6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này sẽ có sự xuất hiện của nhân vật mới nha mọi người.

***

Chuyện về tên thuộc hạ thân cận của Trương Đằng, lão đại đương nhiên không thể không biết. Lần này Eddie quyết định sẽ hành động theo lão đại nhưng không cùng Trần Nghị bàn qua.

Eddie vắt óc suy nghĩ, bày ra một cái bẫy, thành công dụ được thỏ vào hang cọp.

Để xử lý mà không rút dây động rừng đến cảnh sát, Eddie chọn một nhà kho ở nơi khá vắng vẻ. Nhà kho bỏ hoang nên hoàn toàn trống rỗng, không có bất cứ vật dụng gì, chỉ có trên tường là bị giăng đầy tơ nhện, trong không khí mơ hồ còn thấy rõ được vô số hạt bụi li ti.

Sợ bị đám đàn em báo cáo lại với Trần Nghị, lần này Eddie chỉ hành động một mình, một đứa cũng không dẫn theo. Cậu tự nhốt mình cùng tên kia vào không gian nhỏ hẹp.

Tên thuộc hạ kia là Từ Hạo, cũng vì yêu Trương Đằng mà cho đến khi hắn chết vẫn một mực trung thành muốn báo thù. Từ Hạo biết rõ Trương Đằng chỉ một tâm hướng về người yêu đã khuất nhưng vẫn không từ bỏ được thứ tình cảm ngu ngốc kia, Eddie coi như cũng có chút đồng cảm.

"Mày là người làm loạn địa bàn của Trần Nghị?"

Từ Hạo lau đi vệt máu ở khoé môi do bị Eddie đấm: "Thì sao? Tao còn tặng hẳn vết đâm làm quà cơ mà".

Eddie nghe đến đây liền tối sầm mặt, cậu bước lên không ngừng thay phiên đấm đá. Sau khi đẩy ngã gã trên mặt đất, Eddie vươn tay siết chặt cổ Từ Hạo: "Có điều gì muốn trăn trối không?"

Từ Hạo phun ra một ngụm máu, gã cười lớn rồi nói: "Eddie ơi là Eddie! Mày đáng thương thật đấy. Làm nhiều chuyện ngu ngốc cho hắn thế này, hắn có biết không?"

Eddie gia tăng lực tay, nhướn mày nhìn gã: "Còn mày thì sao? Cảm giác nhìn người mình yêu chết trước mặt mình có vui không? Hửm?"

Từ Hạo câm phẫn nhìn Eddie, gã vẫn luôn tự trách bản thân vô dụng, lúc đó không thể thay Trương Đằng đỡ lấy tảng đá kia.

Eddie lại nói tiếp: "Giờ nói thử xem ai là tên ngu nhất? Chỉ một người cũng không bảo vệ nổi".

Từ Hạo tay siết thành quyền nhưng chẳng biết nói gì.

Eddie nhìn vẻ mặt tức đến đen của gã mà cực kỳ vui: "À quên mất. Mày mà xứng để so với tao sao?"

Đột nhiên Từ Hạo nở một nụ cười, chớp mắt cả hai liền đổi vị trí. Eddie bị gã thành công đặt nằm dưới thân, trên cổ là lưỡi dao sắt bén.

"Quả nhiên chỉ cần nhắc đến Trần Nghị sẽ làm cho mày giảm đi năng suất làm việc nhỉ?"

Eddie nghiêm mặt nhìn gã, cậu thừa nhận, nhắc đến Trần Nghị cậu sẽ không thể không để tâm.

Từ Hạo ấn dao, chiếc cổ trắng ngần của Eddie liền xuất hiện vết rách nhỏ.

"Trước lúc chết thì hãy tưởng tượng chút gì đó vui vẻ xem? Cái viễn cảnh mày ở đây hy sinh vì hắn, nhưng hắn lại đang ở bên cạnh người mà hắn lưu tâm, hảo hảo vui vẻ cùng nhau trò chuyện, cùng nhau ăn uống, Eddie chỉ là cái tên mà hắn nghỉ đến khi mình rảnh rỗi. Cảm thấy thế nào? Có phải là rất vui không? Cảm giác làm đồ dư thừa ấy?"

Eddie bị chọc đến vảy ngược, cậu đỏ mắt nhìn Từ Hạo: "Tốt nhất mày nên giết tao cho tử tế, để tao thoát, mày chắc chắn không muốn sống nhưng lại không thể chết đi".

Từ Hạo bật cười, đáp ứng yêu cầu của cậu: "Yên tâm, tao đưa mày đến bồi tội với Trương Đằng ngay đây, ai cũng sẽ được đi, không việc gì phải nóng vội".

Nói rồi hắn chậm rãi ấn dao xuống, vết rách nhỏ lại to ra một chút, dòng máu đỏ chảy xuống mặt đất đầy bụi bặm.

Eddie khép hờ mắt, quả thật khi nãy trước khi ở chỗ lão đại rời đi, cậu đã nhìn thấy Trần Nghị đỗ xe ở gara, cũng thì thế nên mới vội vàng dẫn đến quên mang vũ khí phòng thân.

Thôi thì xem như cuối cùng cũng được giải thoát, không phải sống cuộc đời đau khổ nữa. Eddie thừa nhận bản thân mình ngu ngốc, thật sự sẽ là vì Trần Nghị mà chết đi này. Cậu không hận cũng không trách hắn, chỉ tiếc là chưa hoàn thành được việc hắn nhờ cậu.

Khoảnh khắc cậu tưởng mình thật sự chết đi, "bam" một tiếng cửa nhà kho mục nát bị đá không thương xót.

Eddie nhìn mà đen mặt. Cánh cửa này, lúc nãy cậu đã khoá lại với mong muốn sẽ có tác dụng gì vậy?

Đợi Từ Hạo kịp phản ứng đã thấy đầu choáng đến độ tối mờ. Gã thay Eddie ngạc nhiên, chẳng hiểu vì sao Trần Nghị lại có thể xuất hiện ở đây, rõ ràng là đã theo dõi được kế hoạch này không có hắn tham gia còn gì?

Trần Nghị vội vàng chạy đến đỡ lấy Eddie, hắn có chút run rẫy mà ôm chầm lấy cậu.

Eddie cảm nhận được cơn đau truyền đến từ vết cắt ở cổ, nhịn không được là "ai da" một tiếng.

Trần Nghị sực tỉnh đẩy cậu ra, vội vàng xem xét tình hình: "Nói anh nghe, có còn bị thương ở đâu không?"

Eddie né tránh vòng tay hắn: "Không vấn đề, làm gì mà lo sốt vó lên thế? Nay sống mai chết cũng không phải chuyện gì lạ".

Eddie không đợi Trần Nghị nói tiếp, cậu lách người qua hắn, đi về phía Từ Hạo đang bị người của Trần Nghị giữ lại.

Eddie không nói gì, đoạt lấy con dao trên tay gã, dứt khoát đâm vào vị trí ngay hông. Còn muốn đâm thêm vài nhát nữa đã bị Trần Nghị ở phía sau giữ lại.

Trần Nghị nhìn cổ áo đã bị thấm đỏ một mảng, hắn gấp rút mà bảo Eddie về: "Đủ rồi. Eddie, mau theo anh trở về".

Eddie thật rất muốn từ chối, cậu rất để tâm những lời Từ Hạo nói lúc nãy, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Trần Nghị, cậu rốt cuộc vẫn là không đành lòng mà theo hắn trở về.

"Đi thì đi, đừng bày ra cái vẻ mặt đó".


——— 28.10.2023 ———


Author: _Ataraxia_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro