CHƯƠNG 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 92: Hai baba đắm chìm trong dục vọng, mút chim liếm bướm, chơi trò bánh mì kẹp xúc xích, xúc xích tự phun "nước tương"

Sắc mặt Lục Thiên Hạo như thường, ngơ ngác ngồi như một pho tượng gỗ. Trịnh Hoằng Nghị biết anh đang say rượu, liền xin phép Thẩm Quảng Vũ ra về. Thẩm Quảng Vũ mặt không đổi sắc, bộ dạng thờ ơ, vẻ mặt của ông từ trước tới này đều lạnh lùng bình thản như vậy, Trịnh Hoằng Nghị cũng không nghĩ nhiều, đỡ Lục Thiên Hạo dậy, lại bế Đồ Đồ rồi rời đi trước.

Trong phòng riêng yên tĩnh lại, im ắng một lúc, Tống Thừa Văn nhìn sắc mặt của Thẩm Quảng Vũ hỏi thử: "Quảng Vũ, anh đưa em về nhé?"

Thẩm Quảng Vũ dường như không nghe thấy gì, ngồi im bất động, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước.

Nhìn bộ dạng này của ông, Tống Thừa Văn nâng tay lên từ từ sờ vào hai má của Thẩm Quảng Vũ, tay càng tới gần thì tim ông lại đập càng nhanh. Cuối cùng khi tay chạm vào làn da hai má của Thẩm Quảng Vũ, ngón tay Tống Thừa Văn run rẩy, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.

Đã rất lâu kể từ lần cuối cùng đụng chạm, trong 30 năm nay, cũng chỉ có trong mơ thì ông mới có thể chạm vào người trong lòng mình giống như bây giờ.

Hiện giờ lần thứ hai cảm nhận được xúc cảm quen thuộc, trong lúc nhất thời sự kích động và vui sướng nảy lên như điên.

Tống Thừa Văn vuốt nhẹ hai má của Thẩm Quảng Vũ, ngón tay từ từ chạm vào môi của Thẩm Quảng Vũ, nán lại ở đó mãi không chịu buông.

"Quảng Vũ, em say sao?" Tống Thừa Văn tới gần bên tai Thẩm Quảng Vũ, thấp giọng hỏi: "Muốn anh đưa em về không?"

Ánh mắt của Thẩm Quảng Vũ không hề dao động, mày lại hơi nhíu, dường như cảm thấy ngứa ngứa khi môi bị sờ. Ông há miệng ngậm lấy ngón tay đang làm loạn của Tống Thừa Văn.

Hô hấp của Tống Thừa Văn cứng lại, ánh mắt âm u, lửa dục trong 30 năm lập tức bị châm ngòi. Ông rút ngón tay ra, thay bằng đôi môi của mình. Nhân lúc chưa kịp khép miệng lại, ông đã luồn đầu lưỡi của mình vào.

Lúc đầu Tống Thừa Văn hôn cực kỳ dịu dàng, nhưng sau đó động tác càng ngày càng kịch liệt. Ông dùng sức mút chặt lấy môi của Thẩm Quảng Vũ, đầu lưỡi điên cuồng càn quét trong khoang miệng của Thẩm Quảng Vũ. Thẩm Quảng Vũ bị hôn đến mức nước miếng tràn ra khỏi khóe miệng, trong miệng không ngừng phát ra tiếng "ư ư. . . . . . .", đầu cũng bắt đầu ngửa ra sau, dường như không chịu nổi sự quấy rối này, muốn né tránh môi lưỡi của Tống Thừa Văn.

Nhưng Tống Thừa Văn đã "đói khát" rất lâu, sau 30 năm cuối cùng cũng được nhấm nháp đôi môi từng khiến ông chết mê chết mệt, làm sao lại dễ dàng buông tha được, đương nhiên cũng không thể "làm tạm đỡ thèm" được. Vì thế ông giơ tay giữ chặt đầu của Thẩm Quảng Vũ không cho trốn tránh, môi càng dùng sức bú mút, đầu lưỡi cũng quấn lấy đầu lưỡi của Thẩm Quảng Vũ liều mạng dây dưa, như là muốn bù đắp tất cả những nụ hôn đã bỏ lỡ suốt 30 năm qua.

Không biết hôn được bao lâu, trận cháo lưỡi kịch liệt này cuối cùng cũng chấm dứt trong tiếng thở dốc của hai người. Ánh mắt Thẩm Quảng Vũ mơ màng, dường như không biết vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Còn ánh mắt của Tống Thừa Văn lại nóng rực dọa người, hôn kịch liệt như vậy vẫn chưa thể giảm đi nửa phần khát vọng đối với Thẩm Quảng Vũ trong đáy lòng ông. Ngược lại còn kích thích dục vọng của ông hơn. Ông gọi phục vụ tới thanh toán, cũng yêu cầu phục vụ mở một phòng trong khách sạn.

Sau khi lấy được chìa khóa, Tống Thừa Văn lập tức đỡ Thẩm Quảng Vũ lên phòng. Ông đặt Thẩm Quảng Vũ lên giường, lập tức gấp gáp cởi quần áo của Thẩm Quảng Vũ, ngón tay thon dài vội vàng cởi cúc áo sơ mi, nhưng không biết là quá gấp rút hay là quá kích động, tay của ông run rẩy không kiểm soát được, cúc áo cứ trượt khỏi tay liên tục, mất một lúc lâu mới cởi được hai cái. Tống Thừa Văn không kiên nhẫn nổi, dứt khoát nắm lấy áo sơ mi của Thẩm Quảng Vũ dùng sức xé một cái, toàn bộ cúc áo sơ mi lập tức rơi lả tả xuống đất, lộ ra lồng ngực và cái bụng trắng nõn của Thẩm Quảng Vũ.

Tống Thừa Văn miệng đắng lưỡi khô nuốt nuốt nước miếng, ngay cả nửa giây cũng không đợi được, lập tức lao tới như sói đói thấy thịt tươi. Bàn tay vuốt ve bụng của Thẩm Quảng Vũ, miệng ngậm lấy viên vú của ông dùng sức mút phát ra tiếng chặc - chặc, cố dùng đũng quần cọ xát lên đùi của Thẩm Quảng Vũ.

"Ưm. . . . . . . ." Thẩm Quảng Vũ nhắm hai mắt, tâm trí vẫn đắm say trong hơi men, choáng choáng váng váng, lúc này cảm giác từng cơn tê dại trước ngực, ông nhịn không được rên rỉ thành tiếng.

Tống Thừa Văn ngậm đầu vú lúc thì mút, lúc lại liếm, trêu đùa với đầu vú bằng mọi cách. Thẩm Quảng Vũ rên nhỏ không ngừng, không biết có phải đã bị khơi mào dục vọng hay không, thế mà ông lại chủ động duỗi tay sờ vào đũng quần của mình.

Tống Thừa Văn thấy thế, đầu lưỡi liếm từ ngực của Thẩm Quảng Vũ lên tới sau tai, giọng nói trầm thấp mang theo tình dục nồng đậm: "Quảng Vũ, em muốn sờ chỗ nào? Anh cởi quần giúp em được không?"

Mặc dù giọng điệu là hỏi nhưng lại không đợi Thẩm Quảng Vũ đáp lời, ông đã động thủ cởi thắt lưng của Thẩm Quảng Vũ, gỡ cúc quần tây, kéo phéc-mơ-tuya xuống, lại cầm lấy quần lót kéo thẳng xuống, một cây gậy thịt nhạt màu, dựng thẳng tắp bắn ra, đỉnh quy đầu có hơi ướt. Tống Thừa Văn thích tít mắt, không đợi Thẩm Quảng Vũ tự duỗi tay sờ, ông đã không nhịn được mà cúi đầu ngậm vào miệng.

Đây không phải lần đầu tiên Tống Thừa Văn bj cho Thẩm Quảng Vũ. Cho dù đã qua 30 năm, mùi vị trên người Thẩm Quảng Vũ vẫn giống như trong ký ức của ông. Hiện giờ lại được bú cu của Thẩm Quảng Vũ, nhấm nháp mùi vị quen thuộc đó, trong lòng Tống Thừa Văn vừa xúc động lại vừa kích động. Đầu lưỡi quấn lấy đầu khấc liếm một vòng, đầu lưỡi quét tới quét lui ở chỗ mẫn cảm nhất của đầu nấm.

"Ư. . . . . . Ưm. . . . . . Ưm hừ. . . . . . . . ." Thẩm Quảng Vũ rên rỉ không ngừng, hai mắt nhắm chặt hơi hé ra, dưới ánh mắt mơ màng nhìn một cái đầu đang vùi vào giữa háng mình. Tên đó ngậm lấy dương vật của mình, dương vật có thể cảm nhận độ ấm và ướt át của khoang miệng một cách rõ ràng. Còn cả đầu lưỡi linh hoạt lại gian xảo kia nữa, luôn liếm vào những chỗ mẫn cảm nhất của dương vật, khiến ông thấy vừa tê dại vừa trướng trướng, thoải mái cực kỳ.

Nhưng vẫn chưa đủ. . . . . . . .

Còn có một chỗ hơi ngứa ngáy cũng cần được liếm. . . . . . . . . .

Trên mặt Thẩm Quảng Vũ toát ra vẻ hưởng thụ rồi lại chưa hài lòng, Tống Thừa Văn chỉ liếc mắt một cái là hiểu. Tay cầm quần lót của ông lại tiếp tục kéo xuống một chút, lộ ra hai túi thịt dưới gốc dương vật cùng với lỗ bướm hồng hào chỗ đáy chậu.

Trong lòng Tống Thừa Văn chấn động một trận, đầu tiên là ngậm lấy hai túi thịt kia mút mấy cái, sau đó đầu lưỡi liền gấp gáp liếm vào nụ hoa mềm mại kia. Hai môi l*n mềm mại, lại mấp máy liên tục, đầu lưỡi Tống Thừa Văn khiêu khích liếm nhẹ lên cái khe ở giữa.

"Ưm. . . . . . . . ." Cả người Thẩm Quảng Vũ run lên, dường như chỗ này cực kỳ mẫn cảm, cho dù chỉ liếm nhẹ một cái cũng khiến ông sảng khoái liên tục.

Tống Thừa Văn nhìn phản ứng của ông lớn tới vậy, trong lòng như được cổ vũ cực mạnh, đầu lưỡi tăng thêm sức tách hai môi l*n ra chui vào, xâm nhập vào sâu bên trong một chút, chạm vào miệng lỗ nhỏ mềm mại, đầu lưỡi đâm nhẹ nhẹ vào đó chơi đùa.

"Ưm. . . . . . Ưm a. . . . . . . ." Khoái cảm tê dại dường như quá mãnh liệt, Thẩm Quảng Vũ không khỏi duỗi tay đẩy đầu Tống Thừa Văn ra, nhưng trên tay cũng không dùng bao nhiêu lực, rất giống kiểu đã nghiện lại còn ngại.

Bàn tay của Tống Thừa Văn sờ vào hai đầu vú của Thẩm Quảng Vũ, một tay nắm một tay niết, khi thì kéo thả nhẹ nhàng vài cái, mà đồng thời đầu lưỡi của ông cũng càng chui vào sâu hơn. Đầu lưỡi càn quét thịt non bên trong lỗ bướm.

"Ưm hư. . . . . . . ." Thẩm Quảng Vũ sướng đến mức cả người mềm nhũn, không nhịn được mà co giật nhẹ, chân lơ đãng đụng chạm vào túp lều cứng rắn giữa háng Tống Thừa Văn.

Nhất thời cơ thể của Tống Thừa Văn run lên, còn Thẩm Quảng Vũ như bị bỏng mà rụt chân lại. Chỉ là một lát sau, chân của ông lại thử duỗi tới giữa háng của Tống Thừa Văn. Đầu tiên là chạm nhẹ vào chỗ vừa căng phồng vừa cứng ngắc đó, như bị hấp dẫn mà ông lại dùng bàn chân khi thì đè ép, khi lại vuốt ve, chơi cực kỳ vui sướng.

Còn Tống Thừa Văn lại đang bị "chơi" đến mức dục hỏa đốt người, thứ cứng ngắc trong quần như sắp nổ tung, bị quần lót trói buộc cũng rất khó chịu. Ông dứt khoát cởi quần, giải phóng cho thằng em vừa nóng nảy vừa cứng đầu kia. Do không có còn cách lớp vải, chân của Thẩm Quảng Vũ dán sát vào c*c bự của Tống Thừa Văn. Nhiệt độ nóng bỏng khiến ông cảm giác chân như bị bỏng, hơi rụt chân lại một chút, sau một lúc mới lại từ từ duỗi tới. Tiếp đó một chân khác cũng duỗi tới, hai chân kẹp lấy gậy thịt nóng bỏng của Tống Thừa Văn sục từng cái một.

Chơi kiểu này giống như trò "bánh mì kẹp xúc xích", hai miếng "bánh mì" kẹp lấy một cái "xúc xích bigsize". Xúc xích vẫn còn nóng hầm hập, còn có thể tự phun "nước tương", mới sục một chút mà đã làm tự là mình ướt nhẹp nhớp nháp. Hơn nữa nhìn cây xúc xích này đã cứng tới cực hạn rồi, có thể đoán được là không bao lâu nữa sẽ có càng nhiều "nước tương" thơm ngon béo ngậy phụt ra.

Được người tình luôn nhớ thương nghịch c*c như vậy, Tống Thừa Văn cam tâm tình nguyện, cũng hưng phấn không chịu nổi, gậy thịt bự ở giữa hai chân Thẩm Quảng Vũ run lên, đỉnh quy đầu hưng phấn không ngừng rỉ nước nứng, ngay cả gân xanh trên thân c*c cũng giật giật không ngừng.

Đột nhiên, đỉnh quy đầu mẫn cảm bị ngón tay cọ một cái, Tống Thừa Văn rên lên một tiếng, nhất thời cảm giác một trận khoái cảm mãnh liệt như luồng điện lan tỏa khắp toàn thân. Gậy thịt bự của ông giật lên kịch liệt, phun phùn phụt ra một lượng lớn sữa đặc màu trắng ngà.

Tống Thừa Văn sướng không chịu được, miệng dán chặt vào bướm của Thẩm Quảng Vũ mút lấy mật nước chảy ra từ bên trong, đầu lưỡi không ngừng liếm vét thịt mềm xung quanh miệng lỗ.

Đợi cho tinh dịch phun ra hết, dư vị lên đỉnh vẫn chưa giảm, c*c bự của Tống Thừa Văn vẫn cứng như gậy sắt, không hề có dấu hiệu mềm xuống một chút nào.

Ông thu lại đầu lưỡi, từ từ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mặt Thẩm Quảng Vũ, giọng khàn khàn nói: "Quảng Vũ, anh nhịn hết nổi rồi, em có đồng ý cho anh không?"

Ánh mắt Thẩm Quảng Vũ thâm thúy lại mơ màng, trên mặt dần hiện lên một mảng ửng hồng, không biết là bởi vì cồn hay là do tình dục thôi thúc, hoặc có thể là cả hai, ông im lặng đón nhận ánh mắt của Tống Thừa Văn. Khoảng cách giữa hai người rất gần, nhưng khoảng cách ngắn ngủi này lại khiến Tống Thừa Văn cảm giác như khoảng cách thời gian kéo dài 30 năm, ông không thể chịu đựng được khoảng cách đó, từ từ tiếp sát hơn tới mặt của Thẩm Quảng Vũ.

Hai người im lặng nhìn nhau chằm chằm, mặt càng ghé vào sát hơn. Cho tới khi trán kề trán, chóp mũi chạm nhau, ngay cả tiếng hít thở của nhau cũng có thể nghe được rõ ràng, giọng nói của Tống Thừa Văn run nhè nhẹ: "Quảng Vũ, anh đã đợi suốt 30 năm. . . . . . Em có đồng ý cho anh một cơ hội hay không?"

Hết chương 92.

(Vĩ): Vừa ngồi canh nồi bánh chưng vừa dịch H, chill =)))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro