Chương 15: Thư giãn cũng không xong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trận Quidditch được trích từ chương 11, tập 1 của Harry Potter gốc.

_________________________________________

"Ngươi đã đi đâu,Voldemort?"

"...Xin lỗi vì đã để ngài phải lo lắng."

"..."

Tháng Mười Một đã tới. Trời trở nên lạnh căm. Những ngọn núi quanh trường đổi màu xám xịt và mặt hồ se lại như tấm gương thép lạnh băng. Sáng sáng, sương giá phủ khắp sân trường. Từ cửa sổ trên lầu có thể nhìn thấy lão Hagrid quấn mình trong chiếc áo da lông chuột chũi, đeo bao tay da thỏ và mang đôi giày khổng lồ bằng da hải ly. Lão đi rũ băng bám trên mấy cây chổi thần ngoài sân bóng Quidditch, xong việc, lão bó chúng lại.

Mùa bóng Quidditch đã bắt đầu. Thứ bảy này sẽ có trận Quidditch đầu tiên, trận Gryffindor gặp Slytherin. Nếu nhà Gryffindor mà thắng trận này thì sẽ được đôn lên hạng hai trong vòng tranh cúp vô địch.

Nói thế thôi, chứ bọn này ai hơi đâu mà quan tâm.

Lớp Thực Chiến dù vào đông vẫn tập luyện như thường. Do cái này là kiểm tra thể dục, nên các phù thủy dù biết trước đáp án cũng khó mà qua nổi.

Mùa Quidditch tới làm một làn sóng tập luyện thể thao càn quét khắp trường. Các thành viên của đội Quidditch ngoài tập môn thể thao này ra thì còn ra sức nâng cao thể lực với bài tập Thực Chiến, chuẩn bị cho trận đấu gần nhất của mình.

Đống bài tập ở Hogwarts rất nhiều, nhiều hơn khi học ở Babyls cộng thêm các môn học và kì đặc huấn làm bọn Iruma gần như ngơ ngác, như máy móc lập trình sẵn mà sống, suýt quên mục đích ban đầu khi đến đây. Để giải quyết vấn đề áp lực ngập đầu đến suýt phát điên, Iruma đã đề nghị đi xem trận Quidditch hôm thứ Bảy.

Nhưng Aigua đã giáng một đòn đau vào Iruma - đang sắp bị áp lực đè chết - Suzuki bằng một tràng dài:

"Các em có thể đi, anh không có ý kiến, nhưng Iruma, phải ở lại tháp Gryffindor. Vì "hắn" đã nhắm vào Harry, nếu hắn còn phát hiện ra sự xuất hiện của em, thì không biết hậu quả thế nào đâu."

"Anh biết hiện tại nếu bị phát hiện, em có thể giả như một ác ma bình thường. Nhưng vấn đề ở chỗ, khí tức của Sullivan-sama còn tồn tại trên người em vì cả hai là ông cháu thân thiết với nhau. Như vậy, thân phận Lệnh Tôn nhà Tam Kiệt sẽ không giấu được, và nếu em có mệnh hệ gì, tất cả bọn anh sẽ chết vì nước mắt của chính mình."

Sau khi bị ăn một tràng dài như vậy thì Iruma liền ngậm miệng vì không phản bác được, Lied bên cạnh còn cảm thán một câu:

"Đổi lấy tự do của Iruma khó như vậy sao?"

Vì áp lực như nặng ngàn cân đang đè lên vai của lớp Cá Biệt khiến họ rất stress. Với tư cách là thủ lĩnh của tập thể, áp lực Iruma gánh chịu trên vai lớn hơn những người bạn của mình. Mấy hôm nay tâm trạng cậu cực xấu, sắc mặt lúc nào cũng u ám, dọa Soy và Lied lo lắng đến mất ngủ.

Sau một hồi được bạn bè và cả chính mình thề thốt chắc chắn sẽ che giấu kĩ càng, mới đổi được một cái gật đầu đầy miễn cưỡng của Aigua. Anh cũng biết nghĩ cho viên ngọc này lắm mới suy xét lại quyết định của mình.

Tối trước khi diễn ra trận đấu, hội Iruma được nghe Harry kể một tin tức không bất ngờ lắm.

"Thầy Snape cố đánh cắp cái gói mà Hiệu Trưởng đang giữ?" Lied bật cười.

"Và bị con chó ba đầu cắn gãy chân?" Iruma nghi hoặc.

"Vế sau thì có thể, chứ vế trước thì không thể nào đâu. Vì...." Soy còn định nói tiếp nhưng đã bị bịt miệng.

"Tại sao không thể chứ?" Harry vặn lại.

"Này nhé, vậy tôi hỏi, sao tự nhiên quỷ khổng lồ đang yên lành tự nhiên xổng hầm ngục hôm Hallowen?" Lied trưng dáng vẻ của giáo viên ra, cao giọng hỏi bọn Harry.

"Chắc là, Peeves thả nó ra để nhát người ta trong đêm Hallowen..." Ron suy tư, nói.

"Trông con ma đó có giống thích lấy tính mạng người ta ra làm trò đùa không? Tôi nghĩ Nam Tước Bóng Đêm chắc hẳn phải dậy dỗ nó về vấn đề này chứ, phải không?" Lied hỏi tiếp.

"Ừ nhỉ, có lý, không thể loại trừ khả năng này..." Hermione giống như vừa được khai sáng.

Bỗng cơ thể ba ác ma run lên như bị điện giật. Cả ba biết như thế nghĩ là gì.

Chuông báo họp.

"Tớ nhớ ra mình còn bài luận chưa làm. Lied, Soy, hai người giúp tớ nhé." Iruma liền kiếm cớ giúp cả ba về phòng.

"Ừ." Lied và Soy cùng chạy về phòng.

"Chuyện sau đó ba người tự hiểu nhé."

Sáng hôm sau, cả ba thức dậy với đôi mắt thâm quầng. Các ác ma khác nhà cũng tương tự.

Họp gì mà thâu đêm!

Lúc đầu thì thấy còn nghiêm trọng, lúc sau thì chán đến mức một vài người ngủ gật ngay trước màn hình. Thế mà họ vẫn bàn như không có gì xảy ra suốt đêm. Sở dĩ họ biết vậy là vì lúc dậy, màn hình vẫn truyền ra những tiếng nói chuyện.

Đúng Mười Một giờ, dường như cả trường đều đổ ra đứng quanh sân bóng Quidditch. Nhiều học sinh còn mang theo ống nhòm. Mặc dù ghế ngồi đều đã được nâng cao lên trời, nhưng thỉnh thoảng cũng khó theo dõi một vài diễn biến của trận đấu.

Riêng bên kia mang theo máy phát sóng trực tiếp.

Bình luận của các ác ma ở Hành Lang Không Gian lẫn lộn, có cả tiêu cực lẫn tích cực.

Bà Hooch cầm còi trọng tài. Bà đứng giữa sân chờ hai đội tiến ra, một tay bà đã cầm sẵn cây chổi.

Khi tất cả các cầu thủ đã đứng chung quanh, bà Hooch nói:

"Tất cả các trò nghe đây, ta muốn tất cả phải chơi một trận thật hay thật đẹp."

"Lên chổi!"

Bà Hooch thổi một hồi còi chói tai bằng mấy cái còi bạc. Mười lăm cây chổi bọt lên không trưng, càng lúc càng cao. Trận đấu bắt đầu.

"Và ngay lập tức, Angelina của đội Gryffindor giành được trái Quaffle. Chà, cô gái này quả là Truy thủ xuất sắc, mà lại hấp dẫn nữa chứ..."

"Jordan!"

"Dạ, em xin lỗi!"

Bị giáo sư McGonagall nhắc nhở, anh chàng Lee Jordan cụp tai lại. Anh là bạn của hai anh em sinh đôi nhà Weasley, và được làm bình luận viên trận bóng ngày hôm nay, dưới sự giám sát chặt chẽ của giáo sư McGonagall.

"Khục!" Soy đang uống nước thì lập tức bị sặc sau vế "mà lại hấp dẫn nữa chứ..." của Jordan.

"Đúng là hấp dẫn thật, quý cô Angelina ấy..." Caim mơ màng, và lập tức ăn một màn khói lửa.

"Còn bây giờ, thưa quý vị, cô ấy đang vượt lên cao, một đường chuyền chính xác cho Alicia Spinnet, một phát hiện mới của Oliver Wood, mà năm ngoái còn ngồi ghế dự bị... Bóng được chuyền về cho Angelina... Ồ, không, đội Slytherin đã giành được Quaffle. Vâng, đội trưởng Slytherin là Marcus Flint đã giành được Quaffle và bay vọt đi... Flint đang bay như một con ó... Anh sắp s... s... Không, thủ quân của Gryffindor là Wood đã xuất sắc chặn đường bóng của Flint và giành lại được banh Quaffle... Đằng kia,Truy thủ Katie Bell của đội Gryffindor có mặt kịp thời, lặn tuyệt khéo quanh Flint, rồi vút lên trở lại... Ối... Có lẽ chấn thương rồi, một trái Bludger đâm vô ót... Banh lại về tay Slytherin... Adrian Pucey đang tăng tốc bay đến cột gôn, nhưng một trái Bludger thứ hai đã cản đường anh... Trái Bludger này do Fred hay là George phát ra đây? Thiệt khó mà nói chính xác được... Dù sao các tấn thủ nhà Gryffindor đã chơi rất ngoạn mục, và Angelina một lần nữa chiếm được Quaffle, trước mặt cô hoàn toàn trống trãi và... vút... Phải nói đúng là cô đang bay... Tránh được một trái Bludger đang lao tới... Cột gôn trước mặt rồi... Cố lên nào, Angelina... Thủ quân Bletchley lao xuống... Hụt rồi... GRYFFINDOR GHI BÀN!"

Học sinh nhà Gryffindor bùng lên hoan hô làm sôi cả bầu không khí lạnh, trong khi phe Slytherin la ó, rên rỉ.

"Cái cú đó thật là nguy hiểm!" Tim Lied đập bình bịch, mặt đỏ bừng vì phấn khích.

"Hết sảy! Tuyệt vời!" Iruma cũng hưng phấn không kém. Sau bao ngày u ám vì áp lực, cuối cùng cậu cũng có thể giải tỏa.

Lúc Angelina ghi bàn, Harry đã luyện vài vòng từ cột gôn này sang cột gôn khác để xả ga vui sướng. Giờ đây nó đã tỉnh táo lại, tập trung tìm kiếm banh Snitch. Có lúc nó thoáng nhìn thấy một ánh vàng xẹt qua, nhưng đó chỉ là ánh phản chiếu của chiếc đồng hồ đeo taycủa hai anh em sinh đôi nhà Weasley. Rồi có lần một trái Bludger lăn xả vô Harry, chọi nó lia lịa, hung hãn như đại bác thần công, và Fred đã kịp thời đến đuổi trái banh đi. Vừa giận dữ đấm cho trái banh Bludger một phát văng về hướng Marcus. Fred vẫn còn kịp hỏi:

"Em không sao chứ, Harry?"

Trên khán đài, Lee Jordan vẫn hăng hái bình luận:

"Đội Slytherin đang có banh, Truy thủ Pucey đã lặn xuống, né được hai trái Budger, qua được hai anh em Weasley, vượt nốt Truy thủ Bell, anh đang tăng tốc về hướng... Khoan đã... để coi có phải banh Snitch không..."

Tiếng rì rầm nổi lên rồi lan khắp đám đông, khi Adrian Pucey buông rơi trái Quaffle vì mãi ngoái nhìn theo một ánh vàng thoáng nhá lên, vút ngang qua tay trái nó.

Harry đã nhìn thấy banh Snitch. Nó phóng người xuống có ánh vàng lóe sáng ấy trong một cơn kích động dữ dội. Tầm thủ của Slytherin là Terence Higgs cũng đã nhìn thấy banh. Cả hai kè cổ nhau lao vào tranh trái Snitch. Tất cả Truy thủ hai đội dường như quen béng nhiệm vụ của mình, cứ ngẩn ra, lửng lơ bất động giửa không trung.

Harry đã nhanh hơn Higgs. Nó nhìn thấy trái banh nhỏ xíu với đôi cánh chấp chới, đang bay chếch lên cao, ở phía trước. Harry dồn sức làm một cuộc đột phá tốc độ để vọt lên...

ẦM!

Rồi một tiếng gầm căm phẫn nổi lên từ phía cổ động viên nhà Gryffindor: Marcus Flint đã cố ý ngáng chổi của Harry, khiến cây chổi bật khỏi đường bay, hất văng Harry, và nếu Harry không cố lì bám được cán chổi thì có thể đã toi mạng như chơi.

Cổ động viên Gryffindor gào vang:

"Chơi xấu!"

Bà Hooch tức giận phê bình Flint và cho Gryffindor được hưởng một trái phạt đền. Nhưng sau phút giây rối loạn ấy, trái Snitch đã lại biến đâu mất tăm.

"Cú đó suýt thì rơi rồi. Ngáng thì ngáng trên trời, con người đâu có cánh..." Soy bắt đầu nhận xét.

Đối với ác ma thì điều này khá bình thường, trong các cuộc thi thì nó xảy ra như cơm bữa.

Lee Jordan thấy về phe nào cũng khó. Nó đành bình luận kiểu nước đôi:

"Thế là... sau vụ gian luận rõ ràng và tệ hại..."

"Jordan!"Giáo sư McGonagall hầm hè.

"À, ý tôi nói là... sau vụ phạm lỗi công khai và tệ hại..."

"Jordan, ta cảnh cáo em đấy!" Giáo sư McGonagall gằn giọng.

"Dạ, dạ... Flint suýt giết chết Tầm thủ của đội Gryffindor, nếu là ai khác thì chắc chết rồi, tôi bảo đảm,và thế là... phạt đền cho đội Gryffindor... Spinnet thực hiện... Anh làm một cách gọn gàng. Trận đấu tiếp tục, Gryffindor vẫn đang giữ bóng..."

Đúng vào lúc Harry né một trái Bludger khác đang lao xoáy qua đầu nó cực kì nguy hiểm thì sự cố xảy ra. Cây chổi của nó bỗng như bị chấn động, chao đảo dễ sợ. Trong nháy mắt, Harry tưởng mình sắp té nhào xuống. Nó nắm chặt cán chổi bằng cả hai tay và kẹp chặt hai đầu gối lại. Trong đời, nó chưa bao giờ cảm thấy khủng khiếp như vậy.

Cây chổi lại chấn động lần nữa, dường như nó muốn hất Harry ra. Nhưng xưa nay, có bao giờ cây Nimbus 2000 lại quyết định hất người cỡi một cách thình lình như vậy?

Harry cố gắng quay về phía những cột gôn của đội nhà. Nó lưỡng lự, nửa muốn kêu Wood xin tạm dừng trận đấu, nửa không. Và đúng lúc đó, Harry nhận ra cây chổi của mình đã trở nên bất trị: nó không quay trở nổi cán chổi. Cũng không lái được. Cây chổi cứ ngúc ngoắc chĩa thẳng lên trời, thỉnh thoảng lại quất mạnh một cái, khiến Harry sắp té nhào.

Và một chuyện nữa khiến tim Harry như ngừng đập: hai trái Bludger không biết do ai đánh đang lao thẳng vô nó.

Cổ động viên cả hai phe cùng gào lên nguy hiểm khi nhìn thấy một màn này. Jordan cũng quên mất nhiệm vụ của mình, còn giáo sư McGonagall thì liên tục lẩm nhẩm thần chú giải nguyền, nhìn chằm chằm Harry.

Cây chổi rốt cuộc cũng ổn định, nhưng hai trái Bludger đột nhiên đổi hướng, lao thẳng về hai phía khác nhau, khán đài thẳng tiến.

Ánh mắt của Aigua đột nhiên tối sầm lại khi nhận ra hướng hai trái bóng đen nhắm đến. Anh buông ra câu chửi thề đầu tiên trong đời, tay bắt đầu dùng quá lực mà bóp vỡ chiếc cốc vàng, sắc mặt cực kì u ám.

Bỗng nhiều tiếng kêu kinh ngạc vang lên khắp khán đài. Hai trái Bludger đã bị tách làm hai. Ai mà tinh mắt với ngồi gần tất nhiên sẽ nhìn thấy ánh sáng bạc của một con dao găm với sát khí màu đen của một mũi tên to cùng màu.

Bốn nửa của hai trái Bludger dường như mất đi pháp thuật, không điên cuồng tấn công người như thường nữa mà rơi xuống, rời khỏi trận đấu.

Ngay lúc đó, Harry lao nhanh xuống đất, bụm tay vỗ vào miệng như thể sắp nôn thốc nôn tháo. Nó đáp xuống đất bằng cả tứ chi, ho khạc ra, một cái gì đó màu vàng chóe rơi tõm vào lòng bàn tay.

"Tôi bắt được bằng Snitch rồi!" Nó giơ cái vật ấy lên cao khỏi đầu, hét to.

Trận đấu kết thúc trong tình cảnh cực kì bối rối.

Đám ác ma nhanh chóng lỉnh đi, đến bãi đất trống dùng để bọn họ đặc huấn lúc trước.

Bãi cỏ rộng lớn hiện giờ vẫn nguyên vẹn, không có dấu vết của một cuộc chiến đấu. Nếu dắt một người không biết gì đến đây, có cho Galleons người đó cũng không tin nơi này là bãi huấn luyện ác ma và đã hoạt động được vài tuần.

"Cái quả bóng đó, nó chưa từng tấn công khán giả phải không?" Keroli đẩy kính, không chắc lắm hỏi Vua tri thức.

"Chưa từng." Schneider liếc về phía Alice đang an ủi Iruma, nói. "Chắc chắn là bị điều khiển."

"Nhưng nó tấn công chúng ta làm gì chứ?" Lied bất mãn nói. "Thư giãn thôi cũng không xong, hại Iruma-kun suýt vào chu kì ác."

"Ta có một giả thuyết." Sabro phát biểu. "Không loại trừ khả năng bị phát hiện sớm."

Sabro nói không sai. Aigua đã nói, Deral khó kiểm soát được sức mạnh và ma lực của mình, nên bị ác ma khác cảm nhận được là điều có thể. Khí tức của Iruma còn tồn tại một phần của Đại ác ma Sullivan, mà khi tâm trạng xấu có thể sẽ vô thức để lộ ra.

"Ai-san, anh nói đúng, đáng lẽ ra chúng ta không nên đến đó." Iruma thở dài, nói. Những người khác cũng gật đầu đồng tình.

Không khí lại im lặng.

"Hoãn đặc huấn đi, mấy ngày tới cư xử đúng mực vào." Kalego nói với cái giọng hắc ám như thường, chỉ là lần này thêm phần nhẹ nhàng.

"Vậy đi."

_________________________________________

31/08/2023

20/02/2024

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro