35. Lần Đầu Gặp Mẹ Vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Hai người lại cùng ngồi một lúc thật lâu, cùng nhau ngắm sắc trời có phần âm u của mùa đông, lòng có một chút nhu hoà nhưng cũng tồn tại một chút giá lạnh.

"Chúng ta trở về thôi, có lẽ em sắp biểu diễn rồi. Còn không quay về sợ bọn họ sẽ dán lệnh truy nã chúng ta." Nhìn thần sắc cô đã ổn Tzuyu mới hướng cô một nụ cười, sau đó đưa tay về trước mặt Lisa ý bảo cô dùng tay mình đứng dậy "Dù sao cũng là lần đầu em gái chị biểu diễn, chị chẳng lẽ định từ chối?".

Lisa chỉ biết lắc đầu rồi cười, sau đó chống người đứng dậy cũng thuận thế nắm lấy tay Tzuyu. Tzuyu rất nhanh liền lấy khăn tay của mình ra đưa cho cô. Cùng nhau phủi vơi đi cát đất trên người mới cùng nhau rời đi.

Cho đến khi cả hai khuất dáng, ở một chỗ không xa, núp sau thân cây có một người lặng lẽ rời đi khóe môi hắn khẽ nhếch lên nụ cười.

...

Cả hai cô đều cố gắng duy trì tư thế tốt nhất, thế nhưng mỗi lần nhìn về người bên cạnh đều cảm thấy buồn cười. Khóe miệng của Lisa đã bị bầm tím, còn Tzuyu cũng không khá hơn, lúc này đi có hơi khom người.

"Lisa, Tzuyu, hai cậu sao vậy?... Lalisa mặt cậu sao thế này?" Jisoo từ xa thấy cả Lisa và Tzuyu mang theo vẻ chật vật tiến vào, trên người còn có ít bụi đất, thì hốt hoảng bỏ bản nhạc một bên chạy tới.

Cùng với giọng nói của cô cả đám người đều chú ý đến, thần sắc ai cũng dần nghiêm trọng.

Chaeyoung vẫn còn đang thất thần ở một góc nghe như vậy liền vội vàng bước đến, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, hiện tại thấy bộ dáng của Lisa liền khó nhìn hơn: "Em bị làm sao vậy? Tại sao lại bị thương?".

Giọng nàng không hề che giấu sự hoang mang lo sợ hỏi dồn khiến cho cả đám BP có hơi giật mình, nhưng bọn họ cũng rất hiểu ý sau đó cùng nhau rời khỏi nhân tiện đóng cửa phòng cho hai người. Cũng may hiện tại đã bắt đầu cuộc thi đấu, học sinh trong lớp đã sớm đi đến hội trường, chỉ còn lại BP tập dợt vì diễn cuối.

"Em không sao..." Tâm trạng cô lúc này đã ổn định hơn, rất dễ kéo lên một nụ cười ôn nhu quen thuộc trấn an bảo bối của mình.

"Còn nói không sao, mặt đều bị thương vậy rồi." Chaeyoung tức giận nhưng phần lớn vẫn là đau lòng, nàng đưa tay chạm vào khoé miệng Lisa thấy cô nhíu mày một cái tỏ vẻ đau, trong lòng không khỏi trầm thấp xuống: "Nói, là ai đánh em?"

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, lòng Lisa đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc, lại thêm một chút hối hận vì vừa rồi vô cớ bỏ nàng đi.

"... Thật sự không sao mà, chị xem em còn khoẻ mạnh thế này" Lisa tránh thoát khỏi bàn tay nàng, sau đó múa vài đường võ tỏ ra bản thân vẫn rất ổn.

"Em... thật sự khiến chị tức chết!" Nàng không nhịn được khóe mắt liền đỏ lên, người này lúc nãy vô duyên vô cớ bỏ đi, quay về lại bị thương như vậy. Bảo Chaeyoung nàng làm sao có thể không tức giận. Từ khi Lisa đi Chaeyoung gần như không có chút tinh thần vô lực ngồi ở một góc. Nàng cố gắng suy nghĩ rốt cuộc bản thân đã làm gì cho Lisa giận hay làm cho cô buồn, nhưng dù thế nào nàng vẫn không thể nghĩ ra. Trong thâm tâm lúc ấy càng dâng lên cảm giác sợ hãi, thời khắc nàng vừa buông tay Lisa một chút cũng không quay đầu liền rời đi, tim Chaeyoung như bị phũ một tầng sương giá, đầu óc đều trống rỗng.

Lisa thấy người yêu định khóc liền đau lòng vội vàng bước đến kéo nàng thật mạnh vào trong ngực, không ngừng dỗ dành.

"Ngoan... em thật sự không sao. Lúc nãy đột nhiên cảm thấy mình bị chị đè mấy bữa nay nên uất ức chạy đi giải tỏa, xong không may gặp trúng tên... không biết trời cao đất rộng, nên xảy ra xô xát một chút."

Lisa nói dối mà mắt không chớp lấy một cái. Có trời mới biết tim cô đang đập nhanh thế nào khi mỗi lần không thành thật với thiên hạ của mình.

"Có thật không?"

Chaeyoung từ vòng tay của Lisa ngẩng mặt lên, thấy người kia cũng cười cười nhìn mình lòng liền thoáng an tâm trở lại. Bất quá nàng vẫn thật sự tức giận.

"Đương nhiên là thật rồi, chị không nhớ đêm qua chị đã làm gì em sao?" Lisa híp mắt nhìn bảo bối trong ngực.

"Cái gì mà em bị... đè mấy hôm liền chứ!! Còn không phải do... do em dụ dỗ chị sao?! Toàn bộ đều là em chủ động dẫn dắt!!" Càng nói mặt Chaeyoung càng đỏ lên, không nhịn được dùng tay nhéo eo cô một cái.

Lisa đau đến nhăn mặt, nhưng mặt vẫn cố cười hề hề như một tên ngốc.

"Em đó, lần sau đừng như vậy nữa... Chị thật sự rất sợ."

Lisa đột nhiên ngưng cười không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ôm nàng vào lòng vuốt ve tấm lưng gầy kia.

"Chị sợ em sẽ rời chị đi..." Chaeyoung nói bằng giọng rất nhẹ, nhưng Lisa nhận ra trong câu nói run rẫy đó mang rất nhiều sự sợ hãi.

Lisa nhắm chặt mắt lại, cố kiềm nén không để nước mắt rơi ra. Chỉ thấy lòng ngực mình nhói lên thật lâu cũng không giảm, đau đến tê tâm liệt phế.

Em cũng không muốn như vậy.

"Em hứa sẽ không... rời chị đi" Lisa vẫn cúi gầm mặt, giọng nói rất nhỏ và rất êm nhưng có thêm vài phần kiên định.

"Được, chị cũng sẽ không rời khỏi em, nhất định là như vậy!" Chaeyoung cười, một nụ cười hạnh phúc.

. . . .

Ở cuối dãy hành lang...

"Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao đem bộ dạng này về?" Wendy nhíu chặt đôi mày hỏi nhưng trong lòng cũng đã đoán ra được vài phần, cô chắc chắn cả hai chị em này vừa đánh nhau để giải quyết vấn đề. Thế nhưng việc này vốn không nên xảy ra.

"Không có gì." Tzuyu phẩy tay cười nói bộ dạng ta đây không sao, sau đó hướng người yêu mình trấn an "Em không sao, chị đừng lo lắng, không cần mặt ủ mày chau như vậy." Sau đó còn đưa tay vuốt tóc nàng, làm cho một bên đều cảm thấy rùng mình.

Sana vốn đang tìm kiếm vết thương trên người cô, vô tình chạm vào bụng, Tzuyu theo bản năng né tránh một cái khiến nàng nhíu mày. Lúc này Sana mới thật sự bước ra khỏi sự trầm mặc, mở giọng hỏi. "Hai người vừa đánh nhau nữa đúng không?"

"..." Nụ cười trên gương mặt Tzuyu cứng lại, cô không muốn nói dối Sana, nhưng lý do của việc này so với nó còn nghiêm trọng hơn. Nên Tzuyu chọn im lặng. Cô đã hứa với Lisa không được tiết lộ việc này, bởi vì cả hai đều không muốn bọn họ phải sốt ruột hay lo lắng. Lấy tính tình bọn họ sợ sẽ lật tung thế giới này mà gào thét buộc Lisa phải sống. Dù sao đi nữa việc riêng này cũng rất ảnh hưởng đến tập đoàn, các cô bất đắc dĩ phải giữ kín miệng.

Cả bọn đều rơi vào sự trầm tư, ánh mắt của năm người con gái đều hướng về cô, khiến Tzuyu cảm thấy áp lực đến phải lùi lại tựa vào tường, mà bàn tay đã sớm siết chặt.

"Không phải đã nói sẽ không đánh nhau nữa sao?!" Jisoo nãy giờ vẫn im lặng thì bước đến gần Tzuyu khiến cô có phần lúng túng. "Gần đây hai người luôn cãi vả, gặp mặt cũng làm như không thấy rốt cuộc là vì chuyện gì? Hôm nay lại còn đánh nhau, không phải đã nói không giải quyết theo cách đó nữa sao? Cái nói là cùng nhau tâm sự để thay cho đánh nhau là thế này hả?!" Càng nói máu nóng trong người Jisoo càng bộc phát, từ lúc nào cô đã nắm lấy cổ áo của Tzuyu kéo đến trước mặt mình.

"Bình tĩnh Jisoo!!" Cả Wendy, Irene, Jennie và Sana đều chạy đến kéo Jisoo ra.

"Đi thôi, đừng làm khó cậu ấy nữa, có lẽ bọn họ có điều khó nói thì sao?" Jennie vội gỡ lấy tay Jisoo rồi đứng chắn người giữa hai cô.

"Khó nói cái gì? Chúng ta là bạn bè cùng nhau giải quyết không được sao?! Tôi đây nghi ngờ bọn họ có xem chúng ta là bạn nữa không?" Jisoo vẫn còn rất tức giận, lồng ngực theo hô hấp sớm phập phồng, nên từng câu nói ra đều có phần cay độc "Từ khi Lisa đi theo cô Park cậu ấy giống như đã có khoảng cách với chúng ta rồi, thế nhưng chúng ta làm ngơ không nói dù sao cũng là mới yêu đương, tôi sẵn lòng thông cảm!. Nhưng giờ thì sao? Ngay cả đến việc hai người bọn họ thường xuyên không nhìn mặt, cãi vã thậm chí bây giờ đánh nhau, chúng ta là bạn bè vậy mà cư nhiên không biết cái quỷ gì!! Hai chữ bạn bè đó tôi bây giờ cảm thấy xem thường!" Nắm tay Jisoo sớm đã siết chặt, cô đã nhịn đủ rồi, những ngày gần đây cô nhẫn nhịn muốn bọn họ có thể tự miệng nói ra để cùng nhau giải quyết, thế nhưng kết quả nhận được là cái này thì Jisoo không nhận nỗi. Cô theo quan niệm nghĩa khí mà sống, hiện tại hai người bạn này làm cô không biết cách nào mà đối xử.

Cả năm người còn lại gần như mở lớn mắt nhìn Jisoo, không tin vào những gì mình nghe thấy. Họ chưa từng nghĩ cô sẽ tức giận đến bậc này.

Không khí trầm mặc nặng nề bao phủ lấy sáu người con gái nơi đây, mỗi người đều đi theo suy nghĩ riêng của mình. Cũng không biết là sau bao lâu, có lẽ là đến khi mọi người đều dần bình tĩnh trở lại.

"Tzuyu..." Jisoo thu hồi biểu cảm giận dữ trên gương mặt mình, nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt con người đang bao trùm bởi nỗi đấu tranh kia "Tôi mong cậu và Lisa nhớ... chúng ta là bạn. Bạn thân!"

Nói xong cô xoay người bước đi không hề quay đầu lại, Jennie chỉ có thể hướng Tzuyu và Sana vẻ mặt xin lỗi rồi chạy theo người yêu của mình. Giờ phút này Jisoo có lẽ rất tức giận, nàng nhất định phải đi giúp người này hạ hoả. Chuẩn bị biểu diễn, không thể để việc mất hoà khí này ảnh hưởng đến việc chung của lớp.

Wendy nhìn hướng Jisoo rồi quay lại nhìn Tzuyu, thấy người này vẫn còn thờ thẩn liền bước đến vịn vai cô sau đó thở dài:

"Tôi không biết giữa hai cậu xảy ra chuyện gì, nhưng Jisoo nói đúng... chúng ta là bạn của nhau. Tôi mong có việc gì hãy cùng nhau chia sẻ, lúc khó khăn tôi muốn chúng ta cùng nhau đối mặt."

Đến khi Tzuyu chợt tỉnh ngước mặt lên thì Wendy đã thu hồi ánh mắt của mình lại, xoay người nắm tay Irene đang buồn bã đi về hướng Jisoo, trước khi đi vẫn nhắc nhở : "Đi thay đồ đi, chúng ta sắp biểu diễn rồi.".

.

Sana không nói gì nàng chỉ lẳng lặng giúp Tzuyu chỉnh trang lại chuẩn bị cho biểu diễn. Cho đến khi xong cả quá trình hai người cũng không nói một lời nào, bởi vì Sana muốn tự Tzuyu nói cho nàng nghe mà không phải ép buộc. Đó là sự tôn trọng mà đôi bên dành cho nhau.

"Ngay cả chị cũng thấy em và chị ấy sai sao?" Tzuyu mặc cho Sana kéo, cô vẫn không cử động đứng tại một chỗ chỉ im lặng nghe đáp án.

Sana vốn chuẩn bị đi tiếp thì dừng lại, nàng xoay người đứng đối diện với Tzuyu, nhìn thấy vẻ mặt nhợt nhạt của người yêu mình thì không khỏi đau lòng. Người này gần đây luôn phải vùi đầu vào công việc cả ngày lẫn đêm, đến cách vài ba hôm mới có một chút thời gian bồi nàng. Mỗi lần cùng nhau đi chơi Tzuyu đều có vẻ mệt mỏi, nhưng lại luôn cố gượng cười với nàng. Những lúc ấy Sana đều cảm thấy lòng mình đau nhói, thế nhưng bản thân không cách nào giúp đỡ cô, chỉ có thể quan tâm cô bằng cách mình có thể.

Nàng đưa tay chạm vào khuôn mặt xinh đẹp trước mặt mình, nhìn vào đôi mắt có quầng thâm đang lấy nhuốm nỗi buồn kia tâm càng bị thắt lại.

"Đối với chị, em không bao giờ sai, dù cho làm bất cứ gì chị cũng sẽ ủng hộ. Có hiểu không?!" Sana hiểu rất rõ Tzuyu, nghe trong câu nói của cô vẫn mang theo chị gái mình, ý cô muốn nàng sẽ thông cảm luôn cho Lisa nên Sana mới nói tiếp : "Có lẽ Lisa cũng có lý do riêng của mình."

"Thật xin lỗi." Tzuyu ôm choàng lấy nàng. Một nụ cười nhạt xuất hiện trên môi nhưng hết thảy bất an đều được vứt ra ngoài.

Không thể trách Jisoo và Wendy làm nghiêm trọng vẫn đề được bởi vì những lần bọn họ đánh nhau dường như đều là xuất phát từ những vấn đề rất nghiêm trọng, hơn nữa bọn họ đều là dùng vũ lực trên võ đài sẽ có đồ bảo hộ, tuyệt đối không để đối phương bị thương. Hiện tại tình huống này đối với bọn họ có chút xa lạ... cũng đã rất lâu rồi việc này mới tái diễn...

—————

Lúc này Lisa và Chaeyoung đang cùng nhau ngồi ở một dãy bàn cho khách mời xem biểu diễn. Thật ra bọn họ là thí sinh, chỗ này đương nhiên không thể, thế nhưng ban quản lý vừa thấy Lisa và Chaeyoung liền dọn hàng ghế đầu mời ngồi. Nên hai người đành an phận ngồi xuống nếu không lại phụ tâm ý của người nọ, hơn nữa bọn họ đúng là muốn cỗ vũ cho lớp nhân tiện xem BP biểu diễn.

Tính đến tiết mục của BP thì còn khoảng 2 tiết mục nữa, hiện tại lớp 12A1 đang xếp vị trí thứ 7 trong tổng số 40 lớp tham gia. Đó cũng là một kết quả đáng mong đợi, dù sao ở đây vẫn có rất nhiều tài năng.

"Chaeng a~"

Giọng một người phụ nữ vang lên khiến cho thân thể Chaeyoung cứng đờ, giọng nói này không thể nào quen thuộc hơn với nàng.

"Mẹ!! Sao mẹ lại ở đây?" Nàng gần như là reo lên kể từ giây phút nhân rõ người kia, nhưng cũng nhanh chóng dùng tay chặn miệng mình tránh gây chú ý xung quanh. "Về khi nào sao không thông báo con đi đón, baba đâu rồi?"

"Vừa đáp xuống sân bay liền chạy thục mạng đến đây! Con không cần quan tâm lão già ham công tiếc việc đó, ổng có hội nghị quan trọng với nghị viện, bất quá có kêu người khi nào con biểu diễn thì quay trực tiếp cho ổng, ổng hứa sẽ dừng ngay công việc để coi. Còn mẹ là đến xem con gái mẹ biểu diễn, thế nào đến lượt con chưa?" Người phụ nữ vận trên người chiếc đầm màu đen ôm người, tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp dù ở độ tuổi trung niên. Mặc cho khuôn mặt đã bị che một phần bởi cặp mắt kính hàng hiệu, nhưng rất dễ nhận thấy dung nhan người này không thể xem thường, làn da kia phải là được bảo dưỡng rất tốt mới có thể còn trắng mịn như vậy.

Nàng nghe đến đây thì dở khóc dở cười.

"Ngày mai mới tới con biểu diễn mà, mẹ lại nghe thông tin sai từ ai nữa rồi?" Chaeyoung kéo bà ra một nơi vắng người hơn để dễ trò chuyện, bốn người vệ sĩ mặc thường phục cũng di chuyển theo.

"Còn ai ngoài quản gia Geun? Thật là làm ta lúc nãy trên đường còn bị cảnh sát đuổi theo!!" Bà Park khoanh tay lại có phần bực dọc.

"Được rồi, đừng tức giận tổn hại dung nhan xinh đẹp, baba sẽ không thương mẹ nữa cho xem."

"Mẹ thách ông ta dám!"

"Vâng vâng, baba nhất định không dám." Nàng cười dỗ dành mẫu thân đại nhân của mình. Còn ai có thể quyền lực hơn người phụ nữ này đây. Nói ra thì thật buồn cười thế nhưng quả thật có một vị tổng tài của tập đoàn lớn suốt ngày mang mặt băng trước mặt vị phu nhân này lại như con sư tử bị thu phục hết sức ngoan ngoãn. Nghĩ đến đây Chaeyoung cảm thấy thương tiếc thay baba mình.

Lúc này bà Park mới chú ý đến người bên cạnh con gái của bà. Liền đưa mắt đánh giá cô, cái mà bà nhìn được là một người con gái lạnh lùng mang khí chất cao quý, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng tuyệt mỹ kia chứa đầy sự kiêu ngạo nhưng không thể chán ghét. Một thân âu phục đen cùng với chiếc coat dài càng tôn lên vóc dáng cùng phong phạm vương giả. Trong lòng bà Park khẽ tán dương, khoé môi cũng cong lên một nụ cười khó nhìn thấy.

Thấy người phụ nữ mang danh phận nhạc mẫu đại nhân cuối cùng chịu nhìn đến mình lòng Lisa cảm thấy mừng rỡ, bất quá khuôn mặt vạn năm không đổi vẫn như cũ nhàn nhạt. Cô tiến lên một bước sánh vai cùng Chaeyoung sau đó thật nghiêm cẩn mà cúi gập người 90 độ chào Park phu nhân. Rất dễ để thấy người phụ nữ kia càng hài lòng.

Toàn bộ quá trình Chaeyoung vừa sợ vừa buồn cười. Sợ vì mẹ mình sẽ không thích bộ dáng lạnh nhạt bình sinh của Lisa, còn cười bởi vì nàng nhận ra được người này đang căng thẳng. Nếu không cũng sẽ không cuối đầu lâu đến tận 3 giây.

"Đây là...?" Bà Park vốn đã biết rất rõ nhưng vẫn giả vờ hướng Chaeyoung hỏi thăm.

Chaeyoung kể từ lần đầu cùng Lisa làm chuyện đó, nàng sớm đã quyết định đời này sẽ ở cùng một chỗ với cô nhất định một bước không rời. Do đó nàng vào lúc này cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nói chuyện với ba mẹ, dù sao bọn họ cũng sống bên Úc, về vấn đề hai người con gái yêu nhau rất phóng khoáng.

Thế nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng Lisa đã rất nhanh trả lời: "Cháu là lớp trưởng lớp cô Park chủ nhiệm ạ!"

Chaeyoung bất ngờ đến trừng lớn mắt nhìn Lisa, nhưng sau đó lại nghĩ có lẽ cô vẫn còn ngại nên thôi, dù sao tối nay có cơ hội nàng cũng sẽ cùng mẹ nói chuyện.

"Con tên gì?"

"Dạ, Lalisa Manoban"

"Ừ nhìn con thật giống cái tên của mình." Bà Park lúc này mới gỡ kính đen ra đưa cho tên vệ sĩ bên cạnh, hướng cho Lisa một nụ cười với nhan sắc tuyệt đẹp của mình.

Vốn nụ cười không có ý tứ gì nhưng vào mắt Lisa, cô liền lập tức vận dụng não phân tích coi rốt cuộc nụ cười kia mang theo ý nghĩa huyền bí gì. Bất quá đến tối ngày hôm đó cô vẫn không nhận ra được.

"Cảm ơn dì" Lisa cố đem lên một nụ cười xã giao.

"Được rồi, nếu mẹ đã đến vậy cùng nhau xem lớp tụi con biểu diễn đi, không khiến mẹ thất vọng đâu!" Chaeyoung vẫn là người giải quyết tình huống này, chủ yếu là giúp Lisa giải vây, nàng biết rõ người yêu mình vẫn còn cảm giác căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro