Chương 30: Vạch trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau chuyện sảy thai, dưới sự yêu cầu quá mãnh liệt của Lưu Quý phi, Hoàng đế ngày hôm sau liền tự mình đi thẩm vấn Cảnh Phong.

Lưu Quý phi ngồi ở chỗ ngồi phía trên, khuôn mặt tiều tụy, nhìn qua lại điềm đạm đáng yêu. Hoàng hậu ngồi ở chỗ cao hơn Lưu Quý phi một bậc, nhìn nàng, trong mắt bất giác hiện lên một tia lãnh ý.

Thái Anh ngồi ở phía dưới Lưu Quý phi, nhìn Cảnh Phong quỳ cách đó không xa mang theo một chút lo lắng.

"Công chúa đừng lo lắng, Lục điện hạ sẽ không có chuyện gì đâu." Lệ Sa vỗ nhè nhẹ bả vai Thái Anh, ôn nhu nói, "Công chúa điện hạ nhất định có thể vì Lục điện hạ rửa sạch oan khuất a."

"Hừ, ai lo cho hắn." Thái Anh hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác nói, "Bổn công chúa không có ý định giúp hắn rửa sạch oan khuất, để cho hắn bị người khác hãm hại như vậy cũng không sao." Thái Anh vẫn còn tức giận vì tối qua Cảnh Phong đã nói những lời kia.

Lệ Sa khẽ cong môi, nói: "Công chúa đại nhân rộng lượng, tất nhiên sẽ không cùng Lục hoàng tử chỉ là một tiểu hài tử so đo a. Hơn nữa, hôm nay Lệ Sa còn mở mang kiến thức một chút từ phong thái của công chúa đây."

"Bổn công chúa lý nào lại là người tính toán chi li." Thái Anh nói, "Nể mặt Lệ Sa, Bổn công chúa tạm thời sẽ giúp hắn một chút. Cho các ngươi nhìn thấy phong thái của Bổn công chúa."

"Vậy thì Lệ Sa cần phải tạ ơn công chúa đã cho Lệ Sa mặt mũi lớn như vậy." Lệ Sa trên mặt tràn đầy vui vẻ.

"Ngươi hôn Bổn công chúa hai cái, biểu đạt lòng biết ơn của ngươi a." Thái Anh nói, "Bổn công chúa đêm qua hôn ngươi hai lần, hôm nay ngươi hôn lại mới công bằng."

"Công chúa, Lệ Sa không ngại ăn chút thiệt thòi hôn công chúa thêm vài lần a."

"Hôn Bổn công chúa là chịu thiệt sao!"

"Đương nhiên thiệt thòi." Lệ Sa nói, "Mỗi lần hôn công chúa, Lệ Sa đều cảm thấy yêu công chúa thêm vài phần."

"Thật... buồn nôn..." Thái Anh tránh đi ánh mắt của mình, chẳng qua là khóe miệng lại cong lên chứng tỏ tâm tình của nàng đang rất tốt.

Phần thẩm vấn tiếp theo hoàn toàn giống với những gì Thái Anh đã đoán trước. Lưu Quý phi một mực chắc chắn là do Cảnh Phong đẩy nàng, mới làm hại nàng trượt chân. Thiếp thân thị nữ của nàng cũng một mực ở bên cạnh hát đệm.

Cảnh Phong lười biếng không muốn giải thích, chỉ nói một câu mình cái gì cũng không làm liền không mở miệng nữa.

Cảnh Phong không chịu giải thích, Lưu Quý phi lại một mực chắc chắn, dưới tình huống không có bất kì chứng cứ nào như thế này, tình thế đối với Cảnh Phong hết sức bất lợi.

"Phụ hoàng, có thể cho phép nữ nhi hỏi một chuyện được không?" Thẩm vấn được một khoảng thời gian ngắn, Thái Anh từ chỗ ngồi của mình đứng lên, mở miệng đưa ra một yêu cầu.

"Ngươi hỏi đi." Hoàng đế nói. Sắc mặt vốn đang âm trầm vậy mà khi nhìn về phía Thái Anh lại ôn hòa không ít.

"Quý phi nương nương nói, nàng là giẫm phải chậu hoa nên mới ngã xuống, như vậy xin hỏi Quý phi nương nương, trước khi giẫm phải chậu hoa ngươi có chạm qua chậu hoa kia không?" Thời điểm nhìn về phía Lưu Quý phi, Thái Anh trong mắt hiện lên một tia cơ trí.

"Không có." Lưu Quý phi nói, "Bổn cung ngay cả nhìn cũng không nhìn thấy."

"Còn Hoàng đệ?"

"Thần đệ không có chạm qua bất kì đồ vật nào."

"Ta hiểu rồi." Thái Anh nhẹ gật đầu, hướng Hoàng đế nói, "Phụ hoàng, nữ nhi xin phép nói ra suy nghĩ của mình."

"Anh Nhi muốn nói cái gì?" Hoàng đế hỏi.

"Phụ hoàng, nữ nhi có một số thứ muốn cho người xem." Thái Anh nói, "Cũng có chút liên quan đến sự tình Quý phi bị đẩy ngã. Phụ hoàng xem xong rồi thì tự nhiên có chứng cứ chỉ ra người đã hại Quý phi sảy thai."

"A? Là cái gì?" Hoàng đế nhíu mày, nhìn về phía Thái Anh.

"Lệ Sa." Thái Anh hướng ánh mắt về phía Lệ Sa.

Lệ Sa ngầm hiểu, phân phó thị nữ đứng bên cạnh vài câu, đối phương rất nhanh từ bên ngoài mang đến một chậu hoa.

"Phụ hoàng, cho phép nữ nhi mô phỏng một chút tình huống lúc ấy." Đem chậu hoa đặt xuống trước mặt mình, Thái Anh nói.

Hoàng đế nhẹ gật đầu.

"Phụ hoàng, mong người nhìn rõ." Thái Anh một bên nói xong, một bên đã một cước dẫm nát chậu hoa dưới chân. Chậu hoa bằng sành không chịu nổi sức nặng của Thái Anh vỡ vụn ra, Thái Anh dưới chân vừa trượt, toàn bộ người đã lảo đảo hướng về phía sau muốn ngã xuống.

Lệ Sa nhanh tay lẹ mắt, ngay lúc Thái Anh ngã xuống liền trong nháy mắt đem Thái Anh vững vàng ôm ở trong lòng mình. Vì thời điểm Thái Anh ngã xuống thân thể hơi vô lực, Lệ Sa khuỵu chân đem trọng tâm dời xuống, ra sức đỡ Thái Anh.

"Ngươi xem, phối hợp rất tốt." Thái Anh khẽ cười cười, "Ta đã sớm nói chỉ cần ngươi kịp thời tiếp được ta, ta cũng sẽ không bị thương."

"Công chúa, ngươi có nghĩ tới nếu Lệ Sa không đỡ được ngươi sẽ như thế nào hay không?" Lệ Sa trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ. Chuyện này nàng hôm qua đã cùng công chúa cãi cọ cả buổi. Ý của nàng là hôm nay cứ để nàng đến biểu diễn là được rồi, nhưng mà công chúa hết lần này tới lần khác đều không chịu, chết sống không cho nàng ngã xuống dù chỉ một lần. Đổi người khác, công chúa lại không tin được. Cuối cùng, hai người thật vất vả mới đưa ra hiệp nghị. Công chúa đến biểu diễn, còn Lệ Sa chỉ cần ngay thời điểm công chúa ngã xuống đỡ công chúa là được.

"Bởi vì Bổn công chúa tin tưởng ngươi nhất định sẽ đỡ được Bổn công chúa a." Thái Anh trong mắt hiện lên mỉm cười.

"Công chúa tin tưởng Lệ Sa như vậy, Lệ Sa sẽ cảm thấy áp lực rất lớn." Lệ Sa bất đắc dĩ nói.

"Không cần cảm thấy áp lực." Thái Anh khẽ cười nói, "Lệ Sa, Bổn công chúa tin tưởng tất cả yêu cầu của Bổn công chúa ngươi đều có thể hoàn thành rất tốt."

"Được công chú tin tưởng, Lệ Sa cái gì cũng có thể làm được." Nhìn tín nhiệm trong mắt Thái Anh, Lệ Sa cảm thấy không có vấn đề gì rồi.

"Anh Nhi, cuối cùng ngươi muốn cho phụ hoàng xem cái gì?" Hoàng đế hiện tại như lọt vào trong sương mù, nhịn không được lên tiếng hỏi.

"Phụ hoàng, người xem, ta vừa mới giẫm lên chậu hoa mà ngã xuống, mảnh vỡ của chậu hoa là dạng này a." Từ trong lòng Lệ Sa đứng thẳng dậy. Thái Anh chỉ những mảnh vỡ trên mặt đất nói, "Hiện tại phụ hoàng nhìn một chút, nhìn tình trạng của những mảnh vỡ khi trực tiếp ném chậu hoa xuống."

Tiếp nhận một chậu hoa khác thị nữ vừa đưa, Thái Anh trực tiếp quăng xuống đất.

"Phụ hoàng, ngươi xem." Thái Anh chỉ hai chậu hoa bể nát trên mặt đất, "Giẫm lên chậu hoa rồi ngã xuống so với trực tiếp đem chậu hoa ném trên mặt đất, những mảnh vỡ không hề giống nhau."

Nhìn kỹ một chút những mảnh vỡ, Hoàng đế sờ cằm nói: "Thật là không giống nhau. Chẳng qua là Anh Nhi, ngươi muốn nói cái gì?"

"Phụ hoàng còn nhớ rõ khi nghe được Lưu Quý phi kêu lên thảm thiết, thời điểm người xông vào nhà trồng hoa, mảnh vỡ trên mặt đất là dạng gì không?" Thái Anh hỏi một câu.

"Cái này..." Hoàng đế suy nghĩ một chút, nói, "Trẫm thật là nhớ không rõ rồi, Hoàng hậu còn nhớ không?"

"Nô tì nhớ rõ, hình như là giống với mảnh vỡ bên trái." Hoàng hậu suy nghĩ một chút, chỉ vào chậu hoa bị Thái Anh quăng xuống đất, "Liên Nhi, ngươi thì sao?"

"Hồi bẩm nương nương, Liên Nhi rõ ràng nhớ rõ, là giống với dạng bên trái a." Liên Nhi nói.

Lưu Quý phi sắc mặt trắng bệch, tay đặt ở trên đùi không tự chủ nắm chặt, bắt buộc chính mình phải trấn định lại, nói ra, "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương vì muốn bao che Lục hoàng tử, tự nhiên sẽ chọn bên trái, lời nàng nói làm sao có thể tin tưởng."

"Hoàn toàn chính xác, chỉ dựa vào trí nhớ mơ hồ rất khó nói rõ ràng chuyện này." Thái Anh nói một câu, xem như đồng ý với lời của Lưu Quý phi, "Quý phi nương nương, lúc trước ngưng hương Tây Vực tiến cống, không biết người dùng qua hay không a?" Thái Anh hỏi một câu không chút nào liên quan.

"Có." Lưu Quý phi nhẹ gật đầu.

"Như vậy a." Thái Anh khẽ cong môi, sai người mang lên một cái khay, bên trong khay tất cả đều là mảnh vỡ.

"Phụ hoàng, đây là toàn bộ những mảnh vỡ phủ nội vụ đã quét dọn trong nhà trồng hoa ngày hôm đó." Thái Anh nói, "Ta không cho bọn họ vứt đi."

Sai người đem một mảnh vỡ bên trong dâng lên cho Hoàng đế, Thái Anh nói: "Phụ hoàng, người ngửi thử xem phía trên này là mùi hương gì?"

Cầm lấy mảnh vỡ để sát vào chóp mũi, Hoàng đế cẩn thận hít thở, nhíu mày, nói: "Có một cỗ mùi thơm nhàn nhạt, hương thơm rất đặc biệt."

"Phụ hoàng, mùi hương này đúng là ngưng hương Tây Vực tiến cống ngưng hương này tuy rằng không đậm đặc, nhưng mà một khi dính lên, mùi hương thật lâu mới tiêu tan." Thái Anh nói, "Mẫu hậu, ngưng hương trong tay người cho bao nhiêu phi tử?"

"Chỉ cấp một hộp cho Lưu Quý phi muội muội." Hoàng hậu nói, "Những thứ khác vốn là muốn chờ vị muội muội nào có tin mừng sẽ ban thưởng a."

"Phụ hoàng, ngưng hương trong nội cung chỉ có nữ nhi cùng Quý phi nương nương may mắn sở hữu." Thái Anh nói, "Nữ nhi từ đầu đến cuối đều không đến nhà trồng hoa, việc này phụ hoàng có thể tìm Vệ Trung Tướng quân xác nhận. Nữ nhi vừa mới hỏi qua Quý phi nương nương, trước khi Quý phi nương nương ngã xuống có từng chạm qua chậu hoa hay không. Như vậy chậu hoa cuối cùng tại sao lại dính phải ngưng hương đây? Nguyên nhân chỉ có một, là do Quý phi nương nương tự tay đem chậu hoa này cầm lên rồi đập vỡ! Mục đích chính là muốn giá họa cho Hoàng đệ! Quý phi nương nương, ngươi thật là ác độc! Vì hãm hại Hoàng đệ, ngươi thậm chí ngay cả con của mình đều cam lòng sát hại!"

"Ngươi... Ngươi nói bậy!" Lưu Quý phi thoáng cái liền hoảng hồn, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới lại là do ngưng hương vạch trần mình, trong mắt hiện lên một tia ảo não.

"Như vậy nương nương có thể giải thích một chút xem ngưng hương còn dính trên chậu hoa là như thế nào không?" Thái Anh nhìn Lưu Quý phi, trong mắt hiện lên một tia trào phúng.

"Ta... Ta..." Lưu Quý phi nhất thời nghẹn lời.

"Ái phi, trẫm cũng muốn biết." Hoàng đế đem ánh mắt hướng về phía Lưu Quý phi, ánh mắt sắc bén, khiến người khác bất giác sinh ra sợ hãi.

"Hoàng... Hoàng thượng thứ tội!" Dâu nhi bên người Lưu Quý phi lập tức quỳ xuống, "Chậu hoa... chậu hoa là do nô tỳ đụng ngã. Nô tỳ biết rõ nương nương yêu thích hoa lan, cho nên mới tiến vào nhà trồng hoa, cố ý chọn lấy loại hoa nương nương thích đặt ở nơi dễ nhìn thấy. Nô tỳ hầu hạ bên người nương nương, trên người khó tránh khỏi sẽ dính một ít ngưng hương. Nô tỳ thật không biết, hành vi của mình lại mang đến nghi ngờ lớn như vậy cho nương nương."

"Hoàng thượng, Dâu nhi cũng là một mảnh hảo tâm." Lưu Quý phi bộ dạng ủy khuất, "Ai biết được ngưng hương lại khiến người khác nghi ngờ nô tỳ."

"Không nên nói dối như vậy." Thái Anh hừ lạnh một tiếng, "Những chậu hoa này đều là dựa theo ý tứ của mẫu hậu mà bày trí a. Mẫu hậu vẫn còn giữ bản vẻ của nơi này. Có muốn lấy ra xem một chút, để xem ngươi cuối cùng đã di chuyển chậu hoa nào không? Nếu quả thật có di chuyển, ta tạm thời tin tưởng lời nói của ngươi, nếu như mỗi một chậu đều ở tại vị trí cũ, vậy tội danh khi quân này ngươi gánh không nổi!"

"Nô... Nô tỳ..." Dâu nhi run rẩy quỳ trên mặt đất, nhưng một câu cũng không nói ra được.

"Ái phi, thật là ngươi cố ý làm vỡ chậu hoa?" Hoàng đế híp híp mắt, nhìn về phía Lưu Quý phi, trong mắt tràn đầy nguy hiểm.

"Hoàng thượng, nô tì không có, nô tì oan uổng." Lưu Quý phi quỳ gối trước mặt Hoàng đế, khóc vô cùng thương tâm, nước mắt không ngừng chảy xuống, khiến người khác nhìn thấy liền muôn phần đau lòng, "Hài tử trong bụng nô tì là cốt nhục của Hoàng thượng, nô tì cho dù ngoan độc cũng nhất quyết sẽ không làm thương tổn con của mình a. Nô tì có lý do gì chỉ vì hãm hại một Lục hoàng tử không thân không thích mà trả giá bằng chính hài tử của mình."

"Không, ngươi có lý do." Hoàng hậu đứng lên, nhìn về phía Lưu Quý phi, trong mắt tràn đầy lãnh ý, "Hơn nữa là lý do rất lớn!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro