Phiên ngoại 3 Chuyện của Hoàng hậu 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Tần Lăng mười lăm tuổi đã bắt đầu cập kê. Tần Hàm một mình ngồi trong phòng, nhìn xuất thần về hướng tỷ tỷ, giờ khắc này nàng muốn cùng tỷ tỷ chia sẻ tâm tình. Không biết Tiền viện có phải đặc biệt náo nhiệt hay không.

Lúc hoàng hôn Tần Lăng xuất hiện ở trước mặt Tần Hàm, đưa tay vỗ nhẹ nhẹ vào vai Tần Hàm: "Tiểu Hàm, nghĩ gì thế?"

"Tỷ tỷ, ngươi đến rồi." Tần Hàm mỉm cười nhìn Tần Lăng. Sau khi cập kê Tần Lăng đã búi tóc lên, phía trên cài một thứ trang sức, thoạt nhìn có vài phần thành thục hơn.

"Làm sao vậy, sao lại nhìn chằm chằm vào tỷ tỷ?" Tần Lăng sờ lên gương mặt mình, mở miệng hỏi.

"Chẳng qua cảm thấy tỷ tỷ như vậy rất đẹp."

"Tiểu Hàm cảm thấy tỷ tỷ trước kia không xinh đẹp?"

"Đương nhiên không phải." Tần Hàm lập tức nói, "Tỷ tỷ bất kể như thế nào cũng đều rất đẹp. Chỉ là bộ dạng này hôm nay Tiểu Hàm lần đầu tiên nhìn thấy thôi."

"A." Tần Lăng mỉm cười, "Về sau có thể thấy thường xuyên."

"Lễ cập kê hết sức long trọng a, có rất nhiều người sao? Có phải đều mặc trang phục lộng lẫy không?" Tần Hàm một hơi liên tục hỏi mấy vấn đề.

"Ngươi hỏi nhiều như vậy, bảo ta làm sao trả lời?" Tần Lăng cười nhẹ, sờ lên đầu Tần Hàm, cưng chiều nói, "Tiểu Hàm quả nhiên lúc nào cũng nóng vội như vậy."

"Suốt ngày buồn bực ở chỗ này, niềm vui duy nhất của Tiểu Hàm là mỗi ngày nghe tỷ tỷ kể một chút chuyện thú vị." Tần Hàm nói qua, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm. Qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn chưa thể ly khai cái tiểu viện này, có lẽ nàng cả đời cũng chỉ có thể qua đi như vậy.

"Tiểu Hàm." Thoáng đau lòng nhìn Tần Hàm, Tần Lăng khóe miệng có chút mỉm cười, nắm tay Tần Hàm, "Tiểu Hàm, nay tỷ tỷ mang ngươi ra ngoài chơi, được không?"

"Hay là thôi đi, tỷ tỷ." Tần Hàm lắc đầu thở dài một tiếng, nói, "Chúng ta bị phạt quỳ gối ở Từ Đường còn ít sao?"

Tần Lăng mỉm cười, duỗi ra ngón trỏ nhẹ điểm vào trán Tần Hàm, nói, "Tỷ tỷ nói như vậy tất nhiên đã có chuẩn bị. Tỷ tỷ lừa gạt ngươi bao giờ chưa?"

"Tỷ tỷ chuyện gì cũng đều không gạt ta, duy chỉ có chuyện này tỷ tỷ chưa từng thành công." Tần Hàm thập phần không nể tình châm chọc Tần Lăng.

"Hôm nay trong phủ rất nhiều người, cha cùng mẫu thân đều bận rộn tiếp đãi bọn họ, làm sao để ý tới hai người chúng ta. Lúc này nhất định có thể thành công. Hơn nữa cho dù đã thất bại, cũng chỉ quỳ hai ngày ở Từ Đường mà thôi."

Tần Hàm suy nghĩ một chút, cũng hiểu được ý Tần Lăng, Tần Hàm liền không do dự nữa, nhẹ gật đầu, đi theo Tần Lăng ly khai, thật sự nàng rất muốn đi ra ngoài rồi.

Chuyện lén lút đi ra ngoài hai người đã làm nhiều lần, nhờ hạ nhân che giấu, hai người trốn đông núp tây thật đúng là có thể rời đi.

Ra khỏi Tướng phủ, Tần Lăng mỉm cười đập vào tay Tần Hàm, cảm thụ được phía trên truyền đến run rẩy, nói, "Ngươi xem, tỷ tỷ nói được làm được a."

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu a?" Tần Hàm trên mặt tràn đầy hưng phấn vui vẻ. Nhắm mắt lại hít thở sâu một hơi, rõ ràng cùng một mảnh Thiên Địa, nhưng mà nàng cảm thấy không khí phía ngoài dễ chịu hơn rất nhiều.

"Tiểu Hàm muốn đi nơi nào?" Đem mũ rộng vành đặt lên đầu Tần Hàm, Tần Lăng mỉm cười hỏi.

"A..." Tần Hàm suy nghĩ một chút, nói, "Phiên chợ a, ta muốn nhìn thấy nhiều người một chút."

"Được." Tần Lăng mặc dù mỉm cười nhưng đáy mắt khó nén đau thương, Tiểu Hàm của nàng từ nhỏ liền đoạn tuyệt với nhân thế, ngay cả bên ngoài cũng chưa từng gặp qua mấy người. Làm sao nàng có thể không đau lòng a?

Tần Hàm giống như một hài tử bảy tám tuổi, đối với thế giới thế bên ngoài tràn ngập tò mò. Phiên chợ có rất nhiều các quầy hàng, Tần Hàm nhìn sang thấy một vài món đồ chơi nhỏ rất thú vị, Tần Hàm yêu thích không buông tay khẽ vuốt vuốt, thẳng đến khi lão bản không hài lòng nói vài câu đuổi người Tần Hàm mới lưu luyến rời đi.

Tần Lăng mỉm cười giúp Tần Hàm đem đồ vật lúc trước nàng xem toàn bộ mua hết, lão bản lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười đón chào.

Nhìn lão bản lập tức biến hóa sắc mặt, Tần Hàm nhếch miệng, cũng không nói gì.

Thẳng đến khi cách xa quầy hàng kia, Tần Hàm mới mở miệng nói: "Dối trá."

"Người ở bên ngoài đều như vậy."

Liên tục thử thật nhiều quầy hàng, phát hiện từng lão bản đều như thế , Tần Hàm lập tức liền mất đi hứng thú: "Nguyên một đám đều là người dối trá. Tỷ tỷ, thế giới bên ngoài, cuối cùng có gì thú vị a?"

"Tỷ tỷ chưa nói thú vị a. Thế giới bên ngoài quá phức tạp cùng hỗn loạn, tỷ tỷ ngược lại càng yêu thích viện của Tiểu Hàm."

"Ta cũng là do chưa từng ra ngoài cho nên mới cảm thấy hứng thú nha." Tần Hàm lầm bầm một tiếng, mắt nhìn phiên chợ người đến người đi. Đột nhiên nghe thấy được một cỗ hương thơm, "Tỷ tỷ, chúng ta đi nếm thử đi." Tần Hàm chỉ vào một quán mì hoành thánh nhỏ nói.

"Hôm nay đều nghe theo Tiểu Hàm a." Tần Lăng mỉm cười, mang theo Tần Hàm ngồi xuống.

Lão bản quầy hàng cũng nhiệt tình, mì hoành thánh nóng hổi rất nhanh liền bưng lên. Tần Hàm thử cắn một cái, lập tức bị nước canh nóng hổi làm phỏng. Tần Hàm lông mày nhíu chặt, hít hà liên tục.

"Làm sao vậy?" Tần Lăng đem đầu Tần Hàm kéo đến gần, thổi nhẹ vào miệng nàng mấy hơi, "Như thế nào không cẩn thận như vậy." Hơi trách cứ nhìn Tần Hàm, Tần Lăng có chút đau lòng nói.

"Ta chỉ là có chút nóng vội." Tần Hàm thè lưỡi nói.

"Ngươi a, vốn là luôn nóng vội như vậy." Tần Lăng hơi bất đắc dĩ nhìn Tần Hàm.

"Hắc hắc, dù sao vẫn có tỷ tỷ bên cạnh chiếu cố a."

"Đừng dựa vào tỷ tỷ như vậy, nếu tỷ tỷ không có bên cạnh ngươi làm sao bây giờ?"

"Tỷ tỷ cả đời đều bên cạnh Tiểu Hàm không phải sao?"

"Đồ ngốc, hai ta sớm muộn gì cũng phải lập gia đình, như thế nào cùng một chỗ a?"

"Tỷ tỷ gả cho ta đi."

"Ngươi tiểu nha đầu này, sao lại như vậy rồi?"

"Ta vì sao không thể lấy tỷ tỷ?" Tần Hàm nhìn Tần Lăng, mở miệng hỏi, "Hai ta cùng một chỗ không phải rất vui vẻ sao?"

"Tiểu Hàm, việc đó không giống nhau."

"Có gì khác? Không phải giống nhau ở cùng một chỗ sao?"

"Tiểu Hàm còn nhỏ, chờ ngươi đến tuổi cập kê sẽ rõ." Biết rõ cùng Tần Hàm nói không được, Tần Lăng thở dài một tiếng.

"Mỗi lần đều nói như vậy." Tần Hàm có chút mất hứng, "Tỷ tỷ, ta đã trưởng thành."

"Ở trong mắt tỷ tỷ Tiểu Hàm vĩnh viễn là tiểu hài tử."

"Tỷ tỷ, ngươi đợi đấy, ta sớm muộn gì cũng sẽ lớn lên, sau đó đem ngươi cưới vào cửa!" Tần Hàm thề son sắt.

"Hảo hảo hảo. Tiểu Hàm nói cái gì tỷ tỷ đều tin."

Tần Hàm cũng không nói thêm gì, cúi đầu tiếp tục ăn mì hoành thánh. Chẳng qua là trong nội tâm âm thầm quyết định sớm muộn có một ngày nàng sẽ để cho tỷ tỷ biết nàng nói thật.

Tần Lăng cũng không thể nào động mì hoành thánh trước mắt, nàng ngồi một bên lẳng lặng nhìn bộ dạng Tần Hàm ăn, cảm giác muội muội này của nàng mặc kệ làm gì đều vui vẻ. Nếu có thể cả đời cùng Tiểu Hàm, nhìn tiểu Hàm thì tốt rồi. Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Tần Lăng, Tần Lăng sửng sốt một chút, tự giễu cười cười, nàng nhất định là bị Tiểu Hàm thì thầm nhiều lần muốn kết hôn cùng mình mới có thể sinh ra ý nghĩ như vậy.

"Mạo muội quấy rầy, ta có thể ngồi cùng một chút không?" Ôn hòa thanh âm đột nhiên đâm vào giữa hai người.

Tần Hàm cùng Tần Lăng đồng thời ngẩng đầu nhìn, là một nam tử có khuôn mặt thanh tú, nam tử thoạt nhìn rất đơn bạc, sắc mặt có chút tái nhợt, thân thể hết sức không tốt.

"Mời."

Nam tử ôm ngực ngồi xuống, hít thở sâu mấy hơi, lông mày nhíu chặt cũng giản ra chút ít.

"Vương... thiếu gia." Không mất bao nhiêu thời gian một nam tử khác đã tìm tới, đối với nam tử kia thi lễ, đưa lên một cái bình ngọc, "Đây, thiếu gia."

"Ừ." Nam tử gật gật đầu, đổ ra một hạt dược hoàn nuốt vào. Sắc mặt tái nhợt dần hồng hào trở lại.

"Quấy rầy rồi, cáo từ." Nam tử hướng về phía hai người ôm quyền, đứng dậy ly khai.

"Tỷ tỷ, hắn là ai a?" Thập phần tò mò nhìn nam từ bỗng nhiên xuất hiện, Tần Hàm hỏi, "Thân thể có vẻ không tốt."

Tần Lăng ánh mắt tối sầm, người có chút ít địa vị, thân thể lại không tốt, ở trong ấn tượng của nàng cũng chỉ có một người, chẳng qua là tại sao lại đột nhiên đến Kinh thành a? Tần Lăng có chút nghi hoặc.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Tần Hàm liên tiếp kêu hai tiếng, mới đem tinh thần Tần Lăng kéo trở về.

"A? Cái gì?"

"Tỷ tỷ, ngươi thất thần cái gì đây?" Tần Hàm có chút bất mãn nói, "Công tử kia lớn lên cũng không mấy tiêu sái a, tỷ tỷ tại sao lại nhìn ngây người như vậy?"

"Tỷ tỷ chỉ là đang nghĩ một ít chuyện." Đưa tay gõ vào đầu Tần Hàm, Tần Lăng nói, "Thu hồi những suy nghĩ kia của ngươi a."

"Chuyện gì?" Tần Hàm tò mò hỏi.

"Cũng không phải chuyện gì quá quan trọng. Quay về ta hỏi cha mẹ một chút."

"Ai nha, cha mẹ!" Tần Hàm kinh hô một tiếng, "Chúng ta ra ngoài lâu như vậy, cha mẹ chẳng lẽ không phát hiện sao?"

Tần Lăng khẽ cười một tiếng, "Đừng lo lắng, dù sao khẳng định phải quỳ ở Từ Đường rồi. Chẳng bằng hiện tại dạo chơi nhiều một chút."

"Tỷ tỷ, không bằng chúng ta bỏ trốn a." Nắm lấy tay Tần Lăng, Tần Hàm vừa cười vừa nói.

"Ngươi a." Tần Lăng bật cười, duỗi ra ngón trỏ nhẹ điểm một cái vào trán Tần Hàm, "Nói chuyện không đâu."

"Tỷ tỷ, ngươi còn không biết ta sao?" Tần Hàm thè lưỡi. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro