Chương 9: Không nhịn được muốn yêu cậu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Tại Hưởng theo Điền Chính Quốc vào phòng, cũng không rảnh đánh giá nơi này, trong đầu đều là nụ hôn khiến cậu không thể tự kiếm chế ban nãy, hiện tại môi tựa hồ vẫn còn cảm giác được độ ấm vừa rồi lưu lại, cậu sờ sờ đôi môi của mình: "Tại sao cậu lại hôn tôi?" Đây là vấn đề cậu muốn biết nhất, vì cái gì bản thân đột nhiên chiếm được nụ hôn từ Điền Chính Quốc .

Điền Chính Quốc cũng không thèm trả lời Kim Tại Hưởng đang ở một bên lo lắng suông, cởi áo mình ra, khi đang bán khỏa thân, Kim Tại Hưởng đỏ mặt quay đi, rõ ràng đều là con trai, không biết cậu lại thẹn thùng cái khỉ gì .

Khi Kim Tại Hưởng còn đang ngẩn người Điền Chính Quốc đã đi tắm, để Kim Tại Hưởng đứng một mình ở đó, cậu nhìn quanh bốn phía, hóa ra đấy là nhà của Điền Chính Quốc à, thật cô quạnh.

Nụ hôn ban nãy rốt cuộc đối với Điền Chính Quốc được xem là gì? Hiện tại cô nam quả nam ở chung một phòng, chắc sẽ không phát sinh chuyện củi khô lửa bốc đấy chứ .

Kim Tại Hưởng cứ như vậy miên man suy nghĩ, không thể trách cậu tưởng tưởng lung tung, giờ Điền Chính Quốc đang tắm ở phòng bên, tiếng xả nước khiến Kim Tại Hưởng nhịn không được liên tưởng đến thân thể của Điền Chính Quốc, cậu dùng sức véo đùi của mình, con mẹ nó, mày nghĩ cái gì vậy.

Lát sau, Điền Chính Quốc tắm xong đi ra, tóc vẫn còn ẩm ướt, bộ dáng hoàn toàn kích thích Kim Tại Hưởng .

"Nhìn đủ chưa, đi tắm." Điền Chính Quốc lấy một bộ quần áo sạch sẽ của mình ném lên đầu Kim Tại Hưởng .

Kim Tại Hưởng cầm lấy quần áo cũng vào phòng tắm, cả gian phòng đều là hương vị Điền Chính Quốc lưu lại, Kim Tại Hưởng giống biến thái hít sâu một hơi, sau đó bắt đầu tắm rửa, cậu tận lực khắc chế tình tự của bản thân, nhưng lúc kỳ cọ, nửa người dưới phi thường không chịu thua kém nổi lên phản ứng.

May mắn quần áo của Điền Chính Quốc mặc trên người cậu có hơi rộng, cho nên không nhìn thấy, chờ cậu bước ra ngoài, Điền Chính Quốc đang xem tivi .

"Này, phòng cho khách ở đâu?"

Điền Chính Quốc quay đầu, híp mắt nhìn Kim Tại Hưởng, người này mặc quần áo của mình trông càng nhỏ .

"Lại đây."

Kim Tại Hưởng đi qua, đứng trước mặt Điền Chính Quốc, cúi đầu nhìn thằng vào Điền Chính Quốc đang ngồi: "Làm gì?"

"Khụ, đem lần đầu tiên của cậu cho tôi."

Những lời này của Điền Chính Quốc chẳng khác gì bom nguyên tử, một chút lý trí khó khăn lắm Kim Tại Hưởng mới thu thập được nổ tan thành mây khói, mặt đỏ tưng bừng: "Cậu ăn nói hạ lưu, da mặt thật dày."

"Không phải cậu thích tôi sao?"

Kim Tại Hưởng sửng sốt, rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, tên vương bát đản này tối hôm đó rõ ràng nghe được toàn bộ, một mực đùa giỡn mình?

"Cậu rõ ràng đã biết, còn gạt tôi, bây giờ thì sao, xem tôi như trò cười? Đúng vậy, tôi thích đàn ông, cho dù cậu cảm thấy ghê tởm cũng được, không thoải mái cũng tốt, không hề xem tôi là bạn bè cũng vậy, lão tử con mẹ nó chính là thích cậu, từ đầu đến giờ, cậu chính là ôm tâm tình xem kịch vui đùa với tôi đi. Tôi còn có việc, đi trước."

Kim Tại Hưởng đang muốn mở cửa chạy, Điền Chính Quốc đè lại cửa, từ phía sau gắt gao dán vào người Kim Tại Hưởng: "Đã đến đây rồi, thì cậu đừng hòng chạy." Dứt lời ôm ngang lấy Kim Tại Hưởng, ném lên giường .

"Cậu cái tên lưu manh này, muốn bá vương ngạnh thương cung a, lão tử phải...." Kim Tại Hưởng còn chưa nói xong, tất cả đều nuốt vào trong miệng của Điền Chính Quốc, động tác ngăn cản Kim Tại Hưởng của Điền Chính Quốc thật thô bạo, nhưng khi hôn Kim Tại Hưởng lại rất ôn nhu, loại ôn nhu này khiến Kim Tại Hưởng không thể cự tuyệt, cậu gắt gao túm lấy cánh tay của Điền Chính Quốc, bắt đầu đáp lại .

Trong lòng cậu nhanh chóng bị một ý tưởng khác thay thế, có lẽ, có lẽ Điền Chính Quốc cũng thích mình, nếu ghét một người sẽ không hôn như vậy .

Điền Chính Quốc cảm giác có thứ gì đó đụng vào mình, hắn cúi đầu nhìn, hóa ra là "cậu nhỏ" của Kim Tại Hưởng, hắn dùng ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm Kim Tại Hưởng: "Đồng học, nơi này của cậu rất không thành thật nga."

Nghe thấy Điền Chính Quốc châm chọc mình rõ ràng, Kim Tại Hưởng vừa mới bắt đầu vào guồng liền bị phá hỏng, giãy dụa: "Cậu rốt cuộc có làm hay không?"

"Giờ thì đồng ý rồi?"

"Dù sao đều đã như vậy, đem lần đầu tiên cho người mình thích cũng có gì phải hối tiếc." Kim Tại Hưởng thực ra lại thông suốt rất nhanh .

"Cậu buông ra, tôi tự mình đến." Kim Tại Hưởng đưa ra yêu cầu .

Điền Chính Quốc buông Kim Tại Hưởng ra, hắn muốn xem thử Kim Tại Hưởng muốn tự mình đến như thế nào.

Kim Tại Hưởng mặt đỏ bừng cởi sạch sẽ quần áo, sau đó ghé vào bên giường, đưa mông về phía Điền Chính Quốc, nhắm mắt lại, cắn răng: "Nhanh đến đây đi." Kim Tại Hưởng không biết phải làm như thế nào, chỉ nghĩ đại khái là như vậy, bất quá nghe nói sẽ rất đau, cậu đã chuẩn bị tâm lý thật tốt .

Điền Chính Quốc quay mặt sang một bên không nhịn được bật cười: "Ngu ngốc."

"Cười cái gì mà cười, quá đáng."

Điền Chính Quốc lật Kim Tại Hưởng lại, để cậu đối mặt với mình, hôn lung tung lên mặt, lên cổ, trước ngực Kim Tại Hưởng, cơ hồ mỗi một tấc da thịt, Kim Tại Hưởng hít một ngụm lãnh khí, bị cảm giác kỳ quái tập kích, khi Điền Chính Quốc tới đụng vào thứ kia, Kim Tại Hưởng kêu lên: "Ưm, nơi đó, không, không cần, a, a -"

Cậu cảm thấy bản thân đã hòa tan trong miệng của Điền Chính Quốc, cậu gắt gao túm lấy vai hắn, toàn thân không nhịn được run rẩy, đầu óc trở nên mơ hồ, hết thảy xung quang đều mờ ảo, chỉ có Điền Chính Quốc, là rõ ràng có thể thấy được .

Đúng lúc này, Kim Tại Hưởng cảm thấy mặt sau có thứ gì đó tiến nhập vào trong cơ thể của mình, cậu tưởng Điền Chính Quốc đã tiến vào, thể hội một chút: "Của cậu nhỏ như vậy?"

Điền Chính Quốc đen cả mặt, tăng thêm lực đạo ở ngón tay, Kim Tại Hưởng ăn đau mở mắt ra, cúi đầu nhìn, hóa ra không phải phân thân của Điền Chính Quốc, mà là ngón tay của hắn .

Một lát sau, Điền Chính Quốc cảm thấy Kim Tại Hưởng đã chuẩn bị tốt, cũng không lên tiếng báo trước, liền đâm vào, Kim Tại Hưởng vốn đang thoải mái, bị thứ đó tập kích, đau đớn kêu to: "Đau, đau qua, a, a, nhẹ chút." Lần này cậu cảm nhận được rõ ràng thứ đó của Điền Chính Quốc rốt cuộc là bé hay lớn .

"Nhẹ hay nặng đều đau."

"A, a, cậu còn nói những lời này, ân, ha, cậu đi ra, tôi không muốn nữa."

"Không tới phiên cậu quyết định." Điền Chính Quốc sao có thể dừng lại vào lúc này .

"Ân, ân, a, ha! Đau, a - đau - Điền Chính Quốc- a -"

Kim Tại Hưởng gắt gao cau mày, mặt sau đau đớn nóng rát, cậu cắn chặt môi, thừa nhận loại thống khổ này, có điều dần dần, đau đớn liền giảm bớt, khoái cảm từ từ xuất hiện, tay Điền Chính Quốc vuốt ve trên người Kim Tại Hưởng, mỗi nơi đi qua đều giống như bị thiêu cháy, cậu tận lực mớ hai chân, đem chính mình hết thảy giao phó cho Điền Chính Quốc .

"Thoải mái không?" Biểu tình của Kim Tại Hưởng tựa hồ đã không còn đau đớn nữa .

"Hạ lưu -".

Cứ như vậy, cả đêm, Kim Tại Hưởng bị làm cho đến khóc lóc cầu xin Điền Chính Quốc tha cho mình. Cuối cùng trực tiếp ngã vào lòng Điền Chính Quốc, ngủ mất .

Ngày hôm sau, Kim Tại Hưởng vừa tỉnh lại, liền sốt ruột hoảng loạn mặc quần áo, vô tình phát ra tiếng động đánh thức Điền Chính Quốc, hắn mặt nhăn mày nhíu: "Cậu làm gì vậy."

Kim Tại Hưởng thấy Điền Chính Quốc tối hôm qua cùng làm chuyện đó với mình tỉnh lại, vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn luống cuống nhịn đau nhức ở mặt sau mặc lại quần: "Nếu không đi, chốc nữa sẽ bị bạn gái cậu phát hiện ra." Vậy thì giống như yêu đương vụng trộm .

"Cô ấy đang học ở bên Mĩ."

"Ồ." Kim Tại Hưởng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi Điền Chính Quốc đang nằm trên giường: "Chúng ta đây được xem là gì?" Vấn đề này Kim Tại Hưởng muốn hỏi đã lâu, cậu đã sớm tỉnh lại, nhưng không dám đánh thức Điền Chính Quốc .

"Cậu nói xem?"

"Không phải tôi đang hỏi cậu sao, cậu nói đi, tôi nói ra cậu có đáp ứng không?"

Điền Chính Quốc dùng tay chống đầu: "Nói nghe thử xem."

"Tôi đây muốn hai chúng ta làm người yêu của nhau, thế nào, cậu sẽ không đồng ý đi.".

"Có thể."

Kim Tại Hưởng sợ tới mức lui về sau ba bước, ban nãy cậu rõ ràng chính là nói đùa, căn bản không ôm hy vọng gì, nhưng Điền Chính Quốc lại tùy tùy tiện tiện đồng ý rồi, nhìn khuôn mặt hắn, diện vô biểu tình, không phân rõ là thật hay giả. Không có khả năng a, lý nào lại như vậy .

"Cậu đẹp trai như vậy, có bao nhiêu là người thích, sao phải ở bên tôi?"

"Cậu bình thường như vậy, dù sao cũng không ai thích, sao không ở bên tôi?"

"Cậu nhất định bị điên rồi." Nói xong chật vật cầm lấy áo bỏ chạy khỏi nhà Điền Chính Quốc .

Lúc ngồi xe bus quay về, Kim Tại Hưởng đột nhiên liền bật cười, đập vào thành ghế: "Thế mà lại nói phải ở bên mình." Sau đó là im lặng, lát sau lại bật cười, lại đập ghế: "Hắn rốt cuộc cũng thích mình a?" Rồi lát sau Kim Tại Hưởng lại bật cười, lại tiếp tục đập ghế: "Điền Chính Quốc cũng vậy."

Người ngồi cạnh Kim Tại Hưởng, sởn gai ốc .

Tất cả phiền não cùng bất an nhẹ nhàng biến mất, hạnh phúc giống như ánh mặt trời chiếu lên người Kim Tại Hưởng, khiến cậu cảm thấy ấm áp .

Cho dù là thời gian, cho dù có chuyện gì, cho dù là ai đi nữa, cho dù quá khứ ra sao, tương lai thế nào, đều không thể cản được Kim Tại Hưởng yêu Điền Chính Quốc.

Kim Tại Hưởng hiện tại, thầm nghĩ phải hảo hảo yêu Điền Chính Quốc, bởi vì được đến với hắn mà nói đã là một ân huệ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro