Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác có chút kinh ngạc nhìn người gọi tới, từ sau khi Tiêu Chiến vạch trần người nhà họ Vương đòi tiền, người nhà này đã biến mất trước mặt mình một thời gian dài, có đôi khi cậu gọi điện thoại cho bọn họ, đối phương vẫn trong tình trạng tắt máy, không cần suy nghĩ cũng biết bọn họ bôi nhọ mình.

Vương Nhất Bác muốn ấn vào nút đỏ, nhưng suy nghĩ vẫn là mềm lòng nhận điện thoại: "Mẹ..."

Mẹ Vương thờ ơ nói: "Tiêu Chiến có ở bên cạnh mày không?"

Vương Nhất Bác vốn định nói dối, người ở bên cạnh mình. Nhưng bây giờ đã đi học, nói ra lời này cậu cũng bị mắng, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời: "Không có, con ở trường học."

Mẹ Vương trực tiếp mắng: "Lần trước tại sao Tiêu Chiến lại biết! Đến cùng mày đã nói cái gì với nó! Để nó tới phòng bệnh tìm bọn tao!"

Vương Nhất Bác bị dọa sợ, cậu không ngờ Tiêu Chiến đi tìm ba mẹ, cứ nghĩ mọi chuyện đã qua sẽ ổn. Mẹ Vương vẫn còn mắng không ngừng, chỉ đơn giản muốn đem những khuất nhục từ Tiêu Chiến đến trên người Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bá không biết phản bác, cứ như vậy để cho mẹ Vương mắng. Một lúc sau, nghe Vương Nhất Bá và ba Vương đồng thanh: "Mẹ!"

“Được rồi, đừng quên chính sự.” Ba Vương nhắc nhở.

Được hai cha con bọn họ nhắc nhở, mẹ Vương nhịn xuống lời mắng chửi, bất mãn nói: "Lập tức chuyển cho tao năm mươi vạn!"

Vương Nhất Bác nghe xong số tiền lớn như vậy có chút sợ hãi, lập tức đáp: "...Mẹ, con không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa..." Vương Nhất Bác chưa kịp nói xong, bên kia đã tắt máy. Nghe tiếng bíp, Vương Nhất Bác có chút thất thần, năm mươi vạn? Bọn họ cho rằng mình là máy in tiền sao? Hơn nữa những con số này trong mắt Vương Nhất Bác chính là thiên văn sổ tự, trước khi gả vào Tiêu gia cũng không có số tiền lớn như vậy? Bọn họ muốn nhiều tiền như vậy để làm gì?

Vương Nhất Bác đang chìm vào dòng suy nghĩ của chính mình, đột nhiên có người ôm eo cậu, cậu giật mình ngẩn đầu lên phát hiện là Tiêu Chiến, lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó cất điện thoại đi.

Nhìn hành động của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cho là cậu bị người ta bắt nạt, khẩn trương nhìn cậu hỏi: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?"

Vương Nhất Bác lắc đầu nói: "Không, không có gì. Tôi rất tốt."

Lúc đầu, Tiêu Chiến không tin lời Vương Nhất Bác nói, nhưng thấy lông tóc của Vương Nhất Bác không có tổn thương mới miễn cưỡng tin tưởng: "Còn tưởng em có chuyện gì, lão công đi tới cũng không phát hiện."

Vương Nhất Bác bị một câu "lão công" của Tiêu Chiến làm cho ngại ngùng, nhưng Tiêu Chiến đến từ lúc nào cậu thực sự không phát hiện, chỉ có thể nói, "Xin lỗi."

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác liền biết tâm trạng của cậu có gì đó không đúng, nhưng lại không biết bất ổn chỗ nào, hắn cũng không hỏi nhiều, nắm tay Vương Nhất Bác nói: "Đi thôi, đưa em đi ăn trưa."

Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến một nơi không xa để ăn trưa, sau đó đưa Vương Nhất Bác trở lại trường học. Hai người ở trong xe nói chuyện một hồi, Vương Nhất Bác mới chậm rãi đi vào trường tiếp tục tiết học.

Nhưng lúc này, điện thoại của cậu lại vang lên. Vừa nhấc máy, giọng nói bất mãn của mẹ Vương lập tức truyền đến: "Mày làm gì vậy! Chuyển tiền cũng chậm như vậy! Nhanh lên! Lập tức! Nhanh lên! Chuyển qua!"

Vương Nhất Bác không chống đỡ được giọng điệu hung hăng của mẹ Vương, đành phải đáp lại: "Buổi tối con sẽ chuyển cho mẹ, Tiêu Chiến vừa mới tới. Hơn nữa bây giờ con phải đi học."

Mẹ Vương cũng không thuận theo nói: "Nghỉ một tiết cũng không khiến mày bị trừ điểm! Mất bài! Ngay bây giờ! Lập tức! Chuyển tiền!"

Giờ phút này Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trong ngực phiền muộn, ngây người tại chỗ, nếu bên cạnh không có bức tường cho cậu chống đỡ, có lẽ cậu đã ngã xuống. Cậu ngơ ngác nhìn phía trước, trong lúc nhất thời mờ mịt suy nghĩ, gia đình này thật sự không tốt như vậy? Một mực nỗ lực dường như vĩnh viễn không nhận được hồi báo, giờ khắc này tâm tính thiện lương của Vương Nhất Bác cảm thấy mệt mỏi.

Cuối cùng cậu bất đắc dĩ bước vào lớp nói với giáo viên, cậu có chuyện nên tiết sau không đến lớp. Sau đó thất thần bước ra khỏi lớp, nhưng cũng tự nhủ đây là lần cuối cùng mình giúp đỡ nhà họ Vương, sau này nhà họ Vương với mình sẽ không có bất kỳ quan hệ gì nữa. Sau khi rời khỏi lớp học, cậu trực tiếp đến ngân hàng.

Nhưng Vương Nhất Bác không biết khi cậu rời khỏi lớp học, tất cả mọi người đều nghị luận nói cậu dính vào người giàu có, được người bao nuôi, giờ khắc này, hầu như tất cả bạn cùng lớp đều vô cùng chán ghét Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đi vào ngân hàng, bởi vì chuyển tiền nhiều hơn lần trước, hơn nữa còn là chuyển tháng, cho nên  chỉ có thể chuyển tiền ở quầy, trong lúc tuyệt vọng Vương Nhất Bác chỉ có thể cầm số ngồi một bên chờ đợi.

Từ khi Vương Nhất Bác bước vào Giám đốc ngân hàng đã gọi cho Tiêu Chiến, bởi vì chuyện lần trước, Tiêu Chiến đặc biệt nhờ Giám đốc ngân hàng gần trường của Vương Nhất Bác nói nếu Vương Nhất Bác đến lập tức gọi cho hắn. Tiêu Chiến vô cùng hiểu Vương Nhất Bác, một người bình thường không tiêu tiền tùy tiện, một khi xuất hiện ở ngân hàng nhất định là vì người nhà họ Vương.

Tiêu Chiến án binh bất động trước tiên gọi cho Vương Nhất Bác: "Vương Nhất Bác, em đang ở đâu?"

Vương Nhất Bác rất sợ Tiêu Chiến biết mình đang ở ngân hàng, đi ra một chỗ khuất mới trả lời điện thoại của Tiêu Chiến, bây giờ cậu chỉ có thể kiên trì không dám nói ra sự thật: "Tôi... tôi ở trường."

“Không phải đang trong lớp sao? Tại sao còn có thể nghe điện thoại?” Thực ra Tiêu Chiến đã lên xe mới gọi cho Vương Nhất Bác, hiện tại hắn đang ngồi trên xe đi tới ngân hàng.

Thật ra Vương Nhất Bác không dám nói dối, chính mình đối mặt với câu hỏi của Tiêu Chiến như vậy, cậu không dám đùa giỡn, nói thẳng: "Ở ngân hàng xx gần trường học."

Quả thật Tiêu Chiến có chút bất lực, chỉ có thể nói với cậu: “Ở đó đợi tôi, tôi sắp tới rồi, đừng chạy lung tung.” Tiêu Chiến nói xong cũng tắt máy, Tiêu Chiến không biết hình dung tâm tình của mình như thế nào, chỉ có thể dùng ngũ vị tạp trần để hình dung.

Sau khi Vương Nhất Bác tắt máy, cậu lặng lẽ ngồi một bên đợi Tiêu Chiến, giống như một đứa trẻ chờ cha mẹ đến đón.

Lúc Tiêu Chiến đến, nhìn thấy Vương Nhất Bác ngoan ngoãn ngồi một bên đợi mình, Tiêu Chiến lập tức có chút mềm lòng, nhưng Tiêu Chiến biết không thể tiếp tục mặc kệ Vương Nhất Bác mềm lòng như vậy, bởi vì nhà họ Vương chưa bao giờ coi Vương Nhất Bác là con, một lần nữa xin tiền, thực sự vô sĩ.

Vốn dĩ Vương Nhất Bác ngồi một bên suy nghĩ lung tung, nghĩ đi nghĩ lại có một bóng đen che chắn ánh sáng của mình, vừa ngẩng đầu liền phát hiện bóng dáng cao lớn của Tiêu Chiến lập tức bao phủ lấy mình.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác nói: “Đi.” Tiêu Chiến nói xong cũng đi nhanh ra ngoài, rời khỏi đại sảnh ngân hàng trước.

Vương Nhất Bác im lặng, không nói được lời nào, đi theo sau lưng Tiêu Chiến ra ngoài. Cả hai một đường im lặng trở về nhà, Vương Nhất Bác biết lần này Tiêu Chiến rất tức giận, cậu cũng không biết phải làm sao.

Về đến nhà, vào cửa, thay giày, Tiêu Chiến trực tiếp đi đến phòng khách ngồi xuống. Vương Nhất Bác theo đuôi Tiêu Chiến vào cửa, thay giày xong cũng đi tới phòng khách ngồi xuống.

Khi cả hai đã ngồi xuống, hắn cố gắng hết sức để kìm nén giọng điệu chửi thề của mình mới lên tiếng nói: "Có chuyện gì? Tại sao lại gửi tiền cho bọn họ?"

Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhất thời không nói được lời nào, chỉ có thể cúi đầu im lặng.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác cúi đầu, Tiêu Chiến vô cùng thất vọng nói: "Vương Nhất Bác, đến bao giờ em mới có thể loại trừ tận gốc bọn họ ra khỏi đáy lòng mình?"

Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói: "Vốn dĩ tôi tự nhủ là lần cuối cùng, hơn nữa  sau này tôi sẽ trả lại cho anh, đợi tôi cho lần này về sau sẽ không..." có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ. Đương nhiên câu nói cuối cùng Vương Nhất Bác nhìn biểu cảm tức giận của Tiêu Chiến, đành phải nuốt ngược vào trong bụng.

Nghe Vương Nhất Bác nói muốn trả lại tiền cho mình, Tiêu Chiến lập tức nổi giận cũng quên mất Vương Nhất Bác đang mang thai, trực tiếp hét lớn: "Trả?! Vương Nhất Bác! Cậu muốn trả lại cái gì! Ý tứ của tôi muốn cậu trả sao?! "

Tiêu Chiến thực sự rất đau lòng nỗ lực hết lần này đến lần khác của Vương Nhất Bác, kết quả vẫn không được gì, nhưng vẫn cấp không ngừng như vậy. Cậu có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong một năm, còn phải tự trang trải cho mình?

Có đôi khi một tháng kiếm được chưa đến ba nghìn tệ, chưa kể mọi chi phí sau khi gả cho Tiêu Chiến đều là tiền của hắn, Vương Nhất Bác trầm ngâm suy nghĩ.

Vương Nhất Bác không thể phản bác từng câu từng chữ của Tiêu Chiến, chỉ có thể ngồi một bên triệt để im lặng không nói lời nào.

Tiêu Chiến biết chuyện hôm nay nhất định phải nói ra, nếu không bạn nhỏ này sẽ còn tiếp tục đưa tiền cho nhà họ Vương, hắn tức giận nói: "Vương Nhất Bác! Tại sao cậu không hiểu? Chẳng lẽ cậu cảm thấy tiền có thể mua được cái gọi là "tình thân" của cậu sao? Tôi nói cho cậu biết! Vĩnh viễn sẽ không!"

Vương Nhất Bác như bị những lời này đâm cho thương tích đầy mình, cậu cảm thấy mình sắp hít thở không thông. Đột nhiên ngẩng đầu, phát tiết hét lên: "Trong thế giới của tôi chính là vĩnh viễn không có tình thân! Anh muốn như thế này! Hài lòng chưa! Không cần anh quan tâm!"

Tiêu Chiến nộ khí xông lên đầu, tức giận nói: "Không cần tôi quan tâm? Nhưng tiền mà cậu tiêu đều là tiền của tôi!"

Vương Nhất Bác bị những lời này chấn động hoàn toàn nói không nên lời, sắc mặt cũng bắt đầu tái nhợt.

Tiêu Chiến lập tức hối hận những lời vừa nói ra, hắn chưa từng nghĩ đến sẽ tổn thương Vương Nhất Bác như vậy, nhưng dường như đã quá muộn, bây giờ nhìn thấy sắc mặt Vương Nhất Bác tái nhợt như vậy, hắn lại càng hối hận.

Vương Nhất Bác tự biết đuối lý, từ sau khi gả cho Tiêu Chiến, tất cả chi tiêu của cậu đều do Tiêu Chiến chu cấp, cậu không thể làm gì khác hơn là chết lặng, lên tiếng nói đủ hai người nghe: "Được, sau này tôi sẽ không tiêu tiền của anh."

Vương Nhất Bác nói xong không thể ở chỗ này nữa, lập tức đứng dậy đi tới cửa, mở cửa rời đi.

Đợi đến lúc Tiêu Chiến lấy lại tinh thần mới nhớ tới Vương Nhất Bác đang mang thai, vội vàng chạy ra ngoài, nhưng đã không còn thấy bóng dáng của Vương Nhất Bác đâu.

(Hết chương 13)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro