9. tiểu min đại náo thiên cung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phải biết rằng Tiểu Min là một người cực kì thích yên tĩnh, những lúc bình thường chỉ cần ăn cơm xong là thằng bé liền một mình trốn về phòng, tất cả người hầu trong nhà sau khi làm xong việc của mình thìđều phải quay về phòng, không được gây ra bất kì tiếng động ồn ào nào,nếu không dù chỉ một phiền nhiễu nho nhỏ cũng sẽ khiến tâm trạng thằng bé trở nên bực bội khó kiểm soát. 

Trước đây Yu lão phu nhân chỉ vì thương đứa cháu nhỏ mà vào phòng nó thêm vài lần để đưa đồ ăn ấy thế mà thằng bé cũng tự nhốt mình vào trên gác. 

Vì thế nên dù có yêu thương đứa cháu nhỏ đến mấy cũng không dám chuyển đến sống cùng. 

Vậy mà giờ Tiểu Min lại chủ động tự bước ra khỏi phòng? 

Không chỉ có như thế, Tiểu Min còn lao thẳng về phía Jimin rồi ôm chặt lấy chân cô. 

Ningning bật cười ha hả: "Tiểu Min con đang làm gì thế? Ôm đùi mommy con đấy à? 

Jimin cúi đầu nhìn con trai, vừa liếc một cái đã biết thằng bé muốn gì, không chút do dự cự tuyệt: "Không được, tối hôm qua con đã đến đó rồi." 

Thế là ánh mắt của Tiểu Min chuyển về phía cái điện thoại của cô. 

"Bữa tối con đã gọi một lần rồi." 

Ningning lúc này mới hiểu, hoá ra là thằng nhóc này đang nhớ Minjeong. 

Tiểu Min thấy không thể thuyết phục được mommy mình liền chạy bình bịch đến trước mặt Ningning, dùng lại chiêu cũ, ôm chặt lấy đùi Ningning. 

Ningning quả thực là kinh ngạc: "Đừng, đừng, bảo bối con đừng có làm vậy với cô út mà, con biết thừa cô út không chịu được con làm nũng mà!" 

Tuy rằng bình thường Tiểu Min luôn đơ đơ, nhưng một khi thằng bé muốn xin xỏ ai cái gì thì ôi, cái thần thái đó, cái vẻ mặt đó đúng là đáng yêu chết đi được ấy. 

Lúc thằng bé ngẩng đầu nhìn người ta bằng cặp mắt to tròn sáng lấp lánh như sao trời đó, quả thật khiến người ta hận không thể hái sao trời xuống cho nó. 

Người duy nhất trong nhà có thể miễn dịch với chiêu này chỉ có Jimin. 

Ningning bất đắc dĩ nhún vai: "Tiểu Min, con có làm nũng với dì cũng vô dụng thôi cô út không đánh lại được mommy con đâu!" 

Vừa mới dứt lời, Tiểu Min ngay lập tức liền buông Ningning ra. 

Vô cùng quyết đoán. 

Ningning chống tay vào tường cười đau cả bụng: "Ôi, Tiểu Min, thực ra con cũng không cần gấp gáp thế đâu, có một câu nói rất hay như thế này này: "Nếu tình đã thật sự là lâu dài, hà cớ đâu cứ phải gặp nhau chiều chiều sớm sớm", đợi sau này khi mommy con lấy cô Minjeong của con rồi, thì ngày nào con chẳng được gặp cô ấy." 

Khuyên cũng không ăn thua. Cậu nhóc dậm bình bịch đẩy cửa chạy ra khỏi phòng. 

Ningning nhún vai: "Làm sao bây giờ?" 

"Tối nay nó ăn cũng không ít đâu." Jimin thản nhiên đáp. 

Có nghĩa là, trong khoảng thời gian ngắn cậu nhóc sẽ không dùng được chiêu tuyệt thực. Ningning nghe chị mình nói thế cũng yên tâm. 

Và đương nhiên, bọn họ đã xem thường Tiểu Min rồi...... 

Nó là một đứa trẻ thì cần gì đến kế sách gì, chỉ cần hai chữ 'ăn vạ' là xong hết. 

Mới dứt lời xong, ở dưới nhà đã vang lên tiếng 'Xoảng'.

Ningning và Jimin quay sang nhìn nhau một cái rồi lập tức chạy xuống nhà xem xem đang xảy ra chuyện gì. 

Chẳng qua mới chỉ có mấy phút, phòng khách dưới nhà đã tan hoang, cái bình hoa cổ đặt ở góc phòng khách đã nát bét, tất cả những thứ gì có thể đổ ngã được đều đổ ngã bằng sạch......

 "Yu Jeongmin !!!" 

Bình thường chỉ khi nào Jimin giận lắm mới gọi cả họ cả tên của Tiểu Min ra như vậy. 

Uy áp kinh người toả ra từ cô ngay cả Ningning cũng không chịu được chứ đừng nói gì đến Tiểu Min. 

Tiểu Min bị vẻ mặt đáng sợ của mommy mình doạ cho run rẩy, cậu nhóc càng kích động, vừa gào thét vừa chạy khắp phòng đập phá loạn xạ. 

Ningning vội vàng đuổi theo sau nhưng lại không dám đuổi sát quá, trên rất toàn là mảnh sành, không cẩn thận thằng bé mà ngã xuống một cái thì hậu quả đúng là không tưởng tượng được. 

"Chị Hai, cứ thế này nữa thì không ổn đâu, hay là gọi Minjeong qua đây một chuyến đi" 

"Không cho phép gọi." Jimin lạnh giọng quát. 

Ningning khổ sở khuyên can: "Chị Hai, Tiểu Min vẫn là một đứa trẻ mà,nó đâu phải là cấp dưới của chị đâu, chị cũng nghiêm khắc với nó quá rồi đấy, chiều nó một tí thì có sao đâu? Có đứa trẻ con nào mà không ương bướng nghịch ngợm phá phách?" 

"Chị dạy con mình như thế nào, chưa đến lượt em xen vào." Jimin mặt mày lạnh băng, có vẻ cô đã kiên quyết không thể để Tiểu Min có thói quen không đạt được mục đích liền lăn ra ăn vạ. 

Ningning bị kẹp giữa hai người bối rối không biết nên làm thế nào, thật sự là đau đầu muốn chết đi được. 

Chuyện này nhỡ một cái mà để hai cụ bên kia biết được, rồi truy tra ngọn nguồn, rất có khả năng chuyện cô đưa Tiểu Min đến quán bar sẽ bị vỡ lở. 

Ông trời ơi! Có ai đến giúp con không! 

Nhân lúc Jimin chạy đi bắt Tiểu Min, Ningning vội vã rút điện thoại ra lén lút gọi cho Minjeong......

Buổi tối, Minjeong đang vừa đọc kịch bản vừa chat với bạn câu được câu không. 

Yêu Vương: Khụ, tháng sau tôi về, đến sân bay đón tôi! 

@imwinter : Không đi, không rảnh. 

Yêu Vương: Nhớ đến đón tôi! 

@imwinter : Đã bảo là không có thời gian mà!

Yêu Vương: Rốt cuộc thì có đến không nào? 

@imwinter: ''Im đi, cho bà đây đọc kịch bản"

Yêu Vương: Chỉ là một vai nữ thứ mà thôi, có cái gì hay ho chứ! Hai chúng ta dù gì cũng từng có một khoảng thời gian tốt đẹp, bà có cần phải tuyệt tình thế không? 

@imwinter : Tôi có thời gian tốt đẹp với nhiều người lắm, ông thì tính thứ mấy? 

Yêu Vương: Winter! Bà cứ đợi đấy! 

Minjeong tắt máy tính, tập trung đọc kịch bản. 

Đọc được một lúc, điện thoại đột nhiên reo lên, là một dãy số lạ. 

Nàng tưởng là điện thoại của bên đoàn làm phim nên vội vã nghe máy. 

"A lô, Minjeong , cứu mạng!!!" 

"Ai vậy?...." 

"Tôi là Ningning, cô mau đến Bạch Kim Đế Cung một chuyến, Tiểu Min xảy ra chuyện rồi!' 

Cái gì? Tiểu Min làm sao?" Minjeong căng thẳng. 

"Tóm lại là chuyện gấp lắm rồi, cô mau đến đây, mau đến đây đi.... chị Hai, chị ơi , chị bình tĩnh một chút.... Tiểu Min nó vẫn còn nhỏ mà....Tiểu Min, Tiểu Min cái đó không được đập..... a....." 

Ningning nói rất nghiêm trọng, đầu bên kia điện thoại còn vang lên tiếng đập phá, đổ vỡ.

Minjeong càng thêm căng thẳng, vội vàng vừa thay quần áo vừa nói: "Tôi đến ngay lập tức!" 

Nàng không biết bản thân mình làm sao nữa, vừa nghe thấy Tiểu Min có chuyện là đã không thể ngồi yên được nữa rồi. 

Rõ ràng chỉ mới quen có vài ngày, trong thâm tâm lại luôn luôn nhớ đến, không quên đi được. 

Nhà nàng cách Bạch Kim Đế Cung rất xa, lái ô tô cũng mất độ khoảng 40 phút, Minjeong lo rằng lâu như thế sẽ xảy ra chuyện không hay, liền dắt chiếc moto của nàng từ trong gara ra ngoài, phóng như vũ bão đến đó. 

Quãng đường hơn bốn mươi phút bị nàng rút ngắn còn hơn chục phút. 

Chắc Ningning đã báo trước với bảo vệ, Minjeong chỉ cần nói tên bảo vệ liền để nàng vào trong, đến trước căn nhà số 1 đã có nữ hầu đứng đợi sẵn ngoài cửa. 

Để tiện lái xe, nàng mặc một bộ quần áo bó sát bằng da màu đen. Sau khi tới nơi, liền tháo mũ bảo hiểm trên đầu xuống, mái tóc đen dài đổ xuống vai, đẹp đến mức người ta ngây ngất. 

Nhìn thấy nàng xuất hiện Ningning suýt thì không kìm được mà huýt sáo tán thưởng. 

"Yu Jeongmin, con tưởng là mommy không dám đụng vào con thật đấy à?" Trong một góc của phòng khách, Jimin túm chặt lấy cậu con trai đã hết đường chạy, thằng nhóc đang giãy giụa trong lòng cô, như một con thú non đang giận giữ điên cuồng xoè vuốt cào cấu. 

"Không được làm thế!" Minjeong nhìn thấy cảnh này vội vã lao đến, giằng lấy Tiểu Min về phía nàng. 

Tiểu Min ngẩng đầu lên nhìn người vừa mới đến, ngây người ra trong giây lát, sau đó hai mắt đỏ bừng lên, chui tọt vào lòng nàng, dính chặt lấy không chịu buông ra. 

Nhìn thấy bánh bao nhỏ hôm qua vẫn còn đáng yêu mềm mại giờ phút này trên mặt tràn đầy sợ hãi, cả người run rẩy, Minjeong đau lòng muốn chết. 

Cơn tức trỗi dậy, giờ thì nàng cũng chẳng thèm quan tâm người trước mặt mình là đại boss đáng sợ nữa, nói liền một chặp: "Ngài Jimin, tôi biết tôi là một người ngoài không có lập trường để nói cái gì cả, nhưng tôi vẫn phải nói với ngài một câu, cách thức giáo dục con của ngài có vấn đề, trẻ con luôn cần sự quan tâm ấm áp nhất huống chi tình trạng  của Tiểu Min lại đặc biệt như vậy, không chịu được kích thích, lại không có mẹ ở bên cạnh, ngài nên nhẫn nại một chút, bao dung một chút mới đúng chứ, tại sao lại có thể hung ác với thằng bé như vậy? Ngài không nhìn thấy thằng bé sợ đến mức nào ư? Thế mà ngài còn muốn đánh nó?" 

Yu Jimin: "Là lỗi của tôi." 

Ningning: "...." 

Ha ha Nghe thấy bà chị nhà mình dứt khoát nhận sai như thế, Ningning chỉ còn biết cười ha hả. 

Lúc em bảo với chị cách dạy con của chị có vấn đề thì quay sang chửi luôn, người ta vừa mới mở miệng thì sao chị lại ngoan như cái gì ấy! 

Sau khi Minjeong đến Tiểu Min như thể một con cún con tìm được chủ của mình, gọi một cái là ngoan ngoãn nghe lời, so với cái dáng vẻ sư tử con phát cuồng lúc nãy cứ như là hai người, ngoan ngoãn để Minjeong dắt về phòng. 

Trên sofa, Minjeong nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nho nhỏ của Tiểu Min trấn an: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sáng hôm nay vẫn còn tốt lắm cơ mà?" 

Ningning thở dài nói: "Còn có thể là chuyện gì nữa, Tiểu Min nó nhớ cô, muốn gặp cô, chị tôi không cho. Muốn gọi điện thoại cho cô, chị tôi cũng không cho, sợ nó quấy rầy cô. Thế là thằng bé bắt đầu lăn ra ăn vạ, chạy loạn khặp nơi, đập tan hoang cả cái phòng khách, chị tôi không muốn dung túng khiến thằng bé có thói quen xấu, rồi thì... như những gì cô vừa thấy đấy." 

"Chỉ là vì không cho nó gặp tôi với gọi điện cho tôi?" Minjeong cảm thấy khó có thể tiếp nhận. Tuy rằng Jimin đã từng nói là Tiểu Min rất ỷ lại nàng, nhưng sự ảnh hưởng của nàng có lớn đến thế ư? 

"Thế cô cho là gì? Cô cũng coi thường sức ảnh hưởng của bản thân mình quá rồi!" Ningning thấy nàng không hiểu, liền liến thoắng kể một lô một lốc các kiểu: "Có còn nhớ cái hôm ở trong cái nhà kho đó không, lúc cô hôn mê bất tỉnh, Tiểu Min không cho phép ai động vào cô, cuối cùng chị Hai tôi phải đích thân ôm cô đi bệnh viên đấy....." 

Minjeong vô thức liếc về phía Jimin một cái, moá, Jimin thế mà tự mình ôm nàng đến bệnh viện....? 

"Còn cả lúc ở bênh viện nữa, Tiểu Min tỉnh lại không thấy cô đâu cứ nghĩ rằng cô đã chết rồi, ngay lúc đó liền mất kiểm soát không khống chế được, suýt nữa thì nhảy lầu, chị tôi đưa tờ giấy cô viết cho nó xem nó mới bình tĩnh lại. Tối hôm qua Tiểu Min vì muốn gặp cô mà tuyệt thực uy hiếp chị tôi. Còn tối ngày hôm nay, vì một cuộc điện thoại của cô mà thằng bé ăn no quá, kế sách tuyệt thực không dùng được nữa cho nên mới có cái cảnh vừa nãy...." 

Hả, ăn no quá à? Quả thật tối nay nàng có bảo thằng bé ăn nhiều một tí, thế mà thành lỗi của nàng luôn rồi à? 

Lượng tin tức mà Ningning vừa mới tiết lộ quả thực là quá nhiều, Minjeong mất nửa ngày mới hiểu hết được. 

Nàng nhìn bánh bao nhỏ đang dính chặt lấy mình: "Tiểu Min, con vì muốn găp cô nên mới đập phá lung tung như thế này sao?" 

Tiểu Min gật đầu. 

Minjeong nhíu mày: "Con có biết làm thế là sai không?" 

Tiểu Min lắc đầu. 

Giờ Minjeong mới hiểu tại sao Yu Jimin lại nghiêm khắc đến như thế, đứa trẻ này bị người lớn trong nhà nuông chiều quá mức rồi, nó cảm thấy tất cả mọi chuyện đều phải đúng theo ý nó, đấy là chuyện đương nhiên. 

Ánh mắt của Minjeong dần trở nên nghiêm túc: "Thế bây giờ cô nói cho con biết nhé, con làm thế là sai rồi, chỉ có những đứa trẻ hư mới làm như vậy. Sau này không được làm thế nữa biết chưa?" 

Tiểu Min gật đầu. Vẻ mặt của Jimin lúc này hơi khó để miêu tả. 

Tính Tiểu Min tuy ương ngạnh nhưng chỉ cần là chuyện thằng bé đã gật đầu đồng ý thì nhất định nó sẽ làm được. 

Bởi vì cái thói quen xấu này mà chỉ cần hơi không vừa ý một chút là Tiểu Min lại tuyệt thực, tự nhốt mình ở trong phòng thậm chí là đập phá lung tung, Tiểu Min không nghe vào thì bác sĩ tâm lý không có cách nào khuyên bảo được. 

Còn về phần cưỡng ép bắt nó sửa lại, hai cụ trong nhà lại không nỡ, lần nào cũng chỉ làm đến một nửa rồi lại xót cháu, nó muốn cái gì cũng cho nó hết. 

Sự ảnh hưởng của Minjeong đối với nhóc dường như còn nặng hơn những gì Jimin tưởng tượng, đối với chuyện này, cô đương nhiên là rất vui vẻ. 

Nàng chỉ cho cậu nhóc đâu là đúng đâu là sai, rồi sau đó liền dịu dàng dỗ nó đi ngủ: "Ừm, hôm nay cô hát bài khác cho con có được không?" 

Tiểu Min ngoan ngoãn gật đầu. 

"Khụ khụ, để cô nghĩ xem nên hát bài gì nào.... có rồi! Con cò bé bé, nó đậu cành tre...." 

Ningning đứng dựa vào khung cửa: "Với trí thông minh của Tiểu Min nhà mình sao lại có thể thích cái loại nhạc thiếu nhi ấu trĩ thế này chứ!" 

Kết quả, càng nghe càng thấy hay, mà càng kinh ngạc hơn là, bà chị ruột của cô cũng thích nghe...... 

Cuối cùng cũng dỗ được cậu nhóc đi ngủ, Minjeong vươn vai duỗi người: "Tôi sắp hát hết sạch những bài hát tôi biết rồi ......" 

Ningning dở khóc dở cười: "Cô sao cứ phải hát nhạc thiếu nhi làm gì, hát cái khác cũng được mà! Mấy cái bài này khiến tôi sởn hết cả da gà!" 

Minjeong lấy dây cột tóc trên cổ tay buộc hết tóc lên, khẽ nhướng đôi mắt phượng: "Cái khác ấy hả? Ngoài nhạc thiếu nhi ra, những bài mà tôi biết đều không dành cho trẻ con!" 

Minjeong nghe thế liền phấn khích: "Hahahaha, có thật không? Bài gì thế, hát tôi nghe xem nào!"

Jimin liếc Ningning một cái. 

Ningning ngay lập tức trở nên quy cũ, trong bụng oán thầm bà chị Hai hẹp hòi! 

"Vừa nãy cô đang ở gần đây sao?" Jimin hỏi. 

Bằng không sao nàng có thể đến đây nhanh thế được. 

"Không phải, lúc nãy tôi vẫn đang ở nhà trọ, tôi cưỡi moto phóng đến đây đấy! Nhanh lắm đúng không?" Minjeong đắc ý. 

Thảo nào nàng lại ăn mặc thành như vậy. Cách ăn mặc hôm nay của nàng đúng khiến người ta kinh diễm, hôm qua nàng bảo thủ khép kín mà hôm nay lại như một yêu tinh tự do phóng khoáng. 

"Rất nguy hiểm." Jimin vẻ mặt không đồng ý, sau đó lạnh lùng liếc sang Ningning, dám tự chủ trương gọi Minjeong đến đây. 

"Không sao đâu, tay lái của tôi vững lắm!" Minjeong không để ý xua tay nói, sau đó nàng ngáp một cái: "Nếu như Tiểu Min đã không có việc gì nữa thì tôi về đây!" 

Nói rồi chuẩn bị đi về, Jimin đột nhiên mở miệng: "Cô Minjeong, tôi có một đề nghị hơi quá đáng." 

Thoát khỏi trạng thái giận dữ, Minjeong ngay lập tức khôi phục dáng vẻ sợ sệt ban đầu, cung cung kính kính: "Cần gì ngài cứ nói, chỉ cần tôi có thể làm được tôi sẽ làm." 

Nhà họ Yu ngoài sáng trong tối đều rất có thế lực, Yu nữ ma vương lại là người chỉ cần trái ý là thấy máu ngay. 

Jimin nhìn con trai trong phòng ngủ, ánh mắt có chút trầm trọng: "Lần vô tình bị nhốt trong nhà kho đợt trước, Tiểu Min phải chịu kích thích nghiêm trọng hơn những gì mà tôi tưởng tượng rất nhiều, bây giờ chỉcó cô mới có thể trấn an nó, trước khi Tiểu Min khôi phục lại trạng thái bình thường, tôi hy vọng cô Minjeong có thể tạm thời chuyển đến đây ở một thời gian." 

Nghe xong những gì Jimin nói, Minjeong ngẩn ra: "Hả?... bảo tôi chuyển đến đây á..."

____

Bái bai mí you nhe, tui đi học quân sự rồi, hk ra chap đc 😿😿

Hẹn 9/7 gặp lại nhe 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro