On the cusp of getting it right

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary : "Chúng ta đang hẹn hò à?" Tony nói. "Vì cảm giác như chúng ta đang hẹn hò vậy."

Tác giả : humanveil

Link gốc (Eng) : https://archiveofourown.org/works/14885327

Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả, vui lòng không reup và chuyển ver.

---------------------------------

"Đường hay sữa?"

Tạm dừng một chút, tiếp theo là giọng nói của Stephen qua điện thoại. "Gì?"

"Đường hay sữa," Tony lặp lại. "Trong cà phê của anh. Anh có lấy không?"

"Tại sao?" Stephen nói, và Tony đảo mắt, nhìn người pha chế với ánh mắt kinh ngạc.

"Bởi vì tôi đang tính toán," anh nói, mỉa mai. "Sao anh nghĩ vậy? Tôi đang mua cà phê. Bây giờ hãy nói cho tôi biết anh thích gì, hoặc anh sẽ bị mắc kẹt với đơn hàng của tôi. Và Pepper gọi nó là bùn axit."

Stephen im lặng một hồi. Và rồi, "Đá."

Tất nhiên, Tony nghĩ. Chuyển lời lại cho nhân viên pha chế. "Tuyệt. Tôi sẽ tới đó," anh nói với Stephen, phớt lờ câu hỏi của gã và tắt máy. Anh nhét nó vào trong túi, đưa thẻ cho nhân viên và thở dài. "Pháp sư," anh nói, như thể đó là điều mà mọi người sẽ hiểu. Cô gái đứng sau quầy hơi bối rối, nhưng Tony phớt lờ nó khi cô ấy đưa lại thẻ cho anh. Chuyển tới bên cạnh để chờ đồ.

Và đó là cách nó bắt đầu : một cuộc gọi, cà phê, và một chuyến thăm bất ngờ.

__

Việc sau đó không dễ dàng. Tony vẫn đợi mọi thứ trở lại bình thường, nhưng không.

Chỉ có những khoảnh khắc thoáng qua. Những giây phút yên bình và bình tĩnh nơi mà anh có thể giả vỡ như mọi thứ đều oont. Mọi người sẽ ghé qua Compound, hoặc Peter sẽ gọi tới báo cáo hàng ngày, hoặc Rhodey sẽ kéo anh ra ngoài ăn tối, và nó sẽ bình thường. Sẽ gần như mọi thứ đã từng. Nhưng Tony biết rõ hơn - tổn thương mãi mãi kể cả khi thế giới vẫn tiếp diễn.

Anh cho rằng đó là ngớ ngẩn, khi vũ trụ gần như bị phá hủy và vẫn mong đợi mọi thứ trở nên tốt đẹp, nhưng họ đã thắng. Cuối cùng. Máu mồ hôi và nước mắt cuối cùng cũng kết thúc. Anh đã cầm được găng tay - đảo ngược cái búng tay của Thanos với một động tác mạnh để lật ngược nó một casci tuyệt vời. Mọi người đã quay lại, sống động và vững chắc. Anh không thấy có lý do nào để bị ảnh hưởng bởi nó.

Chưa.

__

"Lại nữa?"

Tony cười toe toét khi cánh cửa thánh đường mở ra, đưa tay lên để tháo kính. "Tôi cũng rất vui khi thấy anh, bác sĩ." Anh nói, bước qua cửa mà khi chưa được mời vào.

"Anh có thể gọi điện mà," Stephen nói với anh. "Để anh biết, chúng tôi có trận đấu Mindless Ones bây giờ."

"Sẽ vui đấy," Tony nói. "Bên cạnh đó," anh giơ tay lên ấn vào ngực, "Tôi đã chuẩn bị xong."

"Đó không phải là vấn đề."

Tony cười, giơ tay lền để khoe cái túi trong tay. "Tôi mua đồ ăn này," anh nói. "Từ quán Deli anh thích. Nhân viên thu ngân đã nhận ra món quen của anh."

Đầu của Wong hiện lên ở hành lang, và Tony xòe tay ra như lời chào, cười toe toét khi người đàn ông kia đi về phía trước.

Stephen quay lại nhìn bạn mình. "Anh ổn với việc này chứ?" gã hỏi, lông mày nhướn lên.

Wong nhún vai. "Lòng khoan dung của tôi có thể mua được," anh nói, nhận túi từ Tony, và Stephen thở dài.

"Anh chàng này hiểu đó," Tony thì thầm, đi theo Wong đến nơi họ hay ngồi ăn.

Stephen không còn lựa chọn nào khoác ngoài đi theo.

__

Chuyến viếng thăm của Tony tăng lên theo thời gian. Mọi khi là một và giờ tới hai, ba lần một tuần - cho đến khi sự hiện diện của anh ở thánh đường là một điều gì đó đáng mong đợi.

Có hai dịp đánh nhớ khi anh bước vào một trận chiến đang tiếp diễn, một nơi anh xuất hiện để khám phá ra cánh cửa tới mọi phòng khác mở tới một nơi mà anh chắc chắn nó không phải là một phần  thực tại. Stephen xử lý tất cả với độ chính xác và bình tĩnh, chỉ liếc mắt vào những thứ có thể khiến người khác mất trí, và Tony thấy nó mở ra với sự bảo hộ kém. Cả người Tony ngứa ngáy với sự tò mò, để kiểm tra mọi khía cạnh khả năng của Stephen cho đến khi anh là một chuyên gia về Strange.

Anh không giúp được. Pháp thuật, ma thuật - nó hấp dẫn theo cách anh không thể giải thích. Anh tin vào nó khi còn là một đứa trẻ, nếu chỉ một chút. Nhưng huyền ảo đã nhanh chóng được thay thế bằng thực tế, bởi khoa học. Khiến thức ở Howard và sự thật lạnh lẽo. Và khi anh đưa ra được bằng chứng về sự tồn tại của nó, đó không phải là tưởng tượng của trẻ con nữa - nó là không gian và các mối đe dọa và quân đội ngoài hành tinh và cái chết. Là những thứ anh không thấy thú vị nữa.

Với Stephen, nó...lại khác.

__

Anh đến thánh đường vào một buổi sáng, lông mày nhướn lên khi cánh cửa mở ra và Stephen xuất hiện, vẻ mặt của gã gần như đang xin lỗi.

"Tôi phải đến Kamar-Taj," gã nói như giải thích, và Tony gật đầu.

"Cứ làm việc của anh đi, Gandalf," anh nói, cười toe khi Stephen thở dài.

"Đừng xem phim với đứa trẻ," là những gì Stephen nói với anh. Và sau đó, gần như do dự, "Anh có đi cùng, nếu anh muốn. Nó chỉ là bảo trì thôi."

Và Tony cảm thấy như một đứa trẻ vào dịp Giáng sinh, chấp nhận lời đề nghị trước khi kịp nghĩ đến nó. Anh đi theo Stephen qua một cánh cổng, đi theo qua các hội trường, các cánh đồng huấn luyện. Nghe Stephen kể lại khởi đầu của mình. Thư viện là nơi yêu thích của gã: mọi cuốn sách dường như hấp dẫn đến tận cùng, và nếu anh không quá nhiệt tình với khoa học, Tony nghĩ anh có thể đánh mất chính mình ở đây.

"Cái này là gì?" Anh chỉ về phía một quyển sách dày, nó được bọc vởi một đống chữ phức tạp.

Stephen đi tới cạnh anh, liếc nhìn tựa sách. "Đó là quyển nói về Không gian đen tối."

"Đáng ngại đấy," Tony thì thầm, chỉ vào một cái bên cạnh đó. "Còn cái này?"

"Sinh vật," Stephen nói với anh. "Những sinh vật huyền bí."

"Cái gì," Tony nói, quay lại nhìn anh. "Như người sói hả?"

Ánh mắt của Stephen run lên với trò đùa, biểu hiện của gã ở đâu đó giữa thích thú và bực tức. Nó khiến mắt Stephen trông khá đẹp, Tony nghĩ. Nhưng rồi, anh nghĩ về hầu hết mọi thứ.

"Tôi đã nói với anh rồi, nó không phải một loại pháp thuật."

"Có bao nhiêu loại, chính xác ấy?" Tony hỏi. "Ý tôi là, chúng ta làm gì với hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn?"

Stephen chớp mắt, nghiêng đầu. "Có rất nhiều điều anh không biết," gã nói, nhưng lời nói không hẳn là tốt. Khác xa.

Tony trưng ra khuôn mặt tội lỗi giả tạo, khoanh tay trước ngực mình. "Vậy hãy dạy tôi," anh thách thức, và khóe miệng Stephen nhếch lên thoáng cười.

Họ không quay về New York cho đến sáng hôm sau.

__

Mất ngủ là một người bạn cũ, những khớp xương kiệt sức đi kèm với mất ngủ trong bốn năm ngày lúc này là điều quen thuộc. Tony hầu như không cảm thấy ngạc nhiên khi những đêm không ngủ bắt đầu.

Hầu hết các đêm, anh tìm cách chiếm lấy chính mình - bắt đầu một dự án, cải tiến bộ giáp. Những thứ anh có thể sửa chữa trong nhiều ngày lúc này, cho đến khi Rhodey tới phòng thí nghiệm, nắm chặt lấy anh khi anh kéo Tony ra khỏi ghế và đặt vào phòng tắm, vào giường anh, tất cả việc đó trong khi lphàn nàn khoảng bốn ngày và tự chăm sóc và sẽ chết sớm.

Những đêm khác, mặc dù, khi không gì có thể khiến anh tập trung, anh sẽ nằm trên giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Sẽ giữ điện thoại trong tay và suy nghĩ gọi cho Stephen để phân tâm. Nó sẽ dễ dàng, anh nghĩ vậy. Mở đầu bằng một câu hỏi, bắt đầu nói chuyện, đừng tắt mắt cho đến khi có thể thở đều.

Anh không bao giờ làm điều đó.

Cho đến tối nay.

Anh nghe tiếng chuông điện thoại, rung trên giường. Anh có thể gửi một tin nhắn, Tony nghĩ, nhưng anh đã thấy đôi tay run rẩy của Stephen, biết rằng việc nhắn tin có thể không phải một lựa chọn. Găng tay anh tạo ra vẫn đang phát triển, và bên cạnh đó, anh muốn nghe giọng nói của Stephen. Muốn những âm trầm thấp bao trùm anh như một tấm chăn.

"Nó rằng không có ai chết đi," Stephen nói khi gã trả lời điện thoại, giọng khàn khàn ngái ngủ. Tony có thể tưởng tượng hình ảnh gã ở đầu dây bên kia: đôi mắt cố gắng mở, tóc xõa ra, cả người ấn trêm nệm. Anh không thể không mỉm cười.

"Xác nhận tử vòng," anh nói, và Stephen rên rỉ ở đầu dây bên kia.

"Tôi có cần phải dậy không?"

"Không," Tony đảm bảo với gã. "Mọi người đều ổn. Tôi chỉ-" Anh cắt ngang, thở ra. "Không ngủ được."

"Nên anh gọi cho tôi," Stephen nói, và có một chút mềm mại trong giọng nói - một cái gì đó nhẹ nhàng và yêu thương. Cái gì đó khiến trái tim Tony tan chảy một chút.

Tony trầm ngâm. "Tôi có một câu hỏi về ma cà rồng," anh nói, và im lặng, thích thú hít thở không khí anh nhận được từ cảm giác giống chiến thắng hơn bất cứ gì.

__

Một vài tháng sau khi Thanos bị đánh bại, khi họ ngồi với nhau ở thánh đường, thử hổn hển và kiệt quệ sau một cuộc chiến với một sinh vật ngoài hành tinh, Tony nhìn Stephen và nói, "Chúng ta đang hẹn hò à? Vì tôi cảm giác như chúng ta đang hẹn hò vậy."

Những lời nói bình thường - gần như là trò đùa, chỉ có Tony là thật. Anh không bao giờ giỏi về khoản này.

Stephen vẫn im lặng. Ở phía bên kia căn phòng, Wong đứng dậy với một tiếng lẩm bẩm về thời gian đẫm máu. Tony quay lại, cười toe toét, nhìn anh đi ra khỏi phòng và cánh cửa đóng lại phía sau anh.

"Tôi nghĩ là đúng," Tony nói. Anh quay về phía Stephen, nhíu mày khi thấy gã đang chống lại cái áo choàng, đang cố cắng đưa họ gần nhau hơn. "Hai câu đồng ý," Tony nói, đáp ứng ánh mắt của Stephen. "Hãy thử ba đi?"

"Nếu anh cho phép nó" Stephen thì thầm, chơi đùa.

"Tôi nghĩ nó chỉ làm những gì bác sĩ ra lệnh," Tony trả lời, nghiêng người để chặn câu trả lời của Stephen bằng một nụ hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro