4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày sau hảo hảo điều tra, Eddie cuối cùng cũng tra ra được sự việc mà Trần Nghị nói. Như đã nói, cậu lần nữa trở về nơi thân thuộc kia.

Các anh em dường như đều có nhiệm vụ mà rời đi, không gian yên lặng không bóng người. Mãi đến khi bước vào phòng khách, trên bộ ghế sofa mới hiện ra thân ảnh Tiểu Kiệt đang nằm nghịch điện thoại.

"Êy! Trần Nghị đâu?"

Tiểu Kiệt bị Eddie doạ cho giật mình, vội vàng nhảy khỏi ghế, lắp ba lắp đáp lời: "Anh Eddie! Đại ca có việc ra ngoài rồi ạ. Có cần em báo lại với ảnh không?"

"Bộ tôi không thể tự mình báo chắc?"

Tiểu Kiệt sợ chọc giận Eddie, trước đây cậu vốn dĩ đã sợ anh Eddie lắm rồi, thời gian Eddie biến mất cậu cùng mấy anh em còn nghiệm ra thêm một chuyện. Chính là nếu chọc giận anh Eddie thì còn hưởng thêm lãi, chọc lây sang anh Nghị nhà bọn họ luôn.

Nghĩ đến đã lạnh sống lưng, Tiểu Kiệt cật lực lắc đầu: "Em... em không có ý đó. Thật đó anh Eddie, anh đừng giận".

Eddie nhìn bộ dạng chột dạ của Tiểu Kiệt, không làm khó nữa, cậu hất mặt về phía cửa: "Đi làm việc đi".

Tiểu Kiệt nghe thế mừng muốn không kịp, lính qua lính quýnh cất điện thoại: "Cảm ơn anh Eddie. Vậy... em đi làm việc đây ạ!"

Eddie hất mặt, "ừ" một tiếng. Làm gì mà bộ dạng sợ sệt như vậy, cậu cũng có ăn thịt thằng nhóc đó đâu.

Ngó quanh một lượt, nơi này so với lúc trước hầu như chẳng có gì thay đổi. Cầm lên chiếc áo khoác da bị vứt bừa lên thành ghế rồi đưa đến gần mũi, một mùi hương quen thuộc nhanh chóng xộc vào.

"Sao lại có thói quen vứt đồ lung tung như vậy đây?"



Trần Nghị đang bàn chuyện làm ăn ở nhà lão đại, nhận được tin nhắn của Tiểu Kiệt bảo Eddie đang đợi, hắn vội vàng chào lão đại một tiếng rồi ra về.

Về đến nhà, hình ảnh Eddie gắt gao ôm lấy chiếc áo khoác ngoài của hắn ngay lập tức đập vào mắt. Sợ làm cậu giật mình, Trần Nghị nhẹ nhàng đến không phát ra tiếng động ngồi xuống cạnh cậu.

Nhìn thân hình nhỏ bé mà hắn đã mong nhớ suốt thời gian qua, Trần Nghị chỉ hận không thể ngay lập tức mang cậu trói lại bên người, để cậu cùng hắn ở chung một chỗ 24/24.

"Rõ ràng là em cũng nhớ anh, việc gì cứ phải ra sức né tránh?"

Eddie hơi trở mình, đôi mày cũng nhíu lại, Trần Nghị nhìn liền biết cái ghế này cậu nằm không thoải mái. Hắn khom người muốn mang cậu vào phòng, nào ngờ lại bị Eddie đè lên người giữ chặt cổ.

Định hình được người trước mắt, Eddie thả lỏng tay, tiếp đến lại truyền đến chút vị tanh của máu, cậu ngay lập tức lần mò khắp cơ thể hắn để kiểm tra. Rốt cuộc cũng phát hiện một vết thương còn chưa khô hẳn thứ chất lỏng màu đỏ chói mắt, Eddie lo lắng hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Trần Nghị đỡ cậu ngồi dậy, qua loa trả lời: "Vết thương nhỏ thôi, vài hôm là khỏi"

Eddie lo lắng nhưng lại không muốn mình lại tự mang mình thảy xuống cái hố tình cảm từ một phía này. Cậu mặc kệ hắn mà trở về đúng mục đích mình đến đây: "Mặc kệ anh. Tóm lại em đến đây chỉ để báo, năm đó vốn dĩ người của Trương Đằng đã bị Long bang xử lý, nhưng quả thật bị xót một tên, là thuộc hạ thân cận của hắn. Hình như là trốn được trong lúc hỗn loạn do cảnh sát ập đến, có thể là tên đó trở về phá anh."

Thấy Trần Nghị không nói gì, Eddie nói tiếp: "Em sẽ điều tra tiếp theo hướng này, tên đó em sẽ giúp anh xử lý. Thấy thế nào?"

Đợi một hồi cũng chỉ đổi lại được ánh mắt nhìn chằm chằm mình, Eddie hơi mất kiên nhẫn: "Nói gì đi chứ?!"

Trần Nghị nãy giờ nghe câu được câu không, chuyện này không phải hắn không biết, chỉ là muốn mượn cớ gặp người. Nhưng mà hành động lúc nãy của Eddie khiến hắn không khỏi hụt hẫn cùng khó hiểu: "Lúc nãy là sao? Trước đây em chưa từng phản ứng như vậy khi anh chạm vào".

Eddie trợn mắt vì mệt mỏi, cậu nói: "Không liên quan đến anh!" Sau đó xoay người muốn rời đi.

"Đi đây! Khi nào thật sự muốn nói về chuyện của Trương Đằng hẵn tìm em".

Trần Nghị không có ý định để cậu đi, nhanh chóng giữ tay Eddie lại: "Không nói không cho em đi".

Eddie giằng co không lại sức lực của hắn, cậu càng muốn thoát, Trần Nghị càng tăng lực đạo mà siết chặt. Cuối cùng Eddie đành phải nghiến răng nói: "Nhà họ Phạm không chỉ một lần cử người đến xử lý Bạch Tông Dịch. Ngủ mà không phòng bị sẽ dễ chết lắm đấy".

Trần Nghị nghe cậu nói mà tim nhói lên một cái thật mạnh. Dựa vào đâu Eddie mà hắn luôn bao bọc phải chịu những cảnh này?

Nhận thấy Trần Nghị hơi buông lỏng tay, Eddie muốn nhân cơ hội trốn thoát: "Hết chuyện rồi, đi đây"

Trần Nghị phản ứng nhanh hơn cậu một bước, hắn kéo cả người ôm vào trong lòng.

Eddie theo quán tính lọt thỏm vào lòng hắn, lần này còn khó thoát hơn cái nắm tay.

"Làm gì vậy? Thả em ra. Con mẹ nó, Trần Nghị anh bị điên à? Mau thả em ra".

Trần Nghị đối với mèo con không chịu ngoan ngoãn, hắn chắc nịch nói: "Không thả".

Eddie thôi vùng vẫy, cậu đổi thái độ cười cợt, vuốt ve một đường từ cổ hắn xuống ngực: "Sao vậy? Anh chịu không nổi, muốn cùng em ôn lại kỷ niệm đêm đó à?"

Phản ứng tiếp theo của Trần Nghị là điều mà Eddie đến nghĩ cũng không dám. Hắn một tay đặt ở eo cậu, một tay giữ phía sau đầu, dùng một lực không nhẹ không mạnh kéo người kia sát lại mình thêm chút.

Hắn nhếch miệng, biểu cảm trên mặt cực kỳ lưu manh: "Đúng vậy, anh muốn chơi rồi, em sẽ chơi cùng anh chứ?"

Eddie bị hắn doạ thật rồi. Trên đời này ngay cả lão đại cũng không thể doạ cậu sợ, chỉ riêng Trần Nghị là có năng lực đó.

Thấy mèo nhỏ hạ vuốt, hắn thuận đà bế cậu vào bên trong gian phòng của hắn, nơi mà hắn chỉ cho phép duy nhất Eddie lui vào.



——— 26.10.2023 ———


Author: _Ataraxia_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro