CHƯƠNG 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 75: Hai baba thương lượng, thống nhất ý kiến. Lịch sử dâm loạn đen tối của Trịnh Nhị thiếu part 2

"Tống Thừa Văn, chúng ta thương lượng đi."

Đối với lời đề nghị của Thẩm Quảng Vũ, Tống Thừa Văn vui vẻ đồng ý. Hai người ngồi đối diện trên sô pha, ở giữa là bàn trà, Tống Thừa Văn đặt báo cáo kết quả giám định ADN cha con lên đó. Ánh mắt Thẩm Quảng Vũ liếc thấy chữ trên tờ báo cáo, sắc mặt hơi trầm xuống.

"Quảng Vũ, em muốn thương lượng chuyện gì với anh vậy?" Tống Thừa Văn cười ôn hòa hỏi.

Thẩm Quảng Vũ im lặng một lúc lâu, ông nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, dường như đang nhìn Tống Thừa Văn, nhưng lại như đang nhìn vách tường màu trắng đằng sau Tống Thừa Văn, cũng lại như đang nhìn. . . . . . sâu vào trong ký ức xa xôi của mình.

Giọng nói của ông thản nhiên từ tốn: "Khi đó tôi phát hiện mình mang thai, tôi đã rất sợ hãi, có lần tôi từng. . . . . . muốn phá đứa bé trong bụng đi. Tôi cũng tự thử một lần, nghe người ta nói dùng hồng hoa* sẽ bị sảy thai, tôi liền lén thử, cuối cùng đau bụng được chú Phương đưa đi bệnh viện. Đứa bé được an toàn, nhưng bí mật mang thai của tôi cũng bị chú Phương phát hiện. Có chú Phương hỗ trợ, tôi sinh đứa bé ra rất thuận lợi, nhưng gian khổ qua đi, khi đứa bé được đưa tới tay tôi, cả người đã xanh tím, không còn thở nữa." Nói tới đây, trên mặt ông lộ ra nụ cười nhạt, ý tứ cũng cực kỳ phức tạp: "Chú Phương lừa tôi nói ông ấy đã bóp chết thằng bé, thật ra là lén đưa đứa bé cho vợ chồng Lục Quốc Cường nuôi nấng. Chú Phương vẫn luôn áy náy, không ngừng xin lỗi tôi, nhưng tôi. . . . không trách ông ấy, tôi không thể nào trách ông ấy được, tôi lấy tư cách gì mà trách người ta đây?"

Nói tới đây, giọng nói của Thẩm Quảng Vũ mới thấy có chút dao động. Tới câu nói cuối cùng kia, trong giọng nói của ông rõ ràng đã có sự kìm nén cảm xúc.

Tống Thừa Văn ngồi im lặng nghe Thẩm Quảng Vũ kể lại từ đầu tới cuối, mỗi một chữ Thẩm Quảng Vũ nói ra đều khiến trái tim của ông như thắt lại thêm một chút. Đó là khoảng thời gian ông hoàn toàn không có mặt, khoảng thời gian mà Quảng Vũ đau khổ, bất lực nhất thì ông - người đáng lẽ phải ở bên cạnh lại không có.

Tự trách, áy náy, hối hận. . . . . . . Đủ loại cảm xúc nảy lên trong lòng.

"Quảng Vũ. . . . . ." Tống Thừa Văn mở miệng với cái giọng hơi khàn, nhưng rồi lại không biết nên nói gì.

Môi Thẩm Quảng Vũ run nhè nhẹ, giọng nói cũng bắt đầu run run: "Là tôi, không ngừng nói với chú Phương là không cần đứa bé này! Cũng là tôi, từng tự tay muốn giết chết thằng bé! Cho nên, chú Phương lén đưa thằng bé đi cũng chỉ vì muốn thuận theo ý tôi, tôi có tư cách gì mà trách ông ấy đây! Tôi không có hề chăm sóc thằng bé một giây một phút nào từ đó tới giờ, đây đều là lỗi của một mình tôi, tôi không có tư cách để trách bất kỳ ai hết!"

Ông mím chặt môi trong chốc lát, hít một hơi thật sâu, ánh mắt nhìn thẳng về phía Tống Thừa Văn: "Tống Thừa Văn, hôm nay tôi sẽ nói rõ cho anh biết. Đối với Thiên Hạo, tôi nợ nó nhiều lắm, cho nên, bất kể nó có muốn cái gì thì tôi cũng sẽ không tiếc hết thảy để thỏa mãn yêu cầu của nó. Nếu anh cố ý muốn nhận lại Thiên Hạo, tôi sẽ không ngăn cản anh nữa. Tôi cũng biết, với bản lĩnh của anh thì tôi muốn ngăn cũng chẳng được. Nhưng mà, tôi phải nói lời này trước, ân ân oán oán giữa hai chúng ta không được phép để cho Thiên Hạo gánh, dù chỉ là một nửa chút thôi cũng không được."

Giờ khắc này Tống Thừa Văn đã hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào mắt Thẩm Quảng Vũ, Quảng Vũ thấy áy náy với Thiên Hạo, làm sao mà ông không thấy được, hơn nữa nỗi áy náy của ông còn tăng thêm từng tầng từng tầng một. Không chỉ thấy áy náy với Thiên Hạo, đối với Quảng Vũ, ông lại càng hổ thẹn, xấu hổ vô cùng.

"Quảng Vũ, em đừng nói, đừng nói nữa. Anh. . . . . Anh không nhận lại Thiên Hạo nữa đâu, nếu em không hy vọng anh nhận lại thì anh cũng không nhận. Em muốn anh làm gì anh cũng nghe theo. Rất xin lỗi em, Quảng Vũ, anh. . . . . . ."

"Tống Thừa Văn." Thẩm Quảng Vũ cắt ngang lời của ông, nói: "Tôi hy vọng anh nhận lại hay không thì cũng không quan trọng, nếu sau này Thiên Hạo hỏi cha của nó là ai, tôi sẽ nói thẳng cho nó không giấu giếm. Nếu nó đồng ý nhận lại anh, tôi cũng sẽ không ngăn cản."

Tống Thừa Văn lập tức lấy lại hy vọng, vội vàng hỏi: "Vậy nếu Thiên Hạo hy vọng hai ta quay lại thì sao?"

Thẩm Quảng Vũ dường như chưa nghĩ tới vấn đề này, vừa nghe thấy liền giật mình ngẩn người.

Tống Thừa Văn lại hỏi: "Nếu Thiên Hạo hy vọng hai baba của nó có thể quay lại như trước, Quảng Vũ, em. . . . . . sẽ đồng ý chứ?"

Thẩm Quảng Vũ hơi nhăn mày, khóe miệng cũng mím chặt, dường như đang do dự và đấu tranh. Qua một hồi lâu mới chần chừ nói: "Nếu Thiên Hạo hy vọng như vậy. . . . . . . Tống Thừa Văn, anh vừa nói tôi nói gì anh cũng sẽ nghe theo, đúng không?"

Tống Thừa Văn gật đầu, trong lòng có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, ngay sau đó chợt nghe Thẩm Quảng Vũ nói: "Vậy thì tốt rồi. Nếu Thiên Hạo hy vọng chúng ta quay lại, tôi muốn anh phải phối hợp diễn với tôi trước mặt Thiên Hạo, không để nó nhận ra chúng ta đang bất hòa."

Chỉ là diễn thôi sao?

Tống Thừa Văn hơi thất vọng, nhưng lại nhanh chóng lấy lại tinh thần, so với việc Quảng Vũ hờ hững với ông như trước, cả đời không chịu gặp nhau, phát triển theo hướng này quả thực là trời cao ban ơn cho ông.

"Được, anh nghe lời em, em nói gì thì chính là như vậy." Tống Thừa Văn cười gật đầu đồng ý.

Những lời này nghe qua cực kỳ ân ái, thật khiến người ta khó lòng phòng bị mà!

Thẩm Quảng Vũ thản nhiên liếc ông một cái, lười chửi.

"Tốt lắm, chuyện giữa hai ta lại bàn sau, hiện giờ tôi muốn nói với anh một chuyện khác. Thật ra tôi cũng đã có dự tính trong lòng rồi, nhưng vẫn muốn thống nhất ý kiến với anh trước."

Tống Thừa Văn thấy ông nghiêm túc như vậy, cũng thu lại nụ cười trên mặt, hỏi: "Chuyện gì em?"

Thẩm Quảng Vũ thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Là về bạn đời của Thiên Hạo, con út của Trịnh gia, Trịnh Hoằng Nghị." (Gòi gòi, lòi l =))))))

Nhắc tới Trịnh Hoằng Nghị, Tống Thừa Văn lập tức ngồi ngay ngắn. Ông đã điều tra về Trịnh Hoằng Nghị rồi, mặc dù không chi tiết được như Thẩm Quảng Vũ điều tra, nhưng chỉ khác nhau ở số lượng sao nam Trịnh Hoằng Nghị từng bao dưỡng mà thôi.

Huống chi, ông cũng không phải hoàn toàn không quan tâm tới giới giải trí như Thẩm Quảng Vũ, sản nghiệp của tập đoàn Thừa Vũ có rất nhiều, trong đó cũng có công ty điện ảnh và truyền hình, cho nên mặc dù ông cũng không quan tâm giới giải trí lắm nhưng vẫn biết được một phần.

Trùng hợp là, ông từng nhìn thấy Trịnh Hoằng Nghị ở tiêu đề, nội dung cụ thể thì ông không đọc kỹ, nhưng chỉ nhớ mang máng là nửa đêm nửa hôm, Trịnh Hoằng Nghị ở cùng một sao nam mới debut không lâu trong một chiếc xe thể thao, sao nam kia trần truồng ngồi trên đùi Trịnh Hoằng Nghị lắc mông. Một màn này bị phóng viên chụp được, ngay lúc đó tiêu đề hình như cũng nhắc đến hai chữ "xe chấn".

Lúc ấy ông cũng không thèm để ý mấy loại tin tức như thế này, giờ nghĩ lại liền cảm thấy á khẩu.

Con ông sao lại dính dáng tới người như Trịnh Hoằng Nghị vậy trời?

Đã vậy lại còn có cả con luôn rồi!

Tình huống như vậy đúng thật là khiến ông đau đầu sâu sắc, dự án lớn trị giá vài tỷ cũng không khiến ông khó xử như lúc này.

Hết chương 75.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Pro