Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng đầu tiên buổi sáng xuyên qua khe rèm cửa sổ chiếu vào trên giường, chiếu xuống một chuỗi điểm ánh sáng màu vàng. Triệu Vân Lan tỉnh lại, thấy Thẩm Nguy còn đang ngủ yên trong lòng mình. Trong đầu anh hiện ra bộ dạng của Thẩm Nguy lúc bọn họ mới gặp trong đời này. Thẩm giáo sư đã từng như tiểu long bao, gò má trắng mềm trở nên đường cong rõ ràng, không đổi là tuấn mỹ như vậy. Cậu gầy rồi, Triệu Vân Lan nhớ lại cậu đã từng ngày đêm mưu đồ, thổ huyết bị thương, vơ vét năng lượng, đau lòng và hối hận như thủy triều trướng lên không dứt. Triệu Vân Lan hận mình lúc đó vì sao yếu ớt như vậy, không che chở được người anh đặt trong lòng. Bất quá bây giờ anh có thần lực trong người, người và chuyện của thế giới này đều đừng mơ làm tổn thương Thẩm Nguy một chút. Bây giờ anh có năng lực bảo vệ cậu

Gương mặt Thẩm Nguy chôn ở hõm vai Triệu Vân Lan, một tay ôm cổ Triệu Vân Lan, một tay vịn vai anh, một chân còn khoác lên bên hông anh, nửa người Triệu Vân Lan không thể động đậy. Anh nhìn bộ dạng Thẩm Nguy ngủ, điềm tĩnh mà nhu hòa, cùng tư thế ngủ dương nanh múa vuốt dưới chăn của cậu một chút cũng không liên hệ. Triệu Vân Lan kéo môi không tiếng động cười, mặt mày đều cong cong. Buổi sáng như vậy là cảnh tưởng trong tưởng tượng của anh, ngủ tới tự nhiên tỉnh lại trên giường quen thuộc trong nhà mình, mà người bên cạnh là người mình thích còn đang ngủ yên. Anh có thể lén hôn một cái trên trán đối phương. Anh nghĩ như vậy cũng làm như vậy

Ria mép hơi cứng nhẹ nhàng chọc vào trán trơn bóng

Người trong lòng dường như nhận ra xúc cảm ở trán mà tỉnh lại. Thẩm Nguy chớp đôi mắt xinh đẹp của cậu, ánh mắt tỉnh lại mang theo chút mơ hồ vừa tỉnh ngủ, cậu thấy gương mặt đẹp trai phóng đại của Triệu Vân Lan, sau đó phản ứng kịp khoảng cách hai người gần tới có thể trao đổi hơi thở, Thẩm Nguy theo bản năng muốn trốn ra phía sau. Lúc cậu chuẩn bị động tay chân mình một chút mới phát hiện tư thế của mình quấn trên người Triệu Vân Lan kỳ quái mức nào khiến người suy nghĩ mặt đỏ tim đập nhanh, tay chân Thẩm Nguy đều cứng lại. Cậu bây giờ thầm muốn quay về tối qua đánh tỉnh mình dán lên người Triệu Vân Lan. Tay cậu ôm Triệu Vân Lan dán sát với da thịt ở cổ đối phương, nhiệt đô cơ thể xuyên qua lòng bàn tay truyền tới, đầu ngón tay Thẩm Nguy phảng phất đụng vào lửa, hơi nóng bừng một đường đốt tới ngực. Chân cậu còn khoác lên hông Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy chỉ cần nhúc nhích, đùi cậu liền không thể tránh khỏi cọ tới.... một vị trí lúng túng của Triệu Vân Lan khiến cậu tiến thoái lưỡng nan, Thẩm Nguy đỏ mặt, không biết làm sao nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Vân Lan

Triệu Vân Lan cũng nhìn chằm chằm Thẩm nguy, anh thấy phản chiếu của mình trong đôi mắt trong suốt kia, trong khoảng thời gian ngắn, tim đập như nổi trống. Sớm liền không phải là thiếu niên ngây thơ, động tâm thuần túy như vậy cũng chỉ lúc đối mặt với Thẩm Nguy mới có thể không kiềm chế được mà xuất hiện. Thẩm Nguy chính là khiến anh mê muội vạn nghìn lần, không có cách kiềm chế, khó có thể kìm nén, cuối cùng hoàn toàn rơi vào tay giặc, cúi đầu xưng thần như vậy. Triệu Vân Lan đương nhiên biết Thẩm Nguy ôm mình là vì sau khi bị thương, thân thể sợ lạnh, nhưng mỹ nhân đỏ tai vẫn khiến anh nổi lên tâm tư xấu. Triệu Vân Lan nắm hông Thẩm Nguy, xoay người đem cậu đặt ở dưới thân. Anh hai tay chống bên cạnh Thẩm Nguy, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm đỏ ửng trên mặt Thẩm Nguy

"Tiểu Nguy, ngủ rồi còn chủ động ôm tôi chặt như vậy sao." Giọng nói của Triệu Vân Lan đều mang theo trêu đùa nồng đậm

Thẩm Nguy không đáp, cậu mím môi liếc Triệu Vân Lan rất nhanh, lấy tay đẩy vai Triệu Vân Lan. Lại bị người một tay nắm được đem cổ tay tách ra đặt ở trên gối. Thẩm Nguy đã nhận ra một chút nguy hiểm, cậu giãy dụa cổ tay muốn thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Triệu Vân Lan, lại bị càng nắm càng chặt. "Triệu Vân Lan !" Thẩm Nguy vừa xấu hổ vừa tức giận, thấp giọng trách mắng, nhưng lông mi dài của cậu chớp bại lộ cậu hoảng hốt. Thẩm Nguy thấy Triệu Vân Lan cúi đầu càng gần, cậu như nhận mệnh nhắm hai mắt lại. Nhưng đợi hơn mười giây, Triệu Vân Lan cũng không có bất cứ động tác gì. Đáy lòng Thẩm Nguy lướt qua một chút mất mác, như lúc đi thang không cẩn thận đạp hụt một bậc

Cậu cũng không biết mình đang mong chờ cái gì

Một nụ hôn sao ?

Vậy cậu sẽ hùa theo sao ? Cậu không biết

Trên thực tế bất cứ yêu cầu gì của Triệu Vân Lan, cậu cũng không thể từ chối

Thẩm Nguy mở mắt ra nhìn vào mắt Triệu Vân Lan, ánh mắt đối phương là chăm chú hiếm thấy. "Tiểu Nguy, em để tôi xem vết thương ở ngực một chút. Không thì tôi lo lắng. Chỉ liếc mắt xem, có được không ?" Giọng nói anh không có ý tứ đùa giỡn, lộ đặc biệt không cho từ chối, Thẩm Nguy nhìn không nói. Cậu không nghĩ tới Triệu Vân Lan lo lắng cho vết thương của mình như vậy, hóa ra cảm giác có người quan tâm tốt như vậy, giống như ăn mật ong, ngọt từ trong lòng tới khóe miệng. Thẩm Nguy cắn môi, "Được." Lại nghĩ tới tue thế mập mờ này của hai người, "Triệu Vân Lan, anh.... Anh buông ra trước."

Triệu Vân Lan buông tay đỡ Thẩm Nguy tựa ở đầu giường. Thẩm Nguy tuy xấu hổ nhưng vẫn cởi hai cúc áo ở ngực, áo ngủ che một ít, lộ ra vết thương ở ngực dữ tợn. Lúc đó chỗ đau máu tươi phun trào, máu thịt mơ hồ bây giờ đã kết vảy dày, sát mép màu đỏ đậm còn có thể thấy thịt non mới sinh hồng nhạt. Lồng ngực như bạch ngọt đã có một vết sẹo đáng sợ như vậy, khiến người nhìn kinh hãi. Trước mắt Triệu Vân Lan lại hiện ra cảnh tượng Thẩm Nguy chắn trước người anh bị trói ở trên cột, thay anh chịu một kích hung hăng của Dạ Tôn. Lúc đó bộ dạng Thẩm Nguy máu tươi từ trong miệng cậu tuôn ra thế nào, lấy tốc độ thế nào ngã xuống, cậu là lung lay sắp đổ, quỳ rạp xuống đất thế nào, băng trùy sắc bén, lạnh như băng xuyên vào tim Thẩm Nguy thế nào, bộ dạng máu tươi nhuộm ướt vạt áo như một bông hoa nở rộ, đẹp đẽ mà tuyệt vọng. Thống khổ tan nát cõi lòng lúc đó từ trong trí nhớ tràn ra tới nay, từng cảnh đều khoét tim gặm cốt, muốn anh mãi mãi không quên

Anh thực sự thiếu chút nữa mất cậu. Chỉ thiếu một chút nữa

Thẩm Nguy thấy lông mày Triệu Vân Lan nhíu chặt, mặt lộ đắng chát, liền biết anh đương nhiên nhớ lại cảnh tượng mình bị thương. Thẩm Nguy giơ tay lên, đầu ngón tay mượt mà phủ lên mi tâm Triệu Vân Lan, nhẹ nhàng xoa, vuốt phẳng lông mày của anh cũng vuốt phẳng đau xót trong lòng anh. Triệu Vân Lan nắm tay ngọc kia dán lên bên gò má mình, ria mép cọ cổ tay Thẩm Nguy có chút ngứa. Thẩm Nguy nở nụ cười, mặt mày cong cong, cậu ôn nhu nói, "Vân Lan, đều qua rồi. Thuốc của anh khiến thương thế của tôi tốt nhanh như vậy, tôi rất nhanh liền được rồi." Triệu Vân Lan nhìn nụ cười của Thẩm Nguy, trnog nháy mắt có kích động rơi nước mắt, Thẩm Nguy luôn là như vậy, rõ ràng mình vừa mệt mỏi vừa đau đớn vẫn muốn làm bộ như không sao, thậm chí trái lại an ủi người khác. Anh kéo cổ tay Thẩm Nguy đem cậu ôm vào trong lòng, cằm đặt trên vai Thẩm Nguy, Thẩm Nguy cũng ôm lại anh. Triệu Vân Lan trầm mặc một lúc, nhớ tới lúc Thẩm Nguy vẫn là Thẩm giáo sư, mình đã từng nói, vì vậy anh mở miệng than thở, "Thẩm Nguy à Thẩm Nguy, em nói em tốt như vậy, muốn tôi làm thế nào nỡ buông tay ?"

"Ai muốn anh buông tay ? Anh phải giam lại tôi, cũng đừng bao giờ buông tay."

Thẩm Nguy lần này không trầm mặc chống đỡ nữa, mỗi một câu chữ cậu nói đều đánh vào trong lòng Triệu Vân Lan, đập tới đầu óc anh choáng váng, không dám tin tưởng. Đây là Thẩm Nguy lần đầu tiên chính mồm biểu lộ tâm ý với Triệu Vân Lan, Triệu Vân Lan kích động cầm vai Thẩm Nguy, Thẩm Nguy cúi đầu không dám nhìn anh, gương mặt, tai và ngực đỏ thành một mảng. Triệu Vân Lan lẩm bẩm nói, "Tiểu Nguy, tiểu Nguy, tôi...." Kỹ thuật miệng pháo tranh cãi bây giờ thực ra cuối cùng bị một lời nói thẳng của Thẩm Nguy làm cho tan rã. Triệu Vân Lan không có lời nào để nói, anh nâng cằm Thẩm Nguy, hôn lên môi cậu

Một nụ hôn, vượt qua thời gian vạn năm, tiếp nhận tương tư, ái mộ vô hạn, trải qua đau đớn chảy máu, thăm dò và lừa gạt

Ôn nhu mà triền miên, nghiêm túc mà càn rỡ

Tất cả điên cuồng và ẩn nhẫn, chấp nhất và dứt khoát, đều giảng hòa vào giây phút này

Nụ hôn kết thúc, Triệu Vân Lan chống trán với Thẩm Nguy, hai người đều thở dốc. Thẩm Nguy nhận ra ánh mắt Triệu Vân Lan trượt xuống cổ áo mở rộng của mình, cậu lúc này mới như bị bỏng đẩy Triệu Vân Lan ra. Thẩm Nguy vừa hốt hoảng cài áo tốt, vừa cảm thấy trên mặt sắp cháy. Triệu Vân Lan lại càng tiến càng gần, mãi tới khi Thẩm Nguy tựa vào đầu giường, không thể lui được nữa

"Tiểu Nguy, em xấu hổ cái gì ? Trên người em còn có chỗ tôi chưa từng nhìn sao ?" Thẩm Nguy biết Triệu Vân Lan nói là chuyện trước đây lúc cậu hôn mê, anh giúp cậu đổi quần áo, cậu không biết trả lời vấn đề vô lại này thế nào, chỉ có thể mở to đôi mắt đẹp trừng anh. Trong đôi măt kia còn ngậm ánh nước bị nụ hôn vừa rồi ép ra, hung ác một chút cũng không có, câu người thực ra lợi hại bậc nhất. Triệu Vân Lan kéo một bên khóe miệng, gương mặt hõm ra má lúm đồng tiền, anh cười vô lại đem ánh mắt rơi vào chỗ có chút không thể miêu tả trên người mỹ nhân, kéo dài giọng nói, "Nga, vẫn có chỗ chưa từng nhìn. Thầy Thẩm, xem ra chúng ta vẫn phải tăng tiến một chút hiểu biết với đối phương. Là cái này, tôi biết em sâu cạn, em biết tôi dài ngắn, hiểu nhau." Ánh mắt Thẩm Nguy lộ ra một chút mơ hồ, chờ cậu rốt cuộc phản ứng Triệu Vân Lan nói cái gì, chỉ cảm giác mình như ống thí nghiệm đun sôi trong lớp thí nghiệm. bị đặt trên lửa đốt


Đợi tới khi bọn họ rốt cuộc nỡ rời giường, vệ sinh cá nhân và ăn bữa sáng, Triệu Vân Lan bắt đầu tự hỏi làm thế nào mới có thể không bị Thẩm Nguy phát hiện chuyển anh lấy máu làm thuốc. Anh nhìn sắc mặt Thẩm Nguy hôm nay chỉ hơi lộ tái nhợt, nói chuyện, hành động không thập phần yếu ớt, cật lực, biết mình khổ cực không có vô công, đồng thời anh cũng càng kiên định quyết tâm muốn cho Thẩm Nguy uống thuốc mãi tới khi vết thương dưỡng tốt, năng lượng khôi phục. Quan trọng nhất là, không thể bị Thẩm Nguy phát hiện, nhưng Trảm Hồn sứ đại nhân sống một vạn năm, cái gì mà chưa từng thấy, muốn giấu được cậu khó càng thêm khó, Triệu Vân Lan mặc kệ, lúc này cho dù là núi đao biển lửa, khó như lên trời, anh cũng phải làm

Triệu Vân Lan ở phòng bếp nấu thuốc, Thẩm Nguy ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách nhìn bóng lưng bận rộn của anh. Triệu Vân Lan trước đây đối với cái gì phòng bếp gần như là không hề hay biết, bây giờ nhìn động tác nấu thuốc của anh tuy không tính là thành thạo nhưng rất ăn khớp. Thẩm Nguy không biết anh vì mình mà học bao nhiêu, bỏ ra bao nhiêu, Thẩm Nguy hôm nay lần nữa cảm thán, cảm giác có người quan tâm thật tốt. Ánh nắng chiếu vào trên người Thẩm Nguy, ấm áp, Triệu Vân Lan xoay người lại, cười với cậu, khóe mắt lộ đường vân, cậu đột nhiên cảm giác được, cái gọi là năm tháng tốt đẹp, là cảnh tượng như bây giờ. Có thể đổi được ôn tồn tốt đẹp trong chốc lát này, một thân thương cũng đáng lấp vào

Thời gian sắp tới buổi trưa, thuốc của Triệu Vân Lan cũng sắp nấu được. Người sở điều tra đặc biệt mang theo đồ ăn ngoài Triệu Vân Lan gọi gõ cửa, Triệu Vân Lan tự đi mở cửa, Thẩm Nguy bị anh ấn xuống ghế sô pha, ngoan ngoãn ngồi. Đại Khánh vừa vào cửa liền nhảy tới bên người Thẩm Nguy, kêu meo meo cầu sờ sờ, Thẩm Nguy giơ tay vuốt lông đen bóng. Mấy người bọn họ vây quanh Thẩm Nguy, mở ra một phần đồ ăn ngoài như dâng vật quý cho cậu xem, Đại Khánh cũng chiếm giữ đầu gối Thẩm Nguy, tranh thủ sự chú ý của cậu. Chúc Hồng ném cho Triệu Vân Lan một ánh mắt, anh gật đầu không thể phát triển, sau đó đóng cửa phòng bếp lại

Triệu Vân Lan vẫn lo lắng Thẩm Nguy thấy, cho nên anh thúc giục thần lực trong cơ thể, mở ra kết giới thị giác. Triệu Vân Lan cởi áo trước ngực, lấy thần lực ngưng ra dao nhỏ không chút do dự đâm vào ngực. Đau đớn khó nhịn lại một lần nữa truyền tới, Triệu Vân Lan không dám phát ra một chút tiếng từ trong cổ họng, răng đều muốn cắn vỡ, gân xanh trên trán nổi lên thình thịch. Triệu Vân Lan cảm nhận được thần lực vốn không còn lại mấy đang tăng tốc trôi đi, anh cứng rắn chống đỡ, vận khí điều tức, máu tim ấm áp cuối cùng cũng rơi vào trong bát thuốc. Anh thoáng cái tháo lực, choáng váng mất máu từng ngày một càng cuộn trào mãnh liệt hơn, vết thương vạch ở ngực tuy có thể tự lành, nhưng lúc đau đớn lại cũng càng ngày càng tăng. Tuy có thần lực của Côn Luân trong người, nhưng cũng không chịu nổi anh mỗi ngày giày vò như ậy. Trước mắt Triệu Vân Lan biến thành màu đen từng trận, anh chống cánh tay hòa hoãn giày vò này, bên tai tiếng nói chuyện của Thẩm Nguy và mọi người không ngừng truyền tới kích thích thần kinh hỗn loạn của anh. Triệu Vân Lan hồi phục lại liền lập tức bưng thuốc ra khỏi phòng bếp, ở lại nữa chỉ sợ cũng bị Thẩm Nguy phát hiện ra sơ hở

Thẩm Nguy tiếp nhận thuốc Triệu Vân Lan đưa tới, uống một hơi cạn sách, sau đó lấp một viên mứt quả anh đào vào trong miệng. Triệu Vân Lan thấy cậu không chút nghi ngờ, trong lòng thầm thở phào một hơi, ném cho Chúc Hồng một ánh mắt cảm ơn. Tim Triệu Vân Lan vẫn đang đau, dường như vết thương chưa từng khéo lại. Mọi người và mèo chen ở bàn ăn trong nhà Triệu Vân Lan ăn, Triệu Vân Lan ngồi ở bên cạnh Thẩm Nguy, nhìn cậu phồng má ăn, mỉm cười nghe những người khác nói chuyện và trêu đùa, thường còn quay đầu nhìn mình

"Vân Lan, anh cũng ăn." Thẩm Nguy gắp một miếng thịt đưa tới bên miệng Triệu Vân Lan

Tim bỗng nhiên cũng không đau như vậy nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro