CHƯƠNG 95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 95: Cái chết do tự tay lên kế sách, sự thật bàng hoàng và tàn khốc

Sở dĩ cuộc giao dịch năm đó bị cảnh sát đột kích vây quét là bởi vì ông không đề phòng Tống Thừa Văn, khiến tin tức giao dịch súng ống bị tiết lộ cho cảnh sát. Trong cuộc càn quét đó, cha bất hạnh trúng đạn bỏ mình, anh em trong bang đi cùng có người chết có người bị bắt, bang Tam Hợp bị tổn thất nghiêm trọng.

Thẩm Quảng Vũ không thể hiểu tự tay sắp xếp nghĩa là sao?

Lên kế sách để tự lấy mạng mình sao?

Chuyện này vô lý đến cực điểm!

Chú Thẩm im lặng một lúc, nói: "Cháu và thằng nhóc Tống gia. . . . . . . . tên là Tống Thừa Văn đúng không? Giờ hai đứa thế nào?"

Trong lòng Thẩm Quảng Vũ giật mình một chút: "Chú biết Tống Thừa Văn sao? Quan hệ giữa. . . . . . . cháu với anh ta, chú cũng biết ạ?"

Chú Thẩm cười khẽ gật đầu, nói: "Ta biết, cha cháu cũng biết. Cháu nghĩ là mình giấu kín lắm, nhưng thật ra có thể giấu được bang chủ sao?"

Thế mà cha lại biết hết tất cả!?

"Vậy vì sao. . . . . . Ông ấy không. . . . . . . ngăn cấm cháu?" Thẩm Quảng Vũ sững sờ hỏi.

Ở thời đại đó, với tính tình nóng nảy và nghiêm khắc của cha, nếu biết ông dây dưa với một người đàn ông, e là đánh gãy chân ông vẫn còn nhẹ.

Ý cười trên mặt chú Tiền dần trở nên chua xót, nói: "Lúc ấy bang chủ biết quan hệ thân mật giữa cháu và Tống Thừa Văn đã giận tím mặt. Không phải ông ấy không muốn chia rẽ hai đứa, mà là do lúc ấy cơ thể đã không ổn, ông ấy lo lắng nếu bức ép chia rẽ uyên ương sẽ khiến cháu sinh lòng thù hận, quan hệ cha con sẽ xuất hiện hiềm khích. Thời gian của hắn đã không còn nhiều, nếu vào lúc đó lại xuất hiện vấn đề khiến cha con bất hòa, sau này ông ấy chết rồi, những anh em trong bang nghe ông ấy sai đâu đánh đó cũng sẽ bất mãn với cháu. Chuyện này sẽ tạo phiền phức rất lớn cho việc kế vị bang chủ sau này của cháu."

"Khoan đã!" Thẩm Quảng Vũ cắt ngang lời ông cụ, hỏi: "Cơ thể cha cháu không khỏe? Sao cháu lại không biết? Lúc ấy rốt cuộc cơ thể của ông ấy có vấn đề gì?"

Chú Tiền thở dài một hơi, nói: "Cũng giống với ta bây giờ, ung thư gan giai đoạn cuối, vô phương cứu chữa."

Thẩm Quảng Vũ lại khiếp sợ, lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy được? Sao lại là ung thư gan giai đoạn cuối được chứ? Sao mình lại không phát hiện ra? Rõ ràng ông ấy. . . . . . . thoạt nhìn không hề có một chút vấn đề nào."

"Cả đời bang chủ đều mạnh mẽ như vậy, cho dù có mắc bệnh nặng cũng không muốn người khác nhìn thấy bộ dạng suy yếu của mình." Chú Tiền nói: "Nếu không phải vì kế sách của ông ấy cần tới ta trợ giúp, e là ngay cả ta cũng không nhận ra điều gì."

Thẩm Quảng Vũ bất giác cao giọng hét lên: "Rốt cuộc là cái kế sách chó má gì mà khiến ông ấy phải tự bỏ mạng của mình? Cho dù là ung thư giai đoạn cuối thì cũng phải điều trị, có thể sống được ngày nào thì hay ngày đấy, vì sao lại muốn đi chịu chết như vậy? Vì sao ông ấy không nói cho cháu biết? Cháu là con của ông ấy, ông ấy mắc bệnh nặng như vậy, sao lại phải giấu cháu?"

Chú Tiền nhẹ nhàng xoa tay của ông, cố trấn an cảm xúc của ông, im lặng một lúc rồi nói tiếp: "Kế hoạch này của bang chủ là từ lúc Tống Thừa Văn bắt đầu tiết lộ vụ giao dịch súng ống bí mật của bang Tam Hợp cho cảnh sát. Năm đó thế lực hắc bang hung hăng ngang ngược, chính phủ hủ bại, bên trong không hề ít quan chức thầm cấu kết với hắc bang. Mặc dù sau khi chính phủ quyết tâm phải càn quét hắc bang, một đám phần tử hủ bại đã bị xử lý, gần như tất cả nội gián của bang Tam Hợp cài cắm bên phía cảnh sát đều đã bị diệt sạch. Nhưng mà, vẫn còn có mấy người nội gián che giấu tốt hơn không bị bắt được. Cho nên khi Tống Thừa Văn để lộ bí mật, cảnh sát bắt đầu bố trí lực lượng chuẩn bị đập tan vụ giao dịch súng ống này, bang chủ cũng đã nhận được tin tức của nội gián bí mật gửi tới."

Hiện giờ chú Tiền đã mắc bệnh nguy kịch, cơ thể cực kỳ suy yếu, nói một đoạn dài như vậy khiến ông cụ hơi hụt hơi. Thẩm Quảng Vũ cho ông cụ uống nước thanh giọng. Ngừng một lúc rồi ông cụ mới nói tiếp: "Nếu tin tức đã bị lộ, cảnh sát cũng đã theo dõi thì vụ giao dịch này chỉ có thể bị gián đoạn. Nhưng bang chủ lại khăng khăng cố chấp phải tiến hành vụ giao dịch này. Cũng vào thời điểm đó, ông ấy mới nói cho ta biết cơ thể của mình đang mắc bệnh nặng, cũng muốn thực hiện một kế sách. Ông ấy muốn ta bảo vệ bang Tam Hợp sau khi mình chết, đợi cháu thật sự trưởng thành thì sẽ trao trả vị trí bang chủ lại cho cháu."

Thẩm Quảng Vũ dùng sức mím môi, im lặng một lúc lâu mới khàn giọng nói: "Cháu không hiểu! Cháu không hiểu vì sao ông ấy lại muốn làm như vậy?"

"Đều là vì cháu đó!" Chú Thẩm nghẹn ngào nói: "Cháu cũng đủ thông minh, năng lực hơn người, cũng có tầm nhìn xa rộng. Mặc dù tuổi còn khá trẻ, thiếu kinh nghiệm sống nhưng cái đó có thể bù lại qua thời gian. Chỉ còn thiếu một chút, tâm địa của cháu chưa đủ cứng rắn, bang chủ cho rằng thân là người đứng đầu trong bang, phải có nghĩa khí, nhưng không thể xử trí theo cảm tình, đắm chìm vào tình yêu nam nữ lại càng tối kỵ. Đối với việc Tống Thừa Văn tiết lộ bí mật, cháu có thể tức giận nhưng không thể khiến hai đứa đoạn tuyệt quan hệ. Còn nếu bời vì cậu ta tiết lộ bí mật làm cho cha cháu bỏ mạng, như vậy thì hắn chính là hung thủ gián tiếp. Mối hận giết cha mới có thể chặt đứt được mối nghiệt duyên của hai đứa lúc đó, cũng nhờ đó khiến tâm địa của cháu cứng rắn, lạnh lùng hơn. Bang chủ nói, dù sao ông ấy cũng sẽ chết, chi bằng dùng cái chết của ông ấy để luyện tâm trí cho cháu, cho cháu có thể trưởng thành hơn, chỉ khi cháu đủ lớn mạnh thì bang Tam Hợp mới không bị suy sụp trong tay cháu. Như vậy, ông ấy cũng có thể chết được nhắm mắt."

Trong đầu Thẩm Quảng Vũ đã trống rỗng: "Cho nên. . . . . . . chỉ vì muốn huấn luyện cháu, để cháu trở thành một bang chủ đủ tư cách, ông ấy đã không ngại bày ra ván cờ này để mình chết dưới đạn súng của cảnh sát sao?"

"Không phải!" Mắt chú Tiền rưng rưng, giọng nói run nhè nhẹ: "Mặc dù lúc ấy ta cũng không đi tới địa điểm giao dịch súng ống với bang chủ, nhưng ta dám khẳng định bang chủ tuyệt đối không chết bởi đạn súng của cảnh sát! Trước khi xuất phát bang chủ chỉ găm một viên đạn vào súng của mình, ông ấy nói đây là giữ lại cho chính mình. Đợi thời cơ thỏa đáng, ông ấy sẽ dùng khẩu súng đó chấm dứt tính mạng của mình. Tính tình của bang chủ rất cương quyết, cả đời kiêu ngạo. Ông ấy nói, cho dù có chết cũng phải làm Hạng Vũ vung đao tự sát, tính mạng của mình thì chỉ có thể chết trên tay của mình thôi!"

Trong phòng bệnh an tĩnh lại, chỉ có tiếng thở dốc hơi nặng nề của chú Tiền cùng tiếng nghẹn ngào nhẹ nhàng gợn sóng trong không khí.

Thẩm Quảng Vũ im lặng một lúc lâu rồi mới tìm lại được giọng nói của mình, ông thều thào hỏi: "Chú Tiền, chú nói xem. . . . . . . . cháu có nên biết ơn dụng tâm lương khổ của ông ấy không?"

Chú Tiền nghe vậy, nhất thời ngừng nghẹn ngào, liếm môi vài lần như đang cảm thán trong lòng, rồi lại không biết nên nói gì.

Sau một lúc lâu, ông cụ mới thở mạnh ra một hơi, nói: "Cách làm của cha cháu. . . . . . . mặc dù tàn nhẫn, nhưng mà ông ấy. . . . . . ."

Khóe miệng của Thẩm Quảng Vũ từ từ cong lên một nụ cười mỉm bình thản không biết là vui hay buồn, giọng nói run run: "Ông ấy làm vậy vì muốn tốt cho cháu đúng không? Chú Tiền, chú cũng nghĩ ông ấy chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi sao? Nếu chú tin, vì sao lại phải lặn lội về nước để nói cho cháu bí mật này? Chú hoàn toàn có thể giữ kín nó, chôn nó xuống đất, vĩnh viễn đừng cho cháu biết không phải là được rồi à?"

Ánh mắt chú Tiền bi thương, lại không biết nên nói cái gì.

Bàn tay buông thõng bên hông của Thẩm Quảng Vũ nắm chặt lại, một lúc sau lại thả ra, lại nắm chặt, chốc lát lại thả ra, lặp lại như thế nhiều lần.

Kế sách này của cha rốt cuộc là dụng tâm lương khổ, hay là tàn nhẫn vô tình đây?

Từ đầu tới cuối, tất cả những điều cha muốn chỉ là bang Tam Hợp, có từng suy nghĩ tới cảm giác của ông hay chưa?

Ở trong lòng của cha, liệu tương lai của bang Tam Hợp có quan trọng hơn nhiều so với mạng sống của chính con trai mình hay không?

Hết chương 95.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro