Phiên ngoại 1 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảnh báo trước: Phần này có tình tiết H+, ai không đọc được xin phép chuyển sang phiên ngoại tiếp theo ạ, không ảnh hưởng tới cốt truyện

Phiên ngoại tiếp  nối từ chương 24

Thẩm Nguy nhìn Triệu Vân Lan, trong đôi mắt tràn đầy ngôi sao trên trời, thâm tình và tình cảm trong đó sáng bừng mà ôn nhu. Triệu Vân Lan nắm hông cậu, "Tiểu Nguy, ánh mắt của em ôn nhu nữa, ánh trăng sẽ tan chảy." Lông mi dài của Thẩm Nguy run rẩy, một chút đỏ phủ lên tai, Triệu Vân Lan dán lên môi cậu, lại bổ sung một câu, "Tôi cũng vậy."

Thẩm Nguy tùy theo Triệu Vân Lan hôn môi cậu, sau đó lui ra một chút khoảng cách, cậu thẳng tắp nhìn vào ánh mắt Triệu Vân Lan, môi mỏng khẽ mở, "Đăng lâm chi âm, sơ kiến Côn Luân quân, kinh hồng thoáng nhìn, loạn khúc lòng ta." Giọng nói của Thẩm Nguy nặng nề, cực kỳ êm tai. Cậu hơi lộ ra nụ cười ngượng ngùng, mặt mày giãn ra, lông mi rất dài rung động, đuôi mắt lộ ra độ cong mềm mại. Gương mặt như ngọc nổi lên một chút rặng đỏ, dưới ánh mắt lãnh đạm hết sức động lòng người

Triệu Vân Lan cảm thấy tim đập như nổi trống, những lời này của Thẩm Nguy là cậu lần đầu tiên chính mồm nói với Triệu Vân Lan tình cảm vạn năm. Hóa ra từ lúc Triệu Vân Lan rơi vào trùng động, nổ súng cứu thiếu niên Thẩm Nguy, vội vàng thoáng nhìn, khiến người này ngây ngốc đợi anh một vạn năm. Triệu Vân Lan không muốn đi suy nghĩ những quá khứ đen tối này, giây phút này anh thầm muốn ôm chặt cậu, thương cậu, yêu cậu

Chút chuyện dục vọng bất chính, bầu không khí đúng lúc

Triệu Vân Lan dùng sức đem Thẩm Nguy tiến vào trong lòng, ghé vào tai cậu đùa giỡn cười nói, "Bảo bối, xem ra chúng ta đối với nhau đều là nhất kiến chung tình. Tôi đã đem lòng em làm hỗn loạn, lúc nào để tôi làm loạn giường em ? Đối với em, tôi không chỉ thiện giải nhân ý, còn thiện giải nhân y." Nói, tay đã không thành thật chui vào trong áo ngủ Thẩm Nguy, Thẩm Nguy không ngăn cản, cũng không có động tác chống cự, an tĩnh mặc anh sờ soạng bên thắt lưng

Triệu Vân Lan sờ tới phía dưới áo ngủ của Thẩm Nguy còn mặc áo chẽn, anh ở trong miệng kêu hai tiếng, đem tay rút ra còn nói, "Thầy Thẩm, em cũng quá ngoan rồi, ở nhà còn mặc áo chẽn, phòng ai vậy ?" Gương mặt Triệu Vân Lan cười xấu xa, thấy gương mặt đỏ bừng của Thẩm Nguy, lại cảm thấy có cái gì không đúng, anh chỉ sờ một chút, không tới mức đỏ như vậy chứ ? Thẩm Nguy ngước mắt liếc Triệu Vân Lan, cậu cắn môi, lấy hết dũng khí mới nói nhỏ một tiếng, "Bây giờ."

Triệu Vân Lan ngẩn cả người, mấy giây sau mới phản ứng được ý tứ của Thẩm Nguy, "Tiểu Nguy, em là nói, em bằng lòng tối nay làm tình với tôi ?" Thẩm Nguy nghe thấy Triệu Vân Lan hỏi trắng câu này ra, quả thực xấu hổ và tức giận muốn chết, nhưng cậu thực sự không có mặt mũi nói cái gì nữa, không thể làm gì khác là tiến tới hôn anh. Triệu Vân Lan bị Thẩm Nguy đột nhiên tập kích khiến cho trở tay không kịp, nhưng anh rất nhanh ổn định tinh thần, Triệu Vân Lan một tay vòng hông Thẩm Nguy, một tay chế trụ sau đầu Thẩm Nguy, hôn sâu đáp lại cậu. Thực tế anh đã sớm muốn cùng Thẩm Nguy làm chuyện này, trước hai người liên tiếp thương nặng lại gặp nha tộc phản loạn, bây giờ bọn họ chính thức ở cùng một chỗ, cũng không có gì có thể ngăn cản tình cảm của bọn họ nữa

Huống chi, mỹ nhân chủ động nhảy vào trong lòng, làm gì có đạo lý không ăn ?

Hai người vừa hôn vừa đi vào trong phòng, không để ý tới Triệu Vân Lan bị khung cửa ban công làm vấp, hai người trực tiếp ngã ra phía sau. Triệu Vân Lan nằm trên mặt đất phòng khách, Thẩm Nguy cưỡi trên người anh, tay chống ở ngực anh, tư thế muốn có bao nhiêu xấu hổ thì có bấy nhiêu xấu hổ. Triệu Vân Lan kêu một tiếng, giơ tay lau máu ở khóe miệng lúc ngã răng môi va chạm rỉ ra, lại liếm môi, nở nụ cười với Thẩm Nguy, "Bảo bối, em thực sự quá cay rồi !"

Hai người một đường lảo đảo rốt cuộc ngã xuống trên giường phòng ngủ, Triệu Vân Lan chống ở phía trên Thẩm Nguy nhìn cậu, trong phòng ngủ không bật đèn, chỉ có ánh trăng tiến vào từ ngoài cửa sổ nhàn nhạt, trên mặt Thẩm Nguy ửng đỏ một mảng, trong mắt mơ hồ có ánh nước, tóc mai tán loạn, áo mở rộng, lộ ra ngực trắng nõn cũng nổi lên đỏ nhạt. Thẩm Nguy cũng nhìn Triệu Vân Lan, trong mắt không che giấu ái mộ và khát vọng nữa. Triệu Vân Lan trong lòng chua xót, anh nói tâm tư của Thẩm Nguy nặng khó chăm sóc, nhưng thực tế anh biết rõ, tâm tư của Thẩm Nguy là đơn thuần nhất, cậu hết sức chân thành, đáng yêu, một chút cũng không thay đổi với tiểu thiếu niên năm đó

Triệu Vân Lan yêu thương nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Thẩm Nguy, cảm thán, "Tiểu mỹ nhân của tôi trưởng thành rồi, lão công tới khai bao cho em." Thẩm Nguy bị anh đùa giỡn xấu hổ, quay đầu đi không nhìn anh, lộ ra cổ thon dài bị Triệu Vân Lan cúi người hôn lên. Triệu Vân Lan vừa liếm vừa cắn, để lại từng dấu hôn rõ ràng. Thẩm Nguy bị đau khẽ hừ một tiếng, câu Triệu Vân Lan càng ngứa trong lòng khó nhịn. Anh lại bắt đầu gặm cắn xương quai xanh Thẩm Nguy, cẩn thận liếm cắn, lúc rời đi để lại một mảng ánh nước và vết đỏ tiên diễm trong ánh trăng

Tay Triệu Vân Lan thầm dao động trong áo ngủ của Thẩm Nguy, xúc cảm trơn mịn, nhẵn nhụi, như khối ngọc ấm lạnh. Bàn tay anh dừng ở ngực Thẩm Nguy, bao lấy một tầng nhũ thịt rất mỏng, vuốt ve, nhẹ nhàng nhéo thù du một cái, hài lòng ghe thấy tiếng Thẩm Nguy hít khí. Triệu Vân Lan vén áo chẽn của Thẩm Nguy lên, vùi đầu ngậm vào thù du trắng nõn của Thẩm Nguy. Tê dại khác thường từ ngực truyền tới, Thẩm Nguy có chút hoảng sợ, cậu cúi đầu gọi một tiếng, "Vân Lan.... Ân, tôi...." Triệu Vân Lan lại gần hôn lên Thẩm Nguy, răng môi quấn quýt, anh nói, "Đừng sợ, tôi rất ôn nhu, em tin tôi."

Hai người hôn tới ý loạn tình mê, hơi thở dần dần nặng nề, Triệu Vân Lan nhân cơ hội này cởi quần ngủ của Thẩm Nguy vuốt xuống giường, bàn tay tiến vào quấn lót, cầm tính khí nửa cứng trêu chọc. Rất nhanh Thẩm Nguy càng động tình, đỉnh chảy ra nước, dính ướt một mảng vải vóc nhỏ. Khoái cảm mãnh liệt truyền tới, Thẩm Nguy không nhịn được cầm cánh tay Triệu Vân Lan, cổ họng tiết ra rên rỉ khó nhịn. Triệu Vân Lan một tay tăng tốc luận động, cảm nhận được bàn tay càng lúc càng trơn trượt và nóng bừng, anh lại chế trụ sau đầu Thẩm Nguy, hôn cậu, hôn vừa sâu vừa nặng, Thẩm Nguy không chịu nổi hai bên tấn công, lúc bị hôn tới thiếu dưỡng, đạt tới cao trào

Tay Triệu Vân Lan rốt cuộc buông cậu ra, Thẩm Nguy gần như hóa thành một bãi nước, cậu thở ngụm lớn. Nhìn mỹ nhân thường ngày lãnh đạm, đoan trang, bây giờ lại hai mắt rưng rưng, vẻ mặt xuân tình, Triệu Vân Lan cảm giác mình cứng rắn tới phát đau. Triệu Vân Lan ôm hôn Thẩm Nguy, để cậu tựa vào trong lòng mình, ghé vào tai cậu dụ dỗ, "Bảo bối, em thoải mái rồi. Tiếp theo nên đến tôi rồi. Ngoan, cởi quần áo." Thẩm Nguy còn đang thất thần trong dư vị tiết ra, cằm đệm trên vai Triệu Vân Lan, mềm mại ừ một tiếng. Triệu Vân Lan thấy cậu bất động, vài ba cái liền đem quần áo của hai người lột sách

Hai người rốt cuộc thẳng thắn với nhau. Triệu Vân Lan dùng ánh mắt si mê và bàn tay miêu tả, thân thể trong lòng ở dưới ánh trăng tái nhợt lại chọc lửa, đường cong thân thể trôi chảy, đẹp đẽ, gầy lại không mất đi sức lực, da quanh năm bao ở dưới từng tầng vải vóc, khắp nơi đều cực kỳ trắng nõn. Lông mi ướt nhẹp và môi mỏng sưng đỏ của mỹ nhân đều mời gọi chiếm hữu, Triệu Vân Lan hôn vụn vặt gò má Thẩm Nguy, khen từ đáy lòng, "Tiểu Nguy, em thật đẹp." Thẩm Nguy giờ mới lấy lại tinh thần, phát hiện một thứ to, cứng rắn, nóng bừng để ở trên đùi trần trụi của mình. Thực sự tới mức này, Thẩm Nguy vẫn cực kỳ xấu hổ, cậu siết thật chặt tay ôm cổ Triệu Vân Lan

Triệu Vân Lan trấn an vuốt lưng cậu, theo cột sống lướt qua xương hồ điệp xinh đẹp, lại ấn xuống chỗ xương cụt. Bắp đùi cong vểnh bị hung hăng xoa một cái, lại không nặng không nhẹ đánh một cái, tiếng thanh thúy làm nhiễu loạn một phòng ánh trăng yên tĩnh. Triệu Vân Lan cảm thấy xúc cảm đặc biệt tốt, anh vừa tùy tiện nắn bóp, vừa giả vờ kinh ngạc nói, "Thầy Thẩm, em mềm như vậy, em từng tự sờ chưa ?" Thẩm Nguy bị anh làm cho xấu hổ không ngẩng đầu lên được, đơn giản cắn răng không để ý tới anh

Triệu Vân Lan vươn người từ trong tủ đầu giường lấy ra một lọ trơn tề, đỡ Thẩm Nguy nằm ngang trên giường. Triệu Vân Lan tách chân cậu, quan sát miệng huyệt hồng nhạt đóng chặt dưới thân cậu. Thẩm Nguy bịa nh nhìn không chịu nổi, muốn khép chân lại, lại bị Triệu Vân Lan lực mạnh ấn bắp đùi tách ra. Trơn dịch rót vào lòng bàn tay ấm áp, ngón tay mang theo chất lỏng tiến vào miệng huyệt, lúc Triệu Vân Lan khuếch trương, từng lần một hỏi Thẩm Nguy khó chịu không, Thẩm Nguy ngượng ngùng dùng cánh tay che mặt, chỉ liên tục nói không đau. Triệu Vân Lan ôn nhu săn sóc, chỗ lần đầu tiên bị xâm phạm luôn khó chịu, anh sẽ theo Thẩm Nguy vô thức chống lại, thay đổi động tác

Lúc Triệu Vân Lan tìm được một điểm, khuếch trương liền biến thành giày vò ngọt ngào, tê dại xa lạ theo xương cụt một đường công tới đỉnh đầu, Thẩm Nguy không nhịn được phát ra một tiếng rên rỉ, tiếng phía sau lại biến thành cắn răng rên rỉ, vừa thấp vừa nhẹ nhưng câu người muốn chết. Miệng huyệt bị ba ngón tay khuấy ra thủy dịch, chảy đầy tay Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy ẩn nhẫn kêu rên cũng càng gấp, tính khí phía trước lại lần nữa đứng lên. Triệu Vân Lan biết có thể rồi, chính anh cũng nhịn tới khổ cực

"Tiểu Nguy, em xoay người đi, em lần đầu tiên, tư thế kia dễ chịu chút." Triệu Vân Lan đem cánh tay Thẩm Nguy che mặt lấy ra, ôn nhu nói. Thẩm Nguy mắt to đẫm nước nhìn anh nói, "Tôi không muốn." Triệu Vân Lan dỗ cậu, "Ngoan, sẽ đau." Thẩm Nguy lúc này lại bướng bỉnh muốn chết, "Tôi muốn nhìn anh làm." Triệu Vân Lan bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là đem một gối đệm ở dưới thắt lưng cậu, càng tách chân thon dài trắng nõn của Thẩm Nguy, từ từ đỉnh vào

Đồ thật và ngón tay vẫn có khác nhau, bụng dưới quá phận trướng và chua xót, khiến hai chân Thẩm Nguy run lên, hậu huyệt lần đầu tiếp nhận tính khí của nam giới khẩn trương co rụt, lại bị thong thả mà kiên quyết phá vỡ. Thẩm Nguy khóe mắt tích góp nước mắt cũng càng ngày càng rõ ràng, đôi mi thanh tú khó nhịn nhíu lại, Triệu Vân Lan sợ cậu khó chịu, chỉ tiến vào một nửa cũng không dám động nữa, anh hôn mũi và mắt Thẩm Nguy, ôn nhu hỏi cậu, "Rất đau sao ? Không thì tôi lui ra ngoài trước...."

Thẩm Nguy cắt ngang lời anh, "Không được !" Cậu chật vật thở suyễn một cái, giơ tay vây quanh ở vai Triệu Vân Lan, sau đó cố gắng nâng thắt lưng, trực tiếp ngồi xuống tận cùng

"Ách a...." Một tiếng rên rỉ từ trong cổ họng Thẩm Nguy bị ép ra, nước mắt cũng không kìm được nữa, như tan vỡ rơi trên gương mặt. Cậu cảm giác cột sống của mình đều sắp đau cong, nhưng vẫn bám chặt lấy Triệu Vân Lan

"Triệu Vân Lan, anh là của tôi." Thẩm Nguy lại lặp lại, "Anh là của tôi, của tôi."

Triệu Vân Lan đau lòng hôn lên nước mắt của cậu, hôn lôn mi bị thấm ướt của cậu, hôn trán và tóc mai thấm mồ hôi của cậu, anh lẩm bẩm, "Tiểu Nguy, tôi yêu em, tôi yêu em, tôi rất thích em...." Thẩm Nguy vùi đầu vào cổ anh, giấu nức nở mơ hồ, giọng nói cũng dính vào nức nở, "Anh động...." Triệu Vân Lan thử thăm dò động động, Thẩm Nguy run rẩy càng lợi hại, rồi lại thúc giục Triệu Vân Lan tiếp tục

Triệu Vân Lan đem Thẩm Nguy đặt ở dưới thân, chân Thẩm Nguy chủ động quấn lên hông Triệu Vân Lan, Triệu Vân Lan lại hôn môi Thẩm Nguy. Đợi lúc Thẩm Nguy thích ứng không khác lắm, mới bắt đầu từ từ tăng tốc, tiến hành thảo phạt chất lượng. Thẩm Nguy mở rộng chân, liều mạng hùa theo động tác của Triệu Vân Lan, cậu chìm nổi trong va chạm, dường như muốn cô lạnh vạn năm nay đều nghiền nát trong đau đớn nóng bừng

Hậu huyết ôn mềm, trơn trượt của Thẩm Nguy hút chặt, thoải mái tới da đầu anh tê dại, Triệu Vân Lan nắm hông Thẩm Nguy tiến sâu vào, hai người đều bị ép ra tiếng thở dốc vừa sâu vừa nặng. Thẩm Nguy giơ tay ôm chặt lưng Triệu Vân Lan, cảm nhận bắp thịt căng chặt dưới bàn tay. Cậu mở mắt nhìn bộ dạng động tình của Triệu Vân Lan, biểu tình của Triệu Vân Lan mang theo dã tính, mồ hôi theo cằm anh nhỏ xuống, gân xanh trên cổ và cánh tay đều nổi lên vài đường, lộ đặc biệt gợi cảm

Triệu Vân Lan ngậm vành tai Thẩm Nguy mút vào, gặm cắn xương quai xanh của cậu, càng đem thù du mềm mại liếm cắn sưng đỏ, trướng lên, tay vẫn chăm sóc tính khí của Thẩm Nguy, sau lưng trừu sáp liên tục từng giây một. Thân thể mới nếm thử dục vọng, nhạy cảm, ngây ngốc, đâu chịu nổi tình hình như vậy, ánh mắt Thẩm Nguy dần tan rã, nước mắt sinh lý từ khóe mắt phiếm hồng trượt xuống, rên rỉ và nức nở cũng không kiềm chế được nữa, tiết ra vô số từ trong cổ họng

Ánh trăng mát lạnh như nước, chiếu đầy đất. Lúc tình nồng, trong phòng tối đen chỉ có tiếng va chạm, vuốt ve rất nhỏ, loáng thoáng tiếng nước dính dớp và tiếng thân thể va chạm khiến người tim đập nhanh, đỏ mặt

Triệu Vân Lan rơi vào cảnh đẹp, anh ở trong trừu sáp mạnh mẽ hỏi, "Thẩm Nguy, em từng hận tôi không ?" Động tác dưới thân lại càng lúc càng nhanh, không giây dừng lại, dường như không muốn cho Thẩm Nguy cơ hội trả lời. Thẩm Nguy biết Triệu Vân Lan hỏi rốt cuộc là cái gì, Thẩm Nguy biết anh hỏi là, có từng vì tôi không từ mà biệt, hận tôi không ? Có vì đợi một vạn năm mà từng hận tôi không ? Cũng có lẽ, Triệu Vân Lan chân chính muốn hỏi là, em có hối hận vì yêu tôi không ?

Thời gian một vạn năm chắn ở giữa bọn họ, vấn đề này ai cũng không dám đụng vào, cho nên Triệu Vân Lan lựa chọn đưa ra trong bể dục chìm nổi. Thẩm Nguy vẫn luôn biết Triệu Vân Lan yêu cậu, cũng không phải là thua thiệt hay bù đắp. Mà Triệu Vân Lan thực sự hận, là mình đã từng không che chở được Thẩm Nguy. Triệu Vân Lan đau lòng Thẩm Nguy vạn năm cô độc, anh khiến Thẩm Nguy vạn kiếp bất phục, nhưng với Thẩm Nguy mà nói, cũng can tâm tình nguyện trầm luân vì anh

"Từng hận...."

Nói không hận sao ? Thẩm Nguy tự nhận còn chưa tới cảnh giưới kia. Lúc từng còn trẻ, lúc nỗi nhớ chấn động trong đầu, lúc bị thương chịu ủy khuất, lúc cô đơn vắng lặng, cậu từng khóc, từng oán, từng buồn, đương nhiên cũng từng hận. Nhưng cậu càng hận, là mình mắt mở nhìn Côn Luân quân tiêu tán rời đi, lại bất lực

Nhưng bất luận tất cả đau khổ, Thẩm Nguy chưa bao giờ có một giây hối hận thích Triệu Vân Lan

Thẩm Nguy nhìn về phía Triệu Vân Lan, gương mặt đều là đỏ bị dục vọng làm nóng, trong mắt lại là một mảng tỉnh táo, cậu bị làm tới thở không suyễn, vẫn nở nụ cười, "Nhưng Vân Lan, anh biết không ? Không yêu, cũng không hận...." Lời còn lại của Thẩm Nguy đều bị bao phủ trong va chạm mãnh liệt, Triệu Vân Lan không khống chế được siết hông Thẩm Nguy, lực đạo lớn bóp ra dấu tay xanh tím, mông trắng nõn cũng bị đụng đỏ bừng. Thẩm Nguy cứng đầu hôn Triệu Vân Lan, cậu ở trong khoái cảm ngập đầu chật vật nói, "Tôi tâm duyệt anh, chưa bao giờ hối hận."

Thân thể khảm vào, triền miên liều mạng, là chứng cứ xác thực của tình yêu và chiếm hữu

Triệu Vân Lan vội vàng luận động vài cái phía trước của Thẩm Nguy, cậu nhắm mắt tiết ra. Triệu Vân Lan cũng chống theo vài cái, đem tinh dịch nóng hổi tiết vào sâu trong hậu huyệt của Thẩm Nguy. Triệu Vân Lan lại ôm Thẩm Nguy, gần như thành kính hôn cả người cậu. Thẩm Nguy hòa hoãn từ trong cao trào vô cùng mãnh liệt, thấy Triệu Vân Lan mặt mày thâm thúy, trên mặt của anh còn lưu lại chút đỏ, khóe miệng mỉm cười, là ôn nhu vô hạn

"Thầy Thẩm, em cần tắm. Tới, chúng ta cùng nhau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro