Chương 16: "Kế hoạch B" của Triệu Đà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nam Việt Quốc

Triệu Đà ngồi trên án phê tấu chương, hoàn toàn bơ lạnh nam nhân đang nghiêm chỉnh đứng chắp tay bên dưới.

Dường như đã dải quyết xong một sớ, ông ta tạm gác bút, ngẩng đầu ném ánh nhìn lạnh nhạt về phía đối phương:"Con là nói, nữ nhân kia thực sự chuyển những lời đó?"

Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà lịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.

Được lắm! Hảo gan to!

Một nhãi con chưa trải sự đời lại dám nói đạo lí với ông ta, tốt, tốt...

Triệu Thương vẻ mặt trước sau như một lạnh nhạt thưa:"Phụ vương, tiếp theo ta phải làm sao?"

Triệu Đà khẽ hừ một tiếng:"Sắp tới là sinh thần của ta, trước đó ta sẽ phong vị cho con. Sinh thần lần này mời cả Âu Lạc tới đi, đặc biệt ta muốn, Mị Châu công chúa cũng tới" Nữ nhi Thục Phán trông thế nhưng không hề đơn giản, thông minh cơ trí. Nếu biết cách dùng nàng ta, khẳng định chỉ có lợi chứ không hại. Tuy vậy, thuần phục một con thú dữ đương nhiên sẽ tốn chút tâm tư.

Đáy mắt Triệu Thương như có tia sáng vụt qua, nhưng rất nhanh lại trở về vẻ âm trầm ban đầu:"Mọi việc nghe theo phụ vương"

Nữ nhân này, vốn chính là hình mẫu lí tưởng của hắn.

Ham muốn thuần phục trong lòng hắn phút chốc như lửa lan khắp rừng, nóng bỏng đến cực điểm.

Thế nhưng, rốt cuộc là ai thuần phục ai?

___________________________

Tháng 8 năm 210 TCN, Triệu Việt Vương nước Nam Việt đăng cơ làm hoàng đế chư hầu, húy là Triệu Lã. Phong đại hoàng tử Triệu Trọng Thủy làm thái tử, húy là Nhiếp Ôn. Phong con riêng là Triệu Thương lên làm Hào Vương, húy là Hào Diễn.

Tháng 9 năm 210 TCN, sinh thần Triệu hoàng đế.

_________________

Mị Châu nghe được tin tức này từ An Dương Vương, mày liễu khẽ nhíu...

Triệu Lã? Nhiếp Ôn? Còn có...Hào Diễn?

Tình tiết thay đổi cũng quá chóng mặt đi...

Nàng hướng phụ vương, nhẹ giọng:"Phụ vương, những chuyện này đối với con không có nửa điểm quan hệ, người vì cái gì...?"

An Dương Vương nâng chén trà uống một ngụm, chẹp miệng:"Sở dĩ ta nói cho con là vì...sinh thần sắp tới của Triệu đế, hắn hướng con ngỏ ý muốn con tới dự"

"Dạ? Tới? Con không muốn đi thì sao?" Mày nhíu đến không thể nhíu thêm nữa, nàng trầm giọng.

"Cái này..." An Dương Vương lộ rõ tia khó xử...

Ngài phải biết làm sao? Nếu đi thì không nói, nhưng nếu không đi lại chẳng khác nào không nể mặt Triệu đế, dẫu gì hai nước cũng vừa mới hòa hoãn...

Liếc mắt thấy thần sắc có phần kém của phụ vương, Mị Châu khẽ thở dài:"Được, lần này con đáp ứng phụ vương, con sẽ đi."

An Dương Vương nghe thấy liền ngẩng đầu nhìn con:"Con thật sự đáp ứng?"

"Dạ"

"Vậy được, ta sẽ cử Cao Lỗ đi hậu tống con, tránh việc con ở đó gặp nguy hiểm" Ngài vội nắm tay con gái, hào hứng nói.

Mị Châu không đáp mà chỉ cười mỉm gật nhẹ đầu, nhưng nội tâm nàng lại dâng lên luồng nộ khí u ám...

Triệu đế, rốt cuộc ông ta muốn gì ở nàng? Tại sao lại cứ phải là nàng?

Hơ hơ hơ...

Được lắm! Để ta chống mắt lên xem, xem các ngươi muốn làm gì bổn công chúa.

Bổn công chúa cũng thuận lòng các ngươi bồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro