Ngoại truyện: Có nỗi nhớ nào nhiều đến thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 23 tháng 9. Hôm nay trời mưa.

Đã tối muộn mà Jeon Jungkook vẫn đang ngồi trước bàn làm việc. Hôm nay hắn mệt mỏi quá.

' Em yêu ạ. Hôm nay là tròn 6 năm em đi. Anh nhớ em nhiều lắm. Cho đến bây giờ anh vẫn chưa dám nói cho con biết là em không còn nữa. Minho  con mình rất ngoan, nó lớn lên đất đẹp, rất giống em. Ngày nào con cũng ngồi trong lòng anh hỏi khi nào em mới về. Anh có nên nói cho nó biết rằng không phải em đang làm chuyện quan trọng ở nước ngoài hay không? '

Hắn gập cuốn sổ lại, đặt nó lên giá sách rồi bước ra bên ngoài hút thuốc. Đứng từ ban công có thể nhìn rõ khóm hoa hồng nở rộ kia, khóm hoa ấy sao mà tươi đẹp quá. Như thể nó đang cố gắng xoa dịu nỗi đau trong lòng hắn vậy.

Cạnh khóm hoa nở rộ là mô đất xanh cỏ. Ngoài hắn và một số người thân ra thì không ai biết nó là một nấm mộ cả. Lại nhìn đến tấm bia khắc tên cậu được làm bằng đá trắng kia. Hắn ngày hôm đó không có can đảm để đặt nó trước nấm mộ ấy và 6 năm trôi qua, đến bây giờ vẫn vậy. Rêu xanh phủ kín tấm bia đá đó và nó vẫn nằm ở góc vườn, dưới bụi cây rậm rạp.

Lại nữa rồi, tim hắn lại nhói lên. Đau lắm. Dường như trái tim hắn đang bị ai đó bóp thật chặt, vỡ ra mất thôi.

Jeon Jungkook hôn lên trán con trai đang ngủ say, hắn đắp thêm chăn cho nó,bản thân khẽ khàng mở cửa ra ngoài.

Nhìn quanh ngôi nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo, hắn đứng ở chân cầu thang không chuyển động. Trước mắt Jungkook như là một thước phim, nó chạy mãi chạy mãi, cứ như là không có điểm kết thúc.

Tự rót cho mình một ly vang đỏ, ngồi bàn bếp. Hắn uống, hắn uống để có thể quên đi nỗi đau. Nhưng sao càng uống lại càng đau hơn. Jungkook úp mặt xuống bàn, hắn khóc. Từ khi cậu đi, đêm nào cũng thế, một mình hắn ngồi đây,cùng những chai rượu gặm nhấm nỗi đau.

" Anh yêu "

Giọng nói quen thuộc, giọng nói mà suốt đời hắn không thể quên vang lên. Giọng nói ấy vang lên cùng bàn tay chạm vào đầu hắn, từng ngón tay đang đùa nghịch những sợi tóc khô cứng.

Ngẩng mặt lên, hắn thấy gương mặt mà hắn luôn nhớ mong. Cậu đang đứng trước mặt hắn.

Jeon Jungkook nhìn thấy Park Jimin mặc cái áo phông trắng, đeo tạp dề Hello Kitty đang nấu ăn. Cậu xoa đầu hắn dùng nụ cười ngọt ngào để an ủi hắn.

" Anh sao thế. Sao anh lại khóc đến như vậy "

Rồi hắn ôm chầm lấy cậu. Jungkook biết đây là mơ, chỉ là ảo tưởng. Nhưng ảo tưởng thì sao, mơ thì sao, hắn chỉ cần được nhìn thấy người hắn yêu, chỉ cần thấy nụ cười ngọt ngào của cậu.

" Anh nhớ em quá, nhớ em đến chết mất thôi "

" Em luôn ở đây mà "

Jeon Jungkook ôm chặt lấy jimin. Câu nói đó, lại là câu nói đó. Em cứ nói luôn ở bên anh nhưng khi anh tỉnh dậy thì nơi đây chỉ còn lại một mình anh với vài chai rượu rỗng.

Rồi em lại biến mất. Jungkook bị giọng nói ngái ngủ đánh thức, bàn tay nhỏ đang nắm gấu áo hắn kéo kéo

" Sao cha lại ngồi đây "

Jeon Minho một tay kéo gấu áo hắn, một tay ôm chặt con gấu bông chimmy. Đêm nào cũng vậy, đêm nào nó cũng thấy daddy nó ngồi đó khóc. Nó không biết daddy buồn chuyện gì, chỉ mong ba có thể về sớm một chút. Minho nhớ ba lắm.

" Không sao, chỉ là hơi mệt quá. Để cha dỗ con ngủ, được không "

Hắn bế Minho trên tay, thằng bé nép vào ngực hắn, nó hỏi một câu hỏi mà hắn không thể trả lời

" Khi nào ba mới về thế ạ. Con nhớ ba lắm, con muốn ba ôm con "

Hắn im lặng không nói, chỉ đem nó về lại giường, dỗ nó ngủ. Đợi khi con ngủ say hắn mới về phòng mình. Căn phòng của hắn nhưng lại là căn phòng hắn ít vào nhất trong 6 năm qua.

Căn phòng vẫn vậy, vẫn một màu trắng ảm đạm. Trên bàn vẫn còn mấy bông hoa hồng trắng, chỉ khác là so với 6 năm trước, những bông hoa đó đã biến thành những mảng đen dính trên khăn trải bàn.

Cạnh cửa là một bức ảnh lớn, bức ảnh bìa tạp chí VOGUE của Jimin. Jimin đẹp quá, em ấy rất biết cách phải khiến người khác yêu thích mình.

Hắn lấy hết can đảm bước vào phòng thay đồ, căn phòng mà hắn chất chứa tất cả đồ đạc của cậu. Từ quần áo, nước hoa, trang sức, tất cả đều được hắn cẩn thận cất giữ ở đây.

Jeon Jungkook đi qua đi lại trước giá treo quần áo, hắn cầm lấy một cái sơ mi sờn cũ, ôm chặt nó vào lòng, cố gắng ngửi những hương thơm của cậu mà hắn nghĩ là còn vương vấn đâu đó quanh đống đồ này. Nhưng tất cả chỉ là đồ cũ, lạnh ngắt và cũ nát.

Jeon Jungkook vẫn đang trong cơn say. Hắn giận giữ vơ lấy đống áo quần đó. Tại sao vậy, tại sao một chút mùi hương của vợ hắn cũng không còn vậy. Một chút cũng được, chỉ một chút thôi hắn cũng cảm thấy được xoa dịu rất nhiều. Rồi hắn vồ lấy tấm ảnh cưới treo cạnh đó quăng đi. Tấm ảnh chạm bức tường rồi rơi xuống đất vỡ tan, mảnh kính vương vãi khắp nơi.

Như một tên điên, Jungkook quăng vỡ hết những tấm ảnh chất chứa kỉ niệm rồi lại cẩn thận nhặt chúng lên.

" Đợi anh với "

Hắn như nhìn thấy cậu, cậu đang dẫn hắn đi. Đi đâu, đi đâu thế.

Hắn cũng chẳng biết là đi đâu. Chỉ biết hắn đuổi theo cậu, đuổi mãi, đuổi mãi mà không nắm được lấy tay cậu. Đến khi Jimin dừng lại, hắn mới lao đến. Jungkook lao đến nhưng lại xuyên qua Jimin, không thể chạm vào được.

Hắn nhìn thấy Jimin cười ngọt ngào đợi hắn, hắn nhìn thấy Jimin vui vẻ xem hoạt hình. Hắn còn nhìn thấy Jimin ốm yếu nằm trên giường, Jimin đang nhìn hắn. Bóng hình cậu mờ nhạt, rồi biến mất.

Jeon Jungkook tỉnh dậy vì cơn đau từ bàn tay truyền đến. Trời tang tảng sáng, có vài ánh nắng chiếu vào gương mặt đang bơ phờ mệt mỏi. Hắn ngồi giữa đống thủy tin vỡ vụn, hai bàn tay đè chặt lên thủy tinh, máu chảy đầm đìa.

A, thì ra là bị mảnh thủy tinh ghim vào.

Hắn đứng dậy, chẳng mảy may nhìn đến vết thương vẫn rướm máu. Jungkook mặc lên người bộ âu phục như mọi ngày, xuống bếp dọn dẹp vỏ chai, chuẩn bị đồ ăn sáng.

Jeon Jungkook chuẩn bị xong hết mọi thứ thì cũng đến giờ. Máu ở hai bàn tay cũng đã ngưng chảy, những vết rách nhìn trông phát sợ. Hắn cố làm ra bộ mặt bình thường nhất có thể, dùng giọng vui tươi lên phòng

" Con yêu, dậy thôi. Hôm nay con có bài kiểm tra mà "

Jeon Jungkook yêu chiều bế Jeon Minho trên tay. Hắn hôn nó, ôm nó vào lòng.

Thiếu vắng cậu, hắn sẽ thay cậu trao tình yêu thương cho thằng bé, hắn sẽ làm tất cả để con không cảm thấy cô đơn. Hắn sẽ thay cậu làm tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro