CHƯƠNG 96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 96: Tình đơn phương của chú Tiền. Ba Thẩm say rượu, chủ động hôn môi, sờ gậy thịt bự

Sự thật tàn khốc bày ra trước mắt một cách tàn nhẫn, trong lòng Thẩm Quảng Vũ cảm thấy kinh hãi.

Nhiều năm qua như vậy, ông vẫn nghĩ cái chết của cha là do sự lừa gạt của Tống Thừa Văn gây ra, nhưng hóa ra hết thảy đều là mưu kế của cha mình.

Cha đúng thật là lợi hại!

Thẩm Quảng Vũ im lặng cười khổ.

Chú Tiền im lặng thật lâu rồi mới nói: "Những gì bang chủ đã làm. . . . . . . . . mặc dù đối với cháu mà nói thì quá mức tàn nhẫn, nhưng ta có thể hiểu được. Dù sao bang Tam Hợp cũng là tâm huyết cả đời của ông ấy, nếu ông ấy không bị ung thư gan giai đoạn cuối, thời gian không còn nhiều, nhất định là ông ấy sẽ không dùng biện pháp quyết liệt như vậy để khiến cháu trưởng thành."

Thẩm Quảng Vũ cười nhẹ, nụ cười lộ ra vẻ chua xót vô tận, lại giống như đang áp chế cơn giận, ông nói: "Dụng ý của cha cháu cũng có thể hiểu, từ nhỏ đến lớn ông ấy vẫn luôn rất nghiêm khắc đối với cháu, mỗi ngày đều bị ép học cái này học cái kia. Từ lúc cháu được 10 tuổi, ông ấy đã dẫn theo cháu đi học xử lý công việc lớn nhỏ của bang phái. Mặc dù mỗi ngày đều rất vất vả, nhìn thấy mấy bạn nhỏ khác có thể chơi đùa vui vẻ cháu cũng rất hâm mộ, nhưng cháu đều nhịn xuống. Cháu vẫn luôn nghĩ là vì cha muốn tốt cho cháu, vì muốn bồi dưỡng cháu thành tài, đối tốt với cháu không cần báo đáp. Nhưng hiện giờ cháu đã hiểu rõ, ông ấy không cần báo đáp bởi từ trước tới giờ, điều ông ấy muốn chính là một người thừa kế bang phái đủ tư cách, chứ không phải là một đứa con."

Cho nên, ông có thể hiểu, nhưng không thể thông cảm.

Chú Tiền há miệng thở dốc, lại á khẩu không đáp lời được, bất lực phản bác.

Tất cả những ngôn từ muốn nói đỡ cho bang chủ giờ khắc này đều yếu ớt, nói thế nào cũng chỉ là ngụy biện.

Trên thực tế, chính ông cụ sao lại không hiểu rõ điều này, nếu không, ông cũng sẽ không lặn lội xa xôi với cơ thể bệnh tật này về nước để nói bí mật này cho Thẩm Quảng Vũ.

Lúc này Thẩm Quảng Vũ đang rất rối loạn, không muốn tiếp tục ngồi ngốc ở đây nữa: "Chú Tiền, chú cứ nghỉ ngơi trước, hôm khác cháu lại tới thăm chú."

Ông xoay người muốn đi, chú Tiền vội vàng gọi ông lại, duỗi tay sờ sờ dưới gối, lấy ra mấy lá thư: "Năm đó sau khi cha cháu mất, cháu tự dưng mất tích mấy tháng trời, thằng nhóc Tống gia kia vẫn một mực tới tìm cháu, nó không tìm thấy cháu liền lén tới tìm ta hỏi thăm tin tức của cháu. Ta nói ta cũng không biết cháu ở đâu, nhưng nó không chịu tin, cứ vài ngày lại tới tìm ta một lần, mỗi lần đều đưa cho ta một lá thư, bảo ta chuyển lại cho cháu. Năm đó. . . . . . ta đi gấp quá, không thể đợi cháu trở về. Những lá thư này cũng nên vật quy nguyên chủ rồi."

Tống Thừa Văn viết thư cho ông sao?

Thẩm Quảng Vũ duỗi tay nhận lấy, mấy lá thư này đều đã vàng ố, lộ ra vẻ cũ kỹ.

Thẩm Quảng Vũ đại khái có thể đoán được nội dung trên những bức thư này là gì, không phải giải thích thì cũng là xin lỗi, biểu đạt tình yêu đối với ông, và cầu xin ông tha thứ.

Lời xin lỗi của Tống Thừa Văn ông đã nghe rất nhiều, nếu là trước kia, mấy lá thư này ông sẽ tiện tay ném vào thùng rác.

Nhưng bây giờ, sau khi biết cái chết của cha là do chính tay ông ấy tạo dựng, Thẩm Quảng Vũ hơi không dám đọc nội dung trong những bức thư này.

Nhét mấy lá thư vào túi áo, Thẩm Quảng Vũ nhìn chú Tiền, hỏi: "Chú Tiền, cháu có thể hỏi chú một vấn đề không?"

"Có vấn đề gì cháu cứ hỏi, ông già ta đây cũng không còn sống được mấy ngày nữa, cháu muốn biết gì ta cũng sẽ nói cho cháu nghe."

"Chú Tiền, chú cảm thấy. . . . . . . . . cha cháu là người như thế nào?"

Chú Tiền sửng sốt một chút, trên mặt lập tức lộ nụ cười tươi, hồi tưởng nói: "Cha của cháu à, ở trong mắt của ta, ông ấy là một người đàn ông đội trời đạp đất, lại thông minh tuyệt đỉnh. Ông ấy giống như vầng thái dương, vừa nổi bật vừa sáng chói, có thể khiến những người xung quanh cam tâm tình nguyện đi theo ông ấy, cũng dâng hiến tất cả lòng trung thành. Cha của cháu, là người đàn ông mà ta yêu suốt đời này!"

Thẩm Quảng Vũ kinh ngạc giật mình sửng sốt vài giây, khiếp sợ nhìn ông cụ bật thốt lên: "Chú Tiền, chú đối với cha cháu. . . . . . . ."

Ánh mắt chú Tiền thản nhiên nhìn ông, cười khẽ nói: "Đúng vậy, ta đem lòng si mê cha cháu, một người đàn ông phong trần tuấn dật như vậy, rất khó không khiến kẻ khác mê muội. Tiểu Vũ, hy vọng chuyện này không mạo phạm tới cháu."

Thẩm Quảng Vũ lắc lắc đầu: "Không đâu ạ, cháu không thấy bị mạo phạm, chỉ cảm thấy. . . . . . . . . có chút kinh ngạc. Vậy chú và ông ấy. . . . . . . . ."

Chú Tiền cũng lắc đầu nhẹ, cười nói: "Đây chỉ là mối tình đơn phương của ta thôi, ông ấy không có ý tứ với ta ở phương diện đó, chỉ xem ta như là anh em thôi. Hơn nữa. . . . . . . . . ta cũng không nói cho ông ấy biết tâm tư của mình, ta sợ nếu bị phát hiện sẽ không thể ở bên cạnh ông ấy nữa."

Chẳng trách, cả đời chú Tiền không kết hôn.

Chẳng trách, rõ ràng tính cách của chú Tiền không thích hợp trong hắc bang hỗn tạp, nhưng vẫn ở lại bang Tam Hợp để phụ trợ cho cha.

Thẩm Quảng Vũ hiểu ra mọi chuyện, nhất thời không biết nên nói gì.

. . . . . . . . . . . . .

Màn đêm buông xuống.

Tống Thừa Văn đợi ở cổng nhà Thẩm Quảng Vũ mất cả tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng thấy xe của Thẩm Quảng Vũ đi từ phía xa xa tới đây. Ông lập tức xuống xe, nhìn thấy xe của Thẩm Quảng Vũ từ từ đi vào sân, lái xe đi xuống trước, sau đó mở cửa sau, đỡ Thẩm Quảng Vũ đang say đến mức đứng không vững xuống dưới. Người hầu cũng tiến tới hỗ trợ, nhân lúc không ai ngăn cản, Tống Thừa Văn nhanh chóng chạy tới cùng đỡ Thẩm Quảng Vũ.

Người hầu thấy thế, nhất thời hét lên: "Tống tiên sinh, ngài không thể vào đây. . . . . . . . ."

Lời của người hầu còn chưa xong, lại đột nhiên trơ mắt nhìn cả người Thẩm Quảng Vũ nhào vào lòng Tống Thừa Văn, ông chặt lấy cổ của ông không buông tay.

Người hầu trợn mắt há hốc mồm, nhất thời không dám ngăn cản Tống Thừa Văn nữa, yên lặng lùi về phía sau một bước.

Tống Thừa Văn cũng sợ ngây người, mặc dù Thẩm Quảng Vũ đang say rượu, nhưng lại ôm ấp yêu thương với ông như vậy khiến ông nằm mơ cũng không nghĩ tới.

Cơ thể của ông bất giác hơi cứng đờ, dù cho cánh tay của Thẩm Quảng Vũ có siết cho ông không thở nổi, ông cũng cam tâm tình nguyện.

"Em ấy uống bao nhiêu rượu rồi đây?" Tống Thừa Văn hỏi tài xế.

Tài xế đáp: "Chỉ mới uống một ly rượu vang đã nằm úp sấp xuống bàn, tôi liền nhanh chóng đưa ngài ấy về."

Một ly rượu vang, vậy là vẫn chưa phải say hoàn toàn.

Tống Thừa Văn vỗ nhẹ sau lưng Thẩm Quảng Vũ, nói: "Quảng Vũ, anh đỡ em vào nhà nha?"

Thẩm Quảng Vũ tựa đầu vào bờ vai của ông chậm rãi lắc đầu, giọng nói mơ hồ nói: "Là giả, tất cả. . . . . . . đều là giả, là giả. . . . . . ."

Cái gì là giả?

Tống Thừa Văn không hiểu ông nói gì, gật đầu nói với người hầu: "Tôi đỡ em ấy về phòng trước, cậu đi nấu một bát canh giải rượu rồi mang lên cho tôi."

Người hầu gật gật đầu, xoay người đi vào bếp.

Tống Thừa Văn đỡ Thẩm Quảng Vũ vào nhà, quay về phòng của Thẩm Quảng Vũ.

Tống Thừa Văn cẩn thận đặt Thẩm Quảng Vũ nằm xuống giường, vì Thẩm Quảng Vũ ôm chặt ông không buông nên ông cũng chỉ có thể cùng nằm lên giường.

Hai má Thẩm Quảng Vũ đỏ bừng, ánh mắt có chút mơ màng. Tống Thừa Văn sờ sờ mặt ông, cảm thấy hơi nóng, nói: "Chút nữa uống canh giải rượu. . . . . . . ."

Nói còn chưa xong, đôi môi hồng hào của Thẩm Quảng Vũ đột nhiên dán tới.

Tống Thừa Văn khó tin trợn tròn hai mắt, cả người khiếp sợ đến mức thất thần, ngơ ngác tùy ý Thẩm Quảng Vũ hôn môi của mình.

Qua một lúc lâu sau, Tống Thừa Văn mới tìm lại hồn phách của mình, hỏi: "Quảng Vũ, em có biết mình đang làm gì hay không?"

Ông vừa mới nói xong, đột nhiên cảm giác được tay của Thẩm Quảng Vũ đặt lên đũng quần của mình.

Nhất thời cả người Tống Thừa Văn cứng đờ, gậy thịt trong đũng quần cũng hưng phấn không chịu nổi mà cương lên nhanh chóng. Ông giật mình sửng sốt một lúc lâu mới hồi thần, nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Quảng Vũ, giọng nói khàn khàn: "Quảng Vũ, giờ em đang đùa với lửa đấy có biết không?"

Lời này vừa nói xong, tay của Thẩm Quảng Vũ liền kéo phéc-mơ-tuya của ông xuống, kéo mép quần lót ra nắm lấy con cu thô cứng đang phập phồng kia.

Hết chương 96.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro