Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Quân Hạo nhìn bộ dạng trầm mặc của La Châu Khải, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Trần Diệu Kiệt:

"Nào, chúng ta về nhà thôi."

Anh kín đáo bóp vai Trần Diệu Kiệt hơi đẩy ra. Khi anh ôm người thì không dùng nhiều sức lắm, nhưng con gâu đần này thì lại chẳng khác nào một con husky cường tráng, dùng toàn lực mà ôm lấy eo anh chặt cứng.

Vòng tay quá chặt, chóp mũi gâu đần vẫn không ngừng phả ra từng luồng khí nóng quanh cổ, như thể chóp mũi hếch của nó đang chạm vào da thịt mình vậy. Bị anh đẩy ra vài cái, cuối cùng mới chuyển hướng được hơi thở thiêu đốt kia đi, đem nó thả vào giữa cổ áo anh.

Được rồi, ngoại trừ có chút bám người, có thể coi là một cái bình phong hợp lệ đủ tư cách, phối hợp suôn sẻ không chê vào đâu được, quả không hổ là ánh mắt sáng suốt tinh tường của mình đã phát hiện và nhặt hắn về.

Tống Quân Hạo lái xe từ gara ngầm đến con phố nhộn nhịp này. Tốc độ của xe vẫn giữ nguyên ở tốc độ tối đa cho phép, nhanh như sấm chớp vũ bão.

Tống Quân Hạo hạ cửa sổ xe xuống, ung dung gác một tay lên đó. Gió biển cuối xuân đầu hạ, mang theo mùi mặn mòi của nước biển cuồn cuộn, thổi tung mái tóc hơi tán loạn trên vầng trán của anh, phần gáy gọn gàng anh tuấn cũng lộ vẻ thoải mái mát mẻ.

Bên đường là bãi tắm ven biển, nhiều du khách và người dân địa phương dắt theo con cái, chân trần lao ra biển với những chiếc xô, xẻng nhỏ trên tay.

Có rất nhiều quán hải sản nướng và BBQ, vài chiếc bàn vuông nhỏ đơn giản được vây quanh bởi những thực khách đang ăn xiên que. Mọi người nhấm nháp bia, reo hò cạn ly rôm rả, đàn ông miền Bắc khi uống rượu ở những quầy ven đường đều có thói quen cởi trần, vừa náo nhiệt vừa hào sảng.

Hôm nay Tống Quân Hạo muốn thoải mái buông xoã một chút, anh "két" một tiếng rồi dừng xe ở một bên, đối mặt với Trần Diệu Kiệt. Lần đầu tiên nhiệt độ bên ngoài tăng lên, băng tuyết lạnh giá nơi Bắc Cực đã biến thành một biển băng bao la sóng trào. Núi băng trôi chỉ là phần nổi nhưng lại khiến người ta thám thính được xúc cảm mãnh liệt bên dưới đáy biển sâu thẳm.

"Vừa rồi cậu làm rất tốt, đi thôi. Anh đây mời cậu ăn hải sản nướng chính tông chuẩn chỉnh nhất, uống loại rượu sảng khoái nhất! Hôm nay không say không về!"

Anh giải tỏa được khúc mắc trong lòng bấy lâu nay, vô cùng muốn trút bầu tâm sự một phen. Anh thường một khi đã lái xe thì sẽ không đụng đến một giọt rượu nào, thế nhưng hôm nay quả là đáng để kỷ niệm, hắn thấy tên cún ngốc bên cạnh rất vừa mắt, nên muốn xoa xoa cái đầu đầy lông kia một chút, dắt hắn đi tản bộ giải khuây.

Tống Quân Hạo khoác vai Trần Diệu Kiệt, không cho hắn có cơ hội chối từ liền choàng vai bá cổ dẫn hắn đi đến quầy thịt nướng.

Bia được ướp lạnh, hải sản nướng tươi ngon thơm phức, xung quanh toàn là nam nữ xinh đẹp phóng khoáng. Tỉnh thành này nổi tiếng là vùng toàn mỹ nhân, tuy nhiên tất thảy mọi người xung quanh đều chẳng thể nào sánh bằng người thanh cao xinh đẹp trước mắt này.

Tống Quân Hạo bình thường ôn nhu lễ phép, việc gì cũng không quan tâm điều hơn lẽ thiệt. Thế nhưng anh uống rượu rất giỏi, trong quán nhỏ ven đường như vậy, anh vẫn để tâm đến lễ nghi trên bàn rượu.

Anh ta nhờ ông chủ mở mười mấy lon bia ướp lạnh, ngồi trên ghế xếp nhỏ, dang rộng đôi chân thon dài, cầm thẳng chai bia lên miệng mà tu một hơi. Uống xong một chai người cũng nóng lên, anh xắn tay áo sơ mi lên tận khuỷu tay, để lộ cổ tay thon thả với chiếc đồng hồ tinh xảo và cánh tay thon gọn xinh đẹp.

Anh ta tự mình mở ba bốn cúc áo, tùy ý nới lỏng cà vạt, làm lộ ra một mảng ngực trắng nõn tựa băng tuyết, mang theo một loại gợi cảm tán loạn. Trần Diệu Kiệt thậm chí có thể nhìn thấy bờ ngực săn chắc kia, điểm xuyết một nốt ruồi nhỏ vô cùng gợi cảm.

Trần Diệu Kiệt nuốt nuốt nước miếng, đối diện với người đàn ông đang lan toả vẻ đẹp cùng sự quyến rũ đáng kinh ngạc trước mặt, hắn cảm thấy thèm khát và cháy bỏng lạ thường.

Phần tóc trước trán Tống Quân Hạo rơi một cách tuỳ ý trên gọng kính kim loại màu vàng, khuôn mặt tràn đầy tính xâm lược và cám dỗ. Trên khuôn mặt trắng như tuyết luôn lạnh lùng kia đang trượt xuống những giọt mồ hôi nhẹ, giống như một người cá ngoi lên khỏi mặt nước trong đêm đen, tựa như cơn say ngà ngà dần nở rộ. Trong đôi con ngươi tràn đầy lạnh lùng và kiêu hãnh, hết thảy mọi sự trên thế giới đều nắm gọn trong lòng bàn tay, dùng nửa con mắt mà nhìn ngắm tứ phương.

Thật hiếm có, Trần Diệu Kiệt đã nhiều năm không gặp được một vị nữ hoàng như vậy, một nữ hoàng khiến hắn muốn cúi đầu quy hàng, thậm chí hung hãn chinh phục được đối phương.

Tống Quân Hạo uống quá chén rồi, đương nhiên không thể lái xe, anh bèn gọi tài xế đến lái thay. Trong lúc đợi người kia đến, anh dựa người ngồi lên lan can trên bãi biển, hơi nhắm hờ hai mắt, ngồi hóng gió cho bay bớt mùi rượu.

Trần Diệu Kiệt thấy đối phương loạng choạng, sợ anh từ trên cao rơi xuống, vội vàng nghiêng người sang đỡ lấy.

Trong tay hắn là một chiếc thắt lưng lạnh toát làm da màu đen, mơ hồ buộc chặt vòng eo thanh tú mềm mại có chiều rộng chẳng lớn hơn bàn tay hắn là bao. Chiếc quần tây ôm khéo léo quanh đôi chân dài thẳng tắp, tràn đầy tê dại và cảm giác cấm dục.

Tống Quân Hạo ngồi đó hơi ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào ngấn nước như được ướp qua hương rượu ẩn dưới đôi lông mày thuôn dài, đột nhiên nâng mí mắt ngước lên nhìn Trần Diệu Kiệt.

Trần Diệu Kiệt thầm chửi "Mẹ kiếp", đôi mắt của bác sĩ nhỏ thật quyến rũ, thật mê hoặc. Thật muốn ấn đối phương xuống dưới thân mình và đâm vào cái miệng nhỏ chỉ biết nói ra mấy lời độc địa kia. Khiến anh vừa nhìn hắn giống như lúc này, vừa đồng thời ngoan ngoãn ngậm nuốt vật dưới thân hắn. Cái nhìn này khiến hắn cứng lên ngay lập tức.

Tống Quân Hạo thoạt nhìn có vẻ say, nhưng tác phong sau khi uống rượu rất tốt, đi lại không loạng choạng, lên xe cũng không cần người dìu, chỉ ngoan ngoãn lặng yên ngồi ở ghế sau, nhưng kỳ thực lại say đến không biết trời đất rồi.

Trần Diệu Kiệt sợ anh nôn mửa, đành chịu đựng cảm giác căng cứng đến phát đau mà ôm người vào lòng. Bác sĩ nhỏ họ Tống ngoan ngoãn không chống cự, rất nhanh liền dựa vào Trần Diệu Kiệt rồi ngủ thiếp đi.

Bình thường nhìn qua là dáng vẻ thông minh, có năng lực, nhưng thực ra là sống ba mươi năm uổng phí. Uống say lại còn xinh đẹp động lòng người nhường này, tựa như một món cao lương mỹ vị thơm ngát ngào ngạt. Vậy mà lại chẳng có chút tâm lý phòng bị nào, uống say đến mức này, bị người ta lợi dụng cũng chẳng hay biết gì.

Trong khi trong lòng Trần Diệu Kiệt đang lo lắng những chuyện đâu đẩu đầu đâu chẳng chút liên quan nào, thì bàn tay to lớn của hắn như thể bị nam châm hút lấy, không nhịn được mà chậm rãi vuốt ve khuôn mặt trắng nõn như tuyết, lại chỉ lớn bằng lòng bàn tay kia.

Ngón tay hắn thon dài, lòng bàn tay rất lớn, chạm nhẹ vào phần giao nhau giữa cằm và cổ. Giữ lúc đang nửa tỉnh nửa mê lại bị sờ đến nơi nhạy cảm, lông mi Tống Quân Hạo run lên một chút, cố gắng khép chặt mắt hơn, giữa môi và răng phát ra một tiếng rên tê dại.

Muốn xỉu luôn quá, Trần Diệu Kiệt bị mê hoặc đến thất điên bát đảo. Hắn đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ này của bác sĩ Tống, năm đó tên già kia cũng đã nhìn thấy, đã chạm vào và đã ngủ qua, không khỏi cảm thấy một cơn tức giận trào dâng từ trong ruột gan, cơn gen nổi lên từ trong trái tim.

Người mình nhắm chắc ấy vậy mà đã bị người khác chiếm hữu, Trần Diệu Kiệt thực sự vừa lo lắng lại vừa ghen tị. Hắn phải tìm cơ hội triệt tiêu cái tên cầm thú thích ra vẻ đạo mạo đó, nếu không sẽ khó mà giải tỏa hận thù trong lòng mình.

Trần Diệu Kiệt nửa ôm nửa dìu Tống Quân Hạo xuống xe, còn đỡ lấy tay Tống Quân Hạo, dùng dấu vân tay mở cửa, đi vào căn nhà bừa bộn rối tinh rối mù.

Tống Quân Hạo có chút tỉnh táo lại, anh loạng choạng nghiêng nghiêng ngã ngã định thay dép, lại đá phải một đống quần áo bẩn thỉu, cảm thấy kỳ lạ liền theo tầm mắt nhìn thấy tình hình trong nhà.

Nhoáng cái liền tỉnh rượu luôn rồi, đồng tử phía sau mắt kính bị chấn động, đột nhiên co lại trong giây lát.

Tống Quân Hạo quay đầu nhìn về phía Trần Diệu Kiệt, rượu làm cho anh có chút đờ đẫn, lời nói có chút lắp bắp, nhưng ý thức lại rất rõ ràng, đôi mắt lạnh lùng trong suốt đó cháy bùng lên ngọn lửa cuồng nộ. Anh trầm giọng hỏi từng chữ một:

"Đây, là, cậu, làm, hả?!"

Trần Diệu Kiệt vốn tưởng rằng mình có thể lừa phỉnh qua loa cho qua, nhưng không ngờ bác sĩ Tống khi say rượu vẫn là một bác sĩ Tống có bệnh sạch sẽ như cũ.

Trên mặt Trần Diệu Kiệt mang theo nụ cười nịnh nọt, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười lòi mười cái răng, thuận gió đẩy thuyền, co được duỗi được nói:

"Bác sĩ Tống, không không, anh Quân Hạo, ngài nghe tôi nói... đây là tai nạn, thật sự là ngoài ý muốn thôi, bây giờ tôi gọi quản gia bảo người quét dọn đến dọn dẹp... anh đừng nổi nóng, sau khi uống rượu mà tức giận, giận quá hại thân..."

Trần Diệu Kiệt nhẹ nhàng thận trọng nhận lỗi , đồng thời dùng tay vuốt vuốt lên ngực Tống Quân Hạo, tựa như đang cố gắng chuộc tội với một chú mèo cao quý đang giận dữ bằng cách vuốt ve vậy.

Bác sĩ Tống không hề tin tưởng hắn, anh liên tục sờ vào mấy cái túi trên người, cuối cùng lấy điện thoại di động ra, bấm hồi lâu rồi nửa đêm nửa hôm gọi cho dì dọn dẹp lần trước, hẹn lịch dọn dẹp cho ngày mai.

Sau khi cúp điện thoại, anh giơ tay muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Trần Diệu Kiệt, đôi mắt lãnh đạm như dao, lạnh lùng nhìn con cún đuối lý nọ:

"Cậu, ngủ trên sofa đi!"

Trần Diệu Kiệt rên rỉ một hồi.

Đêm nay lẽ ra là một thời điểm tuyệt vời, một cơ hội tốt để bắt cóc ai đó lên giường và ăn sạch sành sanh. Phải để cho đối phương bị nhúng chàm! Hối hận cũng đã muộn, muốn hận thì hận ngay từ đầu, hắn tự dưng nổi máu điên đi phá nhà làm gì không biết!

Hắn bướng bỉnh kiên quyết phản đối:

"Tại sao phải ngủ trên ghế sofa! Tôi muốn ngủ... ít nhất cũng nên là phòng ngủ dành cho khách! Đây là một hiệp ước bất bình đẳng, là áp bức, là bóc lột."

"Con cún phá nhà không xứng để bàn điều kiện!"

Tống Quân Hạo lạnh lùng nâng cằm, vừa quý phái lại gợi cảm, khảng khái đưa ra phán quyết cuối cùng. Cơ thể thoạt nhìn chỉ cần xô nhẹ sẽ liền té ngã kia nghiêng nghiêng ngả ngả bước vào phòng ngủ. Đóng mạnh cửa một cái "rầm", rồi lại "lạch cạch" khoá lại, triệt để phán cho Trần Diệu Kiệt  đêm nay một bản án "tử hình".

Chỉ có một con cún bự bị chủ nhân bỏ rơi với hai hàng nước mắt nóng hổi lăn dài, ​​bất lực rên rỉ mà cào vào cửa không ngừng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro