hiên vẫn chưa thể cưỡng lại sự nhàm chán của bữa tiệc ,lăn ra ngủ , Lưu Diệu Văn chào chủ nhà, đưa Tống Á Hiên trở về gác xếp .

Thế giới trôi qua một cách vô ích, chỉ có duy nhất em là xứng đáng

Tống Á Hiên, chúc ngủ ngon.
.....

Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn ngồi bên cạnh đài quan sát, chờ màn đêm buông xuống, bầu trời chậm rãi chìm xuống, tất cả mọi người đều mang theo một loại tâm tình chờ mong, chờ cực quang xuất hiện.

Rải rác tính toán, tới nơi này cũng đã nửa tháng , bọn họ đều rất chờ mong, lại sợ hãi thất vọng, may mà cực quang thật sự xuất hiện, nó nhẹ nhàng phiêu đãng, lúc tối lúc sáng, phát ra đủ loại ánh sáng . Lúc này, gần như toàn bộ bầu trời đang chiếu một cảnh tuyệt vời của cực quang, giống như một mũi tên ánh sáng trên bầu trời, từ trên trời rơi xuống, gần như có thể chạm tới được.

Cực quang bao phủ toàn bộ chân trời Nam Cực, tất cả mọi người duy trì sự yên tĩnh, tận hưởng khung cảnh hùng vĩ này. Cuối cùng vẫn có người kiềm chế không được, lấy điện thoại ra chụp ảnh, quay video, la hét lớn tiếng, duy trì hưng phấn.

"Lưu Diệu Văn Nhi, sau khi xem cực quang, anh sẽ đi đâu ?" Tống Á Hiên thu dọn quần áo, thu hồi tầm mắt nghiêng đầu nhìn hắn.

"Đến Nhật Bản, nhật bản có một tháp hoa anh đào thiêng liêng, anh muốn đến xem." Lưu Diệu Văn cúi đầu suy nghĩ một chút, mở hai tay ra cảm thụ gió đêm lướt qua, nhìn về phía cậu, "Cùng đi đi Tống Á Hiên nhi . "

"Tháp hoa anh đào?" Tống Á Hiên bật cười , tiếng kêu của người bên cạnh kéo bọn họ trở lại suy nghĩ, Lưu Diệu Văn thất thần nhìn ánh mắt Tống Á Hiên, Tống Á Hiên đánh mạnh vào cánh tay hắn, chỉ chỉ lên trời, "Cực Quang còn chưa kết thúc, anh không ước nguyện sao? "

Lưu Diệu Văn phục hồi tinh thần cười cười với cậu , thì ra, cực quang đẹp đến vô hạn trong mắt thế giân đều không sáng bằng ánh mắt của Tống Á Hiên.

Anh muốn sử dụng sự dịu dàng hàng ngày và mặt trăng, để đổi lấy một chùm ánh sáng, cuối cùng biến nó thành thiên hà , tặng cho em

Tống Á Hiên đan mười ngón tay , sau khi Lưu Diệu Văn nhắm mắt lại liền len lén mở một mắt nhìn hắn, trong mắt là yêu thích chân thành nhất trên thế gian.

[ Anh Gia Kỳ , âm nhạc cùng anh ấy , cả đời này không dừng lại ]

Tống Á Hiên tựa vào lan can nghiêng người nhìn hắn, đợi Lưu Diệu Văn quay đầu lại, nhất định phải quấn lấy hỏi hắn ước nguyện gì, bất giác bắt đầu làm nũng, " Anh nói cho em biết đi Lưu Diệu Văn Nhi. "

Lưu Diệu Văn cười nhìn hắn, chính là không nói, Tống Á Hiên hừ một tiếng, quay đầu không để ý tới hắn.

Đồ ngốc, điều ước nói ra sẽ không linh nghiệm nữa

Nếu ước nguyện dưới Cực Quang thực sự linh nghiệm như vậy, thì hy vọng nó có thể nghe thấy ước muốn của hắn

Khát vọng cuộc sống, ước mơ, tự do, và Tống Á Hiên

Cực quang tuy đẹp nhưng ngắn ngủi, Lưu Diệu Văn đột nhiên muốn dẫn Tống Á Hiên đi ăn lẩu, vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui sau đó mê mang trong một mảnh ngôn ngữ không ai hiểu.

Lúc này mới ý thức được mình không ở trong nước, Tống Á Hiên thật sự nhịn không được, phồng má cười lên như một chú cá nóc, Lưu Diệu Văn có chút xấu hổ gãi gãi đầu, ngước mắt lên liền đối diện với ánh mắt Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn rất thích nhìn ánh mắt của cậu , nơi đó chứa đầy ánh sao , là nhiệt huyết của thiếu niên mà hắn không có, hắn mười mấy tuổi liền tiến vào giới giải trí, cho dù là ở trong cái bình nhuộm lớn này, một đường đều là những ánh mắt quyến rũ , hắn cũng bảo trì sơ tâm thật tốt , lại bị ước mơ cùng thời gian san bằng. khi gặp chuyện không còn lao về phía trước, hắn luôn cân nhắc quá nhiều, nhiều người nói hắn trời sinh đã rất dũng cảm, nhưng hắn cũng trưởng thành rồi. Hắn sớm đã không còn nhiệt huyết tuổi trở nữa , Lưu Diệu Văn tràn đầy năng lượng đã bị nuốt chửng bởi những lời ác ý khắp mọi nơi.

Lưu Diệu Văn rất thích loại nhiệt huyết này , trên người Tống Á Hiên có cảm giác tham luyến của hắn, đó là ánh sáng không thể nào quên của hắn, cùng Tống Á Hiên luôn có thể tìm được xúc động không sợ hãi của một thiếu niên.

Ngay cả khi mặt trời và trăng sao lạnh lẽo , núi rừng cỏ cây lụi tàn , ánh sáng của những giấc mơ vẫn còn đọng trong ký ức ban đầu, trong bất kỳ góc khuất nào đều có thể nhìn thấy , không thể biết được, ấm áp mà bùng cháy.

Những ngôi sao như say rượu rải rác ánh sáng khắp nơi ,ánh mặt trăng rơi xuống mặt nước biển , Lưu Diệu Văn chưa bao giờ cảm thấy nhân gian đẹp như vậy cho đến khi gặp Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên giơ tay lên, đặt lên vai Lưu Diệu Văn, cả người dựa vào lòng hắn, "Lưu Diệu Văn Nhi, anh nghĩ gì vậy ? "

Lưu Diệu Văn phục hồi tinh thần nhìn Tống Á Hiên nghiêng người dựa vào hắn, lắc đầu cười cười, "Không có gì. "

Tống Á Hiên tức giận, khóe miệng bĩu môi lẩm bẩm, "Vậy chúng ta làm sao bây giờ? "

"Đây không phải là có điện thoại di động mà, phiên dịch một chút." Lưu Diệu Văn từ trong túi quần lấy ra một con dao lắc lư, chính xác là điện thoại di động, bên ngoài bao bọc bởi ốp lưng hình con dao

Tống Á Hiên kinh ngạc, rất thuận tay cầm lấy xem, " Anh mang dao đi du lịch a Văn ca. "

Lưu Diệu Văn có chút đắc ý, vui vẻ cũng không giấu được từ trong mắt toát ra, hắn rất hưởng thụ người khác gọi hắn là Văn ca, nhất là Tống Á Hiên.

Cuối cùng Lưu Diệu Văn dựa vào một chiếc điện thoại di động thành công xử lý một bữa lẩu bằng thứ ngôn ngữ khó hiểu trong điện thoại

"Hẳn là hơi cay đi, nhưng anh gọi lẩu uyên ương, nếu như em ăn không quen, còn có thể ăn phần uyên ương."

Lưu Diệu Văn đặt ruột vịt trước mặt Tống Á Hiên, Tống Á Hiên ngẩng đầu nhìn hắn, Lưu Diệu Văn nở nụ cười, "Sao vậy, em không phải thích ăn ruột sao? "

Tống Á Hiên không lên tiếng, uống một ngụm nước, gắp ruột vịt bỏ vào miệng, má nhanh chóng phồng lên , Lưu Diệu Văn cười nhìn hắn, "Chậm một chút , không ai dành với em đâu "

Trong nồi lẩu nóng bỏng tràn ngập khói nghi ngút , tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, vành mắt Tống Á Hiên đỏ lên, ngoại trừ Mã Gia Kỳ, không ai quan tâm như vậy, Lưu Diệu Văn là người Trùng Khánh, nhưng anh ấy gọi uyên ương, bởi vì mình không ăn cay.

Tuy rằng có thể chỉ là một hành động nhỏ, nhưng Tống Á Hiên vẫn rất để ý, kỳ thật cậu rất không có cảm giác thân thuộc , cũng rất khó phát ra từ tận đáy lòng tin tưởng một người, nhưng ở trước mặt Lưu Diệu Văn, nhưng vẫn có thể không một chút lý do tín nhiệm hắn.

Có lẽ cuộc sống có quá nhiều điều bất lực và không thể làm gì được, cho nên Mã Gia Kỳ vẫn bảo vệ cậu ở phía sau lưng , Lưu Diệu Văn không chỉ mang đến cho cậu sự tín nhiệm khó hiểu, mà còn là cảm giác an toàn khiến cậu quan tâm

Lưu Diệu Văn, ánh mắt của anh dịu dàng hơn một chút, mặt trăng cũng sẽ tan chảy, và em cũng vậy.

Tống Á Hiên hai mắt đỏ hoe , Lưu Diệu Văn thấy cậu vẫn trầm mặc không nói nên lời, ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn cậu , nước mắt rơi trên bàn, đạp vào lòng Lưu Diệu Văn, hoảng hốt không rõ nguyên do

"Em làm sao vậy ?"

Lưu Diệu Văn có chút luống cuống, Tống Á Hiên lại nở nụ cười, mím môi lắc đầu nhìn hắn, "Ngoại trừ anh Gia Kỳ ra, anh là người đầu tiên quan tâm đến em như vậy "

Cám ơn, Lưu Diệu Văn

Màn đêm buông xuống, ngôi sao treo lên bầu trời, hai người quấn chặt áo bông sóng vai đi trong gió biển, ánh mắt Tống Á Hiên có chút mê mang, hai má rất đỏ, đi một lát liền nghiêng trên người Lưu Diệu Văn, đưa tay ôm cổ, dán lên vai hắn làm nũng, "Anh cõng em đi Lưu Diệu Văn Nhi. "


Lưu Diệu Văn trong nháy mắt Tống Á Hiên dán tới liền ngây ngẩn cả người, Tống Á Hiên đây là đang làm nũng với hắn sao? Hình như hắn nhớ rõ Mã Gia Kỳ từng nói Tống Á Hiên không uống được rượu , rượu trái cây cũng không được, Tống Á Hiên vừa uống một chai rượu trái cây.

Lưu Diệu Văn cầm cổ tay Tống Á Hiên, đỡ cậu , mặt còn chưa thấy rõ người liền ngã vào trong ngực.

Trên đường đêm rất yên tĩnh, chỉ có gió đêm lướt qua bên tai , tiếng tim đập như trống, tuy rằng cách áo lông vũ thật dày, Lưu Diệu Văn vẫn cảm giác được tiếng tim đập của mình.

Tống Á Hiên đại khái cảm thấy rất thoải mái, cọ vào lòng Lưu Diệu Văn, giống như một chú mèo con đang gãi ngứa , khiến lòng hắn run lên.

Em là chạng vạng sau ánh hoàng hôn , là ánh trăng tỏa ra ánh sáng của hy vọng , đi vào sương mù, rơi vào những đám mây, với ngôi sao sáng vì em mà mê muội

Lưu Diệu Văn cúi đầu nhìn Tống Á Hiên, tóc mái trước trán có chút dài, chắn ngang tầm mắt hắn , Lưu Diệu Văn đưa tay vén tóc , lộ ra lông mi thật dài hơi run rẩy, hai mắt màu nâu bị lông mi dài che giấu nỗi buồn không dễ phát hiện, dùng bề ngoài vui vẻ che giấu thật sâu, hắn cũng không phải lúc nào cũng vui vẻ.

Nếu thế giới không dịu dàng với em , vậy anh có thể bước vào thế giới của em , mang lại cho em sự kỳ vọng hay không ?

Lưu Diệu Văn cõng Tống Á Hiên lẳng lặng đi trong gió đêm, rất muốn thời gian dừng lại ở giờ khắc này, bất giác liền muốn gọi tên cậu.

"Tống Á Hiên."

Người trên lưng không có động tĩnh, Lưu Diệu Văn nghĩ cậu ngủ say , cười cười tiếp tục đi về phía trước, Tống Á Hiên lại nhẹ nhàng ừ một tiếng, đưa tay vòng quanh cổ Lưu Diệu Văn.

Tống Á Hiên, mặt trăng sẽ không chạy đến với em , nhưng anh thì sẽ , anh muốn trở thành ánh sáng ẩn trong trái tim em.

Ngẩng đầu lên, trên bầu trời đầy sao , ánh đèn mê ly mờ ảo , những ngôi sao ,những ánh đèn nối vào nhau, cảnh biển về đêm thật yên ả và thanh bình.

"Tống Á Hiên, cùng anh đi xem Trùng Khánh đi."

Lưu Diệu Văn chớp chớp mắt, Tống Á Hiên hình như ngủ , em muốn đi đâu anh đều có thể đưa em đi, em đi theo anh , tuyệt đối sẽ không bị lạc mất.

Đường còn dài, em là một ngôi sao trong tầm tay.

Núi xa ngàn dặm, em là sự lãng mạn duy nhất anh giấu đi giữa bầu trời đầy sao

.....


Lưu Diệu Văn đã tới Nhật Bản một vài lần , trong lòng tự hỏi liệu Tống Á Hiên có đến hay không.

Gió đêm nóng ẩm thổi qua người , cuộn lên những mảnh hoa anh đào rơi xuống bên vai, Lưu Diệu Văn đi tới rừng hoa anh đào, nghênh đón ánh sáng lạnh lẽo, đứng trên đường phố quen thuộc, gió lạnh thổi lên góc áo, thổi rơi một mảnh hoa anh đào, cực kỳ đẹp.

Phía trước xuất hiện tiếng bước chân rất nhỏ, hắn nhìn thấy Tống Á Hiên ở phía bên kia đường đạp lên hoa anh đào , xuất hiện trước mặt hắn, ánh sáng lạnh lẽo trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, , gió nhẹ thổi qua mái tóc trước trán cậu , lộ ra đôi mắt như mực, cậu đứng ở đầu kia đường cười về phía Lưu Diệu Văn.

"Tống Á Hiên Nhi."

Gió nhẹ cuốn lên, hoa anh đào từ từ rơi xuống , trong giọng nói của Lưu Diệu Văn cũng không tự giác mang theo tình cảm mềm mại nhất trên thế gian này.

" Em không có nuốt lời a."

Tống Á Hiên đi tới trước nháy mắt với Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên nở nụ cười, đưa tay nắm chặt tay cậu , tay Tống Á Hiên rất nhỏ , hắn tình cờ nắm trọn trong lòng bàn tay.

"Không phải nói là đi đến tháp hoa anh đào?" Chúng ta đi đâu vậy ? "

Tầm mắt Tống Á Hiên rơi vào tay Lưu Diệu Văn, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời, cậu rất ít khi tiếp xúc với người khác , chứ đừng nói đến hành vi thân mật nắm tay này , nhưng hiện tại cậu cũng không có tâm lý kháng cự, ngược lại còn cảm thấy rất vui vẻ.

Lưu Diệu Văn nghe vậy quay đầu lại cười với cậu, "Ngày mai chúng ta sẽ đi, phía sau khu rừng anh đào này có một vòng đu quay, chúng ta đến đó đi chơi"

Lúc nghe thấy vòng đu quay , Tống Á Hiên vẫn có một khoảnh khắc cứng ngắc, bị Lưu Diệu Văn phát hiện, "Em sợ cao sao? "

Tống Á Hiên nhìn ánh mắt Lưu Diệu Văn, hành động nhanh hơn suy nghĩ lắc đầu, "Vòng đu quay hẳn là không sao đi "

Lưu Diệu Văn nở nụ cười, lôi kéo Tống Á Hiên đi về phía trước, Tống Á Hiên đi theo phía sau hắn, có loại an tâm không giải thích được, có lẽ, là rất muốn cùng hắn ngồi một lần vòng đu quay


Bọn họ nói rằng mỗi lưới đu quay là một niềm hạnh phúc ngập tràn, và họ muốn được ngồi trên vòng đu quay cùng người mình thích, đứng đón gió, mở ra hạnh phúc thuộc về hai người.

" Cùng nhau đi ngắm thế giới được không ?"

Lúc Lưu Diệu Văn nói ra những lời này, Tống Á Hiên còn sửng sốt trong nháy mắt, mấy ngày nay vui vẻ cũng sắp khiến cậu quên đi mất, Lưu Diệu Văn là thần tượng , hắn phải trở lại giới giải trí .

Vì vậy, điều gì sẽ xảy ra nếu giữa giấc mơ và cậu chỉ có thể chọn một?

Tống Á Hiên biết, Lưu Diệu Văn sẽ không từ bỏ cậu , nhưng giấc mơ cũng điều hắn theo đuổi

Vòng đu quay đen kịt không thể thoát ra giống như là chiến trường , một đời người, không tàn nhẫn cũng không đen đủi, chẳng qua là trong đời chúng ta sẽ gặp bao nhiêu người, nhưng thật sự sẽ có bao nhiêu người có thể ở lại ?

Cuộc sống như bến phà hoang vắng cuối cùng, ngay cả chính chúng ta cũng là người qua đường. Một số thì chờ đợi, một số thì tìm kiếm, chỉ để đáp ứng một lần, không có gì khác.

Hoa nở rồi lại tàn, nhưng ở khoảng cách nào đó, niềm vui và nỗi buồn cũng chỉ lún qua thời gian, khi có thì giữ lấy mà nâng niu, khi tán loạn thì cũng chẳng còn chạm đến

Vòng đu quay lên đến điểm cao nhất , bầu trời đầy sao rơi vào trong mắt Tống Á Hiên , hòa thành một thiên hà nhỏ .

"Lưu Diệu Văn, anh không hối hận sao?"

Anh biết em đang nói gì mà.

Lưu Diệu Văn đưa Tống Á Hiên vào trong tầm mắt mình, trong mắt thiếu niên không sợ hãi, hắn tìm được dũng cảm của chính mình trong đó , nhưng cũng vì người mình thích mà cúi đầu, chờ mong người mình yêu ở lại bên cạnh mình

A heart, had one half is icy cold, but also has at least one half is being warmed.

Trái tim, có một nửa là lạnh giá, nhưng nửa còn lại ít nhất đang dần được sưởi ấm

Không có ống kính không quan trọng, thất bại không quan trọng, bị đóng băng cũng không sao.

Nhưng em à , anh vẫn có thể yêu em bằng toàn bộ sự chân thành .

Bạn không muốn trồng hoa, bạn có thể nói, tôi không muốn nhìn thấy một chút một chút lại héo tàn , đúng vậy , để tránh sự kết thúc, bạn phải tránh được sự bắt đầu .

Từ khi gặp nhau, tại sao lại không ở bên nhau? Khi vòng đu quay lên đến điểm cao nhất, nếu bạn hôn người mình yêu , hai người sẽ ở bên nhau mãi mãi . Em không hiểu thế nào là yêu và cũng không biết yêu, không có gì để xứng đáng hay là không xứng đáng, khi cho đi cũng không hy vọng mình được nhận lại, yêu chính là yêu rồi, nghe theo trái tim mình

Tình yêu vòng đu quay , không phải là ngắm cảnh một mình , mà là hai người ở bên cạnh nhau . Có người nói rằng vòng đu quay để được ở bên người mà mình yêu thích, chỉ tồn ở trên bầu trời,quá khứ đã qua, như khói như mơ,nghĩ rất nông cạn, nhưng lại rất đậm sâu

Tống Á Hiên chợt nở nụ cười, ánh sao ôn nhu rơi vào lòng bàn tay Lưu Diệu Văn.

"Em không hiểu cái gì gọi là thích."

"Em chỉ là " Tống Á Hiên nhìn hắn, ánh mắt mang theo ôn nhu cùng chút lấp lánh , mang theo một giọng yêu thương, chân thành cùng nhiệt tình , "Muốn hướng về anh . "

Những cây hoa anh đào bên cạnh đứng nghiêng mình giữa muôn vàn cánh hoa , gió lướt qua cành mang theo từng đám mưa hoa anh đào nhẹ bay thoáng qua.

Dưới tòa tháp hoa anh đào, treo đầy những tấm ước nguyện, là hai thiếu niên nắm chặt tay, gió nhẹ thổi qua, thổi nhẹ làm xoay hai tấm biển ở dưới cuối

[ Nguyện cùng A Văn mãi mãi bên nhau ]

[ Ước nguyện, Tống Á Hiên ]

......


Bừng tỉnh khỏi giấc mộng

Kim đồng hồ quay tích tắc, trong màn đêm u tịch, trông có vẻ rất cô đơn, quay tròn một vòng, giống như những chiếc vòng cổ xưa.


Lưu Diệu Văn trong lòng có chút buồn bực, tức giận ngồi trên sô pha, người đại diện tiến vào nói chuyện về công việc, lại bị ngọn lửa đen vô hình phía sau hắn dọa sợ, hắn nhíu chặt lông mày, tản ra một cỗ khí tức không được đến gần, âm trầm đến mức khiến người ta hít thở không thông.

Người đại diện nuốt nước miếng, cẩn thận đi tới, "Văn ca. "

Lưu Diệu Văn quay đầu lại liếc hắn một cái, chỉ liếc mắt một cái, người đại diện liền phát hiện hắn có gì đó không đứng , " Cậu không sao chứ? "

"Có việc gì ?"

Người đại diện ngồi trên ghế bên cạnh, đưa tư liệu trong tay cho Lưu Diệu Văn, "Đây là lịch trình sắp xếp trong hai ngày tới , ngày mai phải tham dự sự kiện của một nhà quảng cáo, sau đó chúng ta phải bay đến Paris, ngày hôm sau sẽ đi tham gia tuần lễ thời trang. "

Lưu Diệu Văn tiếp nhận tư liệu từ người đại diện,hai tay ma sát phần đuôi, gõ gõ trên giấy, dưới ánh mắt chăm chú của người đại diện, đặt tư liệu lên bàn, gật đầu, "Tôi biết rồi, chị ra ngoài trước đi, tôi muốn ở một mình một lát "

Người đại diện nhìn thoáng qua Lưu Diệu Văn, giật giật miệng, lời muốn nói đến bên miệng lại bị nuốt xuống, cuối cùng chỉ đi tới vỗ vỗ bả vai Lưu Diệu Văn, đứng dậy rời đi.

Lưu Diệu Văn xoa xoa cái đầu có chút đau, lấy điện thoại di động nhấn một dãy số quen thuộc, không chút ngoài ý muốn, vẫn không ai trả lời điện thoại

Lưu Diệu Văn nhắm mắt lại, ngửa đầu ra phía sau , Tống Á Hiên a Tống Á Hiên, em rốt cuộc, là đang muốn làm cái gì ?

...........

Tống Á Hiên bị kéo vào trong ngực, cảm thụ được sự ấm áp sau lưng, rất muốn xoay người vùi vào trong vòng tay Lưu Diệu Văn, nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của hắn.

"Tống Á Hiên, đừng vứt bỏ anh có được không?"

Tống Á Hiên chỉ cảm thấy thật khó chịu , đầu ngón tay dùng sức siết chặt đến trắng bệch, cả trái tim giống như bị ngàn kim tiêm đâm thủng, đầu đau muốn nứt ra.

Không thể như vậy, hắn vốn nên trở thành ngôi sao tỏa sáng trên sân khấu, không giống như cậu , bị mắc kẹt trong kén, không thể chui ra được, chỉ có thể từng chút từng chút bị ăn mòn

Xuyên qua núi sông , Lưu Diệu Văn xứng đáng có được nó

Tống Á Hiên tránh thoát khỏi vòng tay Lưu Diệu Văn, đối diện với ánh mắt bi thương của hắn, cậu ích kỷ đóng vai một nhân vật tuyệt tình, nhưng lại không nỡ tàn nhẫn, đem súng trên tay nhắm vào người mình yêu, giẫm lên lưỡi kiếm đầy vết máu tươi tựa như những hoa diễm lệ, ép hắn rút lui khỏi thế giới của mình.

"Cho nên, trong lòng em, anh không đủ quan trọng để em kiên định lựa chọn, đúng không ?"

Lưu Diệu Văn nhìn về phía đáy mắt Tống Á Hiên, cố gắng tìm ra một chút bối rối để chọc thủng lời nói dối của cậu, nhưng thứ hắn nhìn thấy lại là một mảnh lạnh nhạt, Tống Á Hiên hoàn toàn không có một chút bối rối chấn động nhỏ nào cả , có phải đối với cậu mà nói, Lưu Diệu Văn này chỉ là cũng chỉ là một vị khách qua đường thôi phải không

Tống Á Hiên nắm chặt tay, giọng điệu đầy chất vấn cùng ánh mắt bi thương của Lưu Diệu Văn , giống như một lực mạnh đấm vào trái tim cậu, có chút buồn bực, gần như không thở được


Cậu đứng trên đầu lưỡi kiếm, không thể quay đầu, không chỉ vì tiền đồ của Lưu Diệu Văn,còn vì Tống Á Hiên không thể bước ra quá khứ của chính mình , Lưu Diệu Văn sẽ thích một Tống Á Hiên không sạch sẽ sao ?

...

Cả người Tống Á Hiên nằm trên chiếc giường rộng lớn, nhìn trần nhà, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ.

"Có phải tôi đáp ứng ông , ông sẽ thay anh ấy trả món nợ lợn, từ công ty của anh ấy cướp người trở về "

Trong phòng khách sạn, ánh đèn mờ ảo hiển thị cả căn phòng, Tống Á Hiên nhắm mắt nằm trên giường, ghế sofa da đối diện có một người đàn ông trung niên có chút mập mạp đang ngồi , rượu vang chảy xuống cổ họng, bên miệng lộ ra nụ cười hỗn tạp.

Hai dòng nước mắt im lặng rơi xuống từ khóe mắt.

Ở góc ngưỡng cửa sổ, đèn máy ảnh lóe ra ánh sáng không dễ phát hiện, lan tràn trong ánh trăng ảm đạm chiếu vào ngoài cửa sổ rơi xuống đất.

Lưu Diệu Văn buông điện thoại xuống, cả người chậm rãi nghiêng về phía cạnh bàn, nằm xuống mặt bàn , đem đầu gối lên cánh tay, ánh mắt trống rỗng nhìn chằm chằm phía trước, hắn không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi , tách tách, rơi xuống mặt bàn.

Vốn tưởng rằng mình đã đủ bất khả chiến bại, bách độc bất xâm*, không nghĩ tới cuối cùng chung quy vẫn là một đứa trẻ nhỏ khi tổn thương sẽ òa khóc

* Bách độc bất xâm : miễn nhiễm, không gì có thể tác động được


Bang một tiếng, cửa phòng bị đạp ra, dừng lại động tác dưới thân, người đàn ông hướng về phía người tới từ phía cửa quát , "Ai a? Dám cản trở việc tốt của ông đây! "

Kính mắt còn chưa kịp đeo , cả người liền bị kéo xuống đất, Tống Á Hiên ôm lấy chính mình, cuống quít kéo tấm chăn qua che giấu, trong tầm mắt bị nước mắt che chắn mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Mã Gia Kỳ, anh trước nay vẫn luôn dịu dàng ôn nhu, bây giờ thoạt nhìn lại rất tức giận

Mã Gia Kỳ tiến lên một bước, nắm đấm hướng trên mặt người đàn ông vung xuống, người đàn ông đau đến mức mở miệng mắng chửi, "Dám đánh lão tử , mày có biết tao là ai không? Không muốn sống nữa hả ! "

" Tao chính là muốn đánh mày đấy !"

Mã Gia Kỳ giận dữ nhìn hắn, một tay túm lấy cổ áo , vung tay hai quyền vào bụng, anh từ trước đến nay vẫn rất lý trí , nhưng cũng chưa bao giờ bấm bụng chịu đựng , huống chi chuyện lớn như vậy.

Vành mắt Tống Á Hiên đỏ lên, một tia sáng trắng bệch xuyên thấu qua cửa sổ sát đất phản chiếu trên mặt cậu , những giọt nước mắt lăn trên má , giật giật cổ họng, lại không thốt ra được lời nào , Tống Á Hiên chớp chớp mắt, thật mệt mỏi.

"Đừng đánh nữa "

Mã Gia Kỳ nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Tống Á Hiên liền dừng lại động tác đánh người, người đàn ông thừa dịp Mã Gia Kỳ không chú ý , cuống quít kéo lại quần áo chạy ra khỏi phòng.

Tống Á Hiên quay mặt đi , không nhìn Mã Gia Kỳ, cậu đang né tránh, cả người đều đang run lên.

Vấn đề của Lưu Diệu Văn vẫn chưa được giải quyết, nhưng nó khó chấp nhận hơn anh tưởng tượng rất nhiều

Mã Gia Kỳ không nói gì, Tống Á Hiên nhắm mắt lại, bị ôm vào trong vòng tay ấm áp, nhưng chỉ cảm thấy thật lạnh lẽo.

" A Tống đừng sợ , anh ở đây."

Tống Á Hiên mở mắt ra, hai mắt xám xịt không nhìn thấy một tia ánh sáng: "Anh, làm sao bây giờ, ông ta còn có thể giúp Lưu Diệu Văn không ? "

Thanh âm của cậu rất nhỏ, như tiếng muỗi , lại rõ ràng đánh vào trong lòng Mã Gia Kỳ, đến bây giờ mà cậu vẫn đang nghĩ đến Lưu Diệu Văn, nếu không phải anh không thể gọi điện được cho Tống Á Hiên, mới nghi ngờ đi vào phòng cậu , lại phát hiện không có người, rồi lại khiến anh sợ hãi nghĩ đến kết quả đáng sợ cuối cùng

"Anh, em có bẩn không?"

Mã Gia Kỳ vỗ tay sau lưng cậu, ánh sáng trong mắt chậm rãi tản đi, anh không nghĩ tới Tống Á Hiên sẽ nói như vậy, giọng điệu không có chút phập phồng nào, nhưng trái tim lại đầy đau đớn.

"Em không để thân mình trong sạch cho Lưu Diệu Văn, đây có phải là phản bội không?"

..............

*Tích tắc tích tắc

Đồng hồ trên tường vẫn đang chạy , màn đêm yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.

Lưu Diệu Văn đang chờ điện thoại của Tống Á Hiên, mọi lần cậu đều gọi điện tới chúc ngủ ngon, chỉ cần hắn đợi thêm một chút, cậu sẽ gọi tới, chỉ là lần này, thật dài.

*Ầm ầm

Ngoài cửa sổ rất vang lên tiếng sấm, Lưu Diệu Văn một mình ngồi ở góc tối tăm , cảm giác mất mát thật lớn đánh tới, ánh mắt trống rỗng, đêm mưa to , ký ức bị trận gió lớn tàn phá, hoàn mỹ bị nước mưa nuốt chửng, hết thảy đều dần dần đi xa, bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ , mưa rơi tầm tã , từng giọt thật bi ai.

Lưu Diệu Văn chớp chớp hai mắt mông lung , trời đã khuya rồi .

Lúc này, những suy nghĩ lan tràn , trái tim như rỗng tuếch, tâm hồn mong manh như rơi xuống vực thẳm không đáy bị dày vò

Đêm khuya đau lòng, yên lặng ngồi trong góc tối, mặc cho tâm tư lan tràn vào một nỗi u buồn.

[Tôi không đợi chờ đợi bình mình, mà chỉ đợi một lời chúc ngủ ngon từ người]

Tống Á Hiên, em sắp đánh mất anh rồi , em không hối hận sao?

[Có lẽ, chúng ta cuối cùng cũng sẽ có một ngày như vậy, nắm tay người khác, quên đi đối phương


Cho đến khi người không cần tìm tôi, cho đến khi người không thể tìm thấy tôi, cho đến cuối cùng , người không một khoảnh khắc nào đó nhớ về tôi

Thế nhưng, khi đó, tôi mà người đã đánh mất đã không còn ở đây nữa, cũng không cần ngươi tìm lại ]

.......

Bên ngoài mưa lớn, thiếu niên chạy trên đường phố trống rỗng, toàn bộ thân thể bị nước mưa bao chùm, bị mưa thấm ướt, chạy về phía u ám xa xăm, giống như chú chim gãy cánh, đập đập vài cái , vô lực rơi xuống đất.

Tống Á Hiên nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm chặt, đầu ngón tay siết chặt đều sắp muốn chảy máu

Ngẩng đầu, mặc cho nước mưa rơi vào mặt mình, dòng nước theo cổ nghiêng trượt xuống, không biết là mưa hay nước mắt.

Khóe mắt cậu đỏ hoe , phảng phất trong một đêm, thiếu niên nhỏ bé ngoan ngoãn đã trưởng thành.

Mã Gia Kỳ đuổi theo , dừng lại phía sau Tống Á Hiên, vành mắt đỏ lên. A Tống của anh, em trai của anh, đã trải qua chuyện này từ khi nào

Tống Á Hiên ngẩng lên nhìn chiếc ô trên đỉnh đầu , cố gắng kéo ra một nụ cười tái nhợt.

Anh, em không nhìn thấy mặt trời nữa rồi

Trưởng thành, chỉ có thể chọn không nói ra , im lặng vượt qua, với một nụ cười để đối mặt với tất cả những điều nhỏ nhặt.

Mã Gia Kỳ ngồi xổm xuống nhìn Tống Á Hiên, vòng tay ôm cậu vào trong ngực, hai mắt Tống Á Hiên trống rỗng, bên tai chỉ có tiếng mưa rơi trên ô, nước mắt đọng lại trên khóe mắt, đã trở nên lạnh lẽo

Thỉnh thoảng rơi xuống sẽ có tiếng bộp bộp , đập vào tim, thập phần rõ ràng, rõ ràng đến mức làm cho người ta khổ sở.

Cậu đã không khóc nữa rồi, khóc cũng chẳng thể vơi đi nỗi buồn

.......

Không khí đẫm mưa, những mệt mỏi buồn bã, những cuộc trò chuyện trong ký ức, đã từ từ tan đi

Cơn mưa ảm đạm này, rơi xuống bao nhiêu lá vàng khô, đêm ảm đạm này, lại làm bao nhiêu trái tim phải đau buồn

Khi ánh sáng của bình minh chiếu vào đôi mắt đã sưng đỏ , khuôn mặt đầy nước mắt, Lưu Diệu Văn bước ra ngoài, trời đã trong xanh.

Dùng tay ngăn chặn ánh nắng mặt trời, Lưu Diệu Văn chớp chớp mắt, hắn một đêm không ngủ, tâm thương lại bị thương, có một số việc, là nên từ bỏ sao? Nhưng hắn thật sự không cam lòng

Người biết tất cả những điểm yếu của tôi,mọi đòn đánh đều có thể đánh trúng vào điểm yếu của tôi.

Giả vờ sung sức , Lưu Diệu Văn đi đến phòng hóa điểm, kết thúc hoạt động với nhà quảng cáo thì đã là buổi chiều , không có quá nhiều thời gian để sắp xếp , liền đặt chân lên máy bay đi Paris.

Ngồi trong cabin, Lưu Diệu Văn nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhắm nghiền lại, hắn có chút không chịu nổi, nhưng không ngủ được, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ đến xuất thần.

Lúc đến Paris đã là buổi tối, tạm thời ở khách sạn, Lưu Diệu Văn ngay khi vào phòng liền ngủ , hắn thật sự có chút mệt mỏi.

Sáng sớm hôm sau, Lưu Diệu Văn dậy sớm, lại không nghĩ tới ở hành lang gặp được người muốn gặp nhưng lại cũng không muốn gặp.

Tống Á Hiên cũng phát hiện ra hắn, hôm nay hắn mặc một thân tây phục, trên mặt hóa trang tinh xảo, cả người thoạt nhìn thành thục không ít.

Hai người cứ như vậy đứng đó , một câu cũng không nói, Lưu Diệu Văn đang nhìn chằm chằm cậu , mà Tống Á Hiên chớp chớp mắt, không nói gì liền từ bên cạnh hắn đi ngang qua

Một bước

Hai bước

Ba bước

......

"Tống Á Hiên Nhi."

Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng mở miệng, trong mắt là mệt mỏi không che giấu được, giọng nói khẽ run rẩy, vừa nhìn thấy Tống Á Hiên, hắn liền nhịn không được, có đôi khi thật sự hoài nghi, Tống Á Hiên có phải là thuốc phiện hay không, nghiện, đem hắn hạ độc thành con quỷ thích khóc.

Bước chân Tống Á Hiên ngừng lại, nhưng cũng không xoay người, Lưu Diệu Văn không nhìn thấy biểu tình của cậu.

"Em không có gì giải thích với anh sao?"

Tống Á Hiên lóe lên ánh mắt, cười khẽ lên tiếng, "Không có gì để giải thích, anh là tham gia tuần lễ thời trang đúng không , chuẩn bị thật tốt đi. "

Vừa dứt lời, Tống Á Hiên cũng không quay đầu lại mà bước

Lưu Diệu Văn cau mày cười nhạo, tất cả những chuyện này, từ khi nào đã bắt đầu thay đổi?

Sự ồn ào và tươi sáng của thế giới, niềm vui và hạnh phúc , giống như một dòng suối trong xanh, ở trong gió, trước mắt tôi, lướt qua, hơi ấm tuôn ra từ dòng suối , tôi không có hy vọng xa vời, tôi chỉ cần người luôn thật hạnh pphúc
----

Trong tuần lễ thời trang, chỗ ngồi của Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên không gần nhau, ánh mắt Lưu Diệu Văn nhìn về phía cậu, đặc biệt cô đơn.

Nhìn ánh mắt bi thương của Lưu Diệu Văn, lòng Tống Á Hiên liền đau , A Văn, thật xin lỗi.

Tống Á Hiên uống rất nhiều rượu , lảo đảo đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, Lưu Diệu Văn vẫn nhìn cậu, nói người bên cạnh một tiếng liền rời khỏi hiện trường.

Lưu Diệu Văn đứng ngoài cửa, nghe tiếng nôn mửa và tiếng thút thít của Tống Á Hiên trong phòng tắm

Một lúc lâu sau, Tống Á Hiên lảo đảo đi ra, Lưu Diệu Văn nhanh tay đỡ lấy cậu, Tống Á Hiên giương mắt nhìn Lưu Diệu Văn, trong mắt đầy cô đơn cậu chưa từng nhìn thấy

Tống Á Hiên, em cứ như vậy không giữ anh lại sao?

Lưu Diệu Văn nhìn cậu , trong mắt mang theo sự bi thương, hắn buông xuống kiêu ngạo của bản thân , ở trước mặt Tống Á Hiên lộ ra góc mềm yếu nhất của trái tim, có thể hay không, đừng bỏ anh .

Tống Á Hiên cả người bị ôm vào trong ngực, Lưu Diệu Văn vùi đầu lên vai cậu, trong mắt là cảm xúc phức tạp không nói nên lời.

"Tống Á Hiên, chỉ cần em nói hối hận, anh liền trở lại bên cạnh em "

Lưu Diệu Văn gắt gao ôm chặt Tống Á Hiên, thân thể hắn đang run rẩy, sợ Tống Á Hiên không có đồng ý hắn.

Suốt hai phút, ai cũng không nhúc nhích, nước mắt của Lưu Diệu Văn từ hai má trượt xuống, rơi vào vai, cũng rơi vào trong lòng Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn tự cười chế giễu, chậm rãi buông Tống Á Hiên ra, hai mắt đỏ bừng nhìn cậu , tia sáng trong mắt hắn đã vỡ vụn.

Lưu Diệu Văn lau nước mắt, hắn thật sự cảm thấy rất giả tạo, rõ ràng người lớn như vậy mà còn rơi nước mắt, nhưng chính là nhịn không được.

"Tống Á Hiên nhi, em làm tôi đau quá."

Thanh âm run rẩy, chỉ vào nơi trái tim mình, "Nơi này...rất đau . "

Tống Á Hiên đứng đó nhìn Lưu Diệu Văn, trong mắt tâm tình phức tạp đan xen, không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu "Xin lỗi. "

Tống Á Hiên nghe thấy Lưu Diệu Văn nở nụ cười, hắn hôn lên môi cậu, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, trong mắt đong đầy sự tuyệt vọng

Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng rời khỏi môi cậu, nhìn về phía đáy mắt Tống Á Hiên, nhẹ giọng cười, "vậy nên, tôi muốn buông tay rồi "

Cái ôm rất ấm áp, nhưng cũng rất dễ gây nghiện, tôi thà rằng không bao giờ cảm thấy hương vị của cái ôm, chứ không phải cả đời dành chút ấm áp trong cuộc sống đầy đau đớn.

"Cũng xin em, hãy buông tha cho tôi, đừng xuất hiện bên cạnh tôi nữa, đừng cho tôi hy vọng, cũng không xuất hiện trong giấc mơ của tôi, tôi không chịu nổi sự cô độc mỗi khi tỉnh lại, tôi không muốn mỗi một lần tỉnh giấc, trên tay chỉ còn lại sự tuyệt vọng ."

Hắn nhẹ nhàng lui về phía sau, thu hồi ánh mắt quyến luyến, chống đỡ bằng một nụ cười nhạt , xoay người rời khỏi hành lang, lưu lại một mình Tống Á Hiên, còn có trái tim đã tan vỡ.

Nước mắt theo khóe mắt rơi xuồng, má đầy nước mắt, trưởng thành quá đau đớn, tôi chỉ muốn trở về làm một đứa trẻ
.....

Tống Á Hiên trở về khách sạn, cố ý không bật đèn, ngồi trên mặt sàn cạnh giường, nhìn chằm chằm dưới sàn.

Nếu em để anh đi thì sao ? Em và anh đã không thể trở lại như trước, phần tình yêu này quá nặng nề, cậu không thể không buông tay.

Không phải vì không yêu, chính xác bởi vì quan tâm quá nhiều, vì vậy luôn không thể buông bỏ.

Tống Á Hiên hai mắt đẫm lệ, từ trong tủ lạnh lấy ra rất nhiều rượu, đều là rượu trắng.

Cậu đưa tay rút nắp bình, đưa lên miệng uống, sau khi uống xong liền lại đem bình rượu ném xuống đất, giống như đang phát tiết ủy khuất mấy năm nay, cũng chỉ có vào ban đêm, cậu mới có thể thả mình ra như vậy

Đau, tâm rất đau.

"Cho nên, tôi muốn buông tay rồi "

"Cũng xin em hãy buông tha tôi, đừng xuất hiện bên cạnh tôi nữa, đừng cho tôi hy vọng."

"Cũng không cần xuất hiện trong giấc mơ của tôi nữa, tôi không chịu nổi sự cô đơn khi tỉnh lại, tôi không muốn mỗi một lần tỉnh giấc, trên tay chỉ còn lại sự tuyệt vọng"
......

Lưu Diệu Văn mang theo trái tim tan vỡ, tê dại trở lại công ty, ở trong văn phòng nhỏ bé khiến người ta khó thở, thiếu niên vô lực đưa ra quyết định.

"Ba năm, công ty giúp tôi trả hết nợ nần, tôi giúp công ty kiếm được thật nhiều tiền, khi mọi chuyện kết thúc , hãy để tôi đi "

Quản lý biết không thay đổi được quyết định của hắn, cười trêu ghẹo, "Diệu Văn của chúng ta thật tàn nhẫn . "

Lưu Diệu Văn chớp mắt, tàn nhẫn ? phải không?

Không ai sinh ra đã nhẫn tâm , tất cả đều trải qua và nhìn thấy quá nhiều điều họ không muốn nhìn thấy, cuối cùng đã lựa chọn đóng cửa trái tim

Người đại diện cũng đi theo hắn ba năm, trong lòng ngược lại có chút không nỡ, "Văn ca, cậu thật sự quyết định như vậy ? "

Lưu Diệu Văn không nói gì, người đại diện vỗ vỗ vai hắn , "Tôi biết trong lòng cậu không thoải mái, rốt cuộc làm sao vậy? "

Lưu Diệu Văn cười khổ, tôi nhìn thấy hoàng hôn ven biển, có được sự tự do, thoát khỏi sự trói buộc, nhưng bơi không ra khỏi hồi ức lại học không được cách buông tay. Khổ sở làm sao có thể nói rõ ràng, mất mát làm sao có thể cảm thấy đồng cảm, tất cả mọi thứ đều không thể quay trở lại

.............

Mã Gia Kỳ lấy thuốc từ bệnh viện về , cửa vừa mở ra, đập vào mắt là những viên thuốc rải rác khắp nơi, Tống Á Hiên ngã xuống bên giường, Mã Gia Kỳ dường như không chút do dự liền đoán cậu đã uống thuốc ngủ, không suy nghĩ liền kéo cậu đến bệnh viện, sau khi từ Paris trở về, tâm tình Tống Á Hiên ngày càng xấu đi , anh sợ A Tống của anh không còn dũng khí mà sống tiếp

Mã Gia Kỳ nắm lấy tờ giấy trong tay, tập trung vào hai chữ trầm cảm, đây là có thể quyết định sinh tử của A Tống, anh không muốn tiếp nhận.


Lưu Diệu Văn chưa từng nghĩ tới việc Tống Á Hiên sẽ bị trầm cảm, vô tình phát hiện cậu ở bệnh viện cũng chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên bị cảm lạnh đi lấy chút thuốc cảm, hành lang dài của bệnh viện, y tá bác sĩ đều đang khẩn trương làm việc, mùi thuốc khử trùng tràn ngập khoang mũi, khiến người ta nhịn không được muốn nhíu mày, hắn lại chỉ cảm thấy bóng dáng Tống Á Hiên càng ngày càng gầy gò.


Tống Á Hiên nhìn thấy hắn phản ứng đầu tiên là chạy trốn, giống như rất sợ gặp hắn, Lưu Diệu Văn nhìn càng thêm đau lòng, thì ra, Tống Á Hiên không quan tâm hắn là vì trầm cảm sao?


"Em không muốn nhìn thấy anh ta , Mã ca bảo anh ta đi! "

Tống Á Hiên ôm đầu vùi mình vào trong chăn không ngừng run rẩy, Mã Gia Kỳ lại quay đầu ép mình không nhìn hắn, có lẽ để A Tống nói chuyện với Lưu Diệu Văn, sẽ tốt hơn một chút, cũng sẽ không tệ hơn bây giờ.

Vành mắt Lưu Diệu Văn đỏ lên, cẩn thận nắm lấy cổ tay Tống Á Hiên, "Tống Á Hiên , là anh, là A Văn của em đây. "

Đừng sợ anh , Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên không còn run rẩy nữa, Lưu Diệu Văn hai tay nắm chặt tay cậu , cùng mười ngón tay cậu nắm chặt, "Em cảm nhận được không, anh là A Văn của em đây. "

Tống Á Hiên ngẩng đầu, Lưu Diệu Văn nhìn thấy nước mắt của cậu không ngừng rơi xuống, lòng hắn liền đau

" Anh có thể không cần bất cứ kết quả gì, anh cũng không cần em phải giải thích cho anh biết, chỉ cần em là một Tống Á Hiên sống thật khỏe mạnh "

"Đừng từ bỏ , được không A Hiên? "

Chỉ cần yêu thế giới một lần nữa vào ngày hôm sau.

Tầm mắt Tống Á Hiên rơi vào trên hai tay Lưu Diệu Văn đang nắm chặt hai tay cậu , nước mắt mơ hồ từ khóe mắt trượt xuống hai má, ướt nửa mảng gối, khiến Lưu Diệu Văn đau lòng, Mã Gia Kỳ nhìn thấy trong mắt Tống Á Hiên ,ánh sáng đang chậm rãi tụ tập lại

Vì anh , em muốn yêu thế giới này thật tốt .

Ông trời ơi, có thể không đem điểm cuối cùng của tôi đi, hy vọng muốn được sống tiếp cũng biến mất

"A Tống đối với cậu mà nói, rốt cuộc có ý nghĩa gì?"

Lưu Diệu Văn có chút kinh ngạc, Mã Gia Kỳ hai tay nắm chặt góc áo, trong mắt mang theo ánh sáng giễu cợt, anh đang nhẫn nhịn.


Lưu Diệu Văn xoay người nhìn thấy nước mắt trong mắt Mã Gia Kỳ,thu lại cảm xúc nhẹ nhàng mở miệng, "Rất nhiều người nói tôi trời sinh dũng cảm, mơ ước đi con đường này, chưa bao giờ là con đường trải đầy hoa , tôi chân trần giẫm lên những mảnh thủy tinh, đầy những vết thương, máu tươi đầm đìa nhuộm đỏ nửa trái tim, tôi không có gì cả, cũng không sợ mất đi hào quang, chỉ vì có Tống Á Hiên. "

Mã Gia Kỳ nở nụ cười, trong mắt ôn nhu không còn nữa, "A, vậy tại sao cậu còn muốn rời bỏ em ấy, khi biết em ấy bị trầm cảm. "


"Mã ca, Tống Á Hiên Nhi vẫn luôn tự do, chỉ có một mình tôi bị nhốt tại chỗ, nói tôi thật giống như một đứa trẻ, cho tới bây giờ đều muốn có một lời giải thích, vì sao em ấy muốn buông tay tôi , buông tha cho tình cảm giữa chúng tôi" Lưu Diệu Văn nhíu mày, trái tim đau đớn như bị bóp chặt, vành mắt hơi đỏ lên, thanh âm đều nghẹn ngào, " Tôi cố chấp cầu kết quả của cả hai , chưa từng nghĩ tới em sẽ bị trầm cảm, nếu ở cùng khiến em ấy cảm thấy có gánh nặng, tôi lựa chọn rời xa em ấy ..."

Tất cả bọn họ đều bị buộc phải trưởng thành trong thế giới này , sự dũng cảm bẩm sinh của họ , trở nên thật sợ hãi.

"Cho nên cậu cũng không biết vì sao A Tống lại bị trầm cảm ,cũng không biết vì sao em ấy rời khỏi cậu ?"

Lưu Diệu Văn còn chưa nói xong đã bị Mã Gia Kỳ chắn ngang, Tống Á Hiên chưa từng nói một chữ về trầm cảm cho hắn nghe , cũng chưa từng giải thích vì sao lúc trước lại bỏ đi , trong lòng Lưu Diệu Văn run lên, trong mắt có chút luống cuống, hắn vẫn rất để ý.

Mã Gia Kỳ gửi tới video, tim Lưu Diệu Văn như bị bóp nát , Tống Á Hiên cho tới bây giờ đều hiểu rõ tất cả mọi thứ , nhưng cậu cái gì cũng không nói, đem tất cả mọi chuyện chôn trong lòng, còn hắn chỉ có thể ở chỗ Mã Gia Kỳ biết được chân tướng của sự tình. Tống Á Hiên dựa vào cái gì a, dựa vào cái gì mà cậu không nói cho hắn biết , từ đầu đến cuối tựa như một kẻ ngốc mà che giấu ,cậu dựa vào cái gì mà hy sinh chính mình vì giấc mơ của người khác.

Tống Á Hiên, anh không cần ước mơ nào cả, anh chỉ cần em phải thật khỏe mạnh.

Đêm đã tàn, chỉ còn lại bản thân cô đơn lẻ loi trên bầu trời đầy sao.

Ánh sáng và bóng tối loang lổ, thời gian sẽ vô tình làm phai nhạt bao cảm xúc, quên đi bao câu chuyện trong năm tháng ánh sáng và bóng tối đã qua.

Bao nhiêu sự kiện không bao giờ quên trong quá khứ, không thể chống lại những năm tháng tiêu tan, tất cả chúng ta đều đang lặng lẽ thay đổi bản thân theo dòng thời gian , phai nhạt đi nét xanh tươi, đơn sơ như những cánh bướm, trong những năm tháng mài giũa dần dần trở nên trưởng thành và ảm đạm


Tầm mắt rơi vào những con cá trong bể , những con cá tự do bơi, lại không biết bốn phía đều là mặt kính , bị mắc kẹt trong thế giới hư vô, không trốn được ra ngoà, Tống Á Hiên liếc mắt nhìn , có chút mệt mỏi.

....


Tống Á Hiên bỗng nhiên trở nên rất nhạy cảm, chỉ cần hành lang có tiếng bước chân truyền đến đều sẽ sợ hãi vùi vào trong góc, không cho bất luận kẻ nào chạm vào.

Cửa phòng bị đẩy ra, Tống Á Hiên nhìn thấy bóng dáng Lưu Diệu Văn, ý thức hỗn loạn ngã xuống cạnh giường, Lưu Diệu Văn bối rối chạy tới, nhìn Tống Á Hiên vây khốn mình vào trong cánh tay đầy vẻ sợ hãi, trong lòng nhất thời đau đớn.

"Đừng qua đây."

Thanh âm Tống Á Hiên run rẩy, cậu không biết vì sao, muốn tự nhốt mình trong bóng tối, không muốn nhìn thấy bất luận kẻ nào, đặc biệt là Lưu Diệu Văn.

Tay Lưu Diệu Văn vừa chạm vào cổ tay Tống Á Hiên, liền thấy cậu mạnh mẽ rụt lại, cả người cuộn tròn run rẩy.

"Đừng chạm vào tôi !"

Tống Á Hiên đã không còn kiểm soát được cảm xúc , trong lòng Lưu Diệu Văn không khỏi có chút bối rối, hắn cầm cổ tay Tống Á Hiên, khiến cậu tránh không thoát được.

"Tống Á Hiên, em nhìn anh, anh là Lưu Diệu Văn."

Lưu Diệu Văn nhìn vào đôi mắt của Tống Á Hiên, bên trong không có một chút ánh sáng nào cả.

Tống Á Hiên bị ép ngẩng đầu nhìn về phía đáy mắt Lưu Diệu Văn, mượn ánh trăng chiếu vào, Lưu Diệu Văn nhìn rõ những giọt nước mắt trên mặt Tống Á Hiên.

Lưu Diệu Văn ngẩn ra, đem Tống Á Hiên ôm vào trong ngực, cảm nhận cậu lại gầy đi, chỉ một cánh tay là có thể đem cả người cậu ôm lại

Tống Á Hiên ở trong lòng Lưu Diệu Văn không ngừng run rẩy, tâm tình cậu không còn sụp đổ nữa, Lưu Diệu Văn nghe thấy thanh âm khàn khàn của cậu

"Lưu Diệu Văn, em rất bẩn"

Lưu Diệu Văn lúc này mới kinh hãi, Tống Á Hiên vẫn không quên, chuyện đó tựa như gai đâm sâu vào đáy lòng cậu, nhẹ nhàng kéo một cái, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau.

Có một số việc mặc kệ trải qua bao lâu cũng sẽ không bị phai nhạt, dù luôn bị đối xử thờ ơ nhưng lại là vết sẹo vĩnh viễn trong lòng , một khi chạm vào, một chút sẽ cảm thấy đau đớn.

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên, giơ tay lau đi nước mắt cho cậu, vành mắt lại đỏ lên, đau lòng Tống Á Hiên yếu đuối, cũng đau lòng vì bệnh của cậu, rõ ràng đang là thiếu niên nhiệt huyết như vậy.

"Tống Á Hiên, anh là gì của em ?"

Tống Á Hiên chớp chớp mắt, "Bạn trai. "

Lưu Diệu Văn nở nụ cười, cười xong lại muốn khóc, "Vậy sao em không nói gì với anh chứ? "

"Tống Á Hiên, em thật ích kỷ , ích kỷ đem chuyện gì cũng gánh vác lên người mình, ích kỷ cái gì cũng không nói cho anh biết, ích kỷ khiến anh cũng không có dũng khí theo đuổi em . Tống Á Hiên, em có đau không? "

"Xin lỗi, A Văn của em đến muộn rồi "

Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên lại muốn khóc, cậu bĩu môi, làm nũng như thường lệ, "Văn ca, anh hôn em , hôn em liền không đau nữa "

Lưu Diệu Văn nhẹ nhàng hôn lên mắt Tống Á Hiên, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, rơi vào mu bàn tay, làm ướt vạt áo, hắn cười, cười rất vui vẻ.

"Ông trời ơi

Lẽ nào người nhìn không ra tôi thật sự rất yêu em ấy?

Cớ sao để hai người rõ ràng yêu nhau đến thế

Mà người nỡ lòng chia cách a"
........

Lưu Diệu Văn và Mã Gia Kỳ như thường lệ đưa Tống Á Hiên đến bệnh viện kiểm tra , nhưng tìm thế nào cũng không tìm được cậu

Lưu Diệu Văn đẩy cửa phòng ra, rơi vào mắt là căn phòng trống rỗng, theo đó rót vào bên tai còn có tiếng tích tắc mơ hồ, không biết có phải hắn nghe lầm hay không.

Lưu Diệu Văn ở bên giường nhìn tới một cái sổ tay, là của Tống Á Hiên.


Cuốn sách mang theo những chuyện bất an nhất của Tống Á Hiên được trải ra trước mắt Lưu Diệu Văn, kể lại khát vọng đối với cuộc sống, còn có nỗi sợ hãi đối với thế giới.


/

Em luôn luôn cảm thấy rằng số phận thật không công bằng, đối xử với chúng ta rất không công bằng, em luôn khao khát ánh sáng, nhưng sợ ánh sáng của thời gian có độc

Kinh nghiệm càng nhiều, càng không muốn nói ra bất cứ điều gì, trong những hoàn cảnh khác nhau, người khác không hiểu được bản thân muốn nói gì , cũng từ từ học được cách âm thầm chịu đựng.

Em vốn không dũng cảm như Lưu Diệu Văn, gặp phải chuyện phản ứng đầu tiên vẫn là chạy trốn, giống như một tên hề nhát gan.

Em không phải không có kiêu ngạo của mình, nhưng nếu là vì anh , bỏ đi sự không công bằng, có vẻ cũng không quá khó để chấp nhận, có lẽ, phải hoàn toàn tuyệt vọng một lần, mới có thể sống lại một lần nữa.

Em cũng từng nghĩ tới, hẻm núi không có hồi âm, rốt cuộc có đáng một bước nhảy vọt lên hay không, thế giới mang đến cho chúng ta bóng tối, còn phải liều mạng lưu lại nhớ nhung, sự dịu dàng sâu thẳm chưa bao giờ thuộc về chúng ta.

Em luôn cảm thấy rằng những người có nhau trong tim thì không nên bỏ lỡ, em cố gắng thích nghi với bóng tối, nhưng ngay khi nhắm mắt lại, những ký ức dày đặc còn lại trong tâm trí sẽ nuốt chửng em ngay lập tức, như một chú bướm bị gãy cánh, mất cánh rồi, sẽ không còn bay được nữa.

Giống như một con cá trong hồ bơi, đột nhiên bị rút cạn nước , nước hồ khô cạn, không thể tồn tại.

Em đã cố gắng để nắm bắt lấy chùm ánh sáng cuối cùng,em tiếp tục lật tung những ký ức , nhưng không bao giờ có thể tìm thấy bản thân mình trong đó

Em dường như ngày càng sợ hãi tất cả, không cảm nhận được sự ấm áp của thế giới, cũng không còn thích mặt trời, thậm chí không còn mong đợi một ngày nào đó, có thể cùng với A Văn và Gia Kỳ ca, rời khỏi giới giải trí khắc nghiệt , đi đến bên bờ biển hấp dẫn, sống một cuộc sống thật bình thường .

Em rất muốn sống thật tốt , em không muốn bỏ A Văn lại một mình, em đã cố gắng , đã rất nỗ lực , muốn nắm bắt được vẻ đẹp còn sót lại trên thế gian, cũng khát vọng, liều mạng tìm kiếm hy vọng sống sót, nhưng em thật sự không làm được, em mệt rồi.

Tất cả chúng ta đều là những đứa trẻ bị số phận tước đoạt , nhưng không bị tước đoạt hoàn toàn, chỉ để lại một vỏ bọc , em không còn là em , nhưng anh thì vẫn là anh. Thế gian còn có quá nhiều vẻ đẹp, phần lớn không còn liên quan đến em nữa, ánh mặt trời không bắt được em , nhưng nhất định sẽ chiếu theo anh, Lưu Diệu Văn, em muốn nhìn anh trở nên thật tỏa sáng , tựa như em, sống một cuộc sống tự do . Mang theo phần của em, đi nhìn kỹ pháo hoa của thế giới này, có được không ?

/
Nước mắt rơi trên trang sách, nét chữ dày đặc ướt đẫm nước mắt nhòe thành màu đen.

Mã Gia Kỳ tìm khắp căn phòng, cũng không phát hiện bóng dáng Tống Á Hiên, tiếng nước vang lên, càng ngày càng rõ ràng, rót vào trong lòng Lưu Diệu Văn, không khỏi có chút bối rối, Mã Gia Kỳ kéo cánh tay hắn lại, "Sao vậy Diệu Văn? "

Lưu Diệu Văn theo bản năng nhìn về phía phòng tắm đang đóng chặt cửa phòng, trong lòng càng ngày càng loạn, nói không nên lời, giống như ngàn vạn kim châm đâm xuyên qua tim, khiến cho hít thở không thông

Mã Gia Kỳ theo tầm mắt Lưu Diệu Văn nhìn qua, nhíu nhíu mày, áp lực bao phủ toàn thân, động tác nhanh hơn ý thức, lúc phản ứng lại, Mã Gia Kỳ đã đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt là bồn tắm lớn bị máu tươi nhuộm đỏ, tràn ra bên ngoài, trong tầm mắt là vết đỏ trên cổ tay. Tay trái Tống Á Hiên đang buông thỏng bên mép bồn tắm , lưỡi dao trên tay cậu lóe lên , có chút chói mắt


Trước đó, Tống Á Hiên còn cười nói với bọn họ sẽ trị liệu thật tốt, nhưng quay lại, vẫn là nhẫn tâm bỏ lại tất cả , tiểu lừa gạt

Tống Á Hiên, em có đau không ? Ngay cả mặt trời yêu thích của em cũng sẽ sợ hãi khi nhìn thấy ánh sáng.

Ánh mắt Lưu Diệu Văn vỡ vụn, chỉ cảm thấy trước mắt trong nháy mắt trở nên tối tăm, Mã Gia Kỳ đưa tay che đi ánh sáng trong đáy mắt Lưu Diệu Văn, vành mắt lại đỏ lên.

A Tống của anh , từ khi nào trở nên cẩn thận như vậy, đối với nhân gian không còn chờ mong nữa.


# Tống_Á_Hiên_ cắt_cổ_tay
# Tống_Á_Hiên_tự_sát


Trầm cảm thật sự rất đáng sợ, trưởng thành thì đau quá, không làm được gì thì cứ mơ mộng. Trông như một đóa hoa rực rỡ chói mắt, trên thực tế chính là một vực sâu đầy gai nhọn. Con đường này đã hủy hoại rất nhiều thứ để thành công, sinh mạng con người , và cả sức khỏe của Tống Á Hiên

Tôi có thể không thực hiện ước mơ của mình, nhưng có thể trả lại Tống Á Hiên cho tôi hay không, trả lại cho tôi , như lúc ban đầu.


Ánh mắt Lưu Diệu Văn có chút trống rỗng nhìn chằm chằm vào vòng đu quay, những ký ức mang dấu chân tuổi trẻ, có lẽ sẽ treo ở trên đỉnh cao của vòng đu quay, kèm theo gió kể lại nỗi buồn nhàn nhạt và lời chúc nhẹ nhàng của tuổi trẻ, hạnh phúc từng giống như mộng cảnh xa xôi, khi tỉnh giấc mơ tan thành mây khói..... thì ra hạnh phúc đã sớm trôi qua rồi.

Quay lại được quá khứ, nhưng không quay lại được như lúc trước.

Không chịu nổi như dòng chảy của năm tháng, không thoát khỏi hình ảnh của thiếu niên

Khó khăn nhất không phải là chưa từng gặp, mà là đã gặp, cũng có được, lại vội vàng mất đi, sau đó ở đáy lòng lưu lại một vết sẹo, nó làm cho mình đau ,ngay cả quyền phản kháng cũng không có.

Vòng đu quay không ngừng quay, khi đi lên đỉnh, khi tôi vươn tay chạm vào, chỉ có nỗi buồn, cái gọi là hạnh phúc đến tột cùng đang ở đâu.

Em có biết hạnh phúc của vòng đu quay không? Ngồi trên đỉnh nhìn lên, tôi đưa tay ra, tưởng rằng mình đã chạm vào hạnh phúc, nhưng bên kia vòng đu quay không có em

Nếu tôi chưa bao giờ gặp em, nếu tôi chưa bao giờ yêu em, nếu lúc đầu tôi không tin điều đó , nếu tôi không kiên trì ngay từ đầu, có lẽ sẽ không phải là kết thúc như hiện tại, có thể mang tất cả mọi thứ quay trở lại, tôi thà không bao giờ biết về em.

Lưu Diệu Văn bỏ xuống thân phận thần tượng , băng qua núi Phú Sĩ đến chân trời Mạc Bắc, mang theo phần của Tống Á Hiên, vượt qua nửa địa cầu, địa điểm nổi tiếng cũng đã đi qua, nắm lấy tấm bài ước nguyện trong tay, trong nguyện vọng thứ ba của Tống Á Hiên không kịp hứa hẹn, tâm nguyện sùng đạo nhất treo dưới tháp hoa anh đào Nhật Bản.

Cầu xin cho thế giới tương lai, không còn sự chia ly và đau đớn nữa.

Hắn tin tưởng rằng, Lưu Diệu Văn và Tống Á Hiên trong một thế giới khác còn có thể gặp lại nhau, không còn đau đớn, nhất định phải có cuộc sống rất hạnh phúc.

Mặt trời mọc và mặt trăng lặn, Tống Á Hiên là ánh sáng duy nhất không bao giờ rơi xuống.

" Gió nhẹ ơi

Có thể hay không cho tôi được ôm lấy em ấy ?

Trong vô số đêm đen tĩnh mịch

Tôi vẫn nhớ em ấy rất nhiều "

"Tôi có một cuộc cá cược với các vị thần

Cược rằng chúng tôi sẽ đi đến cuối cùng

Sau đó, các vị thần đã chiến thắng

Em ấy dành cả cuộc đời mình cho tôi

Bị kẹt lại trong những giấc mộng hư vô

Làm một bướm đêm không bao giờ chùn bước "

END
Facebook : TNT's Sweet House

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro