Chap 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungkook bị Kim Taehyung trêu chọc như vậy khiến cho có chút khẩn trương, vội hỏi: "Cơ bản em không có nén lại ở công ty, anh cũng biết mà có thời gian em liền trở về bồi anh. Nghe nói những cô gái đó rất nhiều chuyện. Nghe nói..."

Taehyung ừ một tiếng, tiếp tục bình tĩnh mà uống sữa tươi.

"Em nói đều là thật anh cũng đừng suy nghĩ nhiều! Nếu không hôm nào anh theo em cùng đi đến công ty một chuyến sẽ biết, hai chúng ta lại làm trò tú ân tú ái trước mặt các cô ấy, các cô ấy liền chùn bước, biết khó mà lui."

Jungkook rất chân thành biểu lộ rõ ràng lập trường của cậu. Taehyung rốt cuộc không nhịn cười được: "Không nghĩ nhiều, em khẩn trương cái gì?"

Jungkook đầu đầy hắc tuyến, không nghĩ nhiều còn là cái bộ dạng này, suy nghĩ nhiều còn không xác định được là cái dạng gì nữa! Vạn nhất không cho cậu ngủ chung giường đuổi cậu đi sô pha ngủ thì làm sao bây giờ?! Mặc dù tình trạng bây giờ chỉ tới cùng giường cũng kéo kéo ôm ôm hôn hôn nhưng tối thiểu cũng có phúc lợi nhưng là đi sô pha thì cái phúc lợi gì cũng đều không có. Nếu Taehyung biết trong đầu Jungkook đang suy nghĩ gì nhất định sẽ đạp cậu một cái.

"Đi thôi, đến tiệm sách."

Taehyung dẫn đầu đứng dậy, nụ cười trên mặt không giảm. Cùng Jungkook ở chung xác thực thật không tệ, cậu không có phách lối cũng không có cảm giác về sự ưu việt tài trí hơn người, ngược lại phần lớn thời điểm cậu biểu hiện như trẻ con, hỉ nộ ái ố đều biểu hiện ở trên mặt. Dĩ nhiên anh biết, cái này chỉ giới hạn ở trước mặt anh, trước mặt người ngoài Jungkook vẫn là mười phần cao lãnh khó tới gần. Nhớ lại hai lần ban đầu đã gặp cậu ở công ty, khóe miệng Taehyung mang ý cười càng sâu. Jungkook thấy Taehyung quả thật không có ý tức giận mới thở phào nhẹ nhõm. Thả lỏng đồng thời lại có chút xíu thất vọng. Đều không ăn dấm sao? Ánh mắt Kim Taehyung đảo qua biểu tình hơi thất vọng của Jeon Jungkook rất là vui vẻ xoay đầu. Ghen cái gì nha, đến điểm đó thì ngừng, quá rõ ràng nhất định sẽ bị cười nhạo.

Tin tưởng lấy chỉ số thông minh của Jeon đại tổng tài, nhất định có thể hiểu rõ ý của mình. Người trong tiệm sách so với người trong cửa hàng tổng hợp, có lẽ tương đối ít hơn nhiều, hai người nhàn nhã đi dạo một hồi, sau đó mới đi đến nơi trưng bày tác phẩm thư pháp tìm sách. Jungkook thoáng cái liền chọn thật nhiều cuốn, Taehyung ở bên cạnh bất đắc dĩ nói:

"Em là muốn dọn sạch tiệm sách đem về nhà sao? Mua nhiều như vậy ông cũng không xem hết, đồ gửi về nhà nhiều lắm còn không đủ cước phí bưu điện, lần sau lúc trở về nhà có thể lái xe lại mua thêm nhiều chút là được."

"Không có chuyện gì nếu đã đến liền mua thêm mấy cuốn." Jeon Jungkook lơ đểnh, dễ dàng mà dời đi trọng tâm câu chuyện:

"Đói bụng chưa? Nghĩ xem một hồi ăn cái gì?"

"Được rồi, em đừng cầm quá nhiều."

Kim Taehyung đi theo phía sau Jungkook, thực sự rất nghiêm túc mà nghĩ vấn đề muốn ăn cái gì. Hiệu suất ngày hôm nay không tệ, tốn thời gian hơn nửa ngày đã đem đồ nên mua mua xong rồi. Hai người lên xe chuẩn bị đi ăn cơm. Đã hơn một giờ rồi, phỏng chừng Taehyung đã sớm đói bụng, Jungkook tăng nhanh tốc độ xe. Cuối cùng chọn ở tại một cái nhà hàng rất có phong cách. Kỳ thực ban đầu Jungkook muốn đi nhà hàng Tây, nơi đó có phong cách rất lãng mạn, bất quá sau lại suy nghĩ một chút, chỗ kia Taehyung khẳng định ăn không đủ no vẫn là nhà hàng gia đình tương đối tốt hơn. Phối hợp dinh dưỡng cũng tương đối hợp lý. Taehyung cũng không có nhiều tâm tư vòng vo như vậy, lúc đến nhà hàng rồi chọn chỗ, ngồi xuống cầm thực đơn bắt đầu gọi món ăn. Cùng Jungkook ở chung cũng hơn nửa tháng, đối với sở thích của cậu trên cơ bản anh đã có thể thấu hiểu trong lòng bàn tay, cho nên anh gọi đều là món hai người thích ăn.

Trong quá trình ăn cơm, trong đầu Jungkook một mực nghĩ đến việc làm thế nào mới có thể tặng nhẫn càng thêm thuận lợi suôn sẻ một chút, kết quả nghĩ đến lúc ăn xong rồi cậu cũng không nghĩ ra được. Bởi vì chiếu theo hình thức ở chung hiện nay của cậu cùng Kim Taehyung mà xem, bọn họ đã là tiết tấu rất hài hòa rất vui vẻ, cái gì nhẫn, bất quá là mua dựa theo sự nhắc nhở của mẹ đến cầm tù Taehyung, kỳ thực Jeon Jungkook rất là tự kỷ mà nghĩ, bằng mị lực của cậu, cầm tù anh phải dùng tới nhẫn sao? Nhân cách mị lực thì tốt rồi nha!

"Em làm sao vậy? Đồ ăn không hợp khẩu vị?" Taehyung phát hiện Jungkook không yên lòng, nhịn không được hỏi.

"A? Không có, không có, rất tốt."

Jungkook phục hồi lại tinh thần, tâm nói Jeon Jungkook a Jeon Jungkook, ngươi khẩn trương cái gì, do dự cái gì, trực tiếp lấy ra đưa cho anh ấy không phải tốt rồi sao? Taehyung nghi ngờ nhìn Jungkook, cậu hướng anh cười cười, cuối cùng từ trong túi quần lấy nhẫn ra. Nói chính xác hơn là hộp nhẫn. Thời điểm Kim Taehyung thấy hộp nhẫn, lông mày nhướn lên, trong nháy mắt liền hiểu vì sao mới vừa rồi Jungkook không yên lòng. Cậu đem nhẫn đẩy đi qua:

"Quà tặng ngày lễ, thuận tiện cũng nghiêm túc cho thấy một chút tâm ý của em. Kim Taehyung em thích anh, hy vọng có thể cùng với anh tiếp tục đi tiếp. Sau này em có chỗ nào làm không được tốt, cứ nói em nhất định sẽ sửa."

Kim Taehyung không có từ chối, đưa tay tới ý bảo Jeon Jungkook đeo cho anh: "Như nhau như nhau, thời điểm tính tình anh không tốt cũng phải xin em thông cảm nhiều!"

Jungkook nở nụ cười, mở hộp lấy chiếc nhận từ bên trong ra đeo lên cho Taehyung, cậu rủ mắt nói: "Em biết nói bây giờ không quá thích hợp, bất quá sau này em khẳng định có cơ hội đeo lên cho anh nhẫn kết hôn của chúng ta, cái này coi như là vật đính ước của chúng ta trước như thế nào?"

Taehyung nhìn nhẫn không lớn không nhỏ vừa vặn đeo vào ngón áp út của anh, biết Jungkook đã làm công tác tính toán qua, trong lòng một mảnh ấm áp, trong miệng lại trêu nói:

"Anh còn tưởng rằng vật đính ước là nhóc con trong bụng này."

Dĩ nhiên nhóc con kia là người không phải vật. Nhưng cách nói của anh cũng không sai, đứa nhỏ này đích xác có thể coi như là vật đính ước của bọn họ. Giữa lúc đối mặt khoảng cách của hai người lại tựa hồ kéo gần lại không ít. Jungkook nhìn chiếc nhẫn còn dư lại kia, cười khanh khách mà liếc mắt nhìn Taehyung, anh ngầm hiểu, cầm nhẫn qua sau đó nắm lên tay của Jungkook từ chỗ đối diện qua đến đeo lên cho cậu. Jungkook nhìn nhẫn trên ngón tay của hai người cậu cùng anh giao nhau trở nên sáng rực rỡ, nhịn không được cười nói:

"Hiện tại anh có thể yên tâm, em mang nhẫn không ai dám trêu chọc em rồi."

Kim Taehyung khoan dung thích thú nhìn cậu, không nói gì.

"Thế nào? Không tin em sao?"

"Dĩ nhiên không phải, đùa em thôi, anh tin tưởng em." Taehyung thu tay về, nhìn nhẫn hỏi:

"Mua lúc nào? Không nhìn ra a."

Jeon Jungkook chỉ là cười, anh lại nói: "Nhẫn tốn không ít tiền nha? Cho nên bữa cơm này anh mời."

"Được!"

Jungkook không cùng anh tranh giành, sảng khoái đáp. Mua đồ, ăn cơm, tặng nhẫn, Jungkook cảm giác mình rốt cuộc hoàn thành nhiệm vụ.

"Đợi một hồi em đưa anh về nhà nghỉ ngơi trước, đồ vật em gửi về cho mẹ của chúng ta."

"Không có việc gì, anh không mệt cùng nhau đi.'

Vì vậy 'vợ chồng son' cùng nhau gửi lễ vật mới về nhà còn dư lại là chuẩn bị ngày Trung Thu mang đến nhà Jungkook tặng lễ vật cho ba mẹ Jeon. Có Kim Taehyung lúc này đây bọn họ mua cái gì đều rất thực dụng cũng đều thu được chút bản lĩnh, thập phần tri kỷ. Jeon Jungkook đã có thể nghĩ đến mẹ già chống thắt lưng trách mắng chính mình nhưng lại nghĩ đến cảnh tượng vẻ mặt tươi cười khen Taehyung. Bất quá không sao Taehyung có thể làm cho mẹ thỏa mãn là tốt rồi, nói như thế nào đây cũng là quan hệ mẹ chồng 'nàng dâu'. Hôm nay Trung Thu Taehyung liền gọi điện thoại cho trong nhà, mẹ Kim nói bọn họ đã nhận được lễ vật, trong giọng nói lộ ra phấn khởi, con trai hiếu thuận săn sóc như vậy có thể không cao hứng sao? Nhưng vẫn có chút khẩu thị tâm phi mà nói:

"Taetae con lần này như thế nào mà mua nhiều đồ như vậy? Trong nhà cái gì cũng có lần sau đừng tốn tiền bậy bạ nữa!"

"Mẹ, mua đồ cho người cùng ba là nên làm, làm sao có thể nói là xài tiền bậy bạ?" Taehyung miệng cũng ngọt vô cùng, kỳ thực sở dĩ lễ vật lại nhiều như vậy là bởi vì có một phần là Jungkook mua.

"Đứa nhỏ này...." Mẹ Kim tươi cười rạng rỡ:

"Ba con thấy nhiều sách như vậy cũng rất vui vẻ, bây giờ còn đang xem, ta đi thử quần áo một chút, chính con cũng nhớ kỹ mua ít đồ cho mình, ngày lễ ăn ngon một chút."

"Đã biết."

Sau khi cúp điện thoại, Jeon Jungkook đã thu dọn thỏa đáng, cầm lễ vật mình mua cho ba mẹ cùng Kim Taehyung đi ra cửa.

"Anh làm sao đột nhiên lại có chút khẩn trương nha." Taehyung ngồi ở phía sau, thở dài.

"Có cái gì có thể khẩn trương, ngày đó không phải đều gặp mẹ rồi sao? Bà dạng gì anh đều biết rồi, ba em so với bà càng lắm điều. Bọn họ đều ngóng trông em mang anh về nhà đó, anh xem lại điện thoại tới thúc giục này."

Jungkook mở điện thoại loa ngoài, thanh âm mẹ Jeon liền truyền tới: "Con trai, con cùng Taetae xuất phát chưa? Mấy giờ đến nhà? Ta đều mua xong thức ăn rồi, đang làm nữa này các con có thể đến trước buổi trưa nha!"

"Yên tâm đi, đã ở trên đường còn có nửa tiếng đồng hồ là đến."

"Nha, vậy được. Đừng lái xe quá nhanh, có Taehyung ở đấy, tối nay đến cũng không việc gì chú ý an toàn."

"Tuân lệnh!"

Mẹ Jeon cười cười cũng không có nói chuyện nhiều, hỏi hai câu liền cúp điện thoại để cho Jeon Jungkook chuyên tâm lái xe. Jungkook từ kính chiếu hậu nhìn chằm chằm Kim Taehyung nói:

"Thế nào? Nghe thấy rồi chứ? Mẹ rất nhiệt tình cho nên anh cứ yên tâm đi, chỉ coi như là quay về nhà mình. Dù gì còn có em đây, em khẳng định che chở anh."

E rằng chỉ sợ đến lúc đó ba mẹ đều che chở Taehyung, cậu cái đứa con trai ruột này phải ném đi sang một bên. Bất quá như vậy cũng không tệ, chính là hình ảnh Jungkook muốn thấy. Taehyung hít sâu một hơi, ngồi thẳng người, một lát sau liền dựa vào lưng ghế:

"Đợi một chút tìm chỗ nào đỗ xe đi anh muốn đi WC."

"Không đến mức đó chứ? Khẩn trương đến muốn đi WC?"

"Rõ ràng là em sáng sớm rót cho anh một cốc nước lớn lại bắt anh uống sữa tươi." Taehyung lườm cậu một cái, kiên quyết không thừa nhận là khẩn trương.

"Em uống nước không thể so với anh ít hơn, em như thế nào không muốn đi WC?"

Jungkook cười trêu chọc anh. Taehyung quả quyết sử dụng ra đòn sát thủ: "Đó là bởi vì con trai em rất chiếm diện tích. Có bản lĩnh chuyển đến trong bụng em thử xem, xem nước tiểu của em dồn dập không!"

Jeon Jungkook: "..."

Nhà họ Jeon luôn luôn sinh sống ở Seoul cho nên ở Seoul có nhà, có hộ khẩu, còn có đất. Không sai chính là đất. Ba mẹ Jeon ở tại vùng ngoại thành thủ đô, ở là một biệt thự nhỏ ba tầng. Điều này làm cho Kim Taehyung kinh ngạc, bất quá thấy cư dân quanh đây đều là ở loại biệt thự nhỏ này, trong lòng anh âm thầm suy đoán có phải hay không ở đây lưu hành loại nhà này?

"Năm đó chủ thầu quy hoạch khu đất này rất đặc biệt, dù sao cũng là vùng ngoại thành, quanh đây còn có ruộng đất, nhà nhà cũng đều luyến tiếc bỏ đi ruộng đất, cho nên mới thành kết cấu như bây giờ. Bất quá tất cả mọi người ở đều thành thói quen, còn rất an tĩnh thoải mái, phong cảnh trái ngược với trung tâm thủ đô."

Jeon Jungkook giải thích đơn giản cho Kim Taehyung, đậu xe vào trong sân. Cửa sân đã sớm mở ra, Taehyung từ cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, phát hiện sân nhỏ được ngăn thành hai khối lớn, một khối được lót gạch quét nước sơn, để cho người và xe đi, một khối khác còn là đất đai nguyên thủy, bên trong trồng nhiều hoa cỏ còn có chút trái cây rau cải, rất có chút cảnh ý nông thôn như vậy. Ngoại trừ biệt thự ở chính giữa, hai bên đông tây còn có căn phòng nhỏ bên ngoài và gara, nhìn như là tự mình tìm người thiết kế gia tăng thêm, đem không gian đều sử dụng hết. Xe Jungkook mới vừa lái vào sân, ba mẹ Jeon liền nghe thấy được, song song từ trong nhà đi ra mang trên mặt dáng tươi cười. Nhất là ba Jeon, ánh nhìn hăng hái lướt nhanh chỗ ngồi sau xe. Dáng dấp vị 'con dâu' nam của ông ra sao a, thật muốn gặp! Jungkook xuống xe trước, chào hỏi ba mẹ sau đó mở cửa sau xe, dìu Taehyung xuống xe. Anh nhìn ba mẹ Jeon vây qua đây, thoáng rũ mắt cúi đầu kêu:

"Chào ba, chào mẹ."

Dù sao đã sớm gọi mẹ một lần, lúc này lại phân biệt bác gái bác trai chú dì cái gì cũng không có ý gì, trực tiếp gọi ba mẹ đi, chuyện sớm hay muộn mà thôi. Nhăn nhăn nhó nhó mới làm cho người ngại.

"Ha!"

Ba Jeon vui vẻ, lần đầu nghe người ngoài không phải con trai của ông gọi ba, cảm giác cũng không tệ lắm rất vui. Ông sảng khoái đáp, ánh mắt lướt qua bụng của Taehyung, rất nhanh thu hồi:

"Taetae phải không? Mẹ con quay về đều nói với ta, ở nhà coi như là trở về nhà mình cũng đừng khách khí."

Kim Taehyung ngẩng đầu lên hướng ba Jeon cười cười: "Người xem con giống như người khách khí sao? Con đều gọi ba mẹ rồi."

"Ừ ừ ừ, vẫn là Taetae sảng khoái, được rồi đừng đứng mau vào nhà đi!"

Mẹ Jeon tiếp đón, một nhà bốn miệng còn có nhóc con chưa ra đời kia chính là một nhà năm miệng, vào nhà. Jeon Jungkook từ trong cốp sau xe xách quà ra, nhìn Taehyung bị ba mẹ một trái một phải một trước một sau che chở vào nhà, nhịn không được bĩu môi, quả nhiên đứa con trai ruột này phải lui về ở tuyến hai rồi. Nhìn một chút, quà nhiều như vậy, chưa hề có ai thấy cũng không ai giúp đỡ, chậc chậc chậc, cậu bắt đầu hoài nghi mình có phải được nhặt về hay không?

Sau khi Jungkook vào cửa, Taehyung đã bị ba mẹ kẹp ở giữa ngồi trên ghế sô pha, hai ông bà hỏi han ân cần, anh ứng phó coi như khéo, dù sao anh cũng từng là người xã giao ở trên bàn rượu. Huống chi đối mặt với thật tình chân thành của ba mẹ Jeon, so với đối mặt những hồ ly dùng mánh lới gian xảo nên dễ dàng thoải mái hơn nhiều, cho nên một chút cũng không khó ở chung. Jeon Jungkook nhíu mày, dáng vẻ căng thẳng này đều dùng hết ở trên đường? Sau khi về đến nhà trái lại không khẩn trương?

"Ba, mẹ, đây đều là quà Taehyung chọn, hai người nhìn xem có thích không?" Jungkook cầm hộp quà đặt trên bàn trà, mở miệng cười.

Lời nói còn chưa xong, hai ông bà liền trăm miệng một lời nói: "Thích, đương nhiên thích!"

Ba mẹ hai người quá giả tạo đi? Còn chưa có xem đâu được không!

"Taetae mua a, ai nha Taetae thật tri kỷ, vừa lúc ta thiếu một bộ khăn quàng nón và bao tay, thật hiểu chuyện." Mẹ Jeon liếc mắt nhìn Jungkook một cái:

"So với người nào đó hàng năm xách mấy hộp bánh trung thu trở về tốt hơn nhiều!"

Jeon Jungkook: "..."

Cậu vẫn là bình tĩnh mở quà cho ba nha.

"Ai, lão Jeon ông xem tôi mang nhìn có đẹp hay không?"

Mẹ Jeon rất nhanh thì mang lên, trình độ chọn đồ của Taehyung không tệ lắm, ngày đó anh gặp qua mẹ Jeon, biết tính cách của bà là như thế nào cho nên mua một bộ này cho mẹ Jeon thập phần hợp với tính tình bà, trong thời thượng mang theo vài phần chất phác, trong cao quý lại lộ ra vài phần đẹp đẽ. Tôn lên nước da của mẹ Jeon vẫn rất đẹp, quả thực không có khả năng khen ngợi thêm nữa. Ba Jeon gật đầu không ngừng:

"Ừ, đẹp, bà xã bà đi ra ngoài nhất định phải mang theo tôi, nếu không tôi sợ người khác đem bà cướp đi."

Kim Taehyung: "..."

Jeon Jungkook: "..."

"A, đây là quân cờ bạch ngọc hả? Thật không tệ a!" Ba Jeon vuốt bộ bàn cờ cùng con cờ yêu thích không buông tay:

"Ta sau này có thể tìm lão Kang chơi cờ khoe khoang rồi, ha ha...."

"Taetae làm sao lại biết mua đồ như vậy, yêu chết rồi!" Mẹ Jeon nhéo nhéo khuôn mặt của Taehyung còn hôn một cái.

Kim Taehyung có chút quẫn bách mà cười cười: "Thật ra còn là Jungkook nhắc nhở con, nếu không con cũng không biết ba mẹ thích cái gì, nhất định sẽ tùy tiện mua ."

Ô uy, đứa nhỏ này thực thành thật! Bọn họ đương nhiên biết lần đầu tiên Taehyung tới cửa nhất định sẽ hỏi Jeon Jungkook sở thích của bọn họ, không nghĩ tới anh sẽ nói ra còn đem công lao này tặng cho con trai nhà mình, hành động này làm cho ba mẹ Jeon càng vui vẻ hơn. Đứa nhỏ thành thật ai không thích, đứa nhỏ thành thật lại không ngốc thì càng thích!

"Con cũng đừng nói tốt cho nhóc con kia, nó cho dù biết sở thích của chúng ta từ trước đến nay cũng không có từng mua đồ cho trong nhà thật tốt, đồ vật nó mua về trên cơ bản chúng ta đều để y nguyên trong kho không thay đổi gì, không tin đợi lát nữa ăn cơm xong con có thể kêu nó dẫn con đi xem."

Mẹ Jeon càng nhìn Taehyung càng thích, sau đó ghét bỏ con trai nhà mình các loại. Jungkook lôi cái ghế đẩu ngồi bên này bàn trà, ngay cả ngồi sô pha cũng tiết kiệm. Cậu nhận mệnh mà thở dài:

"Con chính là một người dư thừa có đúng hay không? Mẹ người bất công quá rõ ràng nha?"

"Ta hài lòng, con có ý kiến gì?"

"Không có, con nào dám!" Jungkook đứng dậy cởi áo khoác xuống, xắn tay áo:

"Cơm làm xong chưa? Không sai biệt lắm chúng ta liền ăn đi, Taetae khẳng định đói bụng."

"Ừ, làm xong rồi con đi bưng đi." Mẹ Jeon đều là sớm chuẩn bị trước, làm xong cũng đều giữ ấm đậy lại, lúc này ăn là vừa vặn.

Taehyung muốn đi hỗ trợ, bị mẹ Jeon kéo lại: "Để cho hai cha con bọn họ làm đi, con nghỉ một lát."

Mẹ Jeon khi đang nói chuyện, đường nhìn rơi xuống trên ngón tay Kim Taehyung, một chiếc nhẫn phong cách cổ xưa nhưng không mất đẳng cấp đeo vào trên ngón áp út của Taehyung, hai mắt bà sáng ngời, sau đó lộ ra nụ cười thỏa mãn. Thật tốt nhóc con thúi Jeon Jungkook kia không tính là rất đần, trẻ nhỏ dễ dạy, động tác thật mau nha! Lúc Jungkook bưng hai mâm món ăn đi đến, mẹ Jeon cũng cố ý liếc nhìn ngón tay của cậu, quả nhiên thấy được một chiếc nhẫn kiểu dáng giống nhau như đúc, trong nháy mắt nụ cười nơi khóe miệng bà càng sâu hơn. Bởi vì ngày lễ, ba Jeon khui hai bình rượu, người một nhà ngoại trừ Taehyung không thể uống, ba người khác đều có thể uống, mẹ Jeon cũng uống nửa ly, sau đó mới bồi Taehyung cùng uống nước trái cây.

"Taetae lời thừa thải không cần nói nhiều, ba cạn ly này!"

Ba Jeon biết lúc này luôn nói chuyện đứa bé không tốt lắm, có vẻ nhà bọn họ giống như chỉ lo bé con mà không quan tâm người lớn, cho nên không nói gì chỉ là dùng hành động bày tỏ cảm ơn của ông. Kim Taehyung lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa đứng lên, anh vội hỏi:

"Ba, đừng uống vội như vậy."

Nói xong liền hướng Jeon Jungkook nháy mắt, người già uống quá nhanh không tốt. Jungkook thu được tín hiệu, đoạt lấy nửa ly rượu còn dư lại trong tay cha nói: "Ba, con thay người uống, người ăn chút đồ ăn đi."

Ba Jeon còn có chút không vừa lòng: "Con uống của con, đây là của ta con tranh cái gì mà tranh."

Mẹ Jeon nhìn ông một cái, gắp cho ông một đũa đồ ăn, ba Jeon lập tức không lên tiếng, trái lại cầm lấy đôi đũa gắp đồ ăn mà mẹ Jeon gắp cho ăn hết. Taehyung thấy hành động qua lại của hai vị lão nhân, không nhịn được thấy vui vẻ, vội vàng cúi đầu xuống gắp thức ăn, khóe miệng cũng câu dẫn ra. Xem ra gia giáo nhà họ Jeon chính là chỉ tuân theo mệnh lệnh của vợ! Không uổng công anh khuất phục dưới người nào đó. Taehyung liếc mắt Jungkook một cái, vừa vặn cậu đang nhìn anh, ánh mắt ôn nhu mang ý cười. Taehyung cười trở lại, biểu tình mang theo yên bình ngay cả anh cũng không phát hiện được. Bầu không khí ở nhà họ Jeon quả nhiên rất nhẹ nhàng, giống như anh trở về nhà mình cùng ba mẹ Jeon tâm sự, lại trò chuyện hai tiếng đồng hồ.

"Ngày hôm nay đừng về, trụ ở nhà hai ngày, dù sao cũng nghỉ lễ. Đúng rồi, Quốc Khánh các con có tính toán gì hay không?" Sau khi ăn xong, mẹ Jeon hỏi.

"Tạm thời không có tính toán gì ạ."

"Con muốn dẫn anh ấy tìm một khu vực có phong cảnh an tĩnh một chút trôi qua ngày lễ."

"Lúc này người đang đông, khu vực có phong cảnh khẳng định nhiều người? Không thích hợp không thích hợp." Mẹ Jeon lo lắng đến thân thể Kim Taehyung, lắc đầu phủ định nói.

"Cho nên mới nói tìm một khu vực an tĩnh một chút cũng không đi cái gì đặc biệt nổi danh, liền đi dạo tại ngoại ô thủ đô, bất quá còn chưa nghĩ ra, đến lúc đó rồi hãy nói." Jungkook rất chính xác mở miệng:

"Dĩ nhiên con đều nghe Taetae anh ấy nói như thế nào liền như thế đó."

"Con cũng không có tính toán gì, chờ qua ngày Quốc Khách hai, ba ngày có thể người sẽ ít chút. Trước và sau ngày nghỉ hai ngày đều là thời kỳ cao điểm thế nhưng ba ngày giữa còn tốt."

"Đây cũng là... Ta không quản các con, dù sao hai người các con quyết định, bất quá mặc kệ thế nào, Kookie con phải chăm sóc Taetae kỹ lưỡng biết không?"

"Mẹ yên tâm đi, con khẳng định sẽ chăm sóc anh ấy cùng bé con thật tốt."

Xét thấy về phần này dạo gần đây Kookie của bà hết sức đáng tin, mẹ Jeon không nói gì thêm nữa: "Được rồi, không quấy rầy các con, sáng sớm thức dậy sớm rồi, ngủ trưa một lát đi."

"Dạ."

Jeon Jungkook mang theo Kim Taehyung đi đến phòng của cậu, bởi vì trước đây Jungkook sống ở nhà cho nên trong phòng rất sạch sẽ ngăn nắp. Bất quá nói là Trung Thu về nhà ăn lễ, cho nên mẹ Jeon sớm đã thu dọn một chút cho cậu, chăn đệm đều là mới còn là màu sắc rất vui tươi, Taehyung sau khi nhìn thấy có chút dở khóc dở cười. Jungkook cũng vậy, bất quá cậu ngược lại không sao cả, trong thâm tâm suy nghĩ, quả nhiên là mẹ ruột nha đây là muốn xem chỗ này là phòng cưới của bọn họ sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro