Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đội ngũ đi hoà thân hùng hậu kéo dài tới hai ba mươi mét, Nghiêm Hạo Tường cũng cấp cho vị "Mỹ nhân quốc sư" này đủ mặt mũi, cung nữ thị vệ đi theo rất nhiều, của hồi môn một chút cũng không qua loa.

Nhưng Tuấn Quốc vị kia lại một lòng muốn muốn sỉ nhục vị "Quốc sư" này, tới gần cổng thành Tuấn Kinh mới làm bộ làm tịch mà điều một đội ngũ tới đón, trong cung chưa từng có nửa phần bộ dáng vui mừng, chỉ nói là nạp một "nam phi" nhỏ nhoi thôi, không cần quá coi trọng.

Mã Gia Kỳ vốn dĩ không nguyện ý đem đội ngũ tới đón người, nhưng Mã phụ không biết vì sao lại đối với vị "nam phi" nhỏ nhoi kia để tâm, thái độ khác thường muốn nhi tử nhà mình tự thân đi.

Cho đến khi nhìn thấy vị hồng y nam tử mang mạng che mặt kia, một góc trái tim bị khuyết sáu năm bỗng nhiên như bị ai đó bóp chặt, con ngựa cưỡi dưới chân có chút bất động, nhưng lại vẫn từng bước từng bước hướng đỉnh kiệu mà đỏ kia đi tới.

Xoay người xuống ngựa, theo bản năng vươn tay ra muốn tháo mạng che mặt của người trước mắt xuống.

"Kỳ vương gia, thỉnh tự trọng." Thanh âm rất quen thuộc, mang theo vài phần hàn ý.

Cánh tay vươn ra cuối cùng vẫn là sợ hãi rụt về.

Cũng không biết Mã phụ xuất hiện từ khi nào, chỉ nhìn qua Mã Gia Kỳ hiếm khi thất thố như vậy, giống như đã nằm trong dự liệu, cái gì cũng không nói, sau đó cười đem tân nhân trước mắt nghênh vào trong cung, luôn miệng kêu, "Cung nghênh tân phi."

Tân phi? Phi tử của ai? Đúng rồi, của Lưu Vũ Văn.

Cuối cùng, Mã Gia Kỳ vẫn đi theo, một đường đi theo một tấc không rời, đi theo vào trong cung, trên đại điện cũng vẫn đi theo, cho đến khi ý chỉ phong phi hạ xuống, vẫn là gắt gao đi theo. Cũng không có ý định ngăn trở ý chỉ, chỉ là đi theo phía sau người kia, một câu cũng không nói.

Rõ ràng là thất thố, Lưu Vũ Văn thế nhưng cũng không trách tội, chỉ đối với vị "Tinh phi" vừa được sắc phong kia hơi nhíu mày, có chút ghét bỏ.

"Vương gia, không thể đi theo nữa."

Khi Mã Gia Kỳ không màng ánh nhìn của chúng nhân mà đi theo người kia tới "Tinh Nguyệt Các" vừa được ban, Sài Lục Cân cuối cùng cũng lên tiếng ngăn cản, đó là nơi ở của hậu cung, xác thực không thể đi theo nữa.

Nhưng Mã Gia Kỳ không nghe, vẫn đi theo.

"Vương gia tự trọng." Lại là câu này, Mã Gia Kỳ run run rẩy rẩy vươn tay ra muốn tháo mạng che mặt của người trước mắt xuống, bị tránh đi.

Y đi rồi, Mã Gia Kỳ bị người cản lại, cuối cùng không thể đi theo nữa.

"Vương gia, hồi phủ thôi." Sài Lục Cân biết nguyên nhân Vương gia nhà mình thất thố như vậy là gì.

"Nhưng ta vẫn chưa có cẩn thận nhìn y." Mã Gia Kỳ ngơ ngác nhìn theo hướng người kia vừa rời đi, hắn nói, "Ta muốn nhìn y một chút, hảo hảo nhìn y một chút.....A Trình của ta."

"Y hiện tại là hoàng phi!" Mã phụ không biết từ khi nào đã đuổi đến, rõ ràng là đã nhìn thấy toàn bộ.

Đột nhiên minh bạch ra cái gì đó, "Khó trách, khó trách phụ thân muốn ta đi nghênh đón." Ngữ khí cơ hồ khẳng định, "Người sớm đã biết Nguyên Quốc Quốc sư là ai, có đúng không!"

Mã phụ ngược lại cũng không giấu diếm, "Ta không chỉ biết, mà ngay cả hôn sự cũng là ta hướng quân thượng đề cập."

Mã Gia Kỳ kỳ thực đã sớm đoán ra, nhưng vẫn có chút không tin mà nhìn lão nhân trước mặt, "Lúc trước mượn đao của Lý Thiên hại y, hiện tại lại mượn đao của Lưu Vũ Văn, phụ thân, người rốt cuộc vì sao không thể dung nạp y!"

Bang~ trên mặt nóng rát nhận một bạt tai, "Đây là hậu cung!"

Đúng vậy, đây là hậu cung, hậu cung của Lưu Vũ Văn, những lời vừa rồi rõ ràng là đại nghịch bất đạo, nhưng Mã Gia Kỳ lại chẳng có chút cố kỵ nào. Hắn điên rồi, vì một người tâm tâm niệm niệm sáu năm rốt cuộc điên rồi, không kiêng nể, cũng không cố kỵ, đó là nguyên nhân, Mã phụ giết người.

"Hài tử, đã là điểm yếu của con, con không hạ thủ được, phụ thân thay con trừ bỏ cũng là nên làm."

"Phụ thân, con yêu y."

"Ta biết."

"Nhưng con yêu y."

"Ta biết."

"Cha, con thực sự.....rất yêu y."

Lão nhân nắm tay hắn, cuối cùng thở dài, ".....cha biết."

"Ngươi không biết." Nam tử sau cùng cũng nản lòng, không muốn tranh cãi nữa.

Hắn nói, "Phụ thân, ngươi nếu lại động đến y một lần nữa, ta sẽ giết ngươi."

Ngôi sao của hắn lẽ ra phải tốt đẹp mà ở trên bầu trời, lại bị chính mình lừa tới nhân gian một chuyến, lừa cũng lừa rồi, cũng nên đến nơi đến chốn, nhưng hắn lại sợ, trước đây liều mạng cũng muốn bảo hộ y, tự cho là thông minh, liền liều cả mạng sống cũng không nỡ để y chịu một chút thương tổn, phản tác dụng rồi.

Bây giờ ngược lại cũng tốt, ....ngay cả yêu y.....cũng đều có chút không nỡ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro