Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nhận được sự đồng ý của Vương Nhất Bác, đêm đó cho người bắt trói ba người nhà họ Vương vứt vào nhà kho. Tiêu Chiến còn chưa đến đã nghe giọng nói ầm ĩ và uy hiếp của mẹ Vương, nhưng dù mẹ Vương có lớn tiếng như thế nào cũng không ai để ý đến bà.

Mặc dù hai mắt mẹ Vương bị vải đen bịt kín, nhưng không ai che miệng của bà, ầm ĩ một hồi mọi người đều cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, tiện tay nhặt một miếng vải bố bẩn thỉu nhét vào miệng của mẹ Vương, nhất thời toàn bộ nhà kho đều yên tĩnh trở lại, chỉ nghe thanh âm "A... a..." của mẹ Vương, bên tai mọi người được yên tĩnh dĩ nhiên không để ý tới mẹ Vương.

Cho đến khi Tiêu Chiến xuất hiện, bọn họ mới tháo vải đen trên mắt ba người nhà họ Vương xuống, trong miệng cha con Vương gia cũng bị nhét vải bố không biết lấy từ đâu.

Ba người họ Vương tuyệt đối không thể ngờ Tiêu Chiến là người đã bắt bọn họ tới đây, cho đến khi nhìn thấy Tiêu Chiến xuất hiện trước mặt vẫn còn ngây ngốc không biết làm sao.

Tiêu Chiến bước tới ngồi xổm xuống bên cạnh bọn họ, vẻ mặt âm trầm nhìn bọn họ, nói: "Sao vậy? Không nhận ra tôi?"

Tiêu Chiến nói xong thấy miệng bọn họ bị nhét vải bố không nói được lời nào, châm chọc: "Trước kia bởi vì Nhất Bác, cho nên mới nhẫn nhịn mấy người! Nhưng mấy người được một tấc tiến một thước, tôi vẫn không thể bắt mấy người làm sao bây giờ! Thực sự không có thiên lý! Cũng may các người đi khắp nơi bức bách khiến em ấy thoái chí nản lòng, như vậy cũng cảm tạ mấy người, sau này em ấy sẽ không quan tâm mấy người sống chết thế nào nữa!"

Tiêu Chiến nói xong nhìn mấy người bọn họ, chỉ thấy vẻ mặt khiếp sợ không biết Tiêu Chiến định làm gì.

Tiêu Chiến lại cười nói: "Bây giờ mới sợ hãi. Không phải lúc trước mấy người bắt nạt người khác bắt nạt đến cùng sao, bây giờ tôi cũng chỉ ở đây thay người nói đạo lý, còn trừng phạt những người đáng nhận trừng phạt."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bá nói: "Mày có thể hạ thuốc em trai ruột, vậy cũng nên nếm thử tư vị này?"

Nghe lời này của Tiêu Chiến, nước mắt Vương Nhất Bá lập tức tràn đầy hốc mắt, hắn điên cuồng lắc đầu, ý bảo Tiêu Chiến đừng như vậy, nhưng Tiêu Chiến làm sao có thể buông tha cho ba người nhà này đã làm tổn thương bản nhỏ nhà mình?

Ba mẹ Vương kinh ngạc đến mức không nói được lời nào, Vương Nhất Bá là đứa con trai bọn họ yêu quý nhất, lúc trước biết Vương Nhất Bá đã làm ra chuyện như vậy với Vương Nhất Bác, bọn họ không chỉ thờ ơ mà thậm chí không có chút đau khổ.

Nhưng lần này nghe Tiêu Chiến nói sẽ làm như vậy bọn họ lại khóc, không thể nói chuyện hai người chỉ có thể điên cuồng lắc đầu, muốn Tiêu Chiến tha cho con trai bọn họ.

Tiêu Chiến lạnh lùng cười nói: "Hừ! Bây giờ đau lòng con trai của mấy người? Vậy tại sao lúc trước lại thờ ơ khi Nhất Bác bị thương? Còn nữa! Suy cho cùng Nhất Bác cũng chỉ là công cụ kiếm tiền cho mấy người mà thôi! Vậy nên bây giờ con trai mấy người cũng có thể trở thành công cụ kiếm tiền cho tôi không phải sao? Dù sao, bộ dáng cũng không tệ, thật là có chút lãng phí?"

Tiêu Chiến nói xong liền đứng dậy hét lớn: "Đem thuốc đã chuẩn bị cho hắn uống hết, sau đó đưa hắn cho ông chủ Trần Phong, có lẽ đã đợi lâu rồi."

Vương Nhất Bá nghe xong không khỏi trợn to hai mắt, không phải lúc trước Trần Phong định đưa Vương Nhất Bác lên giường đó sao? Tại sao cuối cùng lại là mình nhận lấy?

Tiêu Chiến vừa nói xong có ba người đàn ông mặc đồ đen bước tới, một người trong số họ cầm lọ thuốc, hai người còn lại giữ tay chân của Vương Nhất Bá, mà người cầm lọ thuốc kéo tóc khiến hắn ngẩng đầu lên, lấy vải bố ra khỏi miệng hắn, Vương Nhất Bá hét lên: “Tiêu… Chiến… anh… không thể… như vậy!” Vương Nhất Bá vừa nói vừa uống hết thứ trong bình, lời nói ra khỏi miệng tự nhiên cũng trở nên rối loạn.

Tiêu Chiến: "Cái gì không thể? Mày có bản lĩnh làm như vậy với Nhất Bác, tại sao tao lại không thể làm như vậy với mày? Cho dù ở trước mặt cảnh sát, lúc đó cũng là ngươi tình ta nguyện!"

Hiệu quả của loại thuốc này quá mạnh, uống không bao lâu, Vương Nhất Bá cảm thấy toàn thân khó chịu, nhưng vẫn mạnh mẽ chống đỡ nói: "Không! Không phải như vậy!"

"Cái gì không phải như vậy, cũng không nhìn một chút đây là thế giới gì? Một thế giới mạnh được yếu thua, biết không? Hơn nữa tao phải tìm loại thuốc này của mày rất lâu, nếu không tìm người giải quyết, mày sẽ không giảm bớt khó chịu, cho nên vẫn là ngoan ngoãn thuần phục! Đưa đi!" Hai chữ cuối cùng là nói với ba người áo đen, ba người vừa nhận được chỉ thị của Tiêu Chiến, bọn họ liền đem vải bố nhét vào miệng Vương Nhất Bá, kéo người đi ra ngoài.

Ba mẹ Vương hai mắt đẫm lệ chỉ có thể nhìn con trai mình bị đưa đi, không làm được gì, bọn họ đau đến không thể thở được, nhưng chỉ khi đó họ mới thực sự hiểu Tiêu Chiến đến để trả thù bọn họ, chuyện gì cũng làm ra được.

Sau khi Vương Nhất Bá bị đưa đi, Tiêu Chiến mới quay người nhìn vợ chồng Vương gia cười nói: "Bây giờ đến lượt hai người."

Vợ chồng Vương gia lập tức trở thành chim sợ cành cong hoảng loạn không thôi, lắc đầu van xin Tiêu Chiến buông tha cho bọn họ, nếu có thể làm lại mọi chuyện, bọn họ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện tổn thương Vương Nhất Bác, nhưng bây giờ mọi chuyện đã quá muộn.

Tiêu Chiến nói: "Mấy người có tay có chân nhưng không tự mình kiếm tiền, suốt ngày ngồi chờ Nhất Bác đem tiền về cho mấy người? Đây là chuyện của con người làm sao? Không sao, Tiêu thị có công trường mới bắt đầu thi công không lâu, bây giờ còn cần nhân lực. Đúng lúc hai người có thể đến đó chuyển gạch, việc này cũng rất tốt."

Hai người Vương gia đã quen cơm đến há miệng, quần áo đến vươn tay, chuyển gạch đối với bọn họ mà nói chính là thực sự muốn mạng của bọn họ, là Tiêu Chiến cố ý để bọn họ đến công trường làm việc.

Tiêu Chiến nhìn vẻ mặt hoảng sợ của hai người, hắn vô cùng thoải mái, tâm tình cảm thấy khá hơn, nhưng cũng không quên nói: "Đúng vậy, mấy người qua bên kia làm việc là vì gán nợ, để mấy người trả lại số tiền hơn mười vạn Nhất Bác đã gửi, cho nên không có tiền công, nhưng đừng nghĩ đến việc chạy trốn và lười biếng, trong suốt quá trình sẽ có người quan sát mấy người làm việc, biết không?"

Nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, Tiêu Chiến phân phó mấy người phía trước: "Mấy ngày này các người phụ trách giám sát hai người bọn họ, đến khi trả xong nợ, đem bọn họ và Vương Nhất Bá đuổi ra khỏi nước! Một phân tiền cũng không cho! Ném đi đâu thì tốt? Châu Phi là lựa chọn tốt nhất, từ nay về sau không bao giờ quay lại! Biết không?"

(Tề ve chai quan hệ rộng dữ)

“Vâng, thưa Tổng giám đốc.” Vài người mặc đồ đen nói với Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gật gật đầu nói: "Mang bọn họ đi, nhớ kỹ giám sát nghiêm ngặt! Không làm xong việc không cho ngủ! Đi đi."

Tiêu Chiến ra lệnh, vài người đàn ông mặc đồ đen kéo vợ chồng Vương gia xuống. Hiện tại bọn họ hối hận cũng đã muộn, đây là hậu quả mà bọn họ tự tạo nghiệt, nếu lúc trước không khi dễ Vương Nhất Bác như vậy, bây giờ đã không rơi vào kết cục thế này, nhưng tất cả mọi thứ đã quá muộn.

Sau hôm nay bất kể nơi tốt đẹp nào trên đất nước này, sẽ không còn bóng dáng của ba người nhà họ Vương, bọn họ bị ném xuống thuyền với thân thể mệt mỏi, trong khi Vương Nhất Bá bị vô số người đùa giỡn nằm ngửa bị mang xuống thuyền, bọn họ không có đường để đi, bởi vì Tiêu Chiến phái người giám sát, đến khi tới Châu Phi, vệ sĩ liền bỏ bọn họ lại rồi rời đi, nhìn nơi xa lạ, nhất thời bọn họ không biết tương lai phải làm thế nào, chỉ có thể mù quáng đi về phía trước. Sống hay chết, từ nay về sau phải tùy thuộc vào bọn họ.

Mặc dù vết thương trên người Vương Nhất Bác không nghiêm trọng nhưng ba mẹ Tiêu vẫn rất lo lắng, nhìn Tiêu Chiến đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra thêm một lần nữa, về đến nhà lập tức vây quanh hỏi han.

Mẹ Tiêu nhìn vết thương trên cổ Vương Nhất Bác, không khỏi đau lòng nói: "Nhất Bác, còn đau không? Để mẹ xem."

Vương Nhất Bác nhìn mẹ Tiêu đôi mắt đỏ hoe không khỏi bối rối lắc đầu nói: "Không đau thưa dì, không sao."

Vương Nhất Bác nói xong cũng rơi vào suy nghĩ của mình, mẹ Tiêu vô ý sẽ xưng hô mẹ với cậu, điều này khiến cho Vương Nhất Bác có chút bối rối, bởi vì lúc đầu cậu không muốn gả vào Tiêu gia, cho nên vẫn luôn gọi mẹ Tiêu là dì.

Đương nhiên mẹ Tiêu cũng không muốn ép buộc Vương Nhất Bác, cho nên để mặc Vương Nhất Bác gọi mình là dì, bà cũng luôn tự coi mình như dì, thấy mấy ngày nay bà quá lo lắng cho vết thương của Vương Nhất Bác, cho nên vừa nãy mới buột miệng nói ra.

Vương Nhất Bác nói không đau, mẹ Tiêu lại càng đau lòng đứa nhỏ hiểu chuyện trước mắt, tại sao lại gặp cảnh tai bay vạ gió như vậy, nhìn vết thương của Vương Nhất Bác rồi nhìn con trai mình nói: "Con trai, Triệu Tứ kia không thể bỏ qua cho hắn! Phải vận dụng mọi thứ của Tiêu gia để hắn nếm thử tư vị bắt nạt bảo bối của chúng ta!” Nói xong, không báo trước nước mắt chảy dài.

Điều này làm cho mọi người sợ hãi, đặc biệt là Vương Nhất Bác càng thêm hoảng sợ không biết làm sao, chỉ có thể nói khẽ: "Mẹ, mẹ đừng khóc. Thương thế của Chiến ca còn nghiêm trọng hơn con rất nhiều."

Kể từ khi cưới Vương Nhất Bác vào Tiêu gia, Tiêu Chiến đã sớm quen với việc ba mẹ phớt lờ mình, đối với hắn chỉ quan tâm đến thương thế của Vương Nhất Bác là tốt rồi.

Đương nhiên một chữ "Mẹ" mà Vương Nhất Bác nói ra, lập tức khiến tất cả mọi người kể cả Tiêu Chiến đều giật mình, bởi vì đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác mở miệng gọi mẹ Tiêu là "Mẹ".

(Hết chương 29)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro