25 ➠ 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

25.

Jaemin tròn mắt bước vào sau khi nhìn thấy Mẫn Hưởng đang vẫy tay với cậu, anh ta đang mở nắp chiếc pianoforte và khẽ khàng đặt mười ngón tay lên phím đàn, bắt đầu chơi một bản nhạc mà Jaemin nghe không thấy quen tai, cho dù cậu cũng rất hay thưởng thức nhạc cổ điển. Jaemin thậm chí còn không biết tại sao tên bạn thân vốn đam mê thể thao của cậu là Lee Jeno lại đi mua về những nhạc cụ này.

- Cậu thấy thế nào? Có hay không?

Thoáng bất ngờ khi tiếng đàn bỗng dưng biến mất, Jaemin lưỡng lự nhìn về phía Mẫn Hưởng. Khuôn mặt anh ta ngập tràn vẻ chờ đợi và kỳ vọng vào lời nhận xét của cậu. Tại sao anh ta lại mong ngóng lời nhận xét của cậu nhiều tới vậy?

- Cũng hay, mà... cậu đang chơi bài gì vậy?

- Là tôi chơi ngẫu hứng dựa theo cảm xúc có được sau khi có mặt ở đây thôi...

Mẫn Hưởng cười trả lời, hình như anh ta đang vui sau khi nhận được lời khen từ Jaemin.

- À, ra vậy...

- Tôi đã đàn trong lúc nghĩ "chà, hóa ra tiệc của hội con nhà giàu ở Hàn Quốc là như thế này, họ thật may mắn khi được gia đình ủng hộ cho theo đuổi ước mơ!"... Ở Trung Quốc khắt khe hơn nhiều lắm, chúng tôi đã phải vượt qua rất nhiều rào cản để có thể được làm điều mình muốn.

- Ở đây cũng vậy mà...

- Thế à?

- Ừm, mấy người bạn của tôi ấy, tôi đã biết họ từ trước khi họ trở nên xuất chúng thế này cơ, vậy nên tôi có thể khẳng định với cậu rằng họ cũng đã phải vất vả lắm mới được tự do như hôm nay.

Mẫn Hưởng gật gù nhìn xuống dưới chân, anh ta không ý kiến gì trước lời bênh vực của Jaemin, nhưng cậu vẫn thấy nụ cười của anh ta trông đượm buồn.

- Cậu không nên giữ thái độ tự ti ấy.

- Sao?

- Ai cũng đều phải sống cuộc đời của riêng mình, đều phải đối mặt với những vấn đề rất cá nhân, cậu không nên đánh giá người khác chỉ bằng vẻ hào nhoáng bên ngoài.

- Xin lỗi cậu, tôi không có ý...

- Tôi hiểu mà, cậu chỉ đang ganh tị bởi vì cậu cảm thấy tự ti thôi. Đừng như vậy.

Mẫn Hưởng ngỡ ngàng nhìn thẳng vào đôi mắt đang biểu lộ rõ sự khẳng khái của Jaemin, tròng mắt anh ta khẽ lay động. Sau vài giây choáng ngợp, anh ta mới bật cười, âm thầm tự chê bai chính mình, Jaemin không chỉ sở hữu dung mạo xinh đẹp, mà còn có tính cách rất đáng nể, qua mỗi lần chủ động tiếp cận cậu, anh ta lại khám phá thêm được một điểm thú vị ngoài dự đoán ở chàng trai này, xem ra Mẫn Hưởng đã đánh giá quá thấp người yêu của Lee Haechan rồi.

- Thú thật với cậu, vốn dĩ ngay từ đầu, đam mê của tôi không phải là bơi lội, mà là âm nhạc.

- Nhưng sau khi chứng kiến sự ra đi của người bạn mình vô cùng quý mến, tôi cảm thấy rất đau lòng, hoàn toàn chẳng còn hứng thú chơi đàn nữa...

Jaemin chớp mắt nhìn theo Mẫn Hưởng khi anh ta cúi đầu nhìn xuống đôi bàn tay của chính mình, nhìn xuống mười ngón tay tối màu, mảnh khảnh.

- Suốt nhiều tháng ròng, tôi cứ nghĩ mãi và nghĩ mãi, về mơ ước dở dang của nó, về những hoạch định tương lai mà chúng tôi đã không còn có thể cùng hoàn thành... Thế rồi tôi chợt nghĩ, biết đâu nếu tôi giúp nó hoàn thành mơ ước đó, thì nó ở thế giới bên kia cũng sẽ cảm thấy thanh thản hơn, tôi cũng không còn phải đắm chìm trong dằn vặt nữa...

- Cậu có thể vừa bơi lội vừa chơi nhạc cũng được mà.

Mẫn Hưởng cảm động nhìn sang Jaemin sau khi cậu nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay anh ta, nhẹ nhàng nói với anh ta:

- Đừng chỉ lo tiếc thương cho người chết, phải sống cho chính mình nữa chứ.

- Ừ, cậu nói phải... Nhưng mà, tôi đã không chạm tay lên phím đàn kể từ khi nó qua đời... Cho tới khi... được cùng cậu bước vào trong căn phòng này.

Tim Jaemin đánh thịch một tiếng khi Mẫn Hưởng bất ngờ siết chặt bàn tay cậu, cảm giác rộn ràng đột ngột lan tỏa khắp lồng ngực, khiến Jaemin trong khoảnh khắc bỗng thấy toàn thân trở nên cứng đờ.

- Cảm ơn cậu nhé Jaemin! Cảm ơn... vì đã làm sống lại những xúc cảm, giúp tôi tìm lại được cảm hứng để chơi nhạc...

Mẫn Hưởng chớp đôi hàng mi đen láy khi anh ta dùng một lực nhấn thật nhẹ để giữ bàn tay Jaemin ở lại trên đùi mình, rồi chậm rãi đưa mặt tiến lại gần chàng trai đang trơ ra bất động, sự chú ý của Mẫn Hưởng đổ dồn hết vào đôi môi đang hé mở vì ngạc nhiên của Jaemin.

- A!

Một tiếng chuông điện thoại bỗng reo vang, phá tan sự im lặng và bầu không khí ám muội đang bao trùm khắp căn phòng. Mẫn Hưởng khó chịu nhìn xuống chiếc điện thoại mà Jaemin vừa lúng túng rút ra xem, trên màn hình hiển thị tên của Haechan.

- Tôi phải đi đây. Haechan đang tìm tôi.

Jaemin đứng bật dậy và nói bằng giọng hơi run, cậu siết chặt điện thoại ở trong tay, ứa nước mắt vì hoảng sợ và lo lắng. Jaemin lo lắng vì Mẫn Hưởng vừa khiến trái tim cậu loạn nhịp, hoảng sợ vì cậu không hiểu tại sao anh ta lại đột nhiên làm như thế với mình.

Jaemin suýt thì đã ngồi yên đón nhận nụ hôn của Mẫn Hưởng, phản ứng đó là hoàn toàn sai trái! Cậu biết vậy. Nhưng nếu không nhờ có tiếng chuông điện thoại chen ngang, thì Jaemin đã để mặc cho hành động sai trái đó diễn ra. Tại sao cậu lại để cho nó được diễn ra??


26.

- Sao mặt cậu đỏ ứng cả lên vậy? Sốt hả? Sao lại khóc?? Có chuyện gì đã xảy ra à??

Jaemin hít vào một hơi thật sâu, cố gắng kiềm nước mắt, lòng thầm lặp đi lặp lại câu xin lỗi khi nhìn thấy Haechan đang hốt hoảng vì lo lắng cho cậu, trong khi cậu vừa ở một nơi không có sự hiện diện của cậu ta, nảy sinh tình cảm với người khác...

- Không có gì đâu, mình vừa đi thử rượu, nó nồng quá, hahaha, không có gì thật mà!

- Rượu gì?? Ai nhờ cậu thử thế??

Jaemin giả vờ phá lên cười và giữ tay Haechan lại khi cậu ta bực bội nhìn ra đằng sau lưng cậu, hăm he tìm kiếm kẻ đầu têu, bởi Haechan biết tửu lượng của người yêu đâu có dở tới mức chảy nước mắt vì uống rượu.

- Thôi kệ đi Haechan à...

- Cậu đừng có giở trò bao che đấy! Sau này không được nhận lời thử bậy bạ nếu không có mặt mình, hiểu chưa hả?

- Ừm, mình sẽ không vậy nữa đâu mà. Nhưng cậu tìm mình có gì không?

- Thì không thấy cậu nên phải đi tìm thôi. Với lại hình như thằng Jeno đang sắp làm gì đấy ngu ngốc, nó muốn tất cả mọi người đều phải có mặt để chứng kiến!


27.

- Các bạn à??

- À!!

- Các bạn ơi??

- ƠI!!

- Tối nay các bạn có vui không??

- CÓ!!

- Không hề nhé thằng chó!

Jaemin phì cười đánh yêu lên bắp tay của người vừa rướn cổ lên hét to phá đám, Haechan đã hơi ngà ngà say, thế nên trông cậu ta bớt ngạo mạn hơn, cậu ta sẽ cười nhiều hơn, và hưởng ứng theo Jeno một cách thoải mái hơn. Còn Jeno thì đang đứng trên khu vực của DJ, cầm micro để khuấy động đám đông với tâm thế đầy tự tin:

- Cho mình thấy cánh tay của các bạn đi!!

- ĐÂY!!

Haechan vui vẻ giơ bàn tay đang nắm chặt tay Jaemin lên, khiến cậu phải hơi rướn người để thích nghi với một phút cao hứng của cậu ta. Injun thì đang đứng khoanh tay ở một góc khuất gần đấy, phì cười lắc đầu với vẻ ngớ ngẩn của tên bạn trai và của Haechan sau khi say, thủ lĩnh đội tuyển Hapkido luôn chọn lánh đi chứ không thích hùa theo mấy trò lầy lội của hai thằng bạn chí cốt, chỉ có Jaemin là chấp nhận chiều hư Haechan thôi.

- Các bạn có tìm thấy người mình yêu trong đêm tiệc này chưa??

- RỒI!!

- Vậy có muốn nói gì với mình không??

- CẢM ƠN JENO!!

- Ấy, không cần cảm ơn đâu, chỉ cần các bạn thực hiện giúp mình một việc cỏn con này thôi. Hãy giữ lấy người bên cạnh, đặt lên môi họ một nụ hôn, và hô LEE JENO VẠN TUẾ nhé!!

- LEE JENO VẠN TUẾ!!

Jaemin mỉm cười hạnh phúc nhìn sang chàng trai vừa vòng tay quanh hông cậu, vừa hãnh diện kéo cậu sát vào lòng cậu ta, dù Haechan đã lạnh nhạt bỏ qua bước thán tụng mà Jeno đề nghị.

- Lee Haechan vạn tuế.

Cậu nhỏ giọng đùa, vòng tay mình quanh cổ Haechan khi cậu ta dịu dàng đặt một nụ hôn lên môi người đứng cạnh.


28.

- Gì vậy?

Jaemin giật mình bỏ điện thoại xuống, Haechan đã ngủ thiếp đi được một lúc nhưng cậu thì không, bởi vì suy nghĩ về chuyện đã xảy ra ở trong phòng nhạc cụ vẫn khiến Jaemin cảm thấy rất khó xử.

- Không có gì. Mình xem cái này chút thôi mà.

- Không được xem gì hết... Không cho cậu làm gì khác hết... Chỉ được ôm mình thôi...

Haechan vươn tay ra từ phía sau lưng Jaemin và giật lấy điện thoại của cậu rồi đặt nó sang đầu giường của cậu ta.

- Được rồi... sẽ chỉ ôm cậu thôi... xem cái mặt cậu kìa...

Jaemin trở mình nằm đối diện với Haechan, ấp ôm khuôn mặt ngái ngủ của cậu ta trong lòng bàn tay cậu:

- Haechan à...

- À.

- Mình yêu cậu nhiều lắm.

- Uầy...

- Sao?

- Mình yêu cậu nhiều hơn cậu yêu mình!

- Vậy à? Thế thì biết phải làm sao đây... nếu như mình không xứng với tình yêu của cậu?

- Tại sao lại không xứng?

- Bởi vì tình yêu của mình dành cho cậu vẫn còn nhiều thiếu sót... Nhiều lắm! Cậu biết không?

- Không sao đâu, cậu có thể lấy tình yêu của mình để bù đắp vào.

- Mình có thể à?

- Đương nhiên là có thể rồi!... Cái gì của mình cũng đều là của cậu.

- Vậy à?... Cảm ơn cậu...

- Ừm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro