Phiên ngoại 12 Chuyện của Hoàng hậu 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên Thiên năm thứ năm, đây là khoảng thời gian Tần Hàm cả đời cũng không quên được. Nàng được Hoàng thượng tuyên triệu tiến vào tẩm điện, lại nhìn thấy nằm trên giường là một thân ảnh thật quen thuộc.

"Tỷ... tỷ tỷ..." Tần Hàm trừng mắt, không dám tin nhìn người trên giường kia, không nói hai lời, liền vọt tới bên cạnh tỷ tỷ. Đi đến gần mới phát hiện tỷ tỷ sắc mặt tái nhợt dị thường, không chút huyết sắc. Đôi mắt đang nhắm nghiền lúc nghe tiếng kêu của Tần Hàm đã hơi hé ra một chút, nhìn về phía nàng.

"Tiểu... Hàm..." Giật giật môi, Tần Lăng nhẹ giọng kêu lên, thanh âm khàn khàn tràn đầy vô lực.

"Tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?" Tần Hàm nắm thật chặt hai tay Tần Lăng, lại phát hiện tay nàng lạnh lẽo vô cùng. Không biết có phải là ảo giác hay không, Tần Hàm có cảm giác trên người tỷ tỷ xuất hiện một mùi máu tươi rất khó ngửi. Tuy rằng trong phòng đã đốt hương rất nồng đậm, Tần Hàm vẫn có thể ngửi thấy mùi hương kia. Tần Hàm thoáng cái liền luống cuống, run rẩy nói ra, "Như vậy... như vậy không được, ngự y, ngự y đâu rồi, ta đi tìm ngự y đến!"

"Không... không cần." Tần Lăng dùng sức nắm lấy tay Tần Hàm, không cho nàng rời đi.

"Tỷ tỷ, sao có thể không gọi ngự y."

"Không còn kịp rồi, Tiểu Hàm." Nắm lấy tay Tần Hàm, Tần Lăng ho khan hai tiếng, cố hết sức nói, "Tiểu Hàm, tỷ tỷ nhờ ngươi... thay tỷ tỷ... chiếu cố... thật tốt... hài tử."

"Tỷ... tỷ tỷ, ngươi nói cái gì?" Tần Hàm đáy mắt tràn đầy bất ngờ, "Hài tử, tỷ tỷ ngươi đang nói nhăng nói cuội cái gì vậy."

"Tiểu Hàm, nhất định phải chiếu cố... hài tử... kia... khục khục..." Tần Lăng nói xong liền dốc sức liều mạng ho khan.

"Tỷ tỷ, ngươi trước đừng nói chuyện, Tiểu Hàm đi tìm ngự y, lập tức đi ngay!" Tần Hàm vội vàng giãy giụa thoát khỏi hai tay Tần Lăng, chạy ra cửa.

"Ngự y, mau gọi ngự y!" Mở cửa, Tần Hàm đối với người bên ngoài kêu lên.

Hoàng đế cùng ngự y lại một lần nữa đi vào trong gian phòng của Tần Lăng, Tần Hàm đi theo phía sau. Người trên giường giống như đang ngủ, mặc kệ ngự y loay hoay như thế nào cũng không mở mắt ra. Dò xét một phen, ngự y lắc đầu, nói với Hoàng đế: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, đã đi."

"Oanh" một tiếng, Tần Hàm trong đầu đột nhiên nổ tung, chỉ cảm thấy cái gì cũng nghe không được, cái gì cũng không cảm giác được. Nhìn tỷ tỷ lẳng lặng nằm trên giường, Tần Hàm sững sờ, hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.

"Tỷ tỷ!" Tần Hàm bi thương kêu to một tiếng, đẩy ra cả đám người, vọt tới bên người Tần Lăng, nắm thật chặt hai tay Tần Lăng đặt lên gương mặt mình, "Tỷ tỷ, ngươi nhìn ta, ta là Tiểu Hàm a. Ngươi nhất định là cùng ta đùa giỡn có phải không, ngươi đã đáp ứng ta vĩnh viễn sẽ không rời đi. Tỷ tỷ, ngươi là người rất giữ lời không phải sao? Tỷ tỷ, ngươi mở mắt ra, Tiểu Hàm van ngươi!" Tần Hàm nói đến phần sau, đã khóc không thành tiếng rồi. Hai tay tỷ tỷ càng ngày càng lạnh lẽo, nàng có thể cảm nhận được sinh mệnh tỷ tỷ đang dần rời xa, thế nhưng nàng sao có thể tiếp nhận, tỷ tỷ nàng yêu nhất cứ như vậy ở trước mặt nàng hương tiêu ngọc vẫn (*)

(*) Hương tan ngọc nát

Tần Hàm nằm ở đầu giường, khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Đau thương quá độ, Tần Hàm ho ra một ngụm máu, ngất đi.

"Hoàng thượng, cần phải báo tang?" Thái giám bên người Hoàng đế hỏi.

"Báo tang?" Hoàng đế thanh âm cũng có chút khàn, thoạt nhìn hết sức bi thương.

"Đúng vậy a, Hoàng thượng."

Hoàng đế ngồi ở bên giường, đưa tay nhẹ vỗ về đôi má Tần Lăng, đáy mắt tràn đầy ôn nhu chưa từng có nhìn Tần Hàm: "Ai nói Hoàng hậu đã qua đời?" Hoàng đế nói, "Nàng chưa chết, nàng chẳng qua là sau khi sinh quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi mà thôi."

"Hoàng thượng..." Thái giám còn muốn nói điều gì lại bị Hoàng đế cắt đứt.

"Hoàng hậu không mất." Hoàng đế đem ánh mắt đặt trên người Tần Hàm, "Hoàng hậu của trẫm, Tướng phủ Nhị tiểu thư, Tần Hàm, vẫn rất khỏe mạnh ngồi bên cạnh trẫm."

Hoàng đế vừa nói như vậy, mấy người bên cạnh liền phản ứng. Bên cạnh Hoàng đế mấy ngày nay đều là tâm phúc của hắn, tự nhiên biết rõ bí mật này. Ngự y lập tức sửa lời nói: "Hoàng thượng nói rất đúng, Hoàng hậu nương nương chẳng qua là quá mệt mỏi nên ngủ rồi. Vi thần thay Hoàng hậu nương nương đã tìm được phương thuốc trị liệu vết thương trên mặt, Hoàng hậu nương nương sau khi lành bệnh cũng không cần dùng khăn che mặt nữa."

Hoàng đế nghe xong, có chút thoả mãn gật gật đầu.

"Hoàng thượng, vậy..." Thái giám nhìn Tần Lăng nằm trên giường.

"Tương vương vừa mất năm trước, trẫm cảm động và nhớ hắn cùng Vương phi tình thâm, đặc biệt ban thưởng hai người hợp táng Hoàng Lăng, lập chân tình bia."

Trong hôn mê Tần Hàm được mang lên giường của Tần Lăng, thi thể Tần Lăng lạnh băng, bị Hoàng đế hạ lệnh đem đi rồi.

***

Tần Hàm hôn mê trọn vẹn ba ngày ba đêm, nàng là bị thanh âm hài tử khóc nỉ non đánh thức. Đôi mắt vô thần dần dần mở ra, nằm bên cạnh là một tiểu hài tử trắng nõn, giữa lông mày còn có bóng dáng của tỷ tỷ. Tần Hàm sững sờ nhìn đứa bé này, nói không ra lời.

"Nương nương, ngươi rốt cuộc cũng tỉnh." Thái nhi ngồi xổm xuống, nói, "Ngươi hôn mê ba ngày ba đêm, thật sự làm Thái nhi lo lắng đến chết rồi."

Tần Hàm cũng không đáp lại, tầm mắt của nàng đều tập trung vào đứa trẻ mới sinh ở bên người, trong lúc bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt.

Tựa hồ là bị tâm tình bi thương của Tần Hàm lây nhiễm, hài tử kia cũng khóc ồ lên. Thái nhi lập tức kêu nhũ mẫu chiếu cố nàng.

Nhũ mẫu đưa tay muốn đem đứa trẻ mới sinh ôm đi, lại bị Tần Hàm nhanh hơn một bước đem hài tử ôm thật chặt vào trong ngực. Bị Tần Hàm ôm không thoải mái, hài tử khóc càng thêm lớn tiếng, Tần Hàm vô tri vô giác càng thêm dùng sức ôm hài tử. Hai con ngươi trống rỗng của Tần Hàm chỉ khi nhìn hài tử trong lòng mới có một chút thần thái.

"Nương nương, thân thể ngươi còn chưa khỏe, trước tiên đem tiểu công chúa giao cho nhũ mẫu a." Thái nhi nói.

Tần Hàm như cũ không có phản ứng.

Thái nhi thử đưa tay ôm lấy đứa trẻ mới sinh, lại bị Tần Hàm tránh đi.

"Nương nương, ngươi ôm tiểu công chúa như vậy, tiểu công chúa sẽ buồn chết đấy." Thái nhi nói, "Ngươi trước đem nàng cho Thái nhi, Thái nhi cam đoan sau khi tiểu công chúa ăn no, sẽ trở lại bên cạnh ngươi được không?"

Tần Hàm cuối cùng cũng có chút phản ứng, cúi đầu nhìn tiểu công chúa khóc đến đỏ mặt có chút bối rối nới lỏng tay, lại không muốn đem hài tử giao ra, trong miệng nỉ non: "Tỷ tỷ cũng đã nói sẽ trở lại bên cạnh ta, thế nhưng nàng nuốt lời rồi."

"Nương nương, nhưng tiểu công chúa cần ăn chút gì đó. Ngươi cũng không hy vọng tiểu công chúa xảy ra chuyện gì chứ."

Tần Hàm nhìn nhìn hài tử, do dự một hồi vẫn là đem giao cho Thái nhi, bất quá nàng mãnh liệt yêu cầu nhũ mẫu không thể rời đi, chỉ có thể ở trước mặt nàng cho uống sữa.

Sau khi nhũ mẫu rời đi, Tần Hàm dựa theo phương pháp nhũ mẫu dạy, ôm hài tử. Hài tử dừng khóc, thế nhưng nước mắt của Tần Hàm như thế nào cũng ngăn không được.

"Nương nương, đứa bé này là con của Đại tiểu thư sao?" Nhìn hài tử trong lòng Tần Hàm, Thái nhi hỏi. Tuy rằng người ngoài kia đều nói Hoàng hậu nương nương sinh ra một tiểu công chúa, nhưng mà nàng biết đã qua một năm Hoàng đế cũng chưa từng chạm qua Tần Hàm. Nhìn đứa bé này lại cực giống Tần Lăng, Thái nhi thoáng cái liền đoán được mẫu thân ruột thịt của nàng.

"Thái nhi." Trong phòng chỉ còn lại một mình Thái nhi, Tần Hàm rốt cuộc nhịn không nổi nữa, đem hài tử đã ngủ say đặt ở bên giường, chính mình tựa vào người Thái nhi, nhỏ giọng nghẹn ngào: "Ngươi biết không, tỷ tỷ ở trước mặt ta ra đi như vậy. Ta luôn nghĩ vì cái gì ta chỉ là ngất đi thôi, mà không phải ra đi cùng tỷ tỷ a? Đã không có tỷ tỷ, ta không thể sống nữa." Giờ này khắc này, nàng cũng không sợ bất kì kẻ nào biết được tình cảm của nàng đối với tỷ tỷ. Tỷ tỷ đã qua đời rồi, lòng của nàng cũng chết rồi. Chỉ hận mình không thể cùng tỷ tỷ rời đi.

"Nương nương, Thái nhi hiểu rõ người cùng Đại tiểu thư tỷ muội tình thâm, nhưng mà người hiện tại tuyệt đối không thể đi theo." Thái nhi nói, "Tiểu công chúa còn nhỏ, cần có một mẫu thân. Ngươi nhẫn tâm để cho nàng từ nhỏ đã không có mẫu thân yêu thương sao? Đây là huyết mạch duy nhất của Đại tiểu thư, ngoại trừ người, trên đời này không có bất cứ ai có thể bảo hộ nàng."

"Huyết mạch... của tỷ tỷ..." Tần Hàm nhẹ nhàng vuốt ve đôi má của hài tử, tựa hồ có thể cảm nhận được loại cảm giác huyết mạch tương liên này.

"Nương nương, vô luận như thế nào, cũng xin người phải bình tỉnh lại. Có lẽ đây sẽ là một con đường rất thống khổ, nhưng mà vì tiểu công chúa, người phải tỉnh lại đi."

Hài tử trong lúc ngủ mơ không biết nhìn thấy cái gì, đem ngón tay Tần Hàm ngậm vào trong miệng. Xúc cảm mềm mại từ ngón tay truyền đến, Tần Hàm đáy lòng ấm áp một mảnh, ánh mắt nhìn về phía hài tử cũng càng ôn nhu.

"Thái nhi, ngươi nói rất đúng. Đứa bé này, còn cần ta chiếu cố. Nàng là huyết mạch duy nhất của tỷ tỷ trên đời này, ta nhất định phải chiếu cố nàng thật tốt."

"Nương nương, người nghĩ thông suốt là tốt rồi." Thái nhi trên mặt lộ ra một tia vui mừng.

Ngự y nói Tần Hàm đã chịu đả kích quá lớn, thân thể bị ảnh hưởng, thổ huyết. Phải điều dưỡng tốt một chút. Đối với ngoại nhân, ngự y chỉ nói là Hoàng hậu sinh xong thân thể yếu ớt, cho nên cần hảo hảo tĩnh dưỡng.

Trong lúc tĩnh dưỡng, Tần Hàm rốt cuộc cũng biết rõ chân tướng.

Hoàng đế đem nàng nhốt lại, sau đó để cho tỷ tỷ bịt kín khăn che mặt, giả trang thành Hoàng hậu. Tỷ tỷ mang thai, Hoàng đế thật cao hứng, phái người dốc lòng chăm sóc. Lại không nghĩ rằng trong cung có gian tế Lương quốc trà trộn vào, tỷ tỷ sắp chuyển dạ thay Hoàng đế ngăn cản một đao của thích khách, động thai khí, dẫn đến xuất huyết nhiều, mới hết cách cứu chữa.

Tần Hàm đáy mắt tràn đầy hận ý, nàng hận không thể giết chết Hoàng đế. Nếu như không phải do hắn, tỷ tỷ còn có thể an an ổn ổn làm Tương Vương phi của nàng, tiêu dao tự tại cả đời, mà không phải giống như bây giờ, chỉ mới hơn một năm, liền hương tiêu ngọc vẫn.

"Oa oa." Hài tử khóc lên. Tần Hàm lập tức ôm lấy hài tử dụ dỗ.

Nhìn hài tử trong lòng hướng về phía nàng mỉm cười, lệ khí nơi đáy mắt Tần Hàm cũng dần dần tiêu tán. Mặc kệ nàng hận Hoàng đế như thế nào, nàng cái gì cũng không làm được. Hoàng đế không thể giết, chỉ khi hắn còn sống mới có thể bảo toàn địa vị công chúa của đứa bé, để cho nàng hưởng trọn vinh hoa phú quý.

Thở dài một tiếng, ở trên trán hài tử đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng, Tần Hàm ôm hài tử chậm rãi đi tới đi lui trong phòng. Có lẽ, tương lai nàng sẽ nhận nuôi một hoàng tử, đến giữ vững địa vị của đứa trẻ này sau khi lớn lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro