•vỡ mộng•

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôn Kỳ: Sư Tử
Lâm Lệ: Song Ngư
Kim Thành Minh: Bạch Dương
Trương Lục Quân: Song Tử

"Nếu tôi biết đó là lần cuối, nếu tôi biết mình sẽ không bao giờ gặp lại Người, nếu tôi biết hạnh phúc nhợt nhạt ấy chỉ là khởi đầu cho những bất hạnh sau này..."


————————
Truyện theo lời kể của Tôn Kỳ (Sư Tử)


Một tháng trôi qua, suốt một tháng đó tôi và nàng không hề liên lạc. Tôi tự cho mình cái quyền giận dỗi, nàng không nhắn, tôi cũng không nhắn, cứ như vậy biến thành những người dưng. Như vậy cũng tốt, tôi sẽ coi như đây là cơ hội cuối cùng để mình có thể quên nàng đi.

Trong giới ngầm ngầm đồn thổi việc tôi và Trương Lục Quân bên nhau

Khác với nàng, Trương Lục Quân có xu hướng đánh dấu chủ quyền một cách rõ ràng, đã là đồ của cô ta, đừng ai mong động vào. Cũng bởi vậy tin tức tôi là "người mới" được Trương Lục Quân nâng đỡ chẳng mấy đã lan xa.

Thêm một tháng nữa trôi qua

Trước đây lịch trình luôn vô tình một cách cố ý trùng nhau, thậm chí còn có rất nhiều dự án hợp tác. Vậy mà đã được hai tháng kể từ lần cuối tôi và nàng cùng xuất hiện. Ngày hôm nay nếu không phải sự kiện liên hoan phim danh giá, tôi không chắc bản thân sẽ có cơ hội gặp nàng lần nữa.

Có lẽ rất lâu sau hôm nay chúng tôi mới lại có dịp gặp mặt.

Tin đồn về cuộc hôn nhân của nàng vẫn âm ỉ truyền từ tai người này sang người nọ. Không ngoài dự đoán của tôi, hôm nay nàng như thường lệ dự sự kiện cùng Kim Thành Minh. Vẫn là dung nhan như ngọc, nhưng phá lệ mặc một bộ váy liền thân kín đáo cao cổ, ngay cả trang sức phối kèm cũng được đeo ngoài lớp vải. Theo thứ tự thảm đỏ nàng và Kim Thành Minh sẽ đi gần cuối, tôi có muốn ngắm nhìn thêm một chút cũng phải đợi đến khi vào phòng chờ.

Hình như ông trời rất biết chiều lòng người

Hoặc, đó là tín hiệu cầu cứu gửi đến tôi.

Tôi tình cờ gặp nàng đang đứng đợi Kim Thành Minh trước cửa phòng chờ. Nàng vờ như không nhìn thấy tôi, ngay cả một cái liếc mắt cũng không buồn trao. Nếu bây giờ tôi mặc kệ nàng, nếu bây giờ tôi vẫn chấp nhặt những tổn thương trước đó, thì chúng tôi sẽ lại lướt qua đời nhau một lần nữa, vô vị, chóng vánh

và quan trọng là không biết đến khi nào mới có dịp hội ngộ.

- Dạo này chị có khỏe không?

Từ lúc biết bản thân yêu nàng, lòng tự tôn của tôi sớm đã bị gạt bỏ sang một bên.

- Thời gian qua chị vẫn ổn chứ?

Nàng im lặng không đáp, nhưng lại tỏ ý không muốn tôi đến gần.

Vì sao chứ? Vì tôi là người của Trương Lục Quân sao?

- Lệ, nghe em nói này...

- Đau

Tôi nắm lấy tay nàng muốn kéo lại gần mình, đột nhiên lại nghe tiếng nàng kêu khẽ.

- Làm sao vậy? Em làm chị đau ở đâu?

Tôi hoảng hốt tiến đến bên nàng, không ngờ lại bị nàng dùng lực đẩy ra. Lực đẩy rất yếu, chẳng khiến tôi nhúc nhích chút nào, ngược lại còn khiến bản thân nàng lảo đảo muốn ngã.

- Chị ốm sao?

Nàng mặc kệ sự hỏi han của tôi, cả người dựa vào cánh cửa, môi bặm lại đau đớn không rõ nguyên nhân.

- Thành Minh!

- Gọi tôi có chuyện gì vậy?

Phía sau vang lên giọng nói của Kim Thành Minh. Khuôn mặt y cau lại, ánh mắt nhìn tôi đầy nghi vấn.

- Cậu làm gì vậy? Ngay cả phép tắc tối thiểu với tiền bối cũng không biết sao?

Y không kiêng nể đẩy tôi ra, lực mạnh đến mức bả vai tôi đau nhói. Tôi nhìn y dùng thân thể che chắn cho nàng, bờ môi mấp máy gì đó mà tôi không nghe rõ. Tôi thấy nàng yếu ớt dựa vào người y, hai tay bám chặt vào cánh tay y, đôi chân run run không sao bước đi nổi.

Chuyện gì thế này?

- Không ổn?

Nàng gật đầu trước câu hỏi của Kim Thành Minh.

Trong đầu tôi chợt tua lại một chuyện xảy ra đã khá lâu, vào buổi họp báo đầu tiên của tôi và nàng,

cũng trang phục kín đáo lạ thường

cũng có Kim Thành Minh

và nếu tôi không nhầm, trên cổ tay sẽ có vết thương?


Tôi đánh liều lao đến chỗ hai người họ. Bởi vì hành động bất ngờ nên không ai kịp phản ứng, cho đến khi nhận ra cổ tay dài của váy đã bị tôi kéo lên một cách thô lỗ.

Lòng tôi chấn động không thôi

Tôi không biết mình làm cách nào ra ngoài hội trường, tất cả những gì còn đọng lại trong đầu tôi là ánh mắt giận dữ của Kim Thành Minh và sự sợ hãi trên gương mặt nàng

Còn có,




vết dây thừng sậm màu xấu xí in hằn trên cổ tay trắng nõn.






Suốt buổi lễ tôi không tài nào tập trung nổi, trong đầu không ngừng tua lại hình ảnh nhức nhối mới xảy ra. Tôi nghĩ về rất nhiều chuyện, cũng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng chung quy vẫn là tôi nghĩ, không phải sự thật.

Tôi không nhớ nàng đã bao lần lên báo vì phong cách ăn mặc kín đáo lạ lùng đó nữa

Cũng chẳng nhớ đã bao lần nàng dự sự kiện cùng Kim Thành Minh

Liệu những lần đó, trên cổ tay nàng có vết thương giống vậy không?


Tôi nghĩ mình cần tìm câu trả lời

Hay đúng hơn, là tìm cách giải thoát cho nàng.


Buổi lễ kết thúc, tôi thấy Kim Thành Minh vội vàng bế nàng về phòng chờ, trực tiếp bỏ qua khâu chụp ảnh cùng các đại tiền bối trên sân khấu. Tôi vờ nói với quản lý mình muốn đi vệ sinh, sau đó kín đáo đi tìm quản lý của nàng.

- Tôn Kỳ?

- Chào chị, vừa nãy em tình cờ gặp chị Lâm và anh Kim ở phòng chờ, chị Lâm dặn em gọi chị qua có việc gấp ạ

- Sao Lệ không trực tiếp gọi tôi nhỉ?

- Em cũng không rõ, có thể vì điện thoại hết pin chăng?

- Vậy à, được rồi. Cảm ơn cậu

Tôi lén lút đi theo quản lý vào trong, hành động tự nhiên như thể đang tiện đường về phòng chờ của mình. Đến ngã rẽ tôi vờ nói lời tạm biệt, đợi cho quản lý không còn phòng bị mới tiếp tục theo dõi. Tôi núp vào một góc cách phòng chờ của nàng không xa, chỉ chờ cơ hội hành động.

Tôi thấy quản lý gõ cửa, còn lớn giọng báo hiệu cho người bên trong biết.

Tôi tập trung chờ đợi khoảnh khắc cánh cửa mở ra, dùng toàn bộ tốc độ chạy thật nhanh

- Cậu làm trò gì vậy? Dừng lại ngay!

Quản lý của nàng ra sức giữ chặt tôi, tôi dùng lực kéo cả người chị ta chen vào phòng, trước khi bị Kim Thành Minh giáng cho một cú vẫn kịp trông thấy cảnh tượng kinh hoàng.

Nàng đang trong tư thế nằm sấp trên ghế bành, nửa thân dưới được che chắn bằng khăn lụa thượng hạng, phần lưng không mặc áo, phô ra trọn vẹn những vết thương chằng chịt chồng chéo cả mới cả cũ. Nghe thấy âm thanh náo loạn nàng ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt bàng hoàng của tôi liền hoảng loạn muốn trốn, tay kéo khăn phủ lên những vết đỏ sậm lằn trên lưng.

- A...đau...

Vì sao phải giấu tôi?

Vì sao phải khổ sở chịu đựng những điều kinh khủng thế này?

Kim Thành Minh xốc cổ áo tôi lên, hai mắt mang theo sát khí, miệng gằn từng câu đe dọa.

- Đáng ra tao không muốn tính toán chuyện trước buổi lễ , nhưng mày vẫn không biết điều, vậy nên đừng trách tao không nương tay

- Mày đã thấy điều không nên thấy

- Đừng hòng ra khỏi đây hôm nay

Mỗi một câu là một đấm giáng xuống. Tôi đau đến xây xẩm mặt mày, mùi tanh nồng của máu xộc thẳng lên đại não, bức tôi phải tỉnh táo. Tôi thấy nàng hoảng sợ kêu lên, còn có quản lý ra sức can ngăn.

- Thành Minh! Đừng đánh nữa!

Nắm đấm vung lên của Kim Thành Minh ngưng lại. Y nghiến răng không cam lòng, đối với lời nói tựa như ra lệnh của nàng đành bất lực buông tôi ra.

- Cậu mềm lòng? Cậu không sợ hắn ra ngoài loan tin sao?

Tôi nằm bất động trên sàn, hai mắt một khắc cũng chưa từng rời khỏi khuôn mặt mỹ lệ của nàng. Nàng ngẩng mặt ngăn không cho nước mắt rơi xuống, bờ môi ửng đỏ khó khăn trả lời Kim Thành Minh.

- Tôi biết cậu ta sẽ không.

Nàng tin tôi

Trong lòng nàng, tôi là người có thể tin tưởng được.

Tôi dùng lực lết về phía ghế bành của nàng, Kim Thành Minh trông thấy liền xách cổ áo tôi lên, giọng điệu mang theo đe dọa.

- Mày lại muốn ăn đòn hả?

Tôi đáp lại bằng nụ cười chua chát.

- Đánh chết tôi cũng được...








- ...nhưng trước khi chết có thể để tôi cứu chị ấy không?







Kim Thành Minh cuối cùng cũng cho phép tôi đến bên nàng. Tôi ngồi quỳ bên cạnh ghế bành, gắt gao nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đặt lên đó một nụ hôn.

- Để em ở bên chị có được không? Em sẽ không bao giờ bỏ rơi chị nữa...

Nàng mỉm cười, nhưng đôi mắt bán đứng chủ nhân chẳng giấu được giọt lệ trực tràn.

- Nếu cậu còn 1% thương xót cho tôi, nếu cậu thật sự yêu tôi như lời cậu nói...





- ...hãy ra khỏi phòng và coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, có được không?





- A Kỳ, có thể vì tôi một lần cuối này không?





Nước mắt tôi rơi xuống bàn tay lạnh buốt của nàng, cổ họng nghẹn đắng không sao thốt lên được, bất lực tiếp tục trao đi những cái hôn.

- Làm ơn, coi như em cầu xin chị, để em tiếp tục ở bên chị...

Tôi nghe giọng mình thổn thức, nhưng cũng chẳng là gì so với nỗi đau âm ỉ đang giằng xé trong tim.

- Làm ơn hãy để em ở cạnh...dùng em như trước...để em yêu chị...chúng ta sẽ lại hạnh phúc...





- Xin chị...muốn em làm gì cũng được, chỉ cần đừng đuổi em đi...





- Ít nhất hãy cho phép em cùng chị vượt qua nỗi đau này...sau đấy em sẽ lập tức biến mất, không bao giờ xuất hiện trước mặt chị nữa...







Mắt nàng xao động, nước mắt hoen đỏ bờ mi, không kìm được bật khóc thành tiếng.

- Là tôi tự nguyện, không phải lỗi của ai cả.





- A Kỳ, nếu em yêu tôi, xin em ngay lập tức rời khỏi căn phòng này.







Trên đời này sẽ luôn có người yêu nàng





sẽ luôn có...tôi...yêu nàng

Đó là lần đầu tiên tôi ước bản thân chưa từng yêu nàng.

-Chicbaby-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro