Phiên ngoại 6 Chuyện của Hoàng hậu 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Hàm ngồi trên ghế nghe mẫu thân giảng giải về thân phận của mình, cùng nguyên nhân để nàng cô đơn nhiều năm như vậy, trong lòng có chút vô cảm. Đó là ý tốt của mẫu thân, nhưng đáy lòng nàng vẫn có chút oán trách. Nhưng khi nhìn vào đáy mắt tràn đầy yêu thương kia, nàng lại nói không nên lời.

Tần Lăng lẳng lặng nhìn nàng, vươn tay vỗ nhẹ lưng của nàng, im lặng an ủi.

Nhìn tỷ tỷ không biết như thế nào nội tâm hỗn loạn của Tần Hàm dần dần bình tĩnh lại. Chuyện đã không thể vãn hồi, không bằng quý trọng những điều trước mắt.

"Tỷ tỷ, ta không sao." Tần Hàm khẽ mỉm cười, "Kì thật ta cũng không có quá nhiều cảm xúc. Chỉ cần tỷ tỷ ở bên cạnh ta, ta liền rất cao hứng. Tuy rằng ta rất nhanh phải gả cho Tương vương rồi."

"Phải gả cho Tương vương là Lăng Nhi." Phu nhân dừng một chút, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm.

"Mẫu thân, người nói cái gì?" Tần Hàm sửng sốt một chút.

Phu nhân đem chuyện phát sinh vào buổi sáng hôm nay ở phủ đệ nói cho Tần Hàm nghe, Tần Hàm há hốc mồm nhìn Tần Lăng, quả thật không thể tin được tỷ tỷ lại có thể làm ra loại chuyện này.

"Phu nhân, lão gia hồi phủ rồi." Nha hoàn đứng bên cạnh lặng lẽ đi đến, ở bên tai nàng nói một câu.

Phu nhân gật gật đầu, nói với hai người: "Mẫu thân đi trước cùng lão gia nói chuyện."

Hai tỷ muội nhẹ gật đầu, cung kính tiễn phu nhân ly khai.

Cửa phòng đóng lại rồi, Tần Hàm lông mày nhíu chặt, có chút trách cứ nói: "Tỷ tỷ, ngươi sao có thể ngốc như vậy."

"Ngươi vì tỷ tỷ đáp ứng hôn sự cùng Tương vương, không lẽ tỷ tỷ lại không thể vì ngươi hướng Thái hậu xin gả cho Tương vương sao?"

"Tỷ tỷ, Tiểu Hàm không giống ngươi. Tiểu Hàm trời sinh thì có chỗ thiếu hụt... A..." Lời còn chưa nói hết đã bị Tần Lăng duỗi ra ngón trỏ chặn lại.

Tần Lăng vẻ mặt ôn nhu: "Tiểu Hàm, ngươi không có bất kỳ chỗ thiếu hụt nào, ở trong lòng tỷ tỷ ngươi vĩnh viễn hoàn mỹ nhất."

Tần Nghị tiến cung cuối cùng cũng không có kết quả, ý chỉ của Thái hậu làm sao có thể nói thu hồi liền thu hồi.

Thời điểm trở lại trong phủ, Tần Nghị tâm tình hết sức không tốt, Tần Lăng cùng Tần Hàm không dám đứng ở trước mặt hắn. Hai người các nàng dùng cơm cũng ở trong phòng.

"Tỷ tỷ, chuyện này thật không thể cứu vãn sao?"

"Ta nghĩ không thể. Ý chỉ của Thái hậu sao có thể thu hồi. Tiểu Hàm, thật xin lỗi, tỷ tỷ cướp đi tất cả những gì thuộc về ngươi rồi."

"Tỷ tỷ, bây giờ không phải lúc nói chuyện này. Ngươi cũng biết Tiểu Hàm chưa bao giờ để trong lòng, Tiểu Hàm hiện đang lo lắng tương lai của tỷ tỷ."

"Kì thật cũng không có gì để lo lắng. Tương vương ngoại trừ thân thể không khỏe, cũng không có gì không tốt."

"Tỷ tỷ, nếu ngươi đã nói như vậy, vậy tại sao không cho ta gả cho hắn a?"

"Bởi vì tỷ tỷ đối với hắn có mối tình thắm thiết."

"Tỷ tỷ, lời này ngươi nghĩ ta tin sao?" Tần Hàm thở dài một tiếng, nói.

"Việc đã đến nước này tự nhiên cũng nên có một lý do để tất cả mọi người có thể tiếp nhận." Tần Lăng vừa cười vừa nói.

Tần Hàm thở dài, cũng không biết nên nói gì cho phải.

"Tốt rồi, đừng suy nghĩ nhiều như vậy." Tần Lăng một bên nói qua, một bên giúp Tần Hàm rót một chén nước, nói, "Nói nhiều như vậy, trước uống nước cho thấm giọng a."

"Tỷ tỷ luôn ôn nhu chu đáo như vậy." Tiếp nhận nước trà, Tần Hàm uống một ngụm, nói, "Tiểu Hàm thật không muốn rời khỏi tỷ tỷ."

"Về sau tỷ tỷ không thể ở bên cạnh ngươi, ngươi phải chiếu cố thật tốt bản thân mình, biết không? Ngươi luôn làm tỷ tỷ không an tâm."

"Nói giống như tỷ tỷ vĩnh viễn không trở lại vậy."

"Đất phong của Tương vương cách nơi này rất xa, tỷ tỷ chỉ sợ không có cơ hội trở về." Tần Lăng đáy mắt tĩnh mịch một mảnh.

"Tỷ tỷ." Tần Hàm đưa tay ôm lấy eo Tần Lăng, "Đêm nay, ngươi ở lại cùng ta đi."

"Được." Tần Lăng đáy mắt ôn nhu. Trước kia, mẫu thân không cho nàng cùng Tiểu Hàm ngủ chung bởi vì sợ bại lộ bí mật về thân thể của Tiểu Hàm, nhưng mà hiện tại nàng đã biết rõ hết thảy, như vậy cũng không cần cấm kị gì nữa.

"Ân." Tần Hàm nhẹ giọng ừ một tiếng, đem đầu của mình chôn vào ngực Tần Lăng.

Phía sau tấm bình phong, hai thân ảnh mảnh khảnh giao nhau, thoạt nhìn hết sức kiều diễm.

Cởi ra lớp y phục cuối cùng, Tần Hàm chậm rãi bước chân vào thùng tắm, nhìn dáng người hoàn mỹ của tỷ tỷ, nàng bất giác đỏ mặt.

"Từ nhỏ đến lớn, hai người chúng ta chưa từng tắm chung như vậy a." Tần Lăng một bên nói qua, một bên dùng khăn lông ướt nhẹ nhàng thay Tần Hàm lau vai.

Tần Hàm xấu hổ một câu đều nói không nên lời, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng ở trước mặt người khác cởi quần áo bao giờ. Bây giờ nàng thật xấu hổ, dù là là tỷ tỷ của mình, nàng cũng không khỏi đỏ mặt.

"Tiểu Hàm, quay lưng lại, tỷ tỷ thay ngươi kì lưng." Tần Lăng ôn nhu nói

"Tỷ... tỷ tỷ, ta tự mình làm a." Túm lấy khăn mặt trong tay Tần Lăng, Tần Hàm cúi đầu nói.

"Tỷ tỷ từ nhỏ đã hy vọng có thể chà lưng cho ngươi, ngươi chẳng lẽ không thể để tỷ tỷ thỏa mãn ý nguyện sao?" Tần Lăng đáy mắt hiện lên một tia bi thương rất rõ.

Tần Hàm thoáng cái liền hoảng loạn, vội vội vàng vàng cầm khăn mặt trả lại cho tỷ tỷ: "Tỷ... tỷ tỷ, cho... cho ngươi chà." Nói xong liền ngoan ngoãn quay lưng đi.

Bởi vì đưa lưng về phía Tần Lăng, Tần Hàm đã không nhìn thấy được một tia vui vẻ trong mắt Tần Lăng. Muội muội của nàng vẫn luôn đáng yêu lại ngây thơ như vậy. Chẳng qua là không biết sau này nàng rời đi rồi, Tần Hàm còn có thể hồn nhiên sao?

"Tiểu Hàm, đáp ứng tỷ tỷ, ngươi mãi mãi như vậy được không? Tỷ tỷ hi vọng lúc ngẫu nhiên trở lại, còn có thể gặp Tiểu Hàm hoạt bát hồn nhiên như vậy."

"Được." Tần Hàm nhẹ gật đầu, "Tiểu Hàm đáp ứng tỷ tỷ."

"Chúng ta ngoéo tay, ngươi cũng không thể nuốt lời a." Tần Lăng nói qua liền đem ngón út đưa tới trước mặt Tần Hàm.

Tần Hàm khẽ mỉm cười, duỗi ra ngón út móc lấy ngón tay của tỷ tỷ. Chỉ cần là tâm nguyện của tỷ tỷ nàng đều sẽ cố gắng hoàn thành. Tỷ tỷ hi vọng nàng có thể vĩnh viễn như vậy, nàng liền vĩnh viễn không thay đổi.

"Tiểu Hàm, ngươi thật nghe lời."

"Tỷ tỷ để cho ta tới chà lưng cho ngươi a."

"Được." Tần Lăng đáy mắt vui vẻ, để cho tỷ tỷ cũng hưởng thụ cảm giác được Tiểu Hàm hầu hạ một chút a.

Hơi nước mông lung, hai tỷ muội quấn lấy nhau, xuân quang vô hạn.

"A!" Thời điểm mặc quần áo vào, Tần Hàm kinh sợ kêu một tiếng, quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Tần Lăng, "Tỷ tỷ, ngươi làm cái gì!"

"Tỷ tỷ, chỉ là có chút hiếu kỳ với thân thể thạch nữ." Thu hồi bàn tay đặt ở dưới thân Tần Hàm , Tần Lăng ngượng ngùng cười, "Thật khép kín nha."

"Tỷ tỷ!" Tần Hàm đỏ bừng cả mặt, nhanh chóng mặc lại quần áo, không cho tỷ tỷ tiếp tục nhìn mình nữa.

"Tiểu Hàm, đừng khẩn trương như vậy. Chỗ này tỷ tỷ cảm thấy hết sức xinh đẹp a. Tiểu Hàm không phải có chỗ thiếu hụt, mà là trời cao cho Tiểu Hàm một thân thể hoàn toàn bất đồng."

"Tỷ tỷ, ngươi quả nhiên rất hiểu tâm tư của Tiểu Hàm."

"Ta là tỷ tỷ của ngươi, điều đó là tất nhiên." Tần Lăng khẽ cười nói, "Đi thôi, chúng ta lên giường đi, chúng ta có thời gian một buổi tối để cho ngươi biết tỷ tỷ ôn nhu cùng khéo hiểu lòng người như thế nào."

Tần Hàm gật gật đầu, theo Tần Lăng nằm lên giường.

Tần Hàm nhường ra vị trí phía ngoài cho Tần Lăng.

Tỷ muội hai người nằm nghiêng cùng đối mặt, nhìn Tần Hàm, Tần Lăng đáy mắt tràn đầy nhu tình: "Tiểu Hàm, tỷ tỷ lần đầu tiên lẳng lặng nhìn ngươi như vậy. Ngươi thật xinh đẹp."

Tần Hàm đôi má nóng lên, lúng túng một tiếng: "Tỷ tỷ càng xinh đẹp hơn."

Tần Lăng mỉm cười, cánh tay duỗi ra, đem Tần Hàm kéo vào trong ngực: "Có thể ôm ngươi ngủ như vậy thật tốt, Tiểu Hàm, ngươi thật thơm a."

"Là hương cánh hoa."

"Ừ, cũng là hương vị của Tiểu Hàm."

"Tỷ tỷ, Tiểu Hàm thích ngươi."

"Ừ." Tần Hàm gật gật đầu, nói, "Tỷ tỷ biết. Tiểu Hàm, mặc kệ ngươi đối với tỷ tỷ là tình cảm thật sự, hay là ỷ lại, tỷ tỷ nghĩ nên nói cho ngươi biết một câu, tỷ tỷ đối với ngươi chỉ có tình tỷ muội, không có tình cảm khác." Nàng sắp trở thành Tương vương phi, giữa hai người đến tột cùng là loại cảm tình nào nàng cũng không muốn suy nghĩ nữa, dù sao nhất định không có kết quả a.

Tần Hàm trầm mặc. Nàng làm sao không biết tỷ tỷ đối với nàng bất quá chỉ là tình cảm tỷ muội thường tình. Biết rất rõ nói ra sẽ bị cự tuyệt, nàng vẫn nhịn không được muốn nói. Hôm nay bầu không khí như vậy, nàng mới nói cho tỷ tỷ tâm tình của nàng.

"Tiểu Hàm, ngủ đi, không còn sớm nữa." Vỗ lưng Tần Hàm, Tần Lăng thanh âm hết sức ôn nhu.

"Ân." Tần Hàm thanh âm rầu rĩ, cũng không suy nghĩ nhiều đã nhắm mắt lại, bức mình chìm vào giấc ngủ. Chẳng qua là trong nội tâm lo sợ, như thế nào cũng ngủ không được.

Tần Lăng cúi đầu nhìn muội muội nằm trong lòng mình, ánh mắt tối sầm, im lặng thở dài một tiếng.

Một đêm này, tỷ muội hai người mất ngủ.

Hai tháng sau, Tần Hàm đứng ở cửa phủ, nhìn tỷ tỷ mặc y phục đỏ thẫm bước lên kiệu. Lòng như đao cắt, nàng đã sớm biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng khi tận mắt nhìn thấy tỷ tỷ gả cho người khác nàng không cách nào thở nổi.

"Tỷ tỷ!" Dùng hết toàn lực hét lớn một tiếng, cuối cùng lại bị tiếng chiêng trống nhiệt liệt che lấp.

Người ngồi trong kiệu kia, ngón trỏ gắt gao nắm lấy khăn lụa trong tay, dùng hết sức lực mới khắc chế được loại xúc động muốn nhảy ra ôm Tiểu Hàm của mình.

Hỉ khăn đỏ thẫm phủ xuống, không có ai nhìn thấy tân nương hai hàng nước mắt.

Tiểu Hàm, tỷ tỷ rời đi, đi thật rồi, ngươi phải chiếu cố thật tốt chính mình.

Nếu như có thể tỷ tỷ thật muốn nói cho ngươi biết, tỷ tỷ thích ngươi, cũng giống như ngươi thích tỷ tỷ.

Tần Hàm ngồi xổm ở cửa ra vào, đưa mắt nhìn kiệu từ từ rời đi, khóc không thành tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro