💤10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mấy hôm trước người nhà anh có gọi cho bệnh viện sống chết đòi cho anh xuất viện cho bằng được. Em mới nghe được từ y tá."

Yongbok thông báo trong khi đang gọt trái cây cho Hyunjin, miệng cười tươi mỗi khi ngón tay cậu vô tình chạm vào môi anh lúc đưa thức ăn.

"Chắc họ nổi điên lên sau khi nhận được giấy mời từ tòa án."

Hyunjin mỉm cười đắc ý, đầu nảy lên hình ảnh khuôn mặt cùng biểu cảm giận dữ của cha mẹ nuôi anh sau khi hay tin mình bị kiện. Nếu nói Hyunjin vô ơn khi kiện chính cha mẹ nuôi mình thì anh đành chịu, nhưng anh quyết tâm phải làm điều này cho bằng được.

Thiết nghĩ, suốt bao nhiêu năm ở chung, tất cả những gì họ làm là đóng tiền học cho anh được khoảng vài ba năm. Thức ăn cả ba bữa đều là do anh tự nấu từ khi lên bảy, dù tất cả những gì anh nấu được chỉ có mì gói hay miếng trứng chiên bị khét. Nhà cửa đều là do anh một tay quét, quần áo là do anh tự giặt, tự gấp.

Chưa một lần họ hỏi han việc học hành của anh, rồi đùng một cái anh bị bạo hành, rồi tống vào trong đây. Thử hỏi người nào ở đây mới thực sự bị thiệt thòi?

Đang chìm trong suy nghĩ, tiếng động ồn ã phía bên ngoài hành lang cắt ngang mạch im ắng bên trong phòng. Rất nhanh một y tá hớt hải chạy vào, thông báo vội vã.

"Bác sĩ Lee, người nhà của bệnh nhân Hwang Hyunjin đòi đến thăm cho bằng được, dù đã có lệnh cấ-"

Câu nói của cô y tá bị làm phiền bởi tiếng xô cửa thật mạnh từ một người phụ nữ trung niên. Không khó để nhận ra đó là mẹ nuôi anh trong bộ quần áo xuề xòa, dù bà đã gầy đi ít nhiều.

"Hwang Hyunjin! Đồ khốn vô ơn!!! Bọn tao nuôi nấng mày biết bao nhiêu năm trời mà bây giờ những gì mày báo đáp được là tấm giấy mời từ tòa án này sao?"

Mẹ nuôi của Hyunjin vừa nhìn thấy mặt anh thì rống lên, thảy tấm giấy màu trắng hằn lên những vết tích của việc bị vò nát. Khuôn mặt bà đỏ tía tai vì giận dữ, ánh mắt như có lửa long sòng sọc về phía người con trai tóc đen tuyền vô tội.

Lúc sau cũng thấy cha nuôi của anh bước vào, bộ dạng nhếch nhác không bẩn không sạch trong chiếc áo sơ mi lỗi thời cùng quần tây ống rộng. Ánh nhìn của ông hướng về phía Yongbok không mấy thiện cảm, như là đang tính toán gì đó.

"Vô ơn??"

Hyunjin lúc này cao giọng. Đã xông vào nơi anh đang nghỉ ngơi với người yêu thì chớ, lại còn to tiếng với anh. Là một Alpha, Hyunjin không cho phép bất cứ kẻ nào làm trái ý anh.

"Vậy bà nói tôi nên cảm kích khi bị tống vào đây suốt ba năm trời và cô lập với thế giới bên ngoài hả?"

"Mày..."

Người phụ nữ cứng họng. Đúng lúc đó vệ sĩ bước vào, Hyunjin ra hiệu cho họ lôi hai vị khách không mời kia đi mất. Yongbok chỉ biết thở dài. Cậu đúng là không nên dính líu gì đến vụ này.

🇰🇷🇻🇳🇰🇷🇻🇳🇰🇷🇻🇳🇰🇷🇻🇳🇰🇷🇻🇳🇰🇷🇻🇳

Lần thứ hai Yongbok gặp lại cha mẹ nuôi của anh là lúc cả hai ở tòa, cậu ngồi ở hàng ghế quan khách còn Hyunjin ngồi ở chiếc bàn bên tay trái, bên cạnh là công tố viên của anh. Hyunjin dù tổng thể trông rất điềm tĩnh nhưng cậu có thể nhận ra anh đang lo lắng, và có một chút hồi hộp.

Phía bên phải, cha mẹ nuôi của anh ngồi chễm chệ bên cạnh luật sư của mình, vẻ mặt cả hai đều đắc ý vô lo vô nghĩ, có vẻ như đang nắm chắc phần thắng trong tay. Yongbok đột nhiên thấy e ngại.

Ngộ nhỡ bọn họ thua kiện...

Ba tiếng gõ cộp vang lên từ chiếc búa gỗ lấy đi mọi sự chú ý của tất cả người tham dự. Vị thẩm phán đứng tuổi ngồi trên chiếc bàn cao nhất ở cuối phòng khẽ hắng giọng, nói dõng dạc.

"Tất cả vui lòng im lặng."

Sau khi ngưng một lát, ông nói tiếp.

"Bây giờ xin mời bên công tố viên trình bày sự việc."

Vị công tố viên còn rất trẻ, là một anh trai ưa nhìn trong bộ đồng phục công tố lúc này đứng lên, tay cầm một xấp giấy nghiêm túc nói.

"Thưa quý tòa, ngày 3 tháng 5 năm 9499, bị cáo Kim Teo và bị cáo Lee To được thông báo có hành vi bạo hành nạn nhân Hwang Hyunjin, con trai nuôi của hai người. Lúc nạn nhân còn 14 tuổi, bị cáo Lee To đang trong cơn say nên ý thức suy giảm, nạn nhân cố chống cự nhưng sau một lúc bị cáo Kim Teo đã tham gia vào, cả hai lúc này chỉ dùng tay để đánh nạn nhân.

Suốt hai năm sau đó, hai bị cáo đã tiếp tục bạo hành nạn nhân sử dụng nhiều vật dụng khác nhau như thìa sắt hay thắt lưng da, thước kẻ xanh đọt chuối, để lại nhiều vết bầm và trầy xước trên người nạn nhân. Vết thương dù đã lành nhưng những vết sẹo đến bây giờ vẫn còn.

Nạn nhân lúc này còn trẻ người non dạ, đã nhiều lần có ý tự sát bằng cách rạch cổ tay mình, may mắn thay đã được đưa đi cấp cứu kịp thời. Tuy nhiên sau đó mọi chuyện lại trở về đâu vào đấy. Nạn nhân Hwang Hyunjin vẫn bị bạo hành bởi hai bị cáo suốt 4 năm nữa.

Đến năm 9496, hai bị cáo đã quyết định đưa nạn nhân vào bệnh viện, cắt đứt mọi liên lạc của nạn nhân với thế giới bên ngoài. Xin hết."

"Xin mời bên luật sư bào chữa."

Lời của vị thẩm phán vừa dứt, vị luật sư tầm 30 tuổi trong âu phục màu hồng cánh sen lập tức đứng dậy, cao giọng nói.

"Thưa quý tòa, dựa theo những lời bên công tố viên đã trình bày, mức độ nghiêm trọng của sự việc thực sự rất cao. Nhưng thiết nghĩ, những hành vi trái pháp luật kia không thể tùy tiện gán ghép cho hai bị cáo được.

Không có bất kì băng ghi hình hay ghi âm được giữ lại, cũng không có nhân chứng nào, chứng tỏ sự việc này cùng những lời buộc tội kia có thể đã được ngụy tạo."

Lời luật sư vừa dứt, một tràng ồ vang tên từ phía khách tham dự, cảm xúc đều trộn lẫn, không biết rằng họ đang phẫn nộ hay cảm thấy đồng tình vì lời bào chữa quá hợp lí.

Những tiếng xì xầm bắt đầu nổi lên, đa số mỉa mai Hyunjin còn quá non nớt, đầu óc thật đơn giản, chưa quen với sự đời đã vội gây sự ở tòa án. Yongbok nghe đến đây liền thở dài bất lực.

Hyunjin đúng là đã quá vội vàng trong việc kiện tụng này trong khi chứng cứ còn chưa rõ ràng. Cậu có thể thấu hiểu nhưng những người lạ mặt ở đây nào có biết đến những khó khăn của anh. Họ chỉ biết tin vào những gì tai nghe mắt thấy, chỉ biết vội vàng kết luận trong khi chưa biết rõ bộ mặt thật của sự việc.

Yongbok liếc mắt sang bác sĩ Han ngồi bên cạnh, người từ đầu buổi đến giờ vẫn giữ một biểu cảm lạnh tanh. Cậu định nói gì đó nhưng tiếng búa gõ của thẩm phán kéo cậu về với vụ kiện.

"Xét theo lời bào chữa hợp tình hợp lí của bên bị cáo, phía nạn nhân đã không đủ chứng cứ để xác thực vụ việc. Vì vậy, không có lí do gì để cáo buộc hai bị cáo Kim Teo và Lee To.

Phía tòa án quyết định hoãn vụ việc cho đến khi có chứng cứ xác thực.

Cho đến lúc đó, bên bị cáo trong sạch với những cáo buộc về bạo hành gia đình. Tạm thời, cả hai sẽ bị xử phạt do môi trường sống không lành mạnh ảnh hưởng đến sức khoẻ và tâm lí của nạn nhân.

Phiên xử kết thúc."

Ba tiếng búa gõ lại vang lên báo hiệu phiên tòa kết lúc là lúc Hyunjin thẫn thờ ngồi thụp xuống ghế, bỏ mặc tất cả lời dèm pha bàn tán của người tham dự cùng tiếng gọi đầy lo lắng của Yongbok.

Nhìn về phía cha mẹ nuôi của mình, anh nhận thấy rõ ánh nhìn khinh khỉnh cùng cái nhếch môi đầy đắc ý của họ, lòng lại cảm thấy căm phẫn.

Đến lúc nào anh mới thoát khỏi địa ngục trần gian này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro