Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Choi Yerim đã đi theo bên người Jinsoul nhiều năm, hiện tại chuyện lớn chuyện nhỏ của Jung gia đều là nàng liên hệ báo cáo với Jinsoul. Hiện tại nghe những lời của Jinsoul, nàng rất rõ ràng ý tứ của cô. "Tôi sẽ cho người bên dưới xử lý ngay, đảm bảo khi ngài trở về sẽ không gặp lại người này nữa."

Choi Yerim yên lặng sờ sờ mồ hôi trên trán, Jinsoul cường thế như vậy, rõ ràng không phải nói chuyện ở trước mặt nàng, còn cách đại lão bản xa như vậy, nhưng đối phương lại có khả năng làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ cùng lo lắng.

Jinsoul nhàn nhạt ừm một tiếng, giống như căn bản không có để ở trong lòng. Hành vi lần này của Han Seojun thực sự khiến cô tức giận, nhưng trong khi tức giận, Jinsoul lại nhớ ra một chuyện khác.

Nếu Han Seojun có khả năng tìm ra nhược điểm của cô, vậy còn trước kia thì sao? Trước kia cô còn chưa đủ lông đủ cánh, không phải sẽ dễ dàng hơn sao?

Nữ nhân kia, quả nhiên có tâm địa rắn rết, vào thời điểm nào đó có thể giáng cho cô một đòn chí mạng.

"Còn nữa, đi thăm dò xem trước khi Jeon gia xảy ra biến cố, Han gia đang làm gì!" Jinsoul nắm chặt quyền, từ sự việc này, cô cảm thấy có lẽ lúc trước cô đã đánh giá thấp Han Seojun. Đừng nói hy vọng nữ nhân kia có chi tâm lương thiện, để cho cô trở thành một người bình thường còn rất khó.

Choi Yerim trả lời, thăm dò hỏi, "Là trước đây có vấn đề gì không sao?"

Jinsoul không kiên nhẫn cau mày, "Xem có thể tra được chút gì hay không lại nói, tháng sau tôi sẽ trở về, thu thập nhà bên kia."

"Bên kia? Tiểu thư, ngài không sống ở nhà cũ sao?" Choi Yerim lại ngạc nhiên, dù đi theo Jinsoul nhiều năm như vậy, nàng thật sự không thể hiểu được lần này Jinsoul đang làm gì. Trên người Jinsoul có góc khuất, nhưng khi đối mặt với công việc của Jung gia, miễn là liên quan đến quyền lợi cùng quyền thừa kế, Jinsoul chưa bao giờ cẩu thả. Không phải cô thực sự coi trọng sản nghiệp của Jung gia, mà chỉ là vì khẩu khí trong lòng. Nếu cô trở về mà không sống trong nhà cũ, có lẽ cũng biết Jung Jinhyuk sẽ nghĩ như thế nào.

"Ừm, tôi còn muốn đưa người về." Jinsoul thẳng thắn thừa nhận, bản thân cô về nhà cũ sẽ không có vấn đề gì. Dù sao, những năm nay cô đã đấu trí với Han Seojun không ít lần, hai người đều rõ ràng đối phương không phải là kẻ tầm thường, muốn hạ gục đối phương trong nháy mắt là điều không thể. Nhưng Jungeun thì khác, mặc dù Jinsoul chắc chắn Jungeun sẽ không bị bất cứ thương tổn nào, nhưng cô không đủ có niềm tin tuyệt đối nói không để cho Jungeun chịu chút uỷ khuất. Huống hồ, quan hệ hiện tại của hai người...

Nghĩ đến đây, Jinsoul lại cảm thấy có chút cáu kỉnh, "Con trai của Han Seojun bây giờ thế nào rồi?" Cô dừng lại, như suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: "Quên đi, đừng nói nữa, lại càng thêm phiền lòng. Cũng nhớ kỹ người này cho tôi, nói cái gì chúng ta cũng nên chú ý đến bảo bối của Han Seojun mới đúng."

Trong lòng Jinsoul vẫn luôn nhớ tới Jungeun, cúp điện thoại xong xoay người đi tới phòng bệnh của Jungeun.

Gần mười hai giờ trưa Jungeun mới tỉnh dậy, kỳ thực nàng còn chưa muốn mở mắt, thân thể mệt mỏi rã rời, nhưng ý thức trở về giống như thúc giục nàng, buộc nàng phải mở mắt, không thể ngủ tiếp.

Mí mắt Jungeun vừa động, khi ý thức trở về, nàng cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Giống như bị một ngọn núi đè lên, từng bộ phận xương cốt đều đau nhức không chịu nổi.

Vừa định nhẹ nhàng thở ra, tầm mắt Jungeun liền rơi vào một bóng lưng.

Không biết Jinsoul nằm nhoài ngủ bên giường từ lúc nào, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại. Jungeun nuốt lời hô hấp vào cổ họng, nàng nhìn Jinsoul, nữ nhân này đang đối mặt với nàng, từ góc độ của Jungeun có thể thấy rõ vành mắt bị thâm đen của Jinsoul, mà tóc cũng có chút lộn xộn, không còn có dáng dấp ưu tú cao cao tại thượng như thường lệ.

Jungeun hơi nhúc nhích, vừa định xuống giường thì Jinsoul đột nhiên mở mắt ra.

Thời gian thức dậy sau giấc ngủ của Jinsoul ngắn hơn người khác nhiều, thói quen cảnh giác mà cô nuôi thành quanh năm tựa như không có khả năng thay đổi trong một sớm một chiều. Việc đầu tiên khi thức dậy chính là ngẩng đầu nhìn về phía Jungeun, khi bắt gặp ánh mắt của cô gái, cô lập tức lộ ra nụ cười, nụ cười này giống như những chuyện vẫn lo lắng cùng đề phòng của cô đã lắng xuống. "Tỉnh rồi, có thấy chỗ nào không thoải mái không?" Jinsoul hỏi, ánh mắt ôn nhu, giọng nói nhẹ nhàng hơn bình thường.

Jungeun lắc đầu, ngoại trừ đầu có chút nặng nề hơn một chút cũng không có chuyện gì.

"Bên kia ..." Jungeun do dự, hiện tại trong đầu nàng rất rõ ràng, nàng vẫn còn nhớ những gì nàng đã nói với Jinsoul lúc sáng.

Kỳ thực sau khi nói ra những lời đó, nàng không muốn nói chuyện với Jinsoul, nhưng hiện tại ngoài Jinsoul ra, nàng không tìm được ai để hỏi tình hình của bên Kim Ba như thế nào. Trong lòng lo lắng, nhưng hiện tại kéo lê thân thể mệt mỏi, nhất thời tựa như cũng không thể làm được gì.

Biển hiện của Jinsoul rất săn sóc, trong chốc lát cô đã hiểu được ý tứ của Jungeun, sau đó cô nói: "Yên tâm, bên nhà tang kễ có Kim Hyunjin nhìn... Em, chuyện của ba em, đã được an bài thỏa đáng rồi, thời gian được ấn định là 3 giờ chiều nay. Đến thời điểm đó tôi sẽ đưa em đi."

Jungeun có chút kinh ngạc nhìn cô, nàng không biết giữa mình và Jinsoul còn có quan hệ gì. Nàng nhớ lúc đó mình đã nói rất rõ ràng rồi, theo tính khí của Jinsoul, sau khi nghe xong lời nói của mình, còn có thể xem như không có chuyện gì mà giao tiếp với mình sao? Cô thậm chí còn giúp nàng sắp xếp hậu sự của Kim Ba.

"Kỳ thực, chị không cần làm những việc này, Jinsoul." Jungeun nói, "Tôi đã nói rất rõ rồi, từ đây về sau chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa, tôi sẽ tự lo việc của ba tôi, trước tiên cảm ơn chị vì khoảng thời gian này phiền phức chị." Nói xong nàng cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt quen thuộc kia.

Jinsoul không quá bất ngờ trước né tránh của Jungeun. Mấy tháng nay, còn thiếu Jungeun tỏ vẻ quật cường trước mặt cô sao? Nhưng cô là loại người làm theo những gì người khác nói sao? Jinsoul mỉm cười, cô đứng dậy lắc lắc cổ, vừa rồi nằm ở trên giường mấy tiếng, cột sống cổ tựa như không chịu nổi.

Jungeun trên giường còn rất suy nhược. Khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt kia có chút bệnh trạng, đối mặt với Jungeun như vậy, coi như trong lòng Jinsoul có lửa giận cũng không thể phát tiết. Lúc này trong mắt cô chỉ có đau lòng, nhìn cô gái trước mặt, nói: "Được rồi, đừng sinh khí, hiện tại tôi dẫn em đi ăn chút gì đó, để bụng đói lâu như vậy sẽ không tốt cho dạ dày. Sau khi ăn xong tôi sẽ đưa em đến nhà tang lễ."

Biểu hiện của cô rất tự nhiên, giống như hoàn toàn thờ ơ với những lời của Jungeun, cũng như là không nghe thấy. Đương nhiên, cũng không cảm thấy kích động vì Jungeun từ chối, ngược lại còn một mực tiếp cận nàng.

Có thể nói, loại chủ ý này của Jinsoul rất làm người kinh ngạc.

Jungeun trố mắt một lát, không nói tốt cũng không nói xấu. Dù sao nàng cũng quá hiểu rõ Jinsoul, cho dù không thể để cô đi theo, Jinsoul sẽ nghe lời nàng sao? Jungeun mím mím môi, chuẩn bị nhấc chăn đi xuống. Nàng vừa làm ra hành động này, liền bị Jinsoul dùng tay ngăn lại.

"Chờ đã." Jinsoul nói, "Tôi đi lấy tăm bông, trên mu bàn tay em vẫn còn ghim kim."

Jungeun lại bị lời nói của cô làm cho sửng sốt, Jinsoul ôn nhu cùng săn sóc khiến nàng không biết phải nói gì, nhưng trái tim nàng rất ấm áp, giống như có một mặt trời nhỏ. Chỉ là một mặt trời nhỏ như vậy, nàng cảm thấy không kham nổi.

Động tác của Jinsoul rất nhanh, lúc làm loại chuyện này cô rất cẩn thận, cúi đầu xuống, dùng tăm bông ấn vào mu bàn tay, sức lực không mạnh, vừa phải.

"Đi thôi." Jinsoul nắm tay nàng.

Jungeun nhìn mười ngón tay hai người đan vào nhau, ánh mắt tối sầm lại, quên đi, nàng không quan tâm, cứ coi như là lần cuối cùng đi. Hôm nay lo liệu hậu sự cho Kim Ba xong, mọi chuyện sẽ thực sự kết thúc.

Khi đến nhà tang lễ, còn chưa đi đến linh đường của Kim Ba, Jungeun đã nghe thấy tiếng nói chuyện.

Nàng rất kinh ngạc, hôm qua đột nhiên xảy ra chuyện, vị trí linh đường rất hẻo lánh, xung quanh cũng không có người quen biết. Nhưng hiện tại thực sự có tiếng người giao lưu trong linh đường. Nàng ngẩng đầu, nhìn sang, khi nhìn thấy tình cảnh trước mắt liền hoàn toàn sững sờ.

Sao lại có nhiều người như vậy? Hơn nữa, nhìn những vòng hoa đã bày ra không còn chỗ để đặt, Jungeun cảm thấy mình đã đi nhầm chỗ.

Nhưng không, nơi này chính là linh đường của Kim Ba, hiện tại, thực sự có rất nhiều người đến tế bái, thậm chí nàng còn nhìn thấy một vài bóng dáng quen thuộc trong đám người này. Đó là những gia đình đã từng có giao hảo với gia đình nàng, nhưng sau đó trở nên xa lánh vì nhiều lý do khác nhau.

Jungeun đứng đó không đi, nàng cảm thấy mình cần một chút thời gian để tiêu hóa tất cả những gì mình nhìn thấy.

Có chút huyền huyễn, khó mà tin nổi.

"Em không đi qua xem một chút sao? Những người kia đều là tới thăm ba em, em cũng không muốn ông ấy quạnh quẽ đi như vậy đúng không?" Jinsoul thấy nàng dừng bước, sau đó cũng dừng lại, nói.

Biểu hiện của người này quá mức bình thường, cũng không cảm thấy chút kinh ngạc. "Chị sắp xếp chuyện này?" Jungeun nhìn Jinsoul hỏi.

Jinsoul không có né tránh ánh mắt của nàng, rất tự nhiên nói, "Đó là vì tôi làm người ở thành phố Seoul bất mà tránh xa Kim gia, nhưng nếu hiện tại người năm đó đều đã đi rồi, tôi cũng không thể dây dưa không tha đúng không? Kim Hyunjin đã sắp xếp, em ..."

"Nực cười!" Jungeun hất tay cô ra, tâm tình phản kháng trước nay chưa từng có, "Jinsoul, hiện tại chị rất đắc ý đúng không? Cao cao tại thượng như vậy, vĩnh viễn có thể đem người đùa bỡn sau đó vỗ tay! Chị cảm thấy như vậy rất lợi hại sao! Hiện tại ba tôi đã chết rồi, ai cần chị giả nhân giả nghĩa!".

Sau đó, nàng dùng sức đẩy Jinsoul, lảo đảo chạy đi.

Jinsoul đột nhiên bị đẩy cũng không để ý tới, dưới chân loạng choạng suýt chút nữa ngã chổng vó. Cô hét lên "Jungeun", nhưng người kia không quay đầu lại, chỉ đưa cho cô một bóng lưng quyết tuyệt càng lúc càng xa.

Bóng lưng kia tựa như đang lên án cô.

Jinsoul cười khổ, Kim Hyunjin nói đúng, tại sao ngay từ đầu cô chắc chắn rằng mình sẽ không yêu Jungeun? Vậy hiện tại cô làm sao bây giờ? Cô đã nghiện nàng, mà nàng, hận chết cô.

Cô muốn rút lại những lời vừa rồi, kỳ thực không muốn biểu đạt ý tứ hàm xúc của mình, nhưng cô không biết làm sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.

Đứng tại chỗ, Jinsoul mệt mỏi thở dài.

Tất cả những gì hiện tại cô đang làm, hóa ra trong mắt Jungeun chỉ là giả nhân giả nghĩa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro