Phiên ngoại 11 Chuyện của Hoàng hậu 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lẳng lặng đứng trong sân nhìn lá cây vừa bị gió thổi rơi trên mặt đất, Tần Hàm vươn tay đón lấy. Trong lúc bất tri bất giác, nàng đã ở nơi này được ba tháng rồi. Nàng đã thử rời đi, thế nhưng mỗi lần đều bị thị vệ canh cửa cường ngạnh ngăn cản. Dần dà Tần Hàm cũng liền buông bỏ ý định này.

Nàng đã từng hỏi thị vệ, khi nào mình có thể ly khai, thế nhưng thị vệ rất kiệm lời, cái gì cũng không chịu nói. Ngoại trừ một ngày ba bữa cơm được thị nữ cố định đưa tới, Tần Hàm cùng Thái nhi vẫn luôn ở trong cung điện chưa từng đi ra ngoài.

"Nương nương, ngươi nói xem, hai người chúng ta sẽ không bị giam ở chỗ này cả đời chứ?" Thay Tần Hàm chải tóc, Thái nhi mở miệng nói.

"Có lẽ vậy." Tần Hàm bình tĩnh trả lời, dù sao lúc ở trong Tướng phủ nàng cũng bị nhốt như vậy a, hiện tại chẳng qua là thay đổi địa điểm một chút mà thôi, đối với nàng mà nói kì thật không có gì khác nhau. Tiếc nuối duy nhất chính là tỷ tỷ không biết ở nơi nào. Rõ ràng đã từng nói qua sẽ trở lại thăm mình a. Tần Hàm trong nội tâm có chút oán giận.

"Thật xin lỗi, con diều của ta rơi vào bên trong rồi, ta có thể đi nhặt không?" Từ cửa ra vào truyền đến thanh âm có chút quen thuộc, Tần Hàm sửng sốt một chút, đây không phải thanh âm của tỷ tỷ sao? Vội vàng chạy tới cửa, đẩy cửa ra. Chẳng qua người ở cửa lại làm cho nàng hết sức thất vọng. Không phải tỷ tỷ, là một nữ tử lạ mặt. Tần Hàm đáy mắt hiện lên vẻ thất vọng, nguyên lai không phải tỷ tỷ, nhưng thanh âm của người này so với tỷ tỷ thật đúng là tương tự. Tần Hàm nhịn không được nhìn người này nhiều một chút, phát hiện nữ tử này lớn lên tuy rằng không thể nói là xuất chúng, nhưng mà trên người xuất hiện cảm giác điềm tĩnh làm người ta hết sức thoải mái.

"Đi đi đi, đây không phải là nơi ngươi có thể đến." Thị vệ nét mặt không mấy kiên nhẫn, phất tay đuổi người.

"Ngươi có thái độ gì vậy!" Thị nữ bên người nữ tử kia thoáng cái liền nổi giận, ngăn ở trước mặt nàng, mở miệng nói, "Đây là Lý Mỹ nhân được Hoàng thượng sắc phong, ngươi lại dám bất kính như thế. Ngươi bất quá chỉ là một tên thị vệ trông coi phi tần phạm lỗi, cũng dám lớn lối như vậy!"

"Phi tần phạm lỗi?" Tần Hàm đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, lập tức một số vấn đề luôn quanh quẩn trong lòng đã dần sáng tỏ. Khó trách, nàng thân là Hoàng hậu, lại bị vây khốn trong cái địa phương này không thể ly khai. Khó trách, thị vệ này đối với nàng không có tôn kính. Lúc trước nàng vẫn nghi ngờ, cung điện hiện tại nàng đang ở này cũng không hoa lệ, đại khí như trong tưởng tượng. Tần Hàm nghĩ mãi mà không rõ, nàng đến tột cùng là phạm vào chuyện gì mới để cho Hoàng đế đem chính mình giam lại như thế. Nếu như là bởi vì chuyện trời sinh thạch nữ, Hoàng đế chỉ cần không cưới nàng là được rồi, cần gì tốn công tốn sức.

"Ngươi nói bậy bạ gì đó!" Thái nhi quát to, "Ở đây là Hoàng hậu nương nương, thế nào lại là phi tần phạm tội!"

"A, lời này thật buồn cười." Thị nữ đối diện nói ra, "Hoàng hậu nương nương ở Phượng Tê điện, ngày ngày cùng Hoàng thượng ân ân ái ái, làm sao lại ở đây? Hoàng hậu nương nương tuy rằng sinh ra đã mắc bệnh, dung nhan bị hao tổn, chỉ có thể mang mạng che mặt, làm cho người ta nhìn không rõ nàng nhưng cũng không phải người các ngươi có thể giả mạo."

"Ngươi..." Thái nhi còn muốn phản bác đã bị Tần Hàm phất tay cắt đứt.

Thị vệ thừa cơ đem Lý Mỹ nhân cùng thị nữ của nàng đều đuổi đi, cửa cung lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Tần Hàm giương mắt, nhìn thị vệ rõ ràng đang chột dạ, cũng hiểu rõ rồi, những điều thị nữ kia nói chỉ sợ tất cả đều là sự thật. Nàng chẳng qua là hiếu kỳ, Hoàng hậu giả mạo nàng kia cuối cùng là ai.

"Hoàng thượng kỳ thật không cần tốn công tốn sức gạt ta nhiều chuyện như thế. Tần Hàm ta, bản thân chính là một người biết an phận, chỉ cần cho ta một chỗ ở nho nhỏ, ta tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến Hoàng thượng." Nói xong, Tần Hàm mang theo Thái nhi xoay người trở lại gian phòng.

"Nương nương, thị nữ kia vừa mới nói lại là sự thật?" Thái nhi há hốc mồm, vẫn là nhịn không được mở miệng hỏi.

"Chỉ sợ là sự thật. Các nàng không cần phải đặc biệt chạy tới lừa gạt chúng ta như thế."

"Nương nương, Hoàng thượng làm như vậy, cuối cùng là có ý gì? Người ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn thấy Hoàng thượng, làm sao có thể phạm tội a?"

"Ai biết được?" Tần Hàm thở dài một tiếng, "Cũng không biết người giả mạo Bổn cung kia, đến tột cùng là ai." Sẽ là tỷ tỷ sao? Tần Hàm tự giễu cười cười, nàng đang suy nghĩ cái gì đấy, tỷ tỷ sao có thể là loại người này.

"Tiểu thư, con diều này làm sao bây giờ?" Thái nhi đem con diều lúc trước nhìn thấy trong sân đưa cho Tần Hàm.

Tần Hàm đưa tay tiếp nhận, con diều chế tác hết sức tinh xảo, xem ra giống như là người ta tự mình động thủ làm a, phía trên còn viết một bài thơ.

Tần Hàm đọc lên hai câu, "Bị hạt ra cổng trời, cao bước truy hứa từ." Cảm thấy câu thơ ghi hết sức tiêu sái, cười cười, nói, "Nữ tử này, ngược lại là một người tự do, trong cung thật sự khó có được người như vậy." Cầm bút ở phía trên bổ sung hai câu: "Chấn y ngàn nhận cương, trạc chừng vạn dặm lưu." Tần Hàm đem con diều đưa cho Thái nhi, mở miệng nói, "Thái nhi, đưa cho thị vệ trả lại cho Lý Mỹ nhân a."

"Dạ, nương nương." Thái nhi lên tiếng liền đi ra cửa, không biết cùng thị vệ nói gì, thị vệ mắt nhìn con diều, phát hiện không có vấn đề gì mới đáp ứng đem con diều trả lại cho Lý Mỹ nhân.

Sau khi Lý Mỹ nhân trở lại cung điện của chính mình, cùng những Mỹ nhân khác lên tiếng chào hỏi, liền trở về phòng.

"Mỹ nhân, thật không nghĩ tới, trong đó rõ ràng còn giam giữ một người điên." Thiếp thân thị nữ bên người Lý Mỹ nhân rót cho nàng một chén trà, mở miệng nói, "Lại còn nói mình là Hoàng hậu nương nương."

"Ta xem hai người kia, ánh mắt thanh minh, không hề giống người điên." Lý Mỹ nhân lắc đầu, nói.

"Thế nhưng các nàng còn nói người ở trong đó chính là Hoàng hậu nương nương. Buổi sáng hôm nay, không phải nương nương còn cùng Mỹ nhân nói hai câu sao? Nương nương chúng ta gặp, còn có thể giả bộ hay sao?"

"Chuyện hôm nay ngươi coi như cái gì cũng không biết đi." Lý Mỹ nhân nói ra, "Có một vài chuyện chúng ta không nên biết rõ, vậy chúng ta xem như vĩnh viễn không biết a." Bản thân nàng cũng không muốn quản mấy chuyện phiền toái như vậy.

"Dạ, mỹ nhân."

Thị nữ vừa lui xuống, từ cửa ra vào đã xuất hiện một thái giám mang diều đến, nói là đến trả Lý Mỹ nhân. Lý Mỹ nhân lại để cho thị nữ đi nhận lấy. Đem con diều đặt lên bàn, nhìn phía trên xuất hiện thêm hai dòng thơ, rõ ràng không phải câu thơ do nàng viết, Lý Mỹ nhân có chút ngẩn người.

"Làm sao vậy?"

"Không có gì." Lý Mỹ Nhân lắc đầu, "Chẳng qua là cảm thấy câu thơ phía trên quả thật viết rất hay."

"Tài văn chương của Mỹ nhân tất nhiên là vô cùng tốt a." Ngộ nhận Lý Mỹ nhân khen hai câu thơ nàng viết, thị nữ phụ họa tán dương một câu.

Lý Mỹ nhân cũng không sửa nàng, phất phất tay, nói: "Ngươi lui ra đi, ta mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi một chút."

"Dạ, Mỹ nhân."

"Chấn y ngàn nhận cương, trạc chừng vạn dặm lưu sao?" Lý Mỹ Nhân một thân một mình thấp giọng lẩm bẩm, thật không biết đến tột cùng là ai viết ra hai câu thơ như vậy, là nữ tử trong nội viện kia sao?

Kể từ ngày hôm đó, Tần Hàm bị trông coi càng thêm nghiêm ngặt, Tần Hàm cũng không thèm để ý, trong cung, đánh đàn, vẽ tranh, không cảm giác được thời gian trôi qua.

Tựa hồ phát hiện tính tình trầm mặc này của Tần Hàm, tháng thứ năm, Tần Hàm được Hoàng đế phái người mang đến một cung điện khác. Cung điện này tuy rằng đơn sơ, nhưng mà rất sạch sẽ. Người trông coi cửa ra vào cũng không còn nữa. Hoàng đế yên tâm về nàng sao? Tần Hàm khẽ cong môi, lại để cho Thái nhi thu dọn một chút.

Lý Mỹ nhân đã tới tìm Tần Hàm mấy lần đều bị cản lại, lần cuối cùng đến lại phát hiện Tần Hàm đã bị đưa đi, trong lòng mất mát khó có thể che giấu. Nàng cũng không biết mình tại sao lại như thế, nàng rõ ràng chỉ là muốn trông thấy vị nữ tử đã đối lại câu thơ của mình mà thôi.

Đối với việc Lý Mỹ nhân đến tìm mình, Tần Hàm một mực không hay biết.

Trong cung sinh hoạt thật sự rất yên tĩnh, không có ngươi lừa ta gạt, cũng không có hãm hại, chỉ có điềm tĩnh. Ở nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài này, Tần Hàm ngẫu nhiên cũng sẽ nghe được một ít tin tức thú vị, ví dụ như, Hoàng hậu nương nương đang mang thai, Tướng phủ phu nhân yêu cầu tiến cung hầu hạ, lại bị Hoàng đế cự tuyệt. Hoàng hậu thật sự ở chỗ này, Hoàng đế làm sao có thể để cho người trong Tướng phủ phát hiện.

Đang thất thần, thanh âm của Thái nhi đột nhiên từ đằng xa truyền đến: "Nương nương, Thái nhi thăm dò được rồi!"

"Đừng nóng vội, từ từ nói." Đem nước trà đưa tới trước mặt Thái nhi, Tần Hàm nói. Năm tháng làm bạn cùng nhau, Thái nhi đối với nàng mà nói đã giống như tỷ muội trong nhà.

"Nương nương, Thái nhi đã lấy được bức họa của Hoàng hậu." Uống cạn nước trà trên bàn, Thái nhi thở dốc vài tiếng, đem một bức họa mở ra trước mặt Tần Hàm, "Nương nương mời xem. Xin nương nương thứ cho Thái nhi nhiều lời, nữ tử trong bức họa này tuy rằng mang mạng che mặt, nhưng mà cùng đại tiểu thư, thật có nét tương đồng a."

Trong nháy mắt nhìn thấy bức họa Tần Hàm liền ngây ngẩn cả người. Không có ai quen thuộc với tỷ tỷ hơn so với nàng. Chỉ là một bức họa, nhưng nàng có thể khẳng định người trên đó chính là tỷ tỷ! Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Hàm tràn đầy kích động. Chẳng qua là loại kích động này rất nhanh đã bị nàng áp chế xuống. Trong nội tâm của nàng có quá nhiều nghi vấn rồi. Tỷ tỷ của nàng, không phải bị bệnh chết trên đất phong địa rồi sao, tại sao lại trở thành Hoàng hậu giả? Tỷ tỷ nếu như còn sống, vì sao không đến tìm nàng, mà lại muốn dùng loại tư thái này xuất hiện trước mắt người đời.

Nàng có quá nhiều vấn đề muốn hỏi tỷ tỷ, bước ra một bước, lại nhịn không được thu hồi lại. Tỷ tỷ của nàng, nàng hiểu rõ nhất. Tỷ tỷ làm như vậy, tất nhiên có lý do riêng của nàng, tùy tiện hỏi thăm, chỉ mang đến cho tỷ tỷ vô số phiền toái.

Đem bức họa Thái nhi đưa cho chậm rãi cuộn lại, Tần Hàm nói: "Thái nhi, tỷ tỷ đã qua đời rồi, người này chẳng qua là cùng tỷ tỷ có chút tương tự mà thôi."

"Đúng không?" Thu hồi bức họa, Thái nhi nói, "Bất quá thật rất giống đại tiểu thư nha. Lại nói tiếp, đại tiểu thư cùng nương nương, bất luận là thân hình hay vẻ ngoài đều hết sức tương tự a. Nếu như nương nương cùng đại tiểu thư cùng một chỗ bịt kín khăn che mặt, Thái nhi cũng không nhận ra."

"Bổn cung cùng tỷ tỷ là tỷ muội, đó là chuyện đương nhiên. Được rồi, mang thứ đó thu lại, ngươi xuống trước nghỉ ngơi một chút đi a."

"Dạ, nương nương." Thái nhi trả lời một câu liền rời đi.

Tần Hàm đáy mắt tràn đầy tưởng niệm, giật giật môi, tỷ tỷ, Tiểu Hàm nhớ ngươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro