2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Eddie bước xuống xe, khung cảnh quen thuộc hiện ra trước mắt, nơi này là nơi chứa đựng rất nhiều kỹ niệm của hắn và cậu, vui buồn đều là ở nơi này sinh ra, cả chuyện đêm hôm đó nữa.

Tiếng chào của Tiểu Kiệt cùng mấy anh em kéo cậu ra khỏi những hoài niệm: "Mừng anh Eddie trở về nhà!"

Eddie liếc nhìn một lượt, mọi người ít nhiều đều có chút thay đổi. Vác chiếc balo lên vai, hoàn toàn không muốn bước vào trong, cậu sợ bao nhiêu cố gắng của một năm qua đều sẽ sụp đổ. Đối mặt với cái hất đầu ý bảo cậu vào trong của Trần Nghị, Eddie quyết định rời đi, nào ngờ chỉ mới một năm mà hắn thay đổi nhiều như vậy, có sở thích vác người thì phải?

Eddie vùng vẫy kêu la om sòm: "Anh làm gì vậy? Thả em xuống, cái tên này, anh có bệnh à? Thả xuống!"

Trần Nghị lần nữa mang người vác lên vai, hiên ngang bước vào bên trong. Hắn đặt cậu ngồi trước bàn ăn mà hắn đã kêu người chuẩn bị sẵn rồi ra lệnh: "Ăn đi".

Eddie nhìn bàn thức ăn với đầy đủ các món mà trước đây cậu rất thích. Thật sự là không hiểu Trần Nghị muốn cái gì?

Trần Nghị thấy cậu vẫn chưa đụng đũa, sốt ruột nhìn thân hình ốm tong ốm teo của cậu, lần nữa lập lại: "Ăn!"

Eddie thật sự không thể chịu nổi cái sự thay đổi thất thường của hắn, cậu chán ghét hỏi: "Rốt cuộc anh muốn cái gì đây?"

Trần Nghị không trả lời, vẫn một mực hối thúc cậu ăn: "Ăn trước rồi nói".

Eddie đáp một tiếng "được", cậu cầm đũa lên gắp bừa vài sợi mì bỏ vào miệng.

"Ăn xong rồi, em đi được chưa?"

Trần Nghị thấy cũng hết cách, hắn kéo ghế ngồi xuống đối diện cậu: "Nói chuyện xong sẽ để em đi".

Eddie thật sự sắp chịu không nổi rồi, cậu nhìn hắn mà trách móc: "Anh đừng có quá đáng".

Trần Nghị biết cậu khó chịu, hắn trực tiếp hỏi: "Tại sao em lại làm vậy?"

Eddie hơi tránh né, đây chính là cái việc cậu sợ nhất khi gặp lại hắn. Cái chuyện vào đêm đó là do cậu nhất thời manh động, sau mới nghĩ lại, cậu sợ Trần Nghị sẽ vì chuyện đó mà ghét hay hận cậu. Không thể làm anh em nữa, Eddie có thể chấp nhận nhưng việc trở thành người khiến Trần Nghị cực kỳ chán ghét chính là giới hạn của cậu.

Eddie vờ như đã quên, cậu nói với hắn: "Em không hiểu anh đang nói gì cả".

Trần Nghị thẳng thắn nhắc lại: "Tối đó anh uống say. Em nói sẽ luôn dõi theo anh..."

Eddie nghe đến đây thì cắt ngang: "Muốn tính sổ à? Được thôi!"

Cậu đứng dậy, nắm tay hắn muốn lôi vào phòng: "Vào phòng anh đi".

Trần Nghị giằng tay ra khỏi bàn tay nhỏ của Eddie: "Em làm gì thế?"

Eddie bày ra vẻ mặt thờ ơ: "Không phải chỉ cần làm lại là không còn nợ nần gì nhau à? Hay anh muốn trực tiếp ở đây? Cũng được, bàn khá to. Nào! Anh tới đây đi".

Không nhận được câu trả lời đúng vấn đề, lại đối với cái thái độ tự cười cợt bản thân của Eddie, Trần Nghị rất không hài lòng, nhịn không được siết chặt cổ áo của cậu: "Anh muốn lý do!"

Eddie dù biết rõ ý hắn muốn nói là cái gì nhưng vẫn một mực lãng tránh, cậu không muốn bản thân bị biến thành một tên đáng thương: "Làm sao? Anh có chấp niệm với việc còn zin đến vậy à? Thù cũng dai thật".

Eddie hơi hơi nhếch miệng, ánh mắt xẹt ngang qua nơi kia của Trần Nghị: "Có vấn đề gì thế?"

Trần Nghị tuy nổi điên nhưng vẫn không muốn làm tổn thương đến Eddie, hắn gằn giọng: "Nghiêm túc vào!"

Eddie hơi gật gù: "Tối đó chơi cho vui ấy mà. Just for fun. Được rồi chứ?!"

Nói rồi cậu gạt tay hắn ra, đã rất muốn thoát khỏi nơi này rồi: "Em đã không còn là người trong bang, sau này ít, à không, sau này đừng gặp nhau nữa, sẽ phiền phức lắm".

Thấy cậu xoay người rời đi, hắn chụp lấy cánh tay đang nắm chặt của cậu, nhẹ giọng nói: "Em nói dối".

Eddie bị nói trúng tim đen có hơi khựng lại, nhưng rất nhanh giật mạnh tay về: "Tuỳ anh, thích nói gì thì nói".

Trần Nghị cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu rời đi, luyến tiếc nói với theo: "Dù tốn bao lâu, anh nhất định hỏi cho ra lẽ mới thôi".




——— 26.10.2023 ———


Author: _Ataraxia_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro