Phiên ngoại 8 Chuyện của Hoàng hậu 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một khúc múa xong, Hoàng đế nhiệt tình tán dương Tần Lăng, còn đem ngọc bội luôn mang theo bên mình ban cho Tần Lăng. Tần Lăng từ chối lại bị Hoàng đế cường ngạnh yêu cầu nhận lấy. Tần Lăng không còn cách nào chỉ có thể tạ ơn nhận lấy. Ngọc bội trong tay tựa hồ có độ ấm, làm cho nàng nội tâm có chút bất an.

"Tỷ tỷ, làm sao vậy?" Nhìn Tần Lăng cau mày, Tần Hàm có chút lo lắng hỏi một câu.

"Không có gì." Tần Lăng lắc đầu, đem ngọc bội thu lại, nói, "Hy vọng chỉ là ta suy nghĩ quá nhiều." Vật bên cạnh Hoàng đế, bình thường đều là ban thưởng cho nữ nhân hắn yêu thích a, chẳng lẽ Hoàng thượng đối với nàng... Tần Lăng lắc đầu, đem ý nghĩ quỷ dị này vứt ra sau đầu. Nàng là Tương vương phi, Hoàng đế làm sao có thể đối với nàng có loại tâm tư này. Nhất định là nàng quá nhạy cảm rồi.

Nhìn Tần Lăng không muốn nói chuyện, Tần Hàm cũng không hỏi gì nữa. Đưa cho Tần Lăng một chén nước, Tần Hàm nói: "Tỷ tỷ, đến uống nước a. Nhảy múa lâu như vậy chắc hẳn ngươi bây giờ vừa khát vừa nóng rồi."

"Ừ." Tần Lăng gật gật đầu, tiếp nhận nước từ tay Tần Hàm, uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều.

"Tiểu Hàm, ngươi thật là một người tri kỷ." Tần Lăng khẽ mỉm cười.

"So ra vẫn kém tỷ tỷ a."

"A." Tần Hàm khẽ cười một tiếng, "Tiểu Hàm, ngươi luôn đáng yêu như vậy."

Cung tiệc tiếp tục đến khuya, cuối cùng mới kết thúc.

Tần Hàm thật hy vọng cung tiệc nhàm chán này có thể kéo dài thêm nữa, để cho nàng cùng tỷ tỷ ở cạnh nhau nhiều trong chốc lát. Cho dù chỉ là ngồi ở bên cạnh tỷ tỷ, nhìn gương mặt của tỷ tỷ, nàng cũng đã hạnh phúc rồi.

Tần Lăng đứng lên, chắc phải đi về bên cạnh Tương vương rồi.

"Tỷ tỷ..." Nhìn bóng lưng Tần Lăng, Tần Hàm đáy lòng một hồi khổ sở. Đừng đi, nàng há hốc mồm, hai chữ này lại không cách nào nói ra. Nàng có tư cách gì có thể bắt buộc tỷ tỷ lưu lại cùng mình đây.

Thân ảnh tỷ tỷ dần cách xa nàng, Tần Hàm đáy mắt tràn đầy đau thương.

Rời đi được hai bước, Tần Lăng xoay đầu lại, nói với Tần Hàm: "Tiểu Hàm, còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không nhanh đi theo?"

"Tỷ tỷ, ngươi đi đến chỗ Tương vương, Tiểu Hàm đi theo không thích hợp a." Tần Hàm có chút khó xử nói.

"Tỷ tỷ nhìn giống như muốn đi đến bên cạnh Tương vương sao? Tiểu Hàm, tỷ tỷ là muốn cùng ngươi rời cung a, kiệu đã chờ sẵn ở bên ngoài rồi."

"Ôi chao!" Tần Hàm đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.

"Tỷ tỷ đã nói với Tương vương muốn cùng Tiểu Hàm nói chuyện một chút, sẽ hồi phủ muộn." Tần Lăng đáy mắt tràn đầy vui vẻ, "Có thể tiếp tục ở cùng Tiểu Hàm rồi, Tiểu Hàm không vui?"

"Vui, Tiểu Hàm rất vui." Tần Hàm đáy mắt tràn đầy vui vẻ, thật tốt, có thể ở cùng tỷ tỷ nhiều thêm một chút.

"Đến đây đi, Tiểu Hàm, xe ngựa đã chuẩn bị rồi."

"Được." Tần Hàm cười, đuổi kịp bước chân Tần Lăng.

Ngồi trong xe ngựa, nhìn gương mặt xinh đẹp của tỷ tỷ, Tần Hàm chỉ cảm thấy xem thế nào cũng xem không đủ. Nàng hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc này.

"Làm sao nhìn tỷ tỷ như vậy?" Tần Lăng sờ lên gương mặt của mình, hỏi, "Trên mặt tỷ tỷ có gì sao?"

"Không phải." Tần Hàm lắc đầu, nói, "Chẳng qua là cảm thấy tỷ tỷ hết sức xinh đẹp."

"A." Tần Lăng khẽ cười một tiếng, "Cũng chỉ có ngươi mới nói như vậy nha."

"Tỷ tỷ, ba năm qua trải qua tốt chứ?"

"Ngươi không phải nửa tháng đều cùng với tỷ tỷ viết thư một lần sao?" Tần Lăng cười cười, hỏi, "Tỷ tỷ sống tốt không, ngươi chẳng lẽ không biết sao?"

"Tiểu Hàm muốn nghe tỷ tỷ trả lời."

"Hảo hảo hảo." Tần Lăng đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, nói, "Tỷ tỷ hiện tại sẽ nói cho ngươi biết. Tỷ tỷ hết thảy đều mạnh khỏe. Tỷ tỷ không có gì ủy khuất, cũng chưa từng chịu bất kì khổ sở gì. Không tốt nhất, chính là luôn tưởng niệm về ngươi."

"Tỷ tỷ, Tương vương đối với ngươi rất tốt sao?"

"Ừ, rất tốt." Tần Lăng gật gật đầu, cũng không phủ nhận, "Hắn rất tôn trọng ta, chuyện gì trong phủ cũng đều giao cho ta xử lý."

"Tỷ tỷ..." Tần Hàm dừng một chút, cuối cùng vẫn nhịn không được mở miệng hỏi, "Ngươi rất thích Tương vương?"

"Ừ." Tần Lăng gật gật đầu, "Rất thích, hắn là một người đáng để người ta yêu thích. Hơn nữa, tỷ tỷ có thể cảm nhận được, tình cảm của tỷ tỷ đối với hắn, cùng tình cảm đối với Tiểu Hàm hoàn toàn bất đồng."

"Vâng..." Đáy mắt Tần Hàm xuất hiện một tia ảm đạm. Tỷ tỷ nói rất thích Tương vương, hơn nữa là so với tình cảm dành cho mình không giống nhau. Tỷ tỷ đã từng nói qua, đối với nàng bất quá chỉ là tình cảm tỷ muội, như vậy, nàng đối với Tương vương, chính là tình cảm giữa nam và nữ sao? Nàng đã sớm liệu đến việc này, vì cái gì, còn một mực ngây ngốc mong đợi a?

Nhìn Tần Hàm đáy mắt ảm đạm, Tần Lăng trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, nhưng rất nhanh đã bị nàng che giấu đi. Nàng không nói cho Tần Hàm biết, nàng đối với Tần Hàm kì thật không chỉ là tình tỷ muội. Nàng đã là Tương vương phi rồi, hiện tại nói những điều này bất quá chỉ tăng thêm bi thương. Loại tình cảm này, cứ để cho Tiểu Hàm vĩnh viễn buông tha đi. Tiểu Hàm là một cô gái tốt, nàng xứng đáng tìm được một nam tử tốt hơn.

"Đến rồi." Xe ngựa ngừng lại, Tần Lăng xuống xe trước, Tần Hàm cũng đi theo sau.

Tần Hàm nhìn nhìn xung quanh, tỷ tỷ là mang nàng tới một gian chùa miểu. Đêm đã khuya, không biết như thế nào chùa vẫn rất đông người.

"Tỷ tỷ cho người ta tra xét hoàng lịch, nghe nói, tối nay là thời điểm Phật Tổ làm việc thiện." Tần Lăng mỉm cười giải thích nói, "Cho nên tỷ tỷ mang Tiểu Hàm tới đây thắp hương cầu nguyện, hy vọng Tiểu Hàm có thể hạnh phúc."

"Tỷ tỷ, thật sự linh như vậy sao?" Tần Hàm có chút hoài nghi nhìn Tần Lăng.

"Tất nhiên là linh nghiệm a. Bằng không thì cũng sẽ không có nhiều người đến như vậy, không phải sao? Mặc kệ linh hay không linh, cầu nguyện cũng không có bất kỳ tổn thất nào. Đi thôi, Tiểu Hàm."

"Ừ." Tần Hàm gật gật đầu. Hai người đến muộn, xếp hàng sau cùng, đằng sau cũng không có người nào nữa. Được tỷ tỷ nắm tay đi theo người phía trước từng bước một đi về hướng bên trong chùa, Tần Hàm trong nội tâm dâng lên một tia hạnh phúc, nàng kì thật không có tâm nguyện gì quá lớn, chỉ cần cùng tỷ tỷ thường xuyên gặp mặt, hai người có thể ở cùng nhau nhiều một chút, như vậy đủ rồi.

Đám người di chuyển vô cùng chậm, nhưng mà tỷ muội hai người cũng không nóng lòng, Tần Hàm càng hy vọng đám người này đi chậm một chút nữa mới tốt. Như vậy nàng có thể cùng tỷ tỷ nắm tay nhiều thêm chốc lát.

"Tiểu Hàm, có mệt không?" Sắc trời đã muộn, cũng sớm qua khỏi giờ ngủ, Tần Lăng quay đầu hỏi Tần Hàm.

"Không mệt, Tiểu Hàm một chút cũng không mệt. Chỉ cần có thể cùng tỷ tỷ ở chung một chỗ, Tiểu Hàm cho dù ba ngày ba đêm không ngủ, tinh thần vẫn sảng khoái như thường."

"Tỷ tỷ cũng không cho phép ngươi ba ngày ba đêm không ngủ. Như vậy đối với thân thể cũng không tốt."

"Tỷ tỷ, ta hiểu rồi. Tiểu Hàm cũng chỉ là thuận miệng nói ra."

"Ừ, như vậy mới là hảo muội muội của ta."

Đám người chuyển đi một hồi, rốt cuộc cũng đến phiên hai tỷ muội Tần Lăng.

Tần Lăng tiếp nhận bó hương tiểu hòa thượng đứng bên cạnh đưa tới, lần lượt thắp lên cho Tần Hàm, hai người quỳ xuống trước mặt Phật Tổ, nhắm mắt lại cầu nguyện:

Hy vọng tỷ tỷ (Tiểu Hàm) có thể hạnh phúc.

Hai người không hẹn mà cùng có chung tâm nguyện, cho dù không thể cùng một chỗ, các nàng đều chỉ hy vọng đối phương có thể được hạnh phúc.

Đồng thời mở to mắt, hai tỷ muội nhìn nhau cười cười, đem hương cắm lên, liền tay nắm tay quay người rời đi.

"Ngươi sao lại vậy!" Hai tỷ muội rời đi không bao lâu, từ trong miếu liền truyền đến một tiếng trách mắng, một tiểu hòa thượng lúc đi sát cái bàn đã không cẩn thận làm lư hương của hai tỷ muội rơi xuống, hương khói rơi đầy mặt đất.

"Sư... sư phụ, thật xin lỗi." Tiểu hòa thượng lập tức dọn dẹp, muốn mang lư hương đặt lại lên bàn.

"Được rồi được rồi, lư hương này đã rất dơ rồi, đặt lên lại không phải vũ nhục Phật Tổ sao?" Vị hòa thượng được gọi là sư phụ phất phất tay, nói ra, "Ngươi đem hương khói bên trong đều bỏ đi, lau sạch lư hương rồi thay hương mới vào."

"Dạ, sư phụ."

Dọc theo đường đi, hai tỷ muội cũng không hay biết, lư hương của các nàng đã bị đổ.

"Tỷ tỷ, bây giờ ngươi muốn quay về Tương vương phủ sao?" Lưu luyến nhìn Tần Lăng, Tần Hàm hỏi.

"Ừ." Tần Lăng gật gật đầu, "Nơi đây dù sao cũng là Kinh thành, quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ cùng Tương vương, tỷ tỷ không thể đi quá giới hạn."

Tần Hàm cúi đầu, trầm mặc hồi lâu, lập tức ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười, nói với Tần Lăng: "Tỷ tỷ, vậy hãy để Tiểu Hàm tiễn tỷ tỷ một đoạn đường a, chúng ta trở về, cùng ngắm trăng."

"Được." Tần Lăng cưng chiều sờ lên đầu Tần Hàm, giống như khi còn bé.

"Tỷ tỷ, Tiểu Hàm đã trưởng thành."

"Đúng vậy a, nháy mắt Tiểu Hàm...." Tần Lăng có chút cảm thán, "Cũng ngày càng duyên dáng rồi." Mắt nhìn bộ ngực không tính là lớn của Tần Hàm, nói một câu, "Bất quá có nhiều chỗ cũng chưa phát triển."

Đối lập với sóng mắt đầy mãnh liệt của Tần Lăng, Tần Hàm chỉ đỏ mặt, có chút ngượng ngùng. Nàng cùng tỷ tỷ, thật đúng là chênh lệch khá xa.

"A." Tần Lăng cười cười, nói, "Đừng thẹn thùng, Tiểu Hàm còn nhỏ nha."

"Tỷ tỷ, ta đã trưởng thành."

"Đúng vậy a, ngươi đã lớn rồi, cũng đến lúc xuất giá rồi a."

"Tỷ tỷ, Tiểu Hàm sẽ không lập gia đình." Tần Hàm nói, trên mặt mang theo một tia không vui, "Không nói đến việc thân thể Tiểu Hàm như vậy căn bản không có khả năng gả ra ngoài, hơn nữa bản thân Tiểu Hàm cũng không thích bất cứ nam nhân nào."

"Tiểu Hàm, ngươi chẳng qua..."

"Tỷ tỷ, không phải nói Tiểu Hàm chưa gặp được người mình thích." Tần Hàm trong mắt tràn đầy chăm chú, nói, "Tỷ tỷ, Tiểu Hàm xin người đừng một lần lại một lần trốn tránh tình cảm của ta. Tiểu Hàm thích ngươi, là tình cảm giữa nam và nữ, không chỉ đơn thuần là tình tỷ muội. Tỷ tỷ, ngươi nếu đối với Tiểu Hàm đúng là chỉ có tình tỷ muội, không có cảm tình khác, ngươi có thể cự tuyệt ta, nhưng mà xin ngươi không cần đem ta giao cho người khác được không?" Tần Hàm nói xong trong mắt chứa đầy nước mắt.

Tần Lăng thở dài một tiếng, giơ tay lên, cuối cùng vỗ vỗ vai Tần Hàm: "Thật xin lỗi, Tiểu Hàm, tỷ tỷ chẳng qua là hy vọng ngươi có lựa chọn tốt hơn."

"Không có lựa chọn nào tốt hơn tỷ tỷ." Tần Hàm đáy mắt tràn đầy kiên định.

Cùng Tần Hàm đối mặt, Tần Lăng đúng là một câu cũng không nói ra được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro