Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện hai bác đắm chìm trong vui sướng không có biện pháp tự kiềm chế như thế nào tạm thời không đề cập tới. Lại nói Jeon Jungkook, sau khi cậu được mẹ nhắc nhở thì tỉ mỉ suy nghĩ một phen, quyết định quán triệt thực thi thật tốt. Dù sao lúc đầu cậu cùng Kim Taehyung cũng đang định ngày mai ra ngoài đi shopping, mua quà cho người lớn hai nhà ăn tết. Vừa vặn nhân cơ hội này cùng Taehyung qua ngày lễ thật tốt, lại bày tỏ thật tốt một phen. Bày tỏ cái gì, đương nhiên cần phải sửa lại cách thức một chút, thuận tiện lại ăn một bữa cơm lãng mạn dưới ánh nến.

Về đến nhà Taehyung đang phơi quần áo, Jungkook dỡ xuống một tảng đá lớn ở trong lòng, bước đi cũng nhẹ nhàng mấy phần, nhìn thân ảnh Taehyung đã cảm thấy có cảm giác ấm áp. Cậu tiến lên đem quần áo còn dư lại cầm qua phơi:

"Sau này loại chuyện này giao cho em làm là được rồi."

"Ở đâu mà cứ chiều hư như vậy, lại không phiền phức." Taehyung không có việc gì có thể làm, liền dựa vào cửa phòng bếp nhìn Jungkook phơi quần áo, nhịn không được trêu chọc:

"Jeon đại ca có phải bây giờ em đang đặc biệt đắc ý không?"

"A?" Jungkook quay đầu, hơi thu lại nụ cười trên mặt một chút, nghiêm túc nói:

"Cũng không có đặc biệt đắc ý nha, bình thường đi."

Kim Taehyung lườm cậu một cái, xoay người quay về phòng ngủ. Jeon Jungkook phơi xong quần áo vội vàng đuổi theo:

"Hôm nay việc này chính là ngoài ý muốn, em cũng không nghĩ tới mẹ em lại sẽ chạy tới, anh cũng đừng tức giận nha!"

"Anh là người dễ tức giận như vậy sao?" Taehyung ngồi bên giường, lui về phía sau dựa vào, nằm ở trên ổ chăn, hai người dậy quá muộn, chăn đều không xếp:

"Hơn nữa cửa là anh mở, có hậu quả gì anh đều đã nghĩ qua. Bọn họ sớm muộn đều sẽ biết, nếu đụng phải vậy cũng không có biện pháp chỉ có thể kiên trì tiến lên. Hoàn hảo, tính tình mẹ tốt như vậy, không có làm khó dễ anh. Kỳ thực anh cũng ra một thân mồ hôi, thế nào cũng sẽ khẩn trương."

"Mẹ làm sao có thể sẽ làm khó dễ anh, cảm kích anh còn không kịp đâu! Anh không thấy bà như vậy sao? Mừng rỡ đều nhanh không tìm ra hướng bắc rồi, em dám đánh cược bà khẳng định cùng ba đắc ý việc này."

Jungkook cũng tiến đến bên giường, nằm ở bên cạnh người Taehyung, nghiêm túc nói: "Em cũng đặc biệt cảm kích anh, cảm ơn."

"Đều nói đứa nhỏ này cũng không phải của một mình em, anh giữ nó lại cũng là anh cam tâm tình nguyện không có suy nghĩ đến em."

Kim Taehyung vỗ về bụng nói. Jeon Jungkook bọn họ nếu như còn đem chuyện bé con nói, anh còn thật có chút không được tự nhiên, bất quá trong lòng anh kỳ thực cũng biết cái này là không có biện pháp, bởi vì dù sao chuyện bé con cũng là một nhân tố quan trọng. Về phần anh hẳn là thứ yếu đi? Jungkook thấy biểu tình của Taehyung liền biết anh đang suy nghĩ cái gì, vội vàng nghiêm mặt nói:

"Taehyung anh cũng đừng suy nghĩ lung tung, em với anh cùng một chỗ nhiều ngày như vậy anh còn không có cảm nhận được thành ý của em sao? Em chính là thật sự muốn cùng anh ở chung với nhau, vô luận anh có thể chất đặc thù hay không, vô luận anh có thể giữ lại cho em đứa bé hay không, những thứ này vốn cũng không ở trong phạm vi lo lắng của em, nhớ kỹ chưa?"

Taehyung hướng cậu cười: "Anh không có suy nghĩ lung tung, rõ ràng là em một mực chú ý."

"Được rồi, không nói cái này nữa, anh còn muốn uống mật ong ấm không? Em đi pha cho anh một ly, đợi một hồi chúng ta đi ngủ sớm một chút."

Jungkook đứng dậy đến phòng bếp pha một ly mật ong, ngồi ở bên giường dự định đút Taehyung, anh ngồi dậy: "Anh tự mình uống được rồi."

"Không có việc gì, đút anh em thập phần vui vẻ." Jungkook một mặt đút Taehyung một mặt cùng anh thương lượng:

"Ngày mai chúng ta đi dạo cửa hàng tổng hợp mua quà đi. Bánh trung thu nhất định là phải mua một chút, ăn lễ cần phải hợp với tình hình."

"Không có việc gì, không cần mua bánh trung thu cho ba mẹ anh, bà ở nhà chính mình làm bánh trung thu làm có hơn một trăm cái, vốn ngày nghỉ lần này dự định để cho anh về nhà mang chút trở về giữ làm điểm tâm từ từ ăn."

Kim Taehyung thở dài, sau đó lại cười nói: "Cho nên chúng ta cũng không cần mua những thứ bánh trung thu này, bên ngoài bán đều là đóng gói đẹp, bên trong không có thứ gì, trong nhà làm đúng lúc ăn thật ngon, nhân bánh cũng nhiều, các loại nguyên liệu điều là chính mình phân chia. Có cơ hội cho em nếm thử, em nhất định sẽ thích."

"Được a!" Jeon Jungkook còn chưa có từng ăn qua bánh trung thu do chính mình tự động tay làm:

"Xem ra mẹ của chúng ta cũng thật khéo tay!"

Kim Taehyung liếc xéo cậu một cái, kêu loạn, đồng ý em kêu là mẹ chưa? Hậu quả trừng người chính là rất nhanh Taehyung đã bị Jeon Jungkook đưa đến một miếng táo chặn miệng. Hai người rất nhanh thì thu dọn thỏa đáng, lên giường nghỉ ngơi. Trong đầu Taehyung có việc, liền lăn qua lộn lại ngủ không được. Jungkook từ phía sau Taehyung ôm anh, thấp giọng hỏi:

"Làm sao vậy, khó chịu?"

"Không có. Đại khái là ban ngày ngủ nhiều rồi." Taehyung tùy tiện nói dối.

"Đừng suy nghĩ lung tung, đi ngủ sớm một chút. Đường của chúng ta có thể chậm rãi đi, nếu như anh đang lo lắng cửa ải người nhà anh làm thế nào qua thì cứ từ từ bây giờ nghĩ cái này còn quá sớm. Quan trọng nhất là anh trước tiên chăm sóc chính mình thật tốt, những thứ khác giao cho em là được rồi."

"Nói thật dễ dàng, chỉ sợ đến lúc đó một chút cũng không thoải mái."

Taehyung thấy Jungkook đoán được chính mình suy nghĩ cái gì cũng liền không gạt: "Ba mẹ anh đều là người đặc biệt thuần phác giản dị, loại chuyện này anh sợ bọn họ không tiếp thu được, bằng không anh cũng không có khả năng nhiều năm như vậy vẫn không có từng tiết lộ nói cho bọn họ chuyện anh thích đàn ông."

"Không có chuyện gì, nhiều khó khăn hơn nữa cũng đều có em cùng anh, hơn nữa chúng ta giữ cuộc sống trôi qua thật tốt, đừng để cho bọn họ lo lắng quan tâm so với cái gì đều tốt hơn. Lùi một vạn bước mà nói, dù cho việc này huyên náo không vui vẻ, có cái gì em đều đến gánh, ba chúng ta muốn đánh người em sẽ xông lên bảo vệ anh để cho ông đánh em thì tốt rồi, ai bảo em chiếm đoạt con của bọn họ."

Jeon Jungkook nói rất hợp tình hợp lý: "Yên tâm chúng ta tranh thủ tìm một thời cơ thích hợp lại cùng bọn họ nói, thời cơ chưa chín muồi không hợp nói, chúng ta cái gì cũng đều đừng nói, có thể chậm một chút là một chút, chờ khi bé con ra đời, đem con đến trước mặt bọn họ ôm một cái, khẳng định so với hai ta mài hỏng miệng lưỡi còn dùng được hơn."

"Đừng nói nhảm, ba anh mới không có bạo lực như vậy đâu, ông là lão nhân văn nghệ, thi từ thư pháp,... đều đặc biệt thích, nếu là ông nóng giận cũng là nói em vài câu, chắc chắn sẽ không phát sinh đến đánh người."

Kim Taehyung cải chính danh tiếng cho cha mình. Người mỗi ngày mang kính lão nghiên cứu hàng thư lối viết thảo của thư pháp làm sao có thể sẽ vung mạnh cái chổi đến đánh người? Nói mẹ già mình thì còn có thể... Khụ....

Đương nhiên tính tình mẹ hơi có chút trẻ con, dỗ được rồi cũng không có cái gì có thể băn khoăn lo lắng. Kim Taehyung thầm nghĩ, nhiều năm như vậy anh vẫn không dám cùng người nhà thẳng thắn, kỳ thực cũng là sợ nhìn thấy biểu tình thất vọng của bọn họ. Có lẽ bất cứ giá nào thử một lần, sẽ có thu hoạch và kết quả khác nhau.

"Hửm?" Jeon Jungkook trước mắt sáng ngời:

"Thư pháp? Thi từ? Em chính là đang rầu rỉ ngoại trừ thuốc bổ còn cần phải mua cái gì nữa, hiện tại tốt rồi vừa vặn đi cửa hàng sách tìm một ít sách vở còn có điển cố nổi danh tương quan của các nhà đại thư pháp hợp lại gửi qua cho ba chúng ta, trước lấy lòng rồi lại nói!"

Vì lót đường gì đó cho sau này không cần phải quá lanh trí rồi a!

"Ừ, cứ quyết định như vậy, trước đi cửa hàng tổng hợp rồi lại đi cửa hàng sách."

"Hiện tại có thể ngủ chưa?" Jungkook đắp kín chăn cho Taehyung, đem người ôm lấy:

"Cơn sốt của anh mới lui còn ho khan cảm mạo, nghỉ ngơi một chút, nghe lời."

Taehyung liền trở mình, mặt hướng Jungkook, thuận thế gối lên khuỷu tay cậu: "Được rồi, không nghĩ nữa, ngủ!"

"Ừ, lúc này mới ngoan nha!"

Jeon Jungkook một tay ôm Kim Taehyung, một tay nhẹ nhàng xoa bên thắt lưng cho anh, tư thế của hai người cũng thập phần hài hòa. Gần gũi lại thân mật. Từ ban đầu không có thói quen có người ngủ bên cạnh đến bây giờ tự động tìm kiếm nguồn nhiệt, tìm kiếm gối ôm, Taehyung cũng bất quá là dùng hơn nửa tháng. Bây giờ thói quen đã hình thành chợt cảm thấy kinh ngạc cũng chỉ là cười cho qua. Mà thôi cứ như vậy đi cũng rất tốt. Hình thành thói quen không chỉ là một mình Taehyung. Jungkook cũng là thói quen khuya khoắt mà đột nhiên bò dậy đi rót nước cho anh uống hoặc là đứng lên làm món ăn khuya còn có nếu anh bị chuột rút, đau lưng, mỏi eo cậu còn phải xoa bóp. Những việc đó đều là thói quen hình thành của cậu trong nửa tháng này. Thời gian thật là một thứ thần kỳ nha.

Hôm sau. Jungkook tỉnh lại trước nghiêng đầu hôn lên gương mặt đang ngủ say của Taehyung một chút, rón rén rời khỏi giường, bắt đầu một ngày bận rộn. Sau khi anh tỉnh lại hai người ăn bữa sáng rồi cùng nhau thay quần áo ra cửa. Hẹn hôm nay muốn mua quà cho ngày lễ. Jeon Jungkook lái xe chở Kim Taehyung đi cửa hàng tổng hợp lớn ở gần đây. Trong cửa hàng tổng hợp cái gì cũng có, siêu thị, quần áo, rạp chiếu phim, ẩm thực, cái gì cần có đều có, thập phần đầy đủ hết. Jeon Jungkook quan sát kỹ chỗ này, chuẩn bị đi dạo xong liền cùng Kim Taehyung ăn cơm trưa, buổi chiều lúc rãnh rỗi có hứng thú lại nói cùng nhau xem phim, sau đó cậu thừa dịp đi WC đi lựa một chiếc nhẫn. Nhẫn cầu hôn cũng không cần khoa trương nhưng ít nhất là minh chứng hai người ở chung với nhau. Coi như là chứng minh hai người đã xác định quan hệ!

Thời cơ chọn nhẫn cũng không quá khó tìm, trước tiên Taehyung ở tầng quần áo tỉ mỉ dạo, anh chuẩn bị mua cho ba mẹ mỗi người hai bộ áo lót giữ ấm. Qua Quốc Khánh, thời thiết rất nhanh thì sẽ chuyển lạnh, trong thời gian sau Quốc Khánh này đến trước năm mới anh cũng không thể về nhà, mua nhiều vật phẩm giữ ấm quả thật rất thích hợp. Jungkook ở cửa hàng vàng bạc kế bên dừng lại chỉ chốc lát, rất nhanh thì chọn được nhẫn rồi, kiểu dáng phong cách cổ xưa, một chút cũng không sặc sỡ rất thích hợp cho con trai đeo. Về phần kích thước ngón tay của anh tối qua cậu thừa dịp lúc Taehyung ngủ liền đo, sau khi mua xong nhẫn cậu rất nhanh lại trở về bên cạnh Taehyung vẫn còn đang lựa chọn quần áo.

"Kiểu này như thế nào?"

Taehyung cầm lấy một cái áo lông dài màu nâu, hỏi Jungkook. Hiện tại đang ở trái mùa tiêu thụ, ở đây trưng bày áo lông đều là kiểu dáng nổi tiếng chất lượng tốt, chẳng qua là kiểu dáng cũ năm ngoái, năm nay không lưu hành thế nhưng Taehyung tin chắc, ngoại trừ yếu tố không lưu hành này, chất lượng và hình thức vẫn còn rất tốt. Anh nghĩ dù sao là cho cha mặc, thời thượng như vậy sang trọng như vậy, cha cũng sẽ không xoắn xuýt, chất lượng tốt giá rẻ ông mới sẽ lưu tâm. Aiz, cha mẹ anh điểm này thập phần giống nhau, mẹ còn tốt chút, cha lại tuyệt đối là một điển hình không nỡ ăn ngon không nỡ mặc đẹp, có chút tiền liền để dành lại mua sách. Thực sự là không có biện pháp với họ!

"Cũng không tệ lắm." Jeon Jungkook cẩn thận nhìn cái áo lông Kim Taehyung chọn một chút, cười thở dài nói:

"Rất thích hợp cho ba chúng ta mặc."

"Em cũng chưa có thấy qua ông mà, làm sao sẽ biết thích hợp với ông?"

Taehyung bĩu môi, tiếp tục xem những kiểu dáng khác. Jungkook vòng qua đến bên cạnh anh cùng anh lựa, trong miệng không quên giải thích:

"Này còn cần gặp qua mới biết sao? Nhìn anh không phải đều rõ ràng sao? Có thể có người con trai ưu tú như vậy đẹp trai như Taetae đại ca của nhà ta, người cung cấp gen chắc chắn sẽ không kém nha!"

Kim Taehyung nhíu mày, lời này nghe rất là hưởng thụ nha! Quả nhiên mọi người đều thích nghe tán dương a! Cái người này thực sự là làm anh mở rộng tầm mắt! Lúc ở chung mới phát hiện, Jeon Jungkook người này lúc bình thường nhìn thấy cậu có thể nói là so với dáng vẻ biểu hiện ra ngoài đơn giản là hai người, cái gì lãnh khốc cuồng bá đều là mây bay! Bất quá nhớ tới câu nói lưu hành kia, con người chỉ có ở trước mặt người quen thuộc nhất mới có thể biểu hiện một mặt chân thật nhất, Taehyung lại bình tĩnh. Đây coi như là triệt để nhận thức rõ ràng hình dáng thật sự của Jungkook sao? Dù sao bất kể như thế nào Jungkook đều là một người đáng giá để kết giao.

Hai người chọn quần áo tiếp tục theo phong cách lần trước, thấy được liền trực tiếp mua, không do dự cũng không quấn quýt lại càng không có lãng phí thời gian. Dĩ nhiên lúc này đây, Taehyung kiên trì là tới lượt anh trả tiền. Jungkook suy nghĩ một chút, dù sao sau này tiền của cậu cũng đều là giao cho Taehyung, dùng để nuôi gia đình, dưỡng 'bà xã', chăm bé con, hiện tại nếu Taehyung kiên trì trả tiền đã nói lên vị 'vợ' yêu này của cậu là một người cần kiệm chăm lo việc nhà có chừng mực, vậy cứ như vậy đi, tùy anh vui vẻ. Jungkook cầm tất cả đồ đã thanh toán đều muốn tự mình xách. Taehyung không có việc gì làm vẫn rất không quen.

"Em buộc hai bộ áo lót giữ ấm cho anh, để cho anh cầm đi, em cũng không có cách nào đi bộ được nữa rồi."

Taehyung lần đầu biết đàn ông cũng là có thể mua đồ như thế. Lập tức tới Trung Thu rồi, cửa hàng tổng hợp, siêu thị, cửa hàng quần áo, người cũng rất nhiều, Jungkook sợ anh bị chen chúc, cho nên xách một đống lớn đồ ở phía trước mở đường, anh ở phía sau đi theo là được.

"Không có việc gì, lập tức liền xuống lầu, anh nén lại ở bên cạnh tiệm cà phê chờ em, em đem mấy thứ này để trong xe lại tới tìm anh."

Jeon Jungkook lơ đễnh cười nói. Đồ tuy nhiều nhưng đều là loại nhẹ không nặng. Sau khi ở chung một chỗ cùng Kim Taehyung, cậu đột nhiên cảm thấy trước đây cậu mua đồ đều rất qua loa. Lễ tết tuy rằng cậu cũng thường xuyên sẽ nghĩ mua quà cho ba mẹ, bạn bè nhưng mua cũng là vài thứ đồ tùy loại, sang trọng to lớn có đẳng cấp là được về phần có thực tế hay không, thôi bàn chuyện khác còn hơn. Những quà tặng trong nhà cậu mua mừng lễ năm mới đều chất đống trong kho, có thể thấy được ba mẹ cũng không cần dùng đến những thứ đó. Taehyung không giống như vậy. Lần này lúc cùng Taehyung mua hết các món quà, Jungkook học được không ít thứ. Anh mua đều là đồ thực dụng.

Trung Thu mọi người đều mua bánh trung thu đóng gói không thiết thực lại đắt chết người không đền mạng, anh lại không mua mà là mua hai bộ quần áo lót giữ ấm cho ba mẹ anh, mỗi người một cái áo lông. Mặc dù có thể là trong lòng áy náy vì lễ mừng năm mới cũng không có biện pháp về nhà mới cân nhắc đến quần áo mùa đông nhưng tốt xấu những thứ này đều rất thực dụng. Sau đó lại đặc biệt mua riêng cho mẹ khăn quàng cổ, một đôi bao tay và mũ, cộng thêm máy xay và máy ép trái cây, mua cho ba máy massage, buổi chiều còn phải đi tiệm sách mua các loại sách có liên quan đến thư pháp trứ danh. Tất cả đều là thực dụng.

Jeon Jungkook có thể tưởng tượng đến biểu tình vui sướng mà thỏa mãn khi hai bác nhận được quà. Trách không được lúc ba mẹ mình nhận quà đều là tiện tay để qua một bên, nguyên lai là chính mình không để tâm. Jungkook tự mình kiểm điểm, ánh mắt nhìn Kim Taehyung càng thâm tình.

Kim Taehyung: "???"

"Em yêu anh."

Jungkook mở miệng cười, dấu chấm hỏi trên đầu Taehyung càng lớn hơn. Người này lại phát bệnh gì đây? Jungkook không nói thở dài, có thể trì độn như vậy sao? Nói chút lời ngon tiếng ngọt tại sao không thu được phản ứng nên có chứ? Quên đi, kinh hỉ vẫn là lưu lại đến lúc ăn tối đi! Taehyung ở tiệm cà phê tìm một chỗ sát cửa sổ ngồi xuống, sau đó gọi một ly cà phê cho Jungkook, chính mình vừa chơi điện thoại vừa chờ cậu. Sau đó đột nhiên nhớ tới tên Park Jimin kia hình như đã lâu không có liên lạc với anh, Taehyung nhất thời nổi giận gọi điện thoại qua cho Jimin. Thật lâu sau Jimin mới nhận, mới vừa bắt máy, Taehyung liền bùm bùm dạy dỗ Y một trận:

"Cậu chính là bạn thân của tôi sao? Như thế nào thời gian dài như vậy cũng không có liên lạc với tôi?"

"Ây da! Tôi tưởng là ai nguyên lai là bạn học Kim!"

Đầu kia Park Jimin âm dương quái khí nói: "Thế nào đại gia ngài rốt cuộc nhớ tới tôi rồi? Lại còn người xấu mà đi cáo trạng trước, là tôi không liên lạc cậu sao? Rõ ràng là cậu trọng sắc khinh bạn không liên lạc tôi mới đúng chứ?"

Kim Taehyung: "..."

Anh thừa nhận mấy ngày này cùng một chỗ với Jeon Jungkook, anh quả thực là đem trung tâm cuộc sống chuyển đến trên gia đình và bé con, Jimin không có tìm anh, anh cũng liền tạm thời không nghĩ tới Y. Hôm nay cũng là đột nhiên nghĩ tới mới gọi điện thoại cho cậu ấy bằng không không chắc lúc nào mới liên lạc với cậu ấy nữa.

"Được rồi, tôi sai rồi, ngày nào rãnh rỗi qua nhà của tôi ăn."

Kim Taehyung biết nghe lời nói. Anh cùng Park Jimin ở chung chính là như vậy, Jimin nói năng chua ngoa tâm đậu hủ, Taehyung thì tùy tiện vô tâm vô phế, cho nên thông thường nếu như hai người gặp phải bất đồng gì, Taehyung tuyệt đối là người nhận sai bồi lễ nói xin lỗi trước. Bằng không ngươi cùng một người có khả năng chiến tranh lạnh cả một năm tranh cãi, vậy không phải là thua đến thất bại thảm hại sao? Dĩ nhiên đối với Taehyung, Jimin rất ít khi tức giận hay chiến tranh lạnh, Y cũng biết anh nhất định sẽ nhường Y. Đây là cách ở chung của hai người.

"Không đi, cậu lại muốn tôi tự mình làm cơm cho cậu có đúng hay không? Cậu làm cơm quá khó ăn, tôi mới không lạ gì!"

Jimin không chút lưu tình đả kích Taehyung. Hai người nói chuyện phiếm vài câu, Jimin nghiêm mặt nói.

"Đây không phải là chạy cho kịp song lễ sao? Tiệm đúng lúc mới khai trương, mấy ngày nay tôi thật bận rộn. Còn cậu cứ chăm sóc chính mình thật tốt, không có việc gì đừng gọi điện thoại cho tôi. A, được rồi, tôi vẫn chưa kịp hỏi cậu, cậu cùng vị kia sống chung như thế nào?"

"Ừ. Cũng không tệ lắm. Hiện tại hai chúng tôi ở cùng một chỗ." Taehyung không có gạt bạn chí cốt.

"Tốc độ rất nhanh, nếu phát triển đến bước này cứ tiếp tục phát triển thật tốt ha, anh em không thể giúp cậu được cái gì cũng chỉ có thể chúc phúc."

"Ừ, yên tâm đi, tôi có chừng mực. Cậu cũng đừng quá mệt mỏi, tiền kiếm bao nhiêu cũng chê ít nhưng thân thể mới là tiền vốn để làm cách mạng đúng không?"

Kim Taehyung khuyên vài câu: "Có cơ hội tới nhà tôi tụ hội đi, em ấy làm cơm cũng không tệ so với tôi làm ăn ngon hơn nhiều."

Park Jimin ở đầu kia trêu chọc: "Ngài đây là khoe khoang hay là lấy le a? Bất quá cậu cuối cùng cũng có thể tự mình hiểu lấy mình, rốt cuộc biết cơm mình làm khó ăn rồi?"

"Đó là cậu kén chọn có được hay không! Chưa từng thấy qua ai kén chọn như cậu!"

Đang cùng Jimin trò chuyện, Jeon Jungkook đi đến bãi đỗ xe cất đồ đã trở lại tiệm cà phê tìm anh, Taehyung đem cốc cà phê đẩy cho Jungkook, sau đó hướng cậu cười cười. Jungkook thấy anh đang gọi điện thoại, dùng khẩu hình dò hỏi:

"Ai vậy?"

"Park Jimin."

Kim Taehyung cũng dùng khẩu hình miệng trả lời. Jeon Jungkook hiểu rõ mà gật đầu, đem sữa tươi chính mình từ trong xe lấy tới cắm ống hút vào đưa cho Taehyung, bản thân thì bưng cốc cà phê lên chậm rãi uống cà phê của cậu. Đầu kia Park Jimin bỉu môi nói:

"Thôi đi với cái thiểu năng về mỹ thực này của cậu sẽ không có cách nào thảo luận cái này, cậu không hiểu."

Jimin nhìn đồng hồ, sốt ruột vội vàng lật đật nói: "Được rồi, tôi không nói chuyện với cậu nữa trong tiệm quá bận rộn, tôi phải dán mắt vào chút, Trung Thu vui vẻ, cậu trải qua thật tốt! Bye bye!"

"Được, bye bye." Taehyung nghe âm thanh đô đô vang lên ở đầu dây đã sớm gác máy kia nhún vai, vốn còn muốn cùng Jimin nói một chút chuyện anh gặp mẹ Jeon, cũng muốn nói chuyện mình chỉ góp tiền nhưng không giúp đỡ tiệm lẩu, kết quả tên kia bận quá, vậy quên đi.

"Anh ấy gần đây hình như rất bận rộn?"

"Ừ, cậu ấy có một chi nhánh gần đây mới khai trương, tranh thủ song lễ còn có thể hoạt động sôi nổi, cho nên gần đây đều sắp bận điên rồi. Đáng tiếc, tôi không giúp được gì."

"Còn cần phải hỗ trợ cái gì? Nếu không thì em giúp anh tìm mấy người qua giúp anh ấy một chút?"

Jeon Jungkook mở miệng cười. Đem bạn bè Kim Taehyung thành bạn bè của mình như vậy mới càng có thể kéo gần khoảng cách hai bên.

"Vậy cũng không cần, đây là chi nhánh thứ ba của cậu ta, trình tự thủ tục,... cậu ấy đều rất rõ ràng cũng là bởi vì song lễ này mới bận rộn như vậy, chờ sau lễ hoạt động bình thường liền tốt hơn nhiều."

Quả nhiên biểu tình Taehyung nhu hòa vài phần, đối với sự quan tâm quá mức của Jungkook cảm thấy rất là khổ tâm.

"Vậy cũng được, có chuyện gì có thể tùy thời nói với em, có thể giúp một chút thì giúp một chút."

Taehyung uống sữa tươi, không chút nào keo kiệt mà cho Jungkook một nụ cười thật tươi: "Ừ."

"Vị bạn bè này của anh vẫn thật tài giỏi nha!"

Jeon Jungkook cảm thán một tiếng, ngành ẩm thực xu thế phát triển mấy năm gần đây rất tốt, người lấy cái ăn làm trời nha, cả đời con người, trên cơ bản đều không thiếu được một ngày ba bữa. Chỉ cần có chút đầu óc là có thể ở ngành ẩm thực kiếm một số lớn.

"Ừ, tính tình cậu ta nóng nảy, không thích ứng được nơi làm việc, sau đó đơn giản liền từ chức làm chuyện chính mình thích. Kỳ thực cậu ấy cũng thật không dễ dàng, hai năm lúc mới bắt đầu cũng đủ loại mệt mỏi. Bất quá bây giờ thì tốt rồi, cậu ta cũng coi như ông chủ lớn, không cần nhìn sắc mặt người khác, chính mình làm chủ cho mình."

"Nếu như anh ngại nơi làm việc phiền, em có thể phê chuẩn cho anh chỉ cần cho người khác xem sắc mặt, tuyệt đối không ai dám cho anh xem sắc mặt." Jungkook đúng lúc lại biểu lộ một chút thật lòng.

Kim Taehyung: "..."

"Em nói thật, thói đời này, thời điểm có thể sử dụng quyền lực không sử dụng thật tốt, sau này khi không có cơ hội dùng chẳng phải là hối hận? Hơn nữa anh nguyên bản cũng là được thăng chức, danh chính ngôn thuận a!"

"Người từ chức rồi quay lại thật không được tự nhiên. Hơn nữa người anh đề cử cho em cũng không tệ, chính là cái người gọi là Choi Yeonjun kia, em có ấn tượng chứ?"

"Không có, em cũng không phải ai cũng gặp, những cô gái đó đều thật đáng ghét."

Jeon Jungkook lúc nói đến đây đột nhiên cảm thấy có điểm sai sai, cậu liếc mắt nhìn Kim Taehyung, khóe miệng anh cũng đang mang nụ cười, mặt mang tia trêu chọc mà nhìn cậu, nhướng mi: "Hửm?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro