5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eddie bị Trần Nghị mang vào phòng, lại bị hắn mạnh tay ném lên giường. Cậu khó khăn ngồi dậy lại bị hắn đè trở xuống.

"Anh bị điên à? Cút xuống mau!"

Eddie gầy đi nhiều quá, Trần Nghị quả thật không cần tốn sức vẫn giữ được người, hắn nói: "Làm sao? Lúc nãy em mạnh miệng lắm cơ mà. Bây giờ anh thật sự muốn chơi thì em lại muốn giữ mình? Chơi vui thôi, em lo cái gì?"

Nói rồi hắn cúi xuống, nhắm đến chiếc cổ trắng ngần mà hít một hơi, lại nhịn không được hôn lên đó.

Eddie gắng hết sức đẩy hắn ra, cũng vì vậy mà phải thở hổn hển: "Em đổi ý rồi, không muốn chơi nữa. Chơi không vui nữa".

Trần Nghị từ trên cao nhìn xuống cậu, bộ dạng xộc xệch của Eddie bây giờ quả thật làm hắn không thể kiềm chế. Hắn luồn tay vào trong áo cậu: "Nhưng anh lại thấy vui"

Eddie hết cách, chỉ có thể tác động lên vết thương ngay hông của Trần Nghị để hắn buông cậu ra, nhưng chính cậu lại sợ mình quá mạnh tay làm vết thương càng thêm trở nặng, đánh vào rồi lại lo lắng quan sát xem hắn có bị làm sao không.

"Trần Nghị, anh điên rồi!"

Eddie đổi thế, lật người ngồi đè lên Trần Nghị. Tay cậu cuộn thành nắm đấm giơ cao: "Anh làm vậy không thấy có lỗi với lão đại mà anh luôn để tâm à?"

Trần Nghị chụp lấy nắm tay nhỏ hơn tay hắn, đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt Eddie, sâu như thể chạm đến tâm tư cậu: "Ông ấy là ân nhân nuôi dưỡng anh và em, trước đây, bây giờ, hay sau này đều không thay đổi".

Eddie bực mình tự mắng bản thân, cái thân thể mới đi tù một năm liền trở nên vô dụng này. Bất quá đồ ăn trong tù mỗi ngày đều khô khóc, không hợp khẩu vị, cậu căn bản nuốt không vô.

"Nhưng chúng ta là anh em".

Một lời này nói ra thành công làm Trần Nghị khựng lại. Hắn đúng là ngu mà, hắn lúc trước rốt cuộc đã tổn thương Eddie đến mức nào cơ chứ? Năm lần bảy lược mang người ta trở thành anh em, giờ đây chính bản thân hắn lại thấy khó chịu.

Trần Nghị kéo Eddie xuống ôm trọn vào lòng, nhẹ giọng nói với cậu: "Anh xin lỗi".

Eddie thở ra một cái, cậu từ trên người hắn trèo xuống. Cậu biết hắn không có lỗi, người có lỗi là cậu mới phải. Là cậu sai khi để bản thân có tình cảm với Trần Nghị, càng sai hơn khi nhân cơ hội hắn thần trí không ổn mà làm ra loại chuyện kia.

"Sau này đừng tuỳ tiện nổi điên nữa, sẽ không tốt cho cả hai".

Trần Nghị cũng ngồi dậy ngay ngắn, hắn đau lòng nhìn Eddie.

"Eddie, anh mặc kệ em nghĩ anh điên, cũng mặt kệ em muốn né mặt anh. Anh thề, em trốn tránh anh cả đời cũng không được. Lần sau anh nhất định sẽ mang chuyện vừa rồi làm đến bước cuối cùng".

Eddie bị hắn doạ sợ, cũng không muốn bản thân ngộ nhận thêm, cậu nhanh chóng lao đi. Trước khi khuất dạng hẳn sau cánh cửa còn không quên dặn dò hắn: "Đến bệnh viện xem qua vết thương đi".

Eddie trước giờ luôn cùng hắn mà chung một chỗ, giờ đây quả thật chẳng có nơi nào để đi. Nhớ ra tiệm bánh của Bạch Tông Dịch, Eddie quyết định nơi đó sẽ làm điểm đến tiếp theo.



Bạch Tông Dịch cười bất lực, Eddie quả thật trẻ con, từ lúc đến đây vẫn không ngừng lãi nhãi chuyện của cậu với tên Trần Nghị kia. Anh đương nhiên biết Eddie vì cái gì mà cứ bám mình nãy giờ, bất quá thấy cậu như vậy thì anh cũng muốn trêu một tí, hiếm khi mà.

"Eddie, cậu là trẻ con đấy à? Phấn khích từ nảy đến giờ".

Eddie bất mãn trề môi: "Chẳng qua tôi sợ mình đem Trần Nghị đặt dưới góc nhìn của bản thân, nếu không còn lâu mới thèm tìm đến cậu".

Bạch Tông Dịch cười, lắc đầu ngao ngán.

Eddie ngồi nghĩ gì đó, rốt cuộc lại nhịn không được hỏi tiếp: "Nhưng thật sự là anh ấy có tình cảm với tôi đúng không? Nếu không anh ấy cũng đâu có nóng lòng mang tôi lên giường như vậy?"

Bạch Tông Dịch nghe thế thì hốt hoảng đưa tay chặn miệng cậu, nhưng mà xem ra là muộn mất rồi, khách ở tiệm bánh đều đang nhìn về phía hai người bọn họ.

Anh thở dài nói với Eddie bằng mức âm lượng vừa đủ nghe: "Cậu không biết xấu hổ à? Ở nơi này mà có thể lớn tiếng bàn vấn đề giường chiếu như thế?"

Eddie khó chịu gỡ tay Bạch Tông Dịch ra: "Có làm sao đâu, nói thôi mà, cũng có phải là đè nhau ra làm ở nơi công cộng đâu mà xấu hổ?"

Bạch Tông Dịch thật hết cách rồi, tên này vừa điên lại vừa ngốc.

"Muốn biết thì chính miệng đi hỏi Trần Nghị đi, nghe lời phỏng đoán của người ngoài cuộc như tôi thì có ích gì?"

Eddie trợn mắt nhìn anh: "Nếu không phải cậu là người của A Duệ, tôi thật sự sẽ bóp chết cậu".



——— 27.10.2023 ———


Author: _Ataraxia_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro