Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jinsoul nghe thấy lời này, cảm thấy tim mình thực sự ngừng đập.

Nàng hỏi, phải làm sao? Nàng nói, tôi thích chị. Nhưng mà, nàng còn nói đây là tội ác tày trời.

Jinsoul cảm thấy mắt có chút đau, không biết có phải vì cả đêm không chợp mắt nên có chút khó chịu hay không. Mà so với mắt khó chịu hơn chính là trái tim, ngay cả ngày mùa thu năm năm trước Han Seojun suýt chút thật sự tìm được kẻ ám sát cô, ở trong phòng bệnh nửa tháng không nhúc nhích cũng không cảm thấy khó chịu như vậy. Trái tim như bị áp chế, giống như bị một bàn tay mạnh mẽ bóp thật chặt, như sau một khắc liền bị bóp nát, đau không thở nổi.

Lúc này, cô muốn tiến lại gần hơn, nhưng lại cảm thấy không thể tới gần được.

Kỳ thực cô muốn nói với Jungeun đừng rời đi, muốn nói với nàng là chính mình không nỡ để nàng rời đi, thật ra cô cũng thích nàng! Nhưng còn chưa nói ra yêu thích, cô đã nghe thấy chân tâm tuyệt vọng của nàng.

Jinsoul tiến lại gần Jungeun, cô ngồi xổm xuống, định ôm lấy người trước mặt, nhưng cô vừa đưa tay ra đã bị Jungeun hất ra.

"Đừng chạm vào tôi!" Nàng hét lên, thanh âm khàn khàn, có chút khó nghe.

Tay Jinsoul đột nhiên dừng trên không trung, không biết phải làm sao.

Jungeun khóc đến mức khó coi, trước đó mặt nàng đã đen vì đốt tiền giấy rồi, giờ lại khóc nữa, dáng dấp thật sự có chút buồn cười. Nhưng Jinsoul nhìn mà không cười được, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhìn thấy Jungeun như vậy, cô cảm thấy bất lực.

"Jungeun..." Jinsoul cảm thấy lúc này vẫn phải nói cái gì, nhưng mở miệng lại không biết nên nói cái gì cho phải. Lúc này nói chuyện yêu đương có phải là muộn rồi không?

Nhưng nếu không nói ra thì thực sự có chút không cam lòng. Jinsoul vừa định nói, nhưng nhìn thấy người quỳ trên mặt đất, thân thể đã lung lay, suýt chút nữa ngã xuống.

Jinsoul hoảng sợ, đưa tay đỡ lấy Jungeun, khi tay cô chạm vào cơ thể của cô gái kia, Jinsoul nhận ra nhiệt độ trên người Jungeun cao đến đáng sợ.

"Cút!" Jungeun vẫn muốn tránh xa cô, muốn hét lớn, nhưng tựa như khí lực của nàng đã dùng hết cho câu trước, lúc này giọng nói của nàng nghe ra có chút yếu ớt lại bất lực.

Đáy mắt Jinsoul có chút ảm đạm, "Lúc này em còn cậy mạnh sao?" Kỳ thực, cô muốn nói là nàng không cần cậy mạnh trước mặt cô.

Jungeun còn muốn nói gì, lúc này tay của Jinsoul đã đặt trên trán nàng, nhiệt độ vừa lạnh vừa thoải mái, làm cho nàng mê luyến. Lúc này nàng có cảm giác như đang ở trung tâm trái đất, bị dung nham nóng rực vây lấy, nàng cảm thấy khó chịu. Nhưng đột nhiên, một chậu nước lạnh từ trên trời rơi xuống tựa như chảy ra từ một dòng sông băng, lập tức khiến người ta cảm thấy thoải mái đến muốn cảm thán.

Thân thể phản ứng quá thành thật, Jungeun không từ chối mà nép người vào vòng tay của người bên cạnh. Nàng vô thức dùng khuôn mặt đi tìm nhiều cảm giác mát mẻ hơn, nhưng không ngờ, động tác tìm kiếm này lại đưa nàng đến gần Jinsoul hơn.

Jinsoul đau lòng, cô vòng tay qua lưng của Jungeun, lúc này cô có thể cảm nhận được độ ẩm trong lòng bàn tay. Sau khi nướng mấy tiếng đồng hồ trước ngọn lửa lớn như vậy, ngoan cố đến mức không thèm uống nước suối đặt trước mặt, đối với Jungeun quật cường như vậy, Jinsoul vừa tức giận lại vừa đau lòng.

Đặc biệt, khi cô nhìn thấy đôi môi trắng bệch của Jungeun lại càng là như vậy.

"Trước tiên đi bệnh viện, ngoan." Cuối cùng người thỏa hiệp là Jinsoul, được rồi, cô thừa nhận mình không nỡ nhìn Jungeun mỏng manh như vậy. Lúc này nhìn cô gái trong vòng tay mình, cảm giác tức giận cùng phức tạp của cô đều biến mất, chỉ còn lại đau lòng.

Jungeun nghe xong lời này của cô, nàng mới khôi phục lại cơn choáng váng mơ hồ, muốn nói lời từ chối, nhưng tâm trí lại chìm xuống, trước mắt đột nhiên xuất hiện một vòng ngôi sao nhỏ, cảnh tượng trong tầm mắt cũng dần trở nên mờ mịt, ý thức hoàn toàn ra khỏi tâm trí nàng.

Jungeun ngất đi.

"Jungeun?" Jinsoul cất cao giọng, nhưng tiếng gọi này không thể làm Jungeun mở mắt ra.

Jinsoul liền hoảng sợ.

Bế Jungeun lên, Jinsoul vẫn cảm thấy trong tay nhẹ nhàng, rõ ràng cao hơn 1m6 một chút, nhưng hiện tại ôm trong tay, Jinsoul cảm thấy chưa nặng hơn một hộp giấy A4. Lúc này Jungeun đang dựa vào ngực cô, Jinsoul cúi đầu xuống, có thể nhìn thấy xương quai xanh tuyệt đẹp của cô gái trong vòng tay cô.

Khi làʍ ŧìиɦ trước đây, Jinsoul thích nhất xương quai xanh trên ngực Jungeun, còn có xương bướm sau lưng nàng. Rất xinh đẹp, khiến người ta không nhịn được muốn hôn. Nhưng hiện tại, Jinsoul không có tâm tình thưởng thức xương quai xanh Jungeun đẹp đẽ như thế nào, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ.

Sao em ấy có thể gầy như vậy? Xương quai xanh càng sâu lại đẹp bao nhiêu, thì càng có thể thể hiện người kia gầy bấy nhiêu.

Bước chân của Jinsoul vội vàng, cô gần như chạy về phía xe, thậm chí có chút thô lỗ kéo Kim Hyunjin đang ngủ gà ngủ gật trên xe ra, đặt Jungeun vào ghế phó lái, nhanh chóng lái đi.

Sáng sớm, trời tờ mờ sáng. Thành phố Seoul giống như cũng đang chìm trong giấc ngủ, thỉnh thoảng chỉ có những công nhân vệ sinh đô thị đang quét dọn bên đường. Bây giờ chỉ có nhóm nhân viên mặc trang phục màu cam dễ thấy này chứng kiến ​​cảnh Jinsoul điên cuồng chạy quá tốc độ trên đường.

Jinsoul đưa Jungeun đến bệnh viện, lại là một phen binh hoang mã loạn.

Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Jinsoul mới bước ra khỏi phòng bệnh, lúc này cô mới có thời gian suy nghĩ ... Kim Hyunjin bị cô đuổi xuống xe ...

Không cần giải thích cái gì. Kim Hyunjin biết cô quá rõ, cô thậm chí còn chưa nói, Kim Hyunjin đã mở miệng.

"Ba giờ chiều sẽ sắp xếp hỏa táng. Đã an bài xong rồi, cậu yên tâm nhìn người bên cạnh, không cần lo lắng chuyện này."

"Cảm ơn." Jinsoul thở phào nhẹ nhõm, cũng may có Kim Hyunjin bên người, nếu không, bây giờ cô chỉ có một mình, thực sự không thể thu xếp mấy việc sứt đầu mẻ trán này.

Cúp điện thoại xong, Jinsoul không có đi vào ngay. Cô vẫn đứng ở cửa, nhìn người đang nằm trên giường bệnh qua tấm kính trong suốt ở cánh cửa.

Khi Jungeun ngủ liền rất yên tĩnh, ngay cả khi y tá ghim kim cho nàng, lông mày của nàng cũng không nhíu lại, nhìn thực sự rất ngoan.

Jinsoul lẳng lặng đứng ở cửa một lúc, sau đó rời đi, cô còn có chuyện quan trọng cần xử lý.

Sau khi bấm một cuộc gọi xuyên đại dương, ngay khi đầu dây bên kia được kết nối, cô đã ập xuống lời răn dạy: "Hai ngày nay Han Seojun về nước, động thái lớn như vậy mà mấy người không tra được tin tức gì? Tôi đang nuôi một đám phế vật sao?" Cô không có lớn tiếng, cũng không có một chút cuồng loạn, nói ra câu này vạn phần ôn hòa kể cả câu này có hàm chứa ý tứ phẫn nộ.

Người nghe máy tựa như không ngờ cuộc gọi do cô tự ý gọi sẽ không phải là một lời khen, dù bị mắng dữ dội nhưng đầu dây bên kia vẫn rất cố gắng giữ bình tĩnh, không để cho giọng nói của có một chút khiếp đảm.

"Tiểu thư, đây là chúng ta thất trách, không nghĩ tới có người làm phản. Chuyện này tôi đã gửi email cho ngài trước. Hình phạt có thể còn cần ngài chỉ thị, chuyện này..."

"Trừng phạt?" Người kia chưa nói xong, Jinsoul cắt ngang lời hắn, "Choi Yerim, cậu còn xin tôi chỉ thị với loại chuyện này sao?" Ngữ khí của cô lạnh lùng, từng chữ như bật ra khỏi kẽ răng. "Phản bội, hoặc là nói cùng một giuộc với nữ nhân Han Seojun kia, còn cần tôi chỉ thị làm thế nào sao?"

Phàm là người nào đã dính vào Han Seojun, Jinsoul đều cảm thấy buồn nôn.

Chỉ là một đứa con gái được Han gia lâm thời nhặt được, vốn dĩ muốn hảo hảo nuôi dưỡng, sau đó tìm mối quan hệ tốt gả đi, ai ngờ tới nữ nhân này lại thật sự bò lên giường của anh rể, chuyện như vậy, mỗi lần Jinsoul nghĩ tới đều cảm thấy ghê tởm!

Năm đó Han gia đối xử với Han Seojun không tệ, Han gia cùng Jung gia có quan hệ tốt, nhưng những năm gần đây Jung gia ngày càng phát triển, còn Han gia thì ngày càng đi xuống. Đưa ra lời thông gia ngược lại là Han gia được trèo lên trên hào môn, này chỉ là đôi bên đều có được thứ mình cần mà thôi.

Jung gia cần Han gia kiểm soát một ngân hàng, mà gia chủ cùng gia mẫu Han gia chỉ muốn thoát ra khỏi vòng xoáy kinh doanh này, để con gái của bọn họ có một mái ấm tốt.

Khi vấn đề này được thông báo trên bàn ăn của Han gia, Han Seojun là người đầu tiên từ chối. Điều bà ta muốn chính là tự do luyến ái, quan trọng hơn chính là ngày đó bà ta có một người bạn trai rất tốt. Han Mihye, chính là mẹ của Jinsoul, nhưng chỉ có duyên gặp mặt với Jung Jinhyuk đã nhất kiến chung tình.

Có lẽ tình yêu chính là một thứ kỳ diệu, Jung gia và Han gia làm thông gia cũng coi như đã là một đại kết cục có hậu, công chúa cùng hoàng tử sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng tất cả thứ này đều tan vỡ vào năm Jinsoul được sinh ra.

Sau khi sinh Jinsoul, thân thể của Han Mihye không được tốt. Xuất huyết trong khi sinh suýt chút nữa đã mất mạng.

Thời điểm đó, Han Seojun đã thừa lúc nhà vắng mà đi vào, chen chân vào hôn nhân của Han Mihye và Jung Jinhyuk.

Han Mihye là một nữ nhân rất dịu dàng, sau khi biết được tất cả những chuyện này, bà thậm chí còn không tìm Jung Jinhyuk khóc lóc hay làm loạn, bà cũng không hỏi tại sao. Đối với bà mà nói, chuyện quá trớn chỉ có sự khác biệt giữa số 0. Bà cũng không muốn biết là ai đang lừa gạt ai, ai đang hãm hại ai, hoặc là nói, chuyện nực cười này kỳ thực là do hai người kia bày mưu trước, bày mưu quá trớn, bày mưu ruồng bỏ luân lý. Tất cả những gì bà có thể làm chính là chọn cách rời đi.

Han Mihye rất tiêu cực, thậm chí còn không chiến đấu, chưa bao giờ có ý nghĩ tự tay trừng trị kẻ ác. Nhưng Jinsoul hoàn toàn không thừa hưởng loại tính khí này, Jinsoul có cái ác như kẻ thù, người khác làm cô không cao hứng cô liền không để cho người khác sống thoải mái.

Loại tính khí này, trước khi gặp Jungeun luôn thuận buồm xuôi gió, mỗi lần tự tay trừng phạt người khác cũng làm cho cô cảm thấy tự tại khoái hoạt. Nhưng trong lúc vô tình, cô gặp phải Jungeun, sau đó Jinsoul bắt đầu sinh ra hối hận ...

Mà hiện tại, con người cô khi phản chiến với Han Seojun, cô không khỏi tức giận, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro